Ta Dựa Vào Bán Manh Để Thăng Cấp
Chương 31: Manh điểm của nguyên soái
Hữu Mậc
09/03/2022
Edit: Bilun
Rõ ràng là câu nghi vấn, cố tình nghe từ trong miệng Otis không hiểu sao lại mang theo một tia khẳng định.
Hội trưởng hắc xà câu nệ gật đầu, cũng không để ý cảnh tượng hành hạ sói bạc đến chết bị nguyên soái nhìn thấy, thời buổi hiện nay, hành hạ thú biến dị đến chết đã sớm trở thành trào lưu.
Điều gã thực sự lo lắng chính là —— nguyên soái có phát hiện việc đầu sói bạc này đã giết người.
Dù sao nếu chuyện này bị truyền ra, tất nhiên sẽ gây nên sóng to gió lớn.
Một nơi chuyên môn bán đấu giá các loại thú biến dị nguy hiểm, thế mà một đầu sói cấp 2 cũng không quản được, còn để nó chạy ra ngoài giết không ít người.
Còn tiếp theo xảy ra chuyện gì, hội trưởng hắc xà nghĩ cũng không dám nghĩ, hiện tại việc cấp bách chính là dẫn dắt nguyên soái rời đi, bảo đảm chuyện này không thể bại lộ, gã áp xuống tất cả suy nghĩ trong lòng miễn cưỡng cười nói: "Đợi lát nữa......hội đấu giá sẽ lại tiếp tục, ta phái người đưa ngài về phòng nghỉ nhé."
Quý Vô Tu mơ hồ nhận thấy bọn họ tựa hồ có chút sợ hãi người này.
Otis cười như không cười, thái độ này khiến hội trưởng hắc xà bỗng nhiên ý thức được, người trước mắt cũng không phải tồn tại dễ dàng đối phó gì, mà là hung thần nguyên soái không ai dám chọc.
Gã nuốt nuốt nước miếng, không dám hỏi lại, đem ánh mắt chuyển lên người đầu thú biến dị kia, tuy nghi hoặc không biết con thú biến dị này vì sao ở chung hài hòa với nguyên soái như vậy, nhưng con thú biến dị này là áp trục của ngày hôm nay, gã cần phải lấy được về.
Hội trưởng hắc xà vốn đang đúng lý hợp tình vẫn thật cẩn thận nói: "Nguyên soái, con thú....biến dị này, có thể trả lại cho chúng tôi không........"
Nguyên soái?!!
Quý Vô Tu trừng lớn mắt, quay đầu nhìn chằm chằm Otis, khó có thể tin cái người tràn đầy phong độ này, thế mà là một nguyên soái?
Khó trách điểm bán manh hắn cống hiến không giống người thường như vậy, hoàn toàn không giống mọi người.
Khiếp sợ qua đi, Quý Vô Tu liền nhịn không được nghĩ: Nếu vị nguyên soái này đồng ý giúp y, như vậy mình và sói bạc, có lẽ sẽ được cứu!
Otis: "Còn cho các ngươi?"
Đội trưởng hội hắc xà gật gật đầu, vì lấy lòng nguyên soái, gã đầy thần bí hé lộ nói: "Đây chính là vật phẩm áp trục của buổi đấu giá hôm nay.......chúng tôi đã phải tốn kém rất nhiều mới tìm được."
Otis nghe xong, đáy mắt hiện lên một tia đen tối, lập tức cười như không cười nói: "Thật thú vị, thú cưng của ta lại trở thành hàng đấu giá của hắc xà."
Nụ cười giả dối trên mặt hội trưởng hắc xà lập tức vỡ vụn, không thể tin nổi nói: "Sao có thể, đây là thú cưng của ngài?"
Đầu thú biến dị này rõ ràng do đoàn đội săn thú cấp ba bắt được.
Nhưng những lời này, gã căn bản không thể nói ra.
Bởi vì gã không quá chắc chắn đầu thú biến dị này, rốt cục có phải thú cưng của nguyên soái hay không, càng không thể khẳng định lời đoàn trưởng đoàn bắt thú kia nói rốt cục có phải thật hay không.
Otis híp mắt, giọng nói mang theo uy hiếp: "Ngươi đang nghi ngờ ta?"
