Ta Dựa Vào Tiểu Đảo Phất Nhanh
Chương 10:
Nguyệt Bán Đinh
15/08/2024
Bà lão tóc ngắn gật đầu, rồi quay lại nói với mấy người bạn đi cùng: “Mấy người biết Nguyệt Nguyệt nhà tôi cực kỳ không thích ăn ngô mà, vậy mà hôm qua ăn hết cả một bắp, còn bảo muốn ăn thêm.”
“Nếu ngon như bà nói vậy thì chúng tôi cũng mua một ít.”
Mấy người cùng nhau dạo quanh cửa hàng.
Sản phẩm trong cửa hàng trông rất chất lượng, mấy bà lão cũng không phải thiếu tiền, bản thân có lương hưu, con gái con trai thỉnh thoảng còn cho thêm tiền tiêu vặt nên tiêu xài không có áp lực gì.
Bà lão tóc ngắn mua mười bắp ngô, năm quả táo, một quả dừa, tổng cộng hai trăm tệ. Bà lão béo nói con gái mình dạo này đau bụng kinh, mua một túi đường đỏ, hai bắp ngô, tổng cộng một trăm hai mươi tệ. Cuối cùng, bà lão mặc sườn xám mua sáu quả táo, một quả dừa tươi, một chai nước mía, tổng cộng một trăm năm mươi tệ.
Hạ Chi Đào thu được bốn trăm bảy mươi tệ, chỉ một đơn hàng này đã gần bằng doanh thu của cả ngày hôm qua.
Ba bà lão xách túi lớn túi nhỏ rời đi, vừa hay gặp nhóm bà lão hôm qua đến nhưng vì chê đắt mà không mua gì. Họ nhìn đống đồ trong tay mấy bà lão kia mà ngạc nhiên, rồi nghi ngờ nhìn vào cửa hàng, giá vẫn như hôm qua mà, thật sự có người chịu chi nhiều tiền mua mấy món này sao?
Buổi trưa, Đỗ Lệ Lệ và Vương Vân mỗi người kéo theo một vali bước vào.
“Chào chị, tụi em lát phải về trường rồi, trước khi đi muốn ghé uống ly nước, không thì lâu lắm mới được uống lại.” Đỗ Lệ Lệ vẫy tay chào Hạ Chi Đào.
“Chào các em, hôm nay muốn uống gì?” Hạ Chi Đào cười chào hỏi.
“Một chai nước ngô, một chai nước mía nhé.” Đỗ Lệ Lệ nói.
“À đúng rồi, chị ơi, cho em mượn cái quạt kia được không?” Đỗ Lệ Lệ lau mồ hôi trên trán, “Ngoài trời nóng quá, kéo hành lý tới đây mà mệt muốn chết.”
Thấy Đỗ Lệ Lệ chỉ vào chiếc quạt bằng lá trên bàn, Hạ Chi Đào gật đầu, đưa chiếc quạt qua: “Em dùng đi, trong quán có điều hòa rồi, lát nữa mát thôi.”
“Cảm ơn chị đẹp.” Đỗ Lệ Lệ ngọt ngào đáp.
Hai người ngồi vào chỗ gần cửa sổ lần trước.
“Quạt cho tớ nữa.” Vương Vân mặt đỏ bừng, ghé lại gần Đỗ Lệ Lệ nói.
Đỗ Lệ Lệ cười khúc khích, bắt đầu phe phẩy chiếc quạt lá trong tay.
Vừa mới quạt, cả hai cảm nhận được luồng gió mát lạnh như từ máy điều hòa thổi ra.
Đỗ Lệ Lệ và Vương Vân ngạc nhiên nhìn nhau.
“Vừa rồi không lẽ là ảo giác của tớ sao?” Vương Vân lắp bắp.
“Thử lại đi.” Đỗ Lệ Lệ nói rồi tiếp tục quạt.
Gió mát lạnh lại từ chiếc quạt lá truyền ra.
“Chị ơi! Chiếc quạt này sao mà mát quá vậy!” Đỗ Lệ Lệ reo lên với Hạ Chi Đào đang ở quầy thu ngân.
Hạ Chi Đào ngẩng đầu, ngơ ngác: “Em nói gì vậy?”
Đỗ Lệ Lệ chạy vài bước tới trước mặt Hạ Chi Đào, quạt nhẹ cho cô, rồi chớp đôi mắt long lanh hỏi: “Mát không ạ?”
Hạ Chi Đào ngẩn ra một lúc, cũng không thể tin mà gật đầu: “Thật sự mát quá.”
Thấy Hạ Chi Đào ngơ ngác, Đỗ Lệ Lệ bật cười.
“Cái này là lá cây mọc trên đảo trồng cây của chị, thấy nó giống quạt nên chị lấy vài cái để dùng khi ra ngoài dạo chơi.” Hạ Chi Đào giải thích.
