Ta Gầy Dựng Sự Nghiệp Nuôi Dưỡng Ngươi
Chương 14
Bỉ Ngạn Tiêu Thanh Mạc
16/02/2022
Vài ngày cuối cùng của mùa hè này, Lâu Xuân Vũ mang theo sổ hộ khẩu bắt xe buýt đến trung tâm xuất nhập cảnh trong thành phố để làm cuốn hộ chiếu đầu tiên của mình.
Khi chụp hình, nàng ngồi thẳng tắp trước ống kính, bờ vai để phẳng, ánh mắt nhìn thẳng ống kính.
Trong tấm hình là nàng của năm mười tám tuổi, hai mắt có thần, khuôn mặt trắng nõn, không có nếp nhăn do năm tháng lưu lại, tóc của nàng chỉnh tề chải lên, dùng dây cột tóc màu đen buộc thành đuôi ngựa ở sau ót.
Mà nàng mặc Tshirt màu trắng, lộ ra cần cổ thật dài, cái cằm có chút rụt lại, đường cong của xương quai xanh có thể nhìn thấy rõ ràng.
Nàng nhớ tới hình của nàng trong giấy chứng nhận kết hôn, đã có dấu vết lão hóa, thoạt nhìn đặc biệt tiều tụy, trước khi kết hôn vài ngày mẹ của nàng tăng giá sính lễ, bà bà luôn nghĩ cách, tìm cách ép giá, lão công hỏi người nhà của nàng đây không phải là đang bán nữ nhi sao, khi đi làm giấy chứng nhận, nàng nhìn vào ống kính, chính là cảm giác bất lực chiếm cứ tràn đầy thân thể. Nàng thậm chí không biết mình tại sao lại đứng ở đó, nàng liền bắt đầu sợ hãi đối với tương lai.
Nàng điền xong bản khai, giao đủ tiền, điền địa chỉ nhận hộ chiếu, sau đó chính là về nhà. Kiên nhẫn chờ hộ chiếu của nàng được gởi tới.
Nàng có rất nhiều quốc gia muốn đi, nàng có rất nhiều thời gian để từ từ lựa chọn.
Nàng muốn đợi sau này khi tích lũy đủ rồi, liền đi Cambodia một chuyến.
Vài ngày cuối cùng trước khi khai giảng, Lâu Xuân Vũ đem đồ đạc đã sắp xếp xong xem qua một lần, xác định không có bỏ sót, liền ở trong nhà kiên nhẫn chờ khai giảng.
Trong nhóm lóp phụ đạo viên đem những điều cần lưu ý trong ngày khai giảng sắp xếp lại và hướng dẫn qua một lần, đã có rất nhiều đồng học đang trong trò chuyện trong nhóm, tuy rằng không nhìn thấy người, chỉ là qua văn tự cũng có thể nhìn đến hình tượng tính cách của một người, có vài đồng học tính cách đặc biệt nổi bật thoáng cái liền trở thành nhân vật trung tâm trong nhóm lớp.
Mà Lâu Xuân Vũ là thuộc về loại nhân vật ngại ngùng không thường lên tiếng nói chuyện, đồng học trong nhóm nói chuyện phiếm nàng cơ bản đều có xem qua, trong những người này nàng để trong lòng chỉ có một người, nhưng mà người kia chưa từng xuất hiện.
Tên thật của các thành viên trong nhóm đã liên tiếp được thay thế bằng đủ loại nickname, trước khi khởi hành, danh tự của Tống Tây Tử xuất hiện, mà khi Lâu Xuân Vũ nhìn đến cái tên này liền kích động rất lâu, nàng không thể tin được mình thật sự có thể thấy được người kia.
Cũng bởi vì như vậy, Lâu Xuân Vũ lại không dám mở miệng.
Trong mười tám năm trước đây Lâu Xuân Vũ chưa từng bước chân ra khỏi tỉnh, cơ hội để nàng đi ra ngoài hầu như lfa không có, lần đầu tiên lên tỉnh là vì đi học, lần này Lâu ba Lâu mẹ vốn là muốn đi cùng nàng, muốn đưa nàng đến trường học, nhưng mà Lâu Xuân Vũ cự tuyệt, nàng nói nàng có thể làm được.
Đồ đạc của nàng được đóng gói trong một rương hành lý 30 tấc, hành lý không nặng cũng không nhẹ.
Sáng sớm Lâu ba ba để biểu ca lái xe đưa cả nhà đến nhà ga tiễn nàng.
