Ta Hơi Tham Ăn Khi Là Một Nam Chính Bị Từ Hôn
Chương 6: Khoai tây thái sợi chua cay (chua)
Hàn Thập Nhất
17/04/2022
Edit: Maushi
Beta: Tự Trầm Tuyết
"Công tử đã là chiến sư cấp năm? Mới có một năm rưỡi, thật không dễ dàng chút nào." Nhan Nghiên nhìn Diệp Phi Diệp, ánh mắt lấp lánh như ánh sao, chân thành khen ngợi.
Nghe Nhan Nghiên khen ngợi bản thân, Diệp Phi Diệp mặc dù có chút xấu hổ nhưng cũng không tránh khỏi tự đắc.
Làm sao hắn có thể nói rằng trên thực tế hắn chỉ là chiến sư cấp hai hơn một tháng trước, để có thể sớm gặp nàng, hắn đã sử dụng tụ linh thạch lấy được từ con đại bàng khổng lồ và điên cuồng ăn đan dược để cưỡng ép nâng cấp lên cấp năm, trên thực tế, thực lực có thể phát huy chỉ ở cấp ba hoặc cấp bốn.
Hắn hỏi Nhan Nghiên việc tu luyện của nàng, Nhan Nghiên cũng không giấu giếm chuyện đó với hắn, chuyện tu luyện vốn là hậu tích bạc phát* nàng tám tuổi lên núi Trọng Hoa, mấy năm trước đặt nền móng, về sau nền tảng vững chắc, lại không bị ngoại vật quấy rầy, tu luyện tiến triển rất nhanh, sau bao ngày xa cách, nàng hiện tại đã ở cấp thứ hai của chiến sư, được coi là một trong những người giỏi nhất ở độ tuổi của nàng.
*"Hậu tích bạc phát" nguyên là câu "Quân tử hậu tích nhi bạc phát". Trong "Giá thuyết tống Trương Hổ" của Tô Đông Pha có câu: "Bác quan nhi ước thủ, hậu tích nhi bạc phát". Ý nói rằng, đọc sách nhiều đến đâu cũng chỉ có thể chắt lọc tinh hoa mà giữ lại, tích lũy nhiều đến đâu cũng chỉ có thể dùng từ từ từng chút một.
Vị hôn thê của hắn thực sự ưu tú, nàng có thể tiến bộ nhanh chóng như vậy ngay cả khi nàng không thích tu luyện.
Phải, Diệp Phi Diệp biết điều đó, Nhan Nghiên không giấu giếm hắn, nàng không có đặc biệt muốn trở nên mạnh mẽ, tu luyện chỉ là một phần trong cuộc sống hàng ngày của nàng, cho nên có thể tiến triển như vậy quả thật hiếm có, chỉ có thể nói là nàng rất có thiên phú.
Vì Diệp Phi Diệp quá đói nên Nhan Nghiên bận nấu ăn cho hắn mà không nói lời nào.
Không phải ở núi Trọng Hoa không có chỗ ăn, mà là Diệp Phi Diệp quấn lấy muốn ăn đồ do nàng làm, một yêu cầu nhỏ như vậy, với tư cách là vị hôn thê, Nhan Nghiên đương nhiên không có lý do gì để từ chối.
Diệp Phi Diệp cũng không có hứng thú yêu cầu Nhan Nghiên chỉ cho mình cảnh đẹp của núi Trọng Hoa, liền đi theo Nhan Nghiên đến phụ cận nơi ở của nàng, là một trong số ít đệ tử chân truyền nên nơi nàng ở đương nhiên khác với những đệ tử khác, nhưng cũng cách không xa, nàng không có nhà bếp nhỏ của riêng mình, vì vậy nàng chỉ có thể mượn nhà bếp công cộng của đỉnh Lăng Vân.
Cơm đã có sẵn, nhưng phải chuẩn bị các món ăn.
Nhan Nghiên biết rằng Diệp Phi Diệp không kén chọn, sợ hắn đói quá lả đi, vì vậy nàng chỉ nghĩ đơn giản làm một món mặn và một món canh. ngôn tình ngược
Nàng xem xét các nguyên liệu sẵn có và quyết định nấu cho Diệp Phi Diệp món khoai tây thái sợi chua cay ăn đặc biệt đưa cơm, cùng với súp trứng gà, hẳn sẽ rất ngon.
Khoai tây gọt vỏ, thái sợi nhỏ, ngâm vào trong nước rồi để ráo, cho dầu vào nồi, thêm gia vị rồi xào thơm, cho khoai tây bào sợi vào xào, cuối cùng cho một ít giấm gạo và xào cho đến khi chín. Vô cùng tiện lợi, cũng ngào ngạt hương thơm.
