Ta Gầy Dựng Sự Nghiệp Nuôi Dưỡng Ngươi
Chương 5
Bỉ Ngạn Tiêu Thanh Mạc
16/02/2022
Thi tuyển sinh đối với đệ tử cao trung mà nói chính là điểm cuối trong sự nghiệp học tập của ba năm cao trung, từ khi đặt chân lên cao trung đều luôn làm chuẩn bị cho hai ngày thi tuyển này.
Mà trường cao trung của Lâu Xuân Vũ cũng rất thú vị, dựa theo niên cấp mà bố trí phòng học, từ tiến vào lầu một cho đến bước lên lầu ba, cần dùng ba năm thời gian, cả năm cao tam, đèn ở lầu ba của tòa nhà dạy học vĩnh viễn là được thắp sáng sớm nhất, tắt đi trễ nhất.
Học đệ học muội cao nhất cao nhị hối hả, hoan hô nhảy nhót lúc tan học, vui vẻ giống như chim bay về rừng.
Lớp tự học cao tam liền chính là lặng yên im ắng, mọi người chỉ muốn nhanh chóng trở về phòng dọn dẹp đi ngủ.
Bất tri bất giác Lâu Xuân Vũ đã trải qua ba năm ở trường cao trung này, hoàn thành bốn bài thi trong hai ngày của kỳ thi tuyển sinh, sau khi nàng nộp lên bài thi cuối cùng, liền theo mọi người ra khỏi phòng học.
Trên hành lang, nàng xuyên qua ô cửa sổ nhìn thấy một dãy bàn được sắp xếp chỉnh tề, còn có trên cái bàn kia được dán lên mã số của nàng, cảm giác đây hết thảy đều không chân thực đến như vậy.
Chủ nhiệm lớp đứng bên ngoài vạch kẻ vàng của tòa nhà dạy học rướn cổ nhìn qua, vội vàng chờ đợi đệ tử của mình đi ra, sau khi nàng nhìn thấy đệ tử đi tới, quan sát biểu lộ trên mặt từng đệ tử, đặc biệt chú ý những đệ tử ý lộ ra chán nản.
Lão sư của môn thi cuối cùng thậm chí vội vàng nắm lấy một đệ tử đi qua liền hỏi một câu cuối cùng có kịp hảo hảo đọc đề hay không...
Khuôn viên sân trường ồn ào trở nên yên tĩnh khi những chiếc xe buýt chở đầy đệ tử lần lượt rời đi, Lâu Xuân Vũ ngồi cùng một chỗ với bạn cùng phòng của nàng, các nàng trao đổi phần tâm đắc trong bài thi, hoặc là tâm sự những sắp xếp trong tương lai, thỉnh thoảng còn đề cập đến những món ăn không hợp khẩu vị trong nhà ăn, những câu trò chuyện thoải mái lại vu vơ, trò chuyện một chút, tâm tình cũng liền thả lỏng hơn.
Trước khi thi chờ đợi lo lắng, lúc khảo thi thấp thỏm bất an, sau khi thi xong thoáng cái liền cái gì cũng không muốn nghĩ đến, cái gì thành tích thi tốt nghiệp, cái gì phân số, đó đều đã không còn là chuyện đáng để các nàng bận tâm đến, các nàng nghĩ nhiệt tình mà vui chơi, đem những chuyện muốn làm lại chưa thể làm được lúc trước đều làm qua một lần, bầu trời xanh như vậy, các nàng còn trẻ như vậy, có cái gì phải băn khoăn.
Những ngày hạnh phúc như vậy sẽ không tồn tại quá lâu nữa, khi còn nhỏ Lâu Xuân Vũ liền ngóng trông lớn lên, trưởng thành có thể tự do tự tại, không bị câu buộc, muốn gì được nấy mà tiêu sái.
Nhưng đến khi thật sự lớn lên, phát hiện vẫn là lúc trước tốt, cho dù người lớn có niềm vui của người lớn, nhưng kèm theo đó cũng chính là buồn rầu.
