Chương 11
Văn Tử Bảo Trứ Bạch Thái
01/08/2020
Edit: Tracy
Lôi kiếp mang theo sức mạnh vạn quân bổ về phía đan dược, khi sắp sửa tiếp xúc với đan dược lại bị một đạo kiếm quang chặn ngang cắt đứt.
Bên ngoài đan dược được bao bọc một tầng linh khí, mặc cho lôi quang chói sáng cũng không cách nào tạo nên được chút thương tổn với nó.
Tư Hằng một tay nắm kiếm, một tay xuất ra Thu Đan Quyết thu lại linh đan, ngẩng đầu nhìn về phía không trung, nhíu mày.
Có chút tính sai rồi.
Hành động của nam nhân tựa hồ chọc giận ai đó, uy áp xung quanh tăng lên, địa hỏa vẫn luôn cháy rực bây giờ có nguy cơ tắt ngúm.
Tư Hằng nghe tiếng sấm cuồn cuộn xung quanh, trên tay nháy mắt xuất hiện mười hai mâm ngọc, mâm ngọc lập tức bay về phía các nơi trong thạch thất, tạo thành một pháp trận huyền ảo bảo vệ toàn bộ gian nhà ở.
Y cũng không quá an tâm, dựa theo tình trạng này pháp trận không thể chống đỡ được bao lâu, y khoanh chân ngồi xuống, bày ra tư thế ngũ hành hướng lên, bắt đầu không kiêng nể gì mà hấp thu linh khí chung quanh.
Một nhân tài Hóa Thần kỳ hấp thu linh khí là cực kì khủng bố, chỉ trong một lúc, linh khí trong vòng mấy km đều bị y hấp thu sạch sẽ.
Thái Diễn Tông không ít người phát hiện ra lôi kiếp, hiện tại lại cảm thấy linh khí biến hóa, liền sôi nổi chạy đến khu vực xảy ra.
Tới rồi mới phát hiện đó là Phi Tiên Phong nổi danh.
Người không đủ tư cách liền tự giác dừng lại, một số khác ngược lại hướng Phi Tiên Phong bay đi.
*
Tuy nói đã được Tư Hằng báo bình an, nhưng Y Chu vẫn có thói quen mỗi ngày ở ngoài thạch thất ngồi chờ.
Răng hắn bắt đầu dài, trên lợi răng đã có từng cái từng cái sát nhau, mấy ngày nay liền nhịn không được mà muốn cắn chút gì đó.
Đồ vật ở đây đều quá cứng, cắn thế nào cũng đều bất động.
Y Chu một bên thủ sẵn chân một bên nghĩ, chờ Tư Hằng đi ra nhất định bắt lấy y để chính mình ngấu nghiến vài cái.
Buổi sáng hôm nay hắn đến rất sớm, tuy rằng đã ngây người trước mật thất mấy trận, nhưng cách thời gian ăn cơm còn rất lâu.
Y Chu có chút đói bụng, bây giờ hắn ăn càng ngày càng nhiều, chỉ là hiện tại nếu ăn, chờ buổi chiều lại phải đi thêm lần nữa.
Như vậy quá mệt mỏi.
Hắn nửa nằm trên mặt đất, rối rắm không biết rốt cuộc nên ngủ tại chỗ hay là nên đi ăn cơm, nhưng mà mặt trời đang rực rỡ đột nhiên tối sầm xuống.
Y Chu cảm thấy từng đợt hoảng hốt, hắn ngẩng đầu nhìn chằm chằm mây đen trên đỉnh đầu, theo bản năng lui về sau.
Không khí trở nên sền sệt, đi lại cũng trở thành một chuyện khó khăn, Y Chu từng bước nằm bò ở bên ngoài di chuyển, chờ rời khỏi được một khoảng cách mới có sức lực đứng lên.
Xung quanh có chút sáng hơn, Y Chu ngẩng đầu nhìn thấy một đám nhỏ mây đen trên đỉnh đầu.
Đây là làm sao vậy?
Thời điểm hắn đang khó hiểu nghi hoặc, trong mây đen xuất hiện tia chớp, đánh về phía Y Chu l đứng ngốc ra trước đó.
Không, không phải chỗ hắn đứng.
Đứng xa nhìn liền biết đó không phải chuyện tốt, Y Chu chờ nó đánh qua mới phát hiện, đạo lôi điện kia là đánh về phía thạch thất.
