Ta Dựa Vào Cái Miệng Quạ Đen Để Làm Giàu Trong Thời Loạn
Chương 11:
Đông Biên Nhĩ Tiểu Đóa
04/09/2024
“Cứ từ từ trước đã.” Thôi Thư Nhược không sốt ruột, nàng kết thúc cuộc trò chuyện trong đầu.
Sau đó, nàng tập trung toàn bộ sự chú ý ra bên ngoài.
Còn phải ứng phó với đám người Hồ quản sự đã.
Nàng thay đổi sắc mặt, bắt đầu lo lắng, mơ hồ không biết dựa vào đâu, trước tiên thở dài một hơi, “Ta vốn muốn hỏi chủ nhân nơi này có quen biết ta không…”
Thôi Thư Nhược đứng trước gió, thân như bèo trôi, yếu đuối không nơi nương tựa, “Ta vừa tỉnh lại, người mơ mơ màng màng, phần lớn chuyện cũ không nhớ rõ. Chỉ nhớ mang máng, có người cứu ta từ tay người Hồ, còn… còn có!”
Nàng tựa như nhớ ra điều gì, giật mình, thần sắc căng thẳng, vội vàng nói: “Đúng rồi, ta có việc gấp.”
Thôi Thư Nhược bước lên một bước, muốn nói gì đó, nhưng lại do dự buông tay xuống, nàng lưỡng lự một lúc lâu mới nói: “Có thể mời vị tướng quân đã cứu ta đến đây, hoặc ta đi tìm ngài ấy, ta có việc quan trọng cần bẩm báo.”
Điều này thật ra không khó, chỉ cần không nhắc đến chuyện trước đó, Hồ quản sự phần nào lấy lại được thể diện của một quản sự, dù là nô bộc nhưng cũng là người của gia tộc lớn, khí phách hơn người dân thường nhiều.
Có sự răn đe trước đó, Hồ quản sự không dám làm cao với Thôi Thư Nhược, thành thật đóng vai một quản sự tận tâm.
“Nương tử khách khí rồi, công tử đã dặn dò trước, chỉ cần nương tử tỉnh lại, sẽ báo cho ngài ấy. Nương tử nếu có điều gì cần dặn dò, có thể đợi công tử đến rồi nói. Còn về việc không nhớ rõ chuyện trước…”
Hồ quản sự do dự, nhưng vẫn an ủi nói: “Có lẽ là do bị kinh sợ, U Châu có nhiều lang trung giỏi, chắc chắn sẽ có người chữa khỏi bệnh cho nương tử.”
Thôi Thư Nhược không biết quy tắc của thời đại này, không dám tùy tiện hành lễ, sợ làm nhiều sai nhiều, nàng chỉ cúi đầu cười nhẹ, gật gật đầu, “Cảm tạ lời khuyên của ngài.”
Nói xong lời khách sáo, Hồ quản sự định gọi tỳ nữ Nhạn Dung đi tìm Ngụy Thành Hoài, nhưng lo ngại Thôi Thư Nhược dường như đã đứng ra bảo vệ nàng ấy, cùng với vết bẩn trên người nàng ấy, hắn cảnh cáo Nhạn Dung một câu rồi hành lễ lui xuống, tự mình đi bẩm báo Ngụy Thành Hoài.
Trong lúc Hồ quản sự đi tìm Ngụy Thành Hoài, Thôi Thư Nhược nhìn về phía tỳ nữ Nhạn Dung đang cúi đầu đứng sau lưng nàng, nàng mỉm cười, nhìn dịu dàng ấm áp nhưng lại khiến người ta rùng mình.
“Ngươi còn ổn chứ?” Thôi Thư Nhược ôn nhu hỏi.
Người Nhạn Dung run lên, nhưng quy củ trong phủ học từ nhỏ đã khắc vào trong xương cốt, nên vẫn bình tĩnh đáp lời, “Hồi bẩm nương tử, nô tỳ không có việc gì.”
“Ồ~” Thôi Thư Nhược khẽ đáp, không để ý, ngược lại càng thêm ân cần, “Mới vừa rồi, nghe Hồ quản sự nói, có phải ngươi vô tình dính phải quỳ thuỷ (kinh nguyệt) trên người phải không?”
