Ta Dưỡng Thành Một Tiểu Zombie Bá Đạo
Chương 66
Minh Quế Tái Tửu
20/09/2021
Ngày hôm sau, cũng là ngày Minh Khinh Khinh đóng máy. Buổi sáng, sau khi kết thúc cảnh quay trong mưa cuối cùng, Minh Khinh Khinh quay lại khách sạn tắm rửa thay quần áo, gọi người đại diện là chị Kim tới, kêu chị ấy mời mọi người trong đoàn làm phim ăn bữa cơm cuối cùng.
Sau hơn ba tháng dài quay phim, hầu như mọi người đều đã thân thiết với nhau, bầu không khí trong bữa tiệc cũng rất hài hòa. Nhà làm phim nâng chén kính rượu chị Kim, kêu chị Kim tiết lộ một chút về lịch trình sắp tới. Mọi người đều có thể nhận ra, nhà làm phim rất muốn bộ phim sắp tới lại tiếp tục hợp tác với Minh Khinh Khinh.
Đạo diễn rượu vào lời ra, chọc ghẹo: “Lão Đổng, anh phải nói chuyện này trước khi khai máy chứ, ở đây ai mà chẳng biết nữ số một của chúng ta rất đắt giá, chỉ sợ là bộ phim tiếp theo đã sắp xếp từ lâu rồi, anh bây giờ mới hỏi lịch trình để xin cái hẹn, không biết tới ngày tháng nào mới hẹn được nữa.”
Nhà làm phim lão Đổng cười nói: “Đây chẳng phải là đang mượn ngọn gió đông của đạo diễn sao?”
Chị Kim liếc Minh Khinh Khinh một cái, nói: “Thật không dám giấu giếm, sắp tới chúng tôi vẫn chưa nhận bộ phim mới nào, hợp đồng quảng cáo thì dồn ứ lại một đống chưa kịp quay, cũng trách đạo diễn chúng tôi đi dự lễ trao Giải Kim Mã nên không xin nghĩ phép được.”
“Bây giờ đóng máy rồi nhưng vẫn trách tôi không cho nghĩ phép sao? Nào có kiểu ăn cháo đá bát như vậy chứ.” Đạo diễn cười mắng, “Chi bằng cô trách mấy nghệ sĩ chuyên nghiệp của nhà các cô ấy, đừng nói là lăn lộn, trong quá trình quay phim ngay cả việc tất yếu là đi gặp gỡ Fans và quảng bá phim cũng không thèm chụp hình nữa đấy.”
“Trên làm dưới theo.” Chị Kim cười nói, hướng đạo diễn kính rượu: “Cũng phải cảm ơn đạo diễn đã châm chước.”
“Châm chước gì đâu.” Đạo diễn vẫy vẫy tay: “Kỹ năng diễn xuất của Minh Khinh Khinh vốn không cần phải dạy dỗ quá nhiều, chưa kể bộ phim này còn do ảnh đế Bùi thủ vai. Ban đầu vốn dĩ là Vương Trác ấy chứ. Tôi cùng lắm chỉ là mang cái danh dệt hoa trên gấm mà thôi.”
Bùi Hồng Trác không tham gia vào chuyện trao đổi thương mại trên bàn tiệc, anh ấy buông chiếc đũa chưa động được mấy lần xuống, làm như lơ đễnh nhìn về phía Minh Khinh Khinh ở đối diện, hỏi: “Sao vậy? Thời gian tới em không đóng phim nữa à?”
Lão Đổng cũng rất tò mò: “Là không chọn được kịch bản hay sao? Đâu thể nào. Hiện tại trong giới chế tác chỉ e là đều đang chờ cái hẹn đóng phim của cô Minh đây ấy chứ, cho dù cô nhắm mắt chọn đại cũng được nữa là.”
“Tạm thời chưa gặp được bộ phim muốn thử vai chỉ là một nguyên nhân.” Minh Khinh Khinh đặt ly rượu xuống, nói với Bùi Hồng Trác: “Nguyên nhân khác là xuất phát từ một số lý do cá nhân. Đóng phim đương nhiên muốn, nhưng kế hoạch sắp tới của em là muốn nghỉ ngơi một thời gian, dành chút thời gian cho cuộc sống cá nhân.”
Lão Đổng trợn tròn mắt: “Nghỉ ngơi? Nhưng bây giờ cô đang đứng ở đỉnh cao sự nghiệp, tại sao lại chọn thời điểm này để nghỉ ngơi?”