Tư Hằng sẽ không có việc gì đi!
Y Chu trong lòng nôn nóng, nâng lên tiểu chân ngắn chạy sang bên kia, chưa được hai bước đã bị người nhấc lên.
"Đây không phải đồ đệ Tư Hằng sao? Đừng qua đó thêm phiền." Người này Y Chu đã gặp qua vào ngày nạp tân, hắn ngồi trước Tư Hằng.
Hình như gọi là Huyền Thanh?
Gặp phải người tới, người này tựa hồ so với Tư Hằng càng lợi hại hơn, trong lòng Y Chu chùn xuống, hắn ngửa đầu "ân" hai tiếng, muốn hỏi rốt cuộc sao lại thế này.
Huyền Thanh cuối đầu liếc nhìn cục béo một cái, vẫn như cũ không tán thành lựa chọn của vị sư đệ này, nhưng dù sau đây cũng là sư điệt mình, cho nên Huyền Thanh vẫn mở miệng trả lời: "Đây là thiên kiếp."
Mỗi người trong Tu chân giới đối với thiên kiếp đều không xa lạ, từ Kim Đan kỳ tam cửu thiên kiếp, đến Hóa Thần kỳ lục cửu thiên kiếp, lại đến Độ Kiếp kỳ cửu cửu đại thiên kiếp, mỗi tu sĩ càng tiến thêm một bước đều phải thông qua rèn luyện của Thiên Đạo.
Chỉ là Tư Hằng vừa mới đột phá Hóa Thần kỳ không bao lâu, cách Độ Kiếp kỳ còn rất xa, mặc kệ thế nào cũng không đến thời điểm độ kiếp.
Hơn nữa lôi điện hôm nay cũng kì quái, cùng lục cửu thiên kiếp uy lực không khác mấy, nhưng màu sắc lại chênh lệch khá xa, lục cửu thiên kiếp nhiều ngày hỏa kiếp ứng với lôi điện màu hồng mới đúng, nhưng lôi điện ở xa kia lại là màu lam.
Huyền Thanh trong tâm nghi hoặc, trong sân đã nhiều đồng môn khác lại đây.
Nhiều người, không thiếu người có kiến rộng.
Trong đó có người ngưng thần nhìn kỹ thiên kiếp, nghĩ nghĩ nói: "Đây chỉ sợ không phải là nhân kiếp, mà là đan kiếp."
"Đan kiếp?" Đa số người đều chưa nghe nói qua cái này, có người hỏi.
"Lúc ta còn trẻ ra ngoài du ngoạn, từng cải trang vào Thập sát hải, nghe ma tu trong đó nói qua, trong Ma Môn có một số đan dược trong quá trình luyện chế sẽ đưa đến thiên kiếp, tổng cộng có chín chín tám mươi mốt đạo thiên kiếp, cùng với lục cửu thiên kiếp uy lực không sai biệt lắm." Người nói chuyện nhíu mày lại: "Đan dược đưa đến thiên kiếp, đại biểu cho Thiên Đạo bất dung."
Có người khiếp sợ: "Tư Hằng đây là luyện cái gì? Sao lại nháo ra động tĩnh lớn như vậy."
Huyền Thanh nhìn người nói chuyện, nhàn nhạt mở miệng: "Sư đệ là người rõ ràng, tuyệt đối sẽ không luyện chế mấy thứ đan dược Ma Môn, chư vị kiên nhẫn chờ đợi là được."
Tu vi hắn ở đây cũng tính là cao, cho dù người khác không ủng hộ, cũng không dám biểu hiện ra ngoài.
"Nhưng hôm nay ước chừng là tám mươi mốt kiếp, Huyền Chính sư huynh có thể vượt qua sao?"
Người lúc nãy lại nói: "Đan kiếp nhằm vào chính là đan dược, khi đan dược bị hủy thiên kiếp liền sẽ tiêu tán, sư huynh hẳn là biết nên làm như thế nào."
Những người khác lúc này mới yên tâm.
Y Chu ở trong ngực Huyền Thanh đem những lời vừa rồi nghe từ đầu đến đuôi, đối với tình huống trước mắt cũng hiểu đôi chút.
Hắn còn chưa bước vào tu luyện, đối với màu sắc thiên lôi biến đổi của mấy người ở Tu chân giới nhắc tới không hiểu rõ lắm, chỉ mơ hồ cảm thấy rất nguy hiểm, cụ thể nguy hiểm thế nào lại nghĩ không ra.
