Ta Dựa Vào Dao Giải Phẫu Tung Hoành Tu Tiên Giới!
Chương 5:
Bạc Hà Miêu
05/07/2024
Mọi người: "..."
Thẩm Túy An cũng vì câu trả lời này mà sửng sốt một chút, sau đó cười khẩy: "Ngươi biết y tu là gì không mà dám nhận bừa?"
Thẩm Dao Chu: "Ta cũng không nói ta là y tu bình thường, dù sao thì bọn họ cũng không nói cho ngươi biết ngươi đã trúng độc đan, linh mạch bị tắc rồi đúng không?"
Sắc mặt Thẩm Túy An lập tức trầm xuống: "Ngươi nói gì?"
Thẩm Dao Chu không quên mục đích của mình, hệ thống y tu dù có tệ đến mấy thì đó cũng là con át chủ bài duy nhất trong tay nàng.
Vì vậy, khi Thẩm Túy An vừa bước vào, nàng đã điều động linh lực đến đôi mắt, có hệ thống hỗ trợ, có thể nhìn rõ tình trạng linh mạch trên người tu sĩ.
Thẩm Dao Chu gọi đó là "X-quang phiên bản tu tiên".
Nhìn một cái, khiếp thật, độc đan ở cánh tay phải của hắn nhiều đến mức đen như đáy nồi.
Thẩm Dao Chu dựa vào kiến thức xem phim nhiều năm, đoán được bệnh trạng của Thẩm Túy An không sai biệt lắm.
Thẩm Túy An mặt không biểu cảm, cảm xúc bạo ngược ban đầu lại dần lắng xuống, hắn đã sớm phát hiện ra cơ thể không khỏe, cũng tìm không ít y tu đến xem nhưng chưa từng có ai nói ra được nguyên nhân.
Thẩm Dao Chu là người đầu tiên.
Hắn dùng quạt xếp gõ nhẹ vào lòng bàn tay: "Ngươi đã nói mình là y tu, lại nói ta trúng độc đan, vậy ngươi có thể chữa không?"
Thẩm Dao Chu không chút do dự: "Tất nhiên là có thể."
"Tốt lắm." Thẩm Túy An lướt ngón tay qua thắt lưng, trước mặt Thẩm Dao Chu lập tức xuất hiện một bộ bàn ghế bằng ngọc.
Thẩm Túy An vén vạt áo ngồi đối diện nàng, nụ cười lạnh lùng tàn nhẫn: "Ngươi cứ chữa cho ta ở đây, nếu không chữa khỏi, ta sẽ đích thân đưa ngươi vào luân hồi."
Bên ngoài Trừng Giới Đường đã bàn tán rôm rả.
"Độc đan là thứ gì?"
"Chưa từng nghe qua, sao trong đan dược lại có thể có độc?"
"Nói bừa! Chỉ chữa khỏi cho một phàm nhân mà dám vọng xưng là y tu!"
Thẩm gia cũng cung phụng một y tu họ Sở, nhưng dạo trước đã về môn phái bế quan, nếu không thì sao đến lượt một nha đầu vênh váo.
Lý thị cũng nghe tin vội vàng chạy đến, nhìn Thẩm Dao Chu cùng Thẩm Túy An và những người khác nói chuyện rôm rả, há hốc mồm.
Đúng lúc có người nhận ra nàng ta, trêu chọc vài câu: "Nương tử Vĩnh Đức, không ngờ em chồng ngươi lại là y tu?"
Lý thị tâm loạn như ma, cũng lười để ý đến họ.
Còn trong Trừng Giới Đường, mấy vị trưởng lão cũng đang khuyên Thẩm Túy An.
"Lục công tử, người là thân kim chi ngọc diệp, như vậy chẳng phải quá mạo hiểm sao..."
"Đúng vậy, bây giờ ngay cả thân phận của nàng ta cũng chưa điều tra rõ, lỡ như nàng ta thực sự có ý đồ xấu..."
Thẩm Túy An lại rất bình tĩnh: "Như vậy chẳng phải càng chứng minh được thân phận quỷ tu của nàng ta, đến lúc đó thuận thế bắt được người đứng sau nàng ta cũng là một chuyện tốt."
"Cho dù nàng ta không có ý đồ xấu, cũng không thể là y tu, Lục công tử hãy suy nghĩ lại!"
Thẩm Túy An: "Các trưởng lão không cần khuyên nữa, ta đã quyết rồi."
Thẩm Dao Chu đã thay quần áo đi ra, ánh mắt của mọi người lập tức tập trung vào nàng.
Nàng cũng không hoảng hốt, đối với nàng mà nói, người ngồi đối diện chỉ là bệnh nhân của nàng mà thôi.
Nàng nhìn Thẩm Túy An, theo thói quen trước đây ở bệnh viện, nàng trò chuyện trước khi phẫu thuật, biểu cảm của nàng ôn hòa nhưng nghiêm túc: "Lục công tử, mấy chỗ linh mạch trên cánh tay người đã bị độc đan làm tắc nghẽn hoàn toàn, hầu như không có một tia linh lực nào có thể đi qua..."
