Chương 63: Chào năm cũ
Bất Ngữ Nhẫn Đông
04/03/2024
Bùi Thận ngày ngày đi sớm về trễ, Thẩm Lan thì uống thuốc, đầu óc cả ngày mơ mơ màng màng. Cứ thế trôi qua mấy ngày, Bùi Thận đột nhiên bảo nàng thu dọn hành lý.
“Sắp phải đi sao?” Thẩm Lan uể oải mà uống một chén nước pha mật ong, “Cũng đâu có gì mà phải thu dọn. Thiếu gì đợi về tới Sơn Tây lại mua vậy.”
Bùi Thận cười nói: “Không về Sơn Tây nữa.”
Thấy Thẩm Lan kinh ngạc ngóng nhìn, Bùi Thận hạ giọng giải thích: “Ta vốn là Tuần phủ Sơn Tây, nhưng bây giờ đã được điều sang làm Tuần phủ Chiết Giang rồi, chúng ta đổi lộ trình đi Hàng Châu nhậm chức.” (Bản đồ ở cuối bài)
Thẩm Lan hơi giật mình, hồi lâu sau, nàng ngẩng đầu hỏi: “Là do trận đánh Oa ở thành Nam Kinh sao?”
Bùi Thận nhướng mày, kinh ngạc trước phản ứng nhanh nhạy của nàng, y gật đầu nói: “Chính xác.”
Tổng cộng năm mươi ba tên Oa đổ bộ từ Cao Phụ, Chiết Giang, một đường vượt qua Hàng Châu, Thuần An, Hấp Huyện, Giang Ninh, đánh thẳng tới dưới chân thành Nam Kinh. Trong đó chỉ kể riêng Giang Ninh, binh lính bỏ mạng hoặc bị thương đã lên đến hơn ba trăm người. Quân thủ thành của Mạt Lăng Quan thậm chí phải bỏ thành mà chạy, mặt mũi của quốc triều đều mất sạch.
Nếu không phải y bắt được đám Oa ở trạm Long Giang, tiếp tục để chúng len lỏi thêm nữa, e là còn mất mặt nhiều hơn.
Chính vì lẽ này, Tuần phủ Chiết Giang – Đặng Hào, Thượng thư Binh Bộ Nam Kinh – Phạm Ý Chi bị cách chức, liên đới thêm mấy chục người khác bị bãi quan.
Bùi Thận cũng nhân có công bắt giặc Oa, đổi sang nhậm chức Tuần phủ Chiết Giang, nhận nhiệm vụ thanh trừ giặc Oa.
“Khi nào đi?” Thẩm Lan hỏi.
Bùi Thận ấm giọng nói: “Mai đi ngay, ngồi thuyền từ trạm Long Giang tới trạm Cô Tô trước, sau đó qua trạm Tùng Lăng, Bình Vọng, Gia Hưng đến trạm Võ Lâm.”
Thẩm Lan khẽ ừ, lại hỏi: “Bình Sơn và Đàm Anh sao rồi?”
“Đứng lên đi lại được rồi.” Bùi Thận cười nói: “Nàng yên tâm đi.”
Không sao là tốt rồi. Lòng Thẩm Lan hơi khuây khỏa, nàng ngẩng đầu nói: “Vậy ta đi thu dọn ít quần áo.” Tuy không cần mang vác cồng kềnh, nhưng dù sao cũng cần mang ít món áo quần để tắm rửa hằng ngày.
Sớm hôm sau, chào từ biệt người của Bùi phủ xong, Bùi Thận dẫn Thẩm Lan lên thuyền hướng về Hàng Châu.
Ngày tháng trên thuyền rất là buồn chán, trong tầm mắt chỉ thấy mặt sông mênh mang, gió sông lạnh lẽo cùng cỏ lau mọc hai bên bờ.
Đã vào tháng mười, tiết trời lúc này càng thêm rét lạnh. Một số đường sông cạn đã bắt đầu đóng băng. Những người lái đò hai bờ mặc áo đơn, ngày đêm không ngừng phá băng, dây thừng thô ráp mài hai bả vai trầy trụa, vết thương sưng đỏ rồi bầm xanh bầm tím lại.
Thẩm Lan trông thấy, rất là không đành lòng, nhưng cuối cùng bất lực, nàng ngày càng trở nên trầm lặng hơn.
Sức khỏe nàng không được tốt. Bùi Thận không muốn nàng ra đầu thuyền hứng gió, càng vui khi thấy nàng không ra nữa mà chỉ ngồi trong khoang sưởi ấm.
Trung tuần tháng mười, Bùi Thận Thẩm Lan hai người cuối cùng đến được trạm Võ Lâm ở Hàng Châu. Xuống khỏi thuyền, Bùi Thận an trí Thẩm Lan ở vào viện sau của nha môn Tuần phủ rồi vội vã ra ngoài đi gặp đồng liêu, cấp dưới.
Thẩm Lan thật sự không muốn mua thêm đồ đạc gì, cũng không có hứng thú chọn mua. Nàng chán chường sửa sang viện sau một phen rồi dọn vào ở.