Thiên lôi từng đạo vẫn rơi xuống, trong thời gian ngắn căn bản không cho người ta cơ hội thở dốc.
Thiên kiếp mỗi đạo giáng xuống trong lòng Y Chu lại khẩn trương một trận, tuy rằng người bên cạnh đều nói không xảy ra chuyện gì, nhưng chưa thấy được người hắn căn bản không thể yên tâm.
Hắn toàn bộ thân thể treo trên cánh tay Huyền Thanh, chút cảm xúc dao động đó đối phương đều có thể cảm giác được.
Trước đó cùng người nói chuyện không để ý, Huyền Thanh còn chưa có buông cục béo ra, hiện tại cảm giác đối phương cả người căng chặt, hắn liền khom lưng đặt tiểu thú xuống đất.
"Ân~"
Y Chu xoay người nói cảm tạ, sau đó nhìn chằm chằm mây đen phía dưới căn nhà nhỏ.
Hắn trong lòng nhẩm đếm, khi đếm đến 72, từng đạo thiên lôi bỗng nhiên im bặt.
"Làm sao vậy?"
"Là hủy đan sao? "
"Không giống, thiên kiếp vẫn còn chưa tan đi."
Một đám người mồm năm miệng mười, cũng không đưa ra được kết quả.
Đột nhiên có người nói: "Kiếp vân thu nhỏ."
Y Chu nhìn chằm chằm vào nơi đó, kiếp vân biến nó đều bị hắn xem trong mắt.
Chỉ thấy một đám mây vốn dĩ bao phủ cả khu vực, lấy tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy chậm rãi co rút lại, thẳng đến khi chỉ còn lớn cỡ thạch thất.
Nhưng kiếp vân sau khi co rút cũng không làm người khác nhẹ nhàng thở ra, ngược lại chính là nó thoạt nhìn uy lực càng thêm mạnh. Y Chu vốn dĩ bên này không bị ảnh hưởng đến, hiện tại đều cảm thấy có gì đó đè lại ở ngực.
Lôi kiếp trên không trung ấp ủ hồi lâu, chờ đến khi mọi người không kiên nhẫn nữa, nó mới bắt đầu đánh xuống.
Một đạo thiên lôi này so với trước đó đều thô bạo hơn, nháy mắt xuất hiện, Y Chu đã bị áp quỳ rạp trên mặt đất.
Mặt hắn bị áp dưới đất gắt gao, cái mũi dán trên nền mặt đất ngọc thạch, bị áp đến khó thở.
May mắn là loại uy áp này kéo dài không lâu, nếu không có khả năng hắn vì hít thở không thông mà chết. Y Chu từ trên mặt đất bò dậy, hất hất đầu, nhìn về phía trước, tức khắc liền ngốc lăng tại chỗ.
Đám mây đen trên trời đã biến mất không thấy, ánh mặt trời lần nữa trở lại, nhưng mà thạch thất vốn sừng sững không ngã kia trong lôi kiếp hiện tại đã biến thành một mảnh phế tích.
Người xung quanh cuối cùng cũng phản ứng lại, thương lượng muốn đi qua xem.
Huyền Thanh động tác so với mấy người kia còn mau hơn, hắn trực tiếp túm lấy tiểu thú bên cạnh, bay qua thạch thất.
Đến gần mới thấy, thạch thất càng tổn hại nghiêm trọng hơn so với tưởng tượng, tường đá nguyên bản cứng rắn sập trên mặt đất, bị gió nhẹ nhàng thổi một cái, liền biến thành tro bụi bay xuống.
Trong thạch thất có một cái hố sâu, xung quanh hố sâu rơi rụng những mảnh nhỏ màu xanh, trong hầm còn có vài địa hỏa còn ngoan cường thiêu đốt.
Xung quanh không có người sống!
Y Chu nhanh chóng nhìn một vòng, khủng hoảng đang ngăn chặn trong lòng không ngừng mở rộng.
"Ân~ ân ân~ ân~"
Hắn hé miệng, phát ra từng tiếng kêu gọi, mang theo một tia hy vọng mỏng manh.
"Ầm ĩ cái gì." Một đạo âm thanh quen thuộc đột ngột xuất hiện.