Nhắc đến chuyện này, Nhạn Dung lập tức căng thẳng, cầm chậu đồng định quỳ xuống.
Sau đó, nàng tập trung toàn bộ sự chú ý ra bên ngoài.
Còn phải ứng phó với đám người Hồ quản sự đã.
Nàng thay đổi sắc mặt, bắt đầu lo lắng, mơ hồ không biết dựa vào đâu, trước tiên thở dài một hơi, “Ta vốn muốn hỏi chủ nhân nơi này có quen biết ta không…”
Thôi Thư Nhược đứng trước gió, thân như bèo trôi, yếu đuối không nơi nương tựa, “Ta vừa tỉnh lại, người mơ mơ màng màng, phần lớn chuyện cũ không nhớ rõ. Chỉ nhớ mang máng, có người cứu ta từ tay người Hồ, còn… còn có!”
Nàng tựa như nhớ ra điều gì, giật mình, thần sắc căng thẳng, vội vàng nói: “Đúng rồi, ta có việc gấp.”
Thôi Thư Nhược bước lên một bước, muốn nói gì đó, nhưng lại do dự buông tay xuống, nàng lưỡng lự một lúc lâu mới nói: “Có thể mời vị tướng quân đã cứu ta đến đây, hoặc ta đi tìm ngài ấy, ta có việc quan trọng cần bẩm báo.”
Điều này thật ra không khó, chỉ cần không nhắc đến chuyện trước đó, Hồ quản sự phần nào lấy lại được thể diện của một quản sự, dù là nô bộc nhưng cũng là người của gia tộc lớn, khí phách hơn người dân thường nhiều.
Có sự răn đe trước đó, Hồ quản sự không dám làm cao với Thôi Thư Nhược, thành thật đóng vai một quản sự tận tâm.
“Nương tử khách khí rồi, công tử đã dặn dò trước, chỉ cần nương tử tỉnh lại, sẽ báo cho ngài ấy. Nương tử nếu có điều gì cần dặn dò, có thể đợi công tử đến rồi nói. Còn về việc không nhớ rõ chuyện trước…”
Hồ quản sự do dự, nhưng vẫn an ủi nói: “Có lẽ là do bị kinh sợ, U Châu có nhiều lang trung giỏi, chắc chắn sẽ có người chữa khỏi bệnh cho nương tử.”
Thôi Thư Nhược không biết quy tắc của thời đại này, không dám tùy tiện hành lễ, sợ làm nhiều sai nhiều, nàng chỉ cúi đầu cười nhẹ, gật gật đầu, “Cảm tạ lời khuyên của ngài.”
Nói xong lời khách sáo, Hồ quản sự định gọi tỳ nữ Nhạn Dung đi tìm Ngụy Thành Hoài, nhưng lo ngại Thôi Thư Nhược dường như đã đứng ra bảo vệ nàng ấy, cùng với vết bẩn trên người nàng ấy, hắn cảnh cáo Nhạn Dung một câu rồi hành lễ lui xuống, tự mình đi bẩm báo Ngụy Thành Hoài.
Trong lúc Hồ quản sự đi tìm Ngụy Thành Hoài, Thôi Thư Nhược nhìn về phía tỳ nữ Nhạn Dung đang cúi đầu đứng sau lưng nàng, nàng mỉm cười, nhìn dịu dàng ấm áp nhưng lại khiến người ta rùng mình.
“Ngươi còn ổn chứ?” Thôi Thư Nhược ôn nhu hỏi.
Người Nhạn Dung run lên, nhưng quy củ trong phủ học từ nhỏ đã khắc vào trong xương cốt, nên vẫn bình tĩnh đáp lời, “Hồi bẩm nương tử, nô tỳ không có việc gì.”
“Ồ~” Thôi Thư Nhược khẽ đáp, không để ý, ngược lại càng thêm ân cần, “Mới vừa rồi, nghe Hồ quản sự nói, có phải ngươi vô tình dính phải quỳ thuỷ (kinh nguyệt) trên người phải không?”
Nhắc đến chuyện này, Nhạn Dung lập tức căng thẳng, cầm chậu đồng định quỳ xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.