Ta Dựa Vào Tiểu Đảo Phất Nhanh
Chương 39:
Nguyệt Bán Đinh
03/09/2024
Anh ta bây giờ đã được thăng chức, có thể toàn quyền quyết định những việc như thế này.
Đối với những khách hàng lớn như vậy, Hạ Chi Đào tất nhiên rất vui lòng hợp tác, liền kết bạn với anh ta qua weixin.
Buổi tối, Hạ Chi Đào nấu mười chiếc sủi cảo mà Chu Tử Mặc đã mang đến trước đó, không cần thêm gia vị nào khác mà hương vị vẫn rất tươi ngon.
Ăn xong, Hạ Chi Đào liền vào đảo nhỏ của mình.
Chỉ bận rộn một lúc, đảo nhỏ đã thăng lên cấp bốn.
Khi đạt đến cấp bốn, hòn đảo bỗng nhiên trở nên đa dạng màu sắc, xuất hiện rất nhiều cây hoa đủ màu với hương thơm dễ chịu. Hạ Chi Đào đi qua những hàng cây, mùi hương thoang thoảng bám lên người, khó phai.
Đi xa thêm chút nữa, cô phát hiện một cánh đồng hoa hướng dương.
Những bông hoa hướng dương này đặc biệt ở chỗ nhân hoa không phải hạt chưa qua chế biến mà là hạt hướng dương đã sẵn sàng ăn. Mỗi loại có màu sắc và hương vị khác nhau: màu đậm hơn là vị sô-cô-la, màu vàng nhạt là vị caramel, màu nhạt hơn là vị muối rang, còn màu trắng ngà là vị bơ.
Hạ Chi Đào hái mỗi loại một bông và nếm thử, tất cả đều khiến cô ngạc nhiên vì quá ngon.
Không chỉ vậy, việc thu hoạch hướng dương còn mang lại điểm kinh nghiệm.
Chẳng mấy chốc, Hạ Chi Đào đã thu hoạch được một đống lớn, cảm giác vô cùng thư giãn.
Cô dự định ngày mai mang ra tiệm để bán.
Vừa hái hoa Hạ Chi Đào vừa trò chuyện với Tiểu Nhất. Mặc dù Tiểu Nhất ít khi phản hồi nhưng cô đã quen với việc nói chuyện với nó.
Sau khi bày tỏ nỗi khổ vì không có nhân viên, Tiểu Nhất vốn trầm lặng bất ngờ lên tiếng: "Người chơi có thể dùng điểm kinh nghiệm để mua robot giả lập, một con giá tám trăm điểm kinh nghiệm, hình dáng không khác gì người thật, còn tuyệt đối trung thành với người chơi."
Nghe vậy, mắt Hạ Chi Đào sáng lên, như vậy cô sẽ không lo nhân viên phát hiện bí mật của mình nữa.
Với nhân viên như Chu Tử Mặc, ở lại không lâu thì không sao, nhưng nếu có người luôn ở bên cạnh, việc lấy đồ ra từ không gian sẽ rất phiền.
Tuy nhiên, khi nhìn lại điểm kinh nghiệm của mình, cô mới vừa thăng cấp bốn, cộng thêm thu hoạch hướng dương, giờ mới chỉ có vài chục điểm, còn cách xa tám trăm.
Hạ Chi Đào thở dài, có vẻ phải đợi một thời gian nữa cô mới có thể có robot giúp đỡ ở cửa hàng.
Thu hoạch xong hướng dương và những thứ khác, sau khi bấm lấy hàng ra từ kho, Hạ Chi Đào rời khỏi đảo nhỏ.
Sáng hôm sau, hàng hóa như thường lệ được giao đến trước cửa tiệm.
Ngoài những thùng hàng còn có những bông hoa hướng dương to bằng cái bát, từng cụm nằm sát nhau trông rất đẹp mắt.
Hương hoa và mùi hạt hướng dương hòa quyện với nhau.
Hạ Chi Đào bày hướng dương lên quầy, làm cho cả quầy hàng trở nên sinh động hơn.
"Bà chủ ơi, mùi gì mà thơm thế?" Người hỏi là Lữ Thiến khách quen của tiệm, hôm nay cô ta đến một mình.
Vừa bước vào, Lữ Thiến đã nhìn thấy những bông hoa hướng dương đặt trên quầy.
"Bà chủ bán hoa nữa à?" Cô ta tò mò hỏi.
"Đây là hướng dương ăn được, cũng chính là hạt hướng dương đó, có bốn hương vị khác nhau." Hạ Chi Đào giới thiệu.
"Thú vị thật đấy, bao nhiêu một bông vậy?" Lữ Thiến bị thu hút, đối với dân văn phòng, việc nhâm nhi hạt hướng dương cũng là một cách xả stress, hơn nữa mùi hương này thật sự rất hấp dẫn, khiến cô ta không kìm nổi nước miếng.
Đối với những khách hàng lớn như vậy, Hạ Chi Đào tất nhiên rất vui lòng hợp tác, liền kết bạn với anh ta qua weixin.
Buổi tối, Hạ Chi Đào nấu mười chiếc sủi cảo mà Chu Tử Mặc đã mang đến trước đó, không cần thêm gia vị nào khác mà hương vị vẫn rất tươi ngon.
Ăn xong, Hạ Chi Đào liền vào đảo nhỏ của mình.
Chỉ bận rộn một lúc, đảo nhỏ đã thăng lên cấp bốn.
Khi đạt đến cấp bốn, hòn đảo bỗng nhiên trở nên đa dạng màu sắc, xuất hiện rất nhiều cây hoa đủ màu với hương thơm dễ chịu. Hạ Chi Đào đi qua những hàng cây, mùi hương thoang thoảng bám lên người, khó phai.
Đi xa thêm chút nữa, cô phát hiện một cánh đồng hoa hướng dương.
Những bông hoa hướng dương này đặc biệt ở chỗ nhân hoa không phải hạt chưa qua chế biến mà là hạt hướng dương đã sẵn sàng ăn. Mỗi loại có màu sắc và hương vị khác nhau: màu đậm hơn là vị sô-cô-la, màu vàng nhạt là vị caramel, màu nhạt hơn là vị muối rang, còn màu trắng ngà là vị bơ.
Hạ Chi Đào hái mỗi loại một bông và nếm thử, tất cả đều khiến cô ngạc nhiên vì quá ngon.
Không chỉ vậy, việc thu hoạch hướng dương còn mang lại điểm kinh nghiệm.
Chẳng mấy chốc, Hạ Chi Đào đã thu hoạch được một đống lớn, cảm giác vô cùng thư giãn.
Cô dự định ngày mai mang ra tiệm để bán.
Vừa hái hoa Hạ Chi Đào vừa trò chuyện với Tiểu Nhất. Mặc dù Tiểu Nhất ít khi phản hồi nhưng cô đã quen với việc nói chuyện với nó.
Sau khi bày tỏ nỗi khổ vì không có nhân viên, Tiểu Nhất vốn trầm lặng bất ngờ lên tiếng: "Người chơi có thể dùng điểm kinh nghiệm để mua robot giả lập, một con giá tám trăm điểm kinh nghiệm, hình dáng không khác gì người thật, còn tuyệt đối trung thành với người chơi."
Nghe vậy, mắt Hạ Chi Đào sáng lên, như vậy cô sẽ không lo nhân viên phát hiện bí mật của mình nữa.
Với nhân viên như Chu Tử Mặc, ở lại không lâu thì không sao, nhưng nếu có người luôn ở bên cạnh, việc lấy đồ ra từ không gian sẽ rất phiền.
Tuy nhiên, khi nhìn lại điểm kinh nghiệm của mình, cô mới vừa thăng cấp bốn, cộng thêm thu hoạch hướng dương, giờ mới chỉ có vài chục điểm, còn cách xa tám trăm.
Hạ Chi Đào thở dài, có vẻ phải đợi một thời gian nữa cô mới có thể có robot giúp đỡ ở cửa hàng.
Thu hoạch xong hướng dương và những thứ khác, sau khi bấm lấy hàng ra từ kho, Hạ Chi Đào rời khỏi đảo nhỏ.
Sáng hôm sau, hàng hóa như thường lệ được giao đến trước cửa tiệm.
Ngoài những thùng hàng còn có những bông hoa hướng dương to bằng cái bát, từng cụm nằm sát nhau trông rất đẹp mắt.
Hương hoa và mùi hạt hướng dương hòa quyện với nhau.
Hạ Chi Đào bày hướng dương lên quầy, làm cho cả quầy hàng trở nên sinh động hơn.
"Bà chủ ơi, mùi gì mà thơm thế?" Người hỏi là Lữ Thiến khách quen của tiệm, hôm nay cô ta đến một mình.
Vừa bước vào, Lữ Thiến đã nhìn thấy những bông hoa hướng dương đặt trên quầy.
"Bà chủ bán hoa nữa à?" Cô ta tò mò hỏi.
"Đây là hướng dương ăn được, cũng chính là hạt hướng dương đó, có bốn hương vị khác nhau." Hạ Chi Đào giới thiệu.
"Thú vị thật đấy, bao nhiêu một bông vậy?" Lữ Thiến bị thu hút, đối với dân văn phòng, việc nhâm nhi hạt hướng dương cũng là một cách xả stress, hơn nữa mùi hương này thật sự rất hấp dẫn, khiến cô ta không kìm nổi nước miếng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.