Ta Dựa Vào Tiểu Đảo Phất Nhanh
Chương 36:
Nguyệt Bán Đinh
03/09/2024
“Trưa nay rủ ông Chu ra ăn cơm, chúng ta cùng nhau ăn mừng nhé, mấy ngày nay anh cũng vất vả rồi.” Hạ Chi Đào nhìn Chu Tử Mặc, mắt sáng rực.
Chu Tử Mặc bật cười: “Vui đến vậy sao?”
Hạ Chi Đào gật đầu: “Đương nhiên rồi, đối với những người bình thường như chúng ta, kiếm tiền là chuyện vui nhất trên đời.”
Chu Tử Mặc không muốn làm cô mất hứng, lập tức đồng ý.
Vì bận giao hàng, hôm nay Hạ Chi Đào mở cửa muộn, đợt mua bánh mì sáng đã qua mất.
Tuy nhiên cũng có vài khách du lịch lác đác vào mua đồ, công việc kinh doanh khá ổn.
Khoảng hơn mười giờ, một nữ cảnh sát mặc đồng phục cùng một nam cảnh sát cao lớn bước vào từ bên ngoài, trong tay họ là mấy chậu cỏ bắt côn trùng đã mang đi từ cửa hàng tạp hóa.
Hạ Chi Đào vội vàng tiến lên, nhận lấy cỏ bắt côn trùng từ tay họ.
“Hiện tại điều tra đã kết thúc, mấy chậu cỏ này trả lại cho cô.”
“Nhưng mà mấy chậu cỏ này dễ thương thật đó, nó bị gãy cành rồi mà vẫn cố gắng dùng cành còn lại để bắt côn trùng trong sở cảnh sát, thật sự là kiên cường hết sức.” Nữ cảnh sát nói.
Nghe vậy Hạ Chi Đào mỉm cười, nhìn mấy chậu cây chen chúc nhau, vẫn đang vẫy mấy cành cây còn sót lại, cô thầm nghĩ tối nay sẽ mang chúng vào không gian xem liệu có thể phục hồi hay không.
Hai cảnh sát trả lại cỏ bắt côn trùng nhưng không rời đi ngay.
Cả hai người mỗi người mua một chậu cỏ bắt côn trùng mới, nữ cảnh sát còn mua thêm nước ép và bánh mì.
Hạ Chi Đào đã giảm giá cho họ, coi như kiếm thêm chút thiện cảm.
Tiễn hai vị cảnh sát đi cũng gần đến trưa.
Hạ Chi Đào đóng cửa tiệm rồi ghé Phúc Mãn Lâu đặt một bàn ăn.
Phúc Mãn Lâu là tiệm ăn gia truyền trăm năm, tòa nhà năm tầng độc lập mang phong cách cổ điển, nổi tiếng với các món Tứ Xuyên. Hạ Chi Đào gọi vài món mình thích, cũng không quên gọi hai món thanh đạm cho người lớn tuổi.
Chờ một lát, Chu Tử Mặc và ông Chu đã đến.
So với lần gặp đầu tiên, tinh thần của ông Chu đã tốt lên rất nhiều.
Ông cười nói chào Hạ Chi Đào rồi ngồi xuống.
“Thằng cháu ông có làm phiền cháu không?” Ông Chu hỏi.
“Không có đâu ạ, phải nói là cháu còn được lợi ấy chứ.” Hạ Chi Đào vội xua tay.
“Thằng nhóc này nấu ăn ngon nhưng tính khí lại khó chịu, mấy chỗ khác không dám cho nó vào làm, không đuổi khách đi là may rồi, cũng nhờ chủ tiệm chịu thu nhận nó.”
Ông Chu nói cứ như đang kể về một người khác khiến Hạ Chi Đào ngạc nhiên, còn nhìn Chu Tử Mặc mấy lần.
Chu Tử Mặc chỉ biết bất lực sờ mũi.
Ba người ăn một bữa thịnh soạn ở Phúc Mãn Lâu, Hạ Chi Đào luôn cảm thấy đồ ở đây không ngon bằng đồ Chu Tử Mặc nấu.
Ăn xong, ông Chu phải về nghỉ ngơi, ông đã lớn tuổi nên thường hay mệt mỏi.
Chu Tử Mặc cũng cần đi làm việc riêng, hai người liền chia tay Hạ Chi Đào ở cửa Phúc Mãn Lâu.
Hạ Chi Đào cũng nói luôn với Chu Tử Mặc là tối nay không cần đến, mai hẵng đi làm.
Chu Tử Mặc cũng đồng ý.
Lúc này ở phòng bán hàng của Dạo Bước Ngân Hà, khách mời đã đến đông đủ.
Có người trẻ, người già và cả trẻ con, số lượng không ít.
Hứa Thắng và Vương Nhị đứng ở cửa chào đón khách.
“Lần này đồ uống không có vấn đề gì chứ?” Vương Nhị hỏi người bên cạnh.
