Chương 87: Ảnh Chụp
Ngã Hội Tu Không Điều
09/03/2023
Lệ Tuyết rọi đèn pin quan sát xung quanh hầm băng, rất nhanh đã có phát hiện.
“Đó là cái gì?”
Ánh sáng chiếu vào góc tường, Lệ Tuyết nhìn thấy một cái lư hương, bên cạnh lư hương là tấm ảnh chụp của Mạnh Thi.
“Ảnh chụp của nạn nhân? Có người thắp nhang cho nạn nhân ở chỗ này?”
Diện tích hầm băng không lớn, chỉ nhìn quanh một vòng đã quan sát tường tận, không hề có chướng ngại vật nào ngăn cản tầm mắt nên lá gan của Lệ Tuyết cũng lớn dần lên.
Nàng đi tới góc tường, không chạm vào di ảnh dưới mặt đất mà dùng máy ghi hình bỏ túi thu lại toàn bộ.
“Ngươi có phát hiện gì không?” Hàn Phi hỏi vọng xuống.
“Ta tìm được ảnh chụp của Mạnh Thi, có người chạy tới đây để thắp nhang cho nàng ta. Nhìn số lượng nhang tàn bên trong có thể thấy hắn đã tới nơi này rất nhiều lần.”
“Chỉ có thế thôi?” Hàn Phi rất coi trọng manh mối do Mạnh Thi cung cấp, nhưng thứ Lệ Tuyết vừa phát hiện được không phải là manh mối quan trọng gì. “Hay là ngươi lên đây đi, để ta xuống dưới xem một chút.”
Sau khi kéo Lệ Tuyết lên, Hàn Phi nhảy vào trong hầm băng. Gần như trong khoảnh khắc tiến vào nơi này, hắn đã cảm nhận được một loại cảm giác quen thuộc.
Phong bế, âm lãnh, hắc ám vô biên vô tận không ngừng thít chặt. Khi bà lão trong căn hộ 1031 mất khống chế, Hàn Phi cảm thấy gian phòng đó giống nơi này y như đúc.
“Thì ra cảm giác lạnh giá đó chính là cảm nhận của Mạnh Thi trước khi chết.”
Hắn mở đèn pin lên rọi vào góc tường, nhìn tấm ảnh chụp và lư hương đặt dưới mặt đất. Trong ảnh, Mạnh Thi còn rất trẻ trung, mái tóc vẫn chưa biến thành màu trắng, người cúng bái cho Mạnh Thi hình như chỉ có mỗi tấm ảnh này.
“Nhà máy làm đá Đông Hoa hẳn là nơi bà lão Mạnh Thi đã tử vong, người tới đây cúng bái chắc chắn đã biết rõ nội tình, đồng thời quan hệ giữa hắn và Mạnh Thi cũng rất khắng khít, rất có khả năng là một trong ba đứa con trai nuôi của Mạnh Thi.”
“Lão đại đã có bàn thờ bày ở trong nhà, không cần chạy đến nơi này cúng bái. Trừ hắn ra thì chỉ còn Mạnh Trường Hỉ và Mạnh Trường An.”
Cơn gió lạnh lẽo thổi qua mặt Hàn Phi, hầm băng tuy nằm ở dưới mặt đất nhưng lại được thiết kế thông gió rất tốt, điểm này khiến Hàn Phi cảm thấy nghi hoặc. “Hầm băng chứa đá mà cũng cần phải lưu thông không khí sao?”
Hắn lần mò về phía một góc hẻo lánh có gió thổi xuống, rốt cuộc phát hiện nắp miệng cống thoát nước bị dời ra thành một khe hở.
Hàn Phi dùng sức nhấc nắp cống lên, phát hiện nắp cống này chỉ là vật bài trí che chắn tầm nhìn, bên dưới là một lối đi.
“Còn có thể đi xuống dưới?”
Nhìn lối đi tối đen như mực, Hàn Phi cảm thấy do dự. Không khí trở nên ẩm ướt, trong lối đi toả ra một mùi ẩm mốc hôi thối.
Hàn Phi nói vọng lên trên. “Miệng cống thoát nước trong hầm băng này có một lối đi xuống, chúng ta có nên thăm dò thử không?”