Sắc mặt của hội trưởng hắc xà lập tức trắng bệch, vội vàng lắc đầu, kinh hoảng giải thích nói: "Ta không nghi ngờ ngài, nhưng mà.....con thú biến dị này là ta mua được từ một đoàn bắt thú." Vừa nói mồ hôi lạnh cũng chảy ra: "Ta cũng không biết gì cả, nếu biết là thú cưng của ngài, có đánh chết ta cũng không dám bán."
Otis gật gật đầu, cũng không biết có tin hay không, giọng nói lãnh đạm nói: "Chuyện này ta sẽ không truy cứu, lát nữa ta sẽ đem tinh tế tệ chuyển cho ngươi, coi như cảm ơn."
Hội trưởng hắc cà giống như muốn khóc: "Không, không cần, có thể trợ giúp nguyên soái tìm thú cưng về, ta vô cùng vinh hạnh."
Quý Vô Tu toàn bộ hành trình trợn mắt há hốc mồm, hoàn toàn không dám tin vị nguyên soái thân phận cao quý này, thế mà dám mặt dày vô sỉ chiếm mình làm của riêng, hơn nữa ngay cả 1 mao tiền cũng không tốn.
Nhưng nhìn bộ dáng thiệt thòi của hội trưởng hắc xà, y liền cảm thấy vô cùng giải hận.
Nhưng Quý Vô Tu vẫn không nhịn được thổn thức, không nghĩ tới đối mặt với nguyên soái, hội trưởng hắc xà thế mà cái rắm cũng không dám đánh.
Bỗng nhiên, trong đầu Quý Vô Tu hiện lên một kế hoạch, lập tức lộ ra nụ cười gian.
Mà lúc này mấy người trong lúc lơ đãng nhìn thấy bộ dáng ngốc nghếch đáng yêu của cục bông, lập tức bị manh mặt sung huyết.
[Tinh! Nụ cười ngốc nghếch đáng yêu của ngài khiến sáu người bị
manh vẻ mặt sung huyết, ý nghĩ trong lòng: "Tuy rất sợ hãi nguyên soái,
nhưng quả cầu béo kia thật đáng yêu" ngài đạt được +12 điểm bán manh, ký chủ ở trong sợ hãi vẫn kiên trì phấn đấu, đây tuyệt đối là tình yêu
đích thực.]
Quý Vô Tu khịt mũi coi thường, mỗi người mới cống hiến 2 điểm, còn không nhiều bằng nguyên soái tùy tùy tiện tiện cống hiến đâu.
Hệ thống: [......]
Ký chủ tuyệt đối bị chiều hư.
Quý Vô Tu giãy giụa vài cái tượng trưng, biểu đạt ra ý muốn đi xuống.
Otis đè lại cục bông trong lòng ngực, trầm giọng nói: "Đừng lộn xộn."
Cục bông lập tức uể oải cúi đầu, liên tục nhìn về phía sói bạc, ánh mắt mang theo nước mắt long lanh, thậm chí còn nghẹn ngào hít hít hai cái.
Otis: "......"
Tựa hồ cục bông ý thức được nhân loại trước mắt sẽ không giúp nó, tiếng khóc nức nở càng tăng lớn thêm, cuối cùng dựa đầu vào bả vai Otis, yên lặng rơi lệ, khiến lông hai bên vành mắt bị ướt nhẹp.
Otis quay đầu qua nhìn, lập tức đối diện với đôi mắt nhỏ ướt sũng của cục bông, ai ngờ cục bông càng thêm thương tâm khóc ô ô vài tiếng.
Otis vẫn thờ ở như cũ, thậm chí còn có chút nhàm chán.
Cục bông thấy thế, tựa như ảnh đế lập tức gào khóc, thống thiết bi thương không thôi.
Cuối cùng Otis không nhịn được quở mắng: "Câm miệng."
Mỗi ngày khóc lóc ê a không giống động vật một chút nào, hoàn toàn không hung mãnh.
Thấy nguyên soái rống mình, Quý Vô Tu biết con đường này hoàn toàn không có tác dụng, sửa lại bộ dáng nhỏ bé đáng thương lúc trước, vô cùng hung tàn rống giận một tiếng với nguyên soái, móng vuốt đong đưa uy hiếp: Xem tay gấu của ta đi, dọa chết ngươi!