Món súp trứng còn đơn giản hơn, cho một ít rau vào nước, đổ trứng vào rồi dùng đũa khuấy đều, thêm một chút muối, khi nấu chín sẽ có một món canh ngon.
Nhìn những miếng khoai tây chua cay nóng hổi vàng óng mê người, Diệp Phi Diệp không khách sáo với Nhan Nghiên, gắp một đũa lớn cho vào miệng, vị chua kích thích vị giác, vị cay tràn ngập khoang miệng, lại thêm hương thơm, khoai tây thái sợi giòn sần sật, khi nhai nghe răng rắc giữa kẽ răng, kèm theo súp trứng, Diệp Phi Diệp xới cơm, lúc sau liền ăn hết một thùng cơm với thức ăn.
"Nhan Nghiên, đồ ăn của nàng rất ngon." Hắn đặt bát đũa xuống và khen ngợi một lần nữa.
"... Ta cho nhiều giấm như vậy mà công tử không nhận ra à?" Nhan Nghiên có chút bất đắc dĩ nhìn hắn.
"Không có, chua chua cũng khá ngon." Diệp Phi Diệp có chút không nói nên lời, nhưng hắn thực sự có ý đó.
Nghe vậy, Nhan Nghiên sửng sốt một chút, sau đó đột nhiên Nhan Nghiên nở nụ cười, duỗi ngón trỏ điểm nhẹ trán Diệp Phi Diệp, nhẹ nhàng hỏi hắn: "Bộ dạng này của công tử, ta nấu món gì công tử cũng sẽ thấy ngon sao? "
Diệp Phi Diệp không chút do dự gật đầu lại lắc đầu, nghiêm túc hỏi: "Tiểu thư chả lẽ nấu không ngon sao?"
"Miệng lưỡi trơn tru." Mặt Nhan Nghiên đột nhiên đỏ lên, nhưng nàng lại cười càng thêm rạng rỡ.
Nhìn khuôn mặt nàng nhiễm ý cười, Diệp Phi Diệp cũng nở nụ cười ngây ngô, hắn không biết mình đang vui vì điều gì, nhưng loại vui vẻ này đến từ nội tâm, giống như một đóa hoa trổ hoa khiến cho tâm tình con người ta dao động.
【Tiểu tử ngươi vậy mà động tâm】Lão gia gia tùy thân ngạc nhiên nói.
"???" Diệp Phi Diệp ù ù cạc cạc, "nàng là vị hôn thê của ta, ngay từ đầu ta đã thích nàng."
【Không giống nhau, trước đây tiểu huynh đệ thích vị tiểu thư đó vì đó là vị hôn thê của tiểu huynh đệ, bây giờ chỉ vì tiểu huynh đệ thích nàng ấy 】
"..." Diệp Phi Diệp nhất thời nín lặng, hắn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xinh đẹp của Nhan Nghiên, suy nghĩ tỉ mỉ về sự khác biệt.
Hắn không phủ nhận rằng tình cảm của hắn dành cho Nhan Nghiên bắt nguồn từ việc nàng là vị hôn thê của hắn, có thể thấy nàng đang cười tươi như hoa, từ trong tâm khảm hắn thực sự muốn đi cùng nàng đến cuối đời, hắn có thể tưởng tượng được sống cùng nàng sẽ hạnh phúc đến nhường nào, đây là trách nhiệm và cũng là niềm vui sâu sắc nhất trong trái tim hắn.
Nhan Nghiên không cảm nhận được rằng Diệp Phi Diệp có chút không tự nhiên, khi thấy Diệp Phi Diệp ăn xong, nàng tự nhiên thu thập bát đũa đem đi rửa.
Sau khi bận rộn, nàng vươn vai, quay lại nhìn Diệp Phi Diệp, nghĩ ngợi, nàng đề nghị, "ta mang công tử dạo một vòng quanh núi Trọng Hoa, công tử muốn đi đâu?"
"Nơi tiểu thư sống." Diệp Phi Diệp nói mà không cần suy nghĩ.
Nhan Nghiên gật đầu, không nói lời nào liền dẫn hắn ra ngoài, các đệ tử gặp nàng trên đường đều kính cẩn chào hỏi, nhưng có một người lại bất đồng.
"Mạnh sư tỷ sao lại ở đây vào lúc này? "Nhan Nghiên tự nhiên chào hỏi một nữ lang cầm kiếm đứng cách đó không xa.
Nữ lang này trông chừng mười tám mười chín tuổi, phục sức tinh tế tỉ mỉ, rõ ràng có xuất thân phú quý, nhưng vẻ mặt nhìn Nhan Nghiên lại có chút ngạo mạn, ánh mắt lướt qua khuôn mặt của Diệp Phi Diệp đứng bên cạnh Nhan Nghiên, rõ ràng có khựng lại trong giây lát, nhưng nhanh chóng hoàn hồn.
