Ta Dựa Vào Bản Lãnh Cứu Vớt Cả Tông Môn!
Chương 106: Trận thi đấu thứ tư
Công Chủ Bất Hồi Gia
13/07/2024
Bốn phía một mảnh an tĩnh, trước mặt công chúng bị gãy kiếm khiến Sở Hành Chi trợn tròn mắt: “Diệp Kiều!”
Tuy rằng chỉ là một thanh huyền kiếm bình thường, nhưng làm gãy kiếm của Kiếm tu không khác gì dẫm lên mặt người đó, hắn hít thở không thông, đột nhiên nhào đến định đấm Diệp Kiều.
Nàng xoay người né tránh, thuận thế đá qua, nào biết Sở Hành Chi bí quá hóa liều, liền dùng tay còn lại muốn đấm nào bụng nàng.
Diệp Kiều bắt lấy tay hắn, đồng thời ở tại chỗ đem hắn đá bay.
Mộc Trọng Hi lập tức nhảy dựng lên, đôi mắt lóe sáng: “Diệp Kiều thật trâu bò!”
“Đánh hắn đánh hắn, đá bên hông, xoay người, coi chừng phía sau Diệp Kiều.” Minh Huyền cũng bắt đầu kêu lên.
Tình huống trong phút chốc liền náo nhiệt cực kì.
Diệp Kiều cùng Sở Hành Chi liếc nhau, còn muốn tiếp tục đánh, thì chợt nghe giọng của trưởng lão Vấn Kiếm Tông ở phía sau vang lên.
“Các ngươi nháo đủ chưa?”
Vốn dĩ một đám đang náo nhiệt, trong khoảnh khắc liền lần lượt im lặng.
“Các ngươi một ngày không quậy tưng bừng thì sẽ chết đúng không?”
Trưởng lão Vấn Kiếm Tông thấy một màn như vậy, thật sự hận sắt không thành thép, kiểm tra rối tinh rối mù còn chưa tính đi, đằng này đã bị phạt đội chậu hoa rồi mà còn có thể gây chuyện, hắn chỉ chỉ trỏ trỏ xung quanh, “Mấy ngày nữa bí cảnh mở ra rồi, ta hi vọng các ngươi sẽ tự giải quyết cho tốt mọi chuyện, ngẫm nghĩ lại bản thân mình đi.”
“Đặc biệt là mấy đứa không biết sử dụng đầu óc, hai ngày cuối cùng bị xoay đổi tình thế như vậy mà vẫn còn mặt mũi đứng xem náo nhiệt.”
“...” Mấy thân truyền ở ba tông bị lật kèo ở thời khắc cuối cùng liền đột nhiên có cảm giác chột dạ trong lòng.
Hắn phất phất tay, nhìn một đám đệ tử không dám hé răng, lạnh lùng nói: “Giải tán.”
Diệp Kiều đánh xong một trận, sảng khoái rời đi, chậu hoa cũng không thèm đội nữa, dẹp đường quay về nơi của mình.
Lúc Tần Phạn Phạn chạy đến thì đã chậm một bước, hắn theo nhóm đệ tử nhà mình đi về, sẵn tiện hỏi: “Ta nghe nói các ngươi đánh nhau sao?Kết quả như thế nào?”
Rốt cuộc Sở Hành Chi cũng là một đối thủ, có thể trước tiên thử qua một chút cũng tốt.
Diệp Kiều có chút đắc ý: “Ta thắng hắn.”
Tuy rằng Sở Hành Chi có chút khinh địch, nhưng lúc ấy nàng đột ngột thay đổi chiêu thức cũng làm cho hắn không kịp phòng ngừa, Sở Hành Chi căn bản không phản ứng kịp, nhưng kết quả thì Diệp Kiều vẫn là người thắng.
Tần Phạn Phạn ngoài dự đoán, hắn không tin.
Mộc Trọng Hi cũng không nắm chắc có thể thắng Sở Hành Chi.
Nhưng mấy thứ này cũng không nhất thiết nói đùa làm gì.