Y Chu hai mắt đột nhiên sáng, nhìn về phía nơi âm thanh phát ra, liền thấy đất trong hố sâu đột nhiên vỡ ra, từ giữa đi ra một người.
Nam nhân bước ra, một đầu tóc đen buông thả, tay áo trường bào thiếu một cái, còn cái khác đã bị thiêu hủy một bên, trường bào phía trước chỉ tới đầu gối, lộ ra cẳng chân thon dài hữu lực.
Nam nhân cau này, lau đi chút mồ hôi trên mặt, vừa ra việc đầu tiên làm là đem tiểu thú ở ngoài miệng hố xách lên ôm vào trong ngực, sau đó mới đối Huyền Thanh bên cạnh nói: "Sư huynh."
Những người khác sớm cũng đi theo, lúc này liền sôi nổi chào hỏi.
"Không biết sư huynh luyện loại đan dược nào lại đưa đến thiên kiếp?" Có người không che giấu được tâm tư, không đợi hàn huyên đã dẫn đầu mở miệng hỏi.
Tư Hằng ngay cả mắt cũng không thèm nhìn, "Cùng khanh* có quan hệ gì đâu."
*dùng để gọi người khác (thấy cv để vậy để luôn, nghe thấy anh nhà sang chảnh gớm. Hí hí)
"Ngươi." Người nói chuyện trước vừa mở miệng nói chuyện liền bị người bên cạnh giữ chặt.
Người nọ hướng Tư Hằng chấp tay thi lễ: "Sư huynh thứ lỗi, Huyền An sư đệ chỉ là nhất thời nóng vội, nghe nói đan dược có thể đem đến thiên kiếp đều là Thiên Đạo bất dung*, vì thế nên lo lắng cho an nguy sư huynh."
*không được thiên đạo chấp nhận.
"Ngươi có nghe nói qua Phản Hư Đan không?" Tư Hằng liếc người nọ một cái, mấy chục vạn năm trước Phản Hư Đan không phải cũng là Thiên Đạo bất dung sao."
Người nọ bị y nói cũng không có cách phản bác, Phản Hư Đan Tư Hằng nói đến chính thần đan trong truyền thuyết có thể làm người từ Hợp Thể đến Động Hư kỳ, sớm đã biến mất trong tu chân giới.
Tư Hằng nói xong thẳng đi về phía trước: "Độ kiếp tiêu hao rất lớn, chư vị sư đệ nếu không còn chuyện gì để nói, thỉnh tự tiện đi."
Mấy người ở đây ngoại trừ Huyền Thanh ra tu vi đều thấp hơn Tư Hằng cả một cảnh giới, hơn nữa dù là cùng thế hệ, nhưng trong môn phái cũng có phân biệt thân sơ, y muốn tiễn khách những người khác cũng không dám ở lại.
Đương nhiên trong đó không bao gồm cả Huyền Thanh, hắn cùng Tư Hằng cùng đi, lại rất có hứng thú mà đánh giá y trên dưới một phen.
"Bộ dáng này của sư đệ, nhưng là đã lâu rồi không thấy." Huyền Thanh có chút cảm thán, lần trước nhìn thấy chính là khi y tham gia đọ sức ở tông môn, lấy Nguyên Anh chi cảnh khiêu chiến vượt cấp Xuất Khiếu kỳ tu sĩ, tuy rằng cuối cùng là thắng, nhưng cũng làm cho toàn thân chật vật.
Về sau người này tu vi càng ngày càng cao, bộ dạng chân chính xuất ra toàn lực lại chưa từng thấy qua.
Nghĩ thế Huyền Thanh hứng thú hỏi: "Uy lực đan kiếp thế nào?"
"Không bằng sư huynh tự mình lĩnh hội một phen?" Tư Hằng xoay người cười nói: "Sư đệ nơi này còn giữ đan phương, nếu sư huynh muốn có thể cầm đi."
"Vậy quên đi, ngươi cũng biết ta không phải luyện đan sư." Huyền Thanh ba bước đuổi theo y, nhìn trận pháp xung quanh hỏi: "Sư đệ rốt cuộc luyện ra cái gì? Làm ra động tĩnh lớn như vậy."
"Cũng không phải cái gì ghê gớm." Tư Hằng ra vẻ không sao nói, "Chỉ là Tạo Hóa Đan mà thôi."
Huyền Thanh trừng lớn mắt: "Tạo Hóa Đan?!"