Ai ngờ nàng mới vừa dọn dẹp xong, liền có nha hoàn tới báo có phu nhân Tri phủ Hàng Châu đến thăm hỏi.
Có lẽ là do uống thuốc thời gian dài, lại hoặc là bất lực trước những mảnh đời khó khăn, Thẩm Lan những ngày gần đây mỏi mệt khác thường.
Đó là một cảm giác mệt mỏi từ sâu trong tinh thần. Giống như một người sắp chết đuối vùng vẫy quá lâu, tay chân đều bắt đầu rệu rã, mãi cho đến khi đến tiếng kêu cứu cũng càng ngày càng nhỏ, rồi dần dần chìm hẳn.
“Không gặp.” Thẩm Lan lắc đầu: “Nếu có việc gì, kêu tướng công nàng đi tìm Bùi Thận.” Nói rồi, Thẩm Lan cởi áo khoác chuẩn bị đi nghỉ ngơi.
Mấy nha hoàn ở đây đều là Trần Tùng Mặc mới chọn mua về. Bùi Thận tới Chiết Giang nhậm chức, Trần Tùng Mặc cùng Lâm Bỉnh Trung cũng từ Kinh đô, Sơn Tây tề tựu lại đây.
Thấy Thẩm Lan nói không gặp, đám nha hoàn cũng không dám trái ý. Một người ra ngoài từ chối, những người còn lại vội vàng trải giường gấp chăn, pha trà châm hương.
Thẩm Lan uống xong một chén thuốc, mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Cửa sổ hoa mận khảm thủy tinh màu trong suốt sạch sẽ lúc này hơi hé nửa cánh, để lộ vài nhánh ngô đồng trước hành lang. Trên án gỗ sồi khắc hoa văn linh chi trước cửa sổ có bày một chiếc lò Bác Sơn, trong lò châm hương tứ khí, khói thơm nhè nhẹ tỏa ra quanh quẩn trong không khí.
Thẩm Lan ngủ một lát thì tỉnh, nàng vén tấm màn vẽ bức Tuyết cảnh hàn lâm lên, trông thấy Bùi Thận ngồi trên sập bằng gỗ hoàng hoa lê, đang nhàn nhã hớp chén trà Kiến Châu.
Thẩm Lan ngạc nhiên: “Mới giờ Dậu mà ngài đã về rồi sao? Không cần đi xã giao, gặp mặt cấp dưới ư?”
Bùi Thận đứng dậy ôm nàng ra khỏi giường, trong phòng đã đốt than sưởi khiến cả căn phòng đều ấm áp lên.
“Cũng giữa tháng mười rồi, mùa đông khiến việc di chuyển trên sông ngày càng khó khăn hơn. Giặc Oa độ này cũng bớt sinh sự hẳn.” Bùi Thận kéo chăn mỏng đắp lên, lại ôm nàng vào lòng cười hỏi: “Ban ngày phu nhân của Tri phủ Hàng Châu tới, sao nàng không gặp?”
Thẩm Lan tuy vừa ngủ một giấc, nhưng lòng nàng mang nhiều tâm sự, cơ thể vẫn uể oải như trước, nghe vậy lắc đầu nói: “Nếu có việc cần, nàng sẽ còn đến tìm gặp ta lần nữa. Nếu không có việc gì, vậy cũng không cần gặp làm chi.”
Thấy nàng tựa như chú mèo quen thuộc mà tựa vào lòng mình, tim Bùi Thận cũng ấm nóng hừng hực, cúi đầu cười: “Mấy ngày nay thấy tinh thần nàng không tốt, nên ta mới cố ý dặn Tri phủ Hàng Châu bảo phu nhân nhà hắn tới trò chuyện với nàng. Ai ngờ nàng lại không chịu gặp.”
Nghe vậy, Thẩm Lan ngơ ngẩn một lát, liếc y nói: “Người ta đang làm vợ cả yên lành, ai lại muốn tới gặp đứa thiếp hầu như ta, ngài cứ một hai bắt người ta phải tới làm gì.”
Bùi Thận bị nàng nói sững ra, rồi chợt cười: “Nàng ngốc lắm. Nàng là người của ta, phu nhân kia vốn là nên đến chào hỏi nàng một tiếng. Nếu có thể dỗ cho nàng vui lên, thì nàng ta lại càng có thể diện trước mặt phu quân của mình chứ sao.”
Thẩm Lan biết đây gọi là xã giao giữa các phu nhân với nhau. Nhưng cảm giác bị một đám người tung hứng nịnh nọt, rồi nói những lời sáo rỗng vô nghĩa thì có gì thú vị kia chứ?
“Thật là vô vị.” Thẩm Lan lắc đầu: “Chẳng thà thả ta ra ngoài đi dạo còn hơn.”
Bùi Thận nhìn nàng một chút, thấy gương mặt nàng lạnh lẽo tái nhợt tựa sương tuyết, chẳng hề có sức sống. Ở Bùi phủ mới dưỡng lại được vài phần, hiện nay cũng đều bị tàu xe mệt nhọc làm tiêu hao sạch sẽ.
