Ta Giao Nộp Phạm Nhân Lên Quốc Gia
Chương 67: Ác ma bắt cóc trên nhân gian (17)
Mễ Tử Quân
17/07/2023
【 Vụ án bắt cóc phanh thây gây chấn động cả nước đoạn thời gian trước bị rút án do hung thủ tử vong vì tai nạn giao thông. Gần đây, vụ án có
diễn biến mới. Theo điều tra, Mạc Hạo Vũ là kẻ đứng sau vụ án bắt cóc
phân xác, động cơ gây án là báo thù, đối tượng trả thù chính là nữ doanh nhân nổi tiếng của thành phố chúng ta, nạn nhân của vụ án bắt cóc là
người thân của bà —— Đặng Thúy Bình. 】
【 Cách đây không lâu, Đặng Thúy Bình và bốn người phụ nữ khác đã tham gia vào một vụ án mại dâm - giết người, người bị hại là một nam tiếp viên. Nam tiếp viên đã bất tỉnh sau khi tiếp khách, nhóm người của Đặng Thúy Bình nhầm tưởng rằng hắn đã chết, vì vậy họ đã lên kế hoạch vứt xác. Ai ngờ một người trong nhóm bọn họ đã cứu sống nam tiếp viên. Và nam tiếp viên này chính là đối tượng Mạc Hạo Vũ yêu. 】
【Mạc Hạo Vũ cho rằng nam tiếp viên đã bị Đặng Thúy Bình hại chết, cho nên hắn quyết định bắt cóc con trai của Đặng Thúy Bình sau đó chặt xác nạn nhân một cách dã man. 】
【 Mặc dù phía bên cơ quan công an ra quyết định rút hồ sơ vụ án bắt cóc, nhưng do diễn biến vụ án có thay đổi, vụ án bắt cóc lại phát sinh thêm nhiều điểm nghi vấn, cơ quan công an đã khởi tố lại vụ án và tiếp tục điều tra. 】
【 Mời xem báo cáo chi tiết bên dưới. 】
...
Trên cửa của văn phòng lớn nhất ở lầu hai tòa nhà chính cục công an, tấm biển ''Tổ chuyên án'' lại được treo lên.
Trong vài ngày qua, từ ngoài đời thực đến Internet, từ trực tuyến đến ngoại tuyến, mọi người đều điên cuồng thảo luận về Đặng Thúy Bình.
Mẹ của nạn nhân, một nữ doanh nhân thành đạt, một tấm gương điển hình của người phụ nữ.
Quan chức cùng thương nhân cấu kết, ra vào hộp đêm, vứt xác nam tiếp viên.
Thật khó để tưởng tượng, hết thảy những chuyện này đều thuộc về cùng một người.
Một vài bên truyền thông đã đào lại những tin tức đã phát vào thời điểm xảy ra vụ án bắt cóc, giờ nhìn lại cảm thấy thật nực cười:
【Con trai Đặng Thúy Bình bị giết vì Đặng Thúy Bình đã giết người mà kẻ bắt cóc yêu... Oan có đầu nợ có chủ, nhân quả báo ứng chính là một vòng tròn! 】
【Đặng Khải đầu thai nhầm nhà rồi, nếu không có một người mẹ như vậy, căn bản thằng bé đã không chết! 】
【Tại sao bọn cướp lại giết con trai Đặng Thúy Bình? Con trai bà ấy vô tội! Muốn giết thì giết Đặng Thúy Bình ấy! 】
【Không muốn nói gì thêm, chỉ muốn nói cái chết của bé trai đó quá đáng thương. Muốn khóc. 】
【Mặc kệ Đặng Thúy Bình có giết người hay không, kẻ bắt cóc kia cũng chẳng phải người tốt lành gì! Cắt thi thể của một đứa trẻ thành nhiều mảnh như vậy, loại chuyện này chẳng lẽ người bình thường sẽ làm ra sao? Kẻ bắt cóc này chính là một tên biến thái! 】
【Mấy người ở lầu trên nói không đúng nha! Đặng Thúy Bình không phải là người duy nhất giết ngưu lang đó, còn mấy bà vợ quan chức cũng tham gia đâu! Phải nói đến, bà Đặng là doanh nhân, trong nhóm bọn họ căn bản chẳng là gì, nếu có ý định giết người chắc hẳn là chủ ý của mấy vị phu nhân kia thôi! Bà Đặng đúng là có tội, nhưng chẳng phải ngưu lang đó còn chưa chết hay sao? Bà Đặng có tội nhưng tội không đáng chết a. 】
【Hiện tại hướng dư luận không đúng lắm. Theo như tôi suy đoán, Đặng Thúy Bình tham gia vào việc vứt xác ngưu lang và liên lụy đến một số quan chức, mấy bà phu nhân quan chức đã bị bắt, nhưng ngưu lang còn chưa chết, như vậy những người này căn bản chỉ bị xử vài năm, nếu hướng dư luận dần dần lắng xuống, những người đó nói không chừng đã sớm được thả ra. Bây giờ tin tức bình luận trên Internet đều nhằm vào Đặng Thúy Bình, phải chăng ai đó đã cố tình dẫn lửa lên người Đặng Thúy Bình để giữ cho mình an toàn không? 】
【 Tất cả mọi người bình tĩnh chút, đừng tùy tiện trở thành súng trong tay người khác rồi làm điều sai trái! 】
【Hừ, mấy người thật buồn cười, vội vàng muốn tẩy trắng cho Đặng Thúy Bình như vậy, mấy người là thủy quân Đặng gia thuê phải không?! Quá ghê tởm. Bà Đặng giết người, con trai đền mạng, đừng tẩy trắng nữa! 】
...
