Chương 18: Hôn Môi
Giai Nhân
16/09/2022
Gần chỗ mà Trần Dương đang ở không có khu vực nào có hồ bơi cả, nếu như muốn bơi cũng phải đi một đoạn kha khá, nhà của Chu Lập tuy thật rất gần, hơn nữa hồ bơi còn mở cửa hai mươi tư trên hai mươi tư giờ, còn không mất tiền vé vào cửa nhưng mà cậu cũng không có ý định sẽ lại đến, bọn họ mới chỉ chính thức quen nhau hai ngày chẳng lẽ ngày nào cậu cũng đến nhà hắn sao:
"Không cần đâu, em cũng không có thời gian rảnh nhiều"
Chu Lập chậm rãi nói:
"Chủ nhật sẽ không có người đi dạy, công ty cũng được nghỉ, buổi tối thứ bảy anh sẽ tới đón em qua nhà anh, chúng ta có thể cùng nhau trải qua ngày cuối tuần, em ở dưới hồ bơi, anh ở chỗ kia đọc sách, sau đó chúng ta sẽ ăn sáng rồi..."
Trần Dương cảm thấy Chu Lập lại bắt đầu thao thao bất tuyệt tự lên kế hoạch cho cả hai rồi, nếu như quả thật muốn cùng nhau trải qua ngày cuối tuần thì hắn có thể cùng cậu ra ngoài xem phim rồi đi ăn là được, có cần nhất thiết đến nhà của hắn ngủ từ đêm hôm trước hay không đây:
"Em nghĩ như vậy tiến triển là hơi nhanh rồi"
Trong sách mà Chu Lập đọc không có ghi ra các bước từ làm quen cho đến kết hôn phải tốn bao nhiêu ngày, hắn cảm thấy khoảng thời gian khi hắn thấy cậu ở công ty cho đến hiện tại đã là quá lâu rồi, hai người bọn họ mới chỉ vừa kết thúc bước một mà thôi cho nên hắn muốn nhanh chóng kết thúc bước hai, chỉ cần Trần Dương ngủ lại nhà của hắn là có thể tiến sang bước ba rồi:
"Nhanh? Từ giờ đến cuối tuần vẫn còn ba ngày nữa"
Trần Dương cười khổ, cứ cho như từ giờ đến cuối tuần còn ba ngày nữa cộng thêm bọn họ quen nhau mới được hai ngày là tổng cộng năm ngày, mới có năm ngày cậu đã có thể đến nhà người ta ngủ được rồi hay sao, này không phải là hơi nhanh mà là quá nhanh rồi:
"Vâng, em thấy tiến triển hơi nhanh"
Chu Lập hơi thất vọng một chút, hắn muốn nhanh nhanh đến bước thứ ba kia, bước thứ ba ở trong sách miêu tả rất chi tiết, chính là bước tiến hành mối quan hệ thể xác, sẽ làm cho hai trái tim dung hòa, tình yêu ngày càng khăng khít, những bạn gái trước đây của hắn chưa ai có thể tiến đến bước hai chứ đừng nói là bước ba này, cho nên hắn đối với bước ba này chưa có nhiều kinh nghiệm lắm, thời gian này hắn rất hay tìm hiểu đến chuyện đó, cũng tin tưởng được bản thân nếu như làm chuyện đó sẽ rất tốt, mọi bước cơ bản hắn đều ghi nhớ rõ rồi.
Kế đến Chu Lập liền theo thứ tự đưa Trần Dương đi thăm hết mọi ngóc ngách trong căn nhà, lúc lên đến lầu hai đứng ở trước cửa phòng của Chu Lập rồi Trần Dương có một chút do dự. Cho dù quan hệ của hai người bọn họ đúng thật là người yêu đi chăng nữa, nhưng nói gì thì nói bọn cậu mới chỉ chính thức có hai ngày mà thôi, mới hai ngày mà hiện tại cậu đã đang đứng ở trước cửa phòng của hắn rồi.
"Còn đây là phòng của anh" Chu Lập vẫn bình tĩnh, gương mặt không biểu hiện nhiều cảm xúc chậm rãi đẩy cửa phòng của mình.
Trần Dương có điểm e ngại bước vào bên trong, phòng của Chu tổng quả đúng là mang phong cách Chu tổng, hai màu đen trắng là tông chủ đạo, từ sơn tường cho đến gạch lát ở dưới chân, từ giường ngủ cho đến chăn đệm, từ rèm cửa cho đến khung cửa sổ nếu như không đen thì chính là trắng, vừa nhìn qua liền có thể mang suy nghĩ chủ nhân của căn phòng này có lẽ có đời sống hơi tẻ nhạt.
Phòng của Chu Lập được dọn dẹp sạch sẽ không hề xuất hiện một chút đồ vật nhỏ nào gọi là bầy bừa cả, mùi mộc hương thoang thoảng dễ chịu, điều mà Trần Dương không thích nhất ở chỗ này chính là giá sách lớn đặt ở trong một góc phòng kia. Trần Dương không có sở thích đọc sách, tuy rằng không thể nói là ghét đọc sách nhưng nếu như không phải là trường hợp cần thiết phải đọc thì cậu tuyệt đối sẽ không lựa chọn cách đọc sách để thư giãn, phòng ngủ chính là chỗ để nghỉ ngơi vừa nhìn thấy sách cậu liền cảm thấy đau đầu rồi.