Nguyên soái chưa từng thấy động vật lông xù xù đáng yêu một chút nào từ trước tới nay: "......"
Đầu thú biến dị này giống như mỗi một bộ phận đều theo sở thích của hắn tạo ra thì phải, nhìn như nào cũng thấy vừa lòng.
Theo lẽ thường hẳn là, Quý Vô Tu lại một lần thu hoạch 520 điểm bán manh, liên hệ với chuyện vừa rồi, ánh mắt Quý Vô Tu lập tức trở nên kỳ quái.
Y tựa hồ....phát hiện ra một bí mật khó lường.
Chẳng lẽ khi y siêu hung dữ......vị nguyên soái này sẽ cảm thấy: Siêu, siêu đáng yêu?
Hệ thống lắp bắp nói: [Đúng, hình như là vậy.]
Lập tức, Quý Vô Tu cùng hệ thống trầm mặc thật lâu.
Vị nguyên soái phi thường hào khí ngay cả cống hiến điểm bán manh đều là yêu hình dạng ngươi, quả nhiên manh điểm không giống với mọi người.
************
Ba tiếng sau, một cục bông bụ bẫm đang ngồi ở phi hành khí, hết nhìn trái rồi lại nhìn phải, vô cùng tò mò.
Mà bên người nó thì có một đầu sói bạc tản ra uy áp khủng bố đang nằm, trên người đầy rẫy vết thương, giống như mất đi linh hồn, không nhúc nhích.
Cục bông thấy thế, cũng không màng tò mò về phi hành khí nữa, bò tới cạnh người sói bạc, ngao ngao kêu, đầy mặt quan tâm.
—— Ngươi làm sao vậy?
Ngân lang vẫn không để ý tới Quý Vô Tu, tựa như một xác chết, nếu không phải thân thể còn đang phập phồng hô hấp, thậm chí Quý Vô Tu đều cho rằng sói bạc đã chết.
Trạng thái này của sói bạc rất không đúng.
Ba tiếng trước, y làm bộ bán manh muốn vị nguyên soái kia đi cứu sói bạc, nhưng vị nguyên soái kia lại thờ ơ, thậm chí y đã cho là thất bại.
Nhưng may mắn khi y siêu hung dữ bán manh, vị nguyên soái kia thay đổi chủ ý, cũng lấy tư thế cứng rắn đem đầu sói kia từ chỗ hội trưởng về đây, cũng chi trả tinh tế tệ tương ứng.
Vị hội trưởng hội giao dịch kia cực kỳ không tình nguyện, nhưng gã không dám chọc giận vị nguyên soái này, chỉ có thể trơ mắt nhìn nguyên soái mang theo vật phẩm đấu giá gã coi trọng nhất rời đi, trái tim như bị dao cắt.
Nguyên soái ngồi trong phòng điều khiển chuyên tâm mở ra phi hành khí, đặt y và sói bạc trong phòng nghỉ, cũng không dùng võng bắt thú hay lồng sắt gì đó nhốt lại.
Điều này khiến cho khiến cho Quý Vô Tu tăng lên không ít cảm tình với nguyên soái.
Thương thế trên người sói bạc đã được xử lý qua, hơn nữa còn bôi thuốc, bằng vào năng lực tự lành mạnh mẽ của nó, tin rằng không qua mấy ngày nữa nó sẽ lại sinh long hoạt hổ.
Nhưng sói bạc hiện tại, giống như đã mất lòng tin vào cuộc sống, chỉ còn lại một lớp vỏ trống rống.
Quý Vô Tu đẩy đẩy nơi không có vết thương của sói bạc: "A ô?"
—— Ngươi đã sống sót, vì sao vẫn không vui?
Cũng không biết có phải lời Quý Vô Tu nói đã chạm tới nơi yếu ớt nhất trong lòng sói bạc hay không, nó chậm rãi ngẩng đầu, dùng ánh mắt thâm trầm ngay cả Quý Vô Tu nhìn cũng không hiểu nói: "Ngao ngao ngao ngao......"
—— Ngươi vĩnh viễn cũng không thể hiểu, so với chết, ta càng cảm thấy khổ sở vì rốt cục đời này không báo thù được.
Quý Vô Tu ngẩn ra, y vẫn luôn biết sói bạc muốn báo thù, nhưng cũng không biết nó vì không thể báo thù mà mất đi động lực sống sót.
