Ta Dựa Vào Bán Manh Để Thăng Cấp
Chương 92: Lòng người hiểm ác
Hữu Mậc
12/05/2022
Lão hổ đột nhiên an tĩnh lại.
Khiến Triệu Bân nhịn không được đầu óc trống rỗng, lòng tràn đầy sợ hãi.
Hắn vội vàng chống thân thể.
Lão hổ trong ngực nhắm hai mắt, hơn nữa một thân đầy vết thương thảm không nỡ nhìn, giống như đã chết.
Sẽ không.
Nó sẽ không chết.
Thật vất vả mới thoát ra, sao nó có thể chết ở chỗ này.
Triệu Bân gom đủ dũng khí, thử hơi thở của lão hổ.
Hơi thở mỏng manh giống như tùy thời sẽ biến mất.
Nhưng trái tim đang treo lên của Triệu Bân lập tức thả lại tại chỗ.
Vẻ mặt kinh hồn chưa định.
Còn may.
Còn may nó không có chuyện gì.
Mấy ngày này nó nhất định chịu rất nhiều khổ.
Đói khát cùng bị thương thời khắc tra tấn nó, có lẽ nó thật lâu đều chưa được ngủ ngon.
Nó đột nhiên run run chân sau.
Giống như bị ác mộng quấy rầy.
Triệu Bân cẩn thận ôm lấy lão hổ, sờ sờ đầu của nó: "Không có việc gì, ngủ đi......"
Lão hổ dần dần bình tĩnh trở lại.
*******
Quý Vô Tu vốn không phải loại người thánh mẫu hoặc là thích ra vẻ gì đó.
Nhưng, khi y mới tới thế giới này, liền tiếp nhận rất nhiều sự trợ giúp của thú biến dị.
Có báo đen, có sói bạc.....
Bản tính bên trong của chúng nó là lương thiện, khiến y dần dần sinh ra lòng trung thành với chủng tộc thú biến dị này.
Cho nên khi y nhìn thấy tình trạng thê thảm như vậy của thú biến dị, liền bắt đầu sinh ra xúc động muốn cứu chúng nó.
Nhưng hiện tại có một con thú biến dị chết trước mắt y.
Nguyện vọng cuối cùng của con thú biến dị này trước khi chết, chỉ là muốn thoát khỏi lồng giam.
Hèn mọn tới mức khiến người chua xót.
Nếu y có thể tới sớm hơn một chút.
Có lẽ sẽ không xảy ra bi kịch như vậy.
"Nguyên soái....." Triệu Bân đi tới, nhẹ giọng gọi.
Lúc này Quý Vô Tu mới hoang mang rối loạn vội vàng lau nước mắt, cũng bất chấp khuôn mặt đầy lông vì nước mắt mà biến thành từng dúm nhỏ, vào giờ phút này có vẻ vô cùng ngốc nghếch đáng yêu.
Otis vẫn ôm cục cưng nhỏ, từng chút từng chút vỗ về lưng trấn an nó.
Hắn nhìn qua thú biến dị trong lòng Triệu Bân, hơi kinh ngạc nói: "Tìm thấy ở đâu vậy?"
Triệu Bân chỉ chỉ bên kia, nói: "Chính là chỗ đó."
Quý Vô Tu có chút ngượng ngùng, nhanh chóng thoát ra khỏi lồng ngực của Otis, nhìn chằm chằm vào lão hổ đang ngủ say, lo lắng trong mắt cơ hồ muốn trào ra.
Mặt Otis trầm ngâm, hỏi: "Nó thế nào?"
Triệu Bân đáp: "Tuy nó bị thương, nhưng còn may sẽ không nguy hiểm tới tính mạng."
Quý Vô Tu hơi thở phào nhẹ nhõm một hơi khó phát hiện.
May mà nó không chết.
Nếu tìm được lão hổ, như vậy nên trở về.
Triệu Bân một đường ôm lão hổ, vẻ mặt rất phức tạp.
Con hổ này trường kỳ ở trong trạng thái đói khát, cho dù thân thể khổng lồ, nhưng thể trọng lại nhẹ đến dọa người.