Lâu Xuân Vũ kiểm lại vé xe, cùng người nhà phất phất tay, nói: "Mọi người trở về đi, con đi thôi."
"Con đi đường cẩn thận, vật quý trọng phải luôn để bên người biết rõ sao?" Lâu mẹ còn có chút lo lắng, lớn tiếng gọi tên Lâu Xuân Vũ, gọi người quay lại, Lâu Xuân Vũ đã đi thật xa lại quay trở lại, hỏi: "Mẹ, làm sao vậy?"
"Cầm lấy tiền, mẹ sợ con trên đường không đủ tiền, con đến Thượng Hải gọi điện thoại cho chúng ta, không cần đi xe đen*, đi xe buýt có biết không, nếu thật sự tìm không thấy trường học con liền đón xe tới." Lâu mẹ nhét một xấp tiền vào trong tay Lâu Xuân Vũ.
(*Cái gọi là "xe đen" là phương tiện được vận hành bất hợp pháp với các dịch vụ trả phí mà không thông qua bất kỳ thủ tục liên quan nào tại cơ quan và không nhận được giấy phép hoạt động. Ở Trung Quốc, xe đen còn được gọi là , (), (), v.v. Các quốc gia nói tiếng Anh gọi nó là "" hoặc "", và thuật ngữ này có thể bắt nguồn từ thời kỳ .)
"Đến trường học con sẽ điện thoại cho mẹ, mẹ cũng không cần lo lắng, ở nhà ga sẽ có học trưởng tới đón chúng ta, căn bản không có khó như mẹ nghĩ đâu." Lâu Xuân Vũ đem số tiền này để lại vào trong tay mẹ, trước khi đi cha mẹ đã cho nàng một nghìn đồng tiền mặt, trong thẻ tiết kiệm cũng có năm nghìn.
Từ sau khi nàng kiên trì với lựa chọn của mình, liền phát sinh rất nhiều chuyện chưa từng phát sinh ở trong mơ.
Ví dụ như, nàng từ chối trường học mà mẹ nàng muốn nàng ghi danh.
Cuộc sống dưới sự trói buộc của cha mẹ, phục tùng thành thói quen, trước đây nàng chưa từng có ý nghĩ riêng của mình, cũng không dám phản đối. Nàng tự an ủi mình, cha mẹ có kinh nghiệm hơn mình, bọn họ muốn mình làm như vậy, nhất định là có đạo lý của bọn họ.
Kết quả là khi nàng thật sự đưa ra lựa chọn, điều nàng sợ hãi đều không có phát sinh, cha mẹ đã tiếp nhận lựa chọn của nàng, nhiều lắm thì mắng nàng vài câu, trong nhà vẫn là gió êm sóng lặng.
Trái lại, cha mẹ cũng đối với nàng thỏa hiệp, bọn họ cảm thấy nàng cần đi học cần noi ở cần chi tiêu, liền cho nàng tiền tiêu vặt gấp đôi so với trong mộng.
Cho nên lúc trước nàng là sợ cái gì, hoặc là nói, thay đổi góc độ suy nghĩ, nàng là tự mình thiết lập nên một kẻ địch giả tưởng đáng sợ, trong ảo tưởng lại tự mình hướng nó đầu hàng, không chiến mà bại...
Nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ vụt nhanh qua như tên bắn, trong đầu Lâu Xuân Vũ hiện lên rất nhiều tình cảnh nặng nề trong mộng, nàng thậm chí lớn mật mà nghĩ, những thứ nàng tự cho là khổ đó, có bao nhiêu, là bởi vì tự mình không chiến mà bại?
Ông trời cho nàng một cơ hội nữa, hay chính là để nàng bù đắp lại quá khú.
Đủ loại chuyện trong mộng, giống như phong cảnh ngoài cửa sổ, thoáng qua tức thì, lưu lại tàn ảnh, khắc ở trong trí nhớ Lâu Xuân Vũ.
Sau khi xuống xe lửa, nàng dựa theo chỉ thị trong nhóm mà đến điểm tập hợp, ở đó, nàng nhìn thấy đại biểu ngữ chỉ dẫn tân sinh F đại, trong dòng người hối hả, biểu ngữ này hấp dẫn nàng đi qua.
Lâu Xuân Vũ kéo tay cầm hành lý đi qua dòng người đông đúc, đi về phía cái biểu ngữ kia.
