Chương 85: Quái Vật Mạnh Thi
Ngã Hội Tu Không Điều
09/03/2023
Hàn Phi kể lại những chuyện mà khi còn sống Hạ Vũ Hoà gặp phải. Sau khi nghe hắn kể xong, biểu tình trên mặt bà lão rất phức tạp, bà trầm mặc một lúc lâu mới lên tiếng: “Đứa nhỏ này đúng là rất đáng thương, nhưng dù sao nó cũng khác biệt với chúng ta, nó là quỷ…”
Mạnh Thi coi Hàn Phi là người một nhà, nhưng lại nói Khóc là quỷ.
“Bà, chẳng lẽ bà không có chút ấn tượng nào sao?” Dưới ánh nến lập loè, Hàn Phi do dự mãi rốt cuộc vẫn lựa chọn hỏi tới vấn đề này.
“Ấn tượng gì cơ?” Mạnh Thi không hiểu Hàn Phi đang nói cái gì.
“Thật ra…” Hàn Phi nắm chặt hai tay, nhìn thẳng vào gương mặt bà lão, sau đó nói thẳng. “Bà, thật ra bà và Thần Thần đã chết từ mười năm trước…”
Hàn Phi còn chưa dứt lời, nến đỏ trong phòng đã tắt hơn phân nửa.
Trong ánh sáng lờ mờ, thân thể Mạnh Thi khẽ run lên, bà tựa người vào bàn ăn nói: “Ngươi đang nói bậy bạ gì đó?”
“Trong vụ án giấu thi thể người vào tủ lạnh hồi mười năm trước, người mẹ biết đứa con nuôi của mình giết người, vì muốn cho con mình một cơ hội để đi tự thú, người mẹ đã lén lút giấu thi thể đi.”
“Ta biết việc này…”
“Người mẹ kia muốn cho con mình một tuần để suy nghĩ, nhưng thời gian còn chưa qua hết, người mẹ đó và đứa cháu trai nhỏ tuổi đã bị sát hại, thi thể hai người được tìm thấy trong thùng xe công ten nơ đông lạnh.” Hàn Phi nói thật nhanh, “Tên hung thủ kia sau khi giết hại người mẹ và đứa nhỏ xong cũng không có ý định dừng tay. Nếu không nhanh chóng bắt hắn, sớm muộn gì cũng sẽ có thêm rất nhiều người khác bị giết hại.”
Nến đỏ trong nhà đã tắt hết, nhiệt độ càng lúc càng xuống thấp, khí lạnh này không giống với cảm giác lạnh lẽo vì âm khí trong những căn hộ khác mà lại giống như bị nhốt vào trong tủ lạnh, mạch máu trong cơ thể và trái tim đều muốn đóng thành băng.
Trong căn hộ đen như mực, Mạnh Thi càng lúc càng run rẩy, phía sau gáy bà từ từ xuất hiện một gương mặt.
Hàn Phi không ngờ lời mình nói sẽ tạo thành biến cố lớn như vậy, hắn không sợ hãi bỏ chạy mà nắm lấy bàn tay lạnh buốt của Mạnh Thi, cắn răng nói: “Sự rộng lượng của người mẹ không giúp tên sát nhân hối cải mà sẽ chỉ khiến hắn càng đi thương tổn thêm nhiều người khác!”
Phía sau gáy bà lão đột nhiên vươn ra hai cánh tay, dường như có một con quái vật nào đó đang muốn chui ra khỏi đầu bà!
“Tên sát nhân ma quỷ tay dính đầy máu kia có thể sẽ lại nhìn chằm chằm vào những đứa nhỏ khác, nhiều gia đình sẽ bị con dao vấy máu đó chém nát, chúng ta nhất định phải nhanh chóng bắt hung thủ lại!”
Nhiệt độ trong nhà đã xuống tới âm độ, căn hộ vốn luôn ấm áp lại trở nên hỗn độn hơn bao giờ hết.
Bà lão Mạnh Thi run rẩy kịch liệt như thể đang nhẫn nhịn sự đau đớn không thể tưởng tượng nổi, dường như bà đã nhớ ra điều gì đó, trên gương mặt hoà ái lúc này đã tràn đầy vẻ hối hận.