"Ta thay sư tôn đến chuyển lời cho Liên Chước tiên tử." Nữ lang thuận miệng giải thích, nhìn Nhan Nghiên, khinh thường hỏi, "Nhan sư muội, vẫn còn nửa tháng trước khi tiểu bỉ* bắt đầu, sư muội thật sự không muốn thử một lần sao?"
*tiểu bỉ: So sánh, lấy sự gì cùng một loài mà so sánh nhau gọi là bỉ. Về số học dùng hai số so sánh nhau để tìm số khác gọi là bỉ lệ 比例. Về đời khoa cử gọi kì thi hương là đại bỉ 大比. Ở đây là chỉ bỉ võ 比武 tức đấu võ.
"Ta sẽ không đi. " Nhan Nghiên trả lời không chút do dự.
Nữ lang không có chút ngạc nhiên nào hừ lạnh, "Nhan sư muội, ngày nào sư muội cũng mân mê mấy thứ linh tinh trong bếp, rất ít khi so tài ở trường đấu võ. Cũng không biết Liên Chước tiên tử nhìn trúng cái gì ở sư muội."
Trong phút chốc, sắc mặt của Nhan Nghiên đen lại, nàng có lẽ không nghĩ che giấu điều cái gì, ánh mắt trở nên lạnh lùng, cười nhạo, "Mạnh sư tỷ đã bái nhập núi Trọng Hoa sớm hơn ta, bây giờ còn không phải cùng tu vi với ta sao, có gì mà tự hào chứ?"
"Ồ, vậy sư muội có dám tỷ thí với ta không?"
Mắt thấy không khí giương cung bạt kiếm, Diệp Phi Diệp lo lắng, định đứng ra che chở Nhan Nghiên nhưng bị Nhan Nghiên ngăn lại, nói thẳng: "Các đệ tử bị cấm lén tỷ thí, ta không đồng ý, ngoài việc tức giận và ghen tị với ta, sư tỷ còn có thể làm thế nào?"
Nữ lang quả nhiên tức giận, "ai ghen tị với ngươi?!" Không chút nghĩ ngợi rút kiếm tấn công Nhan Nghiên.
Trước khi Nhan Nghiên kịp di chuyển, nàng đã thấy Diệp Phi Diệp lướt qua mình như một cơn gió, dễ dàng khống chế ả.
"Mạnh sư tỷ, rất nhiều người đã thấy những gì sư tỷ đã làm với ta, lần này sư tỷ sẽ bị cấm xuất quan đến khi tiểu bỉ kết thúc." Nhan Nghiên không chút khách khí, vừa nói vừa để những đệ tử phổ thông phụ cận đi Chấp Pháp đường nói một tiếng.
Giải quyết xong chuyện này, Nhan Nghiên quay lại nhìn Diệp Phi Diệp vừa hồi thần, có chút không biết làm sao.
Nàng nghĩ ngợi, kéo góc áo hắn, nhẹ giọng hỏi: "Vừa rồi ta có làm công tử sợ không? Công tử có phải cảm thấy ta có chút quá mức?"
Diệp Phi Diệp ban đầu thực sự sửng sốt trước tác phong hành sự khác hẳn bình thường của Nhan Nghiên, nàng luôn dịu dàng và dễ nói chuyện trước mặt hắn, nào gặp qua hình tượng nàng lãnh đạm công kích như vậy, nhưng hắn lại không chút nào chán ghét, ngược lại, hắn còn cho rằng như vậy khá tốt, chỉ có cứng rắn mới có thể không bị người khác bắt nạt.
"Không, ta lúc đầu hơi ngạc nhiên, nhưng ả khiêu khích nàng trước, tiểu thư không làm gì sai, ta thấy khá tốt." Diệp Phi Diệp trả lời thành thật.
Nhan Nghiên nghe vậy lập tức bật cười, nhưng trong nụ cười đó cũng có chút tự giễu, cũng không đợi Diệp Phi Diệp nói gì, nàng giải thích tiền căn quả cho hắn.
"Vừa rồi là Mạnh Hân sư tỷ, ả luôn muốn bái nhập môn hạ của sư tôn ta, nhưng sư tôn của ta luôn không đáp ứng, thay vào đó nhận ta."
"Sư tôn cho rằng ta có tài năng và nhân cách tốt, tất thành châu báu, nhưng ta có thể nói gì đây... Mấy năm trước ta còn nhỏ, ngoan ngoãn tuân theo việc tu luyện, bây giờ lớn hơn, ta suy nghĩ rất nhiều, ta thực sự không nghĩ tu luyện có cái gì quan trọng."