Dư luận trỉ chích không ngừng, sự chú ý đến vụ việc ngày càng tăng.
Mặc dù án bắt cóc đang được điều tra lại, nhưng rất ít người bằng lòng giúp sức.
Đặc biệt là Chu đội, đội phó đã tỏ rõ ý kiến, việc tái điều tra vụ án, toàn bộ công lao đều thuộc về Dịch Tiêu, vì vậy việc điều tra lần này vẫn nên để Dịch Tiêu phụ trách.
Ngoài mặt thì nói như vậy nhưng trong lòng mọi người đều có tính toán riêng. Vốn dĩ vụ án bị ép xuống là do có người bên trên nhúng tay vào, việc tái điều tra không chỉ khiến bên trên không hài lòng, làm không tốt thì vừa bị dân chúng mắng chửi, vừa bị cấp trên chèn ép.
... Nếu Dịch Tiêu muốn điều tra, vậy cứ để cô ấy điều tra thôi.
Dịch Tiêu thành lập lại tổ chuyên án, những người được chọn lần này không nhiều lắm, nhưng tất cả bọn họ đều là những người có tầm nhìn sâu sắc, là những cảnh sát chân chính sẵn sàng điều tra rõ chân tướng.
Một nhóm người đồng tâm hiệp lực, cùng nhau sắp xếp lại các sự kiện trước và sau vụ án bắt cóc Đặng Khải.
Lần này nhìn lại, quả thực phía sau vụ án có ẩn tình.
Nghi vấn lớn nhất của vụ án chính là cái chết của Mạc Hạo Vũ.
Mạc Hạo Vũ cùng chiếc xe rơi xuống vách núi, thân xe bốc cháy nổ tung, cơn mưa lớn dập tắt ngọn lửa, chỉ để lại một đống sắt vụn và thi thể đã cháy thành than của Mạc Hạo Vũ.
Đội cảnh sát giao thông sau đó đã đến kiểm tra hiện trường và tiến hành giám định, xác định đây là một vụ tai nạn.
Khi đó, toàn bộ lực lượng của tổ chuyên án đều tập trung tìm chủ nhân chiếc xe. Chiếc Porche không biển số, không có bất kì giấy tờ gì trong xe. Số khung xe của một chiếc xe Porche cùng loại đều được khắc duy nhất trên biển tên ở cửa bên ghế lái, nhưng trong quá trình khám xét xe, cảnh sát không tìm thấy bảng tên, bởi vậy việc điều tra càng trở nên khó khăn hơn.
Bây giờ nhìn lại, mọi thông tin liên quan đến hiện trường đều trống rỗng.
Quá kì lạ.
Như thể ai đó cố tình xóa đi tất cả thông tin không cho cảnh sát tra ra được danh tính của Mạc Hạo Vũ.
Sau khi thảo luận, tổ chuyên án nhất trí đây là điểm nghi vấn lớn nhất trong vụ án.
... Rốt cuộc là ai không muốn để cảnh sát tìm ra danh tính Mạc Hạo Vũ?
...
Đặng Thúy Bình trong trại tạm giam không hề hay biết về những lời mắng chửi trên khắp thế giới. Cả ngày bà chỉ ngồi thẫn thờ trong phòng giam, đúng giờ ăn vài miếng cơm để duy trì sự sống.
Ngày đó, Đặng Thúy Bình lại được đưa đến phòng thẩm vấn, đợi một lúc, Dịch Tiêu bước vào ngồi đối diện.
Trên bàn chỉ có một tờ giấy nháp viết một vài từ khóa. Ánh mắt Dịch Tiêu rơi vào giữa tờ giấy, lời còn chưa nói thì đã nghe thấy Đặng Thúy Bình hỏi:
''Mọi chuyện tôi cũng khai hết rồi, cô còn muốn hỏi cái gì?''
''...''
Dịch Tiêu khoanh tay, chậm rãi nói: ''Cô Đặng, sau khi Đặng Khải bị bắt cóc, chị đã làm gì?''