Cũng may trong cơ thể Quý Vô Tu là một linh hồn nhân loại đứng đứng đắn đắn, dù cho sói bạc có biết nhiều việc, nó cũng không thể hiểu được hết thế giới loài người.
Vì thế Quý Vô Tu khuyên sói bạc không nên cố chấp báo thù, ít nhất phải cho bản thân sống sót, trở nên mạnh mẽ, sau đó tới lúc lại báo thù cũng không muộn, ít nhất như vậy xác suất thành công sẽ cao hơn nhiều.
Đáy mắt sói bạc tràn ngập thù hận, gầm gầm gừ gừ.
—— Ngươi không hiểu, chỉ cần chúng ta bị nhân loại mua đi, thì sẽ không thể quay về nơi đó.
Quý Vô Tu còn muốn nói điều gì, ánh mắt sói bạc chợt trở nên bị thương, nhìn Quý Vô Tu giống như đang xem bản thân đơn thuần của ba năm trước.
—— Đừng ngu ngốc đồ xấu xí, tuy nhân loại này cứu ta và ngươi, nhưng ngươi vĩnh viễn đều không biết nhân loại có bao nhiêu ti tiện, sớm hay muộn sẽ có một ngày, hắn sẽ vẫn tra tấn chúng ta tìm niềm vui.
Quý Vô Tu có chút không biết phải trả lời như thế nào.
Nói thật ra, y cũng không quá chắc chắn vị nguyên soái kia có phải người tốt hay không, cũng không có khả năng là vị nguyên soái kia cảm thấy khi y siêu hung dữ thực đáng yêu, rất muốn ốm về nhà nhỉ?
Vào lúc này, Quý Vô Tu bối rối.
Bắt đầu nghĩ về 'gấu trúc sinh'.
**********
Trong phòng điều khiển lúc này, nguyên soái cũng đang thâm trầm tự hỏi.
Một ngày ngắn ngủn này, hắn đã làm ra rất nhiều việc xưa nay chưa từng làm, mà ngọn nguồn của tất cả những việc này lại chính là đầu thú biến dị thoạt nhìn rất vô hại kia.
Không biết nơi nó sinh ra, không biết chủng loại của nó, ngay cả dị năng của nó cũng không biết nốt.
Điều duy nhất có thể biết được là —— hình dáng của nó là kiểu hắn thích nhất.
Rõ ràng là câu nghi vấn, cố tình nghe từ trong miệng Otis không hiểu sao lại mang theo một tia khẳng định.
Hội trưởng hắc xà câu nệ gật đầu, cũng không để ý cảnh tượng hành hạ sói bạc đến chết bị nguyên soái nhìn thấy, thời buổi hiện nay, hành hạ thú biến dị đến chết đã sớm trở thành trào lưu.
Điều gã thực sự lo lắng chính là —— nguyên soái có phát hiện việc đầu sói bạc này đã giết người.
Dù sao nếu chuyện này bị truyền ra, tất nhiên sẽ gây nên sóng to gió lớn.
Một nơi chuyên môn bán đấu giá các loại thú biến dị nguy hiểm, thế mà một đầu sói cấp 2 cũng không quản được, còn để nó chạy ra ngoài giết không ít người.
Còn tiếp theo xảy ra chuyện gì, hội trưởng hắc xà nghĩ cũng không dám nghĩ, hiện tại việc cấp bách chính là dẫn dắt nguyên soái rời đi, bảo đảm chuyện này không thể bại lộ, gã áp xuống tất cả suy nghĩ trong lòng miễn cưỡng cười nói: "Đợi lát nữa......hội đấu giá sẽ lại tiếp tục, ta phái người đưa ngài về phòng nghỉ nhé."
Quý Vô Tu mơ hồ nhận thấy bọn họ tựa hồ có chút sợ hãi người này.
Otis cười như không cười, thái độ này khiến hội trưởng hắc xà bỗng nhiên ý thức được, người trước mắt cũng không phải tồn tại dễ dàng đối phó gì, mà là hung thần nguyên soái không ai dám chọc.