"Có lẽ thiên phú của ta thực sự không tồi, ta có thể đạt đến chiến sư cấp hai ở độ tuổi này, nhưng ta biết rằng ta không có khả năng trở nên quá cường đại, bởi vì ta không muốn trở nên cường đại trở thành một loại tín niệm."
"Vừa rồi Mạnh sư tỷ cũng nói rằng sẽ có tiểu bỉ trong nửa tháng nữa, ta không tham gia vì ta không thích tỷ thí với người khác. ta sẽ sợ, ta không muốn làm tổn thương người khác hay bị người khác làm thương tổn, công tử không biết, ta thực sự rất sợ đau. một chút ta cũng không thể chịu được."
Dừng một chút, trong mắt Nhan Nghiên đột nhiên mang thêm theo vẻ u sầu, "Trước khi công tử tới, sư tôn của ta tới tìm ta, ta cũng không biết phải trả lời sao, có lẽ ta không thích hợp tu luyện, ta thích nấu ăn, ta chính là người cực kì yếu đuối."
Nghe vậy, trong lòng Diệp Phi Diệp có nỗi xót xa không nói nên lời, hắn không thích dáng vẻ buồn bã của Nhan Nghiên lúc này, hắn chỉ muốn nhìn thấy nàng thuyết giáo hắn, nấu ăn cho hắn, giống như một chú nhím nhỏ đang phản kích người khác bằng vẻ kiêu ngạo và tự tin.
Đi qua như làn gió nhẹ, hắn nhẹ nhàng ôm lấy Nhan Nghiên đang lâm vào tình trạng yếu ớt, vỗ nhẹ vào lưng nàng an ủi, một lúc sau, hắn nhìn chăm chú vào mắt nàng, trịnh trọng hứa hẹn, "không sao, ta sẽ càng ngày càng cường đại, có thể bảo vệ tiểu thư, cũng có thể dạy tiểu thư cách bảo vệ bản thân."
Diệp Phi Diệp chưa bao giờ muốn trở nên cường đại hơn lúc này, lúc này hắn mới thực sự cảm thấy trách nhiệm mà mình gánh vác, đó là trách nhiệm của một đấng nam nhi.
Hắn luôn tin rằng quyền lực thường đi kèm với tính công kích, mặt trái của công kích mang đến càng khắc sâu ký ức hơn và khiến người ta càng ham muốn quyền lực lớn hơn, nhưng lúc này, hắn nhận ra rằng sự bảo vệ mình là nguồn gốc sâu xa và chân thành nhất khiến hắn muốn trở nên cường đại hơn.
Chỉ có đủ mạnh mới có thể bảo vệ những người hắn muốn bảo vệ.
Diệp Phi Diệp tính toán nhanh trong lòng, hắn quyết định đặt ra mục tiêu nhỏ cho mình, chiến giả, chiến sư, đại chiến sư, chiến linh, chiến vương, chiến tông, chiến đế, chiến tôn, chiến thần, chiến tổ, đây là mười cấp độ tu luyện chiến lực hàng đầu.
Chỉ có hai người cấp chiến tổ từ sang thế đến nay, hắn không nghĩ tới, ba người cấp chiến thần thuộc ba đế quốc đều là lão nhân gia, hắn cũng không nghĩ tới, mười mấy hai mươi người cấp chiến tôn, họ đều đã trải qua tôi luyện và dường như rất ít người thành thân, có hàng trăm người cấp chiến đế, họ đủ mạnh để bảo vệ lãnh thổ một phương, tệ nhất hắn cũng phải nỗ lực đạt được chiến đế.
Bây giờ hắn gần mười tám tuổi. Nhan Nghiên ban đầu nói rằng ít nhất hai mươi tuổi mới thành thân, như vậy, vẫn còn bốn năm nữa Nhan Nghiên mới hai mươi tuổi, trong bốn năm này, hắn ít nhất cũng phải đạt đến cấp bậc chiến linh để Nhan Nghiên có thêm thể diện.
Quyết định như vậy, năm hai mươi hai tuổi, hắn sẽ đạt đến chiến linh.
Vì mục tiêu vĩ đại này, hắn chỉ có ăn nhiều hơn để có thân thể khỏe mạnh.
Trong tương lai, dù bữa ăn có khó ăn đến đâu, hắn cũng sẽ ăn no để trợ giúp cho việc tu luyện.
Diệp Phi Diệp hạ quyết tâm.
Tác giả có chuyện muốn nói:
Tôi không thể viết nâng cấp đánh quái, nội dung truyện này là về yêu yêu đương đương, ăn ăn uống uống, thả lỏng tâm tình.
ps Tần suất cập nhật khoảng hai lần một tuần. Phải viết các loại luận văn khác nhau, còn phải làm thiết kế, nghiên cứu sinh thật khó (*  ̄m ̄) nhắm mắt làm liều, hết mở họp lại đi học, bây giờ thông thường bài tập đều phải được kiểm tra xem có bị trùng không.