Hai tay Đặng Thúy Bình đan vào nhau đặt trước ngực, trên trán bắt đầu toát mồ hôi, đôi mắt đảo nhìn xung quanh, cuối cùng bà hít một hơi thật sâu ngẩng đầu nói:
''Ở nhà, chờ kẻ bắt cóc liên lạc.''
''Chị không đoán được thân phận của kẻ bắt cóc?''
''Tôi không biết hắn.''
''Vậy tại sao chị không báo cảnh sát sớm hơn?''
''Báo cảnh sát sớm? Báo cảnh sát sớm hơn, con tôi sẽ chết sớm hơn...!''
Đôi mắt Đặng Thúy Bình đỏ hoe, bà cắn răng kiềm chế bản thân không hét lên.
Dịch Tiêu nhắm mắt, trong đầu hiện lên một hàng số liệu, cô nói:
''Căn cứ theo dự án phân tích các vụ án bắt cóc quy mô lớn của bộ công an phía Nam đất nước đã phân tích, trong khoảng hai thập kỷ trở lại đây, sau khi nạn nhân bị bắt cóc, thân nhân người bị hại báo cảnh sát trong vòng 24 tiếng đồng hồ chiếm khoảng 30%, 48 tiếng chiếm 35%, 72 tiếng chiếm 25%, khoảng 9% còn lại chậm nhất trong vòng một tuần sẽ báo cảnh sát.''
Cô mở mắt, đứng dậy đi tới trước mặt Đặng Thúy Bình, gằn từng chữ: ''Sau một tuần mới báo cảnh sát chỉ chiếm 0.4%... cô Đặng, chị thuộc 0.4% đó.''
Đặng Thúy Bình ngoài cười nhưng trong không cười, nhếch khóe miệng:
''Vậy thì sao? Cô cho rằng cảnh sát các cô rất lợi hại phải không? Nếu bọn bắt cóc không lấy tiền chuộc, tôi vẫn không gặp được con trai, tôi sẽ không bao giờ gọi cảnh sát...!''
Dịch Tiêu: ''... Thật?''
Đặng Thúy Bình dời ánh mắt, nhìn chằm chằm mặt đất một lúc, bà thở dài, cả người ngả ra sau nói:
''Cảnh sát Dịch, dù sao tôi cũng là phụ nữ và cũng là một người mẹ. Không sai, chuyện liên quan đến Bạch Tử Dục là tôi nhất thời hồ đồ, tôi không nên cùng Dương Phương và mấy người phụ nữ kia thông đồng làm bậy, lại càng không nên ném xác Bạch Tử Dục trong khi hắn có khả năng vẫn còn sống. Tôi hối hận, tôi hối hận, tôi hối hận vì lúc ấy không thể kiên trì đưa Bạch Tử Dục tới bệnh viện, nếu đưa hắn đi, những chuyện sau đó sẽ không xảy ra... Con tôi, con tôi cũng không bị sát hại!''
''Là lỗi của tôi, là tôi hại chết con trai mình, nhân quả báo ứng ứng lên người tôi rồi, nhưng vì cái gì, tại sao tên biến thái cuồng giết người ấy không giết tôi, nhất định phải giết con trai tôi? Hắn đây là muốn mạng của tôi!... Các người xử đi, tôi chấp nhận sự trừng phạt của pháp luật, tôi sẵn sàng chịu trách nhiệm cho tất cả những gì tôi đã gây ra, nhưng, nhưng mà...''
Hai tay Đặng Thúy Bình siết thật chặt đập lên ván gỗ trước mặt, ánh mắt rưng rưng, giọng run rẩy nói:
''Nhưng mà, tôi yêu con tôi, lúc nó bị bắt cóc, tôi là người đau khổ nhất, tôi chỉ cần... chỉ cần đưa ba tỷ cho bọn bắt cóc càng sớm càng tốt là tôi có thể gặp được Tiểu Khải... Chẳng lẽ tôi làm sai sao? Là một người mẹ, làm như vậy là sai sao?... Làm ơn dừng lại đi, tôi thực sự không muốn, không muốn Tiểu Khải...''
''Mạc Hạo Vũ là do chị giết?''
Ánh mắt Đặng Thúy Bình rưng rưng lên án nhưng cũng không đả động được Dịch Tiêu. Bà đang nói được một nửa, Dịch Tiêu đột ngột ngắt lời, hỏi câu hỏi như vậy.
''Cái, cái gì...?''
Đặng Thúy Bình hỏi ngược lại, bà hít một hơi sâu, trừng mắt nhìn, sau đó mới hiểu ra ý trong câu hỏi của Dịch Tiêu, hai bên vai tức giận đến độ run lên:
Bà khó khăn lặp lại: ''Cô nói cái gì?!''
Vẻ mặt Dịch Tiêu vẫn bình tĩnh như cũ, hỏi lại một lần nữa:
''Mạc Hạo Vũ, là do chị giết?''