“Bây giờ mà ra ngoài làm chi?” Bùi Thận cuộn thêm chăn bọc nàng thật kín kẽ, “Sức khỏe nàng chưa tốt, ngoan ngoãn uống thuốc nuôi cho khỏe mạnh lại đã. Chờ qua mùa đông rồi, nếu sức khỏe nàng khá lên, ta sẽ dẫn nàng ra ngoài chơi.”
Thẩm Lan thất vọng, nếu không ra ngoài, sao có thể tìm được cơ hội đây.
“Ngài bận rộn như vậy, biết bao giờ mới rảnh dẫn ta ra ngoài chơi chứ?” Thẩm Lan cẩn thận hỏi dò: “Hay là ta dẫn theo mấy người ra ngoài đi dạo loanh quanh một lát?”
Bùi Thận sao mà chịu thả nàng ra khỏi tầm nhìn của mình, lại cứ nghe nàng nhắc mãi muốn ra ngoài, lòng y hơi không vui, giở giọng cảnh cáo: “Ngoài kia vẫn còn đầy lũ Oa, chớ có chạy lung tung.”
Thẩm Lan nghĩ bụng, y mới rồi còn nói đông tới ngay cả lũ Oa cũng ít sinh sự, lúc này lại lôi giặc Oa ra làm cớ, thật là mâu thuẫn.
Nhưng nàng không thể ra ngoài, cũng lười cãi nhau với Bùi Thận, chỉ nói: “Thế khi nào ngài mới có thời gian?”
Bùi Thận ngẫm nghĩ: “Chờ tới Tết đi. Hai mươi bốn tháng chạp quan phủ sẽ đóng cửa ăn Tết, chắc khi đó sẽ rảnh thôi.”
Từ giờ tới Tết còn hơn một tháng nữa. Thẩm Lan gật đầu: “Ngài chớ có gạt ta đấy.”
Bùi Thận bật cười: “Ta lừa nàng làm gì?” Nói đoạn, y lại hạ giọng: “Kể ra, nàng theo ta cũng đã lâu nay. Năm đó ở Sơn Tây chiến sự căng thẳng, một mình ta cũng không có tâm trạng đón Tết. Nàng lại là nha hoàn, không tiện tự ý quyết định, cho nên cũng qua loa cho xong.”
Bùi Thận nói một hồi, thấy lòng cũng mềm nhũn ra: “Năm nay là năm đầu tiên hai ta ăn Tết đàng hoàng. Bắt đầu từ Lạp Bát mùng tám tháng chạp cho đến ngày Rồng Ngóc Đầu mùng hai tháng hai sang năm đều chiều ý nàng cả. Nàng muốn ăn Tết ra sao thì cứ làm thế đó.”
Ăn tết à.
Thẩm Lan chớp mắt thấy hơi hoảng hốt, chợt nghe một nỗi chua xót ùa về. Người thân bạn hữu chẳng còn, bản thân nàng phiêu bạt tha hương, một năm nữa trôi qua cũng chỉ khiến lòng thêm hoang vắng.
“Sao vậy?” Bùi Thận thấy nàng mất tập trung, đôi mày nhẹ vương chút u sầu, nhíu mày hỏi: “Ai chọc nàng không vui sao?”
Thẩm Lan gắng nuốt cả trời tâm sự xuống đáy lòng, mỉm cười lắc đầu.
Hơn một tháng lại trôi qua, ngày dần bước vào kì rét đậm. Trời đổ tuyết lông ngỗng ba ngày liên tục, ngàn tán tùng, vạn ao nước đều phủ một màu tuyết trắng, tuyết rơi dày đến độ làm ranh giới giữa trời và đất như mờ hẳn đi.
Thẩm Lan mặc áo váy màu hồng thêu hoa chần bông thật dày, lại phủ thêm áo choàng lông thú mới được Bùi Thận cho phép mở cửa sổ ngắm tuyết.
Trên mái đình, dưới hành lang đều bị tuyết phủ, trong viện một mảnh trắng xoá, chỉ thừa lại một vệt xanh nơi bầu trời.
Thẩm Lan hà hơi lên cửa sổ khảm pha lê, chờ hơi nước tụ lại bám lên cửa, sau đó lại cười khúc khích lau đi, lại hà hơi rồi lau đi, lặp đi lặp lại vô cùng vui vẻ.
Bùi Thận trông mà tức cười, cầm cuốn sách vỗ nhẹ lên đầu nàng: “Không được ngắm lâu đâu đấy, coi chừng cảm lạnh.”
Thẩm Lan suốt ngày uống thuốc, lúc nào cũng buồn ngủ mê man, lại bị nhốt trong nhà bấy lâu, sớm đã trông đến ghét mấy cành ngô đồng trong sân. Bây giờ thấy cảnh tuyết mới mẻ, nàng không nhịn được vui sướng cười nói: “Mai là ngày mùng tám tháng chạp, bếp đã chuẩn bị cháo rồi, ngài có muốn gửi tặng cấp dưới?
Thấy nàng hôm nay rốt cuộc hơi tỉnh táo hơn, còn nghĩ được tới chuyện tặng cháo mùng tám tháng chạp, tâm trạng Bùi Thận cũng tốt hơn nhiều, mỉm cười nói: “Tất nhiên là phải tặng rồi.”