Gã nuốt nuốt nước miếng, không dám hỏi lại, đem ánh mắt chuyển lên người đầu thú biến dị kia, tuy nghi hoặc không biết con thú biến dị này vì sao ở chung hài hòa với nguyên soái như vậy, nhưng con thú biến dị này là áp trục của ngày hôm nay, gã cần phải lấy được về.
Hội trưởng hắc xà vốn đang đúng lý hợp tình vẫn thật cẩn thận nói: "Nguyên soái, con thú....biến dị này, có thể trả lại cho chúng tôi không........"
Nguyên soái?!!
Quý Vô Tu trừng lớn mắt, quay đầu nhìn chằm chằm Otis, khó có thể tin cái người tràn đầy phong độ này, thế mà là một nguyên soái?
Khó trách điểm bán manh hắn cống hiến không giống người thường như vậy, hoàn toàn không giống mọi người.
Khiếp sợ qua đi, Quý Vô Tu liền nhịn không được nghĩ: Nếu vị nguyên soái này đồng ý giúp y, như vậy mình và sói bạc, có lẽ sẽ được cứu!
Otis: "Còn cho các ngươi?"
Đội trưởng hội hắc xà gật gật đầu, vì lấy lòng nguyên soái, gã đầy thần bí hé lộ nói: "Đây chính là vật phẩm áp trục của buổi đấu giá hôm nay.......chúng tôi đã phải tốn kém rất nhiều mới tìm được."
Otis nghe xong, đáy mắt hiện lên một tia đen tối, lập tức cười như không cười nói: "Thật thú vị, thú cưng của ta lại trở thành hàng đấu giá của hắc xà."
Nụ cười giả dối trên mặt hội trưởng hắc xà lập tức vỡ vụn, không thể tin nổi nói: "Sao có thể, đây là thú cưng của ngài?"
Đầu thú biến dị này rõ ràng do đoàn đội săn thú cấp ba bắt được.
Nhưng những lời này, gã căn bản không thể nói ra.
Bởi vì gã không quá chắc chắn đầu thú biến dị này, rốt cục có phải thú cưng của nguyên soái hay không, càng không thể khẳng định lời đoàn trưởng đoàn bắt thú kia nói rốt cục có phải thật hay không.
Otis híp mắt, giọng nói mang theo uy hiếp: "Ngươi đang nghi ngờ ta?"
Sắc mặt của hội trưởng hắc xà lập tức trắng bệch, vội vàng lắc đầu, kinh hoảng giải thích nói: "Ta không nghi ngờ ngài, nhưng mà.....con thú biến dị này là ta mua được từ một đoàn bắt thú." Vừa nói mồ hôi lạnh cũng chảy ra: "Ta cũng không biết gì cả, nếu biết là thú cưng của ngài, có đánh chết ta cũng không dám bán."
Otis gật gật đầu, cũng không biết có tin hay không, giọng nói lãnh đạm nói: "Chuyện này ta sẽ không truy cứu, lát nữa ta sẽ đem tinh tế tệ chuyển cho ngươi, coi như cảm ơn."
Hội trưởng hắc cà giống như muốn khóc: "Không, không cần, có thể trợ giúp nguyên soái tìm thú cưng về, ta vô cùng vinh hạnh."
Quý Vô Tu toàn bộ hành trình trợn mắt há hốc mồm, hoàn toàn không dám tin vị nguyên soái thân phận cao quý này, thế mà dám mặt dày vô sỉ chiếm mình làm của riêng, hơn nữa ngay cả 1 mao tiền cũng không tốn.
Nhưng nhìn bộ dáng thiệt thòi của hội trưởng hắc xà, y liền cảm thấy vô cùng giải hận.
Nhưng Quý Vô Tu vẫn không nhịn được thổn thức, không nghĩ tới đối mặt với nguyên soái, hội trưởng hắc xà thế mà cái rắm cũng không dám đánh.
Bỗng nhiên, trong đầu Quý Vô Tu hiện lên một kế hoạch, lập tức lộ ra nụ cười gian.
Mà lúc này mấy người trong lúc lơ đãng nhìn thấy bộ dáng ngốc nghếch đáng yêu của cục bông, lập tức bị manh mặt sung huyết.
[Tinh! Nụ cười ngốc nghếch
Quý Vô Tu khịt mũi coi thường, mỗi người mới cống hiến 2 điểm, còn không nhiều bằng nguyên soái tùy tùy tiện tiện cống hiến đâu.
