Ta Dựa Vào Tiểu Đảo Phất Nhanh
Chương 34:
Nguyệt Bán Đinh
03/09/2024
Chu Hiểu Linh vừa tới cửa hàng cũng nhanh tay phụ giúp.
Phần lớn khách hàng là phụ huynh của học sinh lớp học thêm trước đây đã mua bánh mì, không chỉ trẻ con mà người lớn cũng rất thích.
Bánh mì vị đào và táo vẫn bán chạy nhất.
Vì Chu Tử Mặc và Hạ Chi Đào đều có ngoại hình ưa nhìn, cửa hàng tạp hóa của họ cũng trở thành một khung cảnh đẹp khác.
Ngoài bánh mì, còn có khách đến mua cỏ bắt côn trùng, buổi chiều có khoảng mười người tới, người thì do bạn bè giới thiệu, người thì xem livestream rồi đến mua.
Về giá cả, tiền mua nhang muỗi, thuốc diệt côn trùng, bẫy chuột trong năm còn nhiều hơn thế này, thật ra cũng đáng.
Riêng cỏ bắt côn trùng, Hạ Chi Đào thu về 6.990 tệ.
Xong đợt bận, Hạ Chi Đào nhanh chóng lấy cho Chu Hiểu Linh một bánh mì táo, một bánh mì đào và một lon nước dừa.
Ban đầu định mời người qua cảm ơn, không ngờ lại còn được giúp đỡ.
Chu Tử Mặc cũng được một miếng bánh mì táo, dù Hạ Chi Đào bảo muốn ăn gì cứ lấy, nhưng anh chưa từng lấy.
Chu Tử Mặc vốn không thích ăn đồ ngọt, nhưng lúc này lại bị miếng bánh mì táo chinh phục.
“...Cô không biết đâu, người đó tới đồn cảnh sát còn hung hăng lắm, sau nghe nói bị giam giữ mới chịu im.” Chu Hiểu Linh kể về chuyện hôm qua ở đồn cảnh sát, “Anh ta còn nói cô lừa đảo, không hề nhắc đến chuyện đánh người và phá hoại đồ đạc, may mà tôi quay video lại, nếu không thì lại bị cắn ngược rồi.”
Hạ Chi Đào cười: “Không sao, trong tiệm tôi có camera, với lại tôi tin vào cảnh sát nhân dân mà, ai mua cỏ bắt côn trùng rồi sẽ quay lại phản hồi thôi, đến lúc đó mọi người sẽ biết có phải lừa đảo hay không.”
“À đúng rồi, hôm nay tôi cũng định mua một chậu cỏ bắt côn trùng.” Chu Hiểu Linh đặt bánh ngọt đã ăn xong xuống, nói với Hạ Chi Đào.
“Mua gì chứ, để tôi tặng cô một chậu, cô giúp tôi chuyện lớn thế cơ mà.” Hạ Chi Đào nói.
“Không được, đồ đắt thế này cô không lấy tiền tôi không dám nhận đâu.”
Kéo qua kéo lại mãi, Chu Hiểu Linh vẫn quét mã thanh toán, chuyển tiền xong thì sợ Hạ Chi Đào trả lại, vội ôm chậu cỏ bắt côn trùng chạy mất.
Hạ Chi Đào đứng đó dở khóc dở cười.
Xem giờ cũng đã muộn, Chu Tử Mặc nói vài câu rồi đi nấu cơm.
Thấy anh chịu khó làm lụng, Hạ Chi Đào cũng thấy hơi áy náy.
Bữa tối vẫn là món ăn thanh đạm, dù thời gian chuẩn bị gấp rút nhưng món ăn của Chu Tử Mặc lại ngon một cách quá đáng.
Hạ Chi Đào ngờ vực, thế này mà gọi là không có kinh nghiệm làm việc sao?
Ăn xong đã hơn bảy giờ, Hạ Chi Đào định hôm nay đóng cửa sớm, không còn cách nào khác, tình huống đặc biệt mà.
Chu Tử Mặc giúp cô khóa cửa và đóng cửa sổ rồi mới xách hộp đồ nghề rời đi.
Hạ Chi Đào chuẩn bị sẵn ít hoa quả, bảo anh mang về cho ông Chu ăn.
Chờ Chu Tử Mặc đi khỏi, Hạ Chi Đào mới chậm rãi lên lầu.
Cô nhẩm tính sơ sơ doanh thu hôm nay, cộng với tiền đặt cọc của Hứa Thắng, con số đã lên sáu chữ số.
Đây là lần cao nhất từ trước tới giờ.
Hạ Chi Đào xoa xoa eo, tuy đau nhưng rất vui.
Vào không gian xong, cô liền làm bánh mì cho Hứa Thắng.
Máy móc chạy ầm ầm, hương bánh mì thơm ngọt lan tỏa trong không khí.
Hôm nay là thứ ba, còn bốn ngày nữa mới đến thứ bảy mà Hứa Thắng đã hẹn, Hạ Chi Đào không vội, làm một phần bánh mì rồi thu hoạch lúa mì, trái cây đã chín, cô lại tiện tay hái thêm ít quạt lá và cỏ bắt côn trùng.