Bản thân khi vô pháp đối mặt với thực tế liền muốn trốn tránh, thường xuyên mơ thấy tình cảnh của bản thân lúc trước, nàng học cách đạp xe trên con đường xi măng ngoài thôn, nàng ngồi trên chiếc xe đạp của ba ba, nàng trước kia đã dùng hết tất cả dũng khí, nàng không đủ tự tin để điều khiển con quái vật này, hai tay nắm thật chặc tay lái, toàn thân cứng ngắc, tay chân vốn không nghe lời, nàng đạp xe xiêu xiêu vẹo vẹo mà tiến lên, chưa đi được bao nhiêu mét liền cả người cả xe đã ngã ngửa trên mặt đất.
Đầu gối của nàng mài rách da trên nền đất xi măng, miệng vết thương truyền đến nóng rát đau đớn.
Nàng đau đến muốn từ bỏ, mẹ của nàng không biết lúc nào đã đứng ở bên đường, cũng không có tiến lên đến đỡ lấy nàng, mà là đứng ở một bên thờ ơ nói đi xe có cái gì khó, này cũng không biết, làm sao lại ngốc như vậy.
Mẹ nói năm đó lần đầu tiên bà học đi xe đạp liền biết đi.
Lâu Xuân Vũ rất tức giận, lời người lớn nói luôn là nhẹ nhàng như vậy, giống như ở trong mắt người lớn, không gì có thể làm khó bọn họ, bất luận cái gì khó khăn cũng có thể thoải mái chiến thắng.
Lâu Xuân Vũ khẽ cắn môi từ trên mặt đất đứng lên, đem xe đạp nâng dậy, nàng khẽ cắn môi học đi xe, khi nàng đạp xe vững vàng tiến lên, bánh xe nhanh chóng chuyển động, dẫn dắt nàng đi đến một nơi rất xa.
Khi nàng học được cách đi xe, mới biết được đi xe thật sự không khó.
Mà lúc này, nàng ngồi giữa nhóm bạn học, dường như chính là một người lớn đã học xong cách đi xe, nhưng mà nàng sẽ không thay đổi thành loại người lớn vô tình này, ỷ vào chính mình đã trải qua, liền không chút lưu tình mà cười nhạo đám hài tử đang trong quá trình tìm hiểu để trưởng thành.
Lâu Xuân Vũ từ trường học về nhà cũng không thuận tiện, trường học của nàng ở vùng ngoại thành, không có chuyến xe chạy thẳng về, nàng cần đi xe buýt đến bến xe, ở bến xe chờ những chuyến xe vận chuyển bất hợp pháp.
Mà những chuyến xe buýt nhỏ về sau bởi vì bị nghiêm trị, liền biến mất trong lịch sử.
Điều làm Lâu Xuân Vũ khắc sâu ấn tượng chính là thứ mà những chuyến xe buýt nhỏ này chuyên chở, ngày mùa trên xe sẽ bị các loại giỏ đựng trái cây rau quả chiếm hết lối đi, cũng từng gặp qua một lão thái thái lên xe, mang theo ba cái lồng gà, trên đường đi cô cô cô rất náo nhiệt.
Lần này người bên cạnh Lâu Xuân Vũ liền mang theo cả một gánh gà con về nhà. Những con gà con lông xù núp trong lồng trúc, Lâu Xuân Vũ nhìn nhiều mấy lần, bị những động vật nhỏ lông xù này kíƈɦ ŧɦíƈɦ lên thiếu nữ tâm.
Đi xuống xe, nàng đeo lên ba lô của mình.