Trần Dương bước về phía giá sách, cậu chậm rãi mở ra thử một cuốn đối diện, bên trong toàn là chữ tiếng anh, trình độ tiếng anh của Trần Dương chỉ dừng lại ở mức trung bình, người nước ngoài nói nhanh một chút sẽ không dịch ra được, hay là đọc sách bằng chữ tiếng anh nhất định phải có từ điểm thật dày ở bên cạnh. Trần Dương ảo não gấp cuốn sách lại, trong lòng bắt đầu có một suy nghĩ rằng, Chu Lập tốt nghiệp một trường đại học danh giá ở anh quốc, bản thân cậu lại chỉ học tại một trường xem như tạm được ở trong nước, sở thích của Chu Lập và cậu lại khác nhau hoàn toàn, thông qua những điều hắn nói cậu liền biết được hắn là một người sống có nguyên tắc mà cậu thì lại là người không thường sống theo nguyên tắc cho lắm, ngay cả suy nghĩ giữa cậu và hắn cũng dường như rất là ít điểm chung, hai người bọn cậu có thể trở thành người yêu của nhau được hay sao.
"Đây là sách về vấn đề chính trị học, em có hứng thú muốn xem không?"
Trần Dương mang sách bỏ lại vào trong kệ rồi lắc đầu:
"Em đọc không hiểu mấy loại sách này"
Chu Lập nắm lấy tay của Trần Dương đưa đến phía cửa sổ của phòng hắn:
"Đọc không hiểu cũng không sao, anh không có yêu cầu người yêu sẽ là người phải thật tài giỏi"
Đứng ở nơi này có thể nhìn thấy được dàn hoa ở phía dưới vườn nhà Chu Lập, khung cảnh thanh bình vô cùng đẹp đẽ, cậu thế nhưng còn ẩn hiện nghe thấy được tiếng chim hót, không rõ bản thân là tự mình tưởng tượng ra hay là nơi này thật sự có nhưng sau khi cậu hỏi Chu Lập thì liền xác nhận được, thì ra ở dưới vườn quả thật có một tổ chim sẻ không biết từ nơi nào bay tới lại làm tổ ở nhà hắn.
"Em nằm thử đi"
Trần Dương suýt chút nữa là quên mất bản thân mình hiện tại đang ở trong phòng của Chu Lập:
"Hả?"
Chu Lập thản nhiên giải thích:
"Nằm xuống giường của anh, anh có tìm hiểu khi tiến đến bước thân thiết kia cũng như khi làm chuyện đó thì vấn đề không gian cũng như chất lượng của chăn đệm cũng ảnh hưởng rất nhiều"
Trần Dương không hiểu Chu Lập đang muốn nói đến chuyện gì:
"Chuyện đó là gì?"
Chu Lập nghiêm túc nhìn Trần Dương, tiểu Ma Tước của hắn thế nhưng lại thật sự không biết chuyện đó là chuyện gì, thật sự tại thời điểm này không biết nên nói Trần Dương ngây thơ hay là Chu Lập ngây thơ nữa, Chu tổng liền trở thành Chu giáo sư chậm rãi nói qua chuyện đó cho Trần Dương biết:
"Khi chúng ta quen nhau một thời gian rồi, đến khi ấy sẽ tiến thêm một bước nữa, lúc học trung học em có được giáo viên dạy về giáo dục giới tính hay chưa, chúng ta sẽ phải quan hệ thể xác"
Trần Dương ngây ngốc, không nói đến chuyện Chu Lập chỉ vừa mới quen biết cậu đến nghĩ tới chuyện này, không nói đến chuyện hắn hiện tại mang gương mặt rất bình thản cùng cậu trò chuyện, chỉ nói đến từ ngữ quan hệ thể xác phát ra từ trong miệng hắn kia đã làm cho cậu bị kinh hách rồi, quan hệ thể xác cái từ này quả thật là rất thô thiển mà, hắn chẳng lẽ không thể dùng từ ngữ hoa mỹ hơn được hay sao:
"Chu Lập... chuyện này em nghĩ vẫn còn rất sớm"
Chu Lập vẫn nắm lấy tay của Trần Dương đưa đến trước giường của mình:
"Em thử nằm xuống trước đi, cảm thấy vấn đề giường ngủ thế nào, anh muốn chúng ta sẽ làm chuyện đó tại nhà của anh cho nên từ bây giờ muốn em nằm lên đó thử, nếu như không vừa ý chỗ nào có thể nói cho anh, anh sẽ tìm người đến thiết kế lại"
Trần Dương thật sự là có chút hoảng sợ rồi, Chu Lập nói giống như là bọn họ nhất định sẽ phát sinh ra loại sự tình kia vậy. Trần Dương đỏ mặt thử thu tay lại nhưng lại bị Chu Lập nắm đến mức không thể thoát ra, đến cuối cùng cậu đành phải mặc kệ hắn:
"Thật ra thì... em cảm thấy anh thật thẳng thắn"
Chu Lập nghe vậy liền nghĩ Trần Dương rất là hiểu mình, hắn đúng là một người thẳng thắn và nguyên tắc:
"Em rất hiểu anh"
Trần Dương cảm thấy nếu bọn họ muốn tiếp tục mối quan hệ thì cậu phải góp ý lại với Chu Lập về cách nói chuyện của hắn, về từ ngữ cũng như là mấy điều khác người của hắn:
"Ừ... người bình thường sẽ không dùng từ quan hệ thể xác đâu"
Chu Lập nhíu mày, từ ngữ kia chính là từ ngữ khoa học thường được sử dụng rộng rãi trên mạng, cũng như trong lớp học các giáo viên đều sử dụng từ đó khi giảng giải về vấn đề giáo dục giới tính:
"Người bình thường không sử dụng từ quan hệ thế xác?"