“Chờ cảnh sát đến hỗ trợ đi. Bên dưới đường cống ngầm có địa hình rất phức tạp, nếu không cầm theo địa đồ sẽ rất dễ bị lạc đường.” Lệ Tuyết là cảnh sát hình sự có kinh nghiệm phong phú, thời điểm nên xông tới nàng sẽ không do dự, thời điểm nên tỉnh táo suy nghĩ nàng sẽ không lỗ mãng.
Đợi khoảng mười lăm phút sau, hai cảnh sát hình sự khác chạy tới, trong đó một người đã cầm theo tấm địa đồ đường cống ngầm, mấy người mới bắt đầu tiến vào trong lối đi.
Trong không khí tản ra mùi kỳ lạ, xung quanh còn có tiếng nước chảy róc rách. “Nếu nhà máy làm đá Đông Hoa chính là hiện trường gây án, vậy hung thủ sau khi giết người đã dùng cống thoát nước để di chuyển thi thể?”
Lệ Tuyết đang tự hỏi tình tiết vụ án, Hàn Phi thì nhớ lại từng câu nói của Mạnh Thi, hai cảnh sát còn lại bận nghiên cứu địa đồ.
“Lệ tỷ, chỗ chúng ta đang thăm dò không hề xuất hiện trong địa đồ.” Một cảnh sát phóng lớn tấm bản đồ điện tử trong điện thoại ra, giải thích: “Khu vực này là do có người tự ý đào cống thoát nước của hầm băng để tạo thành.”
Đoàn người men theo lối đi, rốt cuộc đi tới một “gian phòng” bí mật. Sau khi tiến vào, cảnh tượng trong phòng khiến Lệ Tuyết và Hàn Phi đều phải ngơ ngác.
Trong căn phòng âm u dưới địa đạo này trưng bày đủ loại bản vẽ và một chồng tư liệu thật dày liên quan đến vụ án giấu xác người trong tủ lạnh và vụ án lắp ghép thân thể người.
Những tài liệu này đã bắt đầu ố vàng, có thể nhìn ra chúng đã tồn tại từ rất lâu trước đây, được người nào đó sưu tập trong suốt mấy năm trời.
“Đừng tuỳ tiện chạm vào, tất cả mọi người đeo bao tay lên!”
Điều khiến cảnh sát càng kinh ngạc hơn là trong vách tường trong cùng có dán rất nhiều ảnh chụp và ảnh cắt ra từ sách báo, trên đó có hình ảnh của mười mấy người khác nhau, đại đa số đều bị người dùng bút đen khoanh tròn.
Chỉ có ba bức ảnh là ngoại lệ. Thứ nhất là ảnh của Hạ Thủ Nghiệp, trên ảnh bị người dùng bút đỏ gạch chéo.
Thứ hai là Mạnh Trường An, ảnh của hắn bị người dùng bút đỏ khoanh tròn mấy vòng, trên ảnh còn có dấu tích ngòi bút đâm thủng lỗ chỗ, có thể nhận ra chủ nhân gian phòng căm hận Mạnh Trường An thấu xương.
Làm tất cả mọi người bàng hoàng là bức ảnh thứ ba, đó là ảnh mới chụp gần đây, người trong ảnh chính là Hàn Phi.
Trong ảnh, Hàn Phi bị người dùng bút đen vẽ một dấu chấm hỏi.
“Ảnh bị khoanh tròn hẳn là những người bị tình nghi đã được bài trừ khả năng gây án, bút đỏ gạch chéo nghĩa là hắn đã giết người này, bút đỏ khoanh tròn là người nhất định phải giết, còn dấu chấm hỏi kia…”
Tất cả cảnh sát đều nhìn về phía Hàn Phi. Hàn Phi cũng cảm thấy rất kỳ quái. “Khoảng thời gian trước ta cảm thấy có người theo dõi mình, chẳng lẽ người đó chính là gia hoả sống trong đường cống ngầm này?”
“Rất có thể, chỉ là vì sao hắn lại vẽ dấu chấm hỏi trên ảnh của ngươi? Trong lúc bị hắn theo dõi ngươi có làm ra hành vi gì kỳ lạ không?” Lệ Tuyết hỏi.
“Lúc đó ta đang ở trường quay phim Ác Chi Hoa, gọi điện thoại cho ngươi. Khi đó ta còn nói một câu —— Thay vì để ý Mạnh Trường Hỉ, cảnh sát nên chú ý tới Mạnh Trường An nhiều hơn. Gia hoả kia trông có vẻ rất vô hại nhưng nói không chừng ngay cả mẹ nuôi của mình cũng dám giết.”