_________
Editor lảm nhảm: chương 13 là ẻm hóa thành người rồi..
Lôi kiếp mang theo sức mạnh vạn quân bổ về phía đan dược, khi sắp sửa tiếp xúc với đan dược lại bị một đạo kiếm quang chặn ngang cắt đứt.
Bên ngoài đan dược được bao bọc một tầng linh khí, mặc cho lôi quang chói sáng cũng không cách nào tạo nên được chút thương tổn với nó.
Tư Hằng một tay nắm kiếm, một tay xuất ra Thu Đan Quyết thu lại linh đan, ngẩng đầu nhìn về phía không trung, nhíu mày.
Có chút tính sai rồi.
Hành động của nam nhân tựa hồ chọc giận ai đó, uy áp xung quanh tăng lên, địa hỏa vẫn luôn cháy rực bây giờ có nguy cơ tắt ngúm.
Tư Hằng nghe tiếng sấm cuồn cuộn xung quanh, trên tay nháy mắt xuất hiện mười hai mâm ngọc, mâm ngọc lập tức bay về phía các nơi trong thạch thất, tạo thành một pháp trận huyền ảo bảo vệ toàn bộ gian nhà ở.
Y cũng không quá an tâm, dựa theo tình trạng này pháp trận không thể chống đỡ được bao lâu, y khoanh chân ngồi xuống, bày ra tư thế ngũ hành hướng lên, bắt đầu không kiêng nể gì mà hấp thu linh khí chung quanh.
Một nhân tài Hóa Thần kỳ hấp thu linh khí là cực kì khủng bố, chỉ trong một lúc, linh khí trong vòng mấy km đều bị y hấp thu sạch sẽ.
Thái Diễn Tông không ít người phát hiện ra lôi kiếp, hiện tại lại cảm thấy linh khí biến hóa, liền sôi nổi chạy đến khu vực xảy ra.
Tới rồi mới phát hiện đó là Phi Tiên Phong nổi danh.
Người không đủ tư cách liền tự giác dừng lại, một số khác ngược lại hướng Phi Tiên Phong bay đi.
*
Tuy nói đã được Tư Hằng báo bình an, nhưng Y Chu vẫn có thói quen mỗi ngày ở ngoài thạch thất ngồi chờ.
Răng hắn bắt đầu dài, trên lợi răng đã có từng cái từng cái sát nhau, mấy ngày nay liền nhịn không được mà muốn cắn chút gì đó.
Đồ vật ở đây đều quá cứng, cắn thế nào cũng đều bất động.
Y Chu một bên thủ sẵn chân một bên nghĩ, chờ Tư Hằng đi ra nhất định bắt lấy y để chính mình ngấu nghiến vài cái.
Buổi sáng hôm nay hắn đến rất sớm, tuy rằng đã ngây người trước mật thất mấy trận, nhưng cách thời gian ăn cơm còn rất lâu.
Y Chu có chút đói bụng, bây giờ hắn ăn càng ngày càng nhiều, chỉ là hiện tại nếu ăn, chờ buổi chiều lại phải đi thêm lần nữa.
Như vậy quá mệt mỏi.
Hắn nửa nằm trên mặt đất, rối rắm không biết rốt cuộc nên ngủ tại chỗ hay là nên đi ăn cơm, nhưng mà mặt trời đang rực rỡ đột nhiên tối sầm xuống.
Y Chu cảm thấy từng đợt hoảng hốt, hắn ngẩng đầu nhìn chằm chằm mây đen trên đỉnh đầu, theo bản năng lui về sau.
Không khí trở nên sền sệt, đi lại cũng trở thành một chuyện khó khăn, Y Chu từng bước nằm bò ở bên ngoài di chuyển, chờ rời khỏi được một khoảng cách mới có sức lực đứng lên.
Xung quanh có chút sáng hơn, Y Chu ngẩng đầu nhìn thấy một đám nhỏ mây đen trên đỉnh đầu.
Đây là làm sao vậy?
Thời điểm hắn đang khó hiểu nghi hoặc, trong mây đen xuất hiện tia chớp, đánh về phía Y Chu l đứng ngốc ra trước đó.
Không, không phải chỗ hắn đứng.
Đứng xa nhìn liền biết đó không phải chuyện tốt, Y Chu chờ nó đánh qua mới phát hiện, đạo lôi điện kia là đánh về phía thạch thất.
Tư Hằng sẽ không có việc gì đi!