Hệ thống: [......]
Ký chủ tuyệt đối bị chiều hư.
Quý Vô Tu giãy giụa vài cái tượng trưng, biểu đạt ra ý muốn đi xuống.
Otis đè lại cục bông trong lòng ngực, trầm giọng nói: "Đừng lộn xộn."
Cục bông lập tức uể oải cúi đầu, liên tục nhìn về phía sói bạc, ánh mắt mang theo nước mắt long lanh, thậm chí còn nghẹn ngào hít hít hai cái.
Otis: "......"
Tựa hồ cục bông ý thức được nhân loại trước mắt sẽ không giúp nó, tiếng khóc nức nở càng tăng lớn thêm, cuối cùng dựa đầu vào bả vai Otis, yên lặng rơi lệ, khiến lông hai bên vành mắt bị ướt nhẹp.
Otis quay đầu qua nhìn, lập tức đối diện với đôi mắt nhỏ ướt sũng của cục bông, ai ngờ cục bông càng thêm thương tâm khóc ô ô vài tiếng.
Otis vẫn thờ ở như cũ, thậm chí còn có chút nhàm chán.
Cục bông thấy thế, tựa như ảnh đế lập tức gào khóc, thống thiết bi thương không thôi.
Cuối cùng Otis không nhịn được quở mắng: "Câm miệng."
Mỗi ngày khóc lóc ê a không giống động vật một chút nào, hoàn toàn không hung mãnh.
Thấy nguyên soái rống mình, Quý Vô Tu biết con đường này hoàn toàn không có tác dụng, sửa lại bộ dáng nhỏ bé đáng thương lúc trước, vô cùng hung tàn rống giận một tiếng với nguyên soái, móng vuốt đong đưa uy hiếp: Xem tay gấu của ta đi, dọa chết ngươi!
Nguyên soái chưa từng thấy động vật lông xù xù đáng yêu một chút nào từ trước tới nay: "......"
Đầu thú biến dị này giống như mỗi một bộ phận đều theo sở thích của hắn tạo ra thì phải, nhìn như nào cũng thấy vừa lòng.
Theo lẽ thường hẳn là, Quý Vô Tu lại một lần thu hoạch 520 điểm bán manh, liên hệ với chuyện vừa rồi, ánh mắt Quý Vô Tu lập tức trở nên kỳ quái.
Y tựa hồ....phát hiện ra một bí mật khó lường.
Chẳng lẽ khi y siêu hung dữ......vị nguyên soái này sẽ cảm thấy: Siêu, siêu đáng yêu?
Hệ thống lắp bắp nói: [Đúng, hình như là vậy.]
Lập tức, Quý Vô Tu cùng hệ thống trầm mặc thật lâu.
Vị nguyên soái phi thường hào khí ngay cả cống hiến điểm bán manh đều là yêu hình dạng ngươi, quả nhiên manh điểm không giống với mọi người.
************
Ba tiếng sau, một cục bông bụ bẫm đang ngồi ở phi hành khí, hết nhìn trái rồi lại nhìn phải, vô cùng tò mò.
Mà bên người nó thì có một đầu sói bạc tản ra uy áp khủng bố đang nằm, trên người đầy rẫy vết thương, giống như mất đi linh hồn, không nhúc nhích.
Cục bông thấy thế, cũng không màng tò mò về phi hành khí nữa, bò tới cạnh người sói bạc, ngao ngao kêu, đầy mặt quan tâm.
—— Ngươi làm sao vậy?
Ngân lang vẫn không để ý tới Quý Vô Tu, tựa như một xác chết, nếu không phải thân thể còn đang phập phồng hô hấp, thậm chí Quý Vô Tu đều cho rằng sói bạc đã chết.
Trạng thái này của sói bạc rất không đúng.
Ba tiếng trước, y làm bộ bán manh muốn vị nguyên soái kia đi cứu sói bạc, nhưng vị nguyên soái kia lại thờ ơ, thậm chí y đã cho là thất bại.
Nhưng may mắn khi y siêu hung dữ bán manh, vị nguyên soái kia thay đổi chủ ý, cũng lấy tư thế cứng rắn đem đầu sói kia từ chỗ hội trưởng về đây, cũng chi trả tinh tế tệ tương ứng.