Nơi này từng cọng cây ngọn cỏ đối với nàng mà nói đều là phong cảnh quen thuộc nhất, từ nhỏ nàng ở nơi này lớn lên, sau khi tốt nghiệp vốn cho rằng có thể đi đến thành phố lớn, chính là vẫn bị người trong nhà khuyên nhủ trở về, khi đó, nàng cũng không vui, mỗi ngày đều trôi qua trong bối rối cùng dao động, thậm chí đối với chuyện này trong lòng còn có chút chán ghét, chỉ là con người sẽ tạo thành thói quen, sau khi đã có thói quen bị bài bố, biến thành chết lặng, tâm cũng đã chết, liền không suy nghĩ nhiều như vậy nữa.
Nàng men theo con đường quen thuộc mà đi về nhà mình, đại môn mở rộng, sân nhỏ không có thay đổi, vài năm trước đây, vài năm tiếp theo đều là duy trì bộ dáng như vậy.
Trong sân có một cây quế hoa cực lớn, ngọn cây có thể vươn ngang đến lầu hai, đây là cái cây được gieo xuống vào năm Lâu Xuân Vũ sinh ra, hàng năm mùa thu quế hoa tỏa hương, người đi ngang qua nơi này, từ rất xa đã có thể nghe thấy được mùi hoa quế.
Lâu Xuân Vũ đẩy ra cửa chống trộm, mẹ liền vọt ra, hỏi nàng: "Trở về rồi! Cuộc thi khảo thế nào? Có so đáp án với lão sư hay không? Lão sư nói cái gì, các ngươi lần thi này thế nào?"
Lâu Xuân Vũ không thể trả lời nhiều câu hỏi như vậy, liền đơn giản ứng phó, "Bình thường phát huy, lão sư nói trước đừng so đáp án, hiện tại còn không biết ai đúng ai sai, sợ ảnh hưởng tâm tình."
Mẹ đối với lời này của lão sư liền không đồng ý, "Này, không so đáp án làm sao biết mình thi có tốt hay không."
Ánh mắt Lâu Xuân Vũ rơi trên bàn ăn, bàn ăn hình tròn đã bị đồ ăn lấp đầy, chỉ chừa lại bốn vị trí đặt chén cơm.
"Xuân Vũ, con chỉ cần làm lão sư thì tốt rồi, mẹ đều đã giúp con lưu ý tốt rồi..." Mẹ còn muốn nói tiếp cái gì đó, Lâu Xuân Vũ ngắt lời bà, "Mẹ, con đói bụng, chúng ta ăn cơm trước đi."
Ba ba nói: "Đúng đúng, ăn cơm trước, ngươi vội gì chứ, hài tử mới thi tuyển sinh xong, ngươi liền công tác đều đã cân nhắc tốt rồi, có phải quá gấp rồi hay không."
"Mẹ thế nào lại cảm thấy chỉ vài ngày không gặp, tính khí của con đều bướng bỉnh rồi, có phải cảm thấy mẹ xen vào việc của người khác hay không, mẹ là rảnh rỗi kiếm chuyện sao, mẹ từ trên xuống dưới chạy quan hệ, là vì ai?"
"Đủ rồi, ăn cơm trước, hài tử đều đói bụng." Ba ba cất cao thanh âm, người không có cảm giác tồn tại như ông lúc này liền bày ra tư thái nhất gia chi chủ.
Mẹ mắt trắng không còn chút máu, không có cho ông nửa điểm sắc mặt tốt.
"Liền luôn phát cáu với ta."
Thời gian trôi qua một lát, bát cơm trong tay Lâu Xuân Vũ khe khẽ thả ở trên bàn, nàng nói: "Con ăn no rồi, con lên lầu nghỉ ngơi."
Mà đồ ăn trước mặt nàng không hề có dấu vết động qua.
"Cánh cứng cáp rồi!"
"Ngươi bớt tranh cãi a, hài tử mới thi xong trở về, ngươi đã nói không ngừng nghỉ..."
"Ngươi trách ta? Ta đều là suy nghĩ cho nàng..."
Tiếng cãi vã dưới lầu đứt quãng, khi Lâu Xuân Vũ đóng cửa sổ lại, những âm thanh này cũng bị nhốt ở bên ngoài.