Trần Dương gật đầu:
"Không nên quá mức thẳng thắn như vậy, có thể sử dụng các từ hoa mỹ khác để thay thế"
Chu Lập lại càng cảm thấy khó hiểu hơn, trong sách cũng ghi vấn đề đó gọi là quan hệ thể xác, hắn đã đọc không biết bao nhiêu lần bước ba quan hệ thể xác trong cuốn sách tìm hiểu đối phương rồi:
"Quan hệ xác thịt? Ý của em là muốn dùng từ này?"
Trần Dương quả thật muốn đào hố mà trốn rồi, cậu đã cố gắng loại bỏ xấu hổ ra sau nhưng mà tại vì sao Chu Lập còn chưa chịu buông tha cho cậu đây, Chu Lập đúng không phải người bình thường mà:
"Có thể sử dụng từ nhẹ nhàng tinh tế hơn, nhưng mà Chu Lập cũng muộn rồi, em sợ nếu như bây giờ chưa về sẽ muộn giờ vào lớp mất"
Chu Lập cúi đầu nhìn đồng hồ trên tay, cũng đúng là phải đến giờ đưa Trần Dương đi học rồi:
"Được rồi, anh đưa em đến trường"
Từ lúc bước ra khỏi phòng ngủ cho đến lúc ngồi vào trong xe thì Chu Lập vẫn không có ý định buông tay của Trần Dương ra, Trần Dương còn để ý lúc cậu bước xuống nhà thì Dung Hoa đã nhìn thấy bọn họ đang nắm tay nhau:
"Hôm nay cảm ơn anh vì đã đón em đến nhà ăn sáng"
Chu Lập chỉ đến khi lái xe mới chịu buông tay của Trần Dương ra, thật ra thì hắn rất thích nắm tay cậu, không phải là bởi vì trong sách có viết rằng nếu như nắm tay nhiều thì quan hệ tình cảm sẽ tăng tiến nhanh hơn mà chỉ đơn giản là hắn cảm thấy vô cùng thích thú mà thôi:
"Ngày nào anh cũng sẽ đến đón em đến nhà anh sáng, ngày mai em muốn ăn món gì?"
Trần Dương hả một tiếng, nếu biết trước Chu Lập sẽ nói ra những lời này thì cậu nhất định sẽ im lặng không mở miệng nữa:
"Hả? Thật ra anh không cần ngày nào cũng đến đón em ăn sáng... làm như vậy rất phiền anh"
Chu Lập không hề nhận ra đó chỉ là câu từ chối lịch sự của Trần Dương mà thản nhiên đáp thế này:
"Anh không thấy phiền"
Chu tổng à Chu tổng, anh không cảm thấy phiền nhưng em cảm thấy phiền đây này, còn có chuyện của Chu Lượng nữa, sau này ở trường mà gặp cậu ta quả thật không biết nên phải đối diện thế nào:
"Em... đúng rồi, em muốn ngủ nhiều hơn một chút cho nên bữa sáng em đều ăn nhanh ở trên xe bus, thức dậy sớm một chút hơi buồn ngủ"
Chu Lập của chúng ta có rất nhiều cách để giải quyết vấn đề này của Trần Dương, hắn là ai? Hắn đường đường là Chu tổng giám đốc của Chu thị cơ mà, chuyện này sao có thể làm khó được hắn:
"Vậy em dọn đến nhà của anh ở"
Trần Dương giật mình quay sang nhìn Chu Lập, do dự một hồi vẫn quyết định phải nói cho hắn hiểu một số chuyện:
"Chu Lập, anh và em mới xác định quen nhau được có hai ngày mà thôi, em dọn đến nhà anh ở làm sao mà được, tiến triển quá nhanh rồi"
Chu Lập cái gì cũng cảm thấy giữa hắn và Trần Dương tiến triển như vậy là quá chậm rồi, nhưng mà tiểu Ma Tước của hắn nói nhanh thì hắn đành phải đồng ý mà thôi:
"Như vậy sau này anh điều chỉnh thời gian làm việc của em, buổi sáng không cần đến sớm nữa là được"
Trần Dương nhẹ giọng:
"Em trước đây có nghe mọi người nói anh là người công tư phân minh, không hề thiên vị ai cả"
Chu Lập gật đầu:
"Bọn họ đều là người người ngoài cho nên anh sẽ không thiên vị ai cả, nhưng em thì khác, em là người nhà anh"
Trần Dương ngẩn người, lời nói này ý nào sao đây, cậu khi nào thì thành người nhà của Chu Lập rồi. Chu Lập dừng xe ở trước cổng trường của Trần Dương, chiếc xe ô tô sang trọng bóng loáng rất nhanh được nhiều người chú ý tới, bước chân của sinh viên cũng không tự chủ được mà bước chậm hơn một chút, Trần Dương đang định mở cửa xe bước xuống thì Chu Lập liền gọi cậu lại:
"Đợi một chút Dương Dương"
Trần Dương quả nhiên thu tay lại quay sang nhìn Chu Lập:
"Sao thế?"
