Ta Dưỡng Lão Cho Cả Nhà Đại Lão
Chương 482:
Tam Hoa Miêu
28/07/2024
Phật tử / Diêm Vương: "???"
Phật tử nghĩ thầm, ta là Phật tử có tuệ căn không tỳ vết, ngộ tính cao ngất trời, nếu nói như vậy, chẳng lẽ ——
Ông lén nhìn kẻ thù không đội trời chung một cái, ánh mắt của hai người chạm nhau.
Diêm Vương đột nhiên trợn mắt: Hòa thượng chết tiệt, ngươi nhìn ta có ý gì?!
Phật tử tiếp tục xoay hai con ngươi, giống như đang tập thể dục cho mắt, vừa rồi chạm mắt chỉ là trùng hợp.
**
Không lâu sau, Tộc trưởng Long tộc nghe tin chạy đến.
Mặc dù mấy người Thanh Long đều đã sống hơn nghìn năm, nhưng trong Long tộc vẫn còn trẻ, bị Tộc trưởng mắng một trận, mỗi con đều rũ đầu cúi mặt, nghiêm túc, trang nghiêm, lại xin lỗi Đằng Vân Đạm và những người khác một lần nữa.
Biết Đằng Vân Đạm đã đồng ý ở lại, Tộc trưởng vừa áy náy vừa biết ơn, vội vàng sắp xếp cho bọn họ chỗ ở đẹp nhất, long khí tinh thuần nhất, mọi thứ đều tốt hơn cả Tộc trưởng.
Đến rồi thì ở, Đằng Ấu Khả vui vẻ tận hưởng cuộc hành trình thời không của mình, cưỡi con ngỗng đi dạo khắp nơi, chưa đầy mấy ngày đã quen biết với các con rồng lớn nhỏ trong tộc.
Hôm nay uống trà với con rồng già mấy trăm nghìn tuổi, ngày mai câu cá với con rồng già hơn triệu năm, thỉnh thoảng lại nói chuyện về kinh nghiệm trồng hoa, còn khoe ra thiếu niên đã đào lên.
Nhìn thiếu niên tỏa ra mùi hương thơm của đất, những con rồng già từng trải cũng phải: "!"
Nàng thật hiểu biết về việc dưỡng lão!
Đằng Vân Đạm và mấy người A Thanh cùng nhau đi lên núi xuống biển chơi đùa mấy ngày, rất nhanh bị mèo xanh bắt về tu luyện, 《 Thiên Diễn Kiếm 》 thức thứ bảy cần củng cố, thức thứ tám, thứ chín cũng được đưa lên lịch trình.
Mỗi lần mấy con rồng bị ánh mắt "cô đơn tĩnh mịch" của Đằng Vân Đạm nhìn, không chịu nổi, đành biến hình, hóa thành thiếu niên thiếu nữ, cùng cậu luyện kiếm.
Đằng Phong Khinh mượn long khí tu luyện, tu vi tiến bộ thần tốc, thậm chí gần đạt đến cảnh giới đại viên mãn, thần thức tăng cường, cảm giác trực tiếp nhất chính là —— nàng ấy không cần cố ý giám sát, đã nhiều lần phát hiện ra sự kỳ lạ giữa cha nương.
Ngay lúc này, Diêm Vương đi ngang qua Phật tử, đột nhiên "Ai da" một tiếng, vặn chân ngã xuống, Phật tử vô thức đưa tay đỡ, nhưng thấy bà nhanh chóng đưa một tay về phía lớp dịch dung trên mặt mình
Phật tử: "!" Quả nhiên nàng nghi ngờ!
Diêm Vương một tay xé nát tấm mặt nạ đầy sẹo rỗ, ngạc nhiên phát hiện bên dưới là một khuôn mặt đen, mũi thấp, mắt lươn.
Diêm Vương: ". . ."
Nhìn vào là biết giả, tiếp tục xé.
Sao thế, còn nữa? Bà lại xé!
Xé rách chín mươi chín lớp dịch dung, bà xoa xoa cổ tay đau nhức, tức giận đứng dậy, "Hòa thượng chết tiệt, ngươi có bệnh à, ngươi là bánh tráng à!"
Phật tử nhìn bà bằng ánh mắt u oán.