“Trước khi chết chắc hẳn người mẹ đã trông thấy thứ gì đó, hẳn là nàng sẽ không muốn con mình lại phạm vào sai lầm không thể cứu chữa.”
Vừa nghe được câu này, bà lão đột nhiên nắm chặt lấy tay Hàn Phi, bờ môi run run như đang nói cái gì. Hàn Phi vội vàng áp sát tai vào, nghe được mấy chữ —— nhà máy làm đá Đông Hoa.
“Nhà máy làm đá? Nhưng lúc đầu ta nghe Mạnh Trường Thọ nói thi thể Mạnh Thi và Mạnh Thần được tìm thấy trong xe công ten nơ đông lạnh cơ mà?”
Hàn Phi còn định tiếp tục hỏi thăm nhưng lúc này cửa phòng ngủ bỗng mở ra, Thần Thần vừa bước ra ngoài đã thấy bộ dạng đáng sợ của Mạnh Thi, lập tức sợ hãi khóc lớn.
Nghe thấy tiếng khóc của Thần Thần, con quái vật trong đầu bà lão đột nhiên hành động chậm lại.
Hàn Phi không biết nên làm thế nào, bèn nhanh chóng đốt hết nến trong nhà lên.
Khi ánh sáng lại lần nữa chiếu rọi cả gian phòng, con quái vật trong đầu bà lão từ từ biến mất tựa như nó chưa từng xuất hiện. Bà lão té ngã xuống đất, sắc mặt cực kỳ kém cỏi.
Hàn Phi đặt bà lên ghế sô pha, sau đó cẩn thận suy nghĩ. “Các hàng xóm dễ nói chuyện trong khu cư xá này hình như đều đã quên mất mình là người chết, bọn hắn còn không hề biết mình đã trở thành quỷ.”
“Bọn hắn thiếu một phần ký ức, nhưng đồng thời cũng quên đi nỗi thống khổ. Con quái vật trong đầu Mạnh Thi có phải là do phần ký ức đau khổ kia hoá thành không? Hay nói đúng hơn con quái vật kia mới là Mạnh Thi thật sự?”
Nhìn bà lão té xỉu nằm trên ghế sô pha, Hàn Phi tự đặt ra đủ loại giải thiết.
“Chẳng lẽ đây là điều vị Lầu trưởng cũ đã từng làm? Hắn phong ấn ký ức đau khổ của hàng xóm lại, để người này quên đi ký ức đau đớn kia nhưng phương pháp này chỉ trị ngọn không trị gốc. Nỗi đau đớn vẫn còn ở đó, không hề biến mất.”
Sau mấy ngày chơi Hoàn Mỹ Nhân Sinh, Hàn Phi đã phân các hộ gia đình trong khu cư xá này thành hai loại, một loại có thể giao tiếp được, một loại hoàn toàn bị tuyệt vọng và đau khổ chiếm cứ.
Hai loại hàng xóm này dường như vẫn có dây mơ rễ má với nhau, nhưng bây giờ Hàn Phi vẫn chưa thể xác định được rõ ràng, hắn cảm thấy mọi bí mật đều được giấu trong căn hộ của Lầu trưởng.
“Nhất định phải nhanh chóng lên tầng mười mới được.”
Sau khi Mạnh Thi tỉnh lại và tinh thần trở nên ổn định, Hàn Phi mới kiệt sức trở về căn hộ 1044 của mình.
Hắn vào trong nhà, khoá cửa lại. “Mạnh Thi ở tầng ba có quan hệ rất tốt với ta, chị đẹp trên tầng năm thì đang trong quá trình kết thân, quan hệ với Khóc cũng đã có tiến triển. Hiện tại chỉ cần giúp các bạn cùng nhà khôi phục thần trí thì ta có thể hoàn thành được mục tiêu nho nhỏ ‘quan hệ hoà thuận với hàng xóm’ rồi.”
Chơi lâu như vậy, tâm tính Hàn Phi cũng đã từ từ thay đổi.
Từ lúc ban đầu điều tra vụ án là vì mạng sống của mình, nhưng khi càng dấn sâu vào, Hàn Phi càng muốn tra ra được chân tướng để báo thù cho các bạn hàng xóm.