“Đó là cái gì?”
Ánh sáng chiếu vào góc tường, Lệ Tuyết nhìn thấy một cái lư hương, bên cạnh lư hương là tấm ảnh chụp của Mạnh Thi.
“Ảnh chụp của nạn nhân? Có người thắp nhang cho nạn nhân ở chỗ này?”
Diện tích hầm băng không lớn, chỉ nhìn quanh một vòng đã quan sát tường tận, không hề có chướng ngại vật nào ngăn cản tầm mắt nên lá gan của Lệ Tuyết cũng lớn dần lên.
Nàng đi tới góc tường, không chạm vào di ảnh dưới mặt đất mà dùng máy ghi hình bỏ túi thu lại toàn bộ.
“Ngươi có phát hiện gì không?” Hàn Phi hỏi vọng xuống.
“Ta tìm được ảnh chụp của Mạnh Thi, có người chạy tới đây để thắp nhang cho nàng ta. Nhìn số lượng nhang tàn bên trong có thể thấy hắn đã tới nơi này rất nhiều lần.”
“Chỉ có thế thôi?” Hàn Phi rất coi trọng manh mối do Mạnh Thi cung cấp, nhưng thứ Lệ Tuyết vừa phát hiện được không phải là manh mối quan trọng gì. “Hay là ngươi lên đây đi, để ta xuống dưới xem một chút.”
Sau khi kéo Lệ Tuyết lên, Hàn Phi nhảy vào trong hầm băng. Gần như trong khoảnh khắc tiến vào nơi này, hắn đã cảm nhận được một loại cảm giác quen thuộc.
Phong bế, âm lãnh, hắc ám vô biên vô tận không ngừng thít chặt. Khi bà lão trong căn hộ 1031 mất khống chế, Hàn Phi cảm thấy gian phòng đó giống nơi này y như đúc.
“Thì ra cảm giác lạnh giá đó chính là cảm nhận của Mạnh Thi trước khi chết.”
Hắn mở đèn pin lên rọi vào góc tường, nhìn tấm ảnh chụp và lư hương đặt dưới mặt đất. Trong ảnh, Mạnh Thi còn rất trẻ trung, mái tóc vẫn chưa biến thành màu trắng, người cúng bái cho Mạnh Thi hình như chỉ có mỗi tấm ảnh này.
“Nhà máy làm đá Đông Hoa hẳn là nơi bà lão Mạnh Thi đã tử vong, người tới đây cúng bái chắc chắn đã biết rõ nội tình, đồng thời quan hệ giữa hắn và Mạnh Thi cũng rất khắng khít, rất có khả năng là một trong ba đứa con trai nuôi của Mạnh Thi.”
“Lão đại đã có bàn thờ bày ở trong nhà, không cần chạy đến nơi này cúng bái. Trừ hắn ra thì chỉ còn Mạnh Trường Hỉ và Mạnh Trường An.”
Cơn gió lạnh lẽo thổi qua mặt Hàn Phi, hầm băng tuy nằm ở dưới mặt đất nhưng lại được thiết kế thông gió rất tốt, điểm này khiến Hàn Phi cảm thấy nghi hoặc. “Hầm băng chứa đá mà cũng cần phải lưu thông không khí sao?”
Hắn lần mò về phía một góc hẻo lánh có gió thổi xuống, rốt cuộc phát hiện nắp miệng cống thoát nước bị dời ra thành một khe hở.
Hàn Phi dùng sức nhấc nắp cống lên, phát hiện nắp cống này chỉ là vật bài trí che chắn tầm nhìn, bên dưới là một lối đi.
“Còn có thể đi xuống dưới?”
Nhìn lối đi tối đen như mực, Hàn Phi cảm thấy do dự. Không khí trở nên ẩm ướt, trong lối đi toả ra một mùi ẩm mốc hôi thối.
Hàn Phi nói vọng lên trên. “Miệng cống thoát nước trong hầm băng này có một lối đi xuống, chúng ta có nên thăm dò thử không?”
“Chờ cảnh sát đến hỗ trợ đi. Bên dưới đường cống ngầm có địa hình rất phức tạp, nếu không cầm theo địa đồ sẽ rất dễ bị lạc đường.” Lệ Tuyết là cảnh sát hình sự có kinh nghiệm phong phú, thời điểm nên xông tới nàng sẽ không do dự, thời điểm nên tỉnh táo suy nghĩ nàng sẽ không lỗ mãng.