Thẩm Túy An cũng vì câu trả lời này mà sửng sốt một chút, sau đó cười khẩy: "Ngươi biết y tu là gì không mà dám nhận bừa?"
Thẩm Dao Chu: "Ta cũng không nói ta là y tu bình thường, dù sao thì bọn họ cũng không nói cho ngươi biết ngươi đã trúng độc đan, linh mạch bị tắc rồi đúng không?"
Sắc mặt Thẩm Túy An lập tức trầm xuống: "Ngươi nói gì?"
Thẩm Dao Chu không quên mục đích của mình, hệ thống y tu dù có tệ đến mấy thì đó cũng là con át chủ bài duy nhất trong tay nàng.
Vì vậy, khi Thẩm Túy An vừa bước vào, nàng đã điều động linh lực đến đôi mắt, có hệ thống hỗ trợ, có thể nhìn rõ tình trạng linh mạch trên người tu sĩ.
Thẩm Dao Chu gọi đó là "X-quang phiên bản tu tiên".
Nhìn một cái, khiếp thật, độc đan ở cánh tay phải của hắn nhiều đến mức đen như đáy nồi.
Thẩm Dao Chu dựa vào kiến thức xem phim nhiều năm, đoán được bệnh trạng của Thẩm Túy An không sai biệt lắm.
Thẩm Túy An mặt không biểu cảm, cảm xúc bạo ngược ban đầu lại dần lắng xuống, hắn đã sớm phát hiện ra cơ thể không khỏe, cũng tìm không ít y tu đến xem nhưng chưa từng có ai nói ra được nguyên nhân.
Thẩm Dao Chu là người đầu tiên.
Hắn dùng quạt xếp gõ nhẹ vào lòng bàn tay: "Ngươi đã nói mình là y tu, lại nói ta trúng độc đan, vậy ngươi có thể chữa không?"
Thẩm Dao Chu không chút do dự: "Tất nhiên là có thể."
"Tốt lắm." Thẩm Túy An lướt ngón tay qua thắt lưng, trước mặt Thẩm Dao Chu lập tức xuất hiện một bộ bàn ghế bằng ngọc.
Thẩm Túy An vén vạt áo ngồi đối diện nàng, nụ cười lạnh lùng tàn nhẫn: "Ngươi cứ chữa cho ta ở đây, nếu không chữa khỏi, ta sẽ đích thân đưa ngươi vào luân hồi."
Bên ngoài Trừng Giới Đường đã bàn tán rôm rả.
"Độc đan là thứ gì?"
"Chưa từng nghe qua, sao trong đan dược lại có thể có độc?"
"Nói bừa! Chỉ chữa khỏi cho một phàm nhân mà dám vọng xưng là y tu!"
Thẩm gia cũng cung phụng một y tu họ Sở, nhưng dạo trước đã về môn phái bế quan, nếu không thì sao đến lượt một nha đầu vênh váo.
Lý thị cũng nghe tin vội vàng chạy đến, nhìn Thẩm Dao Chu cùng Thẩm Túy An và những người khác nói chuyện rôm rả, há hốc mồm.
Đúng lúc có người nhận ra nàng ta, trêu chọc vài câu: "Nương tử Vĩnh Đức, không ngờ em chồng ngươi lại là y tu?"
Lý thị tâm loạn như ma, cũng lười để ý đến họ.
Còn trong Trừng Giới Đường, mấy vị trưởng lão cũng đang khuyên Thẩm Túy An.
"Lục công tử, người là thân kim chi ngọc diệp, như vậy chẳng phải quá mạo hiểm sao..."
"Đúng vậy, bây giờ ngay cả thân phận của nàng ta cũng chưa điều tra rõ, lỡ như nàng ta thực sự có ý đồ xấu..."
Thẩm Túy An lại rất bình tĩnh: "Như vậy chẳng phải càng chứng minh được thân phận quỷ tu của nàng ta, đến lúc đó thuận thế bắt được người đứng sau nàng ta cũng là một chuyện tốt."
"Cho dù nàng ta không có ý đồ xấu, cũng không thể là y tu, Lục công tử hãy suy nghĩ lại!"
Thẩm Túy An: "Các trưởng lão không cần khuyên nữa, ta đã quyết rồi."
Thẩm Dao Chu đã thay quần áo đi ra, ánh mắt của mọi người lập tức tập trung vào nàng.
Nàng cũng không hoảng hốt, đối với nàng mà nói, người ngồi đối diện chỉ là bệnh nhân của nàng mà thôi.
Nàng nhìn Thẩm Túy An, theo thói quen trước đây ở bệnh viện, nàng trò chuyện trước khi phẫu thuật, biểu cảm của nàng ôn hòa nhưng nghiêm túc: "Lục công tử, mấy chỗ linh mạch trên cánh tay người đã bị độc đan làm tắc nghẽn hoàn toàn, hầu như không có một tia linh lực nào có thể đi qua..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.