Chương 28
Bất Ngữ Nhẫn Đông
16/10/2023
Mặt trời lặn sau ngọn núi tây, ráng chiều phai dần nhường chỗ cho bóng đêm, trăng non treo cao trên cành liễu. Xe ngựa khắc hoa phủ gấm lộc cộc lăn bánh, từ từ trở về Phủ Quốc Công.
Phòng bếp đã sớm chuẩn bị nước ấm, đợi Bùi Thận tắm rửa xong bước ra, trên bàn gỗ đã bày chén ly đầy đủ, mâm cao cỗ đầy, canh rau nhút, măng Thái Thương, gà tam hoàng, cá tươi gạo thơm, trà lá giải.
Bùi Thận dùng cơm xong, Thẩm Lan dâng lên khăn sạch đã nhúng ẩm, giúp y rửa tay lau mặt rồi kêu người dọn cơm canh xuống.
Bận bịu một hồi đã tới giờ Tuất một khắc, Bùi Thận ngồi trên giường La Hán bằng gỗ tử đàn, mặc áo ngủ trắng, nhàn nhã đọc sách.
Hòe Hạ cùng Thúy Vi đã trải đệm chăn bằng gấm Tứ Xuyên màu thiên thủy vẽ cảnh thủy mặc. Niệm Xuân đã châm hương trong lò Bác Sơn. Tố Thu cũng đã châm thêm nước nóng vào ấm tráng men xanh trắng. Thấy mọi thứ đã xong gọn gàng ngăn nắp, Thẩm Lan liền cúi đầu nhắc nhở: “Thưa Gia, đêm đã khuya rồi.”
Bùi Thận chăm chú lật quyển 《 sách phủ nguyên quy 》trong tay, nghe vậy xua tay, Thẩm Lan hiểu ý, dẫn theo đám nha hoàn lui ra ngoài.
Chỉ để lại một mình Thúy Vi, vì hôm nay tới phiên nàng trực đêm.
“Thấm Phương, hôm nay cô trực đêm đi.” Bùi Thận ngẩng đầu, ra lệnh.
Lòng Thẩm Lan khẽ run lên, Bùi Thận đối với những chuyện nhỏ nhặt xưa nay đều mặc cho Thẩm Lan sắp xếp. Theo lý mà nói, mấy nha hoàn thay phiên nhau trực mỗi ngày, hôm nay phải là Thúy Vi mới đúng.
Thẩm Lan đang do dự muốn hỏi, Thúy Vi đứng phía cuối giường mặt mũi đã hơi tái đi, nghĩ rằng chuyện lần trước cãi nhau với Niệm Xuân còn lưu lại dư âm khiến Bùi Thận ghét nàng, hoảng hốt quỳ xuống: “Bẩm Gia, có phải nô tỳ đã làm gì sai?”
Bùi Thận uống một ly nước ấm, tùy ý nói: “Không liên quan gì ngươi, ra ngoài đi.”
Thúy Vi miễn cưỡng đứng dậy cáo lui, đi ngang qua cửa, thấy Thẩm Lan ngơ ngẩn đứng đó, mặt cắt không còn chút máu, nàng mím môi thật chặt. Truyện được edit bởi Mạnh bà và đăng tải trên blog tamsinhtamthe.wordpress.com
Thấy đám người Niệm Xuân đã lui ra hết, trong nhà chỉ còn lại nàng cùng Bùi Thận, Thẩm Lan bắt đầu sinh lòng cảnh giác, cúi đầu nói: “Gia đã muốn nghỉ ngơi chưa? Nô tỳ đi tắt đèn ngay đây.” Dứt lời, cắm đầu đi về phía giá cắm nến.
Bùi Thận cười khẽ, ném quyển sách trong tay xuống, cởi ủng ngồi lên giường lại chưa vội buông dây ngọc buộc màn lụa xuống, lười biếng vẫy tay nói: “Lại đây.”
Thẩm Lan càng thêm sợ hãi, ở chung ba năm, Bùi Thận tuy ngẫu nhiên có hành vi ngả ngớn nhưng chưa từng biểu lộ ý đồ rõ ràng như thế.
