Ta Gả Cho Một Vị Công Tử Ta Không Thích
Chương 6:
Phần Thành Tuyết
22/10/2021
6.
Sở Tĩnh Vận nói với ta cứ mười lăm hàng tháng sẽ phải vào cung tham gia cung yến, ngẫm lại bản thân cũng đã làm Hiền vương phi được một tháng rồi. Thật không chân thực.
Lần này vào cung ăn cơm khác với lần trước rất nhiều. Lần trước chỉ đơn giản là gia yến, chỉ có cha mẹ chồng, phu quân và ta, tất thảy bốn người, lần này thì lại là một đống lớn, nào là vương gia quận chúa, phi tần, phu nhân, ta không quen biết được với mấy người, dù sao ta lớn lên ở Tây Cảnh, cũng không có nhiều người quen biết ta. Như vậy hôm nay phải làm quen một chút.
Ta bày ra vẻ mặt thân mật, treo lên một nụ cười ôn hòa, cùng với thân thích nhà chồng vấn an hàn huyên, gen của hoàng thất thật tốt, những người ngồi ở đây không có một ai khó coi, thậm chí người so với người càng đẹp hơn. Nhưng sờ vào lương tâm mà nói, Sở Tĩnh Vận vẫn là đẹp nhất.
Ta lại không lo lắng mình đẹp mắt hay khó coi, dẫu sao ta sẽ không sinh đứa nhỏ cho Sở gia, không sợ ảnh hưởng tới giá trị nhan sắc của Sở gia bọn hắn.
Sau đó rốt cuộc ta cũng nhìn thấy Thái tử.
Sở Tĩnh Thâm mày kiếm mắt sáng, phong thái tiêu sái, rất thích hợp làm tình địch của Sở Tĩnh Vận.
Ta không dấu vết chăm chú nhìn hắn, âm thầm gật gật đầu, lại đột nhiên bị người khác ôm eo kéo vào trong ngực, Sở Tĩnh Vận ôn nhu cười, ghé vào tai ta thì thầm, giọng nói ngọt phát dính” “Tố Tố đang nói chuyện gì đấy?”
“Chắc là chuyện Thiên Vũ các mới ra son phấn mới. Ta không chú ý lắm.”
Sở Tĩnh Vận đưa cho ta một miếng lê, vừa giòn vừa ngọt, ta cầm lấy gặm, tủm tỉm cười đáp lời khách sáo của mấy vị phu nhân, công chúa. Nào là khen trai tài gái sắc ông trời tác hợp, nào là yến tiệc tân hôn hai người cử án tề mi, đủ các loại trêu chọc. Sở Tĩnh Vận cũng đi theo bên cạnh ôm ta. Ta khó chịu, có chút không rõ hắn đang làm gì.
Sau đó ta cẩn thận nhìn xung quanh một vòng, thấy cách đó không xa Thái tử thỉnh thoảng lại liếc sang bên này với ánh mắt u ám. Hiểu rồi!
Cung yến không thể tùy ý giống như gia yến, mọi người đều căn cứ thân phận mà ngồi xuống vị trí đã được an bài từ trước, đương nhiên ta ngồi cùng bàn với Sở Tĩnh Vận. Hôm nay hắn đóng vai một phu quân thâm tình, thân là đồng đội của hắn ta khẳng định sẽ không cản trở hắn, tận chức làm một chính thế yêu thương phu quân, rước lấy sự chú ý không chút che giấu của Quân thượng.
Hoàng hậu cười dịu dàng véo đùi Quân thượng một cái.
Nhìn thấy hẳn là rất đau, sau lại thấy Quân thượng đương triều mặt không đổi sắc nhẹ giọng dỗ dành Hoàng hậu, ta chép miệng một cái, kính nể từ tận đáy lòng. Sau đó quay lại gắp một miếng măng Sở Tĩnh Vận thích nhất đưa cho hắn. Sở Tĩnh Vận kinh ngạc nhìn ta.
Ăn cơm chung gần một tháng, ta cũng nhớ được đôi chút khẩu vị của hắn như thế nào, cho nên ta lại gắp một miếng thịt hầm khoai tây, đắc ý đưa cho hắn. Sở Tĩnh Vận nhìn ta cười như gió xuân, giá trị nhan sắc lại tăng thêm vài phần.
Ta bắt đầu điên cuồng gắp thức ăn cho hắn.