Thẩm Lan nhìn y cười: “Lần trước ngài đã hứa khi nào ăn Tết sẽ dẫn ta ra ngoài chơi đấy.”
Ra là nhắc cháo mùng tám tháng chạp là để nhắc y chuyện này. Bùi Thận thấy nàng mở to hai mắt mong đợi nhìn mình, y nén cười nói: “Đến hội đèn lồng tết Nguyên Tiêu, ta sẽ dẫn nàng ra ngoài dạo chơi.”
Khóe miệng Thẩm Lan nhếch lên, vui vẻ quay đầu đi ngắm tuyết.
Nàng hiếm hoi mới cao hứng như vậy, lòng Bùi Thận cũng rộn niềm vui: “Có muốn lấy ít tuyết về pha trà không?”
Thẩm Lan ngạc nhiên: “Đây là phong tục tập quán gì sao?”
Bùi Thận bước tới ôm nàng vào lòng, cười đáp: “Tuyết thủy phanh trà thiên thượng vị, quế hoa tác tửu nguyệt trung hương. Nếu nàng thích thì bảo bọn nha hoàn cạo lấy lớp tuyết mỏng đọng trên tán tùng, rồi đem cất vào trong cái vại cũ, đóng kín niêm phong một năm chờ mùi bùn đất biến mất. Sang năm có thể lấy ra pha trà, mát lạnh tuyệt vời, còn thoảng hương thơm ngào ngạt.”
Thẩm Lan cũng không biết y lại nổi cơn nghệ sĩ gì, lắc đầu: “Ngài không cho ta ra ngoài chơi tuyết thì chớ, còn bắt ta tận mắt nhìn người khác chơi, thật sao mà tàn nhẫn.”
Bùi Thận bị nàng chọc cười, ghì nàng vào lòng, hứa hẹn: “Chờ nàng khỏe rồi, ăn Tết năm sau, năm sau, cả những năm sau này nữa, nàng muốn chơi thế nào thì chơi thế ấy.”
Tết năm sau…… Ngày tháng thế này bao giờ mới chấm dứt? Thẩm Lan cúi đầu, lặng im không đáp.
Mùng tám tháng chạp, ăn cháo mùng tám tháng chạp.
Hai mươi ba tháng chạp, cúng ông Táo.
Hai mươi bốn tháng chạp, quét dọn nhà cửa.
Hai mươi chín tháng chạp, dán hình hai vị Môn thần ôm kiếm lên cửa, lấy giấy đỏ viết câu đối xuân, treo dây may mắn khắp nơi trong nhà.
Đêm ba mươi, khắp nơi đốt đèn sừng dê, đầu giường treo Bát Bảo Cát Tường.
Bùi Thận và Thẩm Lan chuẩn bị quà mừng cho đám nha hoàn nô bộc, lại ban thưởng thêm chút vàng bạc. Chờ cúng kiếng xong, hai người ngồi cạnh nhau chuẩn bị ăn bữa cơm đoàn viên.
“Đưa tay qua đây.” Bùi Thận vẫy tay.
Thẩm Lan sửng sốt đưa tay qua, thấy Bùi Thận rút trong tay áo ra một chuỗi đồng tiền vàng dùng dây đỏ xâu lại thành cái vòng, cẩn thận cột vào cổ tay của Thẩm Lan.
Tiền vàng, dây đỏ, cổ tay trắng nõn, trông rất là đẹp mắt. Bùi Thận ngắm nghía một lát mới cười nói: “Cho nàng tiền mừng tuổi.”
Thẩm Lan hơi giật mình, mỉm cười nói: “Ta đâu phải con nít, đâu cần ngài mừng tuổi cho.”
Bùi Thận cũng cười: “Sức khỏe nàng không tốt, tiền này để trừ tà cầu bình an mà thôi.” Nói rồi, y khẽ vuốt tóc mai của nàng, dịu dàng nói: “Cầu cho nàng năm mới vạn sự trôi chảy, không bệnh không đau, tai qua nạn khỏi.”
Dưới hiên treo bó vừng khô, trong lò đốt mấy cành cây bách xông nhà, trên bàn rượu Đồ Tô nóng hổi, trái cây bọc đường xếp chồng lên nhau, tiếng pháo nổ lách tách rộn rã.
Thẩm Lan vuốt ve mấy đồng tiền trên cổ tay, giữa làn khói tỏa từ mấy cành bách ngẩn ngơ trông sang gương mặt tươi cười của Bùi Thận. Thật lâu sau, nàng rũ mi mắt, lặng yên không nói.
Bùi Thận cũng không biết nàng đang nghĩ gì, chỉ nâng khóe môi mỉm cười, vui vẻ nắm tay nàng, trong tiếng cười đùa rôm rả của đám nha hoàn, thị vệ, đút cho nàng một chén rượu Đồ Tô.
Chào năm cũ, đón tân xuân, một năm mới lại bắt đầu.