Một đường đi, hắn không hề cảm thấy một chút xíu mệt mỏi nào.
Nếu lần này có thể sống sót, hắn nhất định phải nghĩ cách nuôi đầu lão hổ này trở nên bụ bẫm.
*********
Trong hầm trú ẩn.
Dị năng giả không có quân đội quản chết, trở nên càng không thèm kiêng nể gì.
Có người dùng ánh mắt không chút che giấu nhìn chằm chằm những đứa trẻ con, không còn mơ hồ như trước nữa.
Người phụ nữ ôm đứa bé giống như đã nhận ra tầm mắt bất thiện xung quanh, gắt gao che chở đứa nhỏ, vẻ mặt càng thêm sợ hãi.
Đứa bé trừng lớn hai mắt, mặt đầy vẻ ngây thơ của trẻ con, nhẹ nhàng túm tay áo của người phụ nữ, nhẹ giọng gọi: "Mẹ ơi, con sợ lắm."
Hai mắt người phụ nữ lập tức phiếm hồng, ôm chặt đứa bé, miệng run rẩy nói: "Không sao đâu, đừng sợ, mẹ nhất định sẽ bảo vệ con."
Không ai có thể thương tổn con trai của cô.
Cô lẩm bẩm nhắc mãi điều này, đáy mắt tràn đầy quyết tuyệt và điên cuồng.
Từ lúc trùng động xuất hiện tới bây giờ, đã qua hai ba ngày.
Nguy cơ lương thực lan tràn trong hầm trú ẩn, đám dị năng giả tuy không kiêng nể gì, nhưng cũng không dám làm gì quá đáng.
Ai cũng không biết những binh lính đó có thể trở về hay không.
Lại chờ hai ngày.
Nếu hai ngày sau quân đội vẫn không về.
Như vậy......
Dị năng giả nghĩ đến đây, nở nụ cười tham lam.
Đúng lúc này, bên trên hầm trú ẩn giống như truyền tới động tĩnh rất nhỏ.
Mọi người lập tức trở nên an tĩnh, người thường thấp thỏm lo âu run bần bật tránh ở trong góc.
Mỗi người đều đang cầu nguyện sâu biến dị đừng phát hiện nơi này.
Nhưng không bao lâu, tiếng động càng lúc càng lớn.
Điều này khiến cho mọi người đột nhiên hoảng loạn.
"Sâu biến dị phát hiện chúng ta sao?"
"Sẽ không."
"Có lẽ người của quân đội đã trở lại."
Người thường thấp thỏm lo âu suy đoán.
Có dị năng giả nhanh chóng chuẩn bị sẵn tư thế phòng ngự, đáy mắt tràn đầy phòng bị.
Rất nhanh, bên trên truyền tới giọng nói của con người.
"Có người ở trong không? Chúng tôi là quân đoàn B87, tiến tới nghĩ cách cứu viện dân chạy nạn, nếu có người có thể nghe thấy lời ta nói, xin hãy nhanh chóng cho tín hiệu đáp lại."
Những lời này vừa vặn nhắc lại ba lần.
Mọi người đang hoảng loạn lập tức an tĩnh lại.
Vẻ mặt của mỗi người đều tràn ngập khó tin.
Quân đội....thật sự tới sao?
Cuối cùng bọn họ cũng không phải ở chỗ này chờ chết!
Mọi người đột nhiên trở nên điên cuồng.
"Cứu mạng, chúng ta ở bên trong, mau tới cứu ta."
Đại đa số người thường kêu cứu theo bản năng, liều mạng chạy về phía cửa ra, có người nhất thời chưa chuẩn bị, bị đẩy ngã quỳ trên mặt đất, hắn hoảng loạn muốn bò dậy, lại bị người ở phía sau không ngừng xông lên lại lần nữa đạp lên.
Một người lại một người.
Hắn bắt đầu kêu thảm.
Liều mạng giãy giụa.
Cuối cùng không còn hô hấp.
Quân đội nhận ra không tốt, nhanh chóng trấn an mọi người đừng hoảng loạn, càng đừng chen lấn, tránh phát sinh sự cố dẫm đạp.
