Ta Dựa Vào Cái Miệng Quạ Đen Để Làm Giàu Trong Thời Loạn
Chương 13:
Đông Biên Nhĩ Tiểu Đóa
04/09/2024
Ngay từ lúc bắt đầu, nhìn tác phong hệ thống hành xử, Thôi Thư Nhược đã đoán rằng nó sẽ có điều giấu giếm, giờ đây khi xác nhận được suy đoán của mình, nàng cũng không quá tức giận.
Như vậy cũng tốt.
Đây cũng là lý do tại sao nàng biết mình không còn nhiều thời gian sống nhưng vẫn không vội vàng đổi điểm.
Mà thời điểm đôi giày đen thêu hoa văn mây bước vào qua cánh cửa mở, Thôi Thư Nhược đã nhíu mày, tay ôm trán, khuôn mặt tái nhợt hiện rõ vẻ đau đớn, như đang chịu đựng điều gì đó.
Ngụy Thành Hoài vừa vào cửa đã thấy cảnh này, nhưng hắn không có lập tức tiến lên, mà đứng cách một khoảng, quan tâm hỏi, “Cô nương có ổn không?”
Cùng một câu nói, lọt vào tai Thôi Thư Nhược, dù chưa nhìn qua, nàng cũng nhận ra đó chính là vị thiếu tướng quân đã cứu cô trước đây.
Thôi Thư Nhược hạ tay xuống, ngước mắt nhìn, hắn mặc áo dài màu đỏ thêu hoa văn liên châu, thắt lưng đeo đai thêu hoa văn song ngư, nhìn qua đã biết xuất thân quý tộc.
Hơn nữa khác với những người đàn ông khác thường vấn khăn trên đầu, hắn đội thiền vàng chân trần, tự nhiên toát lên vẻ anh khí của thiếu niên, tiên y nộ mã, kiêu ngạo vô song, nhưng đôi mắt sắc như chim ưng, khác hẳn với những công tử quý tộc thường thấy trong thành Lạc Dương, là một tướng quân được rèn luyện từ biên cương.
*Tiên y nộ mã: dùng để miêu tả hình ảnh uy phong, mạnh mẽ.
Có thể giữ yên biên cương, không để ngựa Hồ vượt qua m Sơn.
Thôi Thư Nhược bỗng nhiên cảm thấy kính trọng, nàng nhìn Ngụy Thành Hoài với ánh mắt nghiêm túc hơn, “Tướng quân, ngài có thể cho lui mọi người xuống không, ta có lời muốn nói.”
Nếu câu này nói với một vị quan văn, có lẽ còn phải do dự, nhưng Ngụy Thành Hoài là ai, là tướng quân có thể ra trận giết địch, dù còn trẻ nhưng rất nhiều thuộc hạ dưới trướng phụ vương hắn đều không phải đối thủ của hắn, làm sao lại sợ ở riêng với một tiểu nương tử yếu đuối được?
Tùy tiện rút dao găm ám sát đại tướng, đó chỉ là tình tiết trong kịch.
Ngụy Thành Hoài cười sảng khoái, anh dũng uy phong, “Có gì không thể, các ngươi đều lui xuống đi.”
Dù còn trẻ nhưng hắn sát phạt quyết đoán, uy tín mười phần, người hầu cùng Hồ quản sự không dám có chút dị nghị, ngoan ngoãn lui ra.
Vì chuyện kiêng kỵ nam nữ, tuy rằng là ban ngày, cũng không đóng cửa, chỉ là người hầu lui ra xa, không thể nghe thấy cuộc nói chuyện bên trong.
Thấy người hầu lui xa, ánh mắt Ngụy Thành Hoài chuyển sang Thôi Thư Nhược.
Thôi Thư Nhược không còn do dự, nàng mở miệng nói, chỉ là không ngẩng đầu, ánh mắt rơi xuống đất, như đang hồi tưởng, "Ta… từ khi tỉnh lại, đã có chút nhớ không rõ, quên mất nhà mình ở đâu, cha mẹ thân thích.
Nhưng chỉ có một việc, luôn nhớ kỹ."
