Ta Giao Nộp Phạm Nhân Lên Quốc Gia
Chương 56: Ác ma bắt cóc trên nhân gian (6)
Mễ Tử Quân
24/10/2022
Phòng bệnh của Đặng nữ sĩ nằm ở khu vực riêng biệt, có y tá riêng chăm sóc.
Dịch Tiêu gõ cửa, cô đi vào và đặt một giỏ trái cây lên đầu giường. Đặng Thúy Bình nằm trên giường bệnh, ánh mắt bà vô hồn nhìn chằm chằm trần nhà màu trắng, giống như không cảm giác được Dịch Tiêu và Hoàng Miễn đang đi tới.
''Đặng nữ sĩ.''
Dịch Tiêu nhẹ giọng gọi một câu, Đặng Thúy Bình vẫn không đáp lại.
Dì Triệu - y tá chăm sóc vỗ nhẹ lên gối bên phải của Đặng Thúy Bình, nhỏ giọng nói:
''Chị Đặng, nhìn xem, mấy đồng chí cảnh sát tới thăm chị.''
Trong phút chốc, Đặng Thúy Bình hồi phục tinh thần, từ khóe mắt phải rơi xuống một giọt nước mắt, sau đó, bà dường như đang từ một thế giới khác trở về thực tại, bà khẽ quay đầu, nhìn chằm chằm Dịch Tiêu, đôi môi khô khốc đầy nứt nẻ hỏi:
''Dịch... Cảnh sát Dịch, tóm được bọn bắt cóc rồi sao?''
''Chúng tôi đã tìm ra kẻ tình nghi, nhưng trong lúc hắn chạy trốn, cả xe lẫn người đều rơi xuống vách núi, đã chết.''
Dịch Tiêu bình tĩnh thuật lại sự tình.
Ánh mắt Đặng Thúy Bình dừng lại trên người Dịch Tiêu chừng ba mươi giây, cuối cùng, bà chậm rãi quay đầu đi, đôi mắt đờ đẫn vô hồn nhìn chằm chằm trần nhà không nói gì.
Hoàng Miễn nói, hiện tại Đặng nữ sĩ trông không khác mẹ của anh lúc ngoài năm mươi tuổi, mỗi lần nhìn thấy vẻ mặt đầy tuyệt vọng của Đặng nữ sĩ, anh cũng không nhịn được mà lau nước mắt.
''Kể từ khi tỉnh lại đến giờ chị Đặng đã như thế này rồi.''
Ra khỏi phòng bệnh, y tá Dì Triệu nói: ''Nhìn thấy chị Đặng như vậy, tôi cũng cảm thấy đau lòng. Bốn năm ngày nay chị ấy vẫn chưa ăn gì, hoàn toàn chỉ dựa vào đường Glucose để có thể nói.... Aiz.''
Hoàng Miễn sụt sịt: ''Dì Triệu, dì cố gắng khuyên nhủ Đặng nữ sĩ phải ăn uống a, không thể hủy hoại thân thể của mình như vậy... Người nhà của Đặng nữ sĩ không tới sao? Bà ấy còn một đứa con gái, vì vậy không thể không ăn không uống.''
''Người nhà không đến, chị Đặng không cho, nói rằng như vậy sẽ ảnh hưởng đến việc thi vào cấp ba của con bé...'' Dì Triệu thở dài, ''Ngược lại, bố mẹ của chị Đặng đã tới mấy lần, đôi vợ chồng già còn đáng thương hơn, cháu trai không còn, con gái hiện giờ lại thành ra như vậy, nếu họ tới thêm vài lần nữa, có khi hai ông bà cũng phải nhập viện.''
Dịch Tiêu rũ mắt, không biết đang suy tư điều gì. Dì Triệu và Hoàng Miễn đang nói chuyện với nhau, cô chợt ngước mắt lên, hỏi:
''Dì Triệu, trong khoảng thời gian này còn có ai đến thăm Đặng nữ sĩ không?''
''Có rất nhiều người đến, bạn và đồng nghiệp của chị Đặng tới thăm, nhưng chị Đặng không muốn gặp ai, tôi cũng giúp một chút ngăn bọn họ ở ngoài.''
''Có người nào trông khả nghi tới không?'' Dịch Tiêu hỏi tiếp.
Dì Triệu hít một hơi, nhắm mắt lại suy nghĩ một chút: ''Không có người khả nghi, nhưng có chuyện khá kì lạ.''
Nói xong, dì Triệu quay trở lại phòng bệnh ôm ra bốn bó hoa tươi, hai bó hoa Cẩm Chướng, một bó Bách Hợp và một bó hoa Hồng đỏ.
Suốt bốn năm ngày Đặng Thúy Bình nằm viện, mỗi ngày đều có người giấu tên đặt một bó hoa trước cửa phòng bệnh, người đó không để lại tên hay thiệp. Hằng ngày, khoảng chừng mười giờ tối, Dì Triệu sẽ trở về phòng tắm rửa thay đồ, lúc quay lại dì ấy luôn thấy trước cửa phòng bệnh đặt một bó hoa.
Chuyện này đã xảy ra bốn lần, dì Triệu nghi ngờ có người thầm muốn đến thăm Đặng nữ sĩ nhưng không tiện ra mặt.
''Sau đó tôi có hỏi các vị bác sĩ và y tá khác, nhưng bọn họ đều nói không nhớ có ai ôm hoa tới phòng bệnh... Thật kỳ lạ, thăm bệnh lại còn phải lén lén lút lút.'' Dì Triệu giật mình, lặng lẽ hạ giọng, nghi thần nghi quỷ nói, ''... Đồng chí cảnh sát, có khi nào, đó chính là hung thủ sát hại con trai chị Đặng?''
Hoàng Miễn chợt cảm thấy lạnh sống lưng: "Dì Triệu, dì đừng nói bừa, kẻ bắt cóc đã chết rồi.''