Nhưng mọi người căn bản không nghe, vẫn điên cuồng muốn rời khỏi hầm trú ẩn.
Giống như chỉ có như vậy, mới có thể thoát khỏi nguy hiểm.
Quân đội lại lần nữa trịnh trọng cảnh cáo mọi người đừng chen lấn dẫm đạp, nhưng vẫn không thể ngăn cản những người đang sợ hãi.
Con người trong lúc sợ hãi, căn bản không thể khống chế được cảm xúc và hành động.
Sau đó, lại một người bị dẫm đạp bị thương kêu lên thảm thiết, liều mạng kêu: "Đừng dẫm, xin các ngươi đừng dẫm."
Nhưng mọi người nhìn như không thấy, vẫn sợ hãi kích động xông về phía trước.
Thiếu úy nhanh chóng quyết định, lập tức ra lệnh bộ phận binh lính đi vào duy trì trật tự.
Các chiến sĩ lập tức chen chúc mà vào, đâu vào đấy bắt đầu khống chế lại mọi người, phân công từng nhóm người đi ra một, cấm chen chúc dẫm đạp.
Chờ tới khi tất cả mọi người ra khỏi, mọi người lúc này mới phát hiện bên trong đã chết mấy người thường.
Một người là bị dị năng giả giết chết.
Còn bốn người còn lại là bởi vì bị dẫm đạp mà chết.
Thiếu úy sai người nâng thi thể người chết đi ra, bày trên mặt đất, vẻ mặt âm trầm không tốt, hắn nhìn hơn hai nghìn dân chạy nạn xung quanh, có dị năng giả, có người thường, còn có cả phụ nữ và trẻ em.
Dị năng giả tụ ở bên nhau, thờ ơ lạnh nhạt.
Hiển nhiên bọn họ nhận ra quân đội rất có ý kiến đối với bọn họ.
Người thường thì run bần bật, đáy mắt tràn đầy bất an cùng sợ hãi, sợ quân đội trách cứ bọn họ đã dẫm chết người.
Bọn họ......bọn họ không phải cố ý giết người.
Khiến Triệu Bân nhịn không được đầu óc trống rỗng, lòng tràn đầy sợ hãi.
Hắn vội vàng chống thân thể.
Lão hổ trong ngực nhắm hai mắt, hơn nữa một thân đầy vết thương thảm không nỡ nhìn, giống như đã chết.
Sẽ không.
Nó sẽ không chết.
Thật vất vả mới thoát ra, sao nó có thể chết ở chỗ này.
Triệu Bân gom đủ dũng khí, thử hơi thở của lão hổ.
Hơi thở mỏng manh giống như tùy thời sẽ biến mất.
Nhưng trái tim đang treo lên của Triệu Bân lập tức thả lại tại chỗ.
Vẻ mặt kinh hồn chưa định.
Còn may.
Còn may nó không có chuyện gì.
Mấy ngày này nó nhất định chịu rất nhiều khổ.
Đói khát cùng bị thương thời khắc tra tấn nó, có lẽ nó thật lâu đều chưa được ngủ ngon.
Nó đột nhiên run run chân sau.
Giống như bị ác mộng quấy rầy.
Triệu Bân cẩn thận ôm lấy lão hổ, sờ sờ đầu của nó: "Không có việc gì, ngủ đi......"
Lão hổ dần dần bình tĩnh trở lại.
*******
Quý Vô Tu vốn không phải loại người thánh mẫu hoặc là thích ra vẻ gì đó.
Nhưng, khi y mới tới thế giới này, liền tiếp nhận rất nhiều sự trợ giúp của thú biến dị.
Có báo đen, có sói bạc.....
Bản tính bên trong của chúng nó là lương thiện, khiến y dần dần sinh ra lòng trung thành với chủng tộc thú biến dị này.
Cho nên khi y nhìn thấy tình trạng thê thảm như vậy của thú biến dị, liền bắt đầu sinh ra xúc động muốn cứu chúng nó.
Nhưng hiện tại có một con thú biến dị chết trước mắt y.
