Chương 16: Ta Là Bạn Của Hữu Phúc Ca
Ngã Hội Tu Không Điều
05/03/2023
“Hôm nay khi giúp ngươi tra xét số liệu, ta phát hiện một điều rất trùng hợp. Người chết tên Mạnh Thi lại ở cùng một tòa chung cư với nạn nhân của một vụ án khác, mà điều tình cờ là hai vụ án này đều phát sinh vào mười năm trước.” Lệ Tuyết vừa nói vừa đi lên tầng trên.
Mạnh Thi sống ở tầng ba, Lệ Tuyết dẫn Hàn Phi đi lên tầng bốn. “Mười năm trước ngươi có nghe nói về vụ án lắp ghép thân thể người không?”
“Sẽ không trùng hợp như thế chứ?” Hàn Phi đột nhiên nhớ tới lời kể của Khương đạo diễn. Đoàn làm phim vốn muốn đến hiện trường vụ án để quay phim nhưng bị chủ nhà từ chối, sau đó bọn họ mới chuyển sang tòa viện số 15 khu Bắc Nhai.
“Hung thủ vụ án lắp ghép thân thể người đến nay vẫn chưa sa lưới. Hai người bị hại đầu tiên trong vụ án đó được phát hiện trên tầng bốn tòa chung cư này, nạn nhân là một cặp vợ chồng rất ân ái.”
Lệ Tuyết vừa đi tới trước cửa một căn hộ vừa nói: “Mười năm trước cảnh sát từng hoài nghi hung thủ vụ án này và hung thủ vụ án giấu xác vào tủ lạnh là cùng một người. Nhưng thủ pháp gây án của hai vụ này hoàn toàn khác biệt. Nếu nói hung thủ vụ án giấu xác trong tủ lạnh là một người có tâm lý vặn vẹo biến thái thì hung thủ vụ án lắp ghép thân thể người chính là một tên ác ma thật sự.”
Nàng gõ cửa mấy tiếng. Mười mấy giây sau cửa chống trộm mới mở hé ra.
Một ông lão gầy gò đứng ở sau cánh cửa, nhíu mày nhìn Lệ Tuyết và Hàn Phi. “Các ngươi tìm ai?”
“Ta là cảnh sát.” Lệ Tuyết lấy thẻ cảnh sát ra cho ông lão xem.
Kỳ thực thẻ cảnh sát không có tác dụng được vào nhà điều tra, nhưng ông lão hình như không hiểu điều này, rất miễn cưỡng mở cửa cho hai người tiến vào trong.
Căn hộ hơn 70 mét vuông có đầy đủ các vật dụng trong nhà, dường như ngày nào ông lão cũng quét dọn sạch sẽ.
Tiến vào phòng khách, trên tường treo rất nhiều ảnh chụp. Trong ảnh ông lão trông còn rất khỏe mạnh, nụ cười tươi tắn cởi mở, rất khó tin được người trong ảnh và ông lão gầy gò trước mặt là cùng một người.
Ngoại trừ ông lão, trong ảnh còn có một cặp vợ chồng trẻ tuổi, người chồng trông chất phác thành thật, người vợ trông hiền lành ôn nhu, bọn họ có vẻ rất yêu thương nhau, trong mỗi tấm ảnh chụp đều mỉm cười đầy hạnh phúc.
Bên cạnh mấy tấm ảnh treo tường là một tủ kính trưng bày rất nhiều đồ chơi.
“Hàng năm ta đều sẽ tới đồn cảnh sát hỏi thăm, mười năm nay không biết ta đã tới đó bao nhiêu lần, các ngươi đã bắt được hung thủ chưa?” Trong giọng nói của ông lão tràn đầy tuyệt vọng, hắn nhẹ nhàng sờ lên khung ảnh treo tường, tựa như cho tới bây giờ vẫn không thể nào tiếp nhận nổi sự thật tàn khốc kia.
“Ta có mấy câu muốn hỏi ngài.” Lệ Tuyết lấy điện thoại ra, mở ứng dụng của cảnh sát lên rồi thuần thục đặt câu hỏi, vừa dẫn dắt ông lão hồi ức vừa không khiến ông cảm thấy quá đau khổ, phương thức và kỹ xảo điều tra của nàng cao minh hơn Trương Tiểu Thiên và Triệu Minh nhiều lắm.
