Ta Dựa Vào Việc Rút Thẻ Để Sống Sót
Chương 5:
Đạo Trương Đan Phi
27/10/2023
Sau khi nói nội dung kịch bản cho số 0 nghe xong, Kiều Tinh Nam lại trở lại chỗ của mình, mở phần giới thiệu thẻ bài mà trước đây không lâu hệ thống đã gửi cho y.
Có rất nhiều thẻ bài trong Hỗn Độn Tạp Trì.
Chủng tộc hoàn toàn tương đồng với đại lục này, nhưng còn phong phú hơn nhiều so với đại lúc này, có một vài bộ tộc thậm chí còn đã mai danh ẩn tích ở đại lục này từ lâu.
Trên màn hình là một dàn sơ đồ rất lớn, phía trên phân chia toàn bộ các nhóm bộ tộc thẻ bài trong Hỗn Độn.
Ngũ đại tộc ở Hỗn Độn Tạp Trì là—— Nhân tộc, Ngục tộc, Linh tộc, Dực Tộc, Hải tộc.
Mỗi một chủng tộc chia ra rất nhiều chi mạch, tính cách những chi mạch này cũng khác nhau, nhưng về cơ bản mà nói thì bọn chúng vẫn có một số điểm tương đồng.
【 Nhân tộc —— có trí tuệ nhưng tâm tư phong phú 】
【 Ngục tộc —— sức mạnh quân sự cường đại nhưng kiệt ngạo bất tuần 】
【 Linh tộc —— thần bí khó lường nhưng lòng mang thiên hạ 】
【 Dực Tộc —— trung thành thuần khiết cũng truy cầu tự do 】
【 Hải tộc —— nhiệt tình dũng cảm và không sợ hãi 】
Ngoại trừ ngũ đại tộc ra thì còn có một số chủng tộc nhỏ ví dụ như là Mộc tộc, Tuyết tộc, Kiều Tinh Nam vừa nhìn vừa ghi chép lại, lúc nhìn thấy tộc con rối, cái bút trong tay y mới dừng lại một chút.
Kiều Tinh Nam ngẩng đầu lên nhìn số 0 còn đang đắn đo ngày mai phải kết giao bằng hữu như thế nào, khẽ mỉm cười với nó một cái, sau đó cúi đầu xuống tiếp tục ghi chép.
Con rối là một chi mạch của Mộc tộc.
Từ tính cách của số 0 kỳ thật cũng có thể nhìn ra, Mộc tộc là một chủng tộc có tính cách tương đối ôn hòa hiền hậu.
Bất tri bất giác, hình ảnh đã chạm đến hạng thấp nhất.
【 ——Những thẻ bài Hỗn Độn sinh hoạt ở bên trong Hỗn Độn Tạp Trì vô cùng khát vọng có thể cống hiến hết thảy lên cho kí chủ của họ. Kí chủ tôn kính, xin hãy thêm chút sức, mang sự đơn thuần và hiền lành của bọn họ đi! 】
Kiều Tinh Nam nhìn lời khuyên bảo đến từ hệ thống, khe khẽ thở dài.
Lần đầu tiên rút thẻ xong, hệ thống đã đền bù cho y khi y tự mình rút được thẻ bậc N.
Nói cách khác, dù hệ thống có ngầm thao tác hay là như thế nào thì dưới tình huống bình thường, lần đầu tiên kí chủ rút thẻ đều sẽ rút trúng thẻ bài đẳng cấp cao, còn mình tại sao đã áp dụng quy tắc ngầm rồi mà còn rút trúng thẻ N, sự chuẩn bị này thực đáng suy nghĩ.
Nhưng mà, Kiều Tinh Nam lại không quá để ý đến cái này, từ nhỏ vận khí của y đã không tốt, chơi trò chơi rút thẻ cũng chưa bao giờ có được bài tốt.
Nói thật y vẫn cảm thấy rất may mắn vì mình rút được con rối số 0.
Dù sao hiện tại tình huống của mình cũng rất khẩn cấp, nếu rút phải một thẻ bài tương đối cao ngạo như là Ngục tộc, thì có khi ngay cả màn đầu tiên cũng không có cách nào hoàn thành được.
Nghĩ như vậy, Kiều Tinh Nam bèn cuốn sổ của mình lại, lấy kịch bản của mình ra, tiếp tục trau chuốt về sau.
Chẳng mấy chốc, đế vương Arilance sẽ đi đến trang viên nghỉ mát, mình gần như không có thời gian để chờ đợi diễn viên thứ ba xuất hiện.
Cho nên Kiều Tinh Nam nhất định phải trau chuốt xong cái kịch bản ngày trong vòng hai mươi chín ngày, cắt bỏ những chỗ không phù hợp trong kịch bản, tuyệt không thể để cho người ta phát hiện là kịch bản có lỗ thủng được.
Ở trong kịch bản, quốc gia của y cường đại vô song, chiếm cứ nguyên một phiến đại lục làm lãnh thổ, có đất đai màu mỡ và đủ loại tài nguyên, con dân của y là lợi kiếm của đế vương, trung thành mà thiện lương, quốc gia bọn họ yên ổn, không có sự phân biệt chủng tộc giữa Nhân tộc và dị tộc, không chiến loạn lầm tham, là một chốn đào nguyên lý tưởng.
Làm đế vương của một quốc gia cường đại như vậy, Kiều Tinh Nam nhất định phải tìm được lý do hợp lý cho việc vì sao y rời khỏi quốc thổ của mình.
Y muốn tìm đệ đệ muội muội của y —— hai vị này là thân vương trân bảo cao quý của đế quốc.
Thiết lập nhân vật và tính cách sẽ hoàn toàn phụ thuộc vào đế vương.
Mà người sẽ tiết lộ những thông tin quan trọng này chắc chắn chính là số 0 rồi.
Kiều Tinh Nam viết càng ngày càng nhiều, chờ kịch bản viết gần hoàn thành, thời gian đã không còn sớm. Mặt trăng treo lên thật cao, y đi tới trước cửa sổ, mở cửa ra một khe hở nhỏ, gió thuận theo khe hở chui vào trong, mang đến một chút mát mẻ.