Vấn đề này hiển nhiên là Minh Khinh Khinh đã thảo luận với chị Kim, chị Kim nhấm nháp rượu trong cốc, giữ im lặng. Minh Khinh Khinh lại cười nói: “Thành thật mà nói, tôi đã ở trên đỉnh cao sự nghiệp được vài năm rồi.”
Lời này tuy rằng có hơi tự mãn, nhưng cũng hoàn toàn là sự thật. Dựa vào sắc đẹp và tài năng của mình, Minh Khinh Khinh về cơ bản đã giành được rất nhiều giải thưởng trong nước kể từ năm ra mắt, mấy năm gần đây cũng kiếm được không ít các tượng vàng. Tất nhiên là chắc chắn không thể so bì với những tên tuổi lớn trong giới, nhưng đúng là đã chạm đến đỉnh cao của giới nghệ sĩ.
“Tại sao không phát triển ngoài ngành?” Lão Đổng hỏi.
Chị Kim nói: “Cô ấy mà có tham vọng này thì tốt quá rồi. Anh không biết đó thôi, ngày thường nếu không đóng phim thì cô ấy chỉ làm tổ ở nhà, pha trà xem TV rồi câu cá.”
Lão Đổng cũng không còn gì để nói, chỉ tiếc nuối gật đầu: “Nhưng mà cũng đúng, cũng phải có lúc nghĩ ngơi một thời gian để lấy lại sức. Mấy năm gần đây cô bận ra mắt, chắc cũng không có thời gian để nghĩ ngơi đúng không?”
“Cũng không đến nỗi,” Minh Khinh Khinh cười thở dài, “Hai năm gần đây tính ra đã ổn hơn rồi, còn mấy năm vừa ra mắt đúng là không có thời gian đi bệnh viện để truyền nước luôn ấy chứ.”
Chủ đề nhanh chóng xoay quanh những mệt mỏi của người làm trong giới giải trí, ai cũng tâm sự rằng quanh năm bận đến mức chân không chạm đất, nhìn bề ngoài thì hào nhoáng nhưng bên trong lại mất ăn mất ngủ, lúc quay phim còn bị chấn thương, nói tóm lại là một thân bệnh tật. Đang ngồi ở đây đều là những nhân vật chỉ cần động chân một cái là giới giải trí sẽ rung chuyển, nhưng kể ra nỗi khổ tâm thì lại giống y chang nhau.
Chị Kim góp vui mấy câu, nâng chén rượu chắn ngang mặt, hạ giọng nói với Minh Khinh Khinh đang ngồi bên cạnh: “Em quyết định rồi chứ?”
“Quyết định rồi.” Minh Khinh Khinh nói: “Mới xin chị nghĩ có nửa năm thôi mà, chị nghiêm trọng như vậy làm gì chứ? Hơn nữa trong nửa năm nay cũng đâu phải hoàn toàn không có hoạt động gì. Chẳng phải vẫn còn mấy hợp đồng quảng cáo đang chờ quay đó sao?”
“Trước đây em chưa từng nghĩ ngơi lâu như vậy, đừng nói là mấy năm trước không được nghĩ ngơi, cho dù năm ngoái với năm nay tương đối lười, nhưng cũng bảo đảm một năm cho ra mắt hai ba bộ phim mới.”
“Không có gì phải lo lắng cả, cho dù ngừng ba năm sau đó quay trở lại, em vẫn có thể đóng vai nữ chính mà.” Minh Khinh Khinh đùa giỡn: “Sẽ không chặt đứt con đường tài lộc của chị đâu.”
Chị Kim giật nảy mình: “Cái gì mà ngừng lại ba năm? Phủi phủi phủi.”
“Yên tâm đi, em sẽ không đình công lâu vậy đâu. Nhiều lắm là nửa năm thôi.”
Chị Kim thở phào nhẹ nhõm: “Có thể khiến em nghĩ ngơi nửa năm, xem ra đối phương cũng là một người rất tuyệt vời. Khi nào thì mang đến cho chị xem mắt đây?”
“Cũng không biết có tuyệt hay không nữa.” Minh Khinh Khinh nhấm nháp ly rượu: “Dù sao cũng không phải là người bình thường.”
