Chương 19: Chúng tôi theo cô vậy
Kim kim 98
02/08/2023
Yên Nhiên đảo mắt nhìn quanh thì nhìn thấy Tử Quân đang nằm bất động cách chỗ cô đứng không xa, cô vội chạy đến nâng người Tử Quân dậy, Yên Nhiên tuy không giỏi y thuật nhưng cũng biết cách để
kiểm tra các dấu hiệu sinh tồn cơ bản. Cô yên tâm thở phào nhẹ nhõm vì quả thật Tử Quân chỉ là ngất đi chứ chưa chết, trên người anh ta chỉ là bị thương nhẹ chứ không có nguy hiểm đến tính mạng.
Yên Nhiên tìm trong túi đeo bên hông lấy ra một viên dược hoàn nhỏ màu đen đem nhét vào trong miệng Tử Quân, đây là đan dược giúp hồi phục nội lực và trị nội thương rất tốt mà khi chuẩn bị lên đường đi tìm ngọc đại phu kia đã đưa cho cô. Uống thuốc xong một lát sau Tử Quân khẽ cử động nhẹ rồi dần dần mở mắt ra, thứ đầu tiên đập vào mắt hắn là khuôn mặt xinh đẹp của Yên Nhiên, thấy hắn đã tỉnh Yên Nhiên mỉm cười
nhìn hắn nhỏ giọng quan tâm
" Cuối cùng huynh cũng tỉnh, thật may mắn vì huynh rơi từ nơi cao như vậy nhưng lại chỉ bị thương nhẹ"
Nói xong Yên Nhiên lại mỉm cười làm Tử Quân lại càng thêm ngơ ngẩn. Định hình lại hắn thấy mình đang được Yên Nhiên đỡ khiến cho mặt hắn nóng bừng, hắn gượng ngồi nhanh dậy, khẽ nhíu mày vì thân thể hắn hiện tại quả thực rất ê ẩm, Yên Nhiên thấy hắn có phản ứng như vậy cũng giật mình
" Huynh từ từ, chỉ vừa mới tỉnh thôi không nên cử động nhanh như vậy được"
Tử Quân ngồi thẳng dậy, hắn nhìn Yên Nhiên rồi cũng khẽ mỉm cười với cô
" Ta không sao, cảm tạ cô nương"
Phía bên trên ba người Tử Minh khi thấy Yên Nhiên không nói nhiều lời đã nhảy thẳng xuống hố thì không khỏi kinh ngạc, bây giờ dù muốn đi tiếp thì cũng không có cách nào tìm được ngọc đen bởi vì bọn họ đều không biết ngọc đen trong như thế nào và phải làm sao để tìm được. Thứ duy nhất mà bọn họ biết là phải đi vào hang rắn thì mới có thể tìm thấy ngọc, Tử Minh cau mày thật sự thì hắn cảm thấy khá là khó chịu khi Yên Nhiên không những chẳng thèm nghe lời hắn mà cô còn tự ý hành động mà không cần bàn bạc với hắn, dù không vui nhưng hắn biết điều duy nhất bây giờ hắn có thể làm là xuống đó tìm Yên Nhiên và Tử Quân.
Ra hiệu cho thuộc hạ rồi Tử Minh nhẹ nhàng nhảy xuống, hai thị vệ còn lại cũng nhảy theo nhanh chóng, cả ba đáp xuống an toàn chỉ hơi bị chấn động nhẹ lúc chân bọn họ chạm đất, họ còn tưởng dưới đây sẽ
rất tối tăm vì nó cách mặt đất khá xa. Nhưng khi đã đứng vững và quay nhìn xung quanh thì họ trông thấy một ngọn đuốt đang cháy sáng rực đang được Yên Nhiên cầm trong tay, cạnh bên cô là Tử Quân, tuy có hơi tả tơi một chút nhưng
trông có vẻ cậu ta vẫn rất ổn. Về phần Tử Quân khi thấy họ nhảy xuống thì khá ngạc nhiên, vì hắn biết dù họ có đối tốt với mình thế nào thì cũng sẽ không bất chấp mà xuống đây cứu hắn. Vì nếu cân nhắc nặng nhẹ thì mạng của hắn không là gì so với chủ tử, Yên Nhiên thì chẳng có gì ngạc nhiên vì cô hiểu rõ nếu không có cô đi cùng thì bọn họ cũng chẳng biết cách nào để tìm ngọc đen. Vì vậy lúc nãy cô mới chẳng cần tranh cãi nhiều lời với Tử Minh. Còn Tử Minh khi nhìn thấy hai người kia thì thở phào nhẹ nhõm
" Hai người không sao là tốt rồi, chúng ta nhanh lên trên rồi đi tiếp"
Yên Nhiên không tiếp tục nhìn ba người kia mà quay đầu nhìn đến vách hang phía sau lưng mình, ở đó có một lối đi, bên trong lối đi rất tối, hơi nóng từ đó bốc ra lại càng lợi hại hơn. Ngọn lửa trên đuốt hướng âm Yên Nhiên cầm trên tay đang nghiêng về phía cửa hang đó, cô hiểu rất rõ điều đó có nghĩa là phiá bên trong đó yêu khí lại càng nồng đậm hơn chỗ mà họ đang đứng. Yên Nhiên quay lại nhìn Tử Minh rồi cô lại chỉ tay về phía lối đi vào hang đó nói.