Lúc này chẳng hiểu sao Chu Lập lại chậm rãi tiến sát về phía Trần Dương, cậu giật mình cứng ngắc cả người, rõ ràng dây an toàn trên người cậu đã tháo rồi, hắn sao lại tiến sát về phía cậu như thế:
"Chu Lập... có chuyện gì sao?"
Chu Lập bình thản ừ một tiếng, khi gương mặt kia phóng đại trước mặt của Trần Dương rồi, cậu còn ngửi thấy được mùi vị thanh mát phảng phất trong không gian, người đàn ông này có phải là muốn hôn cậu hay không đây. Trần Dương giật mình vội chống tay lên trước ngực của Chu Lập:
"Anh làm gì thế?"
Chu Lập rất tự nhiên, thời khắc này tim cũng không đập loạn, thần trí cũng không bấn loạn như Trần Dương, hắn vẫn nhớ được tất cả mọi điều trong sách đã ghi:
"Em nên nhắm mắt lại"
Trần Dương hả một tiếng:
"Nhắm mắt lại?"
Chu Lập ừ nhẹ:
"Đúng thế, nhắm mắt lại thì anh mới có thể hôn em được"
Trần Dương hoảng hốt:
"Anh muốn hôn em sao?"
Chu Lập vẫn duy trì khoảng cách rất gần với Trần Dương:
"Đúng thế, chúng ta cũng nên phải hôn nhau"
Trần Dương mặt mũi đỏ bừng, trong xe có mở điều hòa nhưng mà sao cậu cảm thấy nóng quá:
"Hôn nhau sao? Nhưng mà... hình như nhanh quá"
Theo như những gì trong sách mà Chu Lập đọc, chỉ cần đối phương đồng ý đi ăn cơm cùng, sau đó còn dẫn theo bạn bè để ra mắt, kế đến còn đến nhà mình rồi mà chưa trải qua một lần hôn nhau thì đúng là quá lâu rồi, thế cho nên Chu tổng của chúng ta hiện tại rất nóng lòng muốn hôn miệng nhỏ của Trần Dương:
"Không nhanh đâu, chúng ta đang chậm rãi rất nhiều rồi"
Cái gì mà chậm rãi rất nhiều rồi, Chu Lập à đối với anh thì như thế nào mới được gọi là nhanh đây:
"Chúng ta mới quen nhau được có hai ngày mà"
Chu Lập vẫn luôn để ý đến thời gian kể từ khi quen biết Trần Dương, tính từ thời điểm tiểu Ma Tước kia chủ động nhắn tin cho hắn trên Vô Hạn Đấu Giới thì tới thời điểm này đã là hơn ba tháng rồi, quen biết nhau ba tháng còn chưa có một nụ hôn cái này không chậm thì gọi là gì:
"Chúng ta quen biết nhau được hơn ba tháng rồi, em nhắm mắt lại đi, anh bây giờ sẽ tiến hành hôn em"
Trần Dương ngây ngốc, có người nào lại dùng từ tiến hành hay không, giống như là đang vận hành máy móc vậy:
"Nhưng mà em... không biết hôn như thế nào"
Trần Dương nói ra câu này rồi thật sự muốn tự vả miệng của mình, cậu đúng là không biết hôn như thế nào nhưng mà lời này dường như không nên nói ra thì phải.
Chu Lập cũng không quan trọng vấn đề Trần Dương biết hôn hay là không biết hôn, chỉ cần hắn biết là được rồi, nhưng mà Chu tổng của chúng ta đều chỉ nắm vững lý thuyết còn chưa thực hành lần nào cả, hắn có suy nghĩ như vậy có phải là tự tin quá rồi hay không:
"Em nhắm mắt lại là được rồi"
Trần Dương cuối cùng vẫn nhắm mắt lại, sau đó trong khoảnh khắc kia cậu định mở mắt ra nói rằng mình chưa muốn hôn thì đã có một thứ gì đó mềm mại đặt xuống môi của cậu rồi, chỉ đơn thuần là đặt ở trên đó vài giây rồi rời đi mà thôi nhưng cũng đủ làm cho Trần Dương mặt mũi đỏ bừng, hô hấp khó khăn, hai tai còn giống như ù hết cả đi.
"Xong rồi" Chu Lập khàn giọng bỏ lại một câu, hắn có chút nghi ngờ những gì trong sách nói, trong sách rõ ràng có nói rằng khi kết thúc nụ hôn kia tinh thần sẽ thoải mái vui vẻ nhưng tại vì sao bản thân hắn lại càng buồn bực khó chịu thế này.
Trần Dương ấp úng:
"Xong rồi... em đi học đây"
Trần Dương vừa đặt tay lên định mở cửa xe thì Chu Lập liền nói một câu thế này:
"Môi của em mềm lắm, vẫn còn mùi sữa tươi, buổi tối anh lại tới gặp em"
Trần Dương đang rối loạn, Chu Lập ngày hôm qua có nói hắn hôm nay phải ra ngoài gặp đối tác làm ăn, buổi tối hắn còn muốn đến tìm cậu làm cái gì nữa:
"Anh nói sẽ đi bàn chuyện công việc mà, nếu như bàn chuyện xong thì về nhà nghỉ ngơi đi"
Chu Lập muốn buổi tối lại tới nữa, hắn phát hiện bản thân không những chỉ yêu thích nắm tay của Trần Dương mà còn muốn hôn môi của cậu nữa, mỗi ngày nắm tay thật nhiều lần, hôn thật nhiều lần mới được:
"Anh bàn chuyện xong sẽ lái xe đến ký túc xá của em, sau đó chúng ta sẽ lại hôn môi".
