Ta Giao Nộp Phạm Nhân Lên Quốc Gia
Chương 2: Thầy giáo xâm phạm học sinh (2) Sờ mặt
Mễ Tử Quân
22/01/2022
Edit: hoa hồng tím
Beta: cầm thú
Dịch Tiêu có được kí ức của Đỗ Linh nhưng cả thể xác và tinh thần của Đỗ Linh đều bị tổn thương nặng nề, trong tiềm thức luôn né tránh sự thật việc mình bị xâm hại cho nên Dịch Tiêu cũng không biết khi nào thì Chu Thanh sẽ ra tay với cô ấy.
Cô chỉ có thể chuẩn bị tốt tâm lý sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào.
Sau khi gõ cửa ba lần, Dịch Tiêu bước vào văn phòng của Chu Thanh. Văn phòng ngăn nắp sạch sẽ, đi dạy được gần ba mươi năm cho nên trong ngăn tủ trưng bày của ông ta để đầy những cúp chứng nhận từ nhỏ đến lớn.
Chu Thanh là một giáo viên dạy văn duy nhất có cấp giáo sư, ông ta rất nổi tiếng ở thành phố A này, từng xuất bản rất nhiều văn xuôi và tiểu thuyết, được mọi người khen tặng và đặt cho danh hiệu "Chu Tự Thanh hiện đại".
Những danh hiệu này giúp cho địa vị của Chu Thanh trong lòng học sinh và phụ huynh rất cao thậm chí có những phụ huynh gọi ông ta là "Chu tiên sinh". Ông ta cũng rất hưởng thụ khi được gọi một tiếng "tiên sinh" như vậy, cho nên khi chấm điểm văn cho học sinh xong đều kí tên "Chu tiên sinh" sau cùng.
"Em đến đây ngồi bên cạnh tôi này."
Không ai có thể nghĩ tới, người được mọi người tôn xưng là Chu tiên sinh này lại là một tên tội phạm xâm hại học sinh.
Trước khi Dịch Tiêu bước vào đã mở máy ghi âm có hình dạng gần giống với cài áo nên dễ dàng giúp cô ngụy trang, cài máy ghi âm lên áo đồng phục. Ngồi bên cạnh Chu Thanh, khoảng cách của hai người không quá hai ba mét, mùi khói thuốc lá khó ngửi ngay lập tức xâm nhập vào người cô, làm cho cô cảm thấy khó thở.
Vừa mở miệng Chu Thanh đã nói về việc tuyển sinh để đi lên tỉnh thực nghiệm của trường trung học.
Hoàn cảnh gia đình của Đỗ Linh khá khó khăn, ba mẹ của cô đều từ nông thôn gần thành phố A đến thành phố A làm việc nhưng cũng là những công nhân cấp thấp. Tuy cuộc sống có khó khăn nhưng ba mẹ cô cũng cố gắng hết sức cho cô học trong môi trường giáo dục tốt nhất. Cho dù nghèo khổ cỡ nào cũng không thể cho con mình có sự giáo dục kém được. Bọn họ muốn con gái của mình có thể trở thành sinh viên đại học sau này khi ra trường trở thành người có học thức làm việc trong văn phòng, không cần chịu khổ giống họ bây giờ nữa.
Thành tích học tập Đỗ Linh khá tốt, dư sức thi vào trường trung học tốt nhất thành phố A, nhưng thành phố A chỉ là một thành phố cấp quận và điều kiện giáo dục của nó vẫn còn quá kém so với thủ đô của tỉnh. Nếu như có thể thuận lợi lấy được một suất đi thực nghiệm trong đợt tuyển sinh này thì khả năng đậu đại học sẽ được tăng lên gấp đôi.
"Chuyện là như vậy, em hãy suy nghĩ kỹ đi." Ánh mắt của Chu Thanh sáng ngời, hoàn toàn là một bộ dáng giáo sư tốt vì lo nghĩ cho học sinh của mình.
"Nhưng mà thầy Chu, chẳng phải cuộc thi tuyển sinh đã sớm kết thúc rồi không phải sao ạ?"
"Trường học của chúng ta có đề cử bạn học khác nhưng bạn học đó có chuyện không thể đi, tôi có chút quen biết bên kia có thể đem cơ hội này cho em." Hai tay của Chu Thanh vẫn khoanh trước ngực, hàm ý sâu xa nói "chuyện này hoàn toàn dựa vào quan hệ cá nhân của thầy, em không được nói cho người khác biết."
Dịch Tiêu gật đầu, suy nghĩ trong chốc lát rồi cười mỉm nói: "Em muốn đi lên tỉnh thực nghiệm... làm phiền thầy...." Vừa nói xong cô còn cúi đầu bày tỏ sự biết ơn của mình.
"Được rồi, như vậy thì dễ nói."