" Chúng ta đi hướng đó đi, rất có thể lối đó là lối đi dẫn vào hang rắn"
Tử Minh bán tính bán nghi nhìn cô hỏi lại
" Cô nương chắc chắn không vậy? Bởi vì hiện tại chúng ta không còn quá nhiều thời gian để lãng phí thêm đâu"
Yên Nhiên gật đầu mạnh mẽ khẳng định chắc chắn với hắn. Tử Minh lại nhìn cô rồi quay nhìn sang Tử Quân trong lòng khẽ động, thôi thì cứ nghe theo cô nương ấy vậy dù gì ban nãy cô ấy cũng vừa đưa ra quyết định rất đúng đắn còn gì.
" Được vậy chúng ta đi lối đó, cô đưa đuốc
cho ta, ta sẽ đi trước còn mọi người cứ đi theo phía sau ta".
Lần này Yên Nhiên nghe lời Tử Minh đưa đuốc cho hắn rồi lui lại nhường hắn đi vào trước, Tử Quân đi tiếp rồi đến Yên Nhiên và sau cùng là hai thị vệ còn lại. Đi được vài bước thì Yên Nhiên nghe tiếng Tử Minh vang lên phía trước,
" Sau này nếu có chuyện gì, cô nương có thể bàn bạc với chúng tôi rồi mới làm có được không?"
Yên Nhiên khẽ cười đáp ứng hắn " Được".
kiểm tra các dấu hiệu sinh tồn cơ bản. Cô yên tâm thở phào nhẹ nhõm vì quả thật Tử Quân chỉ là ngất đi chứ chưa chết, trên người anh ta chỉ là bị thương nhẹ chứ không có nguy hiểm đến tính mạng.
Yên Nhiên tìm trong túi đeo bên hông lấy ra một viên dược hoàn nhỏ màu đen đem nhét vào trong miệng Tử Quân, đây là đan dược giúp hồi phục nội lực và trị nội thương rất tốt mà khi chuẩn bị lên đường đi tìm ngọc đại phu kia đã đưa cho cô. Uống thuốc xong một lát sau Tử Quân khẽ cử động nhẹ rồi dần dần mở mắt ra, thứ đầu tiên đập vào mắt hắn là khuôn mặt xinh đẹp của Yên Nhiên, thấy hắn đã tỉnh Yên Nhiên mỉm cười
nhìn hắn nhỏ giọng quan tâm
" Cuối cùng huynh cũng tỉnh, thật may mắn vì huynh rơi từ nơi cao như vậy nhưng lại chỉ bị thương nhẹ"
Nói xong Yên Nhiên lại mỉm cười làm Tử Quân lại càng thêm ngơ ngẩn. Định hình lại hắn thấy mình đang được Yên Nhiên đỡ khiến cho mặt hắn nóng bừng, hắn gượng ngồi nhanh dậy, khẽ nhíu mày vì thân thể hắn hiện tại quả thực rất ê ẩm, Yên Nhiên thấy hắn có phản ứng như vậy cũng giật mình
" Huynh từ từ, chỉ vừa mới tỉnh thôi không nên cử động nhanh như vậy được"
Tử Quân ngồi thẳng dậy, hắn nhìn Yên Nhiên rồi cũng khẽ mỉm cười với cô
" Ta không sao, cảm tạ cô nương"
Phía bên trên ba người Tử Minh khi thấy Yên Nhiên không nói nhiều lời đã nhảy thẳng xuống hố thì không khỏi kinh ngạc, bây giờ dù muốn đi tiếp thì cũng không có cách nào tìm được ngọc đen bởi vì bọn họ đều không biết ngọc đen trong như thế nào và phải làm sao để tìm được. Thứ duy nhất mà bọn họ biết là phải đi vào hang rắn thì mới có thể tìm thấy ngọc, Tử Minh cau mày thật sự thì hắn cảm thấy khá là khó chịu khi Yên Nhiên không những chẳng thèm nghe lời hắn mà cô còn tự ý hành động mà không cần bàn bạc với hắn, dù không vui nhưng hắn biết điều duy nhất bây giờ hắn có thể làm là xuống đó tìm Yên Nhiên và Tử Quân.