“Thật là lá cây à, hay ghê. Bao nhiêu một cái, chị ơi, bán cho em một cái đi, trời nóng thế này ở ký túc xá không có điều hòa thì cần lắm!” Đỗ Lệ Lệ nài nỉ.
“Em cũng cần nữa chị.” Vương Vân cũng lại gần.
“Nếu ngon như bà nói vậy thì chúng tôi cũng mua một ít.”
Mấy người cùng nhau dạo quanh cửa hàng.
Sản phẩm trong cửa hàng trông rất chất lượng, mấy bà lão cũng không phải thiếu tiền, bản thân có lương hưu, con gái con trai thỉnh thoảng còn cho thêm tiền tiêu vặt nên tiêu xài không có áp lực gì.
Bà lão tóc ngắn mua mười bắp ngô, năm quả táo, một quả dừa, tổng cộng hai trăm tệ. Bà lão béo nói con gái mình dạo này đau bụng kinh, mua một túi đường đỏ, hai bắp ngô, tổng cộng một trăm hai mươi tệ. Cuối cùng, bà lão mặc sườn xám mua sáu quả táo, một quả dừa tươi, một chai nước mía, tổng cộng một trăm năm mươi tệ.
Hạ Chi Đào thu được bốn trăm bảy mươi tệ, chỉ một đơn hàng này đã gần bằng doanh thu của cả ngày hôm qua.
Ba bà lão xách túi lớn túi nhỏ rời đi, vừa hay gặp nhóm bà lão hôm qua đến nhưng vì chê đắt mà không mua gì. Họ nhìn đống đồ trong tay mấy bà lão kia mà ngạc nhiên, rồi nghi ngờ nhìn vào cửa hàng, giá vẫn như hôm qua mà, thật sự có người chịu chi nhiều tiền mua mấy món này sao?
Buổi trưa, Đỗ Lệ Lệ và Vương Vân mỗi người kéo theo một vali bước vào.
“Chào chị, tụi em lát phải về trường rồi, trước khi đi muốn ghé uống ly nước, không thì lâu lắm mới được uống lại.” Đỗ Lệ Lệ vẫy tay chào Hạ Chi Đào.
“Chào các em, hôm nay muốn uống gì?” Hạ Chi Đào cười chào hỏi.
“Một chai nước ngô, một chai nước mía nhé.” Đỗ Lệ Lệ nói.
“À đúng rồi, chị ơi, cho em mượn cái quạt kia được không?” Đỗ Lệ Lệ lau mồ hôi trên trán, “Ngoài trời nóng quá, kéo hành lý tới đây mà mệt muốn chết.”
Thấy Đỗ Lệ Lệ chỉ vào chiếc quạt bằng lá trên bàn, Hạ Chi Đào gật đầu, đưa chiếc quạt qua: “Em dùng đi, trong quán có điều hòa rồi, lát nữa mát thôi.”
“Cảm ơn chị đẹp.” Đỗ Lệ Lệ ngọt ngào đáp.
Hai người ngồi vào chỗ gần cửa sổ lần trước.
“Quạt cho tớ nữa.” Vương Vân mặt đỏ bừng, ghé lại gần Đỗ Lệ Lệ nói.
Đỗ Lệ Lệ cười khúc khích, bắt đầu phe phẩy chiếc quạt lá trong tay.
Vừa mới quạt, cả hai cảm nhận được luồng gió mát lạnh như từ máy điều hòa thổi ra.
Đỗ Lệ Lệ và Vương Vân ngạc nhiên nhìn nhau.
“Vừa rồi không lẽ là ảo giác của tớ sao?” Vương Vân lắp bắp.
“Thử lại đi.” Đỗ Lệ Lệ nói rồi tiếp tục quạt.
Gió mát lạnh lại từ chiếc quạt lá truyền ra.
“Chị ơi! Chiếc quạt này sao mà mát quá vậy!” Đỗ Lệ Lệ reo lên với Hạ Chi Đào đang ở quầy thu ngân.
Hạ Chi Đào ngẩng đầu, ngơ ngác: “Em nói gì vậy?”
Đỗ Lệ Lệ chạy vài bước tới trước mặt Hạ Chi Đào, quạt nhẹ cho cô, rồi chớp đôi mắt long lanh hỏi: “Mát không ạ?”
Hạ Chi Đào ngẩn ra một lúc, cũng không thể tin mà gật đầu: “Thật sự mát quá.”
Thấy Hạ Chi Đào ngơ ngác, Đỗ Lệ Lệ bật cười.
“Cái này là lá cây mọc trên đảo trồng cây của chị, thấy nó giống quạt nên chị lấy vài cái để dùng khi ra ngoài dạo chơi.” Hạ Chi Đào giải thích.
“Thật là lá cây à, hay ghê. Bao nhiêu một cái, chị ơi, bán cho em một cái đi, trời nóng thế này ở ký túc xá không có điều hòa thì cần lắm!” Đỗ Lệ Lệ nài nỉ.
“Em cũng cần nữa chị.” Vương Vân cũng lại gần.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.