Ý của Minh Khinh Khinh là Phó Tuyết Thâm không phải con người. Nhưng chị Kim không hiểu được ý cô, còn tưởng cô đang nói giỡn. Tuy rằng không hiểu ra làm sao, nhưng chị Kim vẫn phối hợp chạm ly với Minh Khinh Khinh.
Sau khi bữa tiệc đóng máy của Minh Khinh Khinh kết thúc, phân đoạn của Bùi Hồng Trác vẫn còn khá nhiều, tầm hơn nửa tháng nữa mới quay xong, nên vẫn phải cùng đạo diễn và những người khác tiếp tục trở lại đoàn làm phim.
Trước khi rời đi, nhóm người cùng đứng dưới mái hiên hứng những giọt nước mưa, Bùi Hồng Trác đút một tay vào túi, hình như là có điều gì đó muốn nói với Minh Khinh Khinh, nhưng mãi đến khi tài xế lái xe đến đón, anh ấy vẫn giữ sự trầm mặc.
Tiểu Chu cầm ô lon ton chạy tới, trước khi đưa Minh Khinh Khinh rời đi, Bùi Hồng Trác gọi Minh Khinh Khinh lại: “Minh Khinh Khinh, bảo trọng.”
Tuy rằng đều là người trong giới showbiz, nhưng nếu người này không có lòng đến thăm đoàn làm phim của người khác, quả thực rất khó để gặp được nhau. Dù sao thì mọi người cũng đã trưởng thành, đều bận rộn với sự nghiệp của bản thân, chẳng bao lâu nữa rất có thể mỗi người lại có gia đình của riêng mình.
Mà sau khi bộ phim này kết thúc, cơ hội để hai người gặp gỡ riêng tư gần như là không thể. Cả hai đều là những nhân vật dễ gây chấn động giới giải trí, lúc nào cũng có paparazzi theo dõi, tính chất đặc biệt của nghề nghiệp lại khiến hai người chỉ có thể làm bạn, nên cũng rất khó để gặp nhau thêm vài lần.
Có lẽ mỗi lần gặp mặt cũng là lễ trao giải vào đầu năm và cuối năm.
Minh Khinh Khinh đã từng tưởng tượng đến nửa quãng đời còn lại của mình.
Thành thật mà nói, trước khi gặp được Tiểu Phó, cô cũng không biết tương lai của mình sẽ như thế nào.
Cô có tiền, có sự nghiệp, có quyền mắc bệnh ngôi sao bất cứ lúc nào, nhưng cuộc sống của cô lại không có nhiều hồi ức vui vẻ, không có thứ gì đáng quan tâm và cũng không có điều gì khiến cô hỉ nộ ái ố.
Cô không biết bản thân nên theo đuổi cái gì, bảo vệ cái gì, quan tâm cái gì, càng không biết bản thân đang mong đợi điều gì.
Tiểu zombie xuất hiện, khiến cuộc sống đang mơ hồ bất định của cô như được thắp sáng.
Anh đã cho cô một định nghĩa mới về nhân sinh.
Một hành trình có chút kỳ ảo.
Có lẽ nên hình dung như vậy.
Đến bây giờ Minh Khinh Khinh mới hậu tri hậu giác nhận ra rằng, sau khi nhìn thấy bông hoa hướng dương tình cờ nhặt được, ngôi sao Tiểu Trần của hệ sao Cooper và Achilles điên cuồng bùng cháy, cô hoàn toàn không thể giống như giọt nước hối hả chảy về lòng biển khơi tầm thường như trước đây được nữa.
Bởi vì cô đã được gặp qua đôi mắt xanh lam quá đỗi xinh đẹp, nóng bỏng và đầy nhiệt huyết đó.
Minh Khinh Khinh xoay người, cười nói với anh ấy: “Tiền bối, anh cũng bảo trọng nhé.”
“Tạm biệt.” Bùi Hồng Trác mỉm cười gật đầu. Anh ấy khẽ thở dài một tiếng, không nhìn Minh Khinh Khinh nữa, chui thẳng vào trong xe, chiếc xe trong màn mưa liền nghênh ngang rời đi.
Minh Khinh Khinh cũng leo lên một chiếc xe khác, đi ngược chiều với xe Bùi Hồng Trác.
Cô mang theo Tiểu Chu về khách sạn thu dọn đồ đạc.
Dọc đường đi, Tiểu Chu vô cùng phấn khích, đắm chìm trong niềm kinh ngạc to lớn về việc Minh Khinh Khinh sắp hẹn hò với Phó tiên sinh ở biệt đối diện, anh ấy vừa lái xe vừa huyên thuyên không ngừng.