Nàng nhìn thấy môt người xa lạ đang mỉm cười dưới tấm dưới biểu ngữ, nàng cầm thư thông báo trúng tuyển đưa cho nhân viên tiếp đón, đem tên của mình đăng ký vào danh sách tiếp đón.
"Lâu Xuân Vũ, Lâu đồng học!" Thanh âm này xuyên qua khung cảnh ầm ĩ, xuyên qua núi người cùng biển người, đâm thẳng vào trái tim nàng.
Đó là thanh âm của Tống Tây Tử, Tống Tây Tử gọi tên của nàng, không phải là ngày đó của rất nhiều năm sau, mà là hiện tại.
Sau khi tỉnh mộng, tất cả những chuyện liên quan đến Tống Tây Tử, trong lòng Lâu Xuân Vũ đã nghĩ qua vô số lần
Nàng từng hoài nghi Tống Tây Tử không tồn tại, là nàng vì muốn bản thân vui vẻ mà tưởng tượng ra nhân vật này, cho nên nàng lần lượt đi tìm chứng cứ cho sự tồn tại của người này, bởi vì Tống Tây Tử tồn tại, nàng mới tin tưởng hết thảy phát sinh trong mộng là sự thật, cũng là bởi vì Tống Tây Tử, nàng muốn dùng dũng khí để thay đổi.
Nàng tưởng tượng qua khi bản thân lần nữa xuất hiện ở trước mặt Tống Tây Tử là bộ dạng gì đây.
Mình nhất định phải trưởng thành hơn hiện tại, mặc quần áo tươm tất, mang theo một nụ cười thỏa đáng, điềm tĩnh mà đi đến trước mặt Tống Tây Tử, thoải mái mà giới thiệu bản thân, ta tên Lâu Xuân Vũ.
Không phải là vị lão sư thực tập đứng ở trước cửa nhà nàng do dự xem khi vào cửa có cần cởi giày hay không.
Ít nhất không phải như bây giờ, không phải là một bản thân chật vật không chịu nổi, nàng kéo lấy tay cầm hành lý cực lớn, túi sách sau lưng sắp đè sập bờ vai của nàng, trên lưng nàng thậm chí bị mồ hôi thấm ướt, mồ hôi dính nhớp bao trùm lấy da thịt của nàng, gương mặt của nàng nóng hổi đỏ lên, ngay cả mái tóc cũng làm cho cuộc sống của nàng thêm phần khó khăn, vài sợi tóc không nghe lời chạy trốn khỏi đuôi ngựa, không chịu quản thúc mà che lấy gương mặt của nàng.
Nàng liếm bờ môi khô khốc, đứng bất động tại chỗ, giống như học sinh tiểu học chờ đợi lão sư kiểm tra bài tập, bởi vì phần bài tập qua loa trong túi xách kia mà chột dạ không thôi.
"Xin chào." Lâu Xuân Vũ hướng Tống Tây Tử mười tám tuổi nói ra câu nói đầu tiên.
Tống Tây Tử xem như đại biểu tân sinh, tiếp đón vô số tân sinh, cho nên cũng không có đặc biệt chú ý đến vị đồng học Lâu Xuân Vũ này, ấn tượng duy nhất đối với nàng là, nàng thật dễ khẩn trương.
Nàng tiếp nhận hành lý trong tay Lâu Xuân Vũ, để Lâu Xuân Vũ có thể thoải mái một chút, khi Tống Tây Tử tiếp cận, phần khí tức nhẹ nhàng khoan khoái kia làm Lâu Xuân Vũ không dám nhìn thẳng, dường như là gió lạnh kéo tới trong ngày hè, Lâu Xuân Vũ có chút mất tự nhiên, lui về sau một bước nhỏ, nói: "Cám ơn Tống đồng học."
Trong đầu Tống Tây Tử có một nghi hoặc nho nhỏ chợt lóe lên, như lưu tinh lướt qua, thoáng qua liền biến mất.
Lâu Xuân Vũ làm đăng ký dưới tấm biểu ngữ, còn nhận được một chai nước khoáng ướp lạnh, một đường ngồi xe lửa tới đây xác thực mệt mỏi, nàng vặn mở nắp chai nước, nước khoáng mát lạnh trấn an sự khẩn trương của nàng.
Trên gò má nàng nhiệt ý đã lui xuống một ít, so với vừa rồi ung dung hơn rất nhiều.