Hôm qua rõ ràng vẫn đang bình thường, hai người vẫn là mối quan hệ chủ tớ, vì sao hôm nay lại đột ngột thay đổi, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì? Lòng Thẩm Lan kinh hoàng, khoảnh khắc suy nghĩ cuộn trào chợt nhớ tới Trịnh Tuệ Nương.
Thẩm Lan kinh ngạc thầm than mình thật là xui xẻo, Bùi Thận tuy có ý nạp nàng làm thiếp, nhưng chưa hề nói ra. Chẳng qua ám chỉ nhiều lần, hai người tự hiểu không nói thành lời mà thôi.
Vốn dĩ vẫn có thể duy trì tình trạng bình thường ngoài mặt này, để Thẩm Lan tranh thủ chuẩn bị cho giai đoạn chạy trốn. Oái ăm thay chuyện Trịnh Tuệ Nương lén gặp tình lang đã kích thích Bùi Thận, y không muốn đợi thêm nữa.
“Sững sờ cái gì đó, lại đây.” Giọng Bùi Thận hơi khàn, thúc giục nàng.
Thẩm Lan cúi đầu bước thật chậm ra vẻ ngại ngùng, thực ra trong đầu lướt qua rất nhiều ý nghĩ, gắng hết sức làm sao để tránh thoát lần này.
Nhưng Thẩm Lan chỉ cách Bùi Thận có vài chục bước, bước chậm cỡ nào cũng đã tới nơi.
Bùi Thận vừa tắm gội xong, áo ngủ trắng buộc thẳng thớm, ngồi ngay ngắn cạnh mép giường, hai mắt lấp lánh nhìn nàng, ý cười dạt dào.
Thẩm Lan hơi hãi, miễn cưỡng cười nói: “Thưa Gia, có gì cần ra lệnh sao?”
Bùi Thận cười khẽ, đứng dậy cầm lấy cổ tay của Thẩm Lan, cổ tay mảnh khảnh trắng như sương tuyết, nước da căng mướt, xương khớp đều đặn, sáng hồng dưới ánh đèn vàng lấp loáng.
Bị bàn tay nóng rực của y nắm lấy, Thẩm Lan kinh hoàng nghĩ vậy là hết, chiếc giày giơ lên cao cuối cùng đã chạm xuống đất.
Quả nhiên Bùi Thận đêm nay muốn nạp nàng.
Thẩm Lan không nghĩ lung tung nữa, cố gắng tập trung đối phó lần này.
“Gia, ngài làm gì vậy?” Thẩm Lan cúi đầu, lộ ra chiếc cổ tuyết trắng thon dài.
Bùi Thận cách nàng rất gần, chỉ cảm thấy miệng thơm thổ khí như lan, thoang thoảng có thể ngửi được mùi thơm nhàn nhạt trên người nàng. Lại nhìn chằm chằm đôi môi đỏ của nàng hồi lâu, Bùi Thận bỗng nhiên nhớ tới ba năm trước.
Khi đó y nói sẽ tặng quả lựu cho Thấm Phương ăn. Lúc này không có lựu đỏ, chỉ có đôi môi đỏ này có thể nếm thử một lần. Bùi Thận khẽ cười, kéo cổ tay của nàng ngã lên giường.
Cơ thể Thẩm Lan căng cứng, cảm thấy Bùi Thận cả người dán chặt vào nàng không kẽ hở, nóng như một mồi lửa.
Tay nàng đặt hờ lên ngực Bùi Thận, cúi đầu e lệ ngượng ngùng nhìn y, giống như đẩy đưa mời gọi, muốn nói lại thôi.
Tay trái Bùi Thận ôm lấy eo thon của nàng, tay phải vội vã kéo đai lưng của nàng xuống. Thẩm Lan giật mình hô một tiếng, cố nén hồi hộp, tựa sát vào tai Bùi Thận, ảo não nói: “Gia, mấy ngày nay quỳ thủy (1) của nô tỳ tới, thân mình không sạch sẽ.”