Beta: Tự Trầm Tuyết
"Công tử đã là chiến sư cấp năm? Mới có một năm rưỡi, thật không dễ dàng chút nào." Nhan Nghiên nhìn Diệp Phi Diệp, ánh mắt lấp lánh như ánh sao, chân thành khen ngợi.
Nghe Nhan Nghiên khen ngợi bản thân, Diệp Phi Diệp mặc dù có chút xấu hổ nhưng cũng không tránh khỏi tự đắc.
Làm sao hắn có thể nói rằng trên thực tế hắn chỉ là chiến sư cấp hai hơn một tháng trước, để có thể sớm gặp nàng, hắn đã sử dụng tụ linh thạch lấy được từ con đại bàng khổng lồ và điên cuồng ăn đan dược để cưỡng ép nâng cấp lên cấp năm, trên thực tế, thực lực có thể phát huy chỉ ở cấp ba hoặc cấp bốn.
Hắn hỏi Nhan Nghiên việc tu luyện của nàng, Nhan Nghiên cũng không giấu giếm chuyện đó với hắn, chuyện tu luyện vốn là hậu tích bạc phát* nàng tám tuổi lên núi Trọng Hoa, mấy năm trước đặt nền móng, về sau nền tảng vững chắc, lại không bị ngoại vật quấy rầy, tu luyện tiến triển rất nhanh, sau bao ngày xa cách, nàng hiện tại đã ở cấp thứ hai của chiến sư, được coi là một trong những người giỏi nhất ở độ tuổi của nàng.
*"Hậu tích bạc phát" nguyên là câu "Quân tử hậu tích nhi bạc phát". Trong "Giá thuyết tống Trương Hổ" của Tô Đông Pha có câu: "Bác quan nhi ước thủ, hậu tích nhi bạc phát". Ý nói rằng, đọc sách nhiều đến đâu cũng chỉ có thể chắt lọc tinh hoa mà giữ lại, tích lũy nhiều đến đâu cũng chỉ có thể dùng từ từ từng chút một.
Vị hôn thê của hắn thực sự ưu tú, nàng có thể tiến bộ nhanh chóng như vậy ngay cả khi nàng không thích tu luyện.
Phải, Diệp Phi Diệp biết điều đó, Nhan Nghiên không giấu giếm hắn, nàng không có đặc biệt muốn trở nên mạnh mẽ, tu luyện chỉ là một phần trong cuộc sống hàng ngày của nàng, cho nên có thể tiến triển như vậy quả thật hiếm có, chỉ có thể nói là nàng rất có thiên phú.
Vì Diệp Phi Diệp quá đói nên Nhan Nghiên bận nấu ăn cho hắn mà không nói lời nào.
Không phải ở núi Trọng Hoa không có chỗ ăn, mà là Diệp Phi Diệp quấn lấy muốn ăn đồ do nàng làm, một yêu cầu nhỏ như vậy, với tư cách là vị hôn thê, Nhan Nghiên đương nhiên không có lý do gì để từ chối.
Diệp Phi Diệp cũng không có hứng thú yêu cầu Nhan Nghiên chỉ cho mình cảnh đẹp của núi Trọng Hoa, liền đi theo Nhan Nghiên đến phụ cận nơi ở của nàng, là một trong số ít đệ tử chân truyền nên nơi nàng ở đương nhiên khác với những đệ tử khác, nhưng cũng cách không xa, nàng không có nhà bếp nhỏ của riêng mình, vì vậy nàng chỉ có thể mượn nhà bếp công cộng của đỉnh Lăng Vân.
Cơm đã có sẵn, nhưng phải chuẩn bị các món ăn.
Nhan Nghiên biết rằng Diệp Phi Diệp không kén chọn, sợ hắn đói quá lả đi, vì vậy nàng chỉ nghĩ đơn giản làm một món mặn và một món canh. ngôn tình ngược
Nàng xem xét các nguyên liệu sẵn có và quyết định nấu cho Diệp Phi Diệp món khoai tây thái sợi chua cay ăn đặc biệt đưa cơm, cùng với súp trứng gà, hẳn sẽ rất ngon.
Khoai tây gọt vỏ, thái sợi nhỏ, ngâm vào trong nước rồi để ráo, cho dầu vào nồi, thêm gia vị rồi xào thơm, cho khoai tây bào sợi vào xào, cuối cùng cho một ít giấm gạo và xào cho đến khi chín. Vô cùng tiện lợi, cũng ngào ngạt hương thơm.
Món súp trứng còn đơn giản hơn, cho một ít rau vào nước, đổ trứng vào rồi dùng đũa khuấy đều, thêm một chút muối, khi nấu chín sẽ có một món canh ngon.