"Lâu Xuân Vũ, ngươi đi theo ta, ta dẫn ngươi đến điểm tập hợp, chúng ta đã chuẩn bị xe buýt, mỗi nửa giờ liền có một chuyến đến trường." Tống Tây Tử đem gậy hướng dẫn bàn giao lại, sau đó dựa theo quá trình, đưa Lâu Xuân Vũ đi tới trạm dừng tiếp theo.
Tiếp theo là Lâu Xuân Vũ bị choáng đến kịch liệt ho khan, Lâu Xuân Vũ xoay người đưa lưng về phía nàng, liều mạng gật đầu, "Khụ.. khụ.. khụ... Khụ.. khụ.., hảo, hảo."
Lúc này gương mặt Lâu Xuân Vũ còn muốn đỏ hơn vừa rồi, ngay cả cần cổ đều đã ửng đỏ lên.
"Ngươi thật sự không sao chứ? Chúng ta có Hoắc Hương chính khí thủy giải nhiệt, ngươi có muốn uống trước một ngụm hay không."
"Ta không sao, ta thật sự không sao, ta chỉ là... Có chút khẩn trương."
Bản thân Tống Tây Tử liền là tân sinh, chỉ là bởi vì quen biết với học trưởng, bị kéo tới bắt lao động, mấy ngày nay tiếp đón nhiều tân sinh như vậy, được chứng kiến đủ loại người, Tống Tây Tử có thể hiểu được sự khẩn trương của tân sinh, nhưng mà biểu hiện của Lâu Xuân Vũ so với những người khác là khoa trương hơn một chút, Tống Tây Tử nhạy bén quan sát được một điểm, nàng vốn không dám nhìn thẳng vào mắt mình.
Là mình thoạt nhìn quá nghiêm khắc sao? Tống Tây Tử trước tiên liền kiểm điểm bản thân.
Sáng nay còn có một đồng học nói nàng nhìn giống một phụ đạo viên, lại bổ sung là không phải nói nàng già, là cảm thấy nàng trưởng thành. Cách nói này rất kỳ quái, chẳng lẽ là cách nói chuyện của nàng phong cách trang phục của nàng quá người lớn sao?
Lâu Xuân Vũ vốn không biết hành vi của mình mang đến cho Tống Tây Tử ảnh hưởng lớn như vậy, nàng chỉ là không dám nhìn người kia, sợ ánh mắt của mình để lộ tâm tình của mình.
Đối với Tống Tây Tử mà nói, đây chỉ là hai người không quen biết cơ duyên xảo hợp mà gặp mặt.
Còn đối với Lâu Xuân Vũ mà nói, đây là lần gặp lại sau một đời ly biệt, cách qua một biển người tấp nập, cũng vượt qua sinh tử.
Tống Tây Tử kéo lấy tay cầm hành lý của nàng đi ở phía trước, Lâu Xuân Vũ cùng Tống Tây Tử giữ một khoảng cách mà đi theo ở phía sau.
Bóng lưng của Tống Tây Tử trong đám đông đặc biệt dễ làm người khác chú ý, giống như người khác đều trở thành cái bóng của Tống Tây Tử, trở thành mơ hồ không rõ, bóng lưng của Tống Tây Tử là hình ảnh tươi sáng rõ nét khắc sâu duy nhất ở nơi này.
Bóng lưng Tống Tây Tử im lặng rơi lệ trong đêm kia, cùng bóng lưng của Tống Tây Tử giờ phút này, vốn là không thể trộn lẫn, đây là hai người, một là có bản thân từng xuất hiện, một là bản thân chưa kịp tham dự.
Cho nên bản thân hẳn là nên cùng nàng giữ một khoảng cách mới đúng.
Mới qua thêm vài phút đồng hồ, Tống Tây Tử cảm thấy thái độ của tân sinh Lâu Xuân Vũ đồng học lại có biến hóa, trở nên giống như có chút lãnh mạc.
Tuy rằng nàng vẫn là hữu lễ mà nói với mình một câu cám ơn, nhưng mà khi hành lý được đưa lên xe, nàng liền rời đi, giống như trên người mình mang theo virus đáng sợ.
Thật sự là vô cùng kỳ quái. Trong lòng Tống Tây Tử dán một nhãn hiệu cho vị đồng học mới này.
Nàng sau đó liền vứt người kia đến sau đầu, bởi vì tiếp theo còn có thêm nhiều tân sinh cần nàng đến gặp mặt.
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※※
Lâu Xuân Vũ:... Trên người ta có phải hay không có mùi mồ hôi...