Chu Thanh tới gần Dịch Tiêu, cười nheo mắt, rất tự nhiên kéo tay của cô qua đặt vào lòng bàn tay của hắn còn xoa nắn vuốt ve qua lại: "Em là học trò ngoan của thầy, thầy bằng lòng làm tất cả vì em."
Máy quay phim mini đã ghi lại toàn bộ sự việc này. Dịch Tiêu giống như con thỏ nhỏ bị hoảng sợ nhanh chóng rút tay về, giọng nói run run: "Thưa thầy... như vậy không tốt lắm đâu."
Tròng mắt của Chu Thanh phóng to, hô hấp của ông ta bắt đầu dồn dập, gương mặt trở nên hèn mọn. Loại cầm thú như ông ta thích nhất là nhìn thấy bộ dáng sợ hãi của người bị hại. Dịch Tiêu rất hiểu điểm này nên cô lợi dụng nó để kích thích Chu Thanh, làm như vậy càng lộ rõ bộ mặt thật của hắn.
Quả nhiên, ngay lập tức Chu Thanh mở rộng đôi tay hướng về phía Dịch Tiêu có ý muốn ôm cô.
"Lại đây để thầy ôm em một cái nào..."
Dịch Tiêu đã sớm chú ý tới hành động của hắn, chân phải của cô lập tức di chuyển mau chóng nhảy về phía sau thuận tiện đá vào chân ghế làm nó lật nhào.
Chu Thanh không những không ôm được mà còn bị ngã xuống đất với tư thế chụp ếch, lời nói còn chưa nói xong đành phải nuốt vào bụng một cách dang dở.
Dịch Tiêu nhìn Chu Thanh đang nằm trên mặt đất kêu đau, đôi mắt trong trẻo lạnh lùng nhưng giọng nói lại đầy lo lắng:
"Thầy Chu, thầy có sao không thầy?"
Vẻ mặt của ông ta đầy phẫn nộ, hung hăng đứng lên chỉ vào mặt Dịch Tiêu hỏi: "Đỗ Linh, em muốn đẩy ngã chết thầy có phải hay không?"
"Em không cố ý, em không biết thầy lại muốn...." Dịch Tiêu cúi đầu, đỏ mặt muốn nói lại thôi, hai tay níu chặt góc áo, nhỏ giọng: "Thành thật xin lỗi thầy, em giúp thầy tìm bác sĩ."
Mặt của ông ta vàng như nến, chút lý trí còn sót lại nói cho hắn biết cô gái nhỏ này giống như không phải cố ý, đành bực tức khoát tay ngăn cản cô đi tìm bác sĩ: "Thôi em trở về lớp đi!"
Dịch Tiêu thuận lợi bước ra khỏi phòng, trước khi đóng cửa cô còn quay lại nhìn gương mặt bực tức của Chu Thanh, cười cười rồi mới khép cửa rời đi.
Sau khi tại phòng làm việc của mình ngã xuống, sau đó một khoảng thời gian ông ta không còn đơn độc gặp cô nữa. Tên này rất gian xảo, hắn ngã một lần có thể nghĩ bản thân xui xẻo nhưng nếu ngã lần thứ hai thì hắn ta sẽ nhận ra cô của bây giờ không phải là Đỗ Linh nữa, đến lúc đó hắn lại làm gì tiếp, cô thật sự không dám tưởng tượng, nhưng cô biết chắc là cô càng phản kháng thì sẽ càng kích thích ham muốn chinh phục của Chu Thanh.
Bản chất của hiếp dâm chính là sử dụng sức mạnh và quyền hạn xâm hại đối tượng rồi uy hiếp đe dọa. Đỗ Linh là một cô gái ngoan ngoãn, gia đình cô lại không có bối cảnh nên rất dễ dàng trở thành đối tượng xâm phạm của tên cầm thú này. Nếu thật sự xảy ra chuyện, cho dù gia đình của cô có kêu trời gọi đất như thế nào thì cũng không làm gì được Chu Thanh.
Nhìn xem, Đỗ Linh đã từng mang thai con của Chu Thanh, bằng chứng rõ ràng như thế nhưng hắn vẫn như thường ngày không sợ trời cũng chẳng sợ đất thậm chí còn không biết xấu hổ mà uy hiếp đe dọa Đỗ Linh làm cho cô ấy tự sát.
Kết quả là kẻ ác thì không bị trừng phạt còn người bị hại lại không được giải oan chỉ có thể lấy cái chết để phản kháng thoát khỏi tình cảnh bị hại.
Một ngày, trong thời gian giải lao sau hai tiết học buổi chiều, những người khác thì vui vẻ trò chuyện đùa giỡn còn Dịch Tiêu lại có sắc mặt nặng nề gục đầu xuống bàn, phải suy nghĩ cách đối phó với Chu Thanh như thế nào.