Ủng hộ admin bằng 1 click vào đây: link mã giảm giá sàn S
Vòng tay Thận tặng Lan: link mua tại đây
Chú thích:
Phong tục Tết cổ truyền Trung Quốc tham khảo tại đây (Tiếng Trung)
Bản đồ cho các nàng hình dung đường đi từ Nam Kinh đến Hàng Châu
“Sắp phải đi sao?” Thẩm Lan uể oải mà uống một chén nước pha mật ong, “Cũng đâu có gì mà phải thu dọn. Thiếu gì đợi về tới Sơn Tây lại mua vậy.”
Bùi Thận cười nói: “Không về Sơn Tây nữa.”
Thấy Thẩm Lan kinh ngạc ngóng nhìn, Bùi Thận hạ giọng giải thích: “Ta vốn là Tuần phủ Sơn Tây, nhưng bây giờ đã được điều sang làm Tuần phủ Chiết Giang rồi, chúng ta đổi lộ trình đi Hàng Châu nhậm chức.” (Bản đồ ở cuối bài)
Thẩm Lan hơi giật mình, hồi lâu sau, nàng ngẩng đầu hỏi: “Là do trận đánh Oa ở thành Nam Kinh sao?”
Bùi Thận nhướng mày, kinh ngạc trước phản ứng nhanh nhạy của nàng, y gật đầu nói: “Chính xác.”
Tổng cộng năm mươi ba tên Oa đổ bộ từ Cao Phụ, Chiết Giang, một đường vượt qua Hàng Châu, Thuần An, Hấp Huyện, Giang Ninh, đánh thẳng tới dưới chân thành Nam Kinh. Trong đó chỉ kể riêng Giang Ninh, binh lính bỏ mạng hoặc bị thương đã lên đến hơn ba trăm người. Quân thủ thành của Mạt Lăng Quan thậm chí phải bỏ thành mà chạy, mặt mũi của quốc triều đều mất sạch.
Nếu không phải y bắt được đám Oa ở trạm Long Giang, tiếp tục để chúng len lỏi thêm nữa, e là còn mất mặt nhiều hơn.
Chính vì lẽ này, Tuần phủ Chiết Giang – Đặng Hào, Thượng thư Binh Bộ Nam Kinh – Phạm Ý Chi bị cách chức, liên đới thêm mấy chục người khác bị bãi quan.
Bùi Thận cũng nhân có công bắt giặc Oa, đổi sang nhậm chức Tuần phủ Chiết Giang, nhận nhiệm vụ thanh trừ giặc Oa.
“Khi nào đi?” Thẩm Lan hỏi.
Bùi Thận ấm giọng nói: “Mai đi ngay, ngồi thuyền từ trạm Long Giang tới trạm Cô Tô trước, sau đó qua trạm Tùng Lăng, Bình Vọng, Gia Hưng đến trạm Võ Lâm.”
Thẩm Lan khẽ ừ, lại hỏi: “Bình Sơn và Đàm Anh sao rồi?”
“Đứng lên đi lại được rồi.” Bùi Thận cười nói: “Nàng yên tâm đi.”
Không sao là tốt rồi. Lòng Thẩm Lan hơi khuây khỏa, nàng ngẩng đầu nói: “Vậy ta đi thu dọn ít quần áo.” Tuy không cần mang vác cồng kềnh, nhưng dù sao cũng cần mang ít món áo quần để tắm rửa hằng ngày.
Sớm hôm sau, chào từ biệt người của Bùi phủ xong, Bùi Thận dẫn Thẩm Lan lên thuyền hướng về Hàng Châu.
Ngày tháng trên thuyền rất là buồn chán, trong tầm mắt chỉ thấy mặt sông mênh mang, gió sông lạnh lẽo cùng cỏ lau mọc hai bên bờ.
Đã vào tháng mười, tiết trời lúc này càng thêm rét lạnh. Một số đường sông cạn đã bắt đầu đóng băng. Những người lái đò hai bờ mặc áo đơn, ngày đêm không ngừng phá băng, dây thừng thô ráp mài hai bả vai trầy trụa, vết thương sưng đỏ rồi bầm xanh bầm tím lại.
Thẩm Lan trông thấy, rất là không đành lòng, nhưng cuối cùng bất lực, nàng ngày càng trở nên trầm lặng hơn.
Sức khỏe nàng không được tốt. Bùi Thận không muốn nàng ra đầu thuyền hứng gió, càng vui khi thấy nàng không ra nữa mà chỉ ngồi trong khoang sưởi ấm.
Trung tuần tháng mười, Bùi Thận Thẩm Lan hai người cuối cùng đến được trạm Võ Lâm ở Hàng Châu. Xuống khỏi thuyền, Bùi Thận an trí Thẩm Lan ở vào viện sau của nha môn Tuần phủ rồi vội vã ra ngoài đi gặp đồng liêu, cấp dưới.
Thẩm Lan thật sự không muốn mua thêm đồ đạc gì, cũng không có hứng thú chọn mua. Nàng chán chường sửa sang viện sau một phen rồi dọn vào ở.
Ai ngờ nàng mới vừa dọn dẹp xong, liền có nha hoàn tới báo có phu nhân Tri phủ Hàng Châu đến thăm hỏi.