Vị hội trưởng hội giao dịch kia cực kỳ không tình nguyện, nhưng gã không dám chọc giận vị nguyên soái này, chỉ có thể trơ mắt nhìn nguyên soái mang theo vật phẩm đấu giá gã coi trọng nhất rời đi, trái tim như bị dao cắt.
Nguyên soái ngồi trong phòng điều khiển chuyên tâm mở ra phi hành khí, đặt y và sói bạc trong phòng nghỉ, cũng không dùng võng bắt thú hay lồng sắt gì đó nhốt lại.
Điều này khiến cho khiến cho Quý Vô Tu tăng lên không ít cảm tình với nguyên soái.
Thương thế trên người sói bạc đã được xử lý qua, hơn nữa còn bôi thuốc, bằng vào năng lực tự lành mạnh mẽ của nó, tin rằng không qua mấy ngày nữa nó sẽ lại sinh long hoạt hổ.
Nhưng sói bạc hiện tại, giống như đã mất lòng tin vào cuộc sống, chỉ còn lại một lớp vỏ trống rống.
Quý Vô Tu đẩy đẩy nơi không có vết thương của sói bạc: "A ô?"
—— Ngươi đã sống sót, vì sao vẫn không vui?
Cũng không biết có phải lời Quý Vô Tu nói đã chạm tới nơi yếu ớt nhất trong lòng sói bạc hay không, nó chậm rãi ngẩng đầu, dùng ánh mắt thâm trầm ngay cả Quý Vô Tu nhìn cũng không hiểu nói: "Ngao ngao ngao ngao......"
—— Ngươi vĩnh viễn cũng không thể hiểu, so với chết, ta càng cảm thấy khổ sở vì rốt cục đời này không báo thù được.
Quý Vô Tu ngẩn ra, y vẫn luôn biết sói bạc muốn báo thù, nhưng cũng không biết nó vì không thể báo thù mà mất đi động lực sống sót.
Cũng may trong cơ thể Quý Vô Tu là một linh hồn nhân loại đứng đứng đắn đắn, dù cho sói bạc có biết nhiều việc, nó cũng không thể hiểu được hết thế giới loài người.
Vì thế Quý Vô Tu khuyên sói bạc không nên cố chấp báo thù, ít nhất phải cho bản thân sống sót, trở nên mạnh mẽ, sau đó tới lúc lại báo thù cũng không muộn, ít nhất như vậy xác suất thành công sẽ cao hơn nhiều.
Đáy mắt sói bạc tràn ngập thù hận, gầm gầm gừ gừ.
—— Ngươi không hiểu, chỉ cần chúng ta bị nhân loại mua đi, thì sẽ không thể quay về nơi đó.
Quý Vô Tu còn muốn nói điều gì, ánh mắt sói bạc chợt trở nên bị thương, nhìn Quý Vô Tu giống như đang xem bản thân đơn thuần của ba năm trước.
—— Đừng ngu ngốc đồ xấu xí, tuy nhân loại này cứu ta và ngươi, nhưng ngươi vĩnh viễn đều không biết nhân loại có bao nhiêu ti tiện, sớm hay muộn sẽ có một ngày, hắn sẽ vẫn tra tấn chúng ta tìm niềm vui.
Quý Vô Tu có chút không biết phải trả lời như thế nào.
Nói thật ra, y cũng không quá chắc chắn vị nguyên soái kia có phải người tốt hay không, cũng không có khả năng là vị nguyên soái kia cảm thấy khi y siêu hung dữ thực đáng yêu, rất muốn ốm về nhà nhỉ?
Vào lúc này, Quý Vô Tu bối rối.
Bắt đầu nghĩ về 'gấu trúc sinh'.
**********
Trong phòng điều khiển lúc này, nguyên soái cũng đang thâm trầm tự hỏi.
Một ngày ngắn ngủn này, hắn đã làm ra rất nhiều việc xưa nay chưa từng làm, mà ngọn nguồn của tất cả những việc này lại chính là đầu thú biến dị thoạt nhìn rất vô hại kia.
Không biết nơi nó sinh ra, không biết chủng loại của nó, ngay cả dị năng của nó cũng không biết nốt.
Điều duy nhất có thể biết được là —— hình dáng của nó là kiểu hắn thích nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.