Hàn Phi chỉ yên tĩnh ngồi bên cạnh Lệ Tuyết, mắt nhìn về phía mấy bức ảnh chụp treo trên tường. Trong ảnh chính là Ngụy Hữu Phúc, người mà hắn sắp đóng vai.
Trong trò chơi Hoàn Mỹ Nhân Sinh, bà lão sống ở tầng ba, Hàn Phi sống trên tầng bốn.
Trong hiện thức, bà lão cũng sống ở tầng ba, mà vợ chồng Ngụy Hữu Phúc bị giết trong căn hộ ở tầng bốn.
Tuy kiến trúc và bố cục gian phòng không quá giống nhau, nhưng sự trùng hợp kinh người này khiến Hàn Phi chú ý. Hiện tại hắn đang cực kỳ hoài nghi con quỷ ở trong căn hộ tối qua hắn gặp phải chính là vợ của Ngụy Hữu Phúc, nữ nhân bị hung thủ sát hại trong phòng vệ sinh.
Những chuyện nhìn như không liên quan gì đến nhau lại bắt đầu có một điểm chung, mà điểm chung đó chính là Hàn Phi hắn.
Thông qua sự tra xét của Lệ Tuyết, Hàn Phi rốt cuộc đã hiểu rõ về vợ chồng Ngụy Hữu Phúc. Người một nhà này có thể nói đều là người rất tốt và sống yên phận. Nếu không gặp phải chuyện khủng khiếp kia, bọn họ đã có một cuộc sống vô cùng hạnh phúc.
“Khi còn sống bọn họ là kiểu người không có ác niệm.” Trong đầu Hàn Phi từ từ xuất hiện một suy nghĩ cực kỳ to gan lớn mật. “Ta muốn sống trong trò chơi âm phủ tràn đầy quái vật kia thì đầu tiên phải có một căn nhà an toàn mới được. Nếu ta có thể được vợ chồng Ngụy Hữu Phúc cho phép cùng sinh sống trong căn hộ đó thì tử cục ban đầu sẽ hóa thành một đường sinh cơ!”
Người đã chết từ mười năm trước lại xuất hiện trong trò chơi, mặc kệ bọn họ là người hay quỷ, Hàn Phi cũng đã quyết định phải dung nhập vào trong đó.
Hai mắt tỏa ra ánh sáng, Hàn Phi đứng dậy đi tới ngồi xuống cạnh ông lão gầy gò.
Dưới cái nhìn chăm chú đầy khó hiểu của Lệ Tuyết và ông lão, Hàn Phi nói: “Ông ơi, kỳ thật Hữu Phúc ca và ta là bạn rất tốt, ông có thể nói cho ta biết Hữu Phúc ca còn tâm nguyện gì chưa hoàn thành không?”
“Hữu Phúc ca?” Ông lão gầy gò vốn chẳng hiểu Hàn Phi đang nói cái gì. “Ngươi là bạn của Hữu Phúc? Nhưng sao ta chưa từng nghe hắn nhắc tới ngươi?”
“Ông hãy nhớ lại cẩn thận một chút xem, tên ta là Hàn Phi.” Hàn Phi vô cùng chân thành tha thiết nhìn ông lão, khiến cho chính ông cũng phải hoài nghi liệu có phải mình đã quên mất chuyện này không, dù sao việc này cũng đã xảy ra được mười năm.
“Ngươi nói vậy ta cũng nhớ ra trước kia Hữu Phúc có mấy người bạn thân. Nhưng nhìn tuổi của ngươi có vẻ không lớn nha?” Ông lão không quá chắc chắn.
“Ta là diễn viên, dựa vào gương mặt này để ăn cơm nên rất chú trọng bảo dưỡng nhan sắc. Trước đó ta vẫn luôn đóng phim ở nước ngoài.” Nói nhiều tất sẽ có sơ hở, Hàn Phi vội vã lướt qua đề tài này, “Ông ơi, ta thật sự muốn giúp Hữu Phúc ca hoàn thành tâm nguyện.”
“Tâm nguyện của Hữu Phúc còn nhiều lắm, hắn liều mạng làm việc là vì muốn mua cho A Mỹ một ngôi nhà. Trước khi hai đứa nó bị hại, đứa nhỏ này còn tới tìm ta nói là đang len lén để dành tiền, muốn làm cho A Mỹ một hôn lễ hoàn chỉnh.” Ông lão lắc đầu nói, “Bây giờ nói những chuyện này cũng vô ích, ta nghĩ tâm nguyện lớn nhất của Hữu Phúc là có thể bắt được hung thủ, dù sao kẻ đó cũng đã giết chết người nó yêu thương nhất.”