Có lẽ là do uống thuốc thời gian dài, lại hoặc là bất lực trước những mảnh đời khó khăn, Thẩm Lan những ngày gần đây mỏi mệt khác thường.
Đó là một cảm giác mệt mỏi từ sâu trong tinh thần. Giống như một người sắp chết đuối vùng vẫy quá lâu, tay chân đều bắt đầu rệu rã, mãi cho đến khi đến tiếng kêu cứu cũng càng ngày càng nhỏ, rồi dần dần chìm hẳn.
“Không gặp.” Thẩm Lan lắc đầu: “Nếu có việc gì, kêu tướng công nàng đi tìm Bùi Thận.” Nói rồi, Thẩm Lan cởi áo khoác chuẩn bị đi nghỉ ngơi.
Mấy nha hoàn ở đây đều là Trần Tùng Mặc mới chọn mua về. Bùi Thận tới Chiết Giang nhậm chức, Trần Tùng Mặc cùng Lâm Bỉnh Trung cũng từ Kinh đô, Sơn Tây tề tựu lại đây.
Thấy Thẩm Lan nói không gặp, đám nha hoàn cũng không dám trái ý. Một người ra ngoài từ chối, những người còn lại vội vàng trải giường gấp chăn, pha trà châm hương.
Thẩm Lan uống xong một chén thuốc, mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Cửa sổ hoa mận khảm thủy tinh màu trong suốt sạch sẽ lúc này hơi hé nửa cánh, để lộ vài nhánh ngô đồng trước hành lang. Trên án gỗ sồi khắc hoa văn linh chi trước cửa sổ có bày một chiếc lò Bác Sơn, trong lò châm hương tứ khí, khói thơm nhè nhẹ tỏa ra quanh quẩn trong không khí.
Thẩm Lan ngủ một lát thì tỉnh, nàng vén tấm màn vẽ bức Tuyết cảnh hàn lâm lên, trông thấy Bùi Thận ngồi trên sập bằng gỗ hoàng hoa lê, đang nhàn nhã hớp chén trà Kiến Châu.
Thẩm Lan ngạc nhiên: “Mới giờ Dậu mà ngài đã về rồi sao? Không cần đi xã giao, gặp mặt cấp dưới ư?”
Bùi Thận đứng dậy ôm nàng ra khỏi giường, trong phòng đã đốt than sưởi khiến cả căn phòng đều ấm áp lên.
“Cũng giữa tháng mười rồi, mùa đông khiến việc di chuyển trên sông ngày càng khó khăn hơn. Giặc Oa độ này cũng bớt sinh sự hẳn.” Bùi Thận kéo chăn mỏng đắp lên, lại ôm nàng vào lòng cười hỏi: “Ban ngày phu nhân của Tri phủ Hàng Châu tới, sao nàng không gặp?”
Thẩm Lan tuy vừa ngủ một giấc, nhưng lòng nàng mang nhiều tâm sự, cơ thể vẫn uể oải như trước, nghe vậy lắc đầu nói: “Nếu có việc cần, nàng sẽ còn đến tìm gặp ta lần nữa. Nếu không có việc gì, vậy cũng không cần gặp làm chi.”
Thấy nàng tựa như chú mèo quen thuộc mà tựa vào lòng mình, tim Bùi Thận cũng ấm nóng hừng hực, cúi đầu cười: “Mấy ngày nay thấy tinh thần nàng không tốt, nên ta mới cố ý dặn Tri phủ Hàng Châu bảo phu nhân nhà hắn tới trò chuyện với nàng. Ai ngờ nàng lại không chịu gặp.”
Nghe vậy, Thẩm Lan ngơ ngẩn một lát, liếc y nói: “Người ta đang làm vợ cả yên lành, ai lại muốn tới gặp đứa thiếp hầu như ta, ngài cứ một hai bắt người ta phải tới làm gì.”
Bùi Thận bị nàng nói sững ra, rồi chợt cười: “Nàng ngốc lắm. Nàng là người của ta, phu nhân kia vốn là nên đến chào hỏi nàng một tiếng. Nếu có thể dỗ cho nàng vui lên, thì nàng ta lại càng có thể diện trước mặt phu quân của mình chứ sao.”
Thẩm Lan biết đây gọi là xã giao giữa các phu nhân với nhau. Nhưng cảm giác bị một đám người tung hứng nịnh nọt, rồi nói những lời sáo rỗng vô nghĩa thì có gì thú vị kia chứ?
“Thật là vô vị.” Thẩm Lan lắc đầu: “Chẳng thà thả ta ra ngoài đi dạo còn hơn.”
Bùi Thận nhìn nàng một chút, thấy gương mặt nàng lạnh lẽo tái nhợt tựa sương tuyết, chẳng hề có sức sống. Ở Bùi phủ mới dưỡng lại được vài phần, hiện nay cũng đều bị tàu xe mệt nhọc làm tiêu hao sạch sẽ.
“Bây giờ mà ra ngoài làm chi?” Bùi Thận cuộn thêm chăn bọc nàng thật kín kẽ, “Sức khỏe nàng chưa tốt, ngoan ngoãn uống thuốc nuôi cho khỏe mạnh lại đã. Chờ qua mùa đông rồi, nếu sức khỏe nàng khá lên, ta sẽ dẫn nàng ra ngoài chơi.”