—— Đừng hy vọng nữa, nếu nàng không nói mình thích hòa thượng nhất, ta sẽ không thừa nhận ta chính là Đằng đồ tể đâu.
Muốn đá ta đi tìm người khác, không đời nào!
Long tộc sống lánh đời, tuổi thọ của các thành viên trong tộc rất dài, nhịp sống chậm như ốc sên bò, một năm ngắn ngủi đối với bọn họ giống như một cái nháy mắt.
Trong thời gian này, Đằng Vân Đạm đã củng cố Thiên Diễn Kiếm thức thứ bảy, cũng thành công đột phá lên thức thứ tám, Thanh Long, Hồng Long, Bạch Long, Kim Long không học được gì khác, nhưng mỗi con đều thành thạo "Vạn Kiếm Xuyên Cúc".
Tất nhiên, chúng không dùng kiếm ý, mà là long khí bá đạo trong cơ thể.
Tu vi Đằng Phong Khinh đạt đến Hóa Thần đại viên mãn, việc đồng thời tu luyện cả đạo và ma đã không còn là bí mật, Diêm Vương và Phật Tử thường xuyên đến giúp nàng ấy ổn định khí tức, chỉ bảo cho nàng ấy rất nhiều.
Tất nhiên, nếu hai người bọn họ không nhân cơ hội chỉ bảo nàng ấy mà thường xuyên "tình cờ" gặp mặt, một người điên cuồng ra chiêu thử thăm dò đối phương, một người gặp chiêu thì phản chiêu, phòng thủ toàn diện, đồng thời cho nàng ấy ăn một miệng đầy "cơm chó" có pha cát, thì sẽ càng tốt hơn.
Một năm trôi qua, sóng yên biển lặng, không biết có phải do khí vận chi tử mang lại may mắn hay không, vốn Long tộc đã không sinh ra bất kỳ đứa trẻ nào trong hàng ngàn năm, nhưng lúc này lại có một tộc nhân bất ngờ sinh ra một quả trứng rồng.
Quả trứng rồng tròn vo, mũm mĩm, to bằng một căn nhà, mỗi ngày Đằng Ấu Khả đều nằm trên trứng phơi nắng, rất thảnh thơi.
"Hình như ký chủ rất thích quả trứng này?"
"Cảm giác quen thuộc, hình như đã từng nhìn thấy nó ở đâu đó, nhưng không nhớ ra được." Đằng Ấu Khả không bao giờ tự làm khó mình trong những chuyện nhỏ nhặt như vậy, chỉ một lát sau liền bỏ qua, không suy nghĩ.
"Nếu không phải nhìn thấy đám rồng, ta suýt nữa quên mất, lúc trước ký chủ cũng là bá chủ Long tộc."
"Anh hùng không nhắc lại chuyện xưa, ha ha ha, ta chính là con rồng cầu vồng đầu tiên trong lịch sử, còn nhớ ngày ta phi thăng lên Tiên giới, cả thế giới đều kinh ngạc, tất cả đều bị vảy sáng chói của ta làm cho mù mắt!"
". . ." Cầu xin đừng nhắc đến.
Đằng Ấu Khả: Hừ.
Nhìn thấy ngày rời đi đang đến gần, Đằng Ấu Khả kéo theo ba con rồng già chơi bài lần cuối, bên ngoài, Thanh Long đột nhiên gào thét đau đớn, toàn tộc đều rung động.
Một đám rồng lao ra, giang rộng cánh, che kín bầu trời, bao vây kẻ không mời mà đến đột nhiên xông vào nơi trú ngụ của Long tộc và làm bị thương Thanh Long.
Tộc trưởng Long tộc bay đến trước mặt một nam tu, nghiêm nghị chất vấn: "Các ngươi là ai, vì sao vô cớ xâm phạm nhà ta, làm bị thương tộc nhân ta?"
Điều gì đến sẽ phải đến, đây chính là tai nạn diệt tộc được tiên đoán trong lời tiên tri sao? Các thành viên của Long tộc cảm nhận được điều gì đó trong vô thức, tất cả đều cảnh giác cao độ.
Nam tu vung cao đại đao, lớn tiếng cười: "Cuối cùng cũng tìm được các ngươi, đám ác long! Nghĩ trốn vào đây là có thể ngủ ngon sao?"