“Tiểu Kiều.” Tần Phạn Phạn chắp tay sau lưng, đi phía sau đội ngũ, “Cảnh giới của ngươi cứ đứng yên một chỗ lâu như vậy, là do không có cách đột phá, hay là do gặp bình cảnh?”
Trúc Cơ đối với đệ tử thiên phú cao mà nói, rất dễ đột phá, năm đó Diệp Thanh Hàn đột phá lên Kim Đan còn dễ hơn uống nước, lôi kiếp lúc đó còn oanh động khắp Tu Chân Giới.
“Có thể đột phá.” Diệp Kiều suy tư một lát: “Nhưng linh căn quá yếu, tốc độ đột phá so với linh căn chênh lệch rất nhiều.”
Nàng phải khiến cho nó lớn lên một chút mới được.
Trước mắt xem ra ngoại trừ hưởng ké lôi kiếp của người khác thì không còn biện pháp nào khác.
Ở Tu Chân Giới, tất cả thân truyền trên cơ bản đều đã trải qua lôi kiếp của Kim Đan Kỳ, tu sĩ khác thì cũng đã đột phá Kim Đan, nên chỉ còn chờ đến lôi kiếp của Nguyên Anh Kỳ thôi.
Mà Nguyên Anh ở Tu Chân Giới cũng không nhiều như chó đi lang thang, Diệp Kiều muốn ké cũng chưa tìm được người nào.
Tần Phạn Phạn đối với hành vi của nàng tỏ vẻ tán thưởng, “Quá nôn nóng đúng thật sẽ không tốt.”
Một trận ầm ĩ qua đi, buổi tối ngày hôm sau dần dần yên tĩnh, cũng không còn ai gây náo loạn, tất cả mọi người đều chú tâm phân tích tình huống bí cảnh cuối cùng.
“Ta cảm thấy mức độ khó khăn trong đại bí cảnh đang không ngừng tăng lên.” Không chỉ Diệp Kiều cảm giác được, mà những người khác cũng vậy.
“Càng về sau càng khó.” Minh Huyền dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng chỉ vào bản đồ của Vấn Kiếm Tông, “Bí cảnh cuối cùng tên Quán Mộc Lâm, bên trong không chỉ có yêu thú, còn mà còn có rất nhiều thực vật biến dị biết ăn thịt người, nếu bị bắt mà không thoát kịp, sẽ bị nó cắn nuốt hấp thụ vào bên trong.”
Bí cảnh này phiền phức nhất không phải yêu thú, mà là thực vật nơi đây, ưu điểm của hỏa linh căn đã đến lúc phát huy rồi, ít nhất đám thực vật sẽ không dám chủ động kiếm chuyện với bọn họ.
“Gặp nguy hiểm thì bóp nát thẻ thân phận bài chạy đi.”
Trăm năm mới diễn ra Đại hội thi đấu một lần, cũng trăm năm về trước tại bí cảnh này đã có một số thiên chi kiêu tử bỏ mạng, vì lí do đó mà sau này thẻ thân phận mới được nghiên cứu ra, chỉ cần bóp nát là có thể di chuyển ra bên ngoài.
Minh Huyền vẽ thật nhiều Ngự Hỏa Phù đưa cho bọn họ, “Tình huống không ổn liền ném ra để trấn an đám thực vật đó, nếu không được nữa thì chạy lẹ.”
Biết sao bây giờ, hắn chỉ có thể chúc huynh đệ nhà mình may mắn mà thôi.
Đặc biệt là Diệp Kiều.
Người khác như thế nào thì hắn không biết, nhưng nàng tuyệt đối sẽ là người bị nhắm vào thảm nhất.
“Haizz...Tồn tại khó ghê.” Diệp Kiều nằm dài lên bàn than ngắn thở dài.
Từ lúc có đan lô, tốc độ tạo ra đan ấn với tốc độ thành phẩm ra lò nhanh gấp mấy lần, nàng bỏ mấy viên đan tràn ngập linh khí mình luyện ra được vào trong bình sứ, sau đó đưa cho các sư huynh.