Trước giờ tự học khoảng mười phút thì một đám nam nữ nói chuyện cười đùa ầm ĩ trở lại phòng học.
Dịch Tiêu nheo mắt nhìn nam sinh cao lớn đẹp trai trong số đó. Cậu ta chính là nam sinh có thành tích thể dục nổi tiếng nhất trường, Trần Nhiên. Mới mười lăm tuổi nhưng đã cao một mét tám là một thành viên trong nhóm chạy cự ly dài, mục tiêu của cậu chính là trở thành một vận động viên quốc gia có thể đi thi á vận hội đem vinh quang về cho tổ quốc.
Dáng người của cậu cao gầy nhưng khỏe mạnh cả người đều là đường cong tràn đầy mị lực, còn có một gương mặt đẹp trai, chính là nam thần trong mộng của vô số nữ sinh.
Một đám người vừa đừa giỡn vừa nói chuyện đi đến trước mặt Dịch Tiêu. Không sai, đối với Đỗ Linh mà nói thì Trần Nhiên chính là một người vô cùng chói mắt, hai người vốn chẳng có liên quan gì, chỉ là trùng hợp Trần Nhiên ngồi trước Đỗ Linh mà thôi.
Có một suy nghĩ chợt xuất hiện trong đầu của Dịch Tiêu, bỗng dưng cô ngồi thẳng dậy. Không phải tiểu thuyết vườn trường đều hay viết là nguyên nhân mà nam nữ ma sát xuất hiện tình cảm là do cả hai đều ngồi trước sau như vậy hay sao, không biết chừng giữa nguyên chủ và Trần Nhiên cũng có cái gì đó thì sao. Nhưng cô tìm trong kí ức của Đỗ Linh hết lần này tới lần khác đều không có bất kỳ manh mối gì.
Nói chính xác thì Đỗ Linh không có thanh xuân.
Thanh xuân của những thiếu nữ trưởng thành khỏe mạnh là trở nên xinh đẹp động lòng người, còn thanh xuân của Đỗ Linh chỉ toàn là bóng ma của việc bị Chu Thanh xâm hại.
Dịch Tiêu nhìn chằm chằm bóng lưng của Trần Nhiên mà nhập thần.
Người bạn tốt của Trần Nhiên đang ba hoa khoác lác, không hiểu sao lại chuyển chủ đề cười hề hề như tên trộm nói: "Mọi người có biết lúc nãy anh Trư đã làm gì Trần Nhiên của chúng ta hay không?"
"! ! !" Ngay lập tức tinh thần của mọi người tập trung, thúc giục cậu ta mau nói.
"Hắn a..." Tên này lại cười rồi nhìn Trần Nhiên sau đó lại cười cả nửa ngày vẫn chưa ngưng, cười đến nỗi lưng gập không đứng thẳng dậy, "Thôi để Trần Nhiên tự mình nói cho mọi người biết đi, haha, buồn cười quá đi mất!"
Lúc này ánh mắt của mọi người lại chuyển về phía Trần Nhiên, anh cười gượng hai tiếng, hai chân không tự chủ lùi về phía sau một bước đụng trúng bàn của Đỗ Linh.
Anh giật mình, vội quay đầu lại tay phải sờ sờ gáy, ngượng ngùng nhìn cô cười xin lỗi: "Thật ngại quá, tôi không cố ý."
"Không có việc gì." Sau đó Dịch Tiêu ánh mắt trong suốt nhìn cậu hỏi, "Thế anh Trư đã làm gì cậu?"
Mọi người lại bắt đầu ồn ào, Trần Nhiên không chịu nổi sự tò mò của mọi người đành phải thành thật khai báo: "Vừa rồi tôi bị thầy Chu gọi lên văn phòng làm việc, giúp thầy xoa bóp, xoa bóp được nửa tiếng, tay mỏi nhừ nên muốn nói với thầy Chu một tiếng thì....."
"Sau đó anh Trư vừa sờ mặt Trần Nhiên vừa nói: 'chàng trai trẻ trưởng thành cũng đẹp trai nha...' phốc ha ha ha ha ha thật con mẹ nó cười chết tôi, hahaha!"
"Cái gì, anh Trư thật sự nói như vậy sao?"
"Thật ghê tởm..."
"Như vậy là Trần Nhiên đang bị quấy nhiễu tình dục rồi! Nhanh chóng báo cảnh sát đi!"
"Việc này mà báo cảnh sát thì ai mà tin? Anh Trư là một ông già lại có thể quấy rối một nam sinh trẻ tuổi cao một mét tám như Trần Nhiên sao, cậu nghĩ cảnh sát là người mù hay sao."