Phật tử nghĩ thầm, ta là Phật tử có tuệ căn không tỳ vết, ngộ tính cao ngất trời, nếu nói như vậy, chẳng lẽ ——
Ông lén nhìn kẻ thù không đội trời chung một cái, ánh mắt của hai người chạm nhau.
Diêm Vương đột nhiên trợn mắt: Hòa thượng chết tiệt, ngươi nhìn ta có ý gì?!
Phật tử tiếp tục xoay hai con ngươi, giống như đang tập thể dục cho mắt, vừa rồi chạm mắt chỉ là trùng hợp.
**
Không lâu sau, Tộc trưởng Long tộc nghe tin chạy đến.
Mặc dù mấy người Thanh Long đều đã sống hơn nghìn năm, nhưng trong Long tộc vẫn còn trẻ, bị Tộc trưởng mắng một trận, mỗi con đều rũ đầu cúi mặt, nghiêm túc, trang nghiêm, lại xin lỗi Đằng Vân Đạm và những người khác một lần nữa.
Biết Đằng Vân Đạm đã đồng ý ở lại, Tộc trưởng vừa áy náy vừa biết ơn, vội vàng sắp xếp cho bọn họ chỗ ở đẹp nhất, long khí tinh thuần nhất, mọi thứ đều tốt hơn cả Tộc trưởng.
Đến rồi thì ở, Đằng Ấu Khả vui vẻ tận hưởng cuộc hành trình thời không của mình, cưỡi con ngỗng đi dạo khắp nơi, chưa đầy mấy ngày đã quen biết với các con rồng lớn nhỏ trong tộc.
Hôm nay uống trà với con rồng già mấy trăm nghìn tuổi, ngày mai câu cá với con rồng già hơn triệu năm, thỉnh thoảng lại nói chuyện về kinh nghiệm trồng hoa, còn khoe ra thiếu niên đã đào lên.
Nhìn thiếu niên tỏa ra mùi hương thơm của đất, những con rồng già từng trải cũng phải: "!"
Nàng thật hiểu biết về việc dưỡng lão!
Đằng Vân Đạm và mấy người A Thanh cùng nhau đi lên núi xuống biển chơi đùa mấy ngày, rất nhanh bị mèo xanh bắt về tu luyện, 《 Thiên Diễn Kiếm 》 thức thứ bảy cần củng cố, thức thứ tám, thứ chín cũng được đưa lên lịch trình.
Mỗi lần mấy con rồng bị ánh mắt "cô đơn tĩnh mịch" của Đằng Vân Đạm nhìn, không chịu nổi, đành biến hình, hóa thành thiếu niên thiếu nữ, cùng cậu luyện kiếm.
Đằng Phong Khinh mượn long khí tu luyện, tu vi tiến bộ thần tốc, thậm chí gần đạt đến cảnh giới đại viên mãn, thần thức tăng cường, cảm giác trực tiếp nhất chính là —— nàng ấy không cần cố ý giám sát, đã nhiều lần phát hiện ra sự kỳ lạ giữa cha nương.
Ngay lúc này, Diêm Vương đi ngang qua Phật tử, đột nhiên "Ai da" một tiếng, vặn chân ngã xuống, Phật tử vô thức đưa tay đỡ, nhưng thấy bà nhanh chóng đưa một tay về phía lớp dịch dung trên mặt mình
Phật tử: "!" Quả nhiên nàng nghi ngờ!
Diêm Vương một tay xé nát tấm mặt nạ đầy sẹo rỗ, ngạc nhiên phát hiện bên dưới là một khuôn mặt đen, mũi thấp, mắt lươn.
Diêm Vương: ". . ."
Nhìn vào là biết giả, tiếp tục xé.
Sao thế, còn nữa? Bà lại xé!
Xé rách chín mươi chín lớp dịch dung, bà xoa xoa cổ tay đau nhức, tức giận đứng dậy, "Hòa thượng chết tiệt, ngươi có bệnh à, ngươi là bánh tráng à!"
Phật tử nhìn bà bằng ánh mắt u oán.