Đợi khoảng mười lăm phút sau, hai cảnh sát hình sự khác chạy tới, trong đó một người đã cầm theo tấm địa đồ đường cống ngầm, mấy người mới bắt đầu tiến vào trong lối đi.
Trong không khí tản ra mùi kỳ lạ, xung quanh còn có tiếng nước chảy róc rách. “Nếu nhà máy làm đá Đông Hoa chính là hiện trường gây án, vậy hung thủ sau khi giết người đã dùng cống thoát nước để di chuyển thi thể?”
Lệ Tuyết đang tự hỏi tình tiết vụ án, Hàn Phi thì nhớ lại từng câu nói của Mạnh Thi, hai cảnh sát còn lại bận nghiên cứu địa đồ.
“Lệ tỷ, chỗ chúng ta đang thăm dò không hề xuất hiện trong địa đồ.” Một cảnh sát phóng lớn tấm bản đồ điện tử trong điện thoại ra, giải thích: “Khu vực này là do có người tự ý đào cống thoát nước của hầm băng để tạo thành.”
Đoàn người men theo lối đi, rốt cuộc đi tới một “gian phòng” bí mật. Sau khi tiến vào, cảnh tượng trong phòng khiến Lệ Tuyết và Hàn Phi đều phải ngơ ngác.
Trong căn phòng âm u dưới địa đạo này trưng bày đủ loại bản vẽ và một chồng tư liệu thật dày liên quan đến vụ án giấu xác người trong tủ lạnh và vụ án lắp ghép thân thể người.
Những tài liệu này đã bắt đầu ố vàng, có thể nhìn ra chúng đã tồn tại từ rất lâu trước đây, được người nào đó sưu tập trong suốt mấy năm trời.
“Đừng tuỳ tiện chạm vào, tất cả mọi người đeo bao tay lên!”
Điều khiến cảnh sát càng kinh ngạc hơn là trong vách tường trong cùng có dán rất nhiều ảnh chụp và ảnh cắt ra từ sách báo, trên đó có hình ảnh của mười mấy người khác nhau, đại đa số đều bị người dùng bút đen khoanh tròn.
Chỉ có ba bức ảnh là ngoại lệ. Thứ nhất là ảnh của Hạ Thủ Nghiệp, trên ảnh bị người dùng bút đỏ gạch chéo.
Thứ hai là Mạnh Trường An, ảnh của hắn bị người dùng bút đỏ khoanh tròn mấy vòng, trên ảnh còn có dấu tích ngòi bút đâm thủng lỗ chỗ, có thể nhận ra chủ nhân gian phòng căm hận Mạnh Trường An thấu xương.
Làm tất cả mọi người bàng hoàng là bức ảnh thứ ba, đó là ảnh mới chụp gần đây, người trong ảnh chính là Hàn Phi.
Trong ảnh, Hàn Phi bị người dùng bút đen vẽ một dấu chấm hỏi.
“Ảnh bị khoanh tròn hẳn là những người bị tình nghi đã được bài trừ khả năng gây án, bút đỏ gạch chéo nghĩa là hắn đã giết người này, bút đỏ khoanh tròn là người nhất định phải giết, còn dấu chấm hỏi kia…”
Tất cả cảnh sát đều nhìn về phía Hàn Phi. Hàn Phi cũng cảm thấy rất kỳ quái. “Khoảng thời gian trước ta cảm thấy có người theo dõi mình, chẳng lẽ người đó chính là gia hoả sống trong đường cống ngầm này?”
“Rất có thể, chỉ là vì sao hắn lại vẽ dấu chấm hỏi trên ảnh của ngươi? Trong lúc bị hắn theo dõi ngươi có làm ra hành vi gì kỳ lạ không?” Lệ Tuyết hỏi.
“Lúc đó ta đang ở trường quay phim Ác Chi Hoa, gọi điện thoại cho ngươi. Khi đó ta còn nói một câu —— Thay vì để ý Mạnh Trường Hỉ, cảnh sát nên chú ý tới Mạnh Trường An nhiều hơn. Gia hoả kia trông có vẻ rất vô hại nhưng nói không chừng ngay cả mẹ nuôi của mình cũng dám giết.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.