Minh Khinh Khinh trước giờ không có kinh nghiệm yêu đương gì, khi gặp phải chuyện hẹn họ như vậy, cô đương nhiên cũng chỉ biết tìm Tiểu Chu để học hỏi vài chiêu. Kết quả, phản ứng của Tiểu Chu còn lớn hơn trong cô tưởng tượng, gần như nhảy dựng lên.
“Anh sửng sốt như vậy làm gì? Hôm trước nhóm người đó mang quà tới, chẳng phải anh cũng có mặt ở đó sao?”
Tiểu Chu ở trong phòng khách sạn đi tới đi lui, ôm đầu nói: “Anh còn tưởng cậu ấy chỉ đang theo đuổi em, còn em vẫn như mọi khi hờ hững xa cách.”
“Đừng đi tới đi lui nữa, sàn nhà sắp sập rồi đấy.” Minh Khinh Khinh vừa thu dọn đồ đạc, vừa liếc mắt ngó anh ấy: “Vẫn như mọi khi?”
“Chẳng lẽ không phải? Mấy năm nay em ra mắt, những nhân vật có máu mặt theo đuổi em không xếp hàng dài tới Pháp thì ít nhất cũng xếp hàng tới con phố đối diện.”
“Phóng đại quá rồi đấy.”
Tiểu Chu dừng lại, nói: “Ngay cả Bùi Hồng Trác em cũng không để vào mắt, làm thế nào lại đi chấp nhận vị kia ——”
Minh Khinh Khinh bất mãn nói: “Tiểu Phó là tốt nhất, đừng dùng liên từ ‘ngay cả, làm thế nào’.”
“Luận về tướng mạo, ngoại hình, khí chất và sự giàu có thì đương nhiên Phó tiên sinh cách xa Bùi Hồng Trác mấy trăm con phố.” Tiểu Chu quả thực cũng thừa nhận điều này.
Điều kiện ngoại hình của Bùi Hồng Trác cả trong và ngoài nước đều là tuyệt đỉnh, nếu không anh ấy cũng sẽ không trở thành trường diễn xuất lưu lượng.
Nhưng ngay cả như vậy, anh ấy vẫn thua xa Phó tiên sinh một khoảng lớn, bởi vì tướng mạo và ngoại hình của vị Phó tiên sinh kia quả thực hoàn hảo đến mức không giống như một con người.
Nếu phải làm một phép so sánh, thì chính là một người đạt tới đỉnh cao giữa hàng vạn người, còn một người thì hoàn toàn có thể dùng trạng thái siêu việt để hình dung.
Chưa kể đến khí chất quý tộc bẩm sinh của Phó tiên sinh, và sự giàu có đáng kinh ngạc không biết từ đâu đến.
“Nhưng vấn đề là, anh cứ cảm thấy nhóm người đó không phải là người bình thường, đặc biệt là người đàn ông có bộ râu dài kia, giống như vừa trốn từ bệnh viện tâm thần ra vậy đó.” Tiểu Chu chỉ chỉ vào đầu: “Em chắc là Phó tiên sinh và đám người đó không có vấn đề gì về đầu óc chứ?”
Minh Khinh Khinh ngẩng đầu lên: “Bọn họ quả thực không bình thường.”
Tiểu Chu như tìm thấy tri âm, vội vàng nhấc ống quần ngồi xổm xuống: “Đúng không? Lần nào nhìn thấy bọn họ anh cũng cảm thấy bản thân như lạc vào nhà hát thần thoại Tây Âu vậy, cứ cảm thấy vị Phó tiên sinh điển trai của em kia bất cứ lúc nào cũng sẽ cưỡi con nai chạy ra.”
“Nhưng không bình thường cũng không có cách nào khác, con đường mà bản thân đã lựa chọn, có quỳ lết cũng phải đi cho xong.” Minh Khinh Khinh đóng vali lại, giục anh ấy: “Anh còn không mau giúp em dọn dẹp?”
Tiểu Chu bị nửa câu đầu của cô làm cho sửng sốt như ngũ lôi oanh đỉnh: “Bọn em tiến triển nhanh như vậy từ khi nào thế? Cậu ấy dọn tới đó chưa đầy một tháng nữa mà!?”