"Không cần đâu, em cũng không có thời gian rảnh nhiều"
Chu Lập chậm rãi nói:
"Chủ nhật sẽ không có người đi dạy, công ty cũng được nghỉ, buổi tối thứ bảy anh sẽ tới đón em qua nhà anh, chúng ta có thể cùng nhau trải qua ngày cuối tuần, em ở dưới hồ bơi, anh ở chỗ kia đọc sách, sau đó chúng ta sẽ ăn sáng rồi..."
Trần Dương cảm thấy Chu Lập lại bắt đầu thao thao bất tuyệt tự lên kế hoạch cho cả hai rồi, nếu như quả thật muốn cùng nhau trải qua ngày cuối tuần thì hắn có thể cùng cậu ra ngoài xem phim rồi đi ăn là được, có cần nhất thiết đến nhà của hắn ngủ từ đêm hôm trước hay không đây:
"Em nghĩ như vậy tiến triển là hơi nhanh rồi"
Trong sách mà Chu Lập đọc không có ghi ra các bước từ làm quen cho đến kết hôn phải tốn bao nhiêu ngày, hắn cảm thấy khoảng thời gian khi hắn thấy cậu ở công ty cho đến hiện tại đã là quá lâu rồi, hai người bọn họ mới chỉ vừa kết thúc bước một mà thôi cho nên hắn muốn nhanh chóng kết thúc bước hai, chỉ cần Trần Dương ngủ lại nhà của hắn là có thể tiến sang bước ba rồi:
"Nhanh? Từ giờ đến cuối tuần vẫn còn ba ngày nữa"
Trần Dương cười khổ, cứ cho như từ giờ đến cuối tuần còn ba ngày nữa cộng thêm bọn họ quen nhau mới được hai ngày là tổng cộng năm ngày, mới có năm ngày cậu đã có thể đến nhà người ta ngủ được rồi hay sao, này không phải là hơi nhanh mà là quá nhanh rồi:
"Vâng, em thấy tiến triển hơi nhanh"
Chu Lập hơi thất vọng một chút, hắn muốn nhanh nhanh đến bước thứ ba kia, bước thứ ba ở trong sách miêu tả rất chi tiết, chính là bước tiến hành mối quan hệ thể xác, sẽ làm cho hai trái tim dung hòa, tình yêu ngày càng khăng khít, những bạn gái trước đây của hắn chưa ai có thể tiến đến bước hai chứ đừng nói là bước ba này, cho nên hắn đối với bước ba này chưa có nhiều kinh nghiệm lắm, thời gian này hắn rất hay tìm hiểu đến chuyện đó, cũng tin tưởng được bản thân nếu như làm chuyện đó sẽ rất tốt, mọi bước cơ bản hắn đều ghi nhớ rõ rồi.
Kế đến Chu Lập liền theo thứ tự đưa Trần Dương đi thăm hết mọi ngóc ngách trong căn nhà, lúc lên đến lầu hai đứng ở trước cửa phòng của Chu Lập rồi Trần Dương có một chút do dự. Cho dù quan hệ của hai người bọn họ đúng thật là người yêu đi chăng nữa, nhưng nói gì thì nói bọn cậu mới chỉ chính thức có hai ngày mà thôi, mới hai ngày mà hiện tại cậu đã đang đứng ở trước cửa phòng của hắn rồi.
"Còn đây là phòng của anh" Chu Lập vẫn bình tĩnh, gương mặt không biểu hiện nhiều cảm xúc chậm rãi đẩy cửa phòng của mình.
Trần Dương có điểm e ngại bước vào bên trong, phòng của Chu tổng quả đúng là mang phong cách Chu tổng, hai màu đen trắng là tông chủ đạo, từ sơn tường cho đến gạch lát ở dưới chân, từ giường ngủ cho đến chăn đệm, từ rèm cửa cho đến khung cửa sổ nếu như không đen thì chính là trắng, vừa nhìn qua liền có thể mang suy nghĩ chủ nhân của căn phòng này có lẽ có đời sống hơi tẻ nhạt.
Phòng của Chu Lập được dọn dẹp sạch sẽ không hề xuất hiện một chút đồ vật nhỏ nào gọi là bầy bừa cả, mùi mộc hương thoang thoảng dễ chịu, điều mà Trần Dương không thích nhất ở chỗ này chính là giá sách lớn đặt ở trong một góc phòng kia. Trần Dương không có sở thích đọc sách, tuy rằng không thể nói là ghét đọc sách nhưng nếu như không phải là trường hợp cần thiết phải đọc thì cậu tuyệt đối sẽ không lựa chọn cách đọc sách để thư giãn, phòng ngủ chính là chỗ để nghỉ ngơi vừa nhìn thấy sách cậu liền cảm thấy đau đầu rồi.
