Ta, Gấu Trúc, Siêu Hung

Chương 3

Văn Tử Bảo Trứ Bạch Thái

01/08/2020

Edit: tracy

Tư Hằng nói cho Y Chu mang mũ liền thực sự làm.

Tu chân giới đệ nhất Đại tông môn, các loại thuật pháp của Thái Diễn Tông có thể nói cần cái gì liền có cái đó, ngay cả lục phái chính đạo Thái Huyền phái kiếm pháp trấn phái - Bất diệt kiếm tông môn cũng thu nhân sử dụng một phần.

Sư phụ của Tư Hằng là Phi Tinh chân nhân, nhưng Phi Tinh chân nhân trước khi y sinh ra đã phi thăng, cho nên từ khi Tư Hằng nhập môn, dạy dỗ y chính là tông chủ chưởng môn Phi Vân chân nhân.

Phi Vân chân nhân trước khi trở thành tông chủ từng là một Luyện khí sư danh tiếng ở Tu Chân giới, ông lại là người dạy dỗ Tư Hằng, đương nhiên đối với luyện khí cũng có hiểu biết.

Phi Lai Phong nơi Tư Hằng ở cũng không phải ngọn núi bình thường, mà là nơi có Linh khí cực phẩm do Phi Tinh chân nhân tế luyện thành.

Phi Lai Phong lúc tế luyện bao gồm chứa cực phẩm linh mạch và cùng đỉnh cấp địa hỏa, là một nơi tuyệt hảo để luyện khí.

Này là vốn Phi Tinh chân nhân đưa cho sư đệ, sau khi Tư Hằng nhập môn, Phi Vân chân nhân lại chuyển tặng cho y.

Cùng gấu ngựa công bằng, Tư Hằng đi vào mật thất, lấy ra địa hỏa.

Sau khi xác định hình dáng mũ cùng cấp bậc công dụng, y lại từ trong tư tàng chọn lựa vật liệu.

Vật liệu cùng địa hỏa nung nấu, chất lỏng hòa tan nhanh chóng dung hợp cùng nhau, biến thành hình dạng mà y mong muốn.

Mũ dần dần hình thành, y ở mặt trên viết lên một tràng pháp trận, đây là bộ phận luyện khí khó nhất, không chú ý liền thất bại trong gang tấc.

Nhưng mà đối với Tư Hằng mà nói đó không phải vấn đề gì lớn, động tác của y không nhanh không chậm, thành thạo, lâu lâu có ý tưởng mới, sẽ bớt chút thời gian ở trên mũ điểm thêm chút gì đó.

Bảy ngày qua đi, pháp khí luyện thành

Mũ trên tay có hình dáng đấu lạp, lớn nhỏ không đến ba tấc, hai bên sườn có một cái lỗ nhỏ, toàn thân trắng tinh.

Tư Hằng cầm mũ, nghĩ nghĩ, lại ở trên đó thêm một đạo pháp trận.

Vì thế chiếc mũ vốn đang êm đẹp, lại biến thành màu xanh biếc không đứng đắn, đã vậy trong màu xanh biếc còn kèm theo mấy điểm đỏ nhỏ, phóng đại nhìn liền sẽ thấy bộ dáng thú con không có lớp lông.

Hắn vừa lòng gật đầu, thu hồi mũ, từ mật thất đi ra ngoài.

Còn cách một đoạn mà Tư Hằng đã nghe được âm thanh của thú con trong điện truyền ra, tựa hồ còn rất vui mừng.

Y thoáng bước nhanh hơn đi vào trong điện, nhìn thú con đang vờn quanh yêu thú lăn lộn, chỏng vó câu lấy móng vuốt yêu thú chơi đùa.

Yêu thú phát hiện được y đầu tiên, liền thu hồi móng vuốt, đi sang bên cạnh hai bước đối với Tư Hằng cuối người một cái, liền đi ra ngoài.

Y Chu đang cùng vú em hảo hảo chơi, đột nhiên thú em rời đi, hắn lật người lại ngẩng đầu ngửi ngửi, cảm giác được một cổ hương vị quen thuộc.

Hắn ngươi đầu nghĩ, là cái tên gia hỏa đáng ghét kia đã trở lại?

