Ta Dựa Vào Cái Miệng Quạ Đen Để Làm Giàu Trong Thời Loạn
Chương 4:
Đông Biên Nhĩ Tiểu Đóa
03/08/2024
Ngay lập tức, trên trời lóe lên một bóng đen, có thứ gì đó rơi xuống với tốc độ nhanh như chớp, cách rất xa, Thôi Thư Nhược không nghe thấy tiếng va chạm, nhưng có thể thấy phía sau quân Hồ đột nhiên náo loạn.
Bởi vì sự hỗn loạn không rõ nguyên nhân này, cuối cùng quân Hồ cũng dừng lại.
Nhưng mà, Thôi Thư Nhược đã hoàn toàn không còn sức lực để chạy nữa, nàng thậm chí không còn sức đứng dậy, chỉ có thể gắng gượng với chút tinh thần cuối cùng mà lẩm bẩm, khiến đám người Hồ gần nàng gặp xui xẻo vì đủ loại lý do kỳ lạ, muốn hoàn toàn làm bọn chúng khiếp sợ.
Ý thức dần suy yếu của Thôi Thư Nhược không nhận ra rằng sự hỗn loạn ban đầu trong phạm vi nhỏ đột nhiên trở nên lớn hơn, chiến trường bắt đầu tràn ngập tiếng chém giết.
Hồi lâu sau, Thôi Thư Nhược đã mệt đến mức hàm đau nhức, không chỉ vậy, toàn thân nàng đau đớn dữ dội, thậm chí không còn sức mở miệng.
Không còn sự cản trở của “miệng quạ đen”, binh lính người Hồ lặng lẽ tiến gần.
Đúng lúc này, Thôi Thư Nhược nghe thấy bên tai có tiếng lưỡi dao sắc bén xé gió, còn có tiếng da thịt bị cắt.
Theo sau, một tiếng “phịch”, tên người Hồ vừa tiến gần Thôi Thư Nhược ngã xuống, máu chảy đầy đất.
Nàng mở to mắt, gian nan ngẩng đầu, một thiếu niên tướng quân mặc áo bào trắng, tay cầm trường thương đỏ, cưỡi ngựa chém giết đứng sừng sững trước mặt, trên mặt hắn còn vương vết máu khi giết địch, đáy mắt còn sót lại sát ý, nhưng không hề ảnh hưởng đến vẻ tuấn lãng của hắn, ngược lại bởi vì máu tươi và ánh hoàng hôn mà càng làm nổi bật nét mặt mày như ngọc, giống như lưỡi dao sắc bén vừa rút ra khỏi vỏ, lộ rõ sự sắc sảo, khí phách phóng khoáng.
Nhưng khi đối phó với người Hồ, hắn giơ thương lên, mũi thương sắc bén dễ dàng đoạt đi mạng sống người Hồ.
Rõ ràng, dù rất trẻ, nhưng hắn đã dày dạn kinh nghiệm chiến trường, hoàn toàn không quan tâm đến mạng người, hơn nữa lại dũng mãnh vô song, nếu không cũng không thể một mình cưỡi ngựa xông pha phía trước.
Qua những cỗ thi thể khắp nơi, Thôi Thư Nhược đối diện với ánh mắt của hắn.
Nàng không biết đối phương sẽ làm gì, cũng không biết tiếp theo mình có thể được cứu vớt, hay vẫn là… nghênh đón kết cục thảm hại hơn.
Thời điểm Thôi Thư Nhược đang thấp thỏm trong lòng, thiếu niên tướng quân cưỡi trên lưng ngựa, khí thế tựa nắng gắt, áo giáp sáng chói trên thân hình cường tráng đĩnh bạt, đôi lông mày sắc bén, cười rạng rỡ lộ ra hàm răng trắng, “Cô nương có sao không?”
*Đĩnh bạt: thẳng đứng, thon dài.
Thẩm Thư Nhược ngẩng đầu đến lao lực, nhưng nàng cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút, khẩu khí thả lỏng hơn phân nửa, có vẻ như mình được cứu rồi.
Bởi vì sự hỗn loạn không rõ nguyên nhân này, cuối cùng quân Hồ cũng dừng lại.
Nhưng mà, Thôi Thư Nhược đã hoàn toàn không còn sức lực để chạy nữa, nàng thậm chí không còn sức đứng dậy, chỉ có thể gắng gượng với chút tinh thần cuối cùng mà lẩm bẩm, khiến đám người Hồ gần nàng gặp xui xẻo vì đủ loại lý do kỳ lạ, muốn hoàn toàn làm bọn chúng khiếp sợ.
Ý thức dần suy yếu của Thôi Thư Nhược không nhận ra rằng sự hỗn loạn ban đầu trong phạm vi nhỏ đột nhiên trở nên lớn hơn, chiến trường bắt đầu tràn ngập tiếng chém giết.
Hồi lâu sau, Thôi Thư Nhược đã mệt đến mức hàm đau nhức, không chỉ vậy, toàn thân nàng đau đớn dữ dội, thậm chí không còn sức mở miệng.
Không còn sự cản trở của “miệng quạ đen”, binh lính người Hồ lặng lẽ tiến gần.
Đúng lúc này, Thôi Thư Nhược nghe thấy bên tai có tiếng lưỡi dao sắc bén xé gió, còn có tiếng da thịt bị cắt.
Theo sau, một tiếng “phịch”, tên người Hồ vừa tiến gần Thôi Thư Nhược ngã xuống, máu chảy đầy đất.
Nàng mở to mắt, gian nan ngẩng đầu, một thiếu niên tướng quân mặc áo bào trắng, tay cầm trường thương đỏ, cưỡi ngựa chém giết đứng sừng sững trước mặt, trên mặt hắn còn vương vết máu khi giết địch, đáy mắt còn sót lại sát ý, nhưng không hề ảnh hưởng đến vẻ tuấn lãng của hắn, ngược lại bởi vì máu tươi và ánh hoàng hôn mà càng làm nổi bật nét mặt mày như ngọc, giống như lưỡi dao sắc bén vừa rút ra khỏi vỏ, lộ rõ sự sắc sảo, khí phách phóng khoáng.
Nhưng khi đối phó với người Hồ, hắn giơ thương lên, mũi thương sắc bén dễ dàng đoạt đi mạng sống người Hồ.
Rõ ràng, dù rất trẻ, nhưng hắn đã dày dạn kinh nghiệm chiến trường, hoàn toàn không quan tâm đến mạng người, hơn nữa lại dũng mãnh vô song, nếu không cũng không thể một mình cưỡi ngựa xông pha phía trước.
Qua những cỗ thi thể khắp nơi, Thôi Thư Nhược đối diện với ánh mắt của hắn.
Nàng không biết đối phương sẽ làm gì, cũng không biết tiếp theo mình có thể được cứu vớt, hay vẫn là… nghênh đón kết cục thảm hại hơn.
Thời điểm Thôi Thư Nhược đang thấp thỏm trong lòng, thiếu niên tướng quân cưỡi trên lưng ngựa, khí thế tựa nắng gắt, áo giáp sáng chói trên thân hình cường tráng đĩnh bạt, đôi lông mày sắc bén, cười rạng rỡ lộ ra hàm răng trắng, “Cô nương có sao không?”
*Đĩnh bạt: thẳng đứng, thon dài.
Thẩm Thư Nhược ngẩng đầu đến lao lực, nhưng nàng cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút, khẩu khí thả lỏng hơn phân nửa, có vẻ như mình được cứu rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.