Tống Tây Tử: Ngươi làm sao biết ta họ Tống? Ta đã từng tự giới thiệu qua sao?
Độc giả: Tác giả, ngươi đứng ra, ta cam đoan đánh không chết ngươi.
Khi chụp hình, nàng ngồi thẳng tắp trước ống kính, bờ vai để phẳng, ánh mắt nhìn thẳng ống kính.
Trong tấm hình là nàng của năm mười tám tuổi, hai mắt có thần, khuôn mặt trắng nõn, không có nếp nhăn do năm tháng lưu lại, tóc của nàng chỉnh tề chải lên, dùng dây cột tóc màu đen buộc thành đuôi ngựa ở sau ót.
Mà nàng mặc Tshirt màu trắng, lộ ra cần cổ thật dài, cái cằm có chút rụt lại, đường cong của xương quai xanh có thể nhìn thấy rõ ràng.
Nàng nhớ tới hình của nàng trong giấy chứng nhận kết hôn, đã có dấu vết lão hóa, thoạt nhìn đặc biệt tiều tụy, trước khi kết hôn vài ngày mẹ của nàng tăng giá sính lễ, bà bà luôn nghĩ cách, tìm cách ép giá, lão công hỏi người nhà của nàng đây không phải là đang bán nữ nhi sao, khi đi làm giấy chứng nhận, nàng nhìn vào ống kính, chính là cảm giác bất lực chiếm cứ tràn đầy thân thể. Nàng thậm chí không biết mình tại sao lại đứng ở đó, nàng liền bắt đầu sợ hãi đối với tương lai.
Nàng điền xong bản khai, giao đủ tiền, điền địa chỉ nhận hộ chiếu, sau đó chính là về nhà. Kiên nhẫn chờ hộ chiếu của nàng được gởi tới.
Nàng có rất nhiều quốc gia muốn đi, nàng có rất nhiều thời gian để từ từ lựa chọn.
Nàng muốn đợi sau này khi tích lũy đủ rồi, liền đi Cambodia một chuyến.
Vài ngày cuối cùng trước khi khai giảng, Lâu Xuân Vũ đem đồ đạc đã sắp xếp xong xem qua một lần, xác định không có bỏ sót, liền ở trong nhà kiên nhẫn chờ khai giảng.
Trong nhóm lóp phụ đạo viên đem những điều cần lưu ý trong ngày khai giảng sắp xếp lại và hướng dẫn qua một lần, đã có rất nhiều đồng học đang trong trò chuyện trong nhóm, tuy rằng không nhìn thấy người, chỉ là qua văn tự cũng có thể nhìn đến hình tượng tính cách của một người, có vài đồng học tính cách đặc biệt nổi bật thoáng cái liền trở thành nhân vật trung tâm trong nhóm lớp.
Mà Lâu Xuân Vũ là thuộc về loại nhân vật ngại ngùng không thường lên tiếng nói chuyện, đồng học trong nhóm nói chuyện phiếm nàng cơ bản đều có xem qua, trong những người này nàng để trong lòng chỉ có một người, nhưng mà người kia chưa từng xuất hiện.
Tên thật của các thành viên trong nhóm đã liên tiếp được thay thế bằng đủ loại nickname, trước khi khởi hành, danh tự của Tống Tây Tử xuất hiện, mà khi Lâu Xuân Vũ nhìn đến cái tên này liền kích động rất lâu, nàng không thể tin được mình thật sự có thể thấy được người kia.
Cũng bởi vì như vậy, Lâu Xuân Vũ lại không dám mở miệng.
Trong mười tám năm trước đây Lâu Xuân Vũ chưa từng bước chân ra khỏi tỉnh, cơ hội để nàng đi ra ngoài hầu như lfa không có, lần đầu tiên lên tỉnh là vì đi học, lần này Lâu ba Lâu mẹ vốn là muốn đi cùng nàng, muốn đưa nàng đến trường học, nhưng mà Lâu Xuân Vũ cự tuyệt, nàng nói nàng có thể làm được.
Đồ đạc của nàng được đóng gói trong một rương hành lý 30 tấc, hành lý không nặng cũng không nhẹ.
Sáng sớm Lâu ba ba để biểu ca lái xe đưa cả nhà đến nhà ga tiễn nàng.
Lâu Xuân Vũ kiểm lại vé xe, cùng người nhà phất phất tay, nói: "Mọi người trở về đi, con đi thôi."