Bữa cơm này cũng được xem như là gió êm sóng lặng, nếu như Thái tử không đến quấy rối.
Thời điểm Sở Tĩnh Thâm bưng chén rượu đến, ta đã cảm thấy hắn có ý xấu, cũng khiến ta không còn thấy đồ ăn ngon nữa. Quả nhiên hắn nhìn chằm chằm ta một hồi, sau đó kẹp thương đeo gậy châm chọc Sở Tĩnh Vận.
“Chúc mừng Ngũ đệ cưới được Vương phi tốt như vậy.”
“Mặc dù không phải như ý muốn, nhưng dẫu sao cũng xem như được an ủi.”
“Không biết Vương phi có am hiểu đánh đàn không?”
Nụ cười trên mặt ta biến mất, đặt chén rượu xuống lấy khăn lau miệng:
“Thái tử điện hạ, chúng ta đổi sang chén lớn đi.”
Tỷ tỷ hôm nay phải uống chết ngươi!
Ở ngay trước mặt ta mà dám bắt nạt nam nhân của ta, tiểu tử ngươi quá ngông cuồng rồi!
Cung yến lần thứ nhất, ta khiến Thái tử uống tới mức không lên được mặt bàn. Sảng khoái!
Đương nhiên ta cũng tránh không được say xỉn. Sở Tĩnh Vận đỡ ta lên xe ngựa, ôm ta vào lòng.
“Có muốn nôn không? Ta kéo màn xe lên một chút nhé? Hay là uống chút trà?
Ta khoát khoát tay tỏ vẻ không muốn nói chuyện.
“Hắn là vì ta mà đến, nàng hà tất phải như vậy.”
Sở Tĩnh Vận dùng khăn ấm lau mặt cho ta, ta muốn nói hai chúng ta là người một nhà, hắn nhắm vào ngươi chính là nhắm vào ta, kêu hắn đừng sợ, về sau tỷ bảo kê ngươi! Nhưng mà ta thực sự rất khó chịu, miệng không mở nổi, núp ở trong ngực hắn mơ mơ hồ hồ mà ngủ mất.
Trên người Sở Tĩnh Vận có hương hoa cỏ nhàn nhạt rất dễ chịu. Ta rất thích.
Sở Tĩnh Vận nói với ta cứ mười lăm hàng tháng sẽ phải vào cung tham gia cung yến, ngẫm lại bản thân cũng đã làm Hiền vương phi được một tháng rồi. Thật không chân thực.
Lần này vào cung ăn cơm khác với lần trước rất nhiều. Lần trước chỉ đơn giản là gia yến, chỉ có cha mẹ chồng, phu quân và ta, tất thảy bốn người, lần này thì lại là một đống lớn, nào là vương gia quận chúa, phi tần, phu nhân, ta không quen biết được với mấy người, dù sao ta lớn lên ở Tây Cảnh, cũng không có nhiều người quen biết ta. Như vậy hôm nay phải làm quen một chút.
Ta bày ra vẻ mặt thân mật, treo lên một nụ cười ôn hòa, cùng với thân thích nhà chồng vấn an hàn huyên, gen của hoàng thất thật tốt, những người ngồi ở đây không có một ai khó coi, thậm chí người so với người càng đẹp hơn. Nhưng sờ vào lương tâm mà nói, Sở Tĩnh Vận vẫn là đẹp nhất.
Ta lại không lo lắng mình đẹp mắt hay khó coi, dẫu sao ta sẽ không sinh đứa nhỏ cho Sở gia, không sợ ảnh hưởng tới giá trị nhan sắc của Sở gia bọn hắn.
Sau đó rốt cuộc ta cũng nhìn thấy Thái tử.
Sở Tĩnh Thâm mày kiếm mắt sáng, phong thái tiêu sái, rất thích hợp làm tình địch của Sở Tĩnh Vận.
Ta không dấu vết chăm chú nhìn hắn, âm thầm gật gật đầu, lại đột nhiên bị người khác ôm eo kéo vào trong ngực, Sở Tĩnh Vận ôn nhu cười, ghé vào tai ta thì thầm, giọng nói ngọt phát dính” “Tố Tố đang nói chuyện gì đấy?”
“Chắc là chuyện Thiên Vũ các mới ra son phấn mới. Ta không chú ý lắm.”