Nhìn những miếng khoai tây chua cay nóng hổi vàng óng mê người, Diệp Phi Diệp không khách sáo với Nhan Nghiên, gắp một đũa lớn cho vào miệng, vị chua kích thích vị giác, vị cay tràn ngập khoang miệng, lại thêm hương thơm, khoai tây thái sợi giòn sần sật, khi nhai nghe răng rắc giữa kẽ răng, kèm theo súp trứng, Diệp Phi Diệp xới cơm, lúc sau liền ăn hết một thùng cơm với thức ăn.
"Nhan Nghiên, đồ ăn của nàng rất ngon." Hắn đặt bát đũa xuống và khen ngợi một lần nữa.
"... Ta cho nhiều giấm như vậy mà công tử không nhận ra à?" Nhan Nghiên có chút bất đắc dĩ nhìn hắn.
"Không có, chua chua cũng khá ngon." Diệp Phi Diệp có chút không nói nên lời, nhưng hắn thực sự có ý đó.
Nghe vậy, Nhan Nghiên sửng sốt một chút, sau đó đột nhiên Nhan Nghiên nở nụ cười, duỗi ngón trỏ điểm nhẹ trán Diệp Phi Diệp, nhẹ nhàng hỏi hắn: "Bộ dạng này của công tử, ta nấu món gì công tử cũng sẽ thấy ngon sao? "
Diệp Phi Diệp không chút do dự gật đầu lại lắc đầu, nghiêm túc hỏi: "Tiểu thư chả lẽ nấu không ngon sao?"
"Miệng lưỡi trơn tru." Mặt Nhan Nghiên đột nhiên đỏ lên, nhưng nàng lại cười càng thêm rạng rỡ.
Nhìn khuôn mặt nàng nhiễm ý cười, Diệp Phi Diệp cũng nở nụ cười ngây ngô, hắn không biết mình đang vui vì điều gì, nhưng loại vui vẻ này đến từ nội tâm, giống như một đóa hoa trổ hoa khiến cho tâm tình con người ta dao động.
【Tiểu tử ngươi vậy mà động tâm】Lão gia gia tùy thân ngạc nhiên nói.
"???" Diệp Phi Diệp ù ù cạc cạc, "nàng là vị hôn thê của ta, ngay từ đầu ta đã thích nàng."
【Không giống nhau, trước đây tiểu huynh đệ thích vị tiểu thư đó vì đó là vị hôn thê của tiểu huynh đệ, bây giờ chỉ vì tiểu huynh đệ thích nàng ấy 】
"..." Diệp Phi Diệp nhất thời nín lặng, hắn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xinh đẹp của Nhan Nghiên, suy nghĩ tỉ mỉ về sự khác biệt.
Hắn không phủ nhận rằng tình cảm của hắn dành cho Nhan Nghiên bắt nguồn từ việc nàng là vị hôn thê của hắn, có thể thấy nàng đang cười tươi như hoa, từ trong tâm khảm hắn thực sự muốn đi cùng nàng đến cuối đời, hắn có thể tưởng tượng được sống cùng nàng sẽ hạnh phúc đến nhường nào, đây là trách nhiệm và cũng là niềm vui sâu sắc nhất trong trái tim hắn.
Nhan Nghiên không cảm nhận được rằng Diệp Phi Diệp có chút không tự nhiên, khi thấy Diệp Phi Diệp ăn xong, nàng tự nhiên thu thập bát đũa đem đi rửa.
Sau khi bận rộn, nàng vươn vai, quay lại nhìn Diệp Phi Diệp, nghĩ ngợi, nàng đề nghị, "ta mang công tử dạo một vòng quanh núi Trọng Hoa, công tử muốn đi đâu?"
"Nơi tiểu thư sống." Diệp Phi Diệp nói mà không cần suy nghĩ.
Nhan Nghiên gật đầu, không nói lời nào liền dẫn hắn ra ngoài, các đệ tử gặp nàng trên đường đều kính cẩn chào hỏi, nhưng có một người lại bất đồng.
"Mạnh sư tỷ sao lại ở đây vào lúc này? "Nhan Nghiên tự nhiên chào hỏi một nữ lang cầm kiếm đứng cách đó không xa.
Nữ lang này trông chừng mười tám mười chín tuổi, phục sức tinh tế tỉ mỉ, rõ ràng có xuất thân phú quý, nhưng vẻ mặt nhìn Nhan Nghiên lại có chút ngạo mạn, ánh mắt lướt qua khuôn mặt của Diệp Phi Diệp đứng bên cạnh Nhan Nghiên, rõ ràng có khựng lại trong giây lát, nhưng nhanh chóng hoàn hồn.