Trong khi mọi người đang thảo luận hăng say thì mặt Trần Nhiên càng ngày càng hồng, cuối cùng không chịu nổi đành tìm cớ đi vệ sinh để trốn khỏi phòng học, những người khác đều đem sự việc hôm nay trở thành đề tài nóng hổi để bàn luận say sưa.
Chỉ có Dịch Tiêu là trở nên căng thẳng.
Không đúng, chuyện này có gì đó không đúng.
...
Trước khi tan học buổi tối, Dịch Tiêu có đưa cho Trần Nhiên ngồi phía trước một tờ giấy.
Sau tiết tự học lúc bảy giờ rưỡi, bên ngoài trời cũng đã tối, Trần Nhiên đúng giờ ra vườn hoa nhỏ phía sau nhà xe để xe đạp của trường để gặp Đỗ Linh.
Phía sau vườn hoa nhỏ này chính là nơi ở của công nhân viên chức trong trường, Lúc này phần lớn gia đình đều đã trở về nhà của họ nên hoa viên không có ai rất thích hợp để tán gẫu.
Có lẽ do sự việc xảy ra lúc sáng nên bây giờ Trần Nhiên nhìn Dịch Tiêu hơi ngượng ngùng. Những ngọn đèn mờ trong hoa viên chiếu lên người cậu ta, ẩn ẩn hiện hiện có chút chói mắt.
Dịch Tiêu không hề vòng vo mà đi thẳng vào vấn đề, hỏi chi tiết về việc Trần Nhiên ở cùng Chu Thanh lúc sáng, Trần Nhiên nói lại lần nữa chuyện lúc sáng nhưng bổ sung thêm nhiều việc mà cô không biết.
Việc Chu Thanh gọi học sinh lên văn phòng làm việc riêng để xoa bóp cho hắn ta mọi người đều biết. Trong văn phòng hắn ngồi trên ghế còn học sinh chỉ việc đứng sau nghe theo lời hắn xoa bóp là được.
"Trong lớp cũng có rất nhiều nam sinh đều đã từng đấm bóp cho thầy Chu rồi nhưng nữ sinh thì không có, thầy nói không muốn có lời đồn không hay."
Dịch Tiêu cười một tiếng giễu cợt, tránh lời đồn không hay, hay cho một tên Chu Thanh, giả nhân giả nghĩa.
Trần Nhiên nhìn Đỗ Linh đang im lặng rồi cười thoải mái nói: "Đỗ Linh, cậu cũng không cần vì tôi mà đi báo án, chuyện hôm nay cũng không có gì lớn."
Nhìn nam sinh đơn thuần trong sáng trước mắt, cậu ta quá hoàn mỹ.
Dịch Tiêu nhìn gương mặt tràn ngập nụ cười của Trần Nhiên, hít một hơi thật sâu rồi nói: "Cậu yên tâm, tôi sẽ không đi báo án. Nhưng cậu nhớ kỹ sau này nếu như thầy ấy có yêu cầu gì quá đáng, cậu có quyền từ chối." Nói xong, cô giống như trưởng bối an ủi hậu bối muốn vươn tay vỗ vai anh nhưng lại phát hiện chiều cao của mình không thể nào vỗ được vai của Trần Nhiên.
...Thôi thôi.
Dịch Tiêu vỗ vỗ tay Trần Nhiên an ủi, ánh mắt kiên định nhìn anh.
Đôi môi khô khốc của Trần Nhiên động động, chóp mũi và lòng bàn tay của anh đều ra mồ hôi, ánh mắt lại càng lấp lánh. Anh nhìn cô muốn nói lại thôi, khó khăn lắm mới mở miệng lại bị người khác cắt đứt.
"Trần Nhiên!"
Khi hai người còn chưa kịp phản ứng, Vương Na đã xông đến kéo Dịch Tiêu một cách thô lỗ, cô ta đứng giữa hai người, đôi mắt long lanh nước mắt, ngón tay run rẩy chỉ vào mặt Dịch Tiêu hỏi: "Hai người ở đây làm cái gì?!"
Ngay lập tức cô đã hiểu rõ tâm tư của Vương Na. Thật không nghĩ tới, nữ sinh kiêu ngạo, lạnh lùng này cũng thích Trần Nhiên. Nhưng hiện tai cô không có tâm tình để quan tâm đến tâm tư thiếu nữ này.
Bởi vì Vương Na đứng trước mặt cô nên cô có thể nhìn thấy rõ trên cổ và cánh tay của cô ấy có thật nhiều những vết thương, còn ứ máu xen lẫn với dấu hôn, nhìn tùy ý mà bạo ngược. Cô nhìn cô ấy lần nữa, quần áo xốc xếch, khuôn mặt trang điểm kỹ càng bởi vì khóc mà trở nên lem luốc, trong mắt lại hiện lên vẻ sống sót sau tai nạn, hoảng sợ cùng phẫn nộ.
"Cậu..."