Y Chu cũng một thời gian rồi không gặp Tư Hằng, mấy ngày trước còn có chút không quen, những thú vú em nói hắn đều nghe không hiểu, trong lúc nhất thời liền cảm thấy có chút tịch mịch.

Nhưng mà qua mấy ngày nay, hắn liền cảm thấy không có Tư Hằng ở đây mới tốt.

Không có người mỗi ngày đả kích hắn, cũng không có ai bên cạnh niệm kinh làm hắn mơ màng sắp ngủ, tỉnh lại còn bị chế nhạo cùng heo giống nhau, Y Chu cảm thấy lông trên đầu hắn cũng đã dài ra không ít.

Quả nhiên tâm lí quá áp lực sẽ làm người ta hói đầu.

Lúc này ngửi được hương vị đã cách xa nhiều ngày, Y Chu cảm thấy có tí xíu thất vọng, trong thất vọng lại trộn lẫn một chút kích động, hắn ngẩng đầu lên kêu một tiếng, sau đó dựa theo trực giác tự tìm đường bò đi.

Trước khi Tư Hằng bế quan đã đem phạm vi hoạt động của thú con mở rộng ra chút, cho nên hiện tại y liền thấy thú con đang nghiêng ngã lảo đảo bò qua bên này.

Mấy ngày không gặp lại trưởng thành lên một ít, xung quanh đôi mắt đã biến thành màu đen hoàn toàn, lỗ tai và ngực, tứ chi màu sắc ngược lại nhạt hơn một ít, người thì tròn vo, tốc độ bò đặc biệt chậm, vừa nhìn liền biết trong lòng hắn không vui.

Tư Hằng có chút buồn cười, y không nhúc nhích nhìn tiểu thú con đang chậm rì rì mà bò lại, bò đến bên chân chính mình, câu lấy quần áo muốn đứng lên.

Thú con mới hơn một tháng sức lực tứ chi liền không đủ, vừa mới bò lên được một chút, liền buông lỏng tay ngẩng đầu quay ngược trở lại.

Sau đó liền đối với y "hừ hừ" hai tiếng.

Tư Hằng cong cong khóe miệng, ngồi xổm xuống sờ sờ cái bụng thú con, cái bụng tròn vo trắng mềm mềm xúc cảm rất tốt, vì thế y lại xoa nhẹ vài cái.



Y Chu chân trước bắt được cái tay trên bụng kia, đẩy đẩy, không đẩy được thì thôi, móng vuốt còn bị người nọ bắt lấy nhéo nhéo.

Tư Hằng đem tiểu thú lật lại, vuốt đỉnh đầu hắn thở dài: "Ngươi làm sao vẫn trọc vậy hả?"

Y Chu: Ân? Không phải đã dài ra rồi sao?

Hắn không tin, rõ ràng trước đó sờ vẫn có a!

"Không tin ngươi sờ xem." Tư Hằng nói xong, liền nắm hai chân trước của hắn, lôi kéo đến giữa đỉnh đầu.

Y Chu sờ sờ, móng vuốt câu được mấy cọng lông, nhưng lòng bàn tay vừa chạm đến, thật sự giống như có gì đó không đúng?

Hắn không chết tâm, cọ cọ qua lại, phát hiện có một mảng nhỏ sờ không có lông mao!

"Ân!"

Y Chu cả người tạc mao*!

*nổi giận, bùng nổ.

Tại sao chuyện này lại xảy ra! Chẳng lẽ trước kia là hắn gặp ảo giác hả? Rõ ràng trước kia chạm vào có mà!

Nhưng nghĩ lại trước kia, Y Chu cũng không dám chắc chắn, dù sao móng vuốt hắn chưa đủ dài, muốn sờ tới vị trí giữa đầu cũng rất khó khăn.

Cho nên, trước đó đều là do hắn ảo tưởng sao?

Trách oan Tư Hằng rồi hả?

Y Chu lập tức khổ sở, rõ ràng kiếp trước hắn không có hói đầu.

"Đừng ủ rũ, xem ta chuẩn bị cho ngươi cái gì đây nè." Tư Hằng đem móng vuốt buông ra, lấy mũ đội lên cho hắn.