Nói đến đây, nàng rốt cuộc ngẩng đầu lên, ánh mắt gắt gao chằm chằm nhìn Ngụy Thành Hoài, “Thái thú Ích Châu phản Tấn, người Hồ tiến xuống Lạc Dương.”
Như vậy cũng tốt.
Đây cũng là lý do tại sao nàng biết mình không còn nhiều thời gian sống nhưng vẫn không vội vàng đổi điểm.
Mà thời điểm đôi giày đen thêu hoa văn mây bước vào qua cánh cửa mở, Thôi Thư Nhược đã nhíu mày, tay ôm trán, khuôn mặt tái nhợt hiện rõ vẻ đau đớn, như đang chịu đựng điều gì đó.
Ngụy Thành Hoài vừa vào cửa đã thấy cảnh này, nhưng hắn không có lập tức tiến lên, mà đứng cách một khoảng, quan tâm hỏi, “Cô nương có ổn không?”
Cùng một câu nói, lọt vào tai Thôi Thư Nhược, dù chưa nhìn qua, nàng cũng nhận ra đó chính là vị thiếu tướng quân đã cứu cô trước đây.
Thôi Thư Nhược hạ tay xuống, ngước mắt nhìn, hắn mặc áo dài màu đỏ thêu hoa văn liên châu, thắt lưng đeo đai thêu hoa văn song ngư, nhìn qua đã biết xuất thân quý tộc.
Hơn nữa khác với những người đàn ông khác thường vấn khăn trên đầu, hắn đội thiền vàng chân trần, tự nhiên toát lên vẻ anh khí của thiếu niên, tiên y nộ mã, kiêu ngạo vô song, nhưng đôi mắt sắc như chim ưng, khác hẳn với những công tử quý tộc thường thấy trong thành Lạc Dương, là một tướng quân được rèn luyện từ biên cương.
*Tiên y nộ mã: dùng để miêu tả hình ảnh uy phong, mạnh mẽ.
Có thể giữ yên biên cương, không để ngựa Hồ vượt qua m Sơn.
Thôi Thư Nhược bỗng nhiên cảm thấy kính trọng, nàng nhìn Ngụy Thành Hoài với ánh mắt nghiêm túc hơn, “Tướng quân, ngài có thể cho lui mọi người xuống không, ta có lời muốn nói.”
Nếu câu này nói với một vị quan văn, có lẽ còn phải do dự, nhưng Ngụy Thành Hoài là ai, là tướng quân có thể ra trận giết địch, dù còn trẻ nhưng rất nhiều thuộc hạ dưới trướng phụ vương hắn đều không phải đối thủ của hắn, làm sao lại sợ ở riêng với một tiểu nương tử yếu đuối được?
Tùy tiện rút dao găm ám sát đại tướng, đó chỉ là tình tiết trong kịch.
Ngụy Thành Hoài cười sảng khoái, anh dũng uy phong, “Có gì không thể, các ngươi đều lui xuống đi.”
Dù còn trẻ nhưng hắn sát phạt quyết đoán, uy tín mười phần, người hầu cùng Hồ quản sự không dám có chút dị nghị, ngoan ngoãn lui ra.
Vì chuyện kiêng kỵ nam nữ, tuy rằng là ban ngày, cũng không đóng cửa, chỉ là người hầu lui ra xa, không thể nghe thấy cuộc nói chuyện bên trong.
Thấy người hầu lui xa, ánh mắt Ngụy Thành Hoài chuyển sang Thôi Thư Nhược.
Thôi Thư Nhược không còn do dự, nàng mở miệng nói, chỉ là không ngẩng đầu, ánh mắt rơi xuống đất, như đang hồi tưởng, "Ta… từ khi tỉnh lại, đã có chút nhớ không rõ, quên mất nhà mình ở đâu, cha mẹ thân thích.
Nhưng chỉ có một việc, luôn nhớ kỹ."
Nói đến đây, nàng rốt cuộc ngẩng đầu lên, ánh mắt gắt gao chằm chằm nhìn Ngụy Thành Hoài, “Thái thú Ích Châu phản Tấn, người Hồ tiến xuống Lạc Dương.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.