"Ta thay sư tôn đến chuyển lời cho Liên Chước tiên tử." Nữ lang thuận miệng giải thích, nhìn Nhan Nghiên, khinh thường hỏi, "Nhan sư muội, vẫn còn nửa tháng trước khi tiểu bỉ* bắt đầu, sư muội thật sự không muốn thử một lần sao?"
*tiểu bỉ: So sánh, lấy sự gì cùng một loài mà so sánh nhau gọi là bỉ. Về số học dùng hai số so sánh nhau để tìm số khác gọi là bỉ lệ 比例. Về đời khoa cử gọi kì thi hương là đại bỉ 大比. Ở đây là chỉ bỉ võ 比武 tức đấu võ.
"Ta sẽ không đi. " Nhan Nghiên trả lời không chút do dự.
Nữ lang không có chút ngạc nhiên nào hừ lạnh, "Nhan sư muội, ngày nào sư muội cũng mân mê mấy thứ linh tinh trong bếp, rất ít khi so tài ở trường đấu võ. Cũng không biết Liên Chước tiên tử nhìn trúng cái gì ở sư muội."
Trong phút chốc, sắc mặt của Nhan Nghiên đen lại, nàng có lẽ không nghĩ che giấu điều cái gì, ánh mắt trở nên lạnh lùng, cười nhạo, "Mạnh sư tỷ đã bái nhập núi Trọng Hoa sớm hơn ta, bây giờ còn không phải cùng tu vi với ta sao, có gì mà tự hào chứ?"
"Ồ, vậy sư muội có dám tỷ thí với ta không?"
Mắt thấy không khí giương cung bạt kiếm, Diệp Phi Diệp lo lắng, định đứng ra che chở Nhan Nghiên nhưng bị Nhan Nghiên ngăn lại, nói thẳng: "Các đệ tử bị cấm lén tỷ thí, ta không đồng ý, ngoài việc tức giận và ghen tị với ta, sư tỷ còn có thể làm thế nào?"
Nữ lang quả nhiên tức giận, "ai ghen tị với ngươi?!" Không chút nghĩ ngợi rút kiếm tấn công Nhan Nghiên.
Trước khi Nhan Nghiên kịp di chuyển, nàng đã thấy Diệp Phi Diệp lướt qua mình như một cơn gió, dễ dàng khống chế ả.
"Mạnh sư tỷ, rất nhiều người đã thấy những gì sư tỷ đã làm với ta, lần này sư tỷ sẽ bị cấm xuất quan đến khi tiểu bỉ kết thúc." Nhan Nghiên không chút khách khí, vừa nói vừa để những đệ tử phổ thông phụ cận đi Chấp Pháp đường nói một tiếng.
Giải quyết xong chuyện này, Nhan Nghiên quay lại nhìn Diệp Phi Diệp vừa hồi thần, có chút không biết làm sao.
Nàng nghĩ ngợi, kéo góc áo hắn, nhẹ giọng hỏi: "Vừa rồi ta có làm công tử sợ không? Công tử có phải cảm thấy ta có chút quá mức?"
Diệp Phi Diệp ban đầu thực sự sửng sốt trước tác phong hành sự khác hẳn bình thường của Nhan Nghiên, nàng luôn dịu dàng và dễ nói chuyện trước mặt hắn, nào gặp qua hình tượng nàng lãnh đạm công kích như vậy, nhưng hắn lại không chút nào chán ghét, ngược lại, hắn còn cho rằng như vậy khá tốt, chỉ có cứng rắn mới có thể không bị người khác bắt nạt.
"Không, ta lúc đầu hơi ngạc nhiên, nhưng ả khiêu khích nàng trước, tiểu thư không làm gì sai, ta thấy khá tốt." Diệp Phi Diệp trả lời thành thật.
Nhan Nghiên nghe vậy lập tức bật cười, nhưng trong nụ cười đó cũng có chút tự giễu, cũng không đợi Diệp Phi Diệp nói gì, nàng giải thích tiền căn quả cho hắn.
"Vừa rồi là Mạnh Hân sư tỷ, ả luôn muốn bái nhập môn hạ của sư tôn ta, nhưng sư tôn của ta luôn không đáp ứng, thay vào đó nhận ta."
"Sư tôn cho rằng ta có tài năng và nhân cách tốt, tất thành châu báu, nhưng ta có thể nói gì đây... Mấy năm trước ta còn nhỏ, ngoan ngoãn tuân theo việc tu luyện, bây giờ lớn hơn, ta suy nghĩ rất nhiều, ta thực sự không nghĩ tu luyện có cái gì quan trọng."
"Có lẽ thiên phú của ta thực sự không tồi, ta có thể đạt đến chiến sư cấp hai ở độ tuổi này, nhưng ta biết rằng ta không có khả năng trở nên quá cường đại, bởi vì ta không muốn trở nên cường đại trở thành một loại tín niệm."