Gian phòng của Lâu Xuân Vũ là gian nhỏ ở hướng Tây, giường là một chiếc giường lò xo nhỏ nhỏ, gian phòng rất nhỏ, bày đủ một tủ sách, một giá sách.
Lâu Xuân Vũ đã trải qua thời thơ ấu của mình trên chiếc bàn cũ mà đệ đệ của nàng đào thải, trên bàn sách để lại đủ loại dấu vết, mà những gì nàng lưu lại chỉ có trong một góc, nàng dùng dao gọt bút chì khắc lại ba chữ học tập tốt.
Đầu ngón tay của nàng lướt nhẹ qua mặt bàn lắng đọng bụi bặm, ở phía trên vẽ ra một đạo dấu vết.
Rõ ràng trong nhà có hai cái hài tử, lại không được đối đãi công bằng. Mà cha mẹ luôn có các loại lý do để thuyết phục nàng, gian phòng, phòng của đệ đệ là ở hướng Nam, có thể phơi nắng, liền được bảo rằng làm tỷ tỷ phải biết nhường nhịn, cho nên đưa cho đệ đệ. Bàn, dùng lý do là sau này nàng ở lại trong trường, không dùng đến, cho nên không cần thay mới, dùng cái đệ đệ đã đào thải là được rồi.
Dần dà nàng cũng liền quen, cho nên sau này khi gặp phải những tình huống như vậy, nàng tự giác mà rời đi, chủ động nói nàng không cần, đưa cho đệ đệ, bởi vì nàng biết rõ, cho dù bản thân có muốn, cũng liền không được, bản thân chủ động từ bỏ, ngược lại có thể làm cho mẹ lộ ra dáng tươi cười, khen mình một câu hiểu chuyện.
Nàng lên trung học, nhìn những nữ hài khác, mới phát hiện thì ra nữ hài có thể không hiểu chuyện, có thể tùy hứng mà lựa chọn, chỉ là khi đó cái từ hiểu chuyện này đã xâm nhập thật sâu trong nội tâm của nàng, hóa thành xiềng xích kiềm chế nàng.
Nàng luôn mang theo cái từ này sống cho đến thời khắc khi nàng chết đi.
Mà trường cao trung của Lâu Xuân Vũ cũng rất thú vị, dựa theo niên cấp mà bố trí phòng học, từ tiến vào lầu một cho đến bước lên lầu ba, cần dùng ba năm thời gian, cả năm cao tam, đèn ở lầu ba của tòa nhà dạy học vĩnh viễn là được thắp sáng sớm nhất, tắt đi trễ nhất.
Học đệ học muội cao nhất cao nhị hối hả, hoan hô nhảy nhót lúc tan học, vui vẻ giống như chim bay về rừng.
Lớp tự học cao tam liền chính là lặng yên im ắng, mọi người chỉ muốn nhanh chóng trở về phòng dọn dẹp đi ngủ.
Bất tri bất giác Lâu Xuân Vũ đã trải qua ba năm ở trường cao trung này, hoàn thành bốn bài thi trong hai ngày của kỳ thi tuyển sinh, sau khi nàng nộp lên bài thi cuối cùng, liền theo mọi người ra khỏi phòng học.
Trên hành lang, nàng xuyên qua ô cửa sổ nhìn thấy một dãy bàn được sắp xếp chỉnh tề, còn có trên cái bàn kia được dán lên mã số của nàng, cảm giác đây hết thảy đều không chân thực đến như vậy.
Chủ nhiệm lớp đứng bên ngoài vạch kẻ vàng của tòa nhà dạy học rướn cổ nhìn qua, vội vàng chờ đợi đệ tử của mình đi ra, sau khi nàng nhìn thấy đệ tử đi tới, quan sát biểu lộ trên mặt từng đệ tử, đặc biệt chú ý những đệ tử ý lộ ra chán nản.