Dịch Tiêu vừa mở miệng thì Vương Na ngửa mặt lên trời gào lên một tiếng rồi khóc chạy đi.
Beta: cầm thú
Dịch Tiêu có được kí ức của Đỗ Linh nhưng cả thể xác và tinh thần của Đỗ Linh đều bị tổn thương nặng nề, trong tiềm thức luôn né tránh sự thật việc mình bị xâm hại cho nên Dịch Tiêu cũng không biết khi nào thì Chu Thanh sẽ ra tay với cô ấy.
Cô chỉ có thể chuẩn bị tốt tâm lý sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào.
Sau khi gõ cửa ba lần, Dịch Tiêu bước vào văn phòng của Chu Thanh. Văn phòng ngăn nắp sạch sẽ, đi dạy được gần ba mươi năm cho nên trong ngăn tủ trưng bày của ông ta để đầy những cúp chứng nhận từ nhỏ đến lớn.
Chu Thanh là một giáo viên dạy văn duy nhất có cấp giáo sư, ông ta rất nổi tiếng ở thành phố A này, từng xuất bản rất nhiều văn xuôi và tiểu thuyết, được mọi người khen tặng và đặt cho danh hiệu "Chu Tự Thanh hiện đại".
Những danh hiệu này giúp cho địa vị của Chu Thanh trong lòng học sinh và phụ huynh rất cao thậm chí có những phụ huynh gọi ông ta là "Chu tiên sinh". Ông ta cũng rất hưởng thụ khi được gọi một tiếng "tiên sinh" như vậy, cho nên khi chấm điểm văn cho học sinh xong đều kí tên "Chu tiên sinh" sau cùng.
"Em đến đây ngồi bên cạnh tôi này."
Không ai có thể nghĩ tới, người được mọi người tôn xưng là Chu tiên sinh này lại là một tên tội phạm xâm hại học sinh.
Trước khi Dịch Tiêu bước vào đã mở máy ghi âm có hình dạng gần giống với cài áo nên dễ dàng giúp cô ngụy trang, cài máy ghi âm lên áo đồng phục. Ngồi bên cạnh Chu Thanh, khoảng cách của hai người không quá hai ba mét, mùi khói thuốc lá khó ngửi ngay lập tức xâm nhập vào người cô, làm cho cô cảm thấy khó thở.
Vừa mở miệng Chu Thanh đã nói về việc tuyển sinh để đi lên tỉnh thực nghiệm của trường trung học.
Hoàn cảnh gia đình của Đỗ Linh khá khó khăn, ba mẹ của cô đều từ nông thôn gần thành phố A đến thành phố A làm việc nhưng cũng là những công nhân cấp thấp. Tuy cuộc sống có khó khăn nhưng ba mẹ cô cũng cố gắng hết sức cho cô học trong môi trường giáo dục tốt nhất. Cho dù nghèo khổ cỡ nào cũng không thể cho con mình có sự giáo dục kém được. Bọn họ muốn con gái của mình có thể trở thành sinh viên đại học sau này khi ra trường trở thành người có học thức làm việc trong văn phòng, không cần chịu khổ giống họ bây giờ nữa.
Thành tích học tập Đỗ Linh khá tốt, dư sức thi vào trường trung học tốt nhất thành phố A, nhưng thành phố A chỉ là một thành phố cấp quận và điều kiện giáo dục của nó vẫn còn quá kém so với thủ đô của tỉnh. Nếu như có thể thuận lợi lấy được một suất đi thực nghiệm trong đợt tuyển sinh này thì khả năng đậu đại học sẽ được tăng lên gấp đôi.
"Chuyện là như vậy, em hãy suy nghĩ kỹ đi." Ánh mắt của Chu Thanh sáng ngời, hoàn toàn là một bộ dáng giáo sư tốt vì lo nghĩ cho học sinh của mình.
"Nhưng mà thầy Chu, chẳng phải cuộc thi tuyển sinh đã sớm kết thúc rồi không phải sao ạ?"
"Trường học của chúng ta có đề cử bạn học khác nhưng bạn học đó có chuyện không thể đi, tôi có chút quen biết bên kia có thể đem cơ hội này cho em." Hai tay của Chu Thanh vẫn khoanh trước ngực, hàm ý sâu xa nói "chuyện này hoàn toàn dựa vào quan hệ cá nhân của thầy, em không được nói cho người khác biết."
Dịch Tiêu gật đầu, suy nghĩ trong chốc lát rồi cười mỉm nói: "Em muốn đi lên tỉnh thực nghiệm... làm phiền thầy...." Vừa nói xong cô còn cúi đầu bày tỏ sự biết ơn của mình.
"Được rồi, như vậy thì dễ nói."