Y Chu trong lòng nôn nóng, nâng lên tiểu chân ngắn chạy sang bên kia, chưa được hai bước đã bị người nhấc lên.
"Đây không phải đồ đệ Tư Hằng sao? Đừng qua đó thêm phiền." Người này Y Chu đã gặp qua vào ngày nạp tân, hắn ngồi trước Tư Hằng.
Hình như gọi là Huyền Thanh?
Gặp phải người tới, người này tựa hồ so với Tư Hằng càng lợi hại hơn, trong lòng Y Chu chùn xuống, hắn ngửa đầu "ân" hai tiếng, muốn hỏi rốt cuộc sao lại thế này.
Huyền Thanh cuối đầu liếc nhìn cục béo một cái, vẫn như cũ không tán thành lựa chọn của vị sư đệ này, nhưng dù sau đây cũng là sư điệt mình, cho nên Huyền Thanh vẫn mở miệng trả lời: "Đây là thiên kiếp."
Mỗi người trong Tu chân giới đối với thiên kiếp đều không xa lạ, từ Kim Đan kỳ tam cửu thiên kiếp, đến Hóa Thần kỳ lục cửu thiên kiếp, lại đến Độ Kiếp kỳ cửu cửu đại thiên kiếp, mỗi tu sĩ càng tiến thêm một bước đều phải thông qua rèn luyện của Thiên Đạo.
Chỉ là Tư Hằng vừa mới đột phá Hóa Thần kỳ không bao lâu, cách Độ Kiếp kỳ còn rất xa, mặc kệ thế nào cũng không đến thời điểm độ kiếp.
Hơn nữa lôi điện hôm nay cũng kì quái, cùng lục cửu thiên kiếp uy lực không khác mấy, nhưng màu sắc lại chênh lệch khá xa, lục cửu thiên kiếp nhiều ngày hỏa kiếp ứng với lôi điện màu hồng mới đúng, nhưng lôi điện ở xa kia lại là màu lam.
Huyền Thanh trong tâm nghi hoặc, trong sân đã nhiều đồng môn khác lại đây.
Nhiều người, không thiếu người có kiến rộng.
Trong đó có người ngưng thần nhìn kỹ thiên kiếp, nghĩ nghĩ nói: "Đây chỉ sợ không phải là nhân kiếp, mà là đan kiếp."
"Đan kiếp?" Đa số người đều chưa nghe nói qua cái này, có người hỏi.
"Lúc ta còn trẻ ra ngoài du ngoạn, từng cải trang vào Thập sát hải, nghe ma tu trong đó nói qua, trong Ma Môn có một số đan dược trong quá trình luyện chế sẽ đưa đến thiên kiếp, tổng cộng có chín chín tám mươi mốt đạo thiên kiếp, cùng với lục cửu thiên kiếp uy lực không sai biệt lắm." Người nói chuyện nhíu mày lại: "Đan dược đưa đến thiên kiếp, đại biểu cho Thiên Đạo bất dung."
Có người khiếp sợ: "Tư Hằng đây là luyện cái gì? Sao lại nháo ra động tĩnh lớn như vậy."
Huyền Thanh nhìn người nói chuyện, nhàn nhạt mở miệng: "Sư đệ là người rõ ràng, tuyệt đối sẽ không luyện chế mấy thứ đan dược Ma Môn, chư vị kiên nhẫn chờ đợi là được."
Tu vi hắn ở đây cũng tính là cao, cho dù người khác không ủng hộ, cũng không dám biểu hiện ra ngoài.
"Nhưng hôm nay ước chừng là tám mươi mốt kiếp, Huyền Chính sư huynh có thể vượt qua sao?"
Người lúc nãy lại nói: "Đan kiếp nhằm vào chính là đan dược, khi đan dược bị hủy thiên kiếp liền sẽ tiêu tán, sư huynh hẳn là biết nên làm như thế nào."
Những người khác lúc này mới yên tâm.
Y Chu ở trong ngực Huyền Thanh đem những lời vừa rồi nghe từ đầu đến đuôi, đối với tình huống trước mắt cũng hiểu đôi chút.
Hắn còn chưa bước vào tu luyện, đối với màu sắc thiên lôi biến đổi của mấy người ở Tu chân giới nhắc tới không hiểu rõ lắm, chỉ mơ hồ cảm thấy rất nguy hiểm, cụ thể nguy hiểm thế nào lại nghĩ không ra.