“Phải về thôi, ở trong thế giới trò chơi quá lâu ta lại cảm thấy thế giới này thật sự tồn tại.”
Ấn vào nút rời khỏi trò chơi, thế giới xung quanh bị màu máu phủ kín, ý thức Hàn Phi dần trở nên mơ hồ.
Mạnh Thi coi Hàn Phi là người một nhà, nhưng lại nói Khóc là quỷ.
“Bà, chẳng lẽ bà không có chút ấn tượng nào sao?” Dưới ánh nến lập loè, Hàn Phi do dự mãi rốt cuộc vẫn lựa chọn hỏi tới vấn đề này.
“Ấn tượng gì cơ?” Mạnh Thi không hiểu Hàn Phi đang nói cái gì.
“Thật ra…” Hàn Phi nắm chặt hai tay, nhìn thẳng vào gương mặt bà lão, sau đó nói thẳng. “Bà, thật ra bà và Thần Thần đã chết từ mười năm trước…”
Hàn Phi còn chưa dứt lời, nến đỏ trong phòng đã tắt hơn phân nửa.
Trong ánh sáng lờ mờ, thân thể Mạnh Thi khẽ run lên, bà tựa người vào bàn ăn nói: “Ngươi đang nói bậy bạ gì đó?”
“Trong vụ án giấu thi thể người vào tủ lạnh hồi mười năm trước, người mẹ biết đứa con nuôi của mình giết người, vì muốn cho con mình một cơ hội để đi tự thú, người mẹ đã lén lút giấu thi thể đi.”
“Ta biết việc này…”
“Người mẹ kia muốn cho con mình một tuần để suy nghĩ, nhưng thời gian còn chưa qua hết, người mẹ đó và đứa cháu trai nhỏ tuổi đã bị sát hại, thi thể hai người được tìm thấy trong thùng xe công ten nơ đông lạnh.” Hàn Phi nói thật nhanh, “Tên hung thủ kia sau khi giết hại người mẹ và đứa nhỏ xong cũng không có ý định dừng tay. Nếu không nhanh chóng bắt hắn, sớm muộn gì cũng sẽ có thêm rất nhiều người khác bị giết hại.”
Nến đỏ trong nhà đã tắt hết, nhiệt độ càng lúc càng xuống thấp, khí lạnh này không giống với cảm giác lạnh lẽo vì âm khí trong những căn hộ khác mà lại giống như bị nhốt vào trong tủ lạnh, mạch máu trong cơ thể và trái tim đều muốn đóng thành băng.
Trong căn hộ đen như mực, Mạnh Thi càng lúc càng run rẩy, phía sau gáy bà từ từ xuất hiện một gương mặt.
Hàn Phi không ngờ lời mình nói sẽ tạo thành biến cố lớn như vậy, hắn không sợ hãi bỏ chạy mà nắm lấy bàn tay lạnh buốt của Mạnh Thi, cắn răng nói: “Sự rộng lượng của người mẹ không giúp tên sát nhân hối cải mà sẽ chỉ khiến hắn càng đi thương tổn thêm nhiều người khác!”
Phía sau gáy bà lão đột nhiên vươn ra hai cánh tay, dường như có một con quái vật nào đó đang muốn chui ra khỏi đầu bà!
“Tên sát nhân ma quỷ tay dính đầy máu kia có thể sẽ lại nhìn chằm chằm vào những đứa nhỏ khác, nhiều gia đình sẽ bị con dao vấy máu đó chém nát, chúng ta nhất định phải nhanh chóng bắt hung thủ lại!”
Nhiệt độ trong nhà đã xuống tới âm độ, căn hộ vốn luôn ấm áp lại trở nên hỗn độn hơn bao giờ hết.
Bà lão Mạnh Thi run rẩy kịch liệt như thể đang nhẫn nhịn sự đau đớn không thể tưởng tượng nổi, dường như bà đã nhớ ra điều gì đó, trên gương mặt hoà ái lúc này đã tràn đầy vẻ hối hận.
“Trước khi chết chắc hẳn người mẹ đã trông thấy thứ gì đó, hẳn là nàng sẽ không muốn con mình lại phạm vào sai lầm không thể cứu chữa.”