“Yên tâm đi, anh Vương, vẫn là nhà cung cấp lần trước, nói là quen việc rồi, lần này em còn ép giá thấp hơn.” Người bên cạnh cười nói, “Chúng ta còn dư lại không ít.”
Chu Tử Mặc bật cười: “Vui đến vậy sao?”
Hạ Chi Đào gật đầu: “Đương nhiên rồi, đối với những người bình thường như chúng ta, kiếm tiền là chuyện vui nhất trên đời.”
Chu Tử Mặc không muốn làm cô mất hứng, lập tức đồng ý.
Vì bận giao hàng, hôm nay Hạ Chi Đào mở cửa muộn, đợt mua bánh mì sáng đã qua mất.
Tuy nhiên cũng có vài khách du lịch lác đác vào mua đồ, công việc kinh doanh khá ổn.
Khoảng hơn mười giờ, một nữ cảnh sát mặc đồng phục cùng một nam cảnh sát cao lớn bước vào từ bên ngoài, trong tay họ là mấy chậu cỏ bắt côn trùng đã mang đi từ cửa hàng tạp hóa.
Hạ Chi Đào vội vàng tiến lên, nhận lấy cỏ bắt côn trùng từ tay họ.
“Hiện tại điều tra đã kết thúc, mấy chậu cỏ này trả lại cho cô.”
“Nhưng mà mấy chậu cỏ này dễ thương thật đó, nó bị gãy cành rồi mà vẫn cố gắng dùng cành còn lại để bắt côn trùng trong sở cảnh sát, thật sự là kiên cường hết sức.” Nữ cảnh sát nói.
Nghe vậy Hạ Chi Đào mỉm cười, nhìn mấy chậu cây chen chúc nhau, vẫn đang vẫy mấy cành cây còn sót lại, cô thầm nghĩ tối nay sẽ mang chúng vào không gian xem liệu có thể phục hồi hay không.
Hai cảnh sát trả lại cỏ bắt côn trùng nhưng không rời đi ngay.
Cả hai người mỗi người mua một chậu cỏ bắt côn trùng mới, nữ cảnh sát còn mua thêm nước ép và bánh mì.
Hạ Chi Đào đã giảm giá cho họ, coi như kiếm thêm chút thiện cảm.
Tiễn hai vị cảnh sát đi cũng gần đến trưa.
Hạ Chi Đào đóng cửa tiệm rồi ghé Phúc Mãn Lâu đặt một bàn ăn.
Phúc Mãn Lâu là tiệm ăn gia truyền trăm năm, tòa nhà năm tầng độc lập mang phong cách cổ điển, nổi tiếng với các món Tứ Xuyên. Hạ Chi Đào gọi vài món mình thích, cũng không quên gọi hai món thanh đạm cho người lớn tuổi.
Chờ một lát, Chu Tử Mặc và ông Chu đã đến.
So với lần gặp đầu tiên, tinh thần của ông Chu đã tốt lên rất nhiều.
Ông cười nói chào Hạ Chi Đào rồi ngồi xuống.
“Thằng cháu ông có làm phiền cháu không?” Ông Chu hỏi.
“Không có đâu ạ, phải nói là cháu còn được lợi ấy chứ.” Hạ Chi Đào vội xua tay.
“Thằng nhóc này nấu ăn ngon nhưng tính khí lại khó chịu, mấy chỗ khác không dám cho nó vào làm, không đuổi khách đi là may rồi, cũng nhờ chủ tiệm chịu thu nhận nó.”
Ông Chu nói cứ như đang kể về một người khác khiến Hạ Chi Đào ngạc nhiên, còn nhìn Chu Tử Mặc mấy lần.
Chu Tử Mặc chỉ biết bất lực sờ mũi.
Ba người ăn một bữa thịnh soạn ở Phúc Mãn Lâu, Hạ Chi Đào luôn cảm thấy đồ ở đây không ngon bằng đồ Chu Tử Mặc nấu.
Ăn xong, ông Chu phải về nghỉ ngơi, ông đã lớn tuổi nên thường hay mệt mỏi.
Chu Tử Mặc cũng cần đi làm việc riêng, hai người liền chia tay Hạ Chi Đào ở cửa Phúc Mãn Lâu.
Hạ Chi Đào cũng nói luôn với Chu Tử Mặc là tối nay không cần đến, mai hẵng đi làm.
Chu Tử Mặc cũng đồng ý.
Lúc này ở phòng bán hàng của Dạo Bước Ngân Hà, khách mời đã đến đông đủ.
Có người trẻ, người già và cả trẻ con, số lượng không ít.
Hứa Thắng và Vương Nhị đứng ở cửa chào đón khách.
“Lần này đồ uống không có vấn đề gì chứ?” Vương Nhị hỏi người bên cạnh.
“Yên tâm đi, anh Vương, vẫn là nhà cung cấp lần trước, nói là quen việc rồi, lần này em còn ép giá thấp hơn.” Người bên cạnh cười nói, “Chúng ta còn dư lại không ít.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.