Lão sư của môn thi cuối cùng thậm chí vội vàng nắm lấy một đệ tử đi qua liền hỏi một câu cuối cùng có kịp hảo hảo đọc đề hay không...
Khuôn viên sân trường ồn ào trở nên yên tĩnh khi những chiếc xe buýt chở đầy đệ tử lần lượt rời đi, Lâu Xuân Vũ ngồi cùng một chỗ với bạn cùng phòng của nàng, các nàng trao đổi phần tâm đắc trong bài thi, hoặc là tâm sự những sắp xếp trong tương lai, thỉnh thoảng còn đề cập đến những món ăn không hợp khẩu vị trong nhà ăn, những câu trò chuyện thoải mái lại vu vơ, trò chuyện một chút, tâm tình cũng liền thả lỏng hơn.
Trước khi thi chờ đợi lo lắng, lúc khảo thi thấp thỏm bất an, sau khi thi xong thoáng cái liền cái gì cũng không muốn nghĩ đến, cái gì thành tích thi tốt nghiệp, cái gì phân số, đó đều đã không còn là chuyện đáng để các nàng bận tâm đến, các nàng nghĩ nhiệt tình mà vui chơi, đem những chuyện muốn làm lại chưa thể làm được lúc trước đều làm qua một lần, bầu trời xanh như vậy, các nàng còn trẻ như vậy, có cái gì phải băn khoăn.
Những ngày hạnh phúc như vậy sẽ không tồn tại quá lâu nữa, khi còn nhỏ Lâu Xuân Vũ liền ngóng trông lớn lên, trưởng thành có thể tự do tự tại, không bị câu buộc, muốn gì được nấy mà tiêu sái.
Nhưng đến khi thật sự lớn lên, phát hiện vẫn là lúc trước tốt, cho dù người lớn có niềm vui của người lớn, nhưng kèm theo đó cũng chính là buồn rầu.
Bản thân khi vô pháp đối mặt với thực tế liền muốn trốn tránh, thường xuyên mơ thấy tình cảnh của bản thân lúc trước, nàng học cách đạp xe trên con đường xi măng ngoài thôn, nàng ngồi trên chiếc xe đạp của ba ba, nàng trước kia đã dùng hết tất cả dũng khí, nàng không đủ tự tin để điều khiển con quái vật này, hai tay nắm thật chặc tay lái, toàn thân cứng ngắc, tay chân vốn không nghe lời, nàng đạp xe xiêu xiêu vẹo vẹo mà tiến lên, chưa đi được bao nhiêu mét liền cả người cả xe đã ngã ngửa trên mặt đất.
Đầu gối của nàng mài rách da trên nền đất xi măng, miệng vết thương truyền đến nóng rát đau đớn.
Nàng đau đến muốn từ bỏ, mẹ của nàng không biết lúc nào đã đứng ở bên đường, cũng không có tiến lên đến đỡ lấy nàng, mà là đứng ở một bên thờ ơ nói đi xe có cái gì khó, này cũng không biết, làm sao lại ngốc như vậy.
Mẹ nói năm đó lần đầu tiên bà học đi xe đạp liền biết đi.
Lâu Xuân Vũ rất tức giận, lời người lớn nói luôn là nhẹ nhàng như vậy, giống như ở trong mắt người lớn, không gì có thể làm khó bọn họ, bất luận cái gì khó khăn cũng có thể thoải mái chiến thắng.
Lâu Xuân Vũ khẽ cắn môi từ trên mặt đất đứng lên, đem xe đạp nâng dậy, nàng khẽ cắn môi học đi xe, khi nàng đạp xe vững vàng tiến lên, bánh xe nhanh chóng chuyển động, dẫn dắt nàng đi đến một nơi rất xa.
Khi nàng học được cách đi xe, mới biết được đi xe thật sự không khó.
Mà lúc này, nàng ngồi giữa nhóm bạn học, dường như chính là một người lớn đã học xong cách đi xe, nhưng mà nàng sẽ không thay đổi thành loại người lớn vô tình này, ỷ vào chính mình đã trải qua, liền không chút lưu tình mà cười nhạo đám hài tử đang trong quá trình tìm hiểu để trưởng thành.
