Ta Dưỡng Lão Cho Cả Nhà Đại Lão
Chương 37:
Tam Hoa Miêu
25/06/2024
Ngày càng nhiều người dũng cảm gia nhập bọn họ, trai tráng, nữ nhân, người già, bất kỳ ai còn chút sức lực đều góp sức, mọi người cùng nhau chung tay, cảnh tượng điên cuồng người cắn người trên phố rõ ràng giảm đi rất nhiều.
Vương phó tướng chỉ vào một nam nhân trẻ khỏe mạnh, trông khá tuấn tú, người đầu tiên hô hào, hỏi: "Kia là ai? Trông có vẻ giỏi giang, người khác phải đâm vài nhát mới làm choáng, hắn xoay gậy một vòng, ngã cả một hàng."
Bộ hạ là người bản xứ của trấn Hạc Hành, lập tức vỗ ngực tự hào: "Là Đằng đồ tể ở phía Nam trấn chúng ta, là người rất thật thà, có kỹ thuật dùng dao rất cao, vợ hắn là bà cốt nổi tiếng trong trấn, con gái út của hai người này, chính là đứa bé suýt hạ táng rồi bất ngờ tỉnh lại mấy ngày trước."
Không thể nào, lúc Đằng Ấu Khả chuẩn bị hạ táng, có quá nhiều người có mặt, lúc đó náo loạn khắp nơi, cả vùng xung quanh đều biết chuyện này, gặp ai cũng phải nhắc đến.
Nhân tiện, mọi người cũng biết đứa bé này mắc bệnh ngủ rũ, từ khi sinh ra đến giờ đã ngủ suốt 7 năm, quả thực chưa từng nghe thấy chuyện kỳ lạ như vậy.
Vương phó tướng lập tức cảm thấy gia đình này không tầm thường, suy nghĩ một chút, hạ giọng dặn dò thủ hạ: "Đừng nói là ta nói, bảo huynh đệ theo sát xung quanh giúp đánh ngất, rồi dùng dây trói lại, nếu cấp trên hỏi thì nói bọn họ cứu đều là người thân của mình, chúng ta không thể quản nổi."
Thuộc hạ nước mắt lưng tròng, "Vâng, cảm ơn đại ân của Vương phó tướng!"
**
Đằng đồ tể vất vả cả buổi sáng, cuối cùng cũng tìm ra điểm yếu của những người mắc bệnh này, dẫn theo một nhóm khỏe mạnh trẻ trung đi khắp nơi tuyên truyền phương pháp này, cùng với ngày càng nhiều người ngất xỉu, tình hình hỗn loạn dần được cải thiện.
Đến buổi chiều, toàn trấn bị lật tung, tình hình cơ bản được kiểm soát, số người bị cắn không tăng thêm, thanh niên và người dân được giải cứu cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
"Người đã bị trói lại, tiếp theo phải làm sao? Không thể cứ trói mãi như vậy, tỉnh lại thì đánh choáng váng, việc này cũng không ổn." Trấn trưởng thở dài, lảng tránh ánh mắt, không đành lòng nhìn cháu trai của mình co rúm lại thành một cục.
Trên mặt đất, từng người một đều cuộn tròn như con tôm, bị đâm vào rốn.
"Hay là giao những người trên mặt đất cho tại hạ mang đi, nghiên cứu vài ngày, có lẽ có thể tìm ra cách giải quyết." Từ bên ngoài vòng phong tỏa, có một người bay vào, nhẹ nhàng đáp xuống, chính là vị y sư đến từ núi Đại Hắc để xem tình hình.
—-
*Người cổ đại kết hôn sớm, 15, 16 đã kết hôn, với lại đây là thế giới tu tiên. Đằng đồ tể và Diêm bà cốt có ngôi ba là ông bà nhưng một người là Phật tử, một người là Diêm vương nên bộ dạng sẽ còn rất trẻ.
Vương phó tướng chỉ vào một nam nhân trẻ khỏe mạnh, trông khá tuấn tú, người đầu tiên hô hào, hỏi: "Kia là ai? Trông có vẻ giỏi giang, người khác phải đâm vài nhát mới làm choáng, hắn xoay gậy một vòng, ngã cả một hàng."
Bộ hạ là người bản xứ của trấn Hạc Hành, lập tức vỗ ngực tự hào: "Là Đằng đồ tể ở phía Nam trấn chúng ta, là người rất thật thà, có kỹ thuật dùng dao rất cao, vợ hắn là bà cốt nổi tiếng trong trấn, con gái út của hai người này, chính là đứa bé suýt hạ táng rồi bất ngờ tỉnh lại mấy ngày trước."
Không thể nào, lúc Đằng Ấu Khả chuẩn bị hạ táng, có quá nhiều người có mặt, lúc đó náo loạn khắp nơi, cả vùng xung quanh đều biết chuyện này, gặp ai cũng phải nhắc đến.
Nhân tiện, mọi người cũng biết đứa bé này mắc bệnh ngủ rũ, từ khi sinh ra đến giờ đã ngủ suốt 7 năm, quả thực chưa từng nghe thấy chuyện kỳ lạ như vậy.
Vương phó tướng lập tức cảm thấy gia đình này không tầm thường, suy nghĩ một chút, hạ giọng dặn dò thủ hạ: "Đừng nói là ta nói, bảo huynh đệ theo sát xung quanh giúp đánh ngất, rồi dùng dây trói lại, nếu cấp trên hỏi thì nói bọn họ cứu đều là người thân của mình, chúng ta không thể quản nổi."
Thuộc hạ nước mắt lưng tròng, "Vâng, cảm ơn đại ân của Vương phó tướng!"
**
Đằng đồ tể vất vả cả buổi sáng, cuối cùng cũng tìm ra điểm yếu của những người mắc bệnh này, dẫn theo một nhóm khỏe mạnh trẻ trung đi khắp nơi tuyên truyền phương pháp này, cùng với ngày càng nhiều người ngất xỉu, tình hình hỗn loạn dần được cải thiện.
Đến buổi chiều, toàn trấn bị lật tung, tình hình cơ bản được kiểm soát, số người bị cắn không tăng thêm, thanh niên và người dân được giải cứu cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
"Người đã bị trói lại, tiếp theo phải làm sao? Không thể cứ trói mãi như vậy, tỉnh lại thì đánh choáng váng, việc này cũng không ổn." Trấn trưởng thở dài, lảng tránh ánh mắt, không đành lòng nhìn cháu trai của mình co rúm lại thành một cục.
Trên mặt đất, từng người một đều cuộn tròn như con tôm, bị đâm vào rốn.
"Hay là giao những người trên mặt đất cho tại hạ mang đi, nghiên cứu vài ngày, có lẽ có thể tìm ra cách giải quyết." Từ bên ngoài vòng phong tỏa, có một người bay vào, nhẹ nhàng đáp xuống, chính là vị y sư đến từ núi Đại Hắc để xem tình hình.
—-
*Người cổ đại kết hôn sớm, 15, 16 đã kết hôn, với lại đây là thế giới tu tiên. Đằng đồ tể và Diêm bà cốt có ngôi ba là ông bà nhưng một người là Phật tử, một người là Diêm vương nên bộ dạng sẽ còn rất trẻ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.