Ánh mắt Kiều Tinh Nam xuyên qua khe hở liếc về phía hai kỵ sĩ đứng ở trước cửa, trong mắt không có chút bất ngờ nào.
Những kỵ sĩ này sẽ canh giữ ở trước cửa của y từ sáng sớm đến tối, từ giờ trở đi cho dù là kịch bản với số 0 cũng nhất định phải cực kỳ cẩn thận, nếu không sẽ rất dễ bị bại lộ.
Nghĩ như vậy, Kiều Tinh Nam liền đóng cửa sổ lại, quay người đi vài bước, lập tức nhận ra số 0 giống như một pho tượng trầm mặc, đang ngồi chồm hổm ở bên trong góc phòng.
Số 0 mặc dù là con rối, nhưng co quắp lại như thế chắc chắn cũng không thoải mái.
Vì không muốn người ta phát hiện ra số 0 có gì không đúng, Kiều Tinh Nam bảo số 0 khước từ đề nghị của quản gia, lấy danh nghĩa bảo vệ y để ở cùng một gian phòng với y.
Gian phòng chỉ có một cái giường, vì để không gây nên nghi ngờ nên cái giường này là dành riêng cho "Đế vương", cùng ở trong một gian phòng quả thật là có hơi oan ức cho con rối.
Kiều Tinh Nam cảm thấy hơi áy náy, tìm ở trong tủ gỗ một cái đệm tỉ mỉ trải trên mặt đất giúp số 0, rồi nói: "Như vậy sẽ thoải mái hơn."
Trình độ kinh tế ở đại lục này đúng là chẳng ra sao cả, ngay cả chăn ga gối đệm ở biệt trang cũng không mềm mại được bằng hiện đại, nhưng mà dù sao cũng tốt hơn so với sàn nhà.
Đang nói, Kiều Tinh Nam quay đầu lại liền nhìn thấy số 0 ngồi xổm ở bên cạnh mình, không biết đã ngồi xổm bao lâu.
Con mắt đen của nó nhìn chằm chằm vào Kiều Tinh Nam, không nháy mắt lấy một cái, nhìn qua hơi làm cho người ta sợ hãi, Kiều Tinh Nam cũng đến lúc này mới phát hiện, hoá ra số 0 có đôi khi còn quên cả chớp mắt.
"Sao lại nhìn ta như vậy?" Kiều Tinh Nam ngờ vực.
Số 0 cũng không biết tại sao mình lại nhìn chằm chằm vào chủ nhân như thế, cho dù là nó cũng biết bộ dạng này sẽ làm cho chủ nhân phiền chán.
Có lẽ cơ năng của nó đã thoái hóa rồi.
Nếu không vì sao nó còn không thể khống chế được hành động của chính nó?
Số 0 nghĩ nghĩ, mắt đen nhìn về phía cái đệm trên đất.
Chủ nhân đời trước sẽ không chuẩn bị cái đệm cho nó.
Con rối không cần đi ngủ, bọn chúng có thể bổ sung năng lượng thông qua việc hấp thu ánh nắng và ánh trăng, đồng thời, thân thể con rối cũng hoàn toàn không cảm nhận được độ cứng của sàn nhà.
Hành động của Kiều Tinh Nam làm cho đầu óc số 0 vốn không thông minh càng trở nên bối rối, nó chần chừ chậm rãi ngồi vào cái đệm đã trải sẵn.
Ánh trăng vừa vặn có thể xuyên thấu qua cửa sổ, chiếu lên chiếc đệm màu xanh da trời, nhẹ nhàng lướt qua số 0, cảm giác được bổ sung năng lượng làm nó vô cùng vui vẻ.
Bỗng nhiên, đầu của nó bị ai đó vỗ nhẹ một cái.
"Chúc ngủ ngon."
Dưới ánh trăng sáng, đôi mắt vàng của nam nhân chứa đựng đầy sự ôn nhu, như là gợn sóng lăn tăn lấp lánh trên mặt hồ, vô cùng hấp dẫn người nhìn.
Chúc ngủ ngon?
Số 0 không biết câu đó có nghĩa là gì, nhưng một kẻ trì trệ như nó, đến cuối cùng khi đèn trong phòng dập tắt, nó cũng không mở miệng.
Tân chủ nhân thực sự rất kỳ quái.
Số 0 chậm rãi cuộn tròn cơ thể lại thành một quả bóng, phía sau là ánh trăng nhu hòa, nó không nhúc nhích lẳng lặng nhìn bóng đen nằm ở trên giường kia, mãi đến khi mặt trăng dời vị trí, luồng ánh mặt trời thứ nhất từ cửa sổ chiếu vào, số 0 mới nhớ ra mình phải nháy mắt.
Trời đã sáng.
Số 0 ngồi dậy, nó biết mình cần phải bắt đầu chấp hành nhiệm vụ chủ nhân giao cho nó.
Trên khoảng đất trống bên hồ ở trang viên, Eliel đối mặt với tia nắng đầu tiên ở phía đông, từng cái bổ kiếm trong tay, hắn cảm thấy mình đã lười biếng ở trang viên quá lâu, như vậy làm sao có thể bám gót theo bước chân của huynh trưởng, đi theo phục tùng bên cạnh đế vương cơ chứ.
Ánh mắt Eliel kiên định, mỗi một lần chém xuống gần như chỉ rơi xuống một chỗ, kiếm của hắn dường như mang theo một trận gió, âm thanh chém ra nghe vô cùng sắc bén.
Mà đúng lúc này, cách đó không xa truyền đến tiếng giày dẫm lên lá cây loạt xoạt.
Tuy nhiên, động tác của Eliel vẫn không dừng lại, mãi đến khi thực hiện xong động tác cuối cùng, vẩy kiếm một cái thu tay lại, hắn mới xoay người nhìn ra sau lưng.
Khi nhìn thấy rõ ai đang đến, Eliel hơi sửng sốt.
Nam nhân mặc áo choàng trắng đội mũ trùm màu trắng, mũ trùm to lớn che khuất mặt của hắn, làm cho hắn càng trở nên thần bí.