Đặng Thúy Bình lắp bắp mấy câu, đùng đùng nổi giận phản bác: ''Cô đùa tôi đấy à?! Không phải Mạc Hạo Vũ bị tai nạn xe chết rồi sao? Hôm hắn chết, tôi bất tỉnh đến mức phải nhập viện, làm sao có thể giết hắn?! Hơn nữa, tôi hoàn toàn không biết hắn, nếu không phải là các người tra ra được mối quan hệ giữa Mạc Hạo Vũ và Bạch Tử Dục, tôi thậm chí còn không biết hắn ta còn có một người theo đuổi phiền toái như vậy!''
Nói liền một hơi, Đặng Thúy Bình chợt im lặng.
Dịch Tiêu ngồi đối diện nhìn chằm chằm bà, nói: ''Phiền toái... người theo đuổi? Cô Đặng, từ ''Phiền toái'' này của chị ý là chỉ phiền toái trên phương diện nào?''
Đặng Thúy Bình vẫn im lặng.
''Hôm nay không nói cũng không sao, ngay mai tôi lại đến.''
...
Trong phòng làm việc bên cạnh phòng thẩm vấn, các thành viên trong tổ chuyên án đang cẩn thận phân tích từng biểu hiện của Đặng Thúy Bình trong lúc thẩm vấn, từng người sau đó đều rơi vào im lặng.
Cho đến khi Dịch Tiêu bước tới, ngồi xuống phía trước, cô nhìn xung quanh hỏi: ''... Mọi người thấy sao?''
''... Hơi khó nói. Đặng Thúy Bình luôn trong trạng thái điên điên khùng khùng, tinh thần không ổn định, những điều bà ấy nói đều có lý.''
Có người lắc đầu: ''Không đúng, trạng thái tinh thần Đặng Thúy Bình không ổn định, nhưng khi cảnh sát Dịch hỏi về Mạc Hạo Vũ, bà ấy đặc biệt kích động... Nhìn từ góc độ khác, nếu cô là Đặng Thúy Bình, Mạc Hạo Vũ giết con trai cô, cô lại còn bị cảnh sát vu khống rằng cô giết Mạc Hạo Vũ, cô sẽ phản ứng ra sao?''
''Tôi... có lẽ tôi sẽ sửng sốt, sẽ cảm thấy tức giận, sẽ hỏi lại cảnh sát tại sao lại vu khống tôi như vậy.''
''Đúng vậy. Tôi chắc chắn sẽ hỏi lại cảnh sát tại sao lại vu khống tôi. Nhưng Đặng Thúy Bình không nghĩ đến nó, chỉ thốt ra những lý do để bào chữa cho bản thân, cực kì rành mạch, khiến người ta phải kinh ngạc.''
''... Điều này cũng không thể nói lên được gì. Đặng Thúy Bình là doanh nhân, phản ứng nhanh, logic mạnh là điều rất bình thường. Chúng ta không thể vì điều này mà kết luận Đặng Thúy Bình, hơn nữa bà ta nói cũng có lý. Bà ta có chứng cứ ngoại phạm, lúc bà ta nhập viện còn có cảnh sát đứng bên ngoài giám sát, chẳng lẽ nửa đêm bà ta mọc thêm cánh, lén lút bay ra ngoài giết người à?''
Một hình cảnh lớn tuổi nhìn Dịch Tiêu nói:
''Tiểu Dịch, cô xác định Mạc Hạo Vũ bị sát hại...?''
Dịch Tiêu gật đầu: ''Hiện trường vụ tai nạn xe có rất nhiều điểm đáng ngờ, huống hồ... Bạch Tử Dục từng nói, Mạc Hạo Vũ sẽ không đi ra ngoài vào ngày mưa.''
''Lời của Bạch Tử Dục... Có đáng tin cậy không?''
Dịch Tiêu mím môi: ''Cho đến bây giờ chúng ta hầu như không biết gì về Mạc Hạo Vũ. Ít ra Bạch Tử Dục là người hiểu rõ Mạc Hạo Vũ nhất. Trước kia chúng ta bị manh mối dẫn dắt, nhưng có một số thứ, chỉ dựa vào manh mối thì không thể phơi bày ra hết, còn cần phải dựa vào kinh nghiệm, dựa vào trực giác... Tôi tin rằng đằng sau cái chết của Mạc Hạo Vũ còn có ẩn tình khác.''
''Vậy mới kỳ lạ, nếu nói Đặng Thúy Bình thiết kế hiện trường tai nạn xe khiến Mạc Hạo Vũ chết, bà ta có động cơ, nhưng không có thời gian gây án, nói như vậy...''
Đột nhiên Dịch Tiêu có một tia linh cảm, cô ngẩng đầu, trong mắt xẹt qua một tia giảo hoạt.
Cô tiếp lời: ''Nếu Đặng Thúy Bình có đồng bọn thì sao?''
Mọi người ngẩn ra.