Ra hiệu cho thuộc hạ rồi Tử Minh nhẹ nhàng nhảy xuống, hai thị vệ còn lại cũng nhảy theo nhanh chóng, cả ba đáp xuống an toàn chỉ hơi bị chấn động nhẹ lúc chân bọn họ chạm đất, họ còn tưởng dưới đây sẽ
rất tối tăm vì nó cách mặt đất khá xa. Nhưng khi đã đứng vững và quay nhìn xung quanh thì họ trông thấy một ngọn đuốt đang cháy sáng rực đang được Yên Nhiên cầm trong tay, cạnh bên cô là Tử Quân, tuy có hơi tả tơi một chút nhưng
trông có vẻ cậu ta vẫn rất ổn. Về phần Tử Quân khi thấy họ nhảy xuống thì khá ngạc nhiên, vì hắn biết dù họ có đối tốt với mình thế nào thì cũng sẽ không bất chấp mà xuống đây cứu hắn. Vì nếu cân nhắc nặng nhẹ thì mạng của hắn không là gì so với chủ tử, Yên Nhiên thì chẳng có gì ngạc nhiên vì cô hiểu rõ nếu không có cô đi cùng thì bọn họ cũng chẳng biết cách nào để tìm ngọc đen. Vì vậy lúc nãy cô mới chẳng cần tranh cãi nhiều lời với Tử Minh. Còn Tử Minh khi nhìn thấy hai người kia thì thở phào nhẹ nhõm
" Hai người không sao là tốt rồi, chúng ta nhanh lên trên rồi đi tiếp"
Yên Nhiên không tiếp tục nhìn ba người kia mà quay đầu nhìn đến vách hang phía sau lưng mình, ở đó có một lối đi, bên trong lối đi rất tối, hơi nóng từ đó bốc ra lại càng lợi hại hơn. Ngọn lửa trên đuốt hướng âm Yên Nhiên cầm trên tay đang nghiêng về phía cửa hang đó, cô hiểu rất rõ điều đó có nghĩa là phiá bên trong đó yêu khí lại càng nồng đậm hơn chỗ mà họ đang đứng. Yên Nhiên quay lại nhìn Tử Minh rồi cô lại chỉ tay về phía lối đi vào hang đó nói.
" Chúng ta đi hướng đó đi, rất có thể lối đó là lối đi dẫn vào hang rắn"
Tử Minh bán tính bán nghi nhìn cô hỏi lại
" Cô nương chắc chắn không vậy? Bởi vì hiện tại chúng ta không còn quá nhiều thời gian để lãng phí thêm đâu"
Yên Nhiên gật đầu mạnh mẽ khẳng định chắc chắn với hắn. Tử Minh lại nhìn cô rồi quay nhìn sang Tử Quân trong lòng khẽ động, thôi thì cứ nghe theo cô nương ấy vậy dù gì ban nãy cô ấy cũng vừa đưa ra quyết định rất đúng đắn còn gì.
" Được vậy chúng ta đi lối đó, cô đưa đuốc
cho ta, ta sẽ đi trước còn mọi người cứ đi theo phía sau ta".
Lần này Yên Nhiên nghe lời Tử Minh đưa đuốc cho hắn rồi lui lại nhường hắn đi vào trước, Tử Quân đi tiếp rồi đến Yên Nhiên và sau cùng là hai thị vệ còn lại. Đi được vài bước thì Yên Nhiên nghe tiếng Tử Minh vang lên phía trước,
" Sau này nếu có chuyện gì, cô nương có thể bàn bạc với chúng tôi rồi mới làm có được không?"
Yên Nhiên khẽ cười đáp ứng hắn " Được".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.