Trần Dương bước về phía giá sách, cậu chậm rãi mở ra thử một cuốn đối diện, bên trong toàn là chữ tiếng anh, trình độ tiếng anh của Trần Dương chỉ dừng lại ở mức trung bình, người nước ngoài nói nhanh một chút sẽ không dịch ra được, hay là đọc sách bằng chữ tiếng anh nhất định phải có từ điểm thật dày ở bên cạnh. Trần Dương ảo não gấp cuốn sách lại, trong lòng bắt đầu có một suy nghĩ rằng, Chu Lập tốt nghiệp một trường đại học danh giá ở anh quốc, bản thân cậu lại chỉ học tại một trường xem như tạm được ở trong nước, sở thích của Chu Lập và cậu lại khác nhau hoàn toàn, thông qua những điều hắn nói cậu liền biết được hắn là một người sống có nguyên tắc mà cậu thì lại là người không thường sống theo nguyên tắc cho lắm, ngay cả suy nghĩ giữa cậu và hắn cũng dường như rất là ít điểm chung, hai người bọn cậu có thể trở thành người yêu của nhau được hay sao.
"Đây là sách về vấn đề chính trị học, em có hứng thú muốn xem không?"
Trần Dương mang sách bỏ lại vào trong kệ rồi lắc đầu:
"Em đọc không hiểu mấy loại sách này"
Chu Lập nắm lấy tay của Trần Dương đưa đến phía cửa sổ của phòng hắn:
"Đọc không hiểu cũng không sao, anh không có yêu cầu người yêu sẽ là người phải thật tài giỏi"
Đứng ở nơi này có thể nhìn thấy được dàn hoa ở phía dưới vườn nhà Chu Lập, khung cảnh thanh bình vô cùng đẹp đẽ, cậu thế nhưng còn ẩn hiện nghe thấy được tiếng chim hót, không rõ bản thân là tự mình tưởng tượng ra hay là nơi này thật sự có nhưng sau khi cậu hỏi Chu Lập thì liền xác nhận được, thì ra ở dưới vườn quả thật có một tổ chim sẻ không biết từ nơi nào bay tới lại làm tổ ở nhà hắn.
"Em nằm thử đi"
Trần Dương suýt chút nữa là quên mất bản thân mình hiện tại đang ở trong phòng của Chu Lập:
"Hả?"
Chu Lập thản nhiên giải thích:
"Nằm xuống giường của anh, anh có tìm hiểu khi tiến đến bước thân thiết kia cũng như khi làm chuyện đó thì vấn đề không gian cũng như chất lượng của chăn đệm cũng ảnh hưởng rất nhiều"
Trần Dương không hiểu Chu Lập đang muốn nói đến chuyện gì:
"Chuyện đó là gì?"
Chu Lập nghiêm túc nhìn Trần Dương, tiểu Ma Tước của hắn thế nhưng lại thật sự không biết chuyện đó là chuyện gì, thật sự tại thời điểm này không biết nên nói Trần Dương ngây thơ hay là Chu Lập ngây thơ nữa, Chu tổng liền trở thành Chu giáo sư chậm rãi nói qua chuyện đó cho Trần Dương biết:
"Khi chúng ta quen nhau một thời gian rồi, đến khi ấy sẽ tiến thêm một bước nữa, lúc học trung học em có được giáo viên dạy về giáo dục giới tính hay chưa, chúng ta sẽ phải quan hệ thể xác"
Trần Dương ngây ngốc, không nói đến chuyện Chu Lập chỉ vừa mới quen biết cậu đến nghĩ tới chuyện này, không nói đến chuyện hắn hiện tại mang gương mặt rất bình thản cùng cậu trò chuyện, chỉ nói đến từ ngữ quan hệ thể xác phát ra từ trong miệng hắn kia đã làm cho cậu bị kinh hách rồi, quan hệ thể xác cái từ này quả thật là rất thô thiển mà, hắn chẳng lẽ không thể dùng từ ngữ hoa mỹ hơn được hay sao:
"Chu Lập... chuyện này em nghĩ vẫn còn rất sớm"
Chu Lập vẫn nắm lấy tay của Trần Dương đưa đến trước giường của mình:
"Em thử nằm xuống trước đi, cảm thấy vấn đề giường ngủ thế nào, anh muốn chúng ta sẽ làm chuyện đó tại nhà của anh cho nên từ bây giờ muốn em nằm lên đó thử, nếu như không vừa ý chỗ nào có thể nói cho anh, anh sẽ tìm người đến thiết kế lại"
Trần Dương thật sự là có chút hoảng sợ rồi, Chu Lập nói giống như là bọn họ nhất định sẽ phát sinh ra loại sự tình kia vậy. Trần Dương đỏ mặt thử thu tay lại nhưng lại bị Chu Lập nắm đến mức không thể thoát ra, đến cuối cùng cậu đành phải mặc kệ hắn:
"Thật ra thì... em cảm thấy anh thật thẳng thắn"
Chu Lập nghe vậy liền nghĩ Trần Dương rất là hiểu mình, hắn đúng là một người thẳng thắn và nguyên tắc:
"Em rất hiểu anh"
Trần Dương cảm thấy nếu bọn họ muốn tiếp tục mối quan hệ thì cậu phải góp ý lại với Chu Lập về cách nói chuyện của hắn, về từ ngữ cũng như là mấy điều khác người của hắn:
"Ừ... người bình thường sẽ không dùng từ quan hệ thể xác đâu"
Chu Lập nhíu mày, từ ngữ kia chính là từ ngữ khoa học thường được sử dụng rộng rãi trên mạng, cũng như trong lớp học các giáo viên đều sử dụng từ đó khi giảng giải về vấn đề giáo dục giới tính:
"Người bình thường không sử dụng từ quan hệ thế xác?"