Rốt cuộc ở bí cảnh cuối cùng, dù nghe như thế nào thì cũng không có gì tốt lành, đặc biệt đối với người toàn thế giới đều là kẻ địch như Diệp Kiều.
Tiết Dư nhìn số đan dược nàng luyện ra, khóe môi cong cong, “Bích Thủy Tông nếu biết trình độ của ngươi như này, không chừng sẽ đến đào góc tường cho xem.”
Vì trước đó ở trong bí cảnh nàng dùng loại đồ vật kì lạ là nồi to để luyện đan, thứ mà đó giờ chưa ai thử qua, nên căn bản chưa thể phán đoán được trình độ của Diệp Kiều như thế nào.
“Sao không nói sớm hơn chứ.” Diệp Kiều ngửa đầu, câu được câu không nói: “Sớm biết bọn họ giàu như vậy, thì lúc trước ta đã xin gia nhập qua đó rồi.”
Đáng giận tuổi trẻ chưa trải sự đời, bị năm cái bánh bao mê hoặc tâm trí.
Ba ngày trôi qua, từng thân truyền đều thu thập xong hết mọi thứ, lên du thuyền bay đến nơi mở ra bí cảnh. Trời tờ mờ sáng, bên ngoài tu sĩ đã vây kín khắp nơi, chỉ có nhóm người Vấn Kiếm Tông là đứng thẳng tắp như tiểu bạch dương.
Mộc Trọng Hi đang đi tới đi lui, thì bỗng nhiên cái ót bị đập một cái.
“Đứng yên.” Đoàn Dự ở phía sau quát to.
Mộc Trọng Hi chỉ qua Diệp Kiều: “Tiểu sư muội cũng có đứng yên đâu, sao ngài không nói nàng?!”
Đoàn Dự: “Nàng khác ngươi khác.”
???
Sống chung một nhà sao mà đứa thương đưa ghét?
“Kiều Kiều, lâu rồi không gặp.” Bên ngoài có tu sĩ nhiệt tình chào hỏi nàng: “Đáp ứng với chúng ta nhất định phải sống sót mà cười.”
“Chúng ta tin tưởng ngươi, cho dù đắc tội hết toàn bộ thân truyền cũng có thể sống thật dai!”
“Kẽ hở sinh tồn Diệp Lãng Lãng có thể luồng lách được.”
Mới vừa đi đến liền nghe đến mấy lời nói này, Diệp Kiều: “...”
Vốn dĩ trước khi vào bí cảnh nàng đã vẽ không ít bùa, nên lúc này đầu có chút choáng váng, lại nghe thấy mấy lời nói này, Diệp Kiều liền nở nụ cười xán lạn, vẫy vẫy tay, vừa định nói với bọn họ câu 'Không thành vấn đề'.
Thì ngẩng đầu lên liền nhìn thấy mấy thân truyền khác đang đứng cách đó không xa.
Mỗi một ánh mắt đều lạnh căm căm.
Nếu ánh mắt có thể giết người, thì nàng lúc này đã bị đông chết.
Diệp Kiều coi như không có việc gì mà quay đầu sang hướng khác, mặt ngoài thì tỏ vẻ không thấy không biết gì hết, nhưng nội tâm đã điên cuồng suy nghĩ đối sách, Minh Huyền chọt chọt nàng: “Làm sao bây giờ? Nếu lần này ngươi không tìm được tổ đội, thì không chừng sẽ bị nhắm vào đến chết cho coi.”
Ở mấy trận đấu trước đó, giá trị thù hận không nằm trên người Diệp Kiều, chủ yếu là vì không có ai thèm đặt một Trúc Cơ vào mắt.
Nhưng hiện tại đã khác, so về mức độ giá trị thù hận thì không ai qua nổi Diệp Kiều.
Minh Huyền sờ cằm, tự hỏi, giọng nói hơi kéo dài: “Ta đang suy nghĩ một vấn đề, trong chúng ta ai sẽ là người xui xẻo và may mắn cùng Diệp Kiều chung một đội đây.”
Năm người thì luôn có một đứa bị lạc bầy, ba lần trước đó Diệp Kiều chưa từng bị lẻ loi, nên không biết lần này sẽ ra sao đây.
Tuy rằng chỉ là một thanh huyền kiếm bình thường, nhưng làm gãy kiếm của Kiếm tu không khác gì dẫm lên mặt người đó, hắn hít thở không thông, đột nhiên nhào đến định đấm Diệp Kiều.
Nàng xoay người né tránh, thuận thế đá qua, nào biết Sở Hành Chi bí quá hóa liều, liền dùng tay còn lại muốn đấm nào bụng nàng.
Diệp Kiều bắt lấy tay hắn, đồng thời ở tại chỗ đem hắn đá bay.
Mộc Trọng Hi lập tức nhảy dựng lên, đôi mắt lóe sáng: “Diệp Kiều thật trâu bò!”
“Đánh hắn đánh hắn, đá bên hông, xoay người, coi chừng phía sau Diệp Kiều.” Minh Huyền cũng bắt đầu kêu lên.
Tình huống trong phút chốc liền náo nhiệt cực kì.
Diệp Kiều cùng Sở Hành Chi liếc nhau, còn muốn tiếp tục đánh, thì chợt nghe giọng của trưởng lão Vấn Kiếm Tông ở phía sau vang lên.
“Các ngươi nháo đủ chưa?”
Vốn dĩ một đám đang náo nhiệt, trong khoảnh khắc liền lần lượt im lặng.
“Các ngươi một ngày không quậy tưng bừng thì sẽ chết đúng không?”
Trưởng lão Vấn Kiếm Tông thấy một màn như vậy, thật sự hận sắt không thành thép, kiểm tra rối tinh rối mù còn chưa tính đi, đằng này đã bị phạt đội chậu hoa rồi mà còn có thể gây chuyện, hắn chỉ chỉ trỏ trỏ xung quanh, “Mấy ngày nữa bí cảnh mở ra rồi, ta hi vọng các ngươi sẽ tự giải quyết cho tốt mọi chuyện, ngẫm nghĩ lại bản thân mình đi.”
“Đặc biệt là mấy đứa không biết sử dụng đầu óc, hai ngày cuối cùng bị xoay đổi tình thế như vậy mà vẫn còn mặt mũi đứng xem náo nhiệt.”
“...” Mấy thân truyền ở ba tông bị lật kèo ở thời khắc cuối cùng liền đột nhiên có cảm giác chột dạ trong lòng.
Hắn phất phất tay, nhìn một đám đệ tử không dám hé răng, lạnh lùng nói: “Giải tán.”
Diệp Kiều đánh xong một trận, sảng khoái rời đi, chậu hoa cũng không thèm đội nữa, dẹp đường quay về nơi của mình.
Lúc Tần Phạn Phạn chạy đến thì đã chậm một bước, hắn theo nhóm đệ tử nhà mình đi về, sẵn tiện hỏi: “Ta nghe nói các ngươi đánh nhau sao?Kết quả như thế nào?”
Rốt cuộc Sở Hành Chi cũng là một đối thủ, có thể trước tiên thử qua một chút cũng tốt.
Diệp Kiều có chút đắc ý: “Ta thắng hắn.”
Tuy rằng Sở Hành Chi có chút khinh địch, nhưng lúc ấy nàng đột ngột thay đổi chiêu thức cũng làm cho hắn không kịp phòng ngừa, Sở Hành Chi căn bản không phản ứng kịp, nhưng kết quả thì Diệp Kiều vẫn là người thắng.
Tần Phạn Phạn ngoài dự đoán, hắn không tin.
Mộc Trọng Hi cũng không nắm chắc có thể thắng Sở Hành Chi.
Nhưng mấy thứ này cũng không nhất thiết nói đùa làm gì.
“Tiểu Kiều.” Tần Phạn Phạn chắp tay sau lưng, đi phía sau đội ngũ, “Cảnh giới của ngươi cứ đứng yên một chỗ lâu như vậy, là do không có cách đột phá, hay là do gặp bình cảnh?”