Thiên lôi từng đạo vẫn rơi xuống, trong thời gian ngắn căn bản không cho người ta cơ hội thở dốc.
Thiên kiếp mỗi đạo giáng xuống trong lòng Y Chu lại khẩn trương một trận, tuy rằng người bên cạnh đều nói không xảy ra chuyện gì, nhưng chưa thấy được người hắn căn bản không thể yên tâm.
Hắn toàn bộ thân thể treo trên cánh tay Huyền Thanh, chút cảm xúc dao động đó đối phương đều có thể cảm giác được.
Trước đó cùng người nói chuyện không để ý, Huyền Thanh còn chưa có buông cục béo ra, hiện tại cảm giác đối phương cả người căng chặt, hắn liền khom lưng đặt tiểu thú xuống đất.
"Ân~"
Y Chu xoay người nói cảm tạ, sau đó nhìn chằm chằm mây đen phía dưới căn nhà nhỏ.
Hắn trong lòng nhẩm đếm, khi đếm đến 72, từng đạo thiên lôi bỗng nhiên im bặt.
"Làm sao vậy?"
"Là hủy đan sao? "
"Không giống, thiên kiếp vẫn còn chưa tan đi."
Một đám người mồm năm miệng mười, cũng không đưa ra được kết quả.
Đột nhiên có người nói: "Kiếp vân thu nhỏ."
Y Chu nhìn chằm chằm vào nơi đó, kiếp vân biến nó đều bị hắn xem trong mắt.
Chỉ thấy một đám mây vốn dĩ bao phủ cả khu vực, lấy tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy chậm rãi co rút lại, thẳng đến khi chỉ còn lớn cỡ thạch thất.
Nhưng kiếp vân sau khi co rút cũng không làm người khác nhẹ nhàng thở ra, ngược lại chính là nó thoạt nhìn uy lực càng thêm mạnh. Y Chu vốn dĩ bên này không bị ảnh hưởng đến, hiện tại đều cảm thấy có gì đó đè lại ở ngực.
Lôi kiếp trên không trung ấp ủ hồi lâu, chờ đến khi mọi người không kiên nhẫn nữa, nó mới bắt đầu đánh xuống.
Một đạo thiên lôi này so với trước đó đều thô bạo hơn, nháy mắt xuất hiện, Y Chu đã bị áp quỳ rạp trên mặt đất.
Mặt hắn bị áp dưới đất gắt gao, cái mũi dán trên nền mặt đất ngọc thạch, bị áp đến khó thở.
May mắn là loại uy áp này kéo dài không lâu, nếu không có khả năng hắn vì hít thở không thông mà chết. Y Chu từ trên mặt đất bò dậy, hất hất đầu, nhìn về phía trước, tức khắc liền ngốc lăng tại chỗ.
Đám mây đen trên trời đã biến mất không thấy, ánh mặt trời lần nữa trở lại, nhưng mà thạch thất vốn sừng sững không ngã kia trong lôi kiếp hiện tại đã biến thành một mảnh phế tích.
Người xung quanh cuối cùng cũng phản ứng lại, thương lượng muốn đi qua xem.
Huyền Thanh động tác so với mấy người kia còn mau hơn, hắn trực tiếp túm lấy tiểu thú bên cạnh, bay qua thạch thất.
Đến gần mới thấy, thạch thất càng tổn hại nghiêm trọng hơn so với tưởng tượng, tường đá nguyên bản cứng rắn sập trên mặt đất, bị gió nhẹ nhàng thổi một cái, liền biến thành tro bụi bay xuống.
Trong thạch thất có một cái hố sâu, xung quanh hố sâu rơi rụng những mảnh nhỏ màu xanh, trong hầm còn có vài địa hỏa còn ngoan cường thiêu đốt.
Xung quanh không có người sống!
Y Chu nhanh chóng nhìn một vòng, khủng hoảng đang ngăn chặn trong lòng không ngừng mở rộng.
"Ân~ ân ân~ ân~"
Hắn hé miệng, phát ra từng tiếng kêu gọi, mang theo một tia hy vọng mỏng manh.
"Ầm ĩ cái gì." Một đạo âm thanh quen thuộc đột ngột xuất hiện.
Y Chu hai mắt đột nhiên sáng, nhìn về phía nơi âm thanh phát ra, liền thấy đất trong hố sâu đột nhiên vỡ ra, từ giữa đi ra một người.