Dịch Tiêu cầm bốn bó hoa kiểm tra một lượt, cuối cùng hỏi: ''Dì Triệu, bốn bó hoa này đưa tới theo thứ tự nào?''
''... Hình như hai ngày đầu là hai bó Cẩm Chướng, ngày thứ ba là Bách Hợp, ngày thứ tư là hoa Hồng.''
Dịch Tiêu đặt bó hoa xuống, cong môi nói: ''Người đến thăm Đặng nữ sĩ không phải là bọn cướp... Không, đúng hơn là hoàn toàn ngược lại.''
Hoàng Miễn ngẩn ra: ''Cảnh sát Dịch, chị biết ai tặng hoa sao?''
Dịch Tiêu hé miệng cười cười, sau đó dẫn theo Hoàng Miễn cùng dì Triệu tới phòng giám sát của bệnh viện.
Sau khi kiểm tra camera giám sát, quả nhiên, mỗi đêm khoảng chừng mười giờ, khi dì Triệu đến phòng rửa tay, có người mặc áo chùm đầu ôm một bó hoa tươi đặt trước cửa phòng bệnh, sau đó nhìn qua ô cửa nhỏ trên cửa ra vào quan sát người bên trong phòng bệnh một chút, chưa tới một phút đã nhanh chóng rời đi.
...
Khoảng mười giờ đêm ngày hôm đó, Dì Triệu vẫn đến phòng tắm thay đồ như thường lệ. Bà vừa ra khỏi cửa, người thần bí đến tặng hoa bước ra từ cửa cầu thang bộ ngay hướng chéo với cửa phòng bệnh đi tới.
Người tặng hoa vẫn cầm một bó hoa Hồng đỏ, rồi đem bó hoa đặt dựa vào cửa một cách cẩn thận, sau đó hơi nhón chân lên, tầm mắt nhìn về phía Đặng nữ sĩ đang nằm trên giường bệnh.
Chính lúc này, Hoàng Miễn rón ra rón rén đi tới phía sau người tặng hoa, bàn tay anh đặt trên vai của người đó, giọng nói hết sức nghiêm túc:
''Này!''
''A!''
Người tặng hoa bị Hoàng Miễn dọa giật mình, vội vàng nhảy sang một bên, Hoàng Miễn nắm chặt bả vai không buông, người tặng hoa dù có muốn chạy cũng không chạy thoát được.
Người tặng hoa giãy giụa mấy cái, vừa ngẩng đầu lên lập tức thấy Dịch Tiêu đứng ngay trước mặt.
Dịch Tiêu nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xinh đẹp của người tặng hoa, cô mỉm cười hỏi:
''Em là Đặng Oánh?''
Từ đằng sau, Hoàng Miễn trực tiếp kéo mũ của người tặng hoa xuống để lộ ra mái tóc dài. Hoàng Miễn sửng sốt, vội vàng buông tay của người tặng hoa, tự nhủ: ''Nữ, nữ sinh?... Đặng Oánh... Em là con gái của Đặng nữ sĩ?''
Cô gái nhìn đi nhìn lại rồi lặng lẽ gật đầu.
Trên mặt Hoàng Miễn biểu lộ một dấu chấm hỏi: ''...Em tới thăm mẹ, tại sao còn phải lén lén lút lút?''
Đôi tay Đặng Oánh rũ xuống, ngón tay nắm chặt vạt áo, nửa ngày không chịu nói.
Dịch Tiêu bước tới sờ đầu cô bé, nói: ''Nếu như tôi đoán không sai, thì cô bé không muốn để cho Đặng nữ sĩ lo lắng.''
Sau khi Đặng Khải bị bắt cóc, Đặng Thúy Bình đưa con gái đến nhà ông bà ngoại, chính là không muốn để cho con gái mình bị phân tâm bởi chuyện của Đặng Khải. Nhưng giờ đây tất cả các phương tiện truyền thông đều đang đưa tin về vụ bắt cóc Đặng Khải, Đặng Oánh đương nhiên biết được chuyện gì đã xảy ra trong thời gian này.
Đặng Oánh năm nay mười lăm tuổi, cô bé hiểu tất cả những gì mẹ làm. Hiện tại mẹ đang nằm viện, là con gái đương nhiên cô bé muốn đến thăm mẹ, chẳng qua từ trước đến nay Đặng Thúy Bình nói một là một, Đặng Oánh cũng bởi vì hiểu lòng mẹ, cho nên mới lựa chọn lén lút tới tặng hoa.
''...Là như vậy ạ.'' Hoàng Miễn bĩu môi.
Đặng Oánh gật đầu, chấp nhận lời nói của Dịch Tiêu. Cô bé như một bông hoa nhỏ, trong ánh mắt có chút không yên tâm, cô bé khẽ ngẩng đầu, giọng nói nhẹ như nước hỏi Dịch Tiêu:
''Chị... Làm sao chị biết là em?''
''Rất đơn giản.''
Dịch Tiêu hé miệng cười một tiếng, lại nhìn bó hoa trước cửa phòng bệnh, nói: ''Cũng là do em đưa hoa tới.''
Bốn bó hoa đều có điểm chung từ cách gói hoa, phối màu cho đến kỹ năng cắm hoa đều đến từ một cửa hàng hoa; trong một chuỗi hành động tặng hoa, thông thường lần tặng đầu tiên là lần quan trọng nhất.
Đặng Oánh chọn tặng hoa Cẩm Chướng vào lần đầu tiên và lần thứ hai, mà hoa Cẩm Chướng được dùng tặng mẹ để tỏ lòng biết ơn; đến lần thứ ba, có lẽ Đặng Oánh cảm thấy ý định tặng hoa ở hai lần trước quá mức rõ ràng, cho nên cô bé cố ý đổi sang tặng Bách Hợp, lần thứ tư lại đổi sang hoa Hồng đỏ.
Nếu tất cả những bó hoa đó đều cùng một người tặng, thì lần tặng hoa thứ ba có thể nhìn ra được đối phương cố ý giấu giếm để tránh bị phát hiện.