Là người mặc áo bào trắng ngày hôm qua.
Cảm giác của Eliel đối với đối phương cũng không tệ, thậm chí còn rất có hảo cảm, nam nhân này rất cường đại, nhưng cũng tiếc là một người cường đại như vậy lại đi theo một kẻ không tốt lành gì.
Đương nhiên, cũng không bài trừ khả năng người này ngộ nhập lạc lối, cũng là thứ ác nhân giả danh lừa bịp.
Trước đó, quản gia và thuộc hạ của hắn cũng đã nói cho hắn biết chuyện liên quan tới tên nam nhân tự xưng là đế vương kia.
Nghe kỵ sĩ thuộc hạ của hắn hình dung, ngày đó lúc mà nam nhân kia gõ cửa, toàn thân trên dưới gã tản ra một mùi hôi chua, lúc trò chuyện câu từ còn không được thống nhất.
Eliel hoàn toàn không tin một nam nhân như vậy lại là một vị đế vương được một cường giả như vậy đi theo phụ tùng, hắn thu kiếm vào vỏ, nhấc chân đi về phía người mặc áo bào trắng.
"Các hạ xuống nơi này có chuyện gì không?"
Số 0 không có chuyện gì hết, nó chỉ muốn làm theo nhiệm vụ của chủ nhân, kết giao bằng hữu với người ở biệt trang mà thôi.
Cùng lúc đó, Kiều Tinh Nam ngồi trên ghế đẩu trong phòng, mượn con mắt số 0, y có thể thấy rõ ràng khuôn mặt nghiêm túc của Eliel.
Vị Eliel này chính là người đầu tiên mà Kiều Tinh Nam muốn số 0 kết giao.
Eliel là kỵ sĩ trưởng ở trang viên, ngồi ngang hàng với quản gia trang viên, chuyện về bạo quân và trang viên hắn nắm rõ trong lòng bàn tay. Nếu số 0 có thể tạo dựng mối quan hệ với hắn thì chỉ cần đôi câu vài lời, y cũng có thể hoàn thiện kịch bản của mình, kịp thời nương theo tính cách bạo quân để sửa đổi một vài tình tiết.
Nhưng mà đây là chuyện về sau, việc cần làm bây giờ là chính là chiếm được lòng tin của Eliel.
Kiều Tinh Nam đang suy nghĩ thì liền nghe thấy Eliel mở miệng lần nữa.
"Nếu như các hạ không có chuyện gì, có thể vào trong trường đình bên cạnh nghỉ ngơi một chút, thời gian này phong cảnh khá là đẹp."
Nghe hắn nói như thế, Kiều Tinh Nam không nhịn được nhìn hắn một cái, hắn định giở trò quỷ gì thế, y còn chưa phụ trợ số 0 diễn kịch mà, sao lại cảm giác cái tên này rất là có thiện cảm với số 0 như thế chứ nhỉ?
Nhưng mà, cơ hội này y chắc chắn phải nắm bắt lấy.
Người mặc áo bào trắng nhìn Eliel một cái, không lên tiếng, đi thẳng về phía trường đình bên hồ.
Eliel thấy thế trong lòng liền vui mừng, hắn muốn dành nhiều thời gian hơn với vị này, tìm kiếm thực hư về hắn ta, nếu như sức mạnh của nam nhân này thật sự rất mạnh thì thật tốt. Eliel nhớ tới huynh trưởng của mình, âm thầm siết chặt nắm đấm.
Bên ngoài trường đình màu trắng là hồ nước trong veo, dưới ánh mặt trời giống như những viên kim cương lấp lánh, sóng nước lấp loáng, hai bên trái phải là rừng cây rậm rạp tươi tốt.
Người mặc áo bào trắng đứng ở bên trong cái đình, nhìn lên mặt hồ, không chủ động bắt chuyện với Eliel, vạt áo của hắn nhẹ nhàng phiêu động theo gió, mũ trùm khẽ nhếch lên, lộ ra cái cằm lạnh lẽo cứng rắn, dáng vẻ thực sự là không dễ chọc.
"Các hạ, có phải ngài từng luyện kiếm hay không?" Eliel nhìn non nửa khuôn mặt của người mặc áo bào trắng mũ trùm, chậm rãi hỏi. Hắn đã quen với việc nói thẳng, vị này nhìn cũng không phải loại người quanh co lòng vòng, nói thẳng có lẽ sẽ tốt hơn một chút.
Người mặc áo bào trắng không trả lời, ngay cả động cũng không hề động.
Eliel đứng ở bên cạnh hắn, quan sát phản ứng của đối phương, nhéo nhéo ngón tay, đổi đề tài, "Thân pháp của các hạ rất lợi hại, không biết ta có thể chiêm ngưỡng lại một lần nữa không?"
Đương nhiên không thể.
Kiều Tinh Nam ngồi trên ghế, trong thâm tâm tạm thời không muốn số 0 trả lời câu nói này.
Trước tiên không đề cập tới việc bản thân số 0 chỉ là một tên da giòn, chỉ có tốc độ nhanh coi như là một ưu điểm. Nhưng bất kỳ sự vật gì khi đã thấy nhiều rồi, sau đó sẽ không còn cảm giác mới mẻ nữa.
Thép tốt nên được sử dụng một cách khôn ngoan, thường xuyên thể hiện một lợi thế chính là biểu hiện của việc marketing quá độ, cũng dễ dàng gây nên hoài nghi. Dưới loại tình huống này, Kiều Tinh Nam có khuynh hướng sử dụng các phương pháp khác để tạo nên thiết lập cho bọn họ.
Eliel nhìn người mặc áo bào trắng vẫn không để ý tới hắn, liền nhíu mày.
Gia tộc Eliel tôn trọng cường giả, cường giả luôn có đặc quyền.
Người mặc áo bào trắng rất mạnh, cho nên cho dù đối phương là kẻ lừa đảo thì thái độ mà Eliel đối đãi với hắn vẫn vô cùng tốt.
