Ta Dựa Vào Tiểu Đảo Phất Nhanh
Chương 32:
Nguyệt Bán Đinh
03/09/2024
Người đàn ông nhìn các loại bánh trong quầy rồi nói: "Lấy nhiều thì có giảm giá không?"
"Chỉ có thể giảm chút ít thôi, không giảm nhiều được vì chi phí cũng cao, anh Hứa có thể thử trước vị bánh." Hạ Chi Đào lấy một chiếc bánh mì đào từ quầy đưa cho Hứa Thắng, "Vì đây là sự kiện tri ân khách hàng, tất nhiên cần để lại ấn tượng sâu sắc mới tốt."
Giọng Hạ Chi Đào rất chắc chắn, thể hiện sự tự tin vào hương vị bánh của mình.
Hứa Thắng cắn thử một miếng bánh mì đào, vị ngon ngọt dịu dàng, lớp vỏ mềm mại kết hợp cùng nhân ngọt nhưng không ngấy, cảm giác thanh mát sảng khoái.
Sau một lúc suy nghĩ, anh ta quyết định đặt bánh ở tiệm của Hạ Chi Đào.
Bánh mì đào và táo mỗi loại 1000 cái, bánh mì dừa đặt 500 cái.
Đồ uống thì do đồng nghiệp khác phụ trách nên anh ta không đặt tại tạp hóa.
Tổng cộng giá trị đơn hàng là 125000 tệ, Hạ Chi Đào giảm 10%, còn 112500 tệ.
Hứa Thắng đặt cọc 50000 tệ, yêu cầu giao hàng vào thứ Bảy.
Khi Chu Tử Mặc quay lại, Hạ Chi Đào vừa tiễn Hứa Thắng ra cửa.
Vì lưng còn đau, cô bước đi chậm, lúc quay lại suýt nữa vấp ngã ở bậc cửa, Chu Tử Mặc vội đỡ cô.
Hạ Chi Đào quay sang, vui vẻ chia sẻ với Chu Tử Mặc: "Vừa rồi tôi nhận được đơn hàng lớn, có người đặt 2500 cái bánh."
Chu Tử Mặc bị nụ cười của Hạ Chi Đào lây nhiễm, cũng mỉm cười theo: "Chúc mừng cô Hạ."
"Cảm ơn anh." Hạ Chi Đào cười tươi, nhưng vô ý làm căng vết thương, lại đau đến nhăn nhó.
Lúc này, Hứa Thắng vừa về tới công ty gặp đồng nghiệp Vương Nhị đang đi đặt đồ uống.
Hai người vốn là đối thủ cạnh tranh, công ty có suất thăng chức vào cuối năm và đang cân nhắc giữa hai người họ.
Vì vậy họ đều rất tích cực trong hoạt động lần này của công ty.
"Anh Hứa cũng về rồi à." Vương Nhị cười bước đến chào hỏi, "Anh đặt bánh ở đâu đấy? Hôm đó có nhiều trẻ em lắm, tôi đã đặt loại nước ngon nhất, hoạt động này quan trọng với công ty mình, không được phép xảy ra sơ suất gì đâu."
"Tôi đặt ở chỗ đồng nghiệp giới thiệu thôi, không phải thương hiệu lớn gì, nhưng hương vị chắc sẽ ổn." Hứa Thắng không muốn nói nhiều liền tìm cớ rời đi.
Chờ đến khi Hứa Thắng đi xa, Vương Nhị nhếch miệng cười lạnh, bước đi hướng khác.
Đến giờ ăn trưa, trong tiệm có ba người vào, nói là đã xem livestream, lại ở gần đây nên ghé mua cỏ bắt côn trùng.
Họ vào đúng lúc cỏ bắt côn trùng đang ăn bọ, khiến cả ba người thốt lên ngạc nhiên.
"Tôi xem livestream cứ nghĩ là giả, không ngờ thật lợi hại như vậy."
"Lá cũng là lá thật này, thần kỳ quá."
"Mọi người nhìn kìa! Chạm vào nó còn động đậy nữa, dễ thương quá trời."
Cuối cùng, ba người mua bốn chậu cỏ bắt côn trùng, tổng cộng chi 2796 tệ.
"Tiểu Mộng, sao cậu mua hẳn hai chậu thế?" Một người bạn hỏi cô gái mang theo hai chậu cây khi vừa ra khỏi tiệm.
"Chị mình mới sinh con, giờ muỗi nhiều quá, có trẻ con lại không dám dùng hương muỗi, bé cứ bị cắn đỏ khắp người, mình mua tặng chị ấy một chậu." Tiểu Mộng cười đáp.
"Nhà mình cũng lắm muỗi, chậu này là mẹ mình bảo mình mua về."
Mọi người chia tay ở đầu phố, Tiểu Mộng ôm chậu cây lên tàu điện ngầm về nhà chị gái.
Chị Tiểu Mộng sống ở một khu chung cư xanh tươi, nhưng cũng vì cây cối nhiều nên muỗi cũng lắm.
Khi Tiểu Mộng gõ cửa, bên trong vang lên tiếng khóc oe oe của em bé.