Nghĩ lại, Đặng Thuý Bình còn có một người con gái chuẩn bị thi vào cấp ba, hàng ngày thời gian tan học khoảng chừng chín giờ; thông qua camera giám sát có thể thấy được vóc dáng người tặng hoa khá gầy yếu, trông giống phụ nữ hơn. Tổng hợp từ nhiều phương diện, cuối cùng Dịch Tiêu xác định, người hàng ngày tới tặng hoa chính là con cái của Đặng Thuý Bình.
Y tá Dì Triệu vội vã chạy từ nhà vệ sịnh trở lại, nhìn thấy người mỗi tối đến tặng hoa là một cô bé đáng yêu như vậy, bỗng nhiên rơi lệ, vỗ bả vai Đặng Oánh, nói:
''Con gái à, con đúng là một đứa bé ngoan, nếu mẹ con mà biết được nhất định sẽ rất vui vẻ.''
Đặng Oánh run rẩy hé miệng nói: ''Dì Triệu, dì có thể đừng nó cho mẹ con biết chuyện con tới đây được không? Con không muốn mẹ lo lắng...''
''Ai! Được, Dì nghe con...''
Dì Triệu không khỏi nhớ tới con gái nhỏ của mình đang học tiểu học ở quê nhà, con bé cũng ngoan ngoãn và biết nghe lời như Đặng Oánh.
...
Sau đó, Hoàng Miễn và Dịch Tiêu đưa Đặng Oánh về nhà.
Sự việc Đặng Khải bị bắt cóc phanh thây đã lan truyền khắp cả nước, khi Đặng Oánh đến trường học, các bạn cùng lớp đều vây quanh cô bé hỏi thăm, ngay cả giáo viên chủ nhiệm cũng tích cực khuyên nhủ Đặng Oánh. Mặc dù trong gia đình xảy ra chuyện lớn như vậy, nhưng hiện giờ cô bé là đứa con duy nhất của Đặng Thúy Bình, Đặng Oánh vẫn phải sống thật tốt...
Vào ngày Đặng Khải bị bắt cóc, Đặng nữ sĩ đã nhờ con gái đến đón em trai mình ở trường tiểu học bên cạnh, hai chị em cùng nhau ngồi trong một cửa hàng gần trường học chờ Đặng nữ sĩ đến đón.
Nhưng không ngờ, sau khi tan học, Đặng Oánh nán lại lớp tán gẫu cùng bạn bè mấy câu. Nếu như cô bé không ở lại tán gẫu cùng các bạn, nói không chừng... Nói không chừng còn có thể nhìn thấy em trai.
Nhưng thực tế thì, Đặng Oánh tới trường tiểu học của Đặng Khải đợi rất lâu, cuối cùng cũng không thể thấy được bóng dáng em trai mình nữa.
Dịch Tiêu cũng khá lo lắng về trạng thái tâm lý của Đặng Oánh. Nhưng may thay, các thầy cô và bạn bè trong lớp đều rất quan tâm đến cô bé, Đặng Oánh tựa như không tự trách bản thân quá nhiều, cũng không thấy xuất hiện vấn đề nghiêm trọng về tâm lý. Nếu có, Đặng Oánh sẽ không thể lén lút tới tặng hoa cho mẹ như vậy.
Thỉnh thoảng, Dịch Tiêu lại liếc nhìn Đặng Oánh thông qua gương chiếu hậu, cứ vài lần như vậy suốt cả đoạn đường. Đặng Oánh cũng chưa từng chủ động mở miệng nói chuyện, cô bé ngồi lặng yên ngẩn ngơ nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ.
Lúc về đến nhà, Đặng Oánh xuống xe, vẫy vẫy tay với hai người bọn họ, nhẹ giọng nói một câu:
''Chúc anh chị ngủ ngon.''
Trái tim Hoàng Miễn run lên, dùng sức mà gật đầu:
''Ngủ ngon, cô bé, nghỉ ngơi thật tốt... Cố gắng lên!''
''Cố gắng lên!'' Dịch Tiêu cũng động viên cô bé một câu.
Đặng Oánh khẽ cười, cuối cùng cô bé cũng nở nụ cười duy nhất trong đêm nay.
Nhìn theo bóng lưng thon gầy của Đặng Oánh, Dịch Tiêu mỉm cười.
''Cảnh sát Dịch, chúng ta đi thôi.''
Hoàng Miễn nói xong chuẩn bị lên xe, Dịch Tiêu đi vòng qua ghế lái phụ, vừa mới mở cửa xe, ánh mắt cô liếc thấy đám hoa dại bên đường, đáy mắt chợt xẹt qua một tia sáng, sau đó chạy đến nhà Đặng Oánh gõ cửa.
Đặng Oánh đứng ở lối vào thay giày được một nửa thì mở cửa, cô bé chớp mắt ngạc nhiên hỏi:
''Chị, còn việc gì sao?''
''... Em gái, tại sao em lại tặng hoa cho mẹ vậy?''
''Bởi vì mẹ em rất thích hoa ở cửa hàng kia. Em nghĩ mẹ sẽ vui hơn một chút khi nhìn thấy những bông hoa đó.''
''Tiệm hoa đó ở đâu?''
Đặng Oánh lấy từ trong túi ra một tấm phiếu giảm giá: ''Ở chỗ này ạ.''
Dịch Tiêu nhận lấy tấm phiếu, cô phát hiện tiệm hoa này nằm ở gần trường cấp hai của Đặng Oánh.
Cô nhìn Đặng Oánh cười cười: ''Cảm ơn nhé.''
''... Không có gì.''
...
Ngày hôm sau, Dịch Tiêu đến tiệm hoa để tìm hiểu.
Đứng trước cửa tiệm hoa, Hoàng Miễn bất đắc dĩ than thở: ''Cảnh sát Dịch, tôi phát hiện, càng ngày tôi càng không theo kịp hành động của chị. Tiệm hoa này có liên quan gì đến việc điều tra của chúng ta vậy...?''