Trần Dương gật đầu:
"Không nên quá mức thẳng thắn như vậy, có thể sử dụng các từ hoa mỹ khác để thay thế"
Chu Lập lại càng cảm thấy khó hiểu hơn, trong sách cũng ghi vấn đề đó gọi là quan hệ thể xác, hắn đã đọc không biết bao nhiêu lần bước ba quan hệ thể xác trong cuốn sách tìm hiểu đối phương rồi:
"Quan hệ xác thịt? Ý của em là muốn dùng từ này?"
Trần Dương quả thật muốn đào hố mà trốn rồi, cậu đã cố gắng loại bỏ xấu hổ ra sau nhưng mà tại vì sao Chu Lập còn chưa chịu buông tha cho cậu đây, Chu Lập đúng không phải người bình thường mà:
"Có thể sử dụng từ nhẹ nhàng tinh tế hơn, nhưng mà Chu Lập cũng muộn rồi, em sợ nếu như bây giờ chưa về sẽ muộn giờ vào lớp mất"
Chu Lập cúi đầu nhìn đồng hồ trên tay, cũng đúng là phải đến giờ đưa Trần Dương đi học rồi:
"Được rồi, anh đưa em đến trường"
Từ lúc bước ra khỏi phòng ngủ cho đến lúc ngồi vào trong xe thì Chu Lập vẫn không có ý định buông tay của Trần Dương ra, Trần Dương còn để ý lúc cậu bước xuống nhà thì Dung Hoa đã nhìn thấy bọn họ đang nắm tay nhau:
"Hôm nay cảm ơn anh vì đã đón em đến nhà ăn sáng"
Chu Lập chỉ đến khi lái xe mới chịu buông tay của Trần Dương ra, thật ra thì hắn rất thích nắm tay cậu, không phải là bởi vì trong sách có viết rằng nếu như nắm tay nhiều thì quan hệ tình cảm sẽ tăng tiến nhanh hơn mà chỉ đơn giản là hắn cảm thấy vô cùng thích thú mà thôi:
"Ngày nào anh cũng sẽ đến đón em đến nhà anh sáng, ngày mai em muốn ăn món gì?"
Trần Dương hả một tiếng, nếu biết trước Chu Lập sẽ nói ra những lời này thì cậu nhất định sẽ im lặng không mở miệng nữa:
"Hả? Thật ra anh không cần ngày nào cũng đến đón em ăn sáng... làm như vậy rất phiền anh"
Chu Lập không hề nhận ra đó chỉ là câu từ chối lịch sự của Trần Dương mà thản nhiên đáp thế này:
"Anh không thấy phiền"
Chu tổng à Chu tổng, anh không cảm thấy phiền nhưng em cảm thấy phiền đây này, còn có chuyện của Chu Lượng nữa, sau này ở trường mà gặp cậu ta quả thật không biết nên phải đối diện thế nào:
"Em... đúng rồi, em muốn ngủ nhiều hơn một chút cho nên bữa sáng em đều ăn nhanh ở trên xe bus, thức dậy sớm một chút hơi buồn ngủ"
Chu Lập của chúng ta có rất nhiều cách để giải quyết vấn đề này của Trần Dương, hắn là ai? Hắn đường đường là Chu tổng giám đốc của Chu thị cơ mà, chuyện này sao có thể làm khó được hắn:
"Vậy em dọn đến nhà của anh ở"
Trần Dương giật mình quay sang nhìn Chu Lập, do dự một hồi vẫn quyết định phải nói cho hắn hiểu một số chuyện:
"Chu Lập, anh và em mới xác định quen nhau được có hai ngày mà thôi, em dọn đến nhà anh ở làm sao mà được, tiến triển quá nhanh rồi"
Chu Lập cái gì cũng cảm thấy giữa hắn và Trần Dương tiến triển như vậy là quá chậm rồi, nhưng mà tiểu Ma Tước của hắn nói nhanh thì hắn đành phải đồng ý mà thôi:
"Như vậy sau này anh điều chỉnh thời gian làm việc của em, buổi sáng không cần đến sớm nữa là được"
Trần Dương nhẹ giọng:
"Em trước đây có nghe mọi người nói anh là người công tư phân minh, không hề thiên vị ai cả"
Chu Lập gật đầu:
"Bọn họ đều là người người ngoài cho nên anh sẽ không thiên vị ai cả, nhưng em thì khác, em là người nhà anh"
Trần Dương ngẩn người, lời nói này ý nào sao đây, cậu khi nào thì thành người nhà của Chu Lập rồi. Chu Lập dừng xe ở trước cổng trường của Trần Dương, chiếc xe ô tô sang trọng bóng loáng rất nhanh được nhiều người chú ý tới, bước chân của sinh viên cũng không tự chủ được mà bước chậm hơn một chút, Trần Dương đang định mở cửa xe bước xuống thì Chu Lập liền gọi cậu lại:
"Đợi một chút Dương Dương"
Trần Dương quả nhiên thu tay lại quay sang nhìn Chu Lập:
"Sao thế?"
Lúc này chẳng hiểu sao Chu Lập lại chậm rãi tiến sát về phía Trần Dương, cậu giật mình cứng ngắc cả người, rõ ràng dây an toàn trên người cậu đã tháo rồi, hắn sao lại tiến sát về phía cậu như thế:
"Chu Lập... có chuyện gì sao?"
Chu Lập bình thản ừ một tiếng, khi gương mặt kia phóng đại trước mặt của Trần Dương rồi, cậu còn ngửi thấy được mùi vị thanh mát phảng phất trong không gian, người đàn ông này có phải là muốn hôn cậu hay không đây. Trần Dương giật mình vội chống tay lên trước ngực của Chu Lập:
"Anh làm gì thế?"
Chu Lập rất tự nhiên, thời khắc này tim cũng không đập loạn, thần trí cũng không bấn loạn như Trần Dương, hắn vẫn nhớ được tất cả mọi điều trong sách đã ghi:
"Em nên nhắm mắt lại"
Trần Dương hả một tiếng:
"Nhắm mắt lại?"
Chu Lập ừ nhẹ:
"Đúng thế, nhắm mắt lại thì anh mới có thể hôn em được"
Trần Dương hoảng hốt:
"Anh muốn hôn em sao?"
Chu Lập vẫn duy trì khoảng cách rất gần với Trần Dương:
"Đúng thế, chúng ta cũng nên phải hôn nhau"
Trần Dương mặt mũi đỏ bừng, trong xe có mở điều hòa nhưng mà sao cậu cảm thấy nóng quá:
"Hôn nhau sao? Nhưng mà... hình như nhanh quá"
Theo như những gì trong sách mà Chu Lập đọc, chỉ cần đối phương đồng ý đi ăn cơm cùng, sau đó còn dẫn theo bạn bè để ra mắt, kế đến còn đến nhà mình rồi mà chưa trải qua một lần hôn nhau thì đúng là quá lâu rồi, thế cho nên Chu tổng của chúng ta hiện tại rất nóng lòng muốn hôn miệng nhỏ của Trần Dương:
"Không nhanh đâu, chúng ta đang chậm rãi rất nhiều rồi"
Cái gì mà chậm rãi rất nhiều rồi, Chu Lập à đối với anh thì như thế nào mới được gọi là nhanh đây:
"Chúng ta mới quen nhau được có hai ngày mà"
Chu Lập vẫn luôn để ý đến thời gian kể từ khi quen biết Trần Dương, tính từ thời điểm tiểu Ma Tước kia chủ động nhắn tin cho hắn trên Vô Hạn Đấu Giới thì tới thời điểm này đã là hơn ba tháng rồi, quen biết nhau ba tháng còn chưa có một nụ hôn cái này không chậm thì gọi là gì:
"Chúng ta quen biết nhau được hơn ba tháng rồi, em nhắm mắt lại đi, anh bây giờ sẽ tiến hành hôn em"
Trần Dương ngây ngốc, có người nào lại dùng từ tiến hành hay không, giống như là đang vận hành máy móc vậy:
"Nhưng mà em... không biết hôn như thế nào"
Trần Dương nói ra câu này rồi thật sự muốn tự vả miệng của mình, cậu đúng là không biết hôn như thế nào nhưng mà lời này dường như không nên nói ra thì phải.
Chu Lập cũng không quan trọng vấn đề Trần Dương biết hôn hay là không biết hôn, chỉ cần hắn biết là được rồi, nhưng mà Chu tổng của chúng ta đều chỉ nắm vững lý thuyết còn chưa thực hành lần nào cả, hắn có suy nghĩ như vậy có phải là tự tin quá rồi hay không:
"Em nhắm mắt lại là được rồi"
Trần Dương cuối cùng vẫn nhắm mắt lại, sau đó trong khoảnh khắc kia cậu định mở mắt ra nói rằng mình chưa muốn hôn thì đã có một thứ gì đó mềm mại đặt xuống môi của cậu rồi, chỉ đơn thuần là đặt ở trên đó vài giây rồi rời đi mà thôi nhưng cũng đủ làm cho Trần Dương mặt mũi đỏ bừng, hô hấp khó khăn, hai tai còn giống như ù hết cả đi.
"Xong rồi" Chu Lập khàn giọng bỏ lại một câu, hắn có chút nghi ngờ những gì trong sách nói, trong sách rõ ràng có nói rằng khi kết thúc nụ hôn kia tinh thần sẽ thoải mái vui vẻ nhưng tại vì sao bản thân hắn lại càng buồn bực khó chịu thế này.
Trần Dương ấp úng:
"Xong rồi... em đi học đây"
Trần Dương vừa đặt tay lên định mở cửa xe thì Chu Lập liền nói một câu thế này:
"Môi của em mềm lắm, vẫn còn mùi sữa tươi, buổi tối anh lại tới gặp em"
Trần Dương đang rối loạn, Chu Lập ngày hôm qua có nói hắn hôm nay phải ra ngoài gặp đối tác làm ăn, buổi tối hắn còn muốn đến tìm cậu làm cái gì nữa:
"Anh nói sẽ đi bàn chuyện công việc mà, nếu như bàn chuyện xong thì về nhà nghỉ ngơi đi"
Chu Lập muốn buổi tối lại tới nữa, hắn phát hiện bản thân không những chỉ yêu thích nắm tay của Trần Dương mà còn muốn hôn môi của cậu nữa, mỗi ngày nắm tay thật nhiều lần, hôn thật nhiều lần mới được:
"Anh bàn chuyện xong sẽ lái xe đến ký túc xá của em, sau đó chúng ta sẽ lại hôn môi".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.