Mạnh Thi sống ở tầng ba, Lệ Tuyết dẫn Hàn Phi đi lên tầng bốn. “Mười năm trước ngươi có nghe nói về vụ án lắp ghép thân thể người không?”
“Sẽ không trùng hợp như thế chứ?” Hàn Phi đột nhiên nhớ tới lời kể của Khương đạo diễn. Đoàn làm phim vốn muốn đến hiện trường vụ án để quay phim nhưng bị chủ nhà từ chối, sau đó bọn họ mới chuyển sang tòa viện số 15 khu Bắc Nhai.
“Hung thủ vụ án lắp ghép thân thể người đến nay vẫn chưa sa lưới. Hai người bị hại đầu tiên trong vụ án đó được phát hiện trên tầng bốn tòa chung cư này, nạn nhân là một cặp vợ chồng rất ân ái.”
Lệ Tuyết vừa đi tới trước cửa một căn hộ vừa nói: “Mười năm trước cảnh sát từng hoài nghi hung thủ vụ án này và hung thủ vụ án giấu xác vào tủ lạnh là cùng một người. Nhưng thủ pháp gây án của hai vụ này hoàn toàn khác biệt. Nếu nói hung thủ vụ án giấu xác trong tủ lạnh là một người có tâm lý vặn vẹo biến thái thì hung thủ vụ án lắp ghép thân thể người chính là một tên ác ma thật sự.”
Nàng gõ cửa mấy tiếng. Mười mấy giây sau cửa chống trộm mới mở hé ra.
Một ông lão gầy gò đứng ở sau cánh cửa, nhíu mày nhìn Lệ Tuyết và Hàn Phi. “Các ngươi tìm ai?”
“Ta là cảnh sát.” Lệ Tuyết lấy thẻ cảnh sát ra cho ông lão xem.
Kỳ thực thẻ cảnh sát không có tác dụng được vào nhà điều tra, nhưng ông lão hình như không hiểu điều này, rất miễn cưỡng mở cửa cho hai người tiến vào trong.
Căn hộ hơn 70 mét vuông có đầy đủ các vật dụng trong nhà, dường như ngày nào ông lão cũng quét dọn sạch sẽ.
Tiến vào phòng khách, trên tường treo rất nhiều ảnh chụp. Trong ảnh ông lão trông còn rất khỏe mạnh, nụ cười tươi tắn cởi mở, rất khó tin được người trong ảnh và ông lão gầy gò trước mặt là cùng một người.
Ngoại trừ ông lão, trong ảnh còn có một cặp vợ chồng trẻ tuổi, người chồng trông chất phác thành thật, người vợ trông hiền lành ôn nhu, bọn họ có vẻ rất yêu thương nhau, trong mỗi tấm ảnh chụp đều mỉm cười đầy hạnh phúc.
Bên cạnh mấy tấm ảnh treo tường là một tủ kính trưng bày rất nhiều đồ chơi.
“Hàng năm ta đều sẽ tới đồn cảnh sát hỏi thăm, mười năm nay không biết ta đã tới đó bao nhiêu lần, các ngươi đã bắt được hung thủ chưa?” Trong giọng nói của ông lão tràn đầy tuyệt vọng, hắn nhẹ nhàng sờ lên khung ảnh treo tường, tựa như cho tới bây giờ vẫn không thể nào tiếp nhận nổi sự thật tàn khốc kia.
“Ta có mấy câu muốn hỏi ngài.” Lệ Tuyết lấy điện thoại ra, mở ứng dụng của cảnh sát lên rồi thuần thục đặt câu hỏi, vừa dẫn dắt ông lão hồi ức vừa không khiến ông cảm thấy quá đau khổ, phương thức và kỹ xảo điều tra của nàng cao minh hơn Trương Tiểu Thiên và Triệu Minh nhiều lắm.
Hàn Phi chỉ yên tĩnh ngồi bên cạnh Lệ Tuyết, mắt nhìn về phía mấy bức ảnh chụp treo trên tường. Trong ảnh chính là Ngụy Hữu Phúc, người mà hắn sắp đóng vai.