Sau khi đội lên đỉnh đầu, đỉnh đấu lạp tự điều chỉnh lớn nhỏ, hoàn mỹ áp sát vào đỉnh đầu tiểu thú.

Mũ kia nhìn nhỏ, thực tế cũng không nặng, Y Chu lắc lắc đầu, cũng không phát hiện ảnh hưởng gì, cũng tùy ý mang.

Dùng nó che đi cũng tốt.

"Đây là pháp khí ta luyện chế cho ngươi, đáng tiếc ngươi không nhìn thấy được hình dáng nó trông như thế nào." Tư Hằng có chút tiếc nuối, y đem tiểu thú trên mặt đất bế lên xoa xoa, một lúc cũng không có buông ra, lại nói: "Chờ sau này ta rảnh, lại luyện thêm cho ngươi mấy cái, cho ngươi có thể đổi mang."

Y Chu bị nam nhân ôm ở trong ngực không thể động đậy, hắn kêu một tiếng, vươn móng vuốt vỗ vỗ Tư Hằng, muốn y buông mình ra.

"Được rồi, mấy ngày nay không giảng kinh cho ngươi, hiện tại bù cho ngươi." Nam nhân không để ý tiểu thú giẫy giụa, lấy ra một cái đệm hương bồ, chính mình ngồi lên, như cũ đem tiểu thú ôm vào trong ngực.

Y Chu liền nghe được kinh đã lâu không nghe đến kia, như cũ đặc biệt thôi miên.

Tiểu thú trong ngực dần dần ngưng giãy giụa, hô hấp đều đều, còn ngáy lên mấy tiếng nhỏ khò khè.

Tư Hằng nghe được âm thanh cuối đầu nhìn, trong miệng vẫn không ngừng niệm, chờ đem kinh đọc xong, mới vươn tay sờ sờ.

Y Chu ngủ một giấc này phá lệ lâu, giống như mơ vài giấc mộng, nhưng cái gì cũng không nhớ được.

Khi hắn tỉnh ngủ vẫn ở trên người Tư Hằng, vòng tay người nọ cơ bắp kiên cố, Y Chu chụp xuống vài cái, lại há mồm ngáp, xoa xoa mí mắt.

Đây là động tác cố định mỗi ngày, luôn mong chờ có một ngày đem đôi mắt xoa xoa mở ra, đáng tiếc cho đến nay vẫn không dùng được.

Lần này Y Chu cũng không ôm bao hy vọng, nhưng mà sau khi xoa nhẹ đôi mắt, hắn liền cảm thấy mí mắt đặc biệt ngứa, vì thế lại xoa xoa.

Xoa một lát, mí mắt nguyên bản giống như khâu lại với nhau, dần dần mở ra.

Mí mắt vừa mở, đôi mắt lần đầu tiên nhìn thấy có chút không quen, Y Chu nhắm mắt lại rồi mở ra, lần này cuối cùng cũng nhìn thấy.

"Ân~"

Hắn hưng phấn kêu lên, hai chân sau nhảy nhảy.

Đương nhiên nhảy không lên.



"Có thể thấy?" Tư Hằng thấy thằng nhãi con này sau khi tỉnh lại nhìn chằm chằm vào y, chờ tiểu thú kêu một tiếng liền đem nó xách lên, đưa đến trước mắt.

Trước mắt Y Chu xuất hiện một gương mặt tuấn tú phóng đại.

Sau đó hắn hóa đá.

Dựa theo kí ức kiếp trước, Y Chu biết phân biệt được đẹp xấu, gương mặt trước mắt này là người đặc biệt nhất trong những người hắn từng thấy.

Đám nam nhân trong trí nhớ không có tinh tế mỹ lệ như vậy.

Người trước mắt này đầu mày gọn gàng, đôi mắt thon dài, đường cong khuôn mặt lãnh ngạnh, sắc môi thiên đạm, làn da trắng nõn, cả người lãnh đạm mang theo hương vị cao cao tại thượng.

Bộ dáng mỹ nam lãnh đạm chỉ duy trì trong nháy mắt, liền khôi phục bộ dáng con người đáng ghét.

