Ta Dựa Vào Tiểu Đảo Phất Nhanh
Chương 17:
Nguyệt Bán Đinh
03/09/2024
“Phải xử lý mấy kẻ buôn bán chặt chém thế này.”
Hạ Chi Đào thở dài, sau đó điềm tĩnh nói với nhóm người trước mặt: “Mọi người cứ kiểm tra thoải mái, trước khi bán tôi đã lường trước tình huống này. Tất cả sản phẩm đều đã qua kiểm định, giấy chứng nhận dinh dưỡng, giấy kiểm tra đều có sẵn ở đây, đây là giấy phép kinh doanh và giấy chứng nhận sức khỏe của tôi.”
Nửa giờ sau, sau khi xác nhận tình hình, nhóm người mặc đồng phục xách túi lớn túi nhỏ rời đi.
Toàn là những món họ đã mua sau khi xem bảng giá trị dinh dưỡng của sản phẩm.
Sau khi bận rộn xong, Hạ Chi Đào cầm điện thoại lên mới phát hiện livestream vẫn chưa tắt, cô vội vàng đóng lại.
Những người theo dõi livestream từ đầu đến cuối đều ngỡ ngàng, sự việc diễn ra hoàn toàn khác với dự đoán của họ.
Hạ Chi Đào đặt đồ ăn giao tận nơi, chỉ một lát sau đồ ăn đến, cùng lúc đó, Chu Tử Mặc cũng xuất hiện.
Trông có vẻ như anh tình cờ đi qua, mái tóc rối nhẹ vì mồ hôi, tay cầm một tập tài liệu, bước vào mua một chai nước khoáng.
“Anh Chu ăn trưa chưa?” Hạ Chi Đào nhận đồ ăn từ tay nhân viên giao hàng, tiện miệng hỏi.
Chu Tử Mặc gật đầu, nói đã ăn rồi.
Trả tiền xong, anh đặt tập tài liệu lên quầy thu ngân, mở nắp chai nước uống ngay tại chỗ.
Tập tài liệu đặt ngay cạnh Hạ Chi Đào, cô liếc mắt thấy đó là một bản sơ yếu lý lịch, có dán ảnh Chu Tử Mặc.
“Anh Chu đang tìm việc à?” Hạ Chi Đào ngạc nhiên hỏi, bởi khí chất của anh không giống người thất nghiệp.
Chu Tử Mặc không giấu giếm, thẳng thắn thừa nhận: “Đúng vậy, vì một số lý do mà tôi đang tìm việc.”
Thực tế, tiền tiết kiệm của anh đủ để anh và ông nội sống thoải mái đến cuối đời, nhưng anh cần một công việc để che mắt, khiến mọi người ở Bắc Kinh tin rằng anh đã thật sự chạm đáy.
Có như vậy, anh mới có thể âm thầm làm những việc cần làm.
“Anh là đầu bếp à?” Nhìn sơ yếu lý lịch, Hạ Chi Đào có chút hứng thú, cô đã luôn muốn thuê một đầu bếp nấu ăn cho quán, bởi ngày nào cũng ăn ngoài, dạ dày của cô không chịu nổi.
“Không biết anh Chu muốn lương tháng bao nhiêu?” Hạ Chi Đào hỏi, nếu đắt quá thì có lẽ cô không thể thuê.
“Cô có công việc giới thiệu cho tôi sao?” Chu Tử Mặc hỏi.
“Đây là chứng minh nhân dân và chứng chỉ đầu bếp của tôi.” Trong thời đại này, kẻ lừa đảo rất nhiều, để Hạ Chi Đào yên tâm, Chu Tử Mặc đưa hết giấy tờ cá nhân cho cô xem.
Bây giờ những nhà hàng lớn ở Bắc Kinh đều chừa chỗ cho những người có quan hệ, còn các quán nhỏ thì anh lại thấy không vệ sinh, anh đã tìm việc mấy ngày nay mà vẫn gặp rất nhiều khó khăn.
“Không phải giới thiệu, mà tôi muốn tìm người nấu ăn trong quán, ngày nào cũng ăn ngoài cũng không tốt cho sức khỏe, lại tốn kém.” Hạ Chi Đào nói, “Nhưng quán nhỏ thế này, e rằng không đủ chi trả lương cao.”
Nói đến đây, Hạ Chi Đào cũng hơi ngại ngùng, ban đầu cô chỉ định thuê một cô nấu ăn có giá cả hợp lý.
“Được mà.” Chu Tử Mặc thấy rất phù hợp, công việc này nhẹ nhàng hơn ở nhà hàng, anh có thêm thời gian chăm ông và làm việc riêng, “Chỉ cần nấu ăn cho cô thôi thì ba nghìn là đủ.”
“Ba nghìn? Có ít quá không?” Hạ Chi Đào không biết giá thuê đầu bếp cá nhân là bao nhiêu, nhưng đầu bếp ở nhà hàng thì lương sáu bảy nghìn lận.
“Không đâu, việc này nhẹ nhàng hơn nhiều so với nấu cho cả nhà hàng, hơn nữa tôi chưa có kinh nghiệm làm đầu bếp riêng, nếu sau này tay nghề khá hơn, cô có thể tăng lương cho tôi.” Chu Tử Mặc nói thật, anh chưa từng làm đầu bếp riêng cho ai cả.