"Con đi đường cẩn thận, vật quý trọng phải luôn để bên người biết rõ sao?" Lâu mẹ còn có chút lo lắng, lớn tiếng gọi tên Lâu Xuân Vũ, gọi người quay lại, Lâu Xuân Vũ đã đi thật xa lại quay trở lại, hỏi: "Mẹ, làm sao vậy?"
"Cầm lấy tiền, mẹ sợ con trên đường không đủ tiền, con đến Thượng Hải gọi điện thoại cho chúng ta, không cần đi xe đen*, đi xe buýt có biết không, nếu thật sự tìm không thấy trường học con liền đón xe tới." Lâu mẹ nhét một xấp tiền vào trong tay Lâu Xuân Vũ.
(*Cái gọi là "xe đen" là phương tiện được vận hành bất hợp pháp với các dịch vụ trả phí mà không thông qua bất kỳ thủ tục liên quan nào tại cơ quan và không nhận được giấy phép hoạt động. Ở Trung Quốc, xe đen còn được gọi là , (), (), v.v. Các quốc gia nói tiếng Anh gọi nó là "" hoặc "", và thuật ngữ này có thể bắt nguồn từ thời kỳ .)
"Đến trường học con sẽ điện thoại cho mẹ, mẹ cũng không cần lo lắng, ở nhà ga sẽ có học trưởng tới đón chúng ta, căn bản không có khó như mẹ nghĩ đâu." Lâu Xuân Vũ đem số tiền này để lại vào trong tay mẹ, trước khi đi cha mẹ đã cho nàng một nghìn đồng tiền mặt, trong thẻ tiết kiệm cũng có năm nghìn.
Từ sau khi nàng kiên trì với lựa chọn của mình, liền phát sinh rất nhiều chuyện chưa từng phát sinh ở trong mơ.
Ví dụ như, nàng từ chối trường học mà mẹ nàng muốn nàng ghi danh.
Cuộc sống dưới sự trói buộc của cha mẹ, phục tùng thành thói quen, trước đây nàng chưa từng có ý nghĩ riêng của mình, cũng không dám phản đối. Nàng tự an ủi mình, cha mẹ có kinh nghiệm hơn mình, bọn họ muốn mình làm như vậy, nhất định là có đạo lý của bọn họ.
Kết quả là khi nàng thật sự đưa ra lựa chọn, điều nàng sợ hãi đều không có phát sinh, cha mẹ đã tiếp nhận lựa chọn của nàng, nhiều lắm thì mắng nàng vài câu, trong nhà vẫn là gió êm sóng lặng.
Trái lại, cha mẹ cũng đối với nàng thỏa hiệp, bọn họ cảm thấy nàng cần đi học cần noi ở cần chi tiêu, liền cho nàng tiền tiêu vặt gấp đôi so với trong mộng.
Cho nên lúc trước nàng là sợ cái gì, hoặc là nói, thay đổi góc độ suy nghĩ, nàng là tự mình thiết lập nên một kẻ địch giả tưởng đáng sợ, trong ảo tưởng lại tự mình hướng nó đầu hàng, không chiến mà bại...
Nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ vụt nhanh qua như tên bắn, trong đầu Lâu Xuân Vũ hiện lên rất nhiều tình cảnh nặng nề trong mộng, nàng thậm chí lớn mật mà nghĩ, những thứ nàng tự cho là khổ đó, có bao nhiêu, là bởi vì tự mình không chiến mà bại?
Ông trời cho nàng một cơ hội nữa, hay chính là để nàng bù đắp lại quá khú.
Đủ loại chuyện trong mộng, giống như phong cảnh ngoài cửa sổ, thoáng qua tức thì, lưu lại tàn ảnh, khắc ở trong trí nhớ Lâu Xuân Vũ.
Sau khi xuống xe lửa, nàng dựa theo chỉ thị trong nhóm mà đến điểm tập hợp, ở đó, nàng nhìn thấy đại biểu ngữ chỉ dẫn tân sinh F đại, trong dòng người hối hả, biểu ngữ này hấp dẫn nàng đi qua.
Lâu Xuân Vũ kéo tay cầm hành lý đi qua dòng người đông đúc, đi về phía cái biểu ngữ kia.
Nàng nhìn thấy môt người xa lạ đang mỉm cười dưới tấm dưới biểu ngữ, nàng cầm thư thông báo trúng tuyển đưa cho nhân viên tiếp đón, đem tên của mình đăng ký vào danh sách tiếp đón.