Trúc Cơ đối với đệ tử thiên phú cao mà nói, rất dễ đột phá, năm đó Diệp Thanh Hàn đột phá lên Kim Đan còn dễ hơn uống nước, lôi kiếp lúc đó còn oanh động khắp Tu Chân Giới.
“Có thể đột phá.” Diệp Kiều suy tư một lát: “Nhưng linh căn quá yếu, tốc độ đột phá so với linh căn chênh lệch rất nhiều.”
Nàng phải khiến cho nó lớn lên một chút mới được.
Trước mắt xem ra ngoại trừ hưởng ké lôi kiếp của người khác thì không còn biện pháp nào khác.
Ở Tu Chân Giới, tất cả thân truyền trên cơ bản đều đã trải qua lôi kiếp của Kim Đan Kỳ, tu sĩ khác thì cũng đã đột phá Kim Đan, nên chỉ còn chờ đến lôi kiếp của Nguyên Anh Kỳ thôi.
Mà Nguyên Anh ở Tu Chân Giới cũng không nhiều như chó đi lang thang, Diệp Kiều muốn ké cũng chưa tìm được người nào.
Tần Phạn Phạn đối với hành vi của nàng tỏ vẻ tán thưởng, “Quá nôn nóng đúng thật sẽ không tốt.”
Một trận ầm ĩ qua đi, buổi tối ngày hôm sau dần dần yên tĩnh, cũng không còn ai gây náo loạn, tất cả mọi người đều chú tâm phân tích tình huống bí cảnh cuối cùng.
“Ta cảm thấy mức độ khó khăn trong đại bí cảnh đang không ngừng tăng lên.” Không chỉ Diệp Kiều cảm giác được, mà những người khác cũng vậy.
“Càng về sau càng khó.” Minh Huyền dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng chỉ vào bản đồ của Vấn Kiếm Tông, “Bí cảnh cuối cùng tên Quán Mộc Lâm, bên trong không chỉ có yêu thú, còn mà còn có rất nhiều thực vật biến dị biết ăn thịt người, nếu bị bắt mà không thoát kịp, sẽ bị nó cắn nuốt hấp thụ vào bên trong.”
Bí cảnh này phiền phức nhất không phải yêu thú, mà là thực vật nơi đây, ưu điểm của hỏa linh căn đã đến lúc phát huy rồi, ít nhất đám thực vật sẽ không dám chủ động kiếm chuyện với bọn họ.
“Gặp nguy hiểm thì bóp nát thẻ thân phận bài chạy đi.”
Trăm năm mới diễn ra Đại hội thi đấu một lần, cũng trăm năm về trước tại bí cảnh này đã có một số thiên chi kiêu tử bỏ mạng, vì lí do đó mà sau này thẻ thân phận mới được nghiên cứu ra, chỉ cần bóp nát là có thể di chuyển ra bên ngoài.
Minh Huyền vẽ thật nhiều Ngự Hỏa Phù đưa cho bọn họ, “Tình huống không ổn liền ném ra để trấn an đám thực vật đó, nếu không được nữa thì chạy lẹ.”
Biết sao bây giờ, hắn chỉ có thể chúc huynh đệ nhà mình may mắn mà thôi.
Đặc biệt là Diệp Kiều.
Người khác như thế nào thì hắn không biết, nhưng nàng tuyệt đối sẽ là người bị nhắm vào thảm nhất.
“Haizz...Tồn tại khó ghê.” Diệp Kiều nằm dài lên bàn than ngắn thở dài.
Từ lúc có đan lô, tốc độ tạo ra đan ấn với tốc độ thành phẩm ra lò nhanh gấp mấy lần, nàng bỏ mấy viên đan tràn ngập linh khí mình luyện ra được vào trong bình sứ, sau đó đưa cho các sư huynh.
Rốt cuộc ở bí cảnh cuối cùng, dù nghe như thế nào thì cũng không có gì tốt lành, đặc biệt đối với người toàn thế giới đều là kẻ địch như Diệp Kiều.