Nam nhân bước ra, một đầu tóc đen buông thả, tay áo trường bào thiếu một cái, còn cái khác đã bị thiêu hủy một bên, trường bào phía trước chỉ tới đầu gối, lộ ra cẳng chân thon dài hữu lực.
Nam nhân cau này, lau đi chút mồ hôi trên mặt, vừa ra việc đầu tiên làm là đem tiểu thú ở ngoài miệng hố xách lên ôm vào trong ngực, sau đó mới đối Huyền Thanh bên cạnh nói: "Sư huynh."
Những người khác sớm cũng đi theo, lúc này liền sôi nổi chào hỏi.
"Không biết sư huynh luyện loại đan dược nào lại đưa đến thiên kiếp?" Có người không che giấu được tâm tư, không đợi hàn huyên đã dẫn đầu mở miệng hỏi.
Tư Hằng ngay cả mắt cũng không thèm nhìn, "Cùng khanh* có quan hệ gì đâu."
*dùng để gọi người khác (thấy cv để vậy để luôn, nghe thấy anh nhà sang chảnh gớm. Hí hí)
"Ngươi." Người nói chuyện trước vừa mở miệng nói chuyện liền bị người bên cạnh giữ chặt.
Người nọ hướng Tư Hằng chấp tay thi lễ: "Sư huynh thứ lỗi, Huyền An sư đệ chỉ là nhất thời nóng vội, nghe nói đan dược có thể đem đến thiên kiếp đều là Thiên Đạo bất dung*, vì thế nên lo lắng cho an nguy sư huynh."
*không được thiên đạo chấp nhận.
"Ngươi có nghe nói qua Phản Hư Đan không?" Tư Hằng liếc người nọ một cái, mấy chục vạn năm trước Phản Hư Đan không phải cũng là Thiên Đạo bất dung sao."
Người nọ bị y nói cũng không có cách phản bác, Phản Hư Đan Tư Hằng nói đến chính thần đan trong truyền thuyết có thể làm người từ Hợp Thể đến Động Hư kỳ, sớm đã biến mất trong tu chân giới.
Tư Hằng nói xong thẳng đi về phía trước: "Độ kiếp tiêu hao rất lớn, chư vị sư đệ nếu không còn chuyện gì để nói, thỉnh tự tiện đi."
Mấy người ở đây ngoại trừ Huyền Thanh ra tu vi đều thấp hơn Tư Hằng cả một cảnh giới, hơn nữa dù là cùng thế hệ, nhưng trong môn phái cũng có phân biệt thân sơ, y muốn tiễn khách những người khác cũng không dám ở lại.
Đương nhiên trong đó không bao gồm cả Huyền Thanh, hắn cùng Tư Hằng cùng đi, lại rất có hứng thú mà đánh giá y trên dưới một phen.
"Bộ dáng này của sư đệ, nhưng là đã lâu rồi không thấy." Huyền Thanh có chút cảm thán, lần trước nhìn thấy chính là khi y tham gia đọ sức ở tông môn, lấy Nguyên Anh chi cảnh khiêu chiến vượt cấp Xuất Khiếu kỳ tu sĩ, tuy rằng cuối cùng là thắng, nhưng cũng làm cho toàn thân chật vật.
Về sau người này tu vi càng ngày càng cao, bộ dạng chân chính xuất ra toàn lực lại chưa từng thấy qua.
Nghĩ thế Huyền Thanh hứng thú hỏi: "Uy lực đan kiếp thế nào?"
"Không bằng sư huynh tự mình lĩnh hội một phen?" Tư Hằng xoay người cười nói: "Sư đệ nơi này còn giữ đan phương, nếu sư huynh muốn có thể cầm đi."
"Vậy quên đi, ngươi cũng biết ta không phải luyện đan sư." Huyền Thanh ba bước đuổi theo y, nhìn trận pháp xung quanh hỏi: "Sư đệ rốt cuộc luyện ra cái gì? Làm ra động tĩnh lớn như vậy."
"Cũng không phải cái gì ghê gớm." Tư Hằng ra vẻ không sao nói, "Chỉ là Tạo Hóa Đan mà thôi."
Huyền Thanh trừng lớn mắt: "Tạo Hóa Đan?!"
_________
Editor lảm nhảm: chương 13 là ẻm hóa thành người rồi..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.