Ta Dưỡng Lão Cho Cả Nhà Đại Lão
Chương 25:
Tam Hoa Miêu
22/06/2024
Đặng Phong Khinh suy nghĩ một chút, không phản đối.
Giới Cương Hải, Ma đạo và Chính đạo không thể chung sống, nàng ấy muốn ở bên gia đình, chắc chắn không thể công khai tu ma, hiện tại tuy thần hồn của nàng ấy là ma tu, nhưng không ảnh hưởng đến việc tu đạo của thân thể này, tình cờ nàng ấy đã từng thấy loại bí thuật này, có thể thử.
Chỉ là, nàng ấy lục tung tất cả những thông tin liên quan đến Thái Vô Tông ở trong đầu, phát hiện mình biết rất ít, bởi vì lúc đó nương nàng ấy dẫn người bao vây chính là nơi đó, sau khi cha nương qua đời, nàng chỉ muốn giết sạch toàn bộ môn phái của bọn họ.
Nàng mơ hồ nhớ, Thái Vô Tông có một kiếm tu thiên tài tuyệt thế, mười ba tuổi đã Trúc Cơ, ba mươi lăm tuổi đã Kết Đan, suốt đời đi trước tất cả những người cùng trang lứa, cả giới Cương Hải đều biết, đều nói người này sẽ kết anh trong vòng một trăm tuổi, chưa đầy một ngàn năm có thể phi thăng.
Tuy nhiên, chính người tài năng xuất chúng như vậy, lại biến mất một cách kỳ lạ trong một lần bí cảnh của môn phái, nhiều năm nay không có tin tức gì.
Cho đến một ngày nào đó, nhiều năm sau, Thái Vô Tông bị ác quỷ bao vây, đèn hồn của người này lưu lại trong môn phái lặng lẽ tắt, một thiên tài đời đời như vậy đã bỏ mạng.
Cuối cùng chuyện này bị kẻ thù của bọn họ đổ chuyện này cho Minh giới, nói bọn họ đã bắt người rồi âm thầm hạ độc, không chỉ khơi dậy lòng chiến đấu của toàn Thái Vô tông, mà còn khiến các môn phái khác cùng chung lòng.
Nàng ấy không khỏi hỏi: "Tiền bối là người của Thái Vô Tông, có biết một kiếm tu rất giỏi, tên là Bùi Yến không?"
Người trong ngọc bội thở dài, "Không ngờ, ở đây lại có thể nghe được tên của Bùi Yến, người đó... đã biến mất từ lâu trong môn phái, hẳn là đã bị người ta lãng quên rồi, khụ... khụ... khụ."
Ho một lúc, người trong ngọc bội mới từ từ bình tĩnh lại, hỏi ngược lại: "Tiểu cô nương, trong nhà ngươi có người tu tiên sao?"
Đặng Phong Khinh lắc đầu.
—— Trái lại phật tu, ma tu, quỷ tu thì có, chỉ là không có tu sĩ theo tu tiên truyền thống, đứa ngốc Đặng Vân Đạm không tính, đời này cậu còn chưa nhập môn.
Đặng Vân Đạm lại gật đầu lia lịa, cười khoái trá nói, "Haha, nương ta là bà cốt trong thị trấn, rất giỏi đấy, cũng coi như là một tu sĩ thôi!"
Người trong ngọc bội hiểu ra, kiếm bản mệnh của Bùi Yến chính khí ngời ngời, có danh hiệu "một kiếm ra, vạn quỷ tan", có lẽ ở dân gian cũng lưu truyền rộng rãi.
Đặng Ấu Khả bị tiếng cười đánh thức, lật người, đổi hướng, tiếp tục ngủ. Đại tỷ đi đường vững vàng, không cảm nhận được sự rung lắc của con đường núi, thật tốt.
Giới Cương Hải, Ma đạo và Chính đạo không thể chung sống, nàng ấy muốn ở bên gia đình, chắc chắn không thể công khai tu ma, hiện tại tuy thần hồn của nàng ấy là ma tu, nhưng không ảnh hưởng đến việc tu đạo của thân thể này, tình cờ nàng ấy đã từng thấy loại bí thuật này, có thể thử.
Chỉ là, nàng ấy lục tung tất cả những thông tin liên quan đến Thái Vô Tông ở trong đầu, phát hiện mình biết rất ít, bởi vì lúc đó nương nàng ấy dẫn người bao vây chính là nơi đó, sau khi cha nương qua đời, nàng chỉ muốn giết sạch toàn bộ môn phái của bọn họ.
Nàng mơ hồ nhớ, Thái Vô Tông có một kiếm tu thiên tài tuyệt thế, mười ba tuổi đã Trúc Cơ, ba mươi lăm tuổi đã Kết Đan, suốt đời đi trước tất cả những người cùng trang lứa, cả giới Cương Hải đều biết, đều nói người này sẽ kết anh trong vòng một trăm tuổi, chưa đầy một ngàn năm có thể phi thăng.
Tuy nhiên, chính người tài năng xuất chúng như vậy, lại biến mất một cách kỳ lạ trong một lần bí cảnh của môn phái, nhiều năm nay không có tin tức gì.
Cho đến một ngày nào đó, nhiều năm sau, Thái Vô Tông bị ác quỷ bao vây, đèn hồn của người này lưu lại trong môn phái lặng lẽ tắt, một thiên tài đời đời như vậy đã bỏ mạng.
Cuối cùng chuyện này bị kẻ thù của bọn họ đổ chuyện này cho Minh giới, nói bọn họ đã bắt người rồi âm thầm hạ độc, không chỉ khơi dậy lòng chiến đấu của toàn Thái Vô tông, mà còn khiến các môn phái khác cùng chung lòng.
Nàng ấy không khỏi hỏi: "Tiền bối là người của Thái Vô Tông, có biết một kiếm tu rất giỏi, tên là Bùi Yến không?"
Người trong ngọc bội thở dài, "Không ngờ, ở đây lại có thể nghe được tên của Bùi Yến, người đó... đã biến mất từ lâu trong môn phái, hẳn là đã bị người ta lãng quên rồi, khụ... khụ... khụ."
Ho một lúc, người trong ngọc bội mới từ từ bình tĩnh lại, hỏi ngược lại: "Tiểu cô nương, trong nhà ngươi có người tu tiên sao?"
Đặng Phong Khinh lắc đầu.
—— Trái lại phật tu, ma tu, quỷ tu thì có, chỉ là không có tu sĩ theo tu tiên truyền thống, đứa ngốc Đặng Vân Đạm không tính, đời này cậu còn chưa nhập môn.
Đặng Vân Đạm lại gật đầu lia lịa, cười khoái trá nói, "Haha, nương ta là bà cốt trong thị trấn, rất giỏi đấy, cũng coi như là một tu sĩ thôi!"
Người trong ngọc bội hiểu ra, kiếm bản mệnh của Bùi Yến chính khí ngời ngời, có danh hiệu "một kiếm ra, vạn quỷ tan", có lẽ ở dân gian cũng lưu truyền rộng rãi.
Đặng Ấu Khả bị tiếng cười đánh thức, lật người, đổi hướng, tiếp tục ngủ. Đại tỷ đi đường vững vàng, không cảm nhận được sự rung lắc của con đường núi, thật tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.