—— Đừng hy vọng nữa, nếu nàng không nói mình thích hòa thượng nhất, ta sẽ không thừa nhận ta chính là Đằng đồ tể đâu.
Muốn đá ta đi tìm người khác, không đời nào!
Long tộc sống lánh đời, tuổi thọ của các thành viên trong tộc rất dài, nhịp sống chậm như ốc sên bò, một năm ngắn ngủi đối với bọn họ giống như một cái nháy mắt.
Trong thời gian này, Đằng Vân Đạm đã củng cố Thiên Diễn Kiếm thức thứ bảy, cũng thành công đột phá lên thức thứ tám, Thanh Long, Hồng Long, Bạch Long, Kim Long không học được gì khác, nhưng mỗi con đều thành thạo "Vạn Kiếm Xuyên Cúc".
Tất nhiên, chúng không dùng kiếm ý, mà là long khí bá đạo trong cơ thể.
Tu vi Đằng Phong Khinh đạt đến Hóa Thần đại viên mãn, việc đồng thời tu luyện cả đạo và ma đã không còn là bí mật, Diêm Vương và Phật Tử thường xuyên đến giúp nàng ấy ổn định khí tức, chỉ bảo cho nàng ấy rất nhiều.
Tất nhiên, nếu hai người bọn họ không nhân cơ hội chỉ bảo nàng ấy mà thường xuyên "tình cờ" gặp mặt, một người điên cuồng ra chiêu thử thăm dò đối phương, một người gặp chiêu thì phản chiêu, phòng thủ toàn diện, đồng thời cho nàng ấy ăn một miệng đầy "cơm chó" có pha cát, thì sẽ càng tốt hơn.
Một năm trôi qua, sóng yên biển lặng, không biết có phải do khí vận chi tử mang lại may mắn hay không, vốn Long tộc đã không sinh ra bất kỳ đứa trẻ nào trong hàng ngàn năm, nhưng lúc này lại có một tộc nhân bất ngờ sinh ra một quả trứng rồng.
Quả trứng rồng tròn vo, mũm mĩm, to bằng một căn nhà, mỗi ngày Đằng Ấu Khả đều nằm trên trứng phơi nắng, rất thảnh thơi.
"Hình như ký chủ rất thích quả trứng này?"
"Cảm giác quen thuộc, hình như đã từng nhìn thấy nó ở đâu đó, nhưng không nhớ ra được." Đằng Ấu Khả không bao giờ tự làm khó mình trong những chuyện nhỏ nhặt như vậy, chỉ một lát sau liền bỏ qua, không suy nghĩ.
"Nếu không phải nhìn thấy đám rồng, ta suýt nữa quên mất, lúc trước ký chủ cũng là bá chủ Long tộc."
"Anh hùng không nhắc lại chuyện xưa, ha ha ha, ta chính là con rồng cầu vồng đầu tiên trong lịch sử, còn nhớ ngày ta phi thăng lên Tiên giới, cả thế giới đều kinh ngạc, tất cả đều bị vảy sáng chói của ta làm cho mù mắt!"
". . ." Cầu xin đừng nhắc đến.
Đằng Ấu Khả: Hừ.
Nhìn thấy ngày rời đi đang đến gần, Đằng Ấu Khả kéo theo ba con rồng già chơi bài lần cuối, bên ngoài, Thanh Long đột nhiên gào thét đau đớn, toàn tộc đều rung động.
Một đám rồng lao ra, giang rộng cánh, che kín bầu trời, bao vây kẻ không mời mà đến đột nhiên xông vào nơi trú ngụ của Long tộc và làm bị thương Thanh Long.
Tộc trưởng Long tộc bay đến trước mặt một nam tu, nghiêm nghị chất vấn: "Các ngươi là ai, vì sao vô cớ xâm phạm nhà ta, làm bị thương tộc nhân ta?"
Điều gì đến sẽ phải đến, đây chính là tai nạn diệt tộc được tiên đoán trong lời tiên tri sao? Các thành viên của Long tộc cảm nhận được điều gì đó trong vô thức, tất cả đều cảnh giác cao độ.
Nam tu vung cao đại đao, lớn tiếng cười: "Cuối cùng cũng tìm được các ngươi, đám ác long! Nghĩ trốn vào đây là có thể ngủ ngon sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.