Vừa nghe được câu này, bà lão đột nhiên nắm chặt lấy tay Hàn Phi, bờ môi run run như đang nói cái gì. Hàn Phi vội vàng áp sát tai vào, nghe được mấy chữ —— nhà máy làm đá Đông Hoa.
“Nhà máy làm đá? Nhưng lúc đầu ta nghe Mạnh Trường Thọ nói thi thể Mạnh Thi và Mạnh Thần được tìm thấy trong xe công ten nơ đông lạnh cơ mà?”
Hàn Phi còn định tiếp tục hỏi thăm nhưng lúc này cửa phòng ngủ bỗng mở ra, Thần Thần vừa bước ra ngoài đã thấy bộ dạng đáng sợ của Mạnh Thi, lập tức sợ hãi khóc lớn.
Nghe thấy tiếng khóc của Thần Thần, con quái vật trong đầu bà lão đột nhiên hành động chậm lại.
Hàn Phi không biết nên làm thế nào, bèn nhanh chóng đốt hết nến trong nhà lên.
Khi ánh sáng lại lần nữa chiếu rọi cả gian phòng, con quái vật trong đầu bà lão từ từ biến mất tựa như nó chưa từng xuất hiện. Bà lão té ngã xuống đất, sắc mặt cực kỳ kém cỏi.
Hàn Phi đặt bà lên ghế sô pha, sau đó cẩn thận suy nghĩ. “Các hàng xóm dễ nói chuyện trong khu cư xá này hình như đều đã quên mất mình là người chết, bọn hắn còn không hề biết mình đã trở thành quỷ.”
“Bọn hắn thiếu một phần ký ức, nhưng đồng thời cũng quên đi nỗi thống khổ. Con quái vật trong đầu Mạnh Thi có phải là do phần ký ức đau khổ kia hoá thành không? Hay nói đúng hơn con quái vật kia mới là Mạnh Thi thật sự?”
Nhìn bà lão té xỉu nằm trên ghế sô pha, Hàn Phi tự đặt ra đủ loại giải thiết.
“Chẳng lẽ đây là điều vị Lầu trưởng cũ đã từng làm? Hắn phong ấn ký ức đau khổ của hàng xóm lại, để người này quên đi ký ức đau đớn kia nhưng phương pháp này chỉ trị ngọn không trị gốc. Nỗi đau đớn vẫn còn ở đó, không hề biến mất.”
Sau mấy ngày chơi Hoàn Mỹ Nhân Sinh, Hàn Phi đã phân các hộ gia đình trong khu cư xá này thành hai loại, một loại có thể giao tiếp được, một loại hoàn toàn bị tuyệt vọng và đau khổ chiếm cứ.
Hai loại hàng xóm này dường như vẫn có dây mơ rễ má với nhau, nhưng bây giờ Hàn Phi vẫn chưa thể xác định được rõ ràng, hắn cảm thấy mọi bí mật đều được giấu trong căn hộ của Lầu trưởng.
“Nhất định phải nhanh chóng lên tầng mười mới được.”
Sau khi Mạnh Thi tỉnh lại và tinh thần trở nên ổn định, Hàn Phi mới kiệt sức trở về căn hộ 1044 của mình.
Hắn vào trong nhà, khoá cửa lại. “Mạnh Thi ở tầng ba có quan hệ rất tốt với ta, chị đẹp trên tầng năm thì đang trong quá trình kết thân, quan hệ với Khóc cũng đã có tiến triển. Hiện tại chỉ cần giúp các bạn cùng nhà khôi phục thần trí thì ta có thể hoàn thành được mục tiêu nho nhỏ ‘quan hệ hoà thuận với hàng xóm’ rồi.”
Chơi lâu như vậy, tâm tính Hàn Phi cũng đã từ từ thay đổi.
Từ lúc ban đầu điều tra vụ án là vì mạng sống của mình, nhưng khi càng dấn sâu vào, Hàn Phi càng muốn tra ra được chân tướng để báo thù cho các bạn hàng xóm.
“Phải về thôi, ở trong thế giới trò chơi quá lâu ta lại cảm thấy thế giới này thật sự tồn tại.”
Ấn vào nút rời khỏi trò chơi, thế giới xung quanh bị màu máu phủ kín, ý thức Hàn Phi dần trở nên mơ hồ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.