Chu Thanh tới gần Dịch Tiêu, cười nheo mắt, rất tự nhiên kéo tay của cô qua đặt vào lòng bàn tay của hắn còn xoa nắn vuốt ve qua lại: "Em là học trò ngoan của thầy, thầy bằng lòng làm tất cả vì em."
Máy quay phim mini đã ghi lại toàn bộ sự việc này. Dịch Tiêu giống như con thỏ nhỏ bị hoảng sợ nhanh chóng rút tay về, giọng nói run run: "Thưa thầy... như vậy không tốt lắm đâu."
Tròng mắt của Chu Thanh phóng to, hô hấp của ông ta bắt đầu dồn dập, gương mặt trở nên hèn mọn. Loại cầm thú như ông ta thích nhất là nhìn thấy bộ dáng sợ hãi của người bị hại. Dịch Tiêu rất hiểu điểm này nên cô lợi dụng nó để kích thích Chu Thanh, làm như vậy càng lộ rõ bộ mặt thật của hắn.
Quả nhiên, ngay lập tức Chu Thanh mở rộng đôi tay hướng về phía Dịch Tiêu có ý muốn ôm cô.
"Lại đây để thầy ôm em một cái nào..."
Dịch Tiêu đã sớm chú ý tới hành động của hắn, chân phải của cô lập tức di chuyển mau chóng nhảy về phía sau thuận tiện đá vào chân ghế làm nó lật nhào.
Chu Thanh không những không ôm được mà còn bị ngã xuống đất với tư thế chụp ếch, lời nói còn chưa nói xong đành phải nuốt vào bụng một cách dang dở.
Dịch Tiêu nhìn Chu Thanh đang nằm trên mặt đất kêu đau, đôi mắt trong trẻo lạnh lùng nhưng giọng nói lại đầy lo lắng:
"Thầy Chu, thầy có sao không thầy?"
Vẻ mặt của ông ta đầy phẫn nộ, hung hăng đứng lên chỉ vào mặt Dịch Tiêu hỏi: "Đỗ Linh, em muốn đẩy ngã chết thầy có phải hay không?"
"Em không cố ý, em không biết thầy lại muốn...." Dịch Tiêu cúi đầu, đỏ mặt muốn nói lại thôi, hai tay níu chặt góc áo, nhỏ giọng: "Thành thật xin lỗi thầy, em giúp thầy tìm bác sĩ."
Mặt của ông ta vàng như nến, chút lý trí còn sót lại nói cho hắn biết cô gái nhỏ này giống như không phải cố ý, đành bực tức khoát tay ngăn cản cô đi tìm bác sĩ: "Thôi em trở về lớp đi!"
Dịch Tiêu thuận lợi bước ra khỏi phòng, trước khi đóng cửa cô còn quay lại nhìn gương mặt bực tức của Chu Thanh, cười cười rồi mới khép cửa rời đi.
Sau khi tại phòng làm việc của mình ngã xuống, sau đó một khoảng thời gian ông ta không còn đơn độc gặp cô nữa. Tên này rất gian xảo, hắn ngã một lần có thể nghĩ bản thân xui xẻo nhưng nếu ngã lần thứ hai thì hắn ta sẽ nhận ra cô của bây giờ không phải là Đỗ Linh nữa, đến lúc đó hắn lại làm gì tiếp, cô thật sự không dám tưởng tượng, nhưng cô biết chắc là cô càng phản kháng thì sẽ càng kích thích ham muốn chinh phục của Chu Thanh.
Bản chất của hiếp dâm chính là sử dụng sức mạnh và quyền hạn xâm hại đối tượng rồi uy hiếp đe dọa. Đỗ Linh là một cô gái ngoan ngoãn, gia đình cô lại không có bối cảnh nên rất dễ dàng trở thành đối tượng xâm phạm của tên cầm thú này. Nếu thật sự xảy ra chuyện, cho dù gia đình của cô có kêu trời gọi đất như thế nào thì cũng không làm gì được Chu Thanh.
Nhìn xem, Đỗ Linh đã từng mang thai con của Chu Thanh, bằng chứng rõ ràng như thế nhưng hắn vẫn như thường ngày không sợ trời cũng chẳng sợ đất thậm chí còn không biết xấu hổ mà uy hiếp đe dọa Đỗ Linh làm cho cô ấy tự sát.
Kết quả là kẻ ác thì không bị trừng phạt còn người bị hại lại không được giải oan chỉ có thể lấy cái chết để phản kháng thoát khỏi tình cảnh bị hại.
Một ngày, trong thời gian giải lao sau hai tiết học buổi chiều, những người khác thì vui vẻ trò chuyện đùa giỡn còn Dịch Tiêu lại có sắc mặt nặng nề gục đầu xuống bàn, phải suy nghĩ cách đối phó với Chu Thanh như thế nào.
Trước giờ tự học khoảng mười phút thì một đám nam nữ nói chuyện cười đùa ầm ĩ trở lại phòng học.
Dịch Tiêu nheo mắt nhìn nam sinh cao lớn đẹp trai trong số đó. Cậu ta chính là nam sinh có thành tích thể dục nổi tiếng nhất trường, Trần Nhiên. Mới mười lăm tuổi nhưng đã cao một mét tám là một thành viên trong nhóm chạy cự ly dài, mục tiêu của cậu chính là trở thành một vận động viên quốc gia có thể đi thi á vận hội đem vinh quang về cho tổ quốc.
Dáng người của cậu cao gầy nhưng khỏe mạnh cả người đều là đường cong tràn đầy mị lực, còn có một gương mặt đẹp trai, chính là nam thần trong mộng của vô số nữ sinh.
Một đám người vừa đừa giỡn vừa nói chuyện đi đến trước mặt Dịch Tiêu. Không sai, đối với Đỗ Linh mà nói thì Trần Nhiên chính là một người vô cùng chói mắt, hai người vốn chẳng có liên quan gì, chỉ là trùng hợp Trần Nhiên ngồi trước Đỗ Linh mà thôi.
Có một suy nghĩ chợt xuất hiện trong đầu của Dịch Tiêu, bỗng dưng cô ngồi thẳng dậy. Không phải tiểu thuyết vườn trường đều hay viết là nguyên nhân mà nam nữ ma sát xuất hiện tình cảm là do cả hai đều ngồi trước sau như vậy hay sao, không biết chừng giữa nguyên chủ và Trần Nhiên cũng có cái gì đó thì sao. Nhưng cô tìm trong kí ức của Đỗ Linh hết lần này tới lần khác đều không có bất kỳ manh mối gì.
Nói chính xác thì Đỗ Linh không có thanh xuân.
Thanh xuân của những thiếu nữ trưởng thành khỏe mạnh là trở nên xinh đẹp động lòng người, còn thanh xuân của Đỗ Linh chỉ toàn là bóng ma của việc bị Chu Thanh xâm hại.
Dịch Tiêu nhìn chằm chằm bóng lưng của Trần Nhiên mà nhập thần.
Người bạn tốt của Trần Nhiên đang ba hoa khoác lác, không hiểu sao lại chuyển chủ đề cười hề hề như tên trộm nói: "Mọi người có biết lúc nãy anh Trư đã làm gì Trần Nhiên của chúng ta hay không?"
"! ! !" Ngay lập tức tinh thần của mọi người tập trung, thúc giục cậu ta mau nói.
"Hắn a..." Tên này lại cười rồi nhìn Trần Nhiên sau đó lại cười cả nửa ngày vẫn chưa ngưng, cười đến nỗi lưng gập không đứng thẳng dậy, "Thôi để Trần Nhiên tự mình nói cho mọi người biết đi, haha, buồn cười quá đi mất!"
Lúc này ánh mắt của mọi người lại chuyển về phía Trần Nhiên, anh cười gượng hai tiếng, hai chân không tự chủ lùi về phía sau một bước đụng trúng bàn của Đỗ Linh.
Anh giật mình, vội quay đầu lại tay phải sờ sờ gáy, ngượng ngùng nhìn cô cười xin lỗi: "Thật ngại quá, tôi không cố ý."
"Không có việc gì." Sau đó Dịch Tiêu ánh mắt trong suốt nhìn cậu hỏi, "Thế anh Trư đã làm gì cậu?"
Mọi người lại bắt đầu ồn ào, Trần Nhiên không chịu nổi sự tò mò của mọi người đành phải thành thật khai báo: "Vừa rồi tôi bị thầy Chu gọi lên văn phòng làm việc, giúp thầy xoa bóp, xoa bóp được nửa tiếng, tay mỏi nhừ nên muốn nói với thầy Chu một tiếng thì....."
"Sau đó anh Trư vừa sờ mặt Trần Nhiên vừa nói: 'chàng trai trẻ trưởng thành cũng đẹp trai nha...' phốc ha ha ha ha ha thật con mẹ nó cười chết tôi, hahaha!"
"Cái gì, anh Trư thật sự nói như vậy sao?"
"Thật ghê tởm..."
"Như vậy là Trần Nhiên đang bị quấy nhiễu tình dục rồi! Nhanh chóng báo cảnh sát đi!"
"Việc này mà báo cảnh sát thì ai mà tin? Anh Trư là một ông già lại có thể quấy rối một nam sinh trẻ tuổi cao một mét tám như Trần Nhiên sao, cậu nghĩ cảnh sát là người mù hay sao."
Trong khi mọi người đang thảo luận hăng say thì mặt Trần Nhiên càng ngày càng hồng, cuối cùng không chịu nổi đành tìm cớ đi vệ sinh để trốn khỏi phòng học, những người khác đều đem sự việc hôm nay trở thành đề tài nóng hổi để bàn luận say sưa.
Chỉ có Dịch Tiêu là trở nên căng thẳng.
Không đúng, chuyện này có gì đó không đúng.
...
Trước khi tan học buổi tối, Dịch Tiêu có đưa cho Trần Nhiên ngồi phía trước một tờ giấy.
Sau tiết tự học lúc bảy giờ rưỡi, bên ngoài trời cũng đã tối, Trần Nhiên đúng giờ ra vườn hoa nhỏ phía sau nhà xe để xe đạp của trường để gặp Đỗ Linh.
Phía sau vườn hoa nhỏ này chính là nơi ở của công nhân viên chức trong trường, Lúc này phần lớn gia đình đều đã trở về nhà của họ nên hoa viên không có ai rất thích hợp để tán gẫu.
Có lẽ do sự việc xảy ra lúc sáng nên bây giờ Trần Nhiên nhìn Dịch Tiêu hơi ngượng ngùng. Những ngọn đèn mờ trong hoa viên chiếu lên người cậu ta, ẩn ẩn hiện hiện có chút chói mắt.
Dịch Tiêu không hề vòng vo mà đi thẳng vào vấn đề, hỏi chi tiết về việc Trần Nhiên ở cùng Chu Thanh lúc sáng, Trần Nhiên nói lại lần nữa chuyện lúc sáng nhưng bổ sung thêm nhiều việc mà cô không biết.
Việc Chu Thanh gọi học sinh lên văn phòng làm việc riêng để xoa bóp cho hắn ta mọi người đều biết. Trong văn phòng hắn ngồi trên ghế còn học sinh chỉ việc đứng sau nghe theo lời hắn xoa bóp là được.
"Trong lớp cũng có rất nhiều nam sinh đều đã từng đấm bóp cho thầy Chu rồi nhưng nữ sinh thì không có, thầy nói không muốn có lời đồn không hay."
Dịch Tiêu cười một tiếng giễu cợt, tránh lời đồn không hay, hay cho một tên Chu Thanh, giả nhân giả nghĩa.
Trần Nhiên nhìn Đỗ Linh đang im lặng rồi cười thoải mái nói: "Đỗ Linh, cậu cũng không cần vì tôi mà đi báo án, chuyện hôm nay cũng không có gì lớn."
Nhìn nam sinh đơn thuần trong sáng trước mắt, cậu ta quá hoàn mỹ.
Dịch Tiêu nhìn gương mặt tràn ngập nụ cười của Trần Nhiên, hít một hơi thật sâu rồi nói: "Cậu yên tâm, tôi sẽ không đi báo án. Nhưng cậu nhớ kỹ sau này nếu như thầy ấy có yêu cầu gì quá đáng, cậu có quyền từ chối." Nói xong, cô giống như trưởng bối an ủi hậu bối muốn vươn tay vỗ vai anh nhưng lại phát hiện chiều cao của mình không thể nào vỗ được vai của Trần Nhiên.
...Thôi thôi.
Dịch Tiêu vỗ vỗ tay Trần Nhiên an ủi, ánh mắt kiên định nhìn anh.
Đôi môi khô khốc của Trần Nhiên động động, chóp mũi và lòng bàn tay của anh đều ra mồ hôi, ánh mắt lại càng lấp lánh. Anh nhìn cô muốn nói lại thôi, khó khăn lắm mới mở miệng lại bị người khác cắt đứt.
"Trần Nhiên!"
Khi hai người còn chưa kịp phản ứng, Vương Na đã xông đến kéo Dịch Tiêu một cách thô lỗ, cô ta đứng giữa hai người, đôi mắt long lanh nước mắt, ngón tay run rẩy chỉ vào mặt Dịch Tiêu hỏi: "Hai người ở đây làm cái gì?!"
Ngay lập tức cô đã hiểu rõ tâm tư của Vương Na. Thật không nghĩ tới, nữ sinh kiêu ngạo, lạnh lùng này cũng thích Trần Nhiên. Nhưng hiện tai cô không có tâm tình để quan tâm đến tâm tư thiếu nữ này.
Bởi vì Vương Na đứng trước mặt cô nên cô có thể nhìn thấy rõ trên cổ và cánh tay của cô ấy có thật nhiều những vết thương, còn ứ máu xen lẫn với dấu hôn, nhìn tùy ý mà bạo ngược. Cô nhìn cô ấy lần nữa, quần áo xốc xếch, khuôn mặt trang điểm kỹ càng bởi vì khóc mà trở nên lem luốc, trong mắt lại hiện lên vẻ sống sót sau tai nạn, hoảng sợ cùng phẫn nộ.
"Cậu..."
Dịch Tiêu vừa mở miệng thì Vương Na ngửa mặt lên trời gào lên một tiếng rồi khóc chạy đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.