Cho dù người mặc áo bào trắng không để ý tới mình, Eliel cũng không có tức giận, hắn cảm thấy có thể là người mặc áo bào trắng thích sự yên tĩnh, mà với hắn mà nói thì mình là một kẻ quá mức ồn ào.
Ngay khi Eliel đang im lặng suy nghĩ, người mặc áo bào trắng đột nhiên mở miệng nói.
"Luyện kiếm. Không."
Câu “luyện kiếm” thứ nhất là để trả lời câu hỏi hắn ta có luyện kiếm hay không, còn chữ “không” thứ hai, là trả lời liệu có thể cho mình nhìn thân pháp của hắn ta hay không.
Mặc dù thái độ đối phương rất lãnh đạm, nhưng vẫn trả lời vấn đề của hắn.
"Vậy thì quá tiếc nuối." Eliel không quá thất vọng, hắn hiểu rất rõ, một cường giả chân chính sẽ rất ít khi khoe khoang bản lãnh của mình, bọn họ đều có sự kiêu ngạo của mình.
Người mặc áo bào trắng trầm mặc không nói chuyện.
Ngay khi Eliel nhận ra thời gian đã không còn sớm, hắn cần phải đi xử lý một vài công việc ở trang viên, một giọng nói khàn khàn bỗng nhiên vang lên.
"Trong hồ có Thiên Mính không?"
Thiên Mính? Eliel chưa từng nghe qua vật này.
Là một thành viên quý tộc Arilance, có rất ít thứ mà hắn chưa từng nghe qua.
"Thiên Mính là cái gì?" Eliel do dự một chút, cuối cùng vẫn mở miệng hỏi.
Có vẻ như là không nghĩ tới đối phương sẽ hỏi một câu hỏi vô tri như thế, người mặc áo bào trắng trầm mặc một lát, "Vương uống, trà."
Hèn chi vị này cứ nhìn chằm chằm vào mặt hồ, giống như đang tìm kiếm thứ gì đó.
Eliel dừng một chút, "Vậy tại sao nó lại mọc ở trong hồ?"
Hắn chưa từng nghe đến việc có trà lại sinh trưởng ở trong hồ.
"Không có Hải tộc sao?" Người mặc áo bào trắng chỉ chỉ vào hồ nước.
Hải tộc? Một gia tộc có tính cách như Hải tộc làm sao có thể chịu nằm yên ở trong cái hồ nhỏ này.
"Không có Hải tộc, trong hồ này cũng không có Thiên Mính các hạ vừa nói."
Eliel vốn định giải thích với số 0 chuyện này thì liền nghe thấy đối phương tiếp tục nói.
"Nơi này nghèo như vậy sao?" Trong giọng nói của người mặc áo bào trắng có một chút hoang mang, "Quốc gia chúng ta có."
Nói đến đây, Eliel liền cảm giác lồng ngực của người mặc áo bào trắng có hơi nhô lên, dáng vẻ có vẻ rất kiêu ngạo.
Có thể là ảo giác, sao một cường giả có thể làm ra một động tác ngây thơ như vậy.
Không đợi Eliel kịp hiểu ra, người mặc áo bào trắng sau khi biết trong hồ không có Thiên Mính thì đã trực tiếp xoay người rời đi, dường như mục đích hắn tới cái hồ này cũng chỉ là vì muốn tìm Thiên Mính.
Eliel thấy thế, vội vàng đi theo.
Sau khi người mặc áo bào trắng đi vào trang viên, Eliel liền phái mấy kỵ sĩ trông coi hai ngoại nhân này, nhưng hôm nay kỵ sĩ trông coi không ở bên cạnh số 0. Vì sự an toàn của trang viên, Eliel chỉ có thể tạm thời đi ở phía sau hắn, đương nhiên, cũng không bài trừ việc nội tâm Eliel còn muốn quan sát ý nghĩ của người mặc áo bào trắng này.
Tốc độ bước đi của người mặc áo bào trắng càng lúc càng nhanh, Eliel đã theo rất sát nhưng vẫn chậm một bước, mắt thấy bóng lưng người mặc áo bào trắng sắp biến mất ở một chỗ ngoặt.
Eliel cắn răng, đi theo con đường chạy đến hành lang. Khi có thể nhìn thấy người mặc áo bào trắng lần nữa, hắn mới vô thức thở nhẹ ra, cũng may, mình không để mất dấu!
Nếu Kiều Tinh Nam biết ý nghĩ của hắn, đại khái sẽ nói cho hắn biết. Đứa nhỏ ngốc, nếu như không phải muốn dẫn ngươi tới thì sao ta không để số 0 dùng tốc độ gấp trăm lần rời đi đi?
Hôm nay số 0 và Eliel đã ở cạnh nhau đủ lâu rồi, nếu để họ ở cạnh nhau nhiều hơn, rất có thể Eliel sẽ phát hiện số 0 không đúng. Đúng lúc này là thời cơ hiếm thấy, Kiều Tinh Nam liền cởi bộ quần áo vải thô của mình ra, khoác lên mình một chiếc bạch bào hoa lệ, chuẩn bị tự mình ra trận, tạo dựng thiết lập của mình.
Thế là sau khi Eliel rẽ trái rẽ phải, cuối cùng cũng tìm thấy bóng dáng của số 0, trong tầm mắt cũng đột nhiên hiện ra một người.
Mái tóc dài màu đen của y buộc ở trước người, ngọc lục bảo bên tai óng ánh trong suốt, một mảnh lụa hoa văn vàng trắng quấn quanh vai trái che khuất nửa bên bạch bào, sau lớp quần áo còn để lộ ra xương quai xanh, hoa văn thần bí được in ở trên trường bào, nhìn qua tôn quý cực kỳ. Khuôn mặt vốn dĩ tinh xảo dưới sự phụ trợ của trường bào hoa mỹ lại càng trở nên tuấn mỹ.
Ở bên cạnh y, người mặc áo bào trắng khoác mũ trùm màu trắng che khuất khuôn mặt, trung thành đi theo y như hình với bóng.
"Kỵ sĩ trưởng… Trang viên?" Nam tử tóc đen khẽ nhíu mày, có vẻ là đang suy nghĩ xem cái người đột nhiên xuất hiện này rốt cuộc là ai.