Minh Khinh Khinh chớp chớp mắt: “Bọn em từng mến nhau từ lúc còn là chủ với thú cưng rồi.”
Tiểu Chu: “.....”
Tiêu rồi, anh ấy cũng cảm thấy đầu óc của Minh Khinh Khinh không được bình thường luôn rồi.
Sau hơn ba tháng dài quay phim, hầu như mọi người đều đã thân thiết với nhau, bầu không khí trong bữa tiệc cũng rất hài hòa. Nhà làm phim nâng chén kính rượu chị Kim, kêu chị Kim tiết lộ một chút về lịch trình sắp tới. Mọi người đều có thể nhận ra, nhà làm phim rất muốn bộ phim sắp tới lại tiếp tục hợp tác với Minh Khinh Khinh.
Đạo diễn rượu vào lời ra, chọc ghẹo: “Lão Đổng, anh phải nói chuyện này trước khi khai máy chứ, ở đây ai mà chẳng biết nữ số một của chúng ta rất đắt giá, chỉ sợ là bộ phim tiếp theo đã sắp xếp từ lâu rồi, anh bây giờ mới hỏi lịch trình để xin cái hẹn, không biết tới ngày tháng nào mới hẹn được nữa.”
Nhà làm phim lão Đổng cười nói: “Đây chẳng phải là đang mượn ngọn gió đông của đạo diễn sao?”
Chị Kim liếc Minh Khinh Khinh một cái, nói: “Thật không dám giấu giếm, sắp tới chúng tôi vẫn chưa nhận bộ phim mới nào, hợp đồng quảng cáo thì dồn ứ lại một đống chưa kịp quay, cũng trách đạo diễn chúng tôi đi dự lễ trao Giải Kim Mã nên không xin nghĩ phép được.”
“Bây giờ đóng máy rồi nhưng vẫn trách tôi không cho nghĩ phép sao? Nào có kiểu ăn cháo đá bát như vậy chứ.” Đạo diễn cười mắng, “Chi bằng cô trách mấy nghệ sĩ chuyên nghiệp của nhà các cô ấy, đừng nói là lăn lộn, trong quá trình quay phim ngay cả việc tất yếu là đi gặp gỡ Fans và quảng bá phim cũng không thèm chụp hình nữa đấy.”
“Trên làm dưới theo.” Chị Kim cười nói, hướng đạo diễn kính rượu: “Cũng phải cảm ơn đạo diễn đã châm chước.”
“Châm chước gì đâu.” Đạo diễn vẫy vẫy tay: “Kỹ năng diễn xuất của Minh Khinh Khinh vốn không cần phải dạy dỗ quá nhiều, chưa kể bộ phim này còn do ảnh đế Bùi thủ vai. Ban đầu vốn dĩ là Vương Trác ấy chứ. Tôi cùng lắm chỉ là mang cái danh dệt hoa trên gấm mà thôi.”
Bùi Hồng Trác không tham gia vào chuyện trao đổi thương mại trên bàn tiệc, anh ấy buông chiếc đũa chưa động được mấy lần xuống, làm như lơ đễnh nhìn về phía Minh Khinh Khinh ở đối diện, hỏi: “Sao vậy? Thời gian tới em không đóng phim nữa à?”
Lão Đổng cũng rất tò mò: “Là không chọn được kịch bản hay sao? Đâu thể nào. Hiện tại trong giới chế tác chỉ e là đều đang chờ cái hẹn đóng phim của cô Minh đây ấy chứ, cho dù cô nhắm mắt chọn đại cũng được nữa là.”
“Tạm thời chưa gặp được bộ phim muốn thử vai chỉ là một nguyên nhân.” Minh Khinh Khinh đặt ly rượu xuống, nói với Bùi Hồng Trác: “Nguyên nhân khác là xuất phát từ một số lý do cá nhân. Đóng phim đương nhiên muốn, nhưng kế hoạch sắp tới của em là muốn nghỉ ngơi một thời gian, dành chút thời gian cho cuộc sống cá nhân.”
Lão Đổng trợn tròn mắt: “Nghỉ ngơi? Nhưng bây giờ cô đang đứng ở đỉnh cao sự nghiệp, tại sao lại chọn thời điểm này để nghỉ ngơi?”
Vấn đề này hiển nhiên là Minh Khinh Khinh đã thảo luận với chị Kim, chị Kim nhấm nháp rượu trong cốc, giữ im lặng. Minh Khinh Khinh lại cười nói: “Thành thật mà nói, tôi đã ở trên đỉnh cao sự nghiệp được vài năm rồi.”