"Lâu Xuân Vũ, Lâu đồng học!" Thanh âm này xuyên qua khung cảnh ầm ĩ, xuyên qua núi người cùng biển người, đâm thẳng vào trái tim nàng.
Đó là thanh âm của Tống Tây Tử, Tống Tây Tử gọi tên của nàng, không phải là ngày đó của rất nhiều năm sau, mà là hiện tại.
Sau khi tỉnh mộng, tất cả những chuyện liên quan đến Tống Tây Tử, trong lòng Lâu Xuân Vũ đã nghĩ qua vô số lần
Nàng từng hoài nghi Tống Tây Tử không tồn tại, là nàng vì muốn bản thân vui vẻ mà tưởng tượng ra nhân vật này, cho nên nàng lần lượt đi tìm chứng cứ cho sự tồn tại của người này, bởi vì Tống Tây Tử tồn tại, nàng mới tin tưởng hết thảy phát sinh trong mộng là sự thật, cũng là bởi vì Tống Tây Tử, nàng muốn dùng dũng khí để thay đổi.
Nàng tưởng tượng qua khi bản thân lần nữa xuất hiện ở trước mặt Tống Tây Tử là bộ dạng gì đây.
Mình nhất định phải trưởng thành hơn hiện tại, mặc quần áo tươm tất, mang theo một nụ cười thỏa đáng, điềm tĩnh mà đi đến trước mặt Tống Tây Tử, thoải mái mà giới thiệu bản thân, ta tên Lâu Xuân Vũ.
Không phải là vị lão sư thực tập đứng ở trước cửa nhà nàng do dự xem khi vào cửa có cần cởi giày hay không.
Ít nhất không phải như bây giờ, không phải là một bản thân chật vật không chịu nổi, nàng kéo lấy tay cầm hành lý cực lớn, túi sách sau lưng sắp đè sập bờ vai của nàng, trên lưng nàng thậm chí bị mồ hôi thấm ướt, mồ hôi dính nhớp bao trùm lấy da thịt của nàng, gương mặt của nàng nóng hổi đỏ lên, ngay cả mái tóc cũng làm cho cuộc sống của nàng thêm phần khó khăn, vài sợi tóc không nghe lời chạy trốn khỏi đuôi ngựa, không chịu quản thúc mà che lấy gương mặt của nàng.
Nàng liếm bờ môi khô khốc, đứng bất động tại chỗ, giống như học sinh tiểu học chờ đợi lão sư kiểm tra bài tập, bởi vì phần bài tập qua loa trong túi xách kia mà chột dạ không thôi.
"Xin chào." Lâu Xuân Vũ hướng Tống Tây Tử mười tám tuổi nói ra câu nói đầu tiên.
Tống Tây Tử xem như đại biểu tân sinh, tiếp đón vô số tân sinh, cho nên cũng không có đặc biệt chú ý đến vị đồng học Lâu Xuân Vũ này, ấn tượng duy nhất đối với nàng là, nàng thật dễ khẩn trương.
Nàng tiếp nhận hành lý trong tay Lâu Xuân Vũ, để Lâu Xuân Vũ có thể thoải mái một chút, khi Tống Tây Tử tiếp cận, phần khí tức nhẹ nhàng khoan khoái kia làm Lâu Xuân Vũ không dám nhìn thẳng, dường như là gió lạnh kéo tới trong ngày hè, Lâu Xuân Vũ có chút mất tự nhiên, lui về sau một bước nhỏ, nói: "Cám ơn Tống đồng học."
Trong đầu Tống Tây Tử có một nghi hoặc nho nhỏ chợt lóe lên, như lưu tinh lướt qua, thoáng qua liền biến mất.
Lâu Xuân Vũ làm đăng ký dưới tấm biểu ngữ, còn nhận được một chai nước khoáng ướp lạnh, một đường ngồi xe lửa tới đây xác thực mệt mỏi, nàng vặn mở nắp chai nước, nước khoáng mát lạnh trấn an sự khẩn trương của nàng.
Trên gò má nàng nhiệt ý đã lui xuống một ít, so với vừa rồi ung dung hơn rất nhiều.
"Lâu Xuân Vũ, ngươi đi theo ta, ta dẫn ngươi đến điểm tập hợp, chúng ta đã chuẩn bị xe buýt, mỗi nửa giờ liền có một chuyến đến trường." Tống Tây Tử đem gậy hướng dẫn bàn giao lại, sau đó dựa theo quá trình, đưa Lâu Xuân Vũ đi tới trạm dừng tiếp theo.