Hạ Chi Đào thở dài, sau đó điềm tĩnh nói với nhóm người trước mặt: “Mọi người cứ kiểm tra thoải mái, trước khi bán tôi đã lường trước tình huống này. Tất cả sản phẩm đều đã qua kiểm định, giấy chứng nhận dinh dưỡng, giấy kiểm tra đều có sẵn ở đây, đây là giấy phép kinh doanh và giấy chứng nhận sức khỏe của tôi.”
Nửa giờ sau, sau khi xác nhận tình hình, nhóm người mặc đồng phục xách túi lớn túi nhỏ rời đi.
Toàn là những món họ đã mua sau khi xem bảng giá trị dinh dưỡng của sản phẩm.
Sau khi bận rộn xong, Hạ Chi Đào cầm điện thoại lên mới phát hiện livestream vẫn chưa tắt, cô vội vàng đóng lại.
Những người theo dõi livestream từ đầu đến cuối đều ngỡ ngàng, sự việc diễn ra hoàn toàn khác với dự đoán của họ.
Hạ Chi Đào đặt đồ ăn giao tận nơi, chỉ một lát sau đồ ăn đến, cùng lúc đó, Chu Tử Mặc cũng xuất hiện.
Trông có vẻ như anh tình cờ đi qua, mái tóc rối nhẹ vì mồ hôi, tay cầm một tập tài liệu, bước vào mua một chai nước khoáng.
“Anh Chu ăn trưa chưa?” Hạ Chi Đào nhận đồ ăn từ tay nhân viên giao hàng, tiện miệng hỏi.
Chu Tử Mặc gật đầu, nói đã ăn rồi.
Trả tiền xong, anh đặt tập tài liệu lên quầy thu ngân, mở nắp chai nước uống ngay tại chỗ.
Tập tài liệu đặt ngay cạnh Hạ Chi Đào, cô liếc mắt thấy đó là một bản sơ yếu lý lịch, có dán ảnh Chu Tử Mặc.
“Anh Chu đang tìm việc à?” Hạ Chi Đào ngạc nhiên hỏi, bởi khí chất của anh không giống người thất nghiệp.
Chu Tử Mặc không giấu giếm, thẳng thắn thừa nhận: “Đúng vậy, vì một số lý do mà tôi đang tìm việc.”
Thực tế, tiền tiết kiệm của anh đủ để anh và ông nội sống thoải mái đến cuối đời, nhưng anh cần một công việc để che mắt, khiến mọi người ở Bắc Kinh tin rằng anh đã thật sự chạm đáy.
Có như vậy, anh mới có thể âm thầm làm những việc cần làm.
“Anh là đầu bếp à?” Nhìn sơ yếu lý lịch, Hạ Chi Đào có chút hứng thú, cô đã luôn muốn thuê một đầu bếp nấu ăn cho quán, bởi ngày nào cũng ăn ngoài, dạ dày của cô không chịu nổi.
“Không biết anh Chu muốn lương tháng bao nhiêu?” Hạ Chi Đào hỏi, nếu đắt quá thì có lẽ cô không thể thuê.
“Cô có công việc giới thiệu cho tôi sao?” Chu Tử Mặc hỏi.
“Đây là chứng minh nhân dân và chứng chỉ đầu bếp của tôi.” Trong thời đại này, kẻ lừa đảo rất nhiều, để Hạ Chi Đào yên tâm, Chu Tử Mặc đưa hết giấy tờ cá nhân cho cô xem.
Bây giờ những nhà hàng lớn ở Bắc Kinh đều chừa chỗ cho những người có quan hệ, còn các quán nhỏ thì anh lại thấy không vệ sinh, anh đã tìm việc mấy ngày nay mà vẫn gặp rất nhiều khó khăn.
“Không phải giới thiệu, mà tôi muốn tìm người nấu ăn trong quán, ngày nào cũng ăn ngoài cũng không tốt cho sức khỏe, lại tốn kém.” Hạ Chi Đào nói, “Nhưng quán nhỏ thế này, e rằng không đủ chi trả lương cao.”
Nói đến đây, Hạ Chi Đào cũng hơi ngại ngùng, ban đầu cô chỉ định thuê một cô nấu ăn có giá cả hợp lý.
“Được mà.” Chu Tử Mặc thấy rất phù hợp, công việc này nhẹ nhàng hơn ở nhà hàng, anh có thêm thời gian chăm ông và làm việc riêng, “Chỉ cần nấu ăn cho cô thôi thì ba nghìn là đủ.”
“Ba nghìn? Có ít quá không?” Hạ Chi Đào không biết giá thuê đầu bếp cá nhân là bao nhiêu, nhưng đầu bếp ở nhà hàng thì lương sáu bảy nghìn lận.
“Không đâu, việc này nhẹ nhàng hơn nhiều so với nấu cho cả nhà hàng, hơn nữa tôi chưa có kinh nghiệm làm đầu bếp riêng, nếu sau này tay nghề khá hơn, cô có thể tăng lương cho tôi.” Chu Tử Mặc nói thật, anh chưa từng làm đầu bếp riêng cho ai cả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.