"Vừa rồi Mạnh sư tỷ cũng nói rằng sẽ có tiểu bỉ trong nửa tháng nữa, ta không tham gia vì ta không thích tỷ thí với người khác. ta sẽ sợ, ta không muốn làm tổn thương người khác hay bị người khác làm thương tổn, công tử không biết, ta thực sự rất sợ đau. một chút ta cũng không thể chịu được."
Dừng một chút, trong mắt Nhan Nghiên đột nhiên mang thêm theo vẻ u sầu, "Trước khi công tử tới, sư tôn của ta tới tìm ta, ta cũng không biết phải trả lời sao, có lẽ ta không thích hợp tu luyện, ta thích nấu ăn, ta chính là người cực kì yếu đuối."
Nghe vậy, trong lòng Diệp Phi Diệp có nỗi xót xa không nói nên lời, hắn không thích dáng vẻ buồn bã của Nhan Nghiên lúc này, hắn chỉ muốn nhìn thấy nàng thuyết giáo hắn, nấu ăn cho hắn, giống như một chú nhím nhỏ đang phản kích người khác bằng vẻ kiêu ngạo và tự tin.
Đi qua như làn gió nhẹ, hắn nhẹ nhàng ôm lấy Nhan Nghiên đang lâm vào tình trạng yếu ớt, vỗ nhẹ vào lưng nàng an ủi, một lúc sau, hắn nhìn chăm chú vào mắt nàng, trịnh trọng hứa hẹn, "không sao, ta sẽ càng ngày càng cường đại, có thể bảo vệ tiểu thư, cũng có thể dạy tiểu thư cách bảo vệ bản thân."
Diệp Phi Diệp chưa bao giờ muốn trở nên cường đại hơn lúc này, lúc này hắn mới thực sự cảm thấy trách nhiệm mà mình gánh vác, đó là trách nhiệm của một đấng nam nhi.
Hắn luôn tin rằng quyền lực thường đi kèm với tính công kích, mặt trái của công kích mang đến càng khắc sâu ký ức hơn và khiến người ta càng ham muốn quyền lực lớn hơn, nhưng lúc này, hắn nhận ra rằng sự bảo vệ mình là nguồn gốc sâu xa và chân thành nhất khiến hắn muốn trở nên cường đại hơn.
Chỉ có đủ mạnh mới có thể bảo vệ những người hắn muốn bảo vệ.
Diệp Phi Diệp tính toán nhanh trong lòng, hắn quyết định đặt ra mục tiêu nhỏ cho mình, chiến giả, chiến sư, đại chiến sư, chiến linh, chiến vương, chiến tông, chiến đế, chiến tôn, chiến thần, chiến tổ, đây là mười cấp độ tu luyện chiến lực hàng đầu.
Chỉ có hai người cấp chiến tổ từ sang thế đến nay, hắn không nghĩ tới, ba người cấp chiến thần thuộc ba đế quốc đều là lão nhân gia, hắn cũng không nghĩ tới, mười mấy hai mươi người cấp chiến tôn, họ đều đã trải qua tôi luyện và dường như rất ít người thành thân, có hàng trăm người cấp chiến đế, họ đủ mạnh để bảo vệ lãnh thổ một phương, tệ nhất hắn cũng phải nỗ lực đạt được chiến đế.
Bây giờ hắn gần mười tám tuổi. Nhan Nghiên ban đầu nói rằng ít nhất hai mươi tuổi mới thành thân, như vậy, vẫn còn bốn năm nữa Nhan Nghiên mới hai mươi tuổi, trong bốn năm này, hắn ít nhất cũng phải đạt đến cấp bậc chiến linh để Nhan Nghiên có thêm thể diện.
Quyết định như vậy, năm hai mươi hai tuổi, hắn sẽ đạt đến chiến linh.
Vì mục tiêu vĩ đại này, hắn chỉ có ăn nhiều hơn để có thân thể khỏe mạnh.
Trong tương lai, dù bữa ăn có khó ăn đến đâu, hắn cũng sẽ ăn no để trợ giúp cho việc tu luyện.
Diệp Phi Diệp hạ quyết tâm.
Tác giả có chuyện muốn nói:
Tôi không thể viết nâng cấp đánh quái, nội dung truyện này là về yêu yêu đương đương, ăn ăn uống uống, thả lỏng tâm tình.
ps Tần suất cập nhật khoảng hai lần một tuần. Phải viết các loại luận văn khác nhau, còn phải làm thiết kế, nghiên cứu sinh thật khó (*  ̄m ̄) nhắm mắt làm liều, hết mở họp lại đi học, bây giờ thông thường bài tập đều phải được kiểm tra xem có bị trùng không.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.