Y dùng một tay khác xoa xoa mặt Y Chu, nói: "Đôi mắt ngươi sao lại nhỏ như vậy hả?"

Y Chu: "....."

Ngươi đây là tìm được điểm công kích mới rồi đấy hả?

Y Chu tuy là tức giận, nhưng hắn trước đó không phải là đối thủ của nam nhân này, hiện tại lại càng không, nghĩ vậy cả người liền không thoải mái.

Hắn ủ rũ mà "ừ" một tiếng, dưỡi móng vuốt dài chụp lên trên mặt Tư Hằng, muốn đem miệng y che lại.

Tư Hằng cầm móng vuốt hắn: "Có muốn xem bộ dáng chính mình ra sao không?"

Y Chu muốn, hắn đối với hình dáng chính mình tò mò không chịu được, nhưng sợ sau khi nhìn thấy lại bộ dáng xấu đến mức trời phẫn nộ người ai oán kia, nhất thời liền rối rắm.

Tư Hằng nhìn vẻ mặt hắn, dùng hai tay đem thằng nhãi con nhấc lên, sau đó sử dụng Thủy kính thuật, vì thế Y Chu không có lựa chọn, liền thấy được bộ dáng chính mình.

Trong thủy kính là một cục tròn tròn trắng đen, đôi mắt như sao sáng, xung quanh vành mắt có một vòng lông đen, trên đầu đội một cái đấu lạp màu xanh biếc, lộ ra hai cái lỗ tai nhỏ.

Tiểu gia hỏa thoạt nhìn không lớn lắm, lông mao trên người không quá rậm rạp, bị người hai tay ôm lộ ra bụng nhỏ phình phình.

Y Chu không biết cảnh trong gương hình thành như thế nào, nhưng hắn biết chính mình nhận ra được động vật trong gương a!

Trong trí nhớ đây tựa hồ là loại động vật rất trân quý, lực công kích rất mạnh mẽ, cũng phi thường được người yêu thích.

Hình như là.... Gấu trúc?

Cụ thể thù Y Chu nghĩ không ra, kí ức như một giấc mộng bị phủ một tầng cát, nhìn không rõ cụ thể, hắn có chút hoang mang, cục tròn tròn trong gương cũng nghiêng nghiêng đầu, động tác này bị tiểu gia hỏa làm cho cực kì manh, Y Chu nhịn không được duỗi tay muốn sờ sờ nó.

Sau đó hắn liền nhìn thấy, cái cục trong thủy kính cũng vươn ra móng vuốt, làm động tác y vậy.

"Ân ~"

Y Chu kêu một tiếng, đôi mắt trừng lớn.

Cục tròn tròn trong gương đôi mắt cũng trừng lớn, lộ ra tròng trắng mắt xung quanh, thoạt nhìn có chút ngu ngốc.

"Ngươi cũng cảm thấy chính mình lớn lên rất xấu phải không?" Tư Hằng đem thủy kính thu lại, đem tiểu thú giơ lên trước mặt mình nhìn kỹ, chóp mũi sắp đụng tới bụng nhỏ mới dừng lại.

Y còn tự cho là đúng mà an ủi Y Chu: "Yên tâm, ta nếu đã nhặt ngươi về, thì sẽ không vì ngươi xấu mà đem ngươi ném đi."

Y Chu còn đang ngu ngốc trừng mắt, đắm chìm trong kinh hách chính mình bị biến thành gấu trúc còn chưa kịp phản ứng lại được, Tư Hằng nói xong một nùi lại ở trên bụng hắn cọ tới cọ lui.

Thẳng cho đến khi Tư Hằng nói phải luyện thêm cho hắn vài bộ quần áo, Y Chu mới khôi phục thần trí.

Hắn điên cuồng ở trên tay nam nhân chụp lấy muốn phủi rớt mũ, sau đó móng vuốt bị nam nhân cầm lấy, phát ra một tiếng kêu.

"Làm sao vậy, sao lại nổi điên rồi." Tư Hằng đem hắn đưa ra xa chút.

"Uông."

Ngươi đem mũ lấy xuống, ta về sau tha cho ngươi một mạng!

____________

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
tuyết ưng lĩnh chủ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Ta, Gấu Trúc, Siêu Hung

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook