Ta Dựa Vào Tiểu Đảo Phất Nhanh
Chương 43:
Nguyệt Bán Đinh
03/09/2024
Việc kinh doanh trong tiệm cũng tốt lên không ít.
Buổi trưa, khi Chu Tử Mặc đến nấu ăn, Hạ Chi Đào đang đóng gói và thu tiền từ một hàng dài khách.
Tiệm tạp hóa ồn ào như chợ, tấp nập người vào ra.
Cỏ bắt côn trùng trưng bày bên ngoài đã bị mua sạch, do đông người nên Hạ Chi Đào cũng không tiện vào kho lấy thêm, chỉ đành bảo mọi người ngày mai quay lại, nhân tiện cô cũng được nghỉ tay đôi chút.
Dần dần, đám đông giải tán, Hạ Chi Đào xoa xoa cổ tay mỏi nhừ, trong lòng âm thầm tính toán tối nay sẽ vào đảo tranh thủ tích lũy thêm điểm, kho hàng cũng gần trống rồi, có thể nhập thêm ít đồ vào đó.
Nếu Lão Lý biết hành động của mình không những không kéo được Hạ Chi Đào xuống, mà còn giúp cô tăng thêm một lượt người hâm mộ, chắc chắn sẽ tức điên.
Sau khi đảo lên cấp 4, còn mở khóa thêm một cây lê, Hạ Chi Đào đặt lê cạnh táo, vì là sản phẩm mới nên chưa có nhiều người mua.
Buổi chiều, một nhóm nữ sinh mặc đồng phục ríu rít bước vào.
“Mua lê tặng thầy Trương đi, tớ thấy thầy ho mãi không khỏi.” Một bạn gái nói.
“Nhưng mà táo này cũng đẹp ghê, như vẽ ra ấy.” Bạn khác đáp.
“Đồ của cửa hàng này khá hot trên mạng đấy, hôm qua mẹ tớ còn bảo muốn mua cỏ gì đó.”
“Cỏ bắt côn trùng á, mẹ tớ cũng mua rồi, giờ nhà tớ không còn muỗi nữa.”
“Mẹ tớ hồi trước có mua táo chỗ này, ngon lắm.”
“Vậy mua cả lê và táo nhé.” Cuối cùng bạn gái đầu tiên quyết định.
Mười quả lê và mười quả táo hết hai trăm tệ, bốn người mỗi người lấy năm mươi tệ trong túi ra trả.
Dù chỉ hai mươi quả nhưng trái cây to, màu sắc tươi sáng, làm quà biếu không sợ kém phần.
Sau khi thanh toán, mấy cô gái còn ngoan ngoãn cảm ơn Hạ Chi Đào: “Cảm ơn chị ạ.”
Hạ Chi Đào mỉm cười, giọng nói dịu dàng hẳn: “Không có gì.”
Ra khỏi tiệm, mấy nữ sinh hào hứng mang theo trái cây đến nhà thầy Trương.
“Thầy Trương ơi, tụi em đến thăm thầy đây ạ.” Cả bọn lên lầu, một bạn gái đứng trước cửa gõ cửa.
Nhà thầy Trương nằm trong khu chung cư cũ, một lúc sau mới nghe tiếng bước chân vang lên: “Ai đấy?”
“Thưa cô, tụi em là học sinh của thầy Trương, tụi em đến thăm thầy ạ.”
Cửa mở, lộ ra khuôn mặt người phụ nữ ngoài bốn mươi, nụ cười hiền hậu: “Ôi trời, đến thì đến, quà cáp làm gì.”
Nói rồi dẫn các nữ sinh vào nhà.
“Ông Trương, học sinh của ông đến thăm này.”
“Khụ khụ, tan học rồi à? Sao không về nhà, đến thăm thầy làm gì, lỡ có chuyện gì thầy biết ăn nói thế nào với phụ huynh.” Thầy Trương đeo kính, ho vài tiếng, giọng trách móc nhưng ánh mắt đầy sự hài lòng.
“Tụi em đã báo với bố mẹ rồi ạ.” Mấy cô học trò cười ngoan ngoãn.
Thầy Trương mời bọn họ vào ngồi: “Thầy bị bệnh cũ thôi, năm nào cũng khó chịu vài hôm rồi khỏi, lúc đó thầy sẽ về lại trường dạy, các em đừng lo.”
Thầy còn hỏi thêm về tình hình học tập và các thầy cô dạy thay, các cô gái vừa ăn bánh trứng vợ thầy làm vừa trả lời. Ăn xong, thầy Trương mới giục đám học trò về nhà.
Thầy Trương tiễn bọn họ đến cổng chung cư mới quay lại, miệng ngâm nga một khúc nhạc, có vẻ rất vui.
Về đến nhà, vợ thầy Trương mang ra đĩa lê đã gọt sẵn: “Ăn ít lê đi ông, bọn trẻ mang đến, chúng nghe nói lê trị ho.”
Thầy Trương cười lắc đầu: “Khụ khụ khụ, bọn trẻ có lòng thật, nhưng tôi ăn lê nhiều năm nay rồi có khỏi đâu.”
Buổi trưa, khi Chu Tử Mặc đến nấu ăn, Hạ Chi Đào đang đóng gói và thu tiền từ một hàng dài khách.
Tiệm tạp hóa ồn ào như chợ, tấp nập người vào ra.
Cỏ bắt côn trùng trưng bày bên ngoài đã bị mua sạch, do đông người nên Hạ Chi Đào cũng không tiện vào kho lấy thêm, chỉ đành bảo mọi người ngày mai quay lại, nhân tiện cô cũng được nghỉ tay đôi chút.
Dần dần, đám đông giải tán, Hạ Chi Đào xoa xoa cổ tay mỏi nhừ, trong lòng âm thầm tính toán tối nay sẽ vào đảo tranh thủ tích lũy thêm điểm, kho hàng cũng gần trống rồi, có thể nhập thêm ít đồ vào đó.
Nếu Lão Lý biết hành động của mình không những không kéo được Hạ Chi Đào xuống, mà còn giúp cô tăng thêm một lượt người hâm mộ, chắc chắn sẽ tức điên.
Sau khi đảo lên cấp 4, còn mở khóa thêm một cây lê, Hạ Chi Đào đặt lê cạnh táo, vì là sản phẩm mới nên chưa có nhiều người mua.
Buổi chiều, một nhóm nữ sinh mặc đồng phục ríu rít bước vào.
“Mua lê tặng thầy Trương đi, tớ thấy thầy ho mãi không khỏi.” Một bạn gái nói.
“Nhưng mà táo này cũng đẹp ghê, như vẽ ra ấy.” Bạn khác đáp.
“Đồ của cửa hàng này khá hot trên mạng đấy, hôm qua mẹ tớ còn bảo muốn mua cỏ gì đó.”
“Cỏ bắt côn trùng á, mẹ tớ cũng mua rồi, giờ nhà tớ không còn muỗi nữa.”
“Mẹ tớ hồi trước có mua táo chỗ này, ngon lắm.”
“Vậy mua cả lê và táo nhé.” Cuối cùng bạn gái đầu tiên quyết định.
Mười quả lê và mười quả táo hết hai trăm tệ, bốn người mỗi người lấy năm mươi tệ trong túi ra trả.
Dù chỉ hai mươi quả nhưng trái cây to, màu sắc tươi sáng, làm quà biếu không sợ kém phần.
Sau khi thanh toán, mấy cô gái còn ngoan ngoãn cảm ơn Hạ Chi Đào: “Cảm ơn chị ạ.”
Hạ Chi Đào mỉm cười, giọng nói dịu dàng hẳn: “Không có gì.”
Ra khỏi tiệm, mấy nữ sinh hào hứng mang theo trái cây đến nhà thầy Trương.
“Thầy Trương ơi, tụi em đến thăm thầy đây ạ.” Cả bọn lên lầu, một bạn gái đứng trước cửa gõ cửa.
Nhà thầy Trương nằm trong khu chung cư cũ, một lúc sau mới nghe tiếng bước chân vang lên: “Ai đấy?”
“Thưa cô, tụi em là học sinh của thầy Trương, tụi em đến thăm thầy ạ.”
Cửa mở, lộ ra khuôn mặt người phụ nữ ngoài bốn mươi, nụ cười hiền hậu: “Ôi trời, đến thì đến, quà cáp làm gì.”
Nói rồi dẫn các nữ sinh vào nhà.
“Ông Trương, học sinh của ông đến thăm này.”
“Khụ khụ, tan học rồi à? Sao không về nhà, đến thăm thầy làm gì, lỡ có chuyện gì thầy biết ăn nói thế nào với phụ huynh.” Thầy Trương đeo kính, ho vài tiếng, giọng trách móc nhưng ánh mắt đầy sự hài lòng.
“Tụi em đã báo với bố mẹ rồi ạ.” Mấy cô học trò cười ngoan ngoãn.
Thầy Trương mời bọn họ vào ngồi: “Thầy bị bệnh cũ thôi, năm nào cũng khó chịu vài hôm rồi khỏi, lúc đó thầy sẽ về lại trường dạy, các em đừng lo.”
Thầy còn hỏi thêm về tình hình học tập và các thầy cô dạy thay, các cô gái vừa ăn bánh trứng vợ thầy làm vừa trả lời. Ăn xong, thầy Trương mới giục đám học trò về nhà.
Thầy Trương tiễn bọn họ đến cổng chung cư mới quay lại, miệng ngâm nga một khúc nhạc, có vẻ rất vui.
Về đến nhà, vợ thầy Trương mang ra đĩa lê đã gọt sẵn: “Ăn ít lê đi ông, bọn trẻ mang đến, chúng nghe nói lê trị ho.”
Thầy Trương cười lắc đầu: “Khụ khụ khụ, bọn trẻ có lòng thật, nhưng tôi ăn lê nhiều năm nay rồi có khỏi đâu.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.