Thẩm Lan thất vọng, nếu không ra ngoài, sao có thể tìm được cơ hội đây.
“Ngài bận rộn như vậy, biết bao giờ mới rảnh dẫn ta ra ngoài chơi chứ?” Thẩm Lan cẩn thận hỏi dò: “Hay là ta dẫn theo mấy người ra ngoài đi dạo loanh quanh một lát?”
Bùi Thận sao mà chịu thả nàng ra khỏi tầm nhìn của mình, lại cứ nghe nàng nhắc mãi muốn ra ngoài, lòng y hơi không vui, giở giọng cảnh cáo: “Ngoài kia vẫn còn đầy lũ Oa, chớ có chạy lung tung.”
Thẩm Lan nghĩ bụng, y mới rồi còn nói đông tới ngay cả lũ Oa cũng ít sinh sự, lúc này lại lôi giặc Oa ra làm cớ, thật là mâu thuẫn.
Nhưng nàng không thể ra ngoài, cũng lười cãi nhau với Bùi Thận, chỉ nói: “Thế khi nào ngài mới có thời gian?”
Bùi Thận ngẫm nghĩ: “Chờ tới Tết đi. Hai mươi bốn tháng chạp quan phủ sẽ đóng cửa ăn Tết, chắc khi đó sẽ rảnh thôi.”
Từ giờ tới Tết còn hơn một tháng nữa. Thẩm Lan gật đầu: “Ngài chớ có gạt ta đấy.”
Bùi Thận bật cười: “Ta lừa nàng làm gì?” Nói đoạn, y lại hạ giọng: “Kể ra, nàng theo ta cũng đã lâu nay. Năm đó ở Sơn Tây chiến sự căng thẳng, một mình ta cũng không có tâm trạng đón Tết. Nàng lại là nha hoàn, không tiện tự ý quyết định, cho nên cũng qua loa cho xong.”
Bùi Thận nói một hồi, thấy lòng cũng mềm nhũn ra: “Năm nay là năm đầu tiên hai ta ăn Tết đàng hoàng. Bắt đầu từ Lạp Bát mùng tám tháng chạp cho đến ngày Rồng Ngóc Đầu mùng hai tháng hai sang năm đều chiều ý nàng cả. Nàng muốn ăn Tết ra sao thì cứ làm thế đó.”
Ăn tết à.
Thẩm Lan chớp mắt thấy hơi hoảng hốt, chợt nghe một nỗi chua xót ùa về. Người thân bạn hữu chẳng còn, bản thân nàng phiêu bạt tha hương, một năm nữa trôi qua cũng chỉ khiến lòng thêm hoang vắng.
“Sao vậy?” Bùi Thận thấy nàng mất tập trung, đôi mày nhẹ vương chút u sầu, nhíu mày hỏi: “Ai chọc nàng không vui sao?”
Thẩm Lan gắng nuốt cả trời tâm sự xuống đáy lòng, mỉm cười lắc đầu.
Hơn một tháng lại trôi qua, ngày dần bước vào kì rét đậm. Trời đổ tuyết lông ngỗng ba ngày liên tục, ngàn tán tùng, vạn ao nước đều phủ một màu tuyết trắng, tuyết rơi dày đến độ làm ranh giới giữa trời và đất như mờ hẳn đi.
Thẩm Lan mặc áo váy màu hồng thêu hoa chần bông thật dày, lại phủ thêm áo choàng lông thú mới được Bùi Thận cho phép mở cửa sổ ngắm tuyết.
Trên mái đình, dưới hành lang đều bị tuyết phủ, trong viện một mảnh trắng xoá, chỉ thừa lại một vệt xanh nơi bầu trời.
Thẩm Lan hà hơi lên cửa sổ khảm pha lê, chờ hơi nước tụ lại bám lên cửa, sau đó lại cười khúc khích lau đi, lại hà hơi rồi lau đi, lặp đi lặp lại vô cùng vui vẻ.
Bùi Thận trông mà tức cười, cầm cuốn sách vỗ nhẹ lên đầu nàng: “Không được ngắm lâu đâu đấy, coi chừng cảm lạnh.”
Thẩm Lan suốt ngày uống thuốc, lúc nào cũng buồn ngủ mê man, lại bị nhốt trong nhà bấy lâu, sớm đã trông đến ghét mấy cành ngô đồng trong sân. Bây giờ thấy cảnh tuyết mới mẻ, nàng không nhịn được vui sướng cười nói: “Mai là ngày mùng tám tháng chạp, bếp đã chuẩn bị cháo rồi, ngài có muốn gửi tặng cấp dưới?
Thấy nàng hôm nay rốt cuộc hơi tỉnh táo hơn, còn nghĩ được tới chuyện tặng cháo mùng tám tháng chạp, tâm trạng Bùi Thận cũng tốt hơn nhiều, mỉm cười nói: “Tất nhiên là phải tặng rồi.”
Thẩm Lan nhìn y cười: “Lần trước ngài đã hứa khi nào ăn Tết sẽ dẫn ta ra ngoài chơi đấy.”