Lời này tuy rằng có hơi tự mãn, nhưng cũng hoàn toàn là sự thật. Dựa vào sắc đẹp và tài năng của mình, Minh Khinh Khinh về cơ bản đã giành được rất nhiều giải thưởng trong nước kể từ năm ra mắt, mấy năm gần đây cũng kiếm được không ít các tượng vàng. Tất nhiên là chắc chắn không thể so bì với những tên tuổi lớn trong giới, nhưng đúng là đã chạm đến đỉnh cao của giới nghệ sĩ.
“Tại sao không phát triển ngoài ngành?” Lão Đổng hỏi.
Chị Kim nói: “Cô ấy mà có tham vọng này thì tốt quá rồi. Anh không biết đó thôi, ngày thường nếu không đóng phim thì cô ấy chỉ làm tổ ở nhà, pha trà xem TV rồi câu cá.”
Lão Đổng cũng không còn gì để nói, chỉ tiếc nuối gật đầu: “Nhưng mà cũng đúng, cũng phải có lúc nghĩ ngơi một thời gian để lấy lại sức. Mấy năm gần đây cô bận ra mắt, chắc cũng không có thời gian để nghĩ ngơi đúng không?”
“Cũng không đến nỗi,” Minh Khinh Khinh cười thở dài, “Hai năm gần đây tính ra đã ổn hơn rồi, còn mấy năm vừa ra mắt đúng là không có thời gian đi bệnh viện để truyền nước luôn ấy chứ.”
Chủ đề nhanh chóng xoay quanh những mệt mỏi của người làm trong giới giải trí, ai cũng tâm sự rằng quanh năm bận đến mức chân không chạm đất, nhìn bề ngoài thì hào nhoáng nhưng bên trong lại mất ăn mất ngủ, lúc quay phim còn bị chấn thương, nói tóm lại là một thân bệnh tật. Đang ngồi ở đây đều là những nhân vật chỉ cần động chân một cái là giới giải trí sẽ rung chuyển, nhưng kể ra nỗi khổ tâm thì lại giống y chang nhau.
Chị Kim góp vui mấy câu, nâng chén rượu chắn ngang mặt, hạ giọng nói với Minh Khinh Khinh đang ngồi bên cạnh: “Em quyết định rồi chứ?”
“Quyết định rồi.” Minh Khinh Khinh nói: “Mới xin chị nghĩ có nửa năm thôi mà, chị nghiêm trọng như vậy làm gì chứ? Hơn nữa trong nửa năm nay cũng đâu phải hoàn toàn không có hoạt động gì. Chẳng phải vẫn còn mấy hợp đồng quảng cáo đang chờ quay đó sao?”
“Trước đây em chưa từng nghĩ ngơi lâu như vậy, đừng nói là mấy năm trước không được nghĩ ngơi, cho dù năm ngoái với năm nay tương đối lười, nhưng cũng bảo đảm một năm cho ra mắt hai ba bộ phim mới.”
“Không có gì phải lo lắng cả, cho dù ngừng ba năm sau đó quay trở lại, em vẫn có thể đóng vai nữ chính mà.” Minh Khinh Khinh đùa giỡn: “Sẽ không chặt đứt con đường tài lộc của chị đâu.”
Chị Kim giật nảy mình: “Cái gì mà ngừng lại ba năm? Phủi phủi phủi.”
“Yên tâm đi, em sẽ không đình công lâu vậy đâu. Nhiều lắm là nửa năm thôi.”
Chị Kim thở phào nhẹ nhõm: “Có thể khiến em nghĩ ngơi nửa năm, xem ra đối phương cũng là một người rất tuyệt vời. Khi nào thì mang đến cho chị xem mắt đây?”
“Cũng không biết có tuyệt hay không nữa.” Minh Khinh Khinh nhấm nháp ly rượu: “Dù sao cũng không phải là người bình thường.”
Ý của Minh Khinh Khinh là Phó Tuyết Thâm không phải con người. Nhưng chị Kim không hiểu được ý cô, còn tưởng cô đang nói giỡn. Tuy rằng không hiểu ra làm sao, nhưng chị Kim vẫn phối hợp chạm ly với Minh Khinh Khinh.