Nhìn dáng vẻ mỉm cười của Dịch Tiêu, hình cảnh lớn tuổi nhíu mày hỏi:
''Tiểu Dịch... Cô biết đồng bọn là ai sao?''
''Không chắc chắn.''
Dịch Tiêu bĩu môi: ''Nhưng lại khiến tôi nhớ tới một người khả nghi.''
【 Cách đây không lâu, Đặng Thúy Bình và bốn người phụ nữ khác đã tham gia vào một vụ án mại dâm - giết người, người bị hại là một nam tiếp viên. Nam tiếp viên đã bất tỉnh sau khi tiếp khách, nhóm người của Đặng Thúy Bình nhầm tưởng rằng hắn đã chết, vì vậy họ đã lên kế hoạch vứt xác. Ai ngờ một người trong nhóm bọn họ đã cứu sống nam tiếp viên. Và nam tiếp viên này chính là đối tượng Mạc Hạo Vũ yêu. 】
【Mạc Hạo Vũ cho rằng nam tiếp viên đã bị Đặng Thúy Bình hại chết, cho nên hắn quyết định bắt cóc con trai của Đặng Thúy Bình sau đó chặt xác nạn nhân một cách dã man. 】
【 Mặc dù phía bên cơ quan công an ra quyết định rút hồ sơ vụ án bắt cóc, nhưng do diễn biến vụ án có thay đổi, vụ án bắt cóc lại phát sinh thêm nhiều điểm nghi vấn, cơ quan công an đã khởi tố lại vụ án và tiếp tục điều tra. 】
【 Mời xem báo cáo chi tiết bên dưới. 】
...
Trên cửa của văn phòng lớn nhất ở lầu hai tòa nhà chính cục công an, tấm biển ''Tổ chuyên án'' lại được treo lên.
Trong vài ngày qua, từ ngoài đời thực đến Internet, từ trực tuyến đến ngoại tuyến, mọi người đều điên cuồng thảo luận về Đặng Thúy Bình.
Mẹ của nạn nhân, một nữ doanh nhân thành đạt, một tấm gương điển hình của người phụ nữ.
Quan chức cùng thương nhân cấu kết, ra vào hộp đêm, vứt xác nam tiếp viên.
Thật khó để tưởng tượng, hết thảy những chuyện này đều thuộc về cùng một người.
Một vài bên truyền thông đã đào lại những tin tức đã phát vào thời điểm xảy ra vụ án bắt cóc, giờ nhìn lại cảm thấy thật nực cười:
【Con trai Đặng Thúy Bình bị giết vì Đặng Thúy Bình đã giết người mà kẻ bắt cóc yêu... Oan có đầu nợ có chủ, nhân quả báo ứng chính là một vòng tròn! 】
【Đặng Khải đầu thai nhầm nhà rồi, nếu không có một người mẹ như vậy, căn bản thằng bé đã không chết! 】
【Tại sao bọn cướp lại giết con trai Đặng Thúy Bình? Con trai bà ấy vô tội! Muốn giết thì giết Đặng Thúy Bình ấy! 】
【Không muốn nói gì thêm, chỉ muốn nói cái chết của bé trai đó quá đáng thương. Muốn khóc. 】
【Mặc kệ Đặng Thúy Bình có giết người hay không, kẻ bắt cóc kia cũng chẳng phải người tốt lành gì! Cắt thi thể của một đứa trẻ thành nhiều mảnh như vậy, loại chuyện này chẳng lẽ người bình thường sẽ làm ra sao? Kẻ bắt cóc này chính là một tên biến thái! 】
【Mấy người ở lầu trên nói không đúng nha! Đặng Thúy Bình không phải là người duy nhất giết ngưu lang đó, còn mấy bà vợ quan chức cũng tham gia đâu! Phải nói đến, bà Đặng là doanh nhân, trong nhóm bọn họ căn bản chẳng là gì, nếu có ý định giết người chắc hẳn là chủ ý của mấy vị phu nhân kia thôi! Bà Đặng đúng là có tội, nhưng chẳng phải ngưu lang đó còn chưa chết hay sao? Bà Đặng có tội nhưng tội không đáng chết a. 】
【Hiện tại hướng dư luận không đúng lắm. Theo như tôi suy đoán, Đặng Thúy Bình tham gia vào việc vứt xác ngưu lang và liên lụy đến một số quan chức, mấy bà phu nhân quan chức đã bị bắt, nhưng ngưu lang còn chưa chết, như vậy những người này căn bản chỉ bị xử vài năm, nếu hướng dư luận dần dần lắng xuống, những người đó nói không chừng đã sớm được thả ra. Bây giờ tin tức bình luận trên Internet đều nhằm vào Đặng Thúy Bình, phải chăng ai đó đã cố tình dẫn lửa lên người Đặng Thúy Bình để giữ cho mình an toàn không? 】
【 Tất cả mọi người bình tĩnh chút, đừng tùy tiện trở thành súng trong tay người khác rồi làm điều sai trái! 】
【Hừ, mấy người thật buồn cười, vội vàng muốn tẩy trắng cho Đặng Thúy Bình như vậy, mấy người là thủy quân Đặng gia thuê phải không?! Quá ghê tởm. Bà Đặng giết người, con trai đền mạng, đừng tẩy trắng nữa! 】
...
Dư luận trỉ chích không ngừng, sự chú ý đến vụ việc ngày càng tăng.
Mặc dù án bắt cóc đang được điều tra lại, nhưng rất ít người bằng lòng giúp sức.
Đặc biệt là Chu đội, đội phó đã tỏ rõ ý kiến, việc tái điều tra vụ án, toàn bộ công lao đều thuộc về Dịch Tiêu, vì vậy việc điều tra lần này vẫn nên để Dịch Tiêu phụ trách.
Ngoài mặt thì nói như vậy nhưng trong lòng mọi người đều có tính toán riêng. Vốn dĩ vụ án bị ép xuống là do có người bên trên nhúng tay vào, việc tái điều tra không chỉ khiến bên trên không hài lòng, làm không tốt thì vừa bị dân chúng mắng chửi, vừa bị cấp trên chèn ép.
... Nếu Dịch Tiêu muốn điều tra, vậy cứ để cô ấy điều tra thôi.
Dịch Tiêu thành lập lại tổ chuyên án, những người được chọn lần này không nhiều lắm, nhưng tất cả bọn họ đều là những người có tầm nhìn sâu sắc, là những cảnh sát chân chính sẵn sàng điều tra rõ chân tướng.
Một nhóm người đồng tâm hiệp lực, cùng nhau sắp xếp lại các sự kiện trước và sau vụ án bắt cóc Đặng Khải.
Lần này nhìn lại, quả thực phía sau vụ án có ẩn tình.
Nghi vấn lớn nhất của vụ án chính là cái chết của Mạc Hạo Vũ.
Mạc Hạo Vũ cùng chiếc xe rơi xuống vách núi, thân xe bốc cháy nổ tung, cơn mưa lớn dập tắt ngọn lửa, chỉ để lại một đống sắt vụn và thi thể đã cháy thành than của Mạc Hạo Vũ.
Đội cảnh sát giao thông sau đó đã đến kiểm tra hiện trường và tiến hành giám định, xác định đây là một vụ tai nạn.
Khi đó, toàn bộ lực lượng của tổ chuyên án đều tập trung tìm chủ nhân chiếc xe. Chiếc Porche không biển số, không có bất kì giấy tờ gì trong xe. Số khung xe của một chiếc xe Porche cùng loại đều được khắc duy nhất trên biển tên ở cửa bên ghế lái, nhưng trong quá trình khám xét xe, cảnh sát không tìm thấy bảng tên, bởi vậy việc điều tra càng trở nên khó khăn hơn.
Bây giờ nhìn lại, mọi thông tin liên quan đến hiện trường đều trống rỗng.
Quá kì lạ.
Như thể ai đó cố tình xóa đi tất cả thông tin không cho cảnh sát tra ra được danh tính của Mạc Hạo Vũ.
Sau khi thảo luận, tổ chuyên án nhất trí đây là điểm nghi vấn lớn nhất trong vụ án.
... Rốt cuộc là ai không muốn để cảnh sát tìm ra danh tính Mạc Hạo Vũ?
...
Đặng Thúy Bình trong trại tạm giam không hề hay biết về những lời mắng chửi trên khắp thế giới. Cả ngày bà chỉ ngồi thẫn thờ trong phòng giam, đúng giờ ăn vài miếng cơm để duy trì sự sống.
Ngày đó, Đặng Thúy Bình lại được đưa đến phòng thẩm vấn, đợi một lúc, Dịch Tiêu bước vào ngồi đối diện.
Trên bàn chỉ có một tờ giấy nháp viết một vài từ khóa. Ánh mắt Dịch Tiêu rơi vào giữa tờ giấy, lời còn chưa nói thì đã nghe thấy Đặng Thúy Bình hỏi:
''Mọi chuyện tôi cũng khai hết rồi, cô còn muốn hỏi cái gì?''
''...''
Dịch Tiêu khoanh tay, chậm rãi nói: ''Cô Đặng, sau khi Đặng Khải bị bắt cóc, chị đã làm gì?''
Hai tay Đặng Thúy Bình đan vào nhau đặt trước ngực, trên trán bắt đầu toát mồ hôi, đôi mắt đảo nhìn xung quanh, cuối cùng bà hít một hơi thật sâu ngẩng đầu nói:
''Ở nhà, chờ kẻ bắt cóc liên lạc.''
''Chị không đoán được thân phận của kẻ bắt cóc?''
''Tôi không biết hắn.''