Nguyện vọng cuối cùng của con thú biến dị này trước khi chết, chỉ là muốn thoát khỏi lồng giam.
Hèn mọn tới mức khiến người chua xót.
Nếu y có thể tới sớm hơn một chút.
Có lẽ sẽ không xảy ra bi kịch như vậy.
"Nguyên soái....." Triệu Bân đi tới, nhẹ giọng gọi.
Lúc này Quý Vô Tu mới hoang mang rối loạn vội vàng lau nước mắt, cũng bất chấp khuôn mặt đầy lông vì nước mắt mà biến thành từng dúm nhỏ, vào giờ phút này có vẻ vô cùng ngốc nghếch đáng yêu.
Otis vẫn ôm cục cưng nhỏ, từng chút từng chút vỗ về lưng trấn an nó.
Hắn nhìn qua thú biến dị trong lòng Triệu Bân, hơi kinh ngạc nói: "Tìm thấy ở đâu vậy?"
Triệu Bân chỉ chỉ bên kia, nói: "Chính là chỗ đó."
Quý Vô Tu có chút ngượng ngùng, nhanh chóng thoát ra khỏi lồng ngực của Otis, nhìn chằm chằm vào lão hổ đang ngủ say, lo lắng trong mắt cơ hồ muốn trào ra.
Mặt Otis trầm ngâm, hỏi: "Nó thế nào?"
Triệu Bân đáp: "Tuy nó bị thương, nhưng còn may sẽ không nguy hiểm tới tính mạng."
Quý Vô Tu hơi thở phào nhẹ nhõm một hơi khó phát hiện.
May mà nó không chết.
Nếu tìm được lão hổ, như vậy nên trở về.
Triệu Bân một đường ôm lão hổ, vẻ mặt rất phức tạp.
Con hổ này trường kỳ ở trong trạng thái đói khát, cho dù thân thể khổng lồ, nhưng thể trọng lại nhẹ đến dọa người.
Một đường đi, hắn không hề cảm thấy một chút xíu mệt mỏi nào.
Nếu lần này có thể sống sót, hắn nhất định phải nghĩ cách nuôi đầu lão hổ này trở nên bụ bẫm.
*********
Trong hầm trú ẩn.
Dị năng giả không có quân đội quản chết, trở nên càng không thèm kiêng nể gì.
Có người dùng ánh mắt không chút che giấu nhìn chằm chằm những đứa trẻ con, không còn mơ hồ như trước nữa.
Người phụ nữ ôm đứa bé giống như đã nhận ra tầm mắt bất thiện xung quanh, gắt gao che chở đứa nhỏ, vẻ mặt càng thêm sợ hãi.
Đứa bé trừng lớn hai mắt, mặt đầy vẻ ngây thơ của trẻ con, nhẹ nhàng túm tay áo của người phụ nữ, nhẹ giọng gọi: "Mẹ ơi, con sợ lắm."
Hai mắt người phụ nữ lập tức phiếm hồng, ôm chặt đứa bé, miệng run rẩy nói: "Không sao đâu, đừng sợ, mẹ nhất định sẽ bảo vệ con."
Không ai có thể thương tổn con trai của cô.
Cô lẩm bẩm nhắc mãi điều này, đáy mắt tràn đầy quyết tuyệt và điên cuồng.
Từ lúc trùng động xuất hiện tới bây giờ, đã qua hai ba ngày.
Nguy cơ lương thực lan tràn trong hầm trú ẩn, đám dị năng giả tuy không kiêng nể gì, nhưng cũng không dám làm gì quá đáng.
Ai cũng không biết những binh lính đó có thể trở về hay không.
Lại chờ hai ngày.
Nếu hai ngày sau quân đội vẫn không về.
Như vậy......
Dị năng giả nghĩ đến đây, nở nụ cười tham lam.
Đúng lúc này, bên trên hầm trú ẩn giống như truyền tới động tĩnh rất nhỏ.
Mọi người lập tức trở nên an tĩnh, người thường thấp thỏm lo âu run bần bật tránh ở trong góc.