Lâu Xuân Vũ từ trường học về nhà cũng không thuận tiện, trường học của nàng ở vùng ngoại thành, không có chuyến xe chạy thẳng về, nàng cần đi xe buýt đến bến xe, ở bến xe chờ những chuyến xe vận chuyển bất hợp pháp.
Mà những chuyến xe buýt nhỏ về sau bởi vì bị nghiêm trị, liền biến mất trong lịch sử.
Điều làm Lâu Xuân Vũ khắc sâu ấn tượng chính là thứ mà những chuyến xe buýt nhỏ này chuyên chở, ngày mùa trên xe sẽ bị các loại giỏ đựng trái cây rau quả chiếm hết lối đi, cũng từng gặp qua một lão thái thái lên xe, mang theo ba cái lồng gà, trên đường đi cô cô cô rất náo nhiệt.
Lần này người bên cạnh Lâu Xuân Vũ liền mang theo cả một gánh gà con về nhà. Những con gà con lông xù núp trong lồng trúc, Lâu Xuân Vũ nhìn nhiều mấy lần, bị những động vật nhỏ lông xù này kíƈɦ ŧɦíƈɦ lên thiếu nữ tâm.
Đi xuống xe, nàng đeo lên ba lô của mình.
Nơi này từng cọng cây ngọn cỏ đối với nàng mà nói đều là phong cảnh quen thuộc nhất, từ nhỏ nàng ở nơi này lớn lên, sau khi tốt nghiệp vốn cho rằng có thể đi đến thành phố lớn, chính là vẫn bị người trong nhà khuyên nhủ trở về, khi đó, nàng cũng không vui, mỗi ngày đều trôi qua trong bối rối cùng dao động, thậm chí đối với chuyện này trong lòng còn có chút chán ghét, chỉ là con người sẽ tạo thành thói quen, sau khi đã có thói quen bị bài bố, biến thành chết lặng, tâm cũng đã chết, liền không suy nghĩ nhiều như vậy nữa.
Nàng men theo con đường quen thuộc mà đi về nhà mình, đại môn mở rộng, sân nhỏ không có thay đổi, vài năm trước đây, vài năm tiếp theo đều là duy trì bộ dáng như vậy.
Trong sân có một cây quế hoa cực lớn, ngọn cây có thể vươn ngang đến lầu hai, đây là cái cây được gieo xuống vào năm Lâu Xuân Vũ sinh ra, hàng năm mùa thu quế hoa tỏa hương, người đi ngang qua nơi này, từ rất xa đã có thể nghe thấy được mùi hoa quế.
Lâu Xuân Vũ đẩy ra cửa chống trộm, mẹ liền vọt ra, hỏi nàng: "Trở về rồi! Cuộc thi khảo thế nào? Có so đáp án với lão sư hay không? Lão sư nói cái gì, các ngươi lần thi này thế nào?"
Lâu Xuân Vũ không thể trả lời nhiều câu hỏi như vậy, liền đơn giản ứng phó, "Bình thường phát huy, lão sư nói trước đừng so đáp án, hiện tại còn không biết ai đúng ai sai, sợ ảnh hưởng tâm tình."
Mẹ đối với lời này của lão sư liền không đồng ý, "Này, không so đáp án làm sao biết mình thi có tốt hay không."
Ánh mắt Lâu Xuân Vũ rơi trên bàn ăn, bàn ăn hình tròn đã bị đồ ăn lấp đầy, chỉ chừa lại bốn vị trí đặt chén cơm.
"Xuân Vũ, con chỉ cần làm lão sư thì tốt rồi, mẹ đều đã giúp con lưu ý tốt rồi..." Mẹ còn muốn nói tiếp cái gì đó, Lâu Xuân Vũ ngắt lời bà, "Mẹ, con đói bụng, chúng ta ăn cơm trước đi."