Dịch Tiêu nghiêng đầu, hỏi ngược lại anh: ''Anh cảm thấy Đặng nữ sĩ thích hoa sao?''
''...?''
Hoàng Miễn vò đầu suy nghĩ hồi lâu: ''Này... Tôi cũng không biết a, ai biết được bà ấy có thích hoa hay không.''
Dịch Tiêu mím môi cười: ''Cậu biết đó. Cho dù không biết thì cũng có thể đoán được.''
Trong nhà và phòng làm việc của Đặng Thúy Bình được trang trí theo phong cách đơn giản, thường dùng bốn màu trắng, xanh, xám và đen làm tông màu chủ đạo. Trong những tấm ảnh của Đặng Thúy Bình, trang phục của bà ấy chủ yếu thiên về sự đơn giản và khí chất.
Dịch Tiêu đã từng xem qua rất nhiều bài phỏng vấn về Đặng Thúy Bình trên tạp chí, Đặng nữ sĩ từng nói bà thích phong cách đơn giản, không thích trang trí cầu kì, trên trang phục thường sẽ không có hoa văn, chỉ sử dụng những trang phục có màu đơn sắc.
Nhưng, mẹ của Đặng Oánh lại rất thích hoa ở tiệm bán hoa này.
Cách cắm hoa của tiệm này khá độc đáo -- sự pha trộn giữa các màu sắc tương phản tạo nên một vẻ đẹp đặc biệt. Bó hoa Cẩm Chướng mà Đặng Oánh chọn để tặng mẹ, những bông hoa có màu hồng trắng xen lẫn màu tím, thoạt nhìn có vẻ lộn xộn nhưng lại khiến người ta say mê.
Dựa theo tính cách và thói quen của Đặng Thúy Bình, thật khó để có thể cho rằng bà ấy thích phong cách cắm hoa như vậy.
Dịch Tiêu bước vào cửa hàng hoa.
Tiệm hoa này có tên ''Hoa hồng và súng'' thuộc chuỗi thương hiệu nổi danh toàn quốc, quản lý tiệm là một người phụ nữ hơn hai mươi tuổi. Ngoài ra trong tiệm còn có hai nhân viên học nghề cắm hoa.
Dịch Tiêu đi dạo một vòng quanh tiệm hoa cố gắng tìm kiếm manh mối, quản lý tiệm thấy Dịch Tiêu tới nhưng không hề có ý muốn mua hoa bèn đi qua hàn huyên vài câu.
Quản lý từng nghe qua về vụ bắt cóc và phi tang xác chết. Trong khoảng thời gian này, các phương tiện truyền thông và ký giả thường xuyên tới trường tiểu học của Đặng Khải phỏng vấn, bọn họ vẫn hay đi qua cửa tiệm hoa của cô ấy.
''Tôi vẫn còn nhớ rõ đứa trẻ đó.''
Quản lý cửa hàng suy tư nói: ''Nửa năm trước, mẹ của cậu bé đó dẫn theo hai đứa nhỏ tới cửa hàng. Lần đó hình như là sinh nhật của mẹ cậu bé, gia đình họ chọn hoa rất lâu, cuối cùng cô bé kia... Đúng rồi, trong khoảng thời gian này, mỗi ngày cô bé kia đều tới mua hoa, hôm ấy cô bé sơ ý làm vỡ một bình hoa rất đắt tiền ở đây. Tôi nhớ hôm ấy đúng lúc ông chủ của chúng tôi đến kiểm tra, thấy bình hoa bị vỡ cũng không nói gì, cũng không bắt gia đình họ phải bồi thường...''
Dịch Tiêu hỏi tiếp: ''Sau đó thì sao?''
''Sau đó...''
Quản lý cửa hàng cười cười: ''Sau đó, ông chủ bảo chúng tôi đem bình hoa đặt tại những nơi khách hàng không dễ đụng vào, nếu như vỡ tiếp một cái khác, ông ấy đau lòng chết mất... Ông chủ của chúng tôi đặc biệt thích sưu tầm những chiếc bình hoa đẹp và đắt tiền. Nửa tháng trước, ông ấy đã bay sang Pháp để tìm bình hoa, hiện tại vẫn chưa trở về, không ai có thể liên lạc được với ông ấy. Chúng tôi còn đang lo cuộc họp thường kỳ tháng này sẽ không được diễn ra.''
Dịch Tiêu nhíu mày: ''Ông chủ của mọi người đi nửa tháng rồi vẫn không liên lạc được?''
''Đúng. Thật kỳ lạ. Trước kia khi ra nước ngoài, ông ấy vẫn cùng mọi người họp thông qua giọng nói, lần này thì hoàn toàn biến mất.''
Hoàng Miễn đứng một bên kéo tay áo Dịch Tiêu rồi ghé sát bên tai cô nói thầm:
''Cảnh sát Dịch, một người lớn biến mất ở nước ngoài nửa tháng... Không phải là đã xảy ra chuyện gì rồi chứ?''
Dịch Tiêu cau mày, yêu cầu quản lý cửa hàng cung cấp ảnh và thông tin cá nhân của ông chủ tiệm hoa, để Hoàng Miễn đi kiểm tra một chút.
Sau khi điều tra mới phát hiện, ông chủ này không hề có ghi chép xuất nhập cảnh.
Hoàng Miễn toát mồ hôi lạnh nhìn kết quả tìm kiếm trên màn hình máy tính.
Hai người giật mình cảm thấy có chuyện không ổn, lập tức đến nhà của ông chủ tiệm bán hoa để kiểm tra, trong nhà hắn tìm được một mẩu thuốc lá từ đống rác chưa bị ném đi, sau khi trích xuất ADN trên mẩu thuốc, lại đem mẫu ADN đó đi so sánh với ADN của thi thể bị đốt cháy trên chiếc Posche.
Không lâu sau, việc xác định ADN đã có kết quả.
Báo cáo cho thấy, khối thi thể bị đốt cháy kia chính là ông chủ của chuỗi thương hiệu ''Hoa hồng và súng'' – Mạc Hạo Vũ.
Dịch Tiêu gõ cửa, cô đi vào và đặt một giỏ trái cây lên đầu giường. Đặng Thúy Bình nằm trên giường bệnh, ánh mắt bà vô hồn nhìn chằm chằm trần nhà màu trắng, giống như không cảm giác được Dịch Tiêu và Hoàng Miễn đang đi tới.
''Đặng nữ sĩ.''
Dịch Tiêu nhẹ giọng gọi một câu, Đặng Thúy Bình vẫn không đáp lại.
Dì Triệu - y tá chăm sóc vỗ nhẹ lên gối bên phải của Đặng Thúy Bình, nhỏ giọng nói:
''Chị Đặng, nhìn xem, mấy đồng chí cảnh sát tới thăm chị.''
Trong phút chốc, Đặng Thúy Bình hồi phục tinh thần, từ khóe mắt phải rơi xuống một giọt nước mắt, sau đó, bà dường như đang từ một thế giới khác trở về thực tại, bà khẽ quay đầu, nhìn chằm chằm Dịch Tiêu, đôi môi khô khốc đầy nứt nẻ hỏi:
''Dịch... Cảnh sát Dịch, tóm được bọn bắt cóc rồi sao?''
''Chúng tôi đã tìm ra kẻ tình nghi, nhưng trong lúc hắn chạy trốn, cả xe lẫn người đều rơi xuống vách núi, đã chết.''
Dịch Tiêu bình tĩnh thuật lại sự tình.
Ánh mắt Đặng Thúy Bình dừng lại trên người Dịch Tiêu chừng ba mươi giây, cuối cùng, bà chậm rãi quay đầu đi, đôi mắt đờ đẫn vô hồn nhìn chằm chằm trần nhà không nói gì.
Hoàng Miễn nói, hiện tại Đặng nữ sĩ trông không khác mẹ của anh lúc ngoài năm mươi tuổi, mỗi lần nhìn thấy vẻ mặt đầy tuyệt vọng của Đặng nữ sĩ, anh cũng không nhịn được mà lau nước mắt.
''Kể từ khi tỉnh lại đến giờ chị Đặng đã như thế này rồi.''
Ra khỏi phòng bệnh, y tá Dì Triệu nói: ''Nhìn thấy chị Đặng như vậy, tôi cũng cảm thấy đau lòng. Bốn năm ngày nay chị ấy vẫn chưa ăn gì, hoàn toàn chỉ dựa vào đường Glucose để có thể nói.... Aiz.''
Hoàng Miễn sụt sịt: ''Dì Triệu, dì cố gắng khuyên nhủ Đặng nữ sĩ phải ăn uống a, không thể hủy hoại thân thể của mình như vậy... Người nhà của Đặng nữ sĩ không tới sao? Bà ấy còn một đứa con gái, vì vậy không thể không ăn không uống.''
''Người nhà không đến, chị Đặng không cho, nói rằng như vậy sẽ ảnh hưởng đến việc thi vào cấp ba của con bé...'' Dì Triệu thở dài, ''Ngược lại, bố mẹ của chị Đặng đã tới mấy lần, đôi vợ chồng già còn đáng thương hơn, cháu trai không còn, con gái hiện giờ lại thành ra như vậy, nếu họ tới thêm vài lần nữa, có khi hai ông bà cũng phải nhập viện.''
Dịch Tiêu rũ mắt, không biết đang suy tư điều gì. Dì Triệu và Hoàng Miễn đang nói chuyện với nhau, cô chợt ngước mắt lên, hỏi:
''Dì Triệu, trong khoảng thời gian này còn có ai đến thăm Đặng nữ sĩ không?''
''Có rất nhiều người đến, bạn và đồng nghiệp của chị Đặng tới thăm, nhưng chị Đặng không muốn gặp ai, tôi cũng giúp một chút ngăn bọn họ ở ngoài.''
''Có người nào trông khả nghi tới không?'' Dịch Tiêu hỏi tiếp.
Dì Triệu hít một hơi, nhắm mắt lại suy nghĩ một chút: ''Không có người khả nghi, nhưng có chuyện khá kì lạ.''
Nói xong, dì Triệu quay trở lại phòng bệnh ôm ra bốn bó hoa tươi, hai bó hoa Cẩm Chướng, một bó Bách Hợp và một bó hoa Hồng đỏ.
Suốt bốn năm ngày Đặng Thúy Bình nằm viện, mỗi ngày đều có người giấu tên đặt một bó hoa trước cửa phòng bệnh, người đó không để lại tên hay thiệp. Hằng ngày, khoảng chừng mười giờ tối, Dì Triệu sẽ trở về phòng tắm rửa thay đồ, lúc quay lại dì ấy luôn thấy trước cửa phòng bệnh đặt một bó hoa.
Chuyện này đã xảy ra bốn lần, dì Triệu nghi ngờ có người thầm muốn đến thăm Đặng nữ sĩ nhưng không tiện ra mặt.
''Sau đó tôi có hỏi các vị bác sĩ và y tá khác, nhưng bọn họ đều nói không nhớ có ai ôm hoa tới phòng bệnh... Thật kỳ lạ, thăm bệnh lại còn phải lén lén lút lút.'' Dì Triệu giật mình, lặng lẽ hạ giọng, nghi thần nghi quỷ nói, ''... Đồng chí cảnh sát, có khi nào, đó chính là hung thủ sát hại con trai chị Đặng?''
Hoàng Miễn chợt cảm thấy lạnh sống lưng: "Dì Triệu, dì đừng nói bừa, kẻ bắt cóc đã chết rồi.''
Dịch Tiêu cầm bốn bó hoa kiểm tra một lượt, cuối cùng hỏi: ''Dì Triệu, bốn bó hoa này đưa tới theo thứ tự nào?''
''... Hình như hai ngày đầu là hai bó Cẩm Chướng, ngày thứ ba là Bách Hợp, ngày thứ tư là hoa Hồng.''
Dịch Tiêu đặt bó hoa xuống, cong môi nói: ''Người đến thăm Đặng nữ sĩ không phải là bọn cướp... Không, đúng hơn là hoàn toàn ngược lại.''
Hoàng Miễn ngẩn ra: ''Cảnh sát Dịch, chị biết ai tặng hoa sao?''
Dịch Tiêu hé miệng cười cười, sau đó dẫn theo Hoàng Miễn cùng dì Triệu tới phòng giám sát của bệnh viện.
Sau khi kiểm tra camera giám sát, quả nhiên, mỗi đêm khoảng chừng mười giờ, khi dì Triệu đến phòng rửa tay, có người mặc áo chùm đầu ôm một bó hoa tươi đặt trước cửa phòng bệnh, sau đó nhìn qua ô cửa nhỏ trên cửa ra vào quan sát người bên trong phòng bệnh một chút, chưa tới một phút đã nhanh chóng rời đi.
...
Khoảng mười giờ đêm ngày hôm đó, Dì Triệu vẫn đến phòng tắm thay đồ như thường lệ. Bà vừa ra khỏi cửa, người thần bí đến tặng hoa bước ra từ cửa cầu thang bộ ngay hướng chéo với cửa phòng bệnh đi tới.
Người tặng hoa vẫn cầm một bó hoa Hồng đỏ, rồi đem bó hoa đặt dựa vào cửa một cách cẩn thận, sau đó hơi nhón chân lên, tầm mắt nhìn về phía Đặng nữ sĩ đang nằm trên giường bệnh.
Chính lúc này, Hoàng Miễn rón ra rón rén đi tới phía sau người tặng hoa, bàn tay anh đặt trên vai của người đó, giọng nói hết sức nghiêm túc:
''Này!''
''A!''
Người tặng hoa bị Hoàng Miễn dọa giật mình, vội vàng nhảy sang một bên, Hoàng Miễn nắm chặt bả vai không buông, người tặng hoa dù có muốn chạy cũng không chạy thoát được.
Người tặng hoa giãy giụa mấy cái, vừa ngẩng đầu lên lập tức thấy Dịch Tiêu đứng ngay trước mặt.
Dịch Tiêu nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xinh đẹp của người tặng hoa, cô mỉm cười hỏi:
''Em là Đặng Oánh?''
Từ đằng sau, Hoàng Miễn trực tiếp kéo mũ của người tặng hoa xuống để lộ ra mái tóc dài. Hoàng Miễn sửng sốt, vội vàng buông tay của người tặng hoa, tự nhủ: ''Nữ, nữ sinh?... Đặng Oánh... Em là con gái của Đặng nữ sĩ?''
Cô gái nhìn đi nhìn lại rồi lặng lẽ gật đầu.
Trên mặt Hoàng Miễn biểu lộ một dấu chấm hỏi: ''...Em tới thăm mẹ, tại sao còn phải lén lén lút lút?''
Đôi tay Đặng Oánh rũ xuống, ngón tay nắm chặt vạt áo, nửa ngày không chịu nói.
Dịch Tiêu bước tới sờ đầu cô bé, nói: ''Nếu như tôi đoán không sai, thì cô bé không muốn để cho Đặng nữ sĩ lo lắng.''
Sau khi Đặng Khải bị bắt cóc, Đặng Thúy Bình đưa con gái đến nhà ông bà ngoại, chính là không muốn để cho con gái mình bị phân tâm bởi chuyện của Đặng Khải. Nhưng giờ đây tất cả các phương tiện truyền thông đều đang đưa tin về vụ bắt cóc Đặng Khải, Đặng Oánh đương nhiên biết được chuyện gì đã xảy ra trong thời gian này.
Đặng Oánh năm nay mười lăm tuổi, cô bé hiểu tất cả những gì mẹ làm. Hiện tại mẹ đang nằm viện, là con gái đương nhiên cô bé muốn đến thăm mẹ, chẳng qua từ trước đến nay Đặng Thúy Bình nói một là một, Đặng Oánh cũng bởi vì hiểu lòng mẹ, cho nên mới lựa chọn lén lút tới tặng hoa.
''...Là như vậy ạ.'' Hoàng Miễn bĩu môi.
Đặng Oánh gật đầu, chấp nhận lời nói của Dịch Tiêu. Cô bé như một bông hoa nhỏ, trong ánh mắt có chút không yên tâm, cô bé khẽ ngẩng đầu, giọng nói nhẹ như nước hỏi Dịch Tiêu:
''Chị... Làm sao chị biết là em?''
''Rất đơn giản.''
Dịch Tiêu hé miệng cười một tiếng, lại nhìn bó hoa trước cửa phòng bệnh, nói: ''Cũng là do em đưa hoa tới.''
Bốn bó hoa đều có điểm chung từ cách gói hoa, phối màu cho đến kỹ năng cắm hoa đều đến từ một cửa hàng hoa; trong một chuỗi hành động tặng hoa, thông thường lần tặng đầu tiên là lần quan trọng nhất.
Đặng Oánh chọn tặng hoa Cẩm Chướng vào lần đầu tiên và lần thứ hai, mà hoa Cẩm Chướng được dùng tặng mẹ để tỏ lòng biết ơn; đến lần thứ ba, có lẽ Đặng Oánh cảm thấy ý định tặng hoa ở hai lần trước quá mức rõ ràng, cho nên cô bé cố ý đổi sang tặng Bách Hợp, lần thứ tư lại đổi sang hoa Hồng đỏ.
Nếu tất cả những bó hoa đó đều cùng một người tặng, thì lần tặng hoa thứ ba có thể nhìn ra được đối phương cố ý giấu giếm để tránh bị phát hiện.
Nghĩ lại, Đặng Thuý Bình còn có một người con gái chuẩn bị thi vào cấp ba, hàng ngày thời gian tan học khoảng chừng chín giờ; thông qua camera giám sát có thể thấy được vóc dáng người tặng hoa khá gầy yếu, trông giống phụ nữ hơn. Tổng hợp từ nhiều phương diện, cuối cùng Dịch Tiêu xác định, người hàng ngày tới tặng hoa chính là con cái của Đặng Thuý Bình.
Y tá Dì Triệu vội vã chạy từ nhà vệ sịnh trở lại, nhìn thấy người mỗi tối đến tặng hoa là một cô bé đáng yêu như vậy, bỗng nhiên rơi lệ, vỗ bả vai Đặng Oánh, nói:
''Con gái à, con đúng là một đứa bé ngoan, nếu mẹ con mà biết được nhất định sẽ rất vui vẻ.''
Đặng Oánh run rẩy hé miệng nói: ''Dì Triệu, dì có thể đừng nó cho mẹ con biết chuyện con tới đây được không? Con không muốn mẹ lo lắng...''
''Ai! Được, Dì nghe con...''
Dì Triệu không khỏi nhớ tới con gái nhỏ của mình đang học tiểu học ở quê nhà, con bé cũng ngoan ngoãn và biết nghe lời như Đặng Oánh.
...
Sau đó, Hoàng Miễn và Dịch Tiêu đưa Đặng Oánh về nhà.
Sự việc Đặng Khải bị bắt cóc phanh thây đã lan truyền khắp cả nước, khi Đặng Oánh đến trường học, các bạn cùng lớp đều vây quanh cô bé hỏi thăm, ngay cả giáo viên chủ nhiệm cũng tích cực khuyên nhủ Đặng Oánh. Mặc dù trong gia đình xảy ra chuyện lớn như vậy, nhưng hiện giờ cô bé là đứa con duy nhất của Đặng Thúy Bình, Đặng Oánh vẫn phải sống thật tốt...
Vào ngày Đặng Khải bị bắt cóc, Đặng nữ sĩ đã nhờ con gái đến đón em trai mình ở trường tiểu học bên cạnh, hai chị em cùng nhau ngồi trong một cửa hàng gần trường học chờ Đặng nữ sĩ đến đón.
Nhưng không ngờ, sau khi tan học, Đặng Oánh nán lại lớp tán gẫu cùng bạn bè mấy câu. Nếu như cô bé không ở lại tán gẫu cùng các bạn, nói không chừng... Nói không chừng còn có thể nhìn thấy em trai.
Nhưng thực tế thì, Đặng Oánh tới trường tiểu học của Đặng Khải đợi rất lâu, cuối cùng cũng không thể thấy được bóng dáng em trai mình nữa.
Dịch Tiêu cũng khá lo lắng về trạng thái tâm lý của Đặng Oánh. Nhưng may thay, các thầy cô và bạn bè trong lớp đều rất quan tâm đến cô bé, Đặng Oánh tựa như không tự trách bản thân quá nhiều, cũng không thấy xuất hiện vấn đề nghiêm trọng về tâm lý. Nếu có, Đặng Oánh sẽ không thể lén lút tới tặng hoa cho mẹ như vậy.
Thỉnh thoảng, Dịch Tiêu lại liếc nhìn Đặng Oánh thông qua gương chiếu hậu, cứ vài lần như vậy suốt cả đoạn đường. Đặng Oánh cũng chưa từng chủ động mở miệng nói chuyện, cô bé ngồi lặng yên ngẩn ngơ nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ.
Lúc về đến nhà, Đặng Oánh xuống xe, vẫy vẫy tay với hai người bọn họ, nhẹ giọng nói một câu:
''Chúc anh chị ngủ ngon.''
Trái tim Hoàng Miễn run lên, dùng sức mà gật đầu:
''Ngủ ngon, cô bé, nghỉ ngơi thật tốt... Cố gắng lên!''
''Cố gắng lên!'' Dịch Tiêu cũng động viên cô bé một câu.
Đặng Oánh khẽ cười, cuối cùng cô bé cũng nở nụ cười duy nhất trong đêm nay.
Nhìn theo bóng lưng thon gầy của Đặng Oánh, Dịch Tiêu mỉm cười.
''Cảnh sát Dịch, chúng ta đi thôi.''
Hoàng Miễn nói xong chuẩn bị lên xe, Dịch Tiêu đi vòng qua ghế lái phụ, vừa mới mở cửa xe, ánh mắt cô liếc thấy đám hoa dại bên đường, đáy mắt chợt xẹt qua một tia sáng, sau đó chạy đến nhà Đặng Oánh gõ cửa.
Đặng Oánh đứng ở lối vào thay giày được một nửa thì mở cửa, cô bé chớp mắt ngạc nhiên hỏi:
''Chị, còn việc gì sao?''
''... Em gái, tại sao em lại tặng hoa cho mẹ vậy?''
''Bởi vì mẹ em rất thích hoa ở cửa hàng kia. Em nghĩ mẹ sẽ vui hơn một chút khi nhìn thấy những bông hoa đó.''
''Tiệm hoa đó ở đâu?''
Đặng Oánh lấy từ trong túi ra một tấm phiếu giảm giá: ''Ở chỗ này ạ.''
Dịch Tiêu nhận lấy tấm phiếu, cô phát hiện tiệm hoa này nằm ở gần trường cấp hai của Đặng Oánh.
Cô nhìn Đặng Oánh cười cười: ''Cảm ơn nhé.''
''... Không có gì.''
...
Ngày hôm sau, Dịch Tiêu đến tiệm hoa để tìm hiểu.
Đứng trước cửa tiệm hoa, Hoàng Miễn bất đắc dĩ than thở: ''Cảnh sát Dịch, tôi phát hiện, càng ngày tôi càng không theo kịp hành động của chị. Tiệm hoa này có liên quan gì đến việc điều tra của chúng ta vậy...?''
Dịch Tiêu nghiêng đầu, hỏi ngược lại anh: ''Anh cảm thấy Đặng nữ sĩ thích hoa sao?''
''...?''
Hoàng Miễn vò đầu suy nghĩ hồi lâu: ''Này... Tôi cũng không biết a, ai biết được bà ấy có thích hoa hay không.''
Dịch Tiêu mím môi cười: ''Cậu biết đó. Cho dù không biết thì cũng có thể đoán được.''
Trong nhà và phòng làm việc của Đặng Thúy Bình được trang trí theo phong cách đơn giản, thường dùng bốn màu trắng, xanh, xám và đen làm tông màu chủ đạo. Trong những tấm ảnh của Đặng Thúy Bình, trang phục của bà ấy chủ yếu thiên về sự đơn giản và khí chất.
Dịch Tiêu đã từng xem qua rất nhiều bài phỏng vấn về Đặng Thúy Bình trên tạp chí, Đặng nữ sĩ từng nói bà thích phong cách đơn giản, không thích trang trí cầu kì, trên trang phục thường sẽ không có hoa văn, chỉ sử dụng những trang phục có màu đơn sắc.
Nhưng, mẹ của Đặng Oánh lại rất thích hoa ở tiệm bán hoa này.
Cách cắm hoa của tiệm này khá độc đáo -- sự pha trộn giữa các màu sắc tương phản tạo nên một vẻ đẹp đặc biệt. Bó hoa Cẩm Chướng mà Đặng Oánh chọn để tặng mẹ, những bông hoa có màu hồng trắng xen lẫn màu tím, thoạt nhìn có vẻ lộn xộn nhưng lại khiến người ta say mê.
Dựa theo tính cách và thói quen của Đặng Thúy Bình, thật khó để có thể cho rằng bà ấy thích phong cách cắm hoa như vậy.
Dịch Tiêu bước vào cửa hàng hoa.
Tiệm hoa này có tên ''Hoa hồng và súng'' thuộc chuỗi thương hiệu nổi danh toàn quốc, quản lý tiệm là một người phụ nữ hơn hai mươi tuổi. Ngoài ra trong tiệm còn có hai nhân viên học nghề cắm hoa.
Dịch Tiêu đi dạo một vòng quanh tiệm hoa cố gắng tìm kiếm manh mối, quản lý tiệm thấy Dịch Tiêu tới nhưng không hề có ý muốn mua hoa bèn đi qua hàn huyên vài câu.
Quản lý từng nghe qua về vụ bắt cóc và phi tang xác chết. Trong khoảng thời gian này, các phương tiện truyền thông và ký giả thường xuyên tới trường tiểu học của Đặng Khải phỏng vấn, bọn họ vẫn hay đi qua cửa tiệm hoa của cô ấy.
''Tôi vẫn còn nhớ rõ đứa trẻ đó.''
Quản lý cửa hàng suy tư nói: ''Nửa năm trước, mẹ của cậu bé đó dẫn theo hai đứa nhỏ tới cửa hàng. Lần đó hình như là sinh nhật của mẹ cậu bé, gia đình họ chọn hoa rất lâu, cuối cùng cô bé kia... Đúng rồi, trong khoảng thời gian này, mỗi ngày cô bé kia đều tới mua hoa, hôm ấy cô bé sơ ý làm vỡ một bình hoa rất đắt tiền ở đây. Tôi nhớ hôm ấy đúng lúc ông chủ của chúng tôi đến kiểm tra, thấy bình hoa bị vỡ cũng không nói gì, cũng không bắt gia đình họ phải bồi thường...''
Dịch Tiêu hỏi tiếp: ''Sau đó thì sao?''
''Sau đó...''
Quản lý cửa hàng cười cười: ''Sau đó, ông chủ bảo chúng tôi đem bình hoa đặt tại những nơi khách hàng không dễ đụng vào, nếu như vỡ tiếp một cái khác, ông ấy đau lòng chết mất... Ông chủ của chúng tôi đặc biệt thích sưu tầm những chiếc bình hoa đẹp và đắt tiền. Nửa tháng trước, ông ấy đã bay sang Pháp để tìm bình hoa, hiện tại vẫn chưa trở về, không ai có thể liên lạc được với ông ấy. Chúng tôi còn đang lo cuộc họp thường kỳ tháng này sẽ không được diễn ra.''
Dịch Tiêu nhíu mày: ''Ông chủ của mọi người đi nửa tháng rồi vẫn không liên lạc được?''
''Đúng. Thật kỳ lạ. Trước kia khi ra nước ngoài, ông ấy vẫn cùng mọi người họp thông qua giọng nói, lần này thì hoàn toàn biến mất.''
Hoàng Miễn đứng một bên kéo tay áo Dịch Tiêu rồi ghé sát bên tai cô nói thầm:
''Cảnh sát Dịch, một người lớn biến mất ở nước ngoài nửa tháng... Không phải là đã xảy ra chuyện gì rồi chứ?''
Dịch Tiêu cau mày, yêu cầu quản lý cửa hàng cung cấp ảnh và thông tin cá nhân của ông chủ tiệm hoa, để Hoàng Miễn đi kiểm tra một chút.
Sau khi điều tra mới phát hiện, ông chủ này không hề có ghi chép xuất nhập cảnh.
Hoàng Miễn toát mồ hôi lạnh nhìn kết quả tìm kiếm trên màn hình máy tính.
Hai người giật mình cảm thấy có chuyện không ổn, lập tức đến nhà của ông chủ tiệm bán hoa để kiểm tra, trong nhà hắn tìm được một mẩu thuốc lá từ đống rác chưa bị ném đi, sau khi trích xuất ADN trên mẩu thuốc, lại đem mẫu ADN đó đi so sánh với ADN của thi thể bị đốt cháy trên chiếc Posche.
Không lâu sau, việc xác định ADN đã có kết quả.
Báo cáo cho thấy, khối thi thể bị đốt cháy kia chính là ông chủ của chuỗi thương hiệu ''Hoa hồng và súng'' – Mạc Hạo Vũ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.