Là kẻ lừa đảo kia! Đống quần áo rách rưới y hắn đâu? !
Trong đầu Eliel lập tức nhảy ra mấy chữ này.
Có rất nhiều thẻ bài trong Hỗn Độn Tạp Trì.
Chủng tộc hoàn toàn tương đồng với đại lục này, nhưng còn phong phú hơn nhiều so với đại lúc này, có một vài bộ tộc thậm chí còn đã mai danh ẩn tích ở đại lục này từ lâu.
Trên màn hình là một dàn sơ đồ rất lớn, phía trên phân chia toàn bộ các nhóm bộ tộc thẻ bài trong Hỗn Độn.
Ngũ đại tộc ở Hỗn Độn Tạp Trì là—— Nhân tộc, Ngục tộc, Linh tộc, Dực Tộc, Hải tộc.
Mỗi một chủng tộc chia ra rất nhiều chi mạch, tính cách những chi mạch này cũng khác nhau, nhưng về cơ bản mà nói thì bọn chúng vẫn có một số điểm tương đồng.
【 Nhân tộc —— có trí tuệ nhưng tâm tư phong phú 】
【 Ngục tộc —— sức mạnh quân sự cường đại nhưng kiệt ngạo bất tuần 】
【 Linh tộc —— thần bí khó lường nhưng lòng mang thiên hạ 】
【 Dực Tộc —— trung thành thuần khiết cũng truy cầu tự do 】
【 Hải tộc —— nhiệt tình dũng cảm và không sợ hãi 】
Ngoại trừ ngũ đại tộc ra thì còn có một số chủng tộc nhỏ ví dụ như là Mộc tộc, Tuyết tộc, Kiều Tinh Nam vừa nhìn vừa ghi chép lại, lúc nhìn thấy tộc con rối, cái bút trong tay y mới dừng lại một chút.
Kiều Tinh Nam ngẩng đầu lên nhìn số 0 còn đang đắn đo ngày mai phải kết giao bằng hữu như thế nào, khẽ mỉm cười với nó một cái, sau đó cúi đầu xuống tiếp tục ghi chép.
Con rối là một chi mạch của Mộc tộc.
Từ tính cách của số 0 kỳ thật cũng có thể nhìn ra, Mộc tộc là một chủng tộc có tính cách tương đối ôn hòa hiền hậu.
Bất tri bất giác, hình ảnh đã chạm đến hạng thấp nhất.
【 ——Những thẻ bài Hỗn Độn sinh hoạt ở bên trong Hỗn Độn Tạp Trì vô cùng khát vọng có thể cống hiến hết thảy lên cho kí chủ của họ. Kí chủ tôn kính, xin hãy thêm chút sức, mang sự đơn thuần và hiền lành của bọn họ đi! 】
Kiều Tinh Nam nhìn lời khuyên bảo đến từ hệ thống, khe khẽ thở dài.
Lần đầu tiên rút thẻ xong, hệ thống đã đền bù cho y khi y tự mình rút được thẻ bậc N.
Nói cách khác, dù hệ thống có ngầm thao tác hay là như thế nào thì dưới tình huống bình thường, lần đầu tiên kí chủ rút thẻ đều sẽ rút trúng thẻ bài đẳng cấp cao, còn mình tại sao đã áp dụng quy tắc ngầm rồi mà còn rút trúng thẻ N, sự chuẩn bị này thực đáng suy nghĩ.
Nhưng mà, Kiều Tinh Nam lại không quá để ý đến cái này, từ nhỏ vận khí của y đã không tốt, chơi trò chơi rút thẻ cũng chưa bao giờ có được bài tốt.
Nói thật y vẫn cảm thấy rất may mắn vì mình rút được con rối số 0.
Dù sao hiện tại tình huống của mình cũng rất khẩn cấp, nếu rút phải một thẻ bài tương đối cao ngạo như là Ngục tộc, thì có khi ngay cả màn đầu tiên cũng không có cách nào hoàn thành được.
Nghĩ như vậy, Kiều Tinh Nam bèn cuốn sổ của mình lại, lấy kịch bản của mình ra, tiếp tục trau chuốt về sau.
Chẳng mấy chốc, đế vương Arilance sẽ đi đến trang viên nghỉ mát, mình gần như không có thời gian để chờ đợi diễn viên thứ ba xuất hiện.
Cho nên Kiều Tinh Nam nhất định phải trau chuốt xong cái kịch bản ngày trong vòng hai mươi chín ngày, cắt bỏ những chỗ không phù hợp trong kịch bản, tuyệt không thể để cho người ta phát hiện là kịch bản có lỗ thủng được.
Ở trong kịch bản, quốc gia của y cường đại vô song, chiếm cứ nguyên một phiến đại lục làm lãnh thổ, có đất đai màu mỡ và đủ loại tài nguyên, con dân của y là lợi kiếm của đế vương, trung thành mà thiện lương, quốc gia bọn họ yên ổn, không có sự phân biệt chủng tộc giữa Nhân tộc và dị tộc, không chiến loạn lầm tham, là một chốn đào nguyên lý tưởng.
Làm đế vương của một quốc gia cường đại như vậy, Kiều Tinh Nam nhất định phải tìm được lý do hợp lý cho việc vì sao y rời khỏi quốc thổ của mình.
Y muốn tìm đệ đệ muội muội của y —— hai vị này là thân vương trân bảo cao quý của đế quốc.
Thiết lập nhân vật và tính cách sẽ hoàn toàn phụ thuộc vào đế vương.
Mà người sẽ tiết lộ những thông tin quan trọng này chắc chắn chính là số 0 rồi.
Kiều Tinh Nam viết càng ngày càng nhiều, chờ kịch bản viết gần hoàn thành, thời gian đã không còn sớm. Mặt trăng treo lên thật cao, y đi tới trước cửa sổ, mở cửa ra một khe hở nhỏ, gió thuận theo khe hở chui vào trong, mang đến một chút mát mẻ.
Ánh mắt Kiều Tinh Nam xuyên qua khe hở liếc về phía hai kỵ sĩ đứng ở trước cửa, trong mắt không có chút bất ngờ nào.
Những kỵ sĩ này sẽ canh giữ ở trước cửa của y từ sáng sớm đến tối, từ giờ trở đi cho dù là kịch bản với số 0 cũng nhất định phải cực kỳ cẩn thận, nếu không sẽ rất dễ bị bại lộ.
Nghĩ như vậy, Kiều Tinh Nam liền đóng cửa sổ lại, quay người đi vài bước, lập tức nhận ra số 0 giống như một pho tượng trầm mặc, đang ngồi chồm hổm ở bên trong góc phòng.
Số 0 mặc dù là con rối, nhưng co quắp lại như thế chắc chắn cũng không thoải mái.
Vì không muốn người ta phát hiện ra số 0 có gì không đúng, Kiều Tinh Nam bảo số 0 khước từ đề nghị của quản gia, lấy danh nghĩa bảo vệ y để ở cùng một gian phòng với y.
Gian phòng chỉ có một cái giường, vì để không gây nên nghi ngờ nên cái giường này là dành riêng cho "Đế vương", cùng ở trong một gian phòng quả thật là có hơi oan ức cho con rối.
Kiều Tinh Nam cảm thấy hơi áy náy, tìm ở trong tủ gỗ một cái đệm tỉ mỉ trải trên mặt đất giúp số 0, rồi nói: "Như vậy sẽ thoải mái hơn."
Trình độ kinh tế ở đại lục này đúng là chẳng ra sao cả, ngay cả chăn ga gối đệm ở biệt trang cũng không mềm mại được bằng hiện đại, nhưng mà dù sao cũng tốt hơn so với sàn nhà.
Đang nói, Kiều Tinh Nam quay đầu lại liền nhìn thấy số 0 ngồi xổm ở bên cạnh mình, không biết đã ngồi xổm bao lâu.
Con mắt đen của nó nhìn chằm chằm vào Kiều Tinh Nam, không nháy mắt lấy một cái, nhìn qua hơi làm cho người ta sợ hãi, Kiều Tinh Nam cũng đến lúc này mới phát hiện, hoá ra số 0 có đôi khi còn quên cả chớp mắt.
"Sao lại nhìn ta như vậy?" Kiều Tinh Nam ngờ vực.
Số 0 cũng không biết tại sao mình lại nhìn chằm chằm vào chủ nhân như thế, cho dù là nó cũng biết bộ dạng này sẽ làm cho chủ nhân phiền chán.
Có lẽ cơ năng của nó đã thoái hóa rồi.
Nếu không vì sao nó còn không thể khống chế được hành động của chính nó?
Số 0 nghĩ nghĩ, mắt đen nhìn về phía cái đệm trên đất.
Chủ nhân đời trước sẽ không chuẩn bị cái đệm cho nó.
Con rối không cần đi ngủ, bọn chúng có thể bổ sung năng lượng thông qua việc hấp thu ánh nắng và ánh trăng, đồng thời, thân thể con rối cũng hoàn toàn không cảm nhận được độ cứng của sàn nhà.
Hành động của Kiều Tinh Nam làm cho đầu óc số 0 vốn không thông minh càng trở nên bối rối, nó chần chừ chậm rãi ngồi vào cái đệm đã trải sẵn.
Ánh trăng vừa vặn có thể xuyên thấu qua cửa sổ, chiếu lên chiếc đệm màu xanh da trời, nhẹ nhàng lướt qua số 0, cảm giác được bổ sung năng lượng làm nó vô cùng vui vẻ.
Bỗng nhiên, đầu của nó bị ai đó vỗ nhẹ một cái.
"Chúc ngủ ngon."
Dưới ánh trăng sáng, đôi mắt vàng của nam nhân chứa đựng đầy sự ôn nhu, như là gợn sóng lăn tăn lấp lánh trên mặt hồ, vô cùng hấp dẫn người nhìn.
Chúc ngủ ngon?
Số 0 không biết câu đó có nghĩa là gì, nhưng một kẻ trì trệ như nó, đến cuối cùng khi đèn trong phòng dập tắt, nó cũng không mở miệng.
Tân chủ nhân thực sự rất kỳ quái.
Số 0 chậm rãi cuộn tròn cơ thể lại thành một quả bóng, phía sau là ánh trăng nhu hòa, nó không nhúc nhích lẳng lặng nhìn bóng đen nằm ở trên giường kia, mãi đến khi mặt trăng dời vị trí, luồng ánh mặt trời thứ nhất từ cửa sổ chiếu vào, số 0 mới nhớ ra mình phải nháy mắt.
Trời đã sáng.
Số 0 ngồi dậy, nó biết mình cần phải bắt đầu chấp hành nhiệm vụ chủ nhân giao cho nó.
Trên khoảng đất trống bên hồ ở trang viên, Eliel đối mặt với tia nắng đầu tiên ở phía đông, từng cái bổ kiếm trong tay, hắn cảm thấy mình đã lười biếng ở trang viên quá lâu, như vậy làm sao có thể bám gót theo bước chân của huynh trưởng, đi theo phục tùng bên cạnh đế vương cơ chứ.
Ánh mắt Eliel kiên định, mỗi một lần chém xuống gần như chỉ rơi xuống một chỗ, kiếm của hắn dường như mang theo một trận gió, âm thanh chém ra nghe vô cùng sắc bén.
Mà đúng lúc này, cách đó không xa truyền đến tiếng giày dẫm lên lá cây loạt xoạt.
Tuy nhiên, động tác của Eliel vẫn không dừng lại, mãi đến khi thực hiện xong động tác cuối cùng, vẩy kiếm một cái thu tay lại, hắn mới xoay người nhìn ra sau lưng.
Khi nhìn thấy rõ ai đang đến, Eliel hơi sửng sốt.
Nam nhân mặc áo choàng trắng đội mũ trùm màu trắng, mũ trùm to lớn che khuất mặt của hắn, làm cho hắn càng trở nên thần bí.
Là người mặc áo bào trắng ngày hôm qua.