Mỗi người đều đang cầu nguyện sâu biến dị đừng phát hiện nơi này.
Nhưng không bao lâu, tiếng động càng lúc càng lớn.
Điều này khiến cho mọi người đột nhiên hoảng loạn.
"Sâu biến dị phát hiện chúng ta sao?"
"Sẽ không."
"Có lẽ người của quân đội đã trở lại."
Người thường thấp thỏm lo âu suy đoán.
Có dị năng giả nhanh chóng chuẩn bị sẵn tư thế phòng ngự, đáy mắt tràn đầy phòng bị.
Rất nhanh, bên trên truyền tới giọng nói của con người.
"Có người ở trong không? Chúng tôi là quân đoàn B87, tiến tới nghĩ cách cứu viện dân chạy nạn, nếu có người có thể nghe thấy lời ta nói, xin hãy nhanh chóng cho tín hiệu đáp lại."
Những lời này vừa vặn nhắc lại ba lần.
Mọi người đang hoảng loạn lập tức an tĩnh lại.
Vẻ mặt của mỗi người đều tràn ngập khó tin.
Quân đội....thật sự tới sao?
Cuối cùng bọn họ cũng không phải ở chỗ này chờ chết!
Mọi người đột nhiên trở nên điên cuồng.
"Cứu mạng, chúng ta ở bên trong, mau tới cứu ta."
Đại đa số người thường kêu cứu theo bản năng, liều mạng chạy về phía cửa ra, có người nhất thời chưa chuẩn bị, bị đẩy ngã quỳ trên mặt đất, hắn hoảng loạn muốn bò dậy, lại bị người ở phía sau không ngừng xông lên lại lần nữa đạp lên.
Một người lại một người.
Hắn bắt đầu kêu thảm.
Liều mạng giãy giụa.
Cuối cùng không còn hô hấp.
Quân đội nhận ra không tốt, nhanh chóng trấn an mọi người đừng hoảng loạn, càng đừng chen lấn, tránh phát sinh sự cố dẫm đạp.
Nhưng mọi người căn bản không nghe, vẫn điên cuồng muốn rời khỏi hầm trú ẩn.
Giống như chỉ có như vậy, mới có thể thoát khỏi nguy hiểm.
Quân đội lại lần nữa trịnh trọng cảnh cáo mọi người đừng chen lấn dẫm đạp, nhưng vẫn không thể ngăn cản những người đang sợ hãi.
Con người trong lúc sợ hãi, căn bản không thể khống chế được cảm xúc và hành động.
Sau đó, lại một người bị dẫm đạp bị thương kêu lên thảm thiết, liều mạng kêu: "Đừng dẫm, xin các ngươi đừng dẫm."
Nhưng mọi người nhìn như không thấy, vẫn sợ hãi kích động xông về phía trước.
Thiếu úy nhanh chóng quyết định, lập tức ra lệnh bộ phận binh lính đi vào duy trì trật tự.
Các chiến sĩ lập tức chen chúc mà vào, đâu vào đấy bắt đầu khống chế lại mọi người, phân công từng nhóm người đi ra một, cấm chen chúc dẫm đạp.
Chờ tới khi tất cả mọi người ra khỏi, mọi người lúc này mới phát hiện bên trong đã chết mấy người thường.
Một người là bị dị năng giả giết chết.
Còn bốn người còn lại là bởi vì bị dẫm đạp mà chết.
Thiếu úy sai người nâng thi thể người chết đi ra, bày trên mặt đất, vẻ mặt âm trầm không tốt, hắn nhìn hơn hai nghìn dân chạy nạn xung quanh, có dị năng giả, có người thường, còn có cả phụ nữ và trẻ em.
Dị năng giả tụ ở bên nhau, thờ ơ lạnh nhạt.
Hiển nhiên bọn họ nhận ra quân đội rất có ý kiến đối với bọn họ.
Người thường thì run bần bật, đáy mắt tràn đầy bất an cùng sợ hãi, sợ quân đội trách cứ bọn họ đã dẫm chết người.
Bọn họ......bọn họ không phải cố ý giết người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.