Phần lớn khách hàng là phụ huynh của học sinh lớp học thêm trước đây đã mua bánh mì, không chỉ trẻ con mà người lớn cũng rất thích.
Bánh mì vị đào và táo vẫn bán chạy nhất.
Vì Chu Tử Mặc và Hạ Chi Đào đều có ngoại hình ưa nhìn, cửa hàng tạp hóa của họ cũng trở thành một khung cảnh đẹp khác.
Ngoài bánh mì, còn có khách đến mua cỏ bắt côn trùng, buổi chiều có khoảng mười người tới, người thì do bạn bè giới thiệu, người thì xem livestream rồi đến mua.
Về giá cả, tiền mua nhang muỗi, thuốc diệt côn trùng, bẫy chuột trong năm còn nhiều hơn thế này, thật ra cũng đáng.
Riêng cỏ bắt côn trùng, Hạ Chi Đào thu về 6.990 tệ.
Xong đợt bận, Hạ Chi Đào nhanh chóng lấy cho Chu Hiểu Linh một bánh mì táo, một bánh mì đào và một lon nước dừa.
Ban đầu định mời người qua cảm ơn, không ngờ lại còn được giúp đỡ.
Chu Tử Mặc cũng được một miếng bánh mì táo, dù Hạ Chi Đào bảo muốn ăn gì cứ lấy, nhưng anh chưa từng lấy.
Chu Tử Mặc vốn không thích ăn đồ ngọt, nhưng lúc này lại bị miếng bánh mì táo chinh phục.
“...Cô không biết đâu, người đó tới đồn cảnh sát còn hung hăng lắm, sau nghe nói bị giam giữ mới chịu im.” Chu Hiểu Linh kể về chuyện hôm qua ở đồn cảnh sát, “Anh ta còn nói cô lừa đảo, không hề nhắc đến chuyện đánh người và phá hoại đồ đạc, may mà tôi quay video lại, nếu không thì lại bị cắn ngược rồi.”
Hạ Chi Đào cười: “Không sao, trong tiệm tôi có camera, với lại tôi tin vào cảnh sát nhân dân mà, ai mua cỏ bắt côn trùng rồi sẽ quay lại phản hồi thôi, đến lúc đó mọi người sẽ biết có phải lừa đảo hay không.”
“À đúng rồi, hôm nay tôi cũng định mua một chậu cỏ bắt côn trùng.” Chu Hiểu Linh đặt bánh ngọt đã ăn xong xuống, nói với Hạ Chi Đào.
“Mua gì chứ, để tôi tặng cô một chậu, cô giúp tôi chuyện lớn thế cơ mà.” Hạ Chi Đào nói.
“Không được, đồ đắt thế này cô không lấy tiền tôi không dám nhận đâu.”
Kéo qua kéo lại mãi, Chu Hiểu Linh vẫn quét mã thanh toán, chuyển tiền xong thì sợ Hạ Chi Đào trả lại, vội ôm chậu cỏ bắt côn trùng chạy mất.
Hạ Chi Đào đứng đó dở khóc dở cười.
Xem giờ cũng đã muộn, Chu Tử Mặc nói vài câu rồi đi nấu cơm.
Thấy anh chịu khó làm lụng, Hạ Chi Đào cũng thấy hơi áy náy.
Bữa tối vẫn là món ăn thanh đạm, dù thời gian chuẩn bị gấp rút nhưng món ăn của Chu Tử Mặc lại ngon một cách quá đáng.
Hạ Chi Đào ngờ vực, thế này mà gọi là không có kinh nghiệm làm việc sao?
Ăn xong đã hơn bảy giờ, Hạ Chi Đào định hôm nay đóng cửa sớm, không còn cách nào khác, tình huống đặc biệt mà.
Chu Tử Mặc giúp cô khóa cửa và đóng cửa sổ rồi mới xách hộp đồ nghề rời đi.
Hạ Chi Đào chuẩn bị sẵn ít hoa quả, bảo anh mang về cho ông Chu ăn.
Chờ Chu Tử Mặc đi khỏi, Hạ Chi Đào mới chậm rãi lên lầu.
Cô nhẩm tính sơ sơ doanh thu hôm nay, cộng với tiền đặt cọc của Hứa Thắng, con số đã lên sáu chữ số.
Đây là lần cao nhất từ trước tới giờ.
Hạ Chi Đào xoa xoa eo, tuy đau nhưng rất vui.
Vào không gian xong, cô liền làm bánh mì cho Hứa Thắng.
Máy móc chạy ầm ầm, hương bánh mì thơm ngọt lan tỏa trong không khí.
Hôm nay là thứ ba, còn bốn ngày nữa mới đến thứ bảy mà Hứa Thắng đã hẹn, Hạ Chi Đào không vội, làm một phần bánh mì rồi thu hoạch lúa mì, trái cây đã chín, cô lại tiện tay hái thêm ít quạt lá và cỏ bắt côn trùng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.