Chị gái của Tiểu Mộng là Tiểu Lam mở cửa rồi lại vội vàng chạy vào phòng ngủ.
"Chỉ có thể giảm chút ít thôi, không giảm nhiều được vì chi phí cũng cao, anh Hứa có thể thử trước vị bánh." Hạ Chi Đào lấy một chiếc bánh mì đào từ quầy đưa cho Hứa Thắng, "Vì đây là sự kiện tri ân khách hàng, tất nhiên cần để lại ấn tượng sâu sắc mới tốt."
Giọng Hạ Chi Đào rất chắc chắn, thể hiện sự tự tin vào hương vị bánh của mình.
Hứa Thắng cắn thử một miếng bánh mì đào, vị ngon ngọt dịu dàng, lớp vỏ mềm mại kết hợp cùng nhân ngọt nhưng không ngấy, cảm giác thanh mát sảng khoái.
Sau một lúc suy nghĩ, anh ta quyết định đặt bánh ở tiệm của Hạ Chi Đào.
Bánh mì đào và táo mỗi loại 1000 cái, bánh mì dừa đặt 500 cái.
Đồ uống thì do đồng nghiệp khác phụ trách nên anh ta không đặt tại tạp hóa.
Tổng cộng giá trị đơn hàng là 125000 tệ, Hạ Chi Đào giảm 10%, còn 112500 tệ.
Hứa Thắng đặt cọc 50000 tệ, yêu cầu giao hàng vào thứ Bảy.
Khi Chu Tử Mặc quay lại, Hạ Chi Đào vừa tiễn Hứa Thắng ra cửa.
Vì lưng còn đau, cô bước đi chậm, lúc quay lại suýt nữa vấp ngã ở bậc cửa, Chu Tử Mặc vội đỡ cô.
Hạ Chi Đào quay sang, vui vẻ chia sẻ với Chu Tử Mặc: "Vừa rồi tôi nhận được đơn hàng lớn, có người đặt 2500 cái bánh."
Chu Tử Mặc bị nụ cười của Hạ Chi Đào lây nhiễm, cũng mỉm cười theo: "Chúc mừng cô Hạ."
"Cảm ơn anh." Hạ Chi Đào cười tươi, nhưng vô ý làm căng vết thương, lại đau đến nhăn nhó.
Lúc này, Hứa Thắng vừa về tới công ty gặp đồng nghiệp Vương Nhị đang đi đặt đồ uống.
Hai người vốn là đối thủ cạnh tranh, công ty có suất thăng chức vào cuối năm và đang cân nhắc giữa hai người họ.
Vì vậy họ đều rất tích cực trong hoạt động lần này của công ty.
"Anh Hứa cũng về rồi à." Vương Nhị cười bước đến chào hỏi, "Anh đặt bánh ở đâu đấy? Hôm đó có nhiều trẻ em lắm, tôi đã đặt loại nước ngon nhất, hoạt động này quan trọng với công ty mình, không được phép xảy ra sơ suất gì đâu."
"Tôi đặt ở chỗ đồng nghiệp giới thiệu thôi, không phải thương hiệu lớn gì, nhưng hương vị chắc sẽ ổn." Hứa Thắng không muốn nói nhiều liền tìm cớ rời đi.
Chờ đến khi Hứa Thắng đi xa, Vương Nhị nhếch miệng cười lạnh, bước đi hướng khác.
Đến giờ ăn trưa, trong tiệm có ba người vào, nói là đã xem livestream, lại ở gần đây nên ghé mua cỏ bắt côn trùng.
Họ vào đúng lúc cỏ bắt côn trùng đang ăn bọ, khiến cả ba người thốt lên ngạc nhiên.
"Tôi xem livestream cứ nghĩ là giả, không ngờ thật lợi hại như vậy."
"Lá cũng là lá thật này, thần kỳ quá."
"Mọi người nhìn kìa! Chạm vào nó còn động đậy nữa, dễ thương quá trời."
Cuối cùng, ba người mua bốn chậu cỏ bắt côn trùng, tổng cộng chi 2796 tệ.
"Tiểu Mộng, sao cậu mua hẳn hai chậu thế?" Một người bạn hỏi cô gái mang theo hai chậu cây khi vừa ra khỏi tiệm.
"Chị mình mới sinh con, giờ muỗi nhiều quá, có trẻ con lại không dám dùng hương muỗi, bé cứ bị cắn đỏ khắp người, mình mua tặng chị ấy một chậu." Tiểu Mộng cười đáp.
"Nhà mình cũng lắm muỗi, chậu này là mẹ mình bảo mình mua về."
Mọi người chia tay ở đầu phố, Tiểu Mộng ôm chậu cây lên tàu điện ngầm về nhà chị gái.
Chị Tiểu Mộng sống ở một khu chung cư xanh tươi, nhưng cũng vì cây cối nhiều nên muỗi cũng lắm.
Khi Tiểu Mộng gõ cửa, bên trong vang lên tiếng khóc oe oe của em bé.
Chị gái của Tiểu Mộng là Tiểu Lam mở cửa rồi lại vội vàng chạy vào phòng ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.