Tay phải của Bùi Thận chợt khựng lại, hơi không vui ôm nàng vào lòng, cười thăm dò: “Trùng hợp vậy sao?”
Trống ngực Thẩm Lan đập thình thịch, biết Bùi Thận rất khó lừa gạt, nàng cố thả lỏng cơ thể, ra chiều lưu luyến, ảo não khôn kể. Truyện được edit bởi Mạnh bà và đăng tải trên blog tamsinhtamthe.wordpress.com
Tính tình Bùi Thận nhìn thì có vẻ nhã nhặn ôn hòa nhưng thực chất vô cùng kiêu ngạo, nàng cược Bùi Thận nhất định sẽ không ép nàng cởi quần áo ra để kiểm tra.
“Thôi.” Bùi Thận thở dài một tiếng, đành buông nàng ra.
Vốn dĩ y định thành hôn rồi sẽ mang theo vợ đi Sơn Tây nhậm chức, chờ một hai năm sau mới nạp nàng, coi như là giữ mặt mũi cho vợ cả.
Ai ngờ xảy ra chuyện của Trịnh Tuệ Nương, từ giờ đến ngày nhậm chức chỉ còn tháng rưỡi, không kịp chọn lựa kỹ càng một thê tử khác, sợ là chuyện hôn sự lại phải kéo dài thêm ba năm đợi lần kế tiếp y về kinh. Đợi đến khi đó, y muốn nạp Thấm Phương là chuyện tận bốn, năm năm nữa.
Bùi Thận thật sự chờ không kịp nữa, định hoàn thành chuyện tốt ngay đêm nay, ai ngờ trời không chiều lòng người.
Y uể oải buông Thẩm Lan ra, nhưng tên đã lên dây, cả người nóng hừng hực, khàn giọng cười nói: “Nếu thân mình không sạch sẽ, dù sao cũng vẫn còn chỗ khác sạch chứ.” Dứt lời, nắm lấy bàn tay trắng nõn của nàng.
Sương rơi đêm lạnh, trăng treo giữa trời, tiếng mõ vang lên không biết đã bao lâu, chợt có đôi tay tuyết trắng vung màn lụa bước ra.
Thẩm Lan cười khanh khách xuống khỏi giường, thầm chửi trong bụng đồ con rùa sở khanh. Nàng hơi bớt phẫn nộ, lo lấy nước ấm rửa tay kỹ càng sạch sẽ, xong xuôi thì leo lên giường nhỏ nằm trực đêm cho Bùi Thận ngủ.
Cơ thể dù mỏi mệt rã rời nhưng tinh thần nàng càng thêm tỉnh táo. Ban nãy đã dùng quỳ thủy làm lí do để tranh thủ thêm năm, sáu ngày. Chỉ có năm, sáu ngày mà thôi.
Thẩm Lan khe khẽ thở dài. Bóng trăng rọi qua cửa sổ, chiếu ánh sáng lấp lóa lên dáng mỹ nhân. Dưới ánh trăng bàng bạc, nàng mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Sớm ngày hôm sau, Thẩm Lan đang hầu Bùi Thận dùng bữa sáng, chén sứ Thanh Hoa đựng cháo bích canh nấu từ sữa bò và hạt khiếm thực, khiếm thực được tỉ mỉ nghiền thành bột, dùng lửa lớn nấu sôi chờ hạt gạo nở mềm, lại rót sữa bò vào, tỏa ra mùi thơm thoang thoảng dịu mũi.
Thẩm Lan thì không đói chút nào, nàng đứng hầu cạnh Bùi Thận, cảm giác sau lưng như bị kim chích. Đám người Niệm Xuân Thúy Vi ra vào, dường như luôn có những ánh mắt lượn lờ trên người nàng. Đặc biệt là Thúy Vi, nhìn chằm chằm nàng cơ hồ không hề chớp mắt.
Dùng xong bữa sáng, Bùi Thận rửa tay, nhàn nhã ngồi đọc sách. Thẩm Lan đang chuẩn bị lại đứng cạnh Bùi Thận, rình đọc sách vở một phen, chợt thấy Niệm Xuân liên tục nháy mắt ra dấu, liền xin cáo lui.