Sở Tĩnh Vận đưa cho ta một miếng lê, vừa giòn vừa ngọt, ta cầm lấy gặm, tủm tỉm cười đáp lời khách sáo của mấy vị phu nhân, công chúa. Nào là khen trai tài gái sắc ông trời tác hợp, nào là yến tiệc tân hôn hai người cử án tề mi, đủ các loại trêu chọc. Sở Tĩnh Vận cũng đi theo bên cạnh ôm ta. Ta khó chịu, có chút không rõ hắn đang làm gì.
Sau đó ta cẩn thận nhìn xung quanh một vòng, thấy cách đó không xa Thái tử thỉnh thoảng lại liếc sang bên này với ánh mắt u ám. Hiểu rồi!
Cung yến không thể tùy ý giống như gia yến, mọi người đều căn cứ thân phận mà ngồi xuống vị trí đã được an bài từ trước, đương nhiên ta ngồi cùng bàn với Sở Tĩnh Vận. Hôm nay hắn đóng vai một phu quân thâm tình, thân là đồng đội của hắn ta khẳng định sẽ không cản trở hắn, tận chức làm một chính thế yêu thương phu quân, rước lấy sự chú ý không chút che giấu của Quân thượng.
Hoàng hậu cười dịu dàng véo đùi Quân thượng một cái.
Nhìn thấy hẳn là rất đau, sau lại thấy Quân thượng đương triều mặt không đổi sắc nhẹ giọng dỗ dành Hoàng hậu, ta chép miệng một cái, kính nể từ tận đáy lòng. Sau đó quay lại gắp một miếng măng Sở Tĩnh Vận thích nhất đưa cho hắn. Sở Tĩnh Vận kinh ngạc nhìn ta.
Ăn cơm chung gần một tháng, ta cũng nhớ được đôi chút khẩu vị của hắn như thế nào, cho nên ta lại gắp một miếng thịt hầm khoai tây, đắc ý đưa cho hắn. Sở Tĩnh Vận nhìn ta cười như gió xuân, giá trị nhan sắc lại tăng thêm vài phần.
Ta bắt đầu điên cuồng gắp thức ăn cho hắn.
Bữa cơm này cũng được xem như là gió êm sóng lặng, nếu như Thái tử không đến quấy rối.
Thời điểm Sở Tĩnh Thâm bưng chén rượu đến, ta đã cảm thấy hắn có ý xấu, cũng khiến ta không còn thấy đồ ăn ngon nữa. Quả nhiên hắn nhìn chằm chằm ta một hồi, sau đó kẹp thương đeo gậy châm chọc Sở Tĩnh Vận.
“Chúc mừng Ngũ đệ cưới được Vương phi tốt như vậy.”
“Mặc dù không phải như ý muốn, nhưng dẫu sao cũng xem như được an ủi.”
“Không biết Vương phi có am hiểu đánh đàn không?”
Nụ cười trên mặt ta biến mất, đặt chén rượu xuống lấy khăn lau miệng:
“Thái tử điện hạ, chúng ta đổi sang chén lớn đi.”
Tỷ tỷ hôm nay phải uống chết ngươi!
Ở ngay trước mặt ta mà dám bắt nạt nam nhân của ta, tiểu tử ngươi quá ngông cuồng rồi!
Cung yến lần thứ nhất, ta khiến Thái tử uống tới mức không lên được mặt bàn. Sảng khoái!
Đương nhiên ta cũng tránh không được say xỉn. Sở Tĩnh Vận đỡ ta lên xe ngựa, ôm ta vào lòng.
“Có muốn nôn không? Ta kéo màn xe lên một chút nhé? Hay là uống chút trà?
Ta khoát khoát tay tỏ vẻ không muốn nói chuyện.
“Hắn là vì ta mà đến, nàng hà tất phải như vậy.”
Sở Tĩnh Vận dùng khăn ấm lau mặt cho ta, ta muốn nói hai chúng ta là người một nhà, hắn nhắm vào ngươi chính là nhắm vào ta, kêu hắn đừng sợ, về sau tỷ bảo kê ngươi! Nhưng mà ta thực sự rất khó chịu, miệng không mở nổi, núp ở trong ngực hắn mơ mơ hồ hồ mà ngủ mất.
Trên người Sở Tĩnh Vận có hương hoa cỏ nhàn nhạt rất dễ chịu. Ta rất thích.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.