Ba ba nói: "Đúng đúng, ăn cơm trước, ngươi vội gì chứ, hài tử mới thi tuyển sinh xong, ngươi liền công tác đều đã cân nhắc tốt rồi, có phải quá gấp rồi hay không."
"Mẹ thế nào lại cảm thấy chỉ vài ngày không gặp, tính khí của con đều bướng bỉnh rồi, có phải cảm thấy mẹ xen vào việc của người khác hay không, mẹ là rảnh rỗi kiếm chuyện sao, mẹ từ trên xuống dưới chạy quan hệ, là vì ai?"
"Đủ rồi, ăn cơm trước, hài tử đều đói bụng." Ba ba cất cao thanh âm, người không có cảm giác tồn tại như ông lúc này liền bày ra tư thái nhất gia chi chủ.
Mẹ mắt trắng không còn chút máu, không có cho ông nửa điểm sắc mặt tốt.
"Liền luôn phát cáu với ta."
Thời gian trôi qua một lát, bát cơm trong tay Lâu Xuân Vũ khe khẽ thả ở trên bàn, nàng nói: "Con ăn no rồi, con lên lầu nghỉ ngơi."
Mà đồ ăn trước mặt nàng không hề có dấu vết động qua.
"Cánh cứng cáp rồi!"
"Ngươi bớt tranh cãi a, hài tử mới thi xong trở về, ngươi đã nói không ngừng nghỉ..."
"Ngươi trách ta? Ta đều là suy nghĩ cho nàng..."
Tiếng cãi vã dưới lầu đứt quãng, khi Lâu Xuân Vũ đóng cửa sổ lại, những âm thanh này cũng bị nhốt ở bên ngoài.
Gian phòng của Lâu Xuân Vũ là gian nhỏ ở hướng Tây, giường là một chiếc giường lò xo nhỏ nhỏ, gian phòng rất nhỏ, bày đủ một tủ sách, một giá sách.
Lâu Xuân Vũ đã trải qua thời thơ ấu của mình trên chiếc bàn cũ mà đệ đệ của nàng đào thải, trên bàn sách để lại đủ loại dấu vết, mà những gì nàng lưu lại chỉ có trong một góc, nàng dùng dao gọt bút chì khắc lại ba chữ học tập tốt.
Đầu ngón tay của nàng lướt nhẹ qua mặt bàn lắng đọng bụi bặm, ở phía trên vẽ ra một đạo dấu vết.
Rõ ràng trong nhà có hai cái hài tử, lại không được đối đãi công bằng. Mà cha mẹ luôn có các loại lý do để thuyết phục nàng, gian phòng, phòng của đệ đệ là ở hướng Nam, có thể phơi nắng, liền được bảo rằng làm tỷ tỷ phải biết nhường nhịn, cho nên đưa cho đệ đệ. Bàn, dùng lý do là sau này nàng ở lại trong trường, không dùng đến, cho nên không cần thay mới, dùng cái đệ đệ đã đào thải là được rồi.
Dần dà nàng cũng liền quen, cho nên sau này khi gặp phải những tình huống như vậy, nàng tự giác mà rời đi, chủ động nói nàng không cần, đưa cho đệ đệ, bởi vì nàng biết rõ, cho dù bản thân có muốn, cũng liền không được, bản thân chủ động từ bỏ, ngược lại có thể làm cho mẹ lộ ra dáng tươi cười, khen mình một câu hiểu chuyện.
Nàng lên trung học, nhìn những nữ hài khác, mới phát hiện thì ra nữ hài có thể không hiểu chuyện, có thể tùy hứng mà lựa chọn, chỉ là khi đó cái từ hiểu chuyện này đã xâm nhập thật sâu trong nội tâm của nàng, hóa thành xiềng xích kiềm chế nàng.
Nàng luôn mang theo cái từ này sống cho đến thời khắc khi nàng chết đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.