Tiếp theo là Lâu Xuân Vũ bị choáng đến kịch liệt ho khan, Lâu Xuân Vũ xoay người đưa lưng về phía nàng, liều mạng gật đầu, "Khụ.. khụ.. khụ... Khụ.. khụ.., hảo, hảo."
Lúc này gương mặt Lâu Xuân Vũ còn muốn đỏ hơn vừa rồi, ngay cả cần cổ đều đã ửng đỏ lên.
"Ngươi thật sự không sao chứ? Chúng ta có Hoắc Hương chính khí thủy giải nhiệt, ngươi có muốn uống trước một ngụm hay không."
"Ta không sao, ta thật sự không sao, ta chỉ là... Có chút khẩn trương."
Bản thân Tống Tây Tử liền là tân sinh, chỉ là bởi vì quen biết với học trưởng, bị kéo tới bắt lao động, mấy ngày nay tiếp đón nhiều tân sinh như vậy, được chứng kiến đủ loại người, Tống Tây Tử có thể hiểu được sự khẩn trương của tân sinh, nhưng mà biểu hiện của Lâu Xuân Vũ so với những người khác là khoa trương hơn một chút, Tống Tây Tử nhạy bén quan sát được một điểm, nàng vốn không dám nhìn thẳng vào mắt mình.
Là mình thoạt nhìn quá nghiêm khắc sao? Tống Tây Tử trước tiên liền kiểm điểm bản thân.
Sáng nay còn có một đồng học nói nàng nhìn giống một phụ đạo viên, lại bổ sung là không phải nói nàng già, là cảm thấy nàng trưởng thành. Cách nói này rất kỳ quái, chẳng lẽ là cách nói chuyện của nàng phong cách trang phục của nàng quá người lớn sao?
Lâu Xuân Vũ vốn không biết hành vi của mình mang đến cho Tống Tây Tử ảnh hưởng lớn như vậy, nàng chỉ là không dám nhìn người kia, sợ ánh mắt của mình để lộ tâm tình của mình.
Đối với Tống Tây Tử mà nói, đây chỉ là hai người không quen biết cơ duyên xảo hợp mà gặp mặt.
Còn đối với Lâu Xuân Vũ mà nói, đây là lần gặp lại sau một đời ly biệt, cách qua một biển người tấp nập, cũng vượt qua sinh tử.
Tống Tây Tử kéo lấy tay cầm hành lý của nàng đi ở phía trước, Lâu Xuân Vũ cùng Tống Tây Tử giữ một khoảng cách mà đi theo ở phía sau.
Bóng lưng của Tống Tây Tử trong đám đông đặc biệt dễ làm người khác chú ý, giống như người khác đều trở thành cái bóng của Tống Tây Tử, trở thành mơ hồ không rõ, bóng lưng của Tống Tây Tử là hình ảnh tươi sáng rõ nét khắc sâu duy nhất ở nơi này.
Bóng lưng Tống Tây Tử im lặng rơi lệ trong đêm kia, cùng bóng lưng của Tống Tây Tử giờ phút này, vốn là không thể trộn lẫn, đây là hai người, một là có bản thân từng xuất hiện, một là bản thân chưa kịp tham dự.
Cho nên bản thân hẳn là nên cùng nàng giữ một khoảng cách mới đúng.
Mới qua thêm vài phút đồng hồ, Tống Tây Tử cảm thấy thái độ của tân sinh Lâu Xuân Vũ đồng học lại có biến hóa, trở nên giống như có chút lãnh mạc.
Tuy rằng nàng vẫn là hữu lễ mà nói với mình một câu cám ơn, nhưng mà khi hành lý được đưa lên xe, nàng liền rời đi, giống như trên người mình mang theo virus đáng sợ.
Thật sự là vô cùng kỳ quái. Trong lòng Tống Tây Tử dán một nhãn hiệu cho vị đồng học mới này.
Nàng sau đó liền vứt người kia đến sau đầu, bởi vì tiếp theo còn có thêm nhiều tân sinh cần nàng đến gặp mặt.
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※※
Lâu Xuân Vũ:... Trên người ta có phải hay không có mùi mồ hôi...
Tống Tây Tử: Ngươi làm sao biết ta họ Tống? Ta đã từng tự giới thiệu qua sao?
Độc giả: Tác giả, ngươi đứng ra, ta cam đoan đánh không chết ngươi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.