''Vậy tại sao chị không báo cảnh sát sớm hơn?''
''Báo cảnh sát sớm? Báo cảnh sát sớm hơn, con tôi sẽ chết sớm hơn...!''
Đôi mắt Đặng Thúy Bình đỏ hoe, bà cắn răng kiềm chế bản thân không hét lên.
Dịch Tiêu nhắm mắt, trong đầu hiện lên một hàng số liệu, cô nói:
''Căn cứ theo dự án phân tích các vụ án bắt cóc quy mô lớn của bộ công an phía Nam đất nước đã phân tích, trong khoảng hai thập kỷ trở lại đây, sau khi nạn nhân bị bắt cóc, thân nhân người bị hại báo cảnh sát trong vòng 24 tiếng đồng hồ chiếm khoảng 30%, 48 tiếng chiếm 35%, 72 tiếng chiếm 25%, khoảng 9% còn lại chậm nhất trong vòng một tuần sẽ báo cảnh sát.''
Cô mở mắt, đứng dậy đi tới trước mặt Đặng Thúy Bình, gằn từng chữ: ''Sau một tuần mới báo cảnh sát chỉ chiếm 0.4%... cô Đặng, chị thuộc 0.4% đó.''
Đặng Thúy Bình ngoài cười nhưng trong không cười, nhếch khóe miệng:
''Vậy thì sao? Cô cho rằng cảnh sát các cô rất lợi hại phải không? Nếu bọn bắt cóc không lấy tiền chuộc, tôi vẫn không gặp được con trai, tôi sẽ không bao giờ gọi cảnh sát...!''
Dịch Tiêu: ''... Thật?''
Đặng Thúy Bình dời ánh mắt, nhìn chằm chằm mặt đất một lúc, bà thở dài, cả người ngả ra sau nói:
''Cảnh sát Dịch, dù sao tôi cũng là phụ nữ và cũng là một người mẹ. Không sai, chuyện liên quan đến Bạch Tử Dục là tôi nhất thời hồ đồ, tôi không nên cùng Dương Phương và mấy người phụ nữ kia thông đồng làm bậy, lại càng không nên ném xác Bạch Tử Dục trong khi hắn có khả năng vẫn còn sống. Tôi hối hận, tôi hối hận, tôi hối hận vì lúc ấy không thể kiên trì đưa Bạch Tử Dục tới bệnh viện, nếu đưa hắn đi, những chuyện sau đó sẽ không xảy ra... Con tôi, con tôi cũng không bị sát hại!''
''Là lỗi của tôi, là tôi hại chết con trai mình, nhân quả báo ứng ứng lên người tôi rồi, nhưng vì cái gì, tại sao tên biến thái cuồng giết người ấy không giết tôi, nhất định phải giết con trai tôi? Hắn đây là muốn mạng của tôi!... Các người xử đi, tôi chấp nhận sự trừng phạt của pháp luật, tôi sẵn sàng chịu trách nhiệm cho tất cả những gì tôi đã gây ra, nhưng, nhưng mà...''
Hai tay Đặng Thúy Bình siết thật chặt đập lên ván gỗ trước mặt, ánh mắt rưng rưng, giọng run rẩy nói:
''Nhưng mà, tôi yêu con tôi, lúc nó bị bắt cóc, tôi là người đau khổ nhất, tôi chỉ cần... chỉ cần đưa ba tỷ cho bọn bắt cóc càng sớm càng tốt là tôi có thể gặp được Tiểu Khải... Chẳng lẽ tôi làm sai sao? Là một người mẹ, làm như vậy là sai sao?... Làm ơn dừng lại đi, tôi thực sự không muốn, không muốn Tiểu Khải...''
''Mạc Hạo Vũ là do chị giết?''
Ánh mắt Đặng Thúy Bình rưng rưng lên án nhưng cũng không đả động được Dịch Tiêu. Bà đang nói được một nửa, Dịch Tiêu đột ngột ngắt lời, hỏi câu hỏi như vậy.
''Cái, cái gì...?''
Đặng Thúy Bình hỏi ngược lại, bà hít một hơi sâu, trừng mắt nhìn, sau đó mới hiểu ra ý trong câu hỏi của Dịch Tiêu, hai bên vai tức giận đến độ run lên:
Bà khó khăn lặp lại: ''Cô nói cái gì?!''
Vẻ mặt Dịch Tiêu vẫn bình tĩnh như cũ, hỏi lại một lần nữa:
''Mạc Hạo Vũ, là do chị giết?''
Đặng Thúy Bình lắp bắp mấy câu, đùng đùng nổi giận phản bác: ''Cô đùa tôi đấy à?! Không phải Mạc Hạo Vũ bị tai nạn xe chết rồi sao? Hôm hắn chết, tôi bất tỉnh đến mức phải nhập viện, làm sao có thể giết hắn?! Hơn nữa, tôi hoàn toàn không biết hắn, nếu không phải là các người tra ra được mối quan hệ giữa Mạc Hạo Vũ và Bạch Tử Dục, tôi thậm chí còn không biết hắn ta còn có một người theo đuổi phiền toái như vậy!''