Sau khi bữa tiệc đóng máy của Minh Khinh Khinh kết thúc, phân đoạn của Bùi Hồng Trác vẫn còn khá nhiều, tầm hơn nửa tháng nữa mới quay xong, nên vẫn phải cùng đạo diễn và những người khác tiếp tục trở lại đoàn làm phim.
Trước khi rời đi, nhóm người cùng đứng dưới mái hiên hứng những giọt nước mưa, Bùi Hồng Trác đút một tay vào túi, hình như là có điều gì đó muốn nói với Minh Khinh Khinh, nhưng mãi đến khi tài xế lái xe đến đón, anh ấy vẫn giữ sự trầm mặc.
Tiểu Chu cầm ô lon ton chạy tới, trước khi đưa Minh Khinh Khinh rời đi, Bùi Hồng Trác gọi Minh Khinh Khinh lại: “Minh Khinh Khinh, bảo trọng.”
Tuy rằng đều là người trong giới showbiz, nhưng nếu người này không có lòng đến thăm đoàn làm phim của người khác, quả thực rất khó để gặp được nhau. Dù sao thì mọi người cũng đã trưởng thành, đều bận rộn với sự nghiệp của bản thân, chẳng bao lâu nữa rất có thể mỗi người lại có gia đình của riêng mình.
Mà sau khi bộ phim này kết thúc, cơ hội để hai người gặp gỡ riêng tư gần như là không thể. Cả hai đều là những nhân vật dễ gây chấn động giới giải trí, lúc nào cũng có paparazzi theo dõi, tính chất đặc biệt của nghề nghiệp lại khiến hai người chỉ có thể làm bạn, nên cũng rất khó để gặp nhau thêm vài lần.
Có lẽ mỗi lần gặp mặt cũng là lễ trao giải vào đầu năm và cuối năm.
Minh Khinh Khinh đã từng tưởng tượng đến nửa quãng đời còn lại của mình.
Thành thật mà nói, trước khi gặp được Tiểu Phó, cô cũng không biết tương lai của mình sẽ như thế nào.
Cô có tiền, có sự nghiệp, có quyền mắc bệnh ngôi sao bất cứ lúc nào, nhưng cuộc sống của cô lại không có nhiều hồi ức vui vẻ, không có thứ gì đáng quan tâm và cũng không có điều gì khiến cô hỉ nộ ái ố.
Cô không biết bản thân nên theo đuổi cái gì, bảo vệ cái gì, quan tâm cái gì, càng không biết bản thân đang mong đợi điều gì.
Tiểu zombie xuất hiện, khiến cuộc sống đang mơ hồ bất định của cô như được thắp sáng.
Anh đã cho cô một định nghĩa mới về nhân sinh.
Một hành trình có chút kỳ ảo.
Có lẽ nên hình dung như vậy.
Đến bây giờ Minh Khinh Khinh mới hậu tri hậu giác nhận ra rằng, sau khi nhìn thấy bông hoa hướng dương tình cờ nhặt được, ngôi sao Tiểu Trần của hệ sao Cooper và Achilles điên cuồng bùng cháy, cô hoàn toàn không thể giống như giọt nước hối hả chảy về lòng biển khơi tầm thường như trước đây được nữa.
Bởi vì cô đã được gặp qua đôi mắt xanh lam quá đỗi xinh đẹp, nóng bỏng và đầy nhiệt huyết đó.
Minh Khinh Khinh xoay người, cười nói với anh ấy: “Tiền bối, anh cũng bảo trọng nhé.”
“Tạm biệt.” Bùi Hồng Trác mỉm cười gật đầu. Anh ấy khẽ thở dài một tiếng, không nhìn Minh Khinh Khinh nữa, chui thẳng vào trong xe, chiếc xe trong màn mưa liền nghênh ngang rời đi.
Minh Khinh Khinh cũng leo lên một chiếc xe khác, đi ngược chiều với xe Bùi Hồng Trác.
Cô mang theo Tiểu Chu về khách sạn thu dọn đồ đạc.
Dọc đường đi, Tiểu Chu vô cùng phấn khích, đắm chìm trong niềm kinh ngạc to lớn về việc Minh Khinh Khinh sắp hẹn hò với Phó tiên sinh ở biệt đối diện, anh ấy vừa lái xe vừa huyên thuyên không ngừng.