Tiết Dư nhìn số đan dược nàng luyện ra, khóe môi cong cong, “Bích Thủy Tông nếu biết trình độ của ngươi như này, không chừng sẽ đến đào góc tường cho xem.”
Vì trước đó ở trong bí cảnh nàng dùng loại đồ vật kì lạ là nồi to để luyện đan, thứ mà đó giờ chưa ai thử qua, nên căn bản chưa thể phán đoán được trình độ của Diệp Kiều như thế nào.
“Sao không nói sớm hơn chứ.” Diệp Kiều ngửa đầu, câu được câu không nói: “Sớm biết bọn họ giàu như vậy, thì lúc trước ta đã xin gia nhập qua đó rồi.”
Đáng giận tuổi trẻ chưa trải sự đời, bị năm cái bánh bao mê hoặc tâm trí.
Ba ngày trôi qua, từng thân truyền đều thu thập xong hết mọi thứ, lên du thuyền bay đến nơi mở ra bí cảnh. Trời tờ mờ sáng, bên ngoài tu sĩ đã vây kín khắp nơi, chỉ có nhóm người Vấn Kiếm Tông là đứng thẳng tắp như tiểu bạch dương.
Mộc Trọng Hi đang đi tới đi lui, thì bỗng nhiên cái ót bị đập một cái.
“Đứng yên.” Đoàn Dự ở phía sau quát to.
Mộc Trọng Hi chỉ qua Diệp Kiều: “Tiểu sư muội cũng có đứng yên đâu, sao ngài không nói nàng?!”
Đoàn Dự: “Nàng khác ngươi khác.”
???
Sống chung một nhà sao mà đứa thương đưa ghét?
“Kiều Kiều, lâu rồi không gặp.” Bên ngoài có tu sĩ nhiệt tình chào hỏi nàng: “Đáp ứng với chúng ta nhất định phải sống sót mà cười.”
“Chúng ta tin tưởng ngươi, cho dù đắc tội hết toàn bộ thân truyền cũng có thể sống thật dai!”
“Kẽ hở sinh tồn Diệp Lãng Lãng có thể luồng lách được.”
Mới vừa đi đến liền nghe đến mấy lời nói này, Diệp Kiều: “...”
Vốn dĩ trước khi vào bí cảnh nàng đã vẽ không ít bùa, nên lúc này đầu có chút choáng váng, lại nghe thấy mấy lời nói này, Diệp Kiều liền nở nụ cười xán lạn, vẫy vẫy tay, vừa định nói với bọn họ câu 'Không thành vấn đề'.
Thì ngẩng đầu lên liền nhìn thấy mấy thân truyền khác đang đứng cách đó không xa.
Mỗi một ánh mắt đều lạnh căm căm.
Nếu ánh mắt có thể giết người, thì nàng lúc này đã bị đông chết.
Diệp Kiều coi như không có việc gì mà quay đầu sang hướng khác, mặt ngoài thì tỏ vẻ không thấy không biết gì hết, nhưng nội tâm đã điên cuồng suy nghĩ đối sách, Minh Huyền chọt chọt nàng: “Làm sao bây giờ? Nếu lần này ngươi không tìm được tổ đội, thì không chừng sẽ bị nhắm vào đến chết cho coi.”
Ở mấy trận đấu trước đó, giá trị thù hận không nằm trên người Diệp Kiều, chủ yếu là vì không có ai thèm đặt một Trúc Cơ vào mắt.
Nhưng hiện tại đã khác, so về mức độ giá trị thù hận thì không ai qua nổi Diệp Kiều.
Minh Huyền sờ cằm, tự hỏi, giọng nói hơi kéo dài: “Ta đang suy nghĩ một vấn đề, trong chúng ta ai sẽ là người xui xẻo và may mắn cùng Diệp Kiều chung một đội đây.”
Năm người thì luôn có một đứa bị lạc bầy, ba lần trước đó Diệp Kiều chưa từng bị lẻ loi, nên không biết lần này sẽ ra sao đây.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.