Ra là nhắc cháo mùng tám tháng chạp là để nhắc y chuyện này. Bùi Thận thấy nàng mở to hai mắt mong đợi nhìn mình, y nén cười nói: “Đến hội đèn lồng tết Nguyên Tiêu, ta sẽ dẫn nàng ra ngoài dạo chơi.”
Khóe miệng Thẩm Lan nhếch lên, vui vẻ quay đầu đi ngắm tuyết.
Nàng hiếm hoi mới cao hứng như vậy, lòng Bùi Thận cũng rộn niềm vui: “Có muốn lấy ít tuyết về pha trà không?”
Thẩm Lan ngạc nhiên: “Đây là phong tục tập quán gì sao?”
Bùi Thận bước tới ôm nàng vào lòng, cười đáp: “Tuyết thủy phanh trà thiên thượng vị, quế hoa tác tửu nguyệt trung hương. Nếu nàng thích thì bảo bọn nha hoàn cạo lấy lớp tuyết mỏng đọng trên tán tùng, rồi đem cất vào trong cái vại cũ, đóng kín niêm phong một năm chờ mùi bùn đất biến mất. Sang năm có thể lấy ra pha trà, mát lạnh tuyệt vời, còn thoảng hương thơm ngào ngạt.”
Thẩm Lan cũng không biết y lại nổi cơn nghệ sĩ gì, lắc đầu: “Ngài không cho ta ra ngoài chơi tuyết thì chớ, còn bắt ta tận mắt nhìn người khác chơi, thật sao mà tàn nhẫn.”
Bùi Thận bị nàng chọc cười, ghì nàng vào lòng, hứa hẹn: “Chờ nàng khỏe rồi, ăn Tết năm sau, năm sau, cả những năm sau này nữa, nàng muốn chơi thế nào thì chơi thế ấy.”
Tết năm sau…… Ngày tháng thế này bao giờ mới chấm dứt? Thẩm Lan cúi đầu, lặng im không đáp.
Mùng tám tháng chạp, ăn cháo mùng tám tháng chạp.
Hai mươi ba tháng chạp, cúng ông Táo.
Hai mươi bốn tháng chạp, quét dọn nhà cửa.
Hai mươi chín tháng chạp, dán hình hai vị Môn thần ôm kiếm lên cửa, lấy giấy đỏ viết câu đối xuân, treo dây may mắn khắp nơi trong nhà.
Đêm ba mươi, khắp nơi đốt đèn sừng dê, đầu giường treo Bát Bảo Cát Tường.
Bùi Thận và Thẩm Lan chuẩn bị quà mừng cho đám nha hoàn nô bộc, lại ban thưởng thêm chút vàng bạc. Chờ cúng kiếng xong, hai người ngồi cạnh nhau chuẩn bị ăn bữa cơm đoàn viên.
“Đưa tay qua đây.” Bùi Thận vẫy tay.
Thẩm Lan sửng sốt đưa tay qua, thấy Bùi Thận rút trong tay áo ra một chuỗi đồng tiền vàng dùng dây đỏ xâu lại thành cái vòng, cẩn thận cột vào cổ tay của Thẩm Lan.
Tiền vàng, dây đỏ, cổ tay trắng nõn, trông rất là đẹp mắt. Bùi Thận ngắm nghía một lát mới cười nói: “Cho nàng tiền mừng tuổi.”
Thẩm Lan hơi giật mình, mỉm cười nói: “Ta đâu phải con nít, đâu cần ngài mừng tuổi cho.”
Bùi Thận cũng cười: “Sức khỏe nàng không tốt, tiền này để trừ tà cầu bình an mà thôi.” Nói rồi, y khẽ vuốt tóc mai của nàng, dịu dàng nói: “Cầu cho nàng năm mới vạn sự trôi chảy, không bệnh không đau, tai qua nạn khỏi.”
Dưới hiên treo bó vừng khô, trong lò đốt mấy cành cây bách xông nhà, trên bàn rượu Đồ Tô nóng hổi, trái cây bọc đường xếp chồng lên nhau, tiếng pháo nổ lách tách rộn rã.
Thẩm Lan vuốt ve mấy đồng tiền trên cổ tay, giữa làn khói tỏa từ mấy cành bách ngẩn ngơ trông sang gương mặt tươi cười của Bùi Thận. Thật lâu sau, nàng rũ mi mắt, lặng yên không nói.
Bùi Thận cũng không biết nàng đang nghĩ gì, chỉ nâng khóe môi mỉm cười, vui vẻ nắm tay nàng, trong tiếng cười đùa rôm rả của đám nha hoàn, thị vệ, đút cho nàng một chén rượu Đồ Tô.
Chào năm cũ, đón tân xuân, một năm mới lại bắt đầu.
Ủng hộ admin bằng 1 click vào đây: link mã giảm giá sàn S
Vòng tay Thận tặng Lan: link mua tại đây
Chú thích:
Phong tục Tết cổ truyền Trung Quốc tham khảo tại đây (Tiếng Trung)
Bản đồ cho các nàng hình dung đường đi từ Nam Kinh đến Hàng Châu
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.