Nói liền một hơi, Đặng Thúy Bình chợt im lặng.
Dịch Tiêu ngồi đối diện nhìn chằm chằm bà, nói: ''Phiền toái... người theo đuổi? Cô Đặng, từ ''Phiền toái'' này của chị ý là chỉ phiền toái trên phương diện nào?''
Đặng Thúy Bình vẫn im lặng.
''Hôm nay không nói cũng không sao, ngay mai tôi lại đến.''
...
Trong phòng làm việc bên cạnh phòng thẩm vấn, các thành viên trong tổ chuyên án đang cẩn thận phân tích từng biểu hiện của Đặng Thúy Bình trong lúc thẩm vấn, từng người sau đó đều rơi vào im lặng.
Cho đến khi Dịch Tiêu bước tới, ngồi xuống phía trước, cô nhìn xung quanh hỏi: ''... Mọi người thấy sao?''
''... Hơi khó nói. Đặng Thúy Bình luôn trong trạng thái điên điên khùng khùng, tinh thần không ổn định, những điều bà ấy nói đều có lý.''
Có người lắc đầu: ''Không đúng, trạng thái tinh thần Đặng Thúy Bình không ổn định, nhưng khi cảnh sát Dịch hỏi về Mạc Hạo Vũ, bà ấy đặc biệt kích động... Nhìn từ góc độ khác, nếu cô là Đặng Thúy Bình, Mạc Hạo Vũ giết con trai cô, cô lại còn bị cảnh sát vu khống rằng cô giết Mạc Hạo Vũ, cô sẽ phản ứng ra sao?''
''Tôi... có lẽ tôi sẽ sửng sốt, sẽ cảm thấy tức giận, sẽ hỏi lại cảnh sát tại sao lại vu khống tôi như vậy.''
''Đúng vậy. Tôi chắc chắn sẽ hỏi lại cảnh sát tại sao lại vu khống tôi. Nhưng Đặng Thúy Bình không nghĩ đến nó, chỉ thốt ra những lý do để bào chữa cho bản thân, cực kì rành mạch, khiến người ta phải kinh ngạc.''
''... Điều này cũng không thể nói lên được gì. Đặng Thúy Bình là doanh nhân, phản ứng nhanh, logic mạnh là điều rất bình thường. Chúng ta không thể vì điều này mà kết luận Đặng Thúy Bình, hơn nữa bà ta nói cũng có lý. Bà ta có chứng cứ ngoại phạm, lúc bà ta nhập viện còn có cảnh sát đứng bên ngoài giám sát, chẳng lẽ nửa đêm bà ta mọc thêm cánh, lén lút bay ra ngoài giết người à?''
Một hình cảnh lớn tuổi nhìn Dịch Tiêu nói:
''Tiểu Dịch, cô xác định Mạc Hạo Vũ bị sát hại...?''
Dịch Tiêu gật đầu: ''Hiện trường vụ tai nạn xe có rất nhiều điểm đáng ngờ, huống hồ... Bạch Tử Dục từng nói, Mạc Hạo Vũ sẽ không đi ra ngoài vào ngày mưa.''
''Lời của Bạch Tử Dục... Có đáng tin cậy không?''
Dịch Tiêu mím môi: ''Cho đến bây giờ chúng ta hầu như không biết gì về Mạc Hạo Vũ. Ít ra Bạch Tử Dục là người hiểu rõ Mạc Hạo Vũ nhất. Trước kia chúng ta bị manh mối dẫn dắt, nhưng có một số thứ, chỉ dựa vào manh mối thì không thể phơi bày ra hết, còn cần phải dựa vào kinh nghiệm, dựa vào trực giác... Tôi tin rằng đằng sau cái chết của Mạc Hạo Vũ còn có ẩn tình khác.''
''Vậy mới kỳ lạ, nếu nói Đặng Thúy Bình thiết kế hiện trường tai nạn xe khiến Mạc Hạo Vũ chết, bà ta có động cơ, nhưng không có thời gian gây án, nói như vậy...''
Đột nhiên Dịch Tiêu có một tia linh cảm, cô ngẩng đầu, trong mắt xẹt qua một tia giảo hoạt.
Cô tiếp lời: ''Nếu Đặng Thúy Bình có đồng bọn thì sao?''
Mọi người ngẩn ra.
Nhìn dáng vẻ mỉm cười của Dịch Tiêu, hình cảnh lớn tuổi nhíu mày hỏi:
''Tiểu Dịch... Cô biết đồng bọn là ai sao?''
''Không chắc chắn.''
Dịch Tiêu bĩu môi: ''Nhưng lại khiến tôi nhớ tới một người khả nghi.''
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.