Vừa ra khỏi cửa, Niệm Xuân lập tức túm nàng vào phòng. Tồn Hậu Đường rộng lớn, mấy chục gian phòng to phòng nhỏ, phòng bếp mái hiên, … nhiều vô số. Niệm Xuân tuy sống ở nhà dưới nhưng trưng bày bố trí cũng rất là thanh nhã. Bước vào cửa thấy một tấm mành trúc Tương Phi, đẩy mành trúc ra nhìn vào phía trong, màn trên giường treo một cái túi thơm thêu dải mây bay, tỏa ra mùi hoa hồng nhè nhẹ. Trên giường trải tấm khăn lụa trắng thêu cảnh bướm vờn hoa, rương gỗ cư cất mấy nhánh trâm bạc rỗng, cạnh bên có tấm gương nhỏ hơi cũ.
“Phòng ta không như phòng cô đâu, ngoại trừ cái giường còn có chút hương vị người sống, những chỗ khác đều không thèm động đậy bài trí, đâu có giống chỗ cho người ở.” Niệm Xuân giận mắng.
Thẩm Lan chỉ cười cười, không nói lời nào. Sớm muộn sẽ đi, trang trí mà làm gì.
“Cô kéo ta tới đây làm chi?” Thẩm Lan hỏi.
Niệm Xuân mím môi, hồi lâu sau mới nhỏ giọng nói: “Cô có biết, Tố Thu sắp phải đi rồi?”
Thẩm Lan hơi giật mình, nàng còn tưởng Niệm Xuân muốn hỏi tối qua Bùi Thận nói gì làm gì, không ngờ lại nhắc đến Tố Thu.
“Tố Thu sao thế?” Thẩm Lan hỏi.
“Nàng cũng lớn rồi, có một người trẻ tuổi thân thiết cạnh nhà qua cầu cưới.” Niệm Xuân nói, “Nàng muốn xin Gia, tự chuộc thân để rời phủ.”
Thẩm Lan suy nghĩ một lát, cười nói: “Đây là chuyện tốt.”
Ngày trước Thẩm Lan chưa tới, trong viện này có bốn đại nha hoàn. Niệm Xuân đanh đá, Hòe Hạ cùng Thanh Đông ngày đó đẩy ra Niệm Xuân để đỡ Bùi Thận, có thể thấy được trong lòng cũng có vài ý nghĩ. Chỉ là Hòe Hạ bị kết cục của Thanh Đông dọa sợ, từ đó bắt đầu kiềm chế lại.
Chỉ có Tố Thu, người lù lù im ắng, hiếm khi mở miệng nói chuyện, ngày thường cũng chỉ chăm chăm làm việc, không tranh cãi với ai, cũng không xen vào chuyện của người khác. Giờ đây góp đủ bạc xin hủy nô tịch, rời phủ sống đời riêng, từ tận đáy lòng Thẩm Lan thấy vui thay cho nàng.
Thẩm Lan ngưng dòng suy nghĩ, thấy Niệm Xuân đứng ngẩn ngơ mới hỏi: “Phải chăng có gì khó xử? Không đủ bạc để chuộc thân sao?”
Niệm Xuân hơi giận trong lòng, sẵng giọng: “Sao? Không đủ thì cô cho hả?”
Thẩm Lan nghĩ nghĩ: “Trong tay ta cũng còn chút bạc, nàng thiếu bao nhiêu?” Bản thân nàng không thoát được biển khổ, nhưng có thể giúp được người khác rời đi, nàng cũng vui lòng.
Niệm Xuân rầu rĩ: “Đủ từ lâu rồi, không phiền cô nhọc lòng.” Rồi lại thở dài, nói ra ý đồ đến: “Ta tìm cô là lo rằng Gia không đồng ý cho Tố Thu tự chuộc thân, nếu có gì nhờ cô nói giúp vào.”