Cảm giác của Eliel đối với đối phương cũng không tệ, thậm chí còn rất có hảo cảm, nam nhân này rất cường đại, nhưng cũng tiếc là một người cường đại như vậy lại đi theo một kẻ không tốt lành gì.
Đương nhiên, cũng không bài trừ khả năng người này ngộ nhập lạc lối, cũng là thứ ác nhân giả danh lừa bịp.
Trước đó, quản gia và thuộc hạ của hắn cũng đã nói cho hắn biết chuyện liên quan tới tên nam nhân tự xưng là đế vương kia.
Nghe kỵ sĩ thuộc hạ của hắn hình dung, ngày đó lúc mà nam nhân kia gõ cửa, toàn thân trên dưới gã tản ra một mùi hôi chua, lúc trò chuyện câu từ còn không được thống nhất.
Eliel hoàn toàn không tin một nam nhân như vậy lại là một vị đế vương được một cường giả như vậy đi theo phụ tùng, hắn thu kiếm vào vỏ, nhấc chân đi về phía người mặc áo bào trắng.
"Các hạ xuống nơi này có chuyện gì không?"
Số 0 không có chuyện gì hết, nó chỉ muốn làm theo nhiệm vụ của chủ nhân, kết giao bằng hữu với người ở biệt trang mà thôi.
Cùng lúc đó, Kiều Tinh Nam ngồi trên ghế đẩu trong phòng, mượn con mắt số 0, y có thể thấy rõ ràng khuôn mặt nghiêm túc của Eliel.
Vị Eliel này chính là người đầu tiên mà Kiều Tinh Nam muốn số 0 kết giao.
Eliel là kỵ sĩ trưởng ở trang viên, ngồi ngang hàng với quản gia trang viên, chuyện về bạo quân và trang viên hắn nắm rõ trong lòng bàn tay. Nếu số 0 có thể tạo dựng mối quan hệ với hắn thì chỉ cần đôi câu vài lời, y cũng có thể hoàn thiện kịch bản của mình, kịp thời nương theo tính cách bạo quân để sửa đổi một vài tình tiết.
Nhưng mà đây là chuyện về sau, việc cần làm bây giờ là chính là chiếm được lòng tin của Eliel.
Kiều Tinh Nam đang suy nghĩ thì liền nghe thấy Eliel mở miệng lần nữa.
"Nếu như các hạ không có chuyện gì, có thể vào trong trường đình bên cạnh nghỉ ngơi một chút, thời gian này phong cảnh khá là đẹp."
Nghe hắn nói như thế, Kiều Tinh Nam không nhịn được nhìn hắn một cái, hắn định giở trò quỷ gì thế, y còn chưa phụ trợ số 0 diễn kịch mà, sao lại cảm giác cái tên này rất là có thiện cảm với số 0 như thế chứ nhỉ?
Nhưng mà, cơ hội này y chắc chắn phải nắm bắt lấy.
Người mặc áo bào trắng nhìn Eliel một cái, không lên tiếng, đi thẳng về phía trường đình bên hồ.
Eliel thấy thế trong lòng liền vui mừng, hắn muốn dành nhiều thời gian hơn với vị này, tìm kiếm thực hư về hắn ta, nếu như sức mạnh của nam nhân này thật sự rất mạnh thì thật tốt. Eliel nhớ tới huynh trưởng của mình, âm thầm siết chặt nắm đấm.
Bên ngoài trường đình màu trắng là hồ nước trong veo, dưới ánh mặt trời giống như những viên kim cương lấp lánh, sóng nước lấp loáng, hai bên trái phải là rừng cây rậm rạp tươi tốt.
Người mặc áo bào trắng đứng ở bên trong cái đình, nhìn lên mặt hồ, không chủ động bắt chuyện với Eliel, vạt áo của hắn nhẹ nhàng phiêu động theo gió, mũ trùm khẽ nhếch lên, lộ ra cái cằm lạnh lẽo cứng rắn, dáng vẻ thực sự là không dễ chọc.
"Các hạ, có phải ngài từng luyện kiếm hay không?" Eliel nhìn non nửa khuôn mặt của người mặc áo bào trắng mũ trùm, chậm rãi hỏi. Hắn đã quen với việc nói thẳng, vị này nhìn cũng không phải loại người quanh co lòng vòng, nói thẳng có lẽ sẽ tốt hơn một chút.
Người mặc áo bào trắng không trả lời, ngay cả động cũng không hề động.
Eliel đứng ở bên cạnh hắn, quan sát phản ứng của đối phương, nhéo nhéo ngón tay, đổi đề tài, "Thân pháp của các hạ rất lợi hại, không biết ta có thể chiêm ngưỡng lại một lần nữa không?"
Đương nhiên không thể.
Kiều Tinh Nam ngồi trên ghế, trong thâm tâm tạm thời không muốn số 0 trả lời câu nói này.
Trước tiên không đề cập tới việc bản thân số 0 chỉ là một tên da giòn, chỉ có tốc độ nhanh coi như là một ưu điểm. Nhưng bất kỳ sự vật gì khi đã thấy nhiều rồi, sau đó sẽ không còn cảm giác mới mẻ nữa.
Thép tốt nên được sử dụng một cách khôn ngoan, thường xuyên thể hiện một lợi thế chính là biểu hiện của việc marketing quá độ, cũng dễ dàng gây nên hoài nghi. Dưới loại tình huống này, Kiều Tinh Nam có khuynh hướng sử dụng các phương pháp khác để tạo nên thiết lập cho bọn họ.
Eliel nhìn người mặc áo bào trắng vẫn không để ý tới hắn, liền nhíu mày.
Gia tộc Eliel tôn trọng cường giả, cường giả luôn có đặc quyền.
Người mặc áo bào trắng rất mạnh, cho nên cho dù đối phương là kẻ lừa đảo thì thái độ mà Eliel đối đãi với hắn vẫn vô cùng tốt.
Cho dù người mặc áo bào trắng không để ý tới mình, Eliel cũng không có tức giận, hắn cảm thấy có thể là người mặc áo bào trắng thích sự yên tĩnh, mà với hắn mà nói thì mình là một kẻ quá mức ồn ào.