Minh Khinh Khinh trước giờ không có kinh nghiệm yêu đương gì, khi gặp phải chuyện hẹn họ như vậy, cô đương nhiên cũng chỉ biết tìm Tiểu Chu để học hỏi vài chiêu. Kết quả, phản ứng của Tiểu Chu còn lớn hơn trong cô tưởng tượng, gần như nhảy dựng lên.
“Anh sửng sốt như vậy làm gì? Hôm trước nhóm người đó mang quà tới, chẳng phải anh cũng có mặt ở đó sao?”
Tiểu Chu ở trong phòng khách sạn đi tới đi lui, ôm đầu nói: “Anh còn tưởng cậu ấy chỉ đang theo đuổi em, còn em vẫn như mọi khi hờ hững xa cách.”
“Đừng đi tới đi lui nữa, sàn nhà sắp sập rồi đấy.” Minh Khinh Khinh vừa thu dọn đồ đạc, vừa liếc mắt ngó anh ấy: “Vẫn như mọi khi?”
“Chẳng lẽ không phải? Mấy năm nay em ra mắt, những nhân vật có máu mặt theo đuổi em không xếp hàng dài tới Pháp thì ít nhất cũng xếp hàng tới con phố đối diện.”
“Phóng đại quá rồi đấy.”
Tiểu Chu dừng lại, nói: “Ngay cả Bùi Hồng Trác em cũng không để vào mắt, làm thế nào lại đi chấp nhận vị kia ——”
Minh Khinh Khinh bất mãn nói: “Tiểu Phó là tốt nhất, đừng dùng liên từ ‘ngay cả, làm thế nào’.”
“Luận về tướng mạo, ngoại hình, khí chất và sự giàu có thì đương nhiên Phó tiên sinh cách xa Bùi Hồng Trác mấy trăm con phố.” Tiểu Chu quả thực cũng thừa nhận điều này.
Điều kiện ngoại hình của Bùi Hồng Trác cả trong và ngoài nước đều là tuyệt đỉnh, nếu không anh ấy cũng sẽ không trở thành trường diễn xuất lưu lượng.
Nhưng ngay cả như vậy, anh ấy vẫn thua xa Phó tiên sinh một khoảng lớn, bởi vì tướng mạo và ngoại hình của vị Phó tiên sinh kia quả thực hoàn hảo đến mức không giống như một con người.
Nếu phải làm một phép so sánh, thì chính là một người đạt tới đỉnh cao giữa hàng vạn người, còn một người thì hoàn toàn có thể dùng trạng thái siêu việt để hình dung.
Chưa kể đến khí chất quý tộc bẩm sinh của Phó tiên sinh, và sự giàu có đáng kinh ngạc không biết từ đâu đến.
“Nhưng vấn đề là, anh cứ cảm thấy nhóm người đó không phải là người bình thường, đặc biệt là người đàn ông có bộ râu dài kia, giống như vừa trốn từ bệnh viện tâm thần ra vậy đó.” Tiểu Chu chỉ chỉ vào đầu: “Em chắc là Phó tiên sinh và đám người đó không có vấn đề gì về đầu óc chứ?”
Minh Khinh Khinh ngẩng đầu lên: “Bọn họ quả thực không bình thường.”
Tiểu Chu như tìm thấy tri âm, vội vàng nhấc ống quần ngồi xổm xuống: “Đúng không? Lần nào nhìn thấy bọn họ anh cũng cảm thấy bản thân như lạc vào nhà hát thần thoại Tây Âu vậy, cứ cảm thấy vị Phó tiên sinh điển trai của em kia bất cứ lúc nào cũng sẽ cưỡi con nai chạy ra.”
“Nhưng không bình thường cũng không có cách nào khác, con đường mà bản thân đã lựa chọn, có quỳ lết cũng phải đi cho xong.” Minh Khinh Khinh đóng vali lại, giục anh ấy: “Anh còn không mau giúp em dọn dẹp?”
Tiểu Chu bị nửa câu đầu của cô làm cho sửng sốt như ngũ lôi oanh đỉnh: “Bọn em tiến triển nhanh như vậy từ khi nào thế? Cậu ấy dọn tới đó chưa đầy một tháng nữa mà!?”
Minh Khinh Khinh chớp chớp mắt: “Bọn em từng mến nhau từ lúc còn là chủ với thú cưng rồi.”
Tiểu Chu: “.....”
Tiêu rồi, anh ấy cũng cảm thấy đầu óc của Minh Khinh Khinh không được bình thường luôn rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.