Trong trò chơi Hoàn Mỹ Nhân Sinh, bà lão sống ở tầng ba, Hàn Phi sống trên tầng bốn.
Trong hiện thức, bà lão cũng sống ở tầng ba, mà vợ chồng Ngụy Hữu Phúc bị giết trong căn hộ ở tầng bốn.
Tuy kiến trúc và bố cục gian phòng không quá giống nhau, nhưng sự trùng hợp kinh người này khiến Hàn Phi chú ý. Hiện tại hắn đang cực kỳ hoài nghi con quỷ ở trong căn hộ tối qua hắn gặp phải chính là vợ của Ngụy Hữu Phúc, nữ nhân bị hung thủ sát hại trong phòng vệ sinh.
Những chuyện nhìn như không liên quan gì đến nhau lại bắt đầu có một điểm chung, mà điểm chung đó chính là Hàn Phi hắn.
Thông qua sự tra xét của Lệ Tuyết, Hàn Phi rốt cuộc đã hiểu rõ về vợ chồng Ngụy Hữu Phúc. Người một nhà này có thể nói đều là người rất tốt và sống yên phận. Nếu không gặp phải chuyện khủng khiếp kia, bọn họ đã có một cuộc sống vô cùng hạnh phúc.
“Khi còn sống bọn họ là kiểu người không có ác niệm.” Trong đầu Hàn Phi từ từ xuất hiện một suy nghĩ cực kỳ to gan lớn mật. “Ta muốn sống trong trò chơi âm phủ tràn đầy quái vật kia thì đầu tiên phải có một căn nhà an toàn mới được. Nếu ta có thể được vợ chồng Ngụy Hữu Phúc cho phép cùng sinh sống trong căn hộ đó thì tử cục ban đầu sẽ hóa thành một đường sinh cơ!”
Người đã chết từ mười năm trước lại xuất hiện trong trò chơi, mặc kệ bọn họ là người hay quỷ, Hàn Phi cũng đã quyết định phải dung nhập vào trong đó.
Hai mắt tỏa ra ánh sáng, Hàn Phi đứng dậy đi tới ngồi xuống cạnh ông lão gầy gò.
Dưới cái nhìn chăm chú đầy khó hiểu của Lệ Tuyết và ông lão, Hàn Phi nói: “Ông ơi, kỳ thật Hữu Phúc ca và ta là bạn rất tốt, ông có thể nói cho ta biết Hữu Phúc ca còn tâm nguyện gì chưa hoàn thành không?”
“Hữu Phúc ca?” Ông lão gầy gò vốn chẳng hiểu Hàn Phi đang nói cái gì. “Ngươi là bạn của Hữu Phúc? Nhưng sao ta chưa từng nghe hắn nhắc tới ngươi?”
“Ông hãy nhớ lại cẩn thận một chút xem, tên ta là Hàn Phi.” Hàn Phi vô cùng chân thành tha thiết nhìn ông lão, khiến cho chính ông cũng phải hoài nghi liệu có phải mình đã quên mất chuyện này không, dù sao việc này cũng đã xảy ra được mười năm.
“Ngươi nói vậy ta cũng nhớ ra trước kia Hữu Phúc có mấy người bạn thân. Nhưng nhìn tuổi của ngươi có vẻ không lớn nha?” Ông lão không quá chắc chắn.
“Ta là diễn viên, dựa vào gương mặt này để ăn cơm nên rất chú trọng bảo dưỡng nhan sắc. Trước đó ta vẫn luôn đóng phim ở nước ngoài.” Nói nhiều tất sẽ có sơ hở, Hàn Phi vội vã lướt qua đề tài này, “Ông ơi, ta thật sự muốn giúp Hữu Phúc ca hoàn thành tâm nguyện.”
“Tâm nguyện của Hữu Phúc còn nhiều lắm, hắn liều mạng làm việc là vì muốn mua cho A Mỹ một ngôi nhà. Trước khi hai đứa nó bị hại, đứa nhỏ này còn tới tìm ta nói là đang len lén để dành tiền, muốn làm cho A Mỹ một hôn lễ hoàn chỉnh.” Ông lão lắc đầu nói, “Bây giờ nói những chuyện này cũng vô ích, ta nghĩ tâm nguyện lớn nhất của Hữu Phúc là có thể bắt được hung thủ, dù sao kẻ đó cũng đã giết chết người nó yêu thương nhất.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.