Ngay khi Eliel đang im lặng suy nghĩ, người mặc áo bào trắng đột nhiên mở miệng nói.
"Luyện kiếm. Không."
Câu “luyện kiếm” thứ nhất là để trả lời câu hỏi hắn ta có luyện kiếm hay không, còn chữ “không” thứ hai, là trả lời liệu có thể cho mình nhìn thân pháp của hắn ta hay không.
Mặc dù thái độ đối phương rất lãnh đạm, nhưng vẫn trả lời vấn đề của hắn.
"Vậy thì quá tiếc nuối." Eliel không quá thất vọng, hắn hiểu rất rõ, một cường giả chân chính sẽ rất ít khi khoe khoang bản lãnh của mình, bọn họ đều có sự kiêu ngạo của mình.
Người mặc áo bào trắng trầm mặc không nói chuyện.
Ngay khi Eliel nhận ra thời gian đã không còn sớm, hắn cần phải đi xử lý một vài công việc ở trang viên, một giọng nói khàn khàn bỗng nhiên vang lên.
"Trong hồ có Thiên Mính không?"
Thiên Mính? Eliel chưa từng nghe qua vật này.
Là một thành viên quý tộc Arilance, có rất ít thứ mà hắn chưa từng nghe qua.
"Thiên Mính là cái gì?" Eliel do dự một chút, cuối cùng vẫn mở miệng hỏi.
Có vẻ như là không nghĩ tới đối phương sẽ hỏi một câu hỏi vô tri như thế, người mặc áo bào trắng trầm mặc một lát, "Vương uống, trà."
Hèn chi vị này cứ nhìn chằm chằm vào mặt hồ, giống như đang tìm kiếm thứ gì đó.
Eliel dừng một chút, "Vậy tại sao nó lại mọc ở trong hồ?"
Hắn chưa từng nghe đến việc có trà lại sinh trưởng ở trong hồ.
"Không có Hải tộc sao?" Người mặc áo bào trắng chỉ chỉ vào hồ nước.
Hải tộc? Một gia tộc có tính cách như Hải tộc làm sao có thể chịu nằm yên ở trong cái hồ nhỏ này.
"Không có Hải tộc, trong hồ này cũng không có Thiên Mính các hạ vừa nói."
Eliel vốn định giải thích với số 0 chuyện này thì liền nghe thấy đối phương tiếp tục nói.
"Nơi này nghèo như vậy sao?" Trong giọng nói của người mặc áo bào trắng có một chút hoang mang, "Quốc gia chúng ta có."
Nói đến đây, Eliel liền cảm giác lồng ngực của người mặc áo bào trắng có hơi nhô lên, dáng vẻ có vẻ rất kiêu ngạo.
Có thể là ảo giác, sao một cường giả có thể làm ra một động tác ngây thơ như vậy.
Không đợi Eliel kịp hiểu ra, người mặc áo bào trắng sau khi biết trong hồ không có Thiên Mính thì đã trực tiếp xoay người rời đi, dường như mục đích hắn tới cái hồ này cũng chỉ là vì muốn tìm Thiên Mính.
Eliel thấy thế, vội vàng đi theo.
Sau khi người mặc áo bào trắng đi vào trang viên, Eliel liền phái mấy kỵ sĩ trông coi hai ngoại nhân này, nhưng hôm nay kỵ sĩ trông coi không ở bên cạnh số 0. Vì sự an toàn của trang viên, Eliel chỉ có thể tạm thời đi ở phía sau hắn, đương nhiên, cũng không bài trừ việc nội tâm Eliel còn muốn quan sát ý nghĩ của người mặc áo bào trắng này.
Tốc độ bước đi của người mặc áo bào trắng càng lúc càng nhanh, Eliel đã theo rất sát nhưng vẫn chậm một bước, mắt thấy bóng lưng người mặc áo bào trắng sắp biến mất ở một chỗ ngoặt.
Eliel cắn răng, đi theo con đường chạy đến hành lang. Khi có thể nhìn thấy người mặc áo bào trắng lần nữa, hắn mới vô thức thở nhẹ ra, cũng may, mình không để mất dấu!
Nếu Kiều Tinh Nam biết ý nghĩ của hắn, đại khái sẽ nói cho hắn biết. Đứa nhỏ ngốc, nếu như không phải muốn dẫn ngươi tới thì sao ta không để số 0 dùng tốc độ gấp trăm lần rời đi đi?
Hôm nay số 0 và Eliel đã ở cạnh nhau đủ lâu rồi, nếu để họ ở cạnh nhau nhiều hơn, rất có thể Eliel sẽ phát hiện số 0 không đúng. Đúng lúc này là thời cơ hiếm thấy, Kiều Tinh Nam liền cởi bộ quần áo vải thô của mình ra, khoác lên mình một chiếc bạch bào hoa lệ, chuẩn bị tự mình ra trận, tạo dựng thiết lập của mình.
Thế là sau khi Eliel rẽ trái rẽ phải, cuối cùng cũng tìm thấy bóng dáng của số 0, trong tầm mắt cũng đột nhiên hiện ra một người.
Mái tóc dài màu đen của y buộc ở trước người, ngọc lục bảo bên tai óng ánh trong suốt, một mảnh lụa hoa văn vàng trắng quấn quanh vai trái che khuất nửa bên bạch bào, sau lớp quần áo còn để lộ ra xương quai xanh, hoa văn thần bí được in ở trên trường bào, nhìn qua tôn quý cực kỳ. Khuôn mặt vốn dĩ tinh xảo dưới sự phụ trợ của trường bào hoa mỹ lại càng trở nên tuấn mỹ.
Ở bên cạnh y, người mặc áo bào trắng khoác mũ trùm màu trắng che khuất khuôn mặt, trung thành đi theo y như hình với bóng.
"Kỵ sĩ trưởng… Trang viên?" Nam tử tóc đen khẽ nhíu mày, có vẻ là đang suy nghĩ xem cái người đột nhiên xuất hiện này rốt cuộc là ai.
Là kẻ lừa đảo kia! Đống quần áo rách rưới y hắn đâu? !
Trong đầu Eliel lập tức nhảy ra mấy chữ này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.