Thẩm Lan hơi kinh ngạc, đến lúc đó dù Niệm Xuân không nhắc đến nàng cũng sẽ ra tay hỗ trợ. Nhưng vì sao Niệm Xuân lại cho rằng lời nói của nàng hữu dụng? Thẩm Lan nghi hoặc không chừng, hỏi dò: “Ta mở miệng thì ích lợi gì mà nhờ?”
Niệm Xuân liếc nàng, dỗi nói: “Cô đừng giả và giả vịt trước mặt ta. Hôm qua lần đầu tiên Gia mở miệng giữ cô ở lại trực đêm, đèn sáng đến nửa đêm không tắt, Gia lại kêu người mang nước tới. Cô coi ta là đồ ngốc sao?” Truyện được edit bởi Mạnh bà và đăng tải trên blog tamsinhtamthe.wordpress.com
Thẩm Lan như ngậm phải bồ hòn, bao nhiêu đắng chát đành nuốt vào bụng, không thể mở miệng giải thích điều gì, đành phải nói: “Nếu cô muốn ta phụ họa giúp Tố Thu hai câu thì được, những chuyện khác tự thân ta cũng không quyết định được.”
Niệm Xuân cười nhạo: “Gì mà bản thân cũng không thể quyết được? Cô đừng có hù ta.”
Nói rồi lại hung dữ khuyên nàng: “Cô cũng kiềm chế lại chút, đừng để kẻ khác làm hỏng chuyện tốt của cô. Đặc biệt là Thúy Vi, tối qua vốn là đến phiên nàng trực đêm, giờ này còn đang tưởng cô đoạt cơ hội bay lên cao của nàng ta đấy. Cả sáng nay đỏ mắt nhìn cô chăm chăm, cô không thấy hả?”
Thẩm Lan cười khổ lắc đầu, bản thân nàng còn không bảo đảm, đâu rảnh bận tâm Thúy Vi. Huống hồ nàng còn ước gì có người làm hỏng chuyện tốt này đi.
Thẩm Lan thật tình không muốn tiếp tục đề tài này nữa, cười hỏi: “Tố Thu rời phủ là chuyện tốt, trông cô lại cứ rầu rĩ không vui, có việc gì thế?”
Trầm mặc một lúc lâu, Niệm Xuân thở dài một tiếng: “Ở đây tổng cộng năm đại nha hoàn, Tố Thu đi rồi, Hòe Hạ thì Gia cũng đang giúp nàng xem mắt, cô thì chuyện tốt gần kề, Thúy Vi toàn tâm toàn ý chờ trông Gia, chỉ còn lại mình ta sắp lên mười chín, còn sống mơ mơ hồ hồ kệ ngày tháng trôi qua, cũng không biết tương lai lưu lạc đến chỗ nào!”
Thẩm Lan an ủi: “Vội cũng không ích gì, ở đây ngoại trừ ta, mấy người các cô đều là gia sinh tử, có cha mẹ để nương tựa, vậy cũng rất tốt mà.”
Không giống như nàng, bất hiếu cỡ nào, để cha mẹ cha mẹ chịu cảnh trung niên tang nữ, người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.
Nghe vậy, Niệm Xuân cũng gật đầu nở nụ cười. Hai người lại tán gẫu vài câu. Thẩm Lan lúc này mới cười nói: “Niệm Xuân, khăn lụa thêu bướm vờn hoa bày trên đầu giường cô trông thật là đẹp mắt.”
Niệm Xuân nhướng mày, kiêu căng nói: “Tất nhiên rồi. Ta tuổi nhỏ tính tình nóng nảy, sau khi vào phủ đã bái nhận mẹ nuôi, mẹ muốn kiềm tính tình của ta lại, thế là dạy ta học thêu. Đây là học thêu theo kiểu Tô Châu đấy, cầm ra ngoài bán ít cũng phải được mấy trăm văn tiền.”
Thẩm Lan cười khẽ: “Nếu vậy, có thể nhờ cô giúp một việc không?” Nói xong lại nói: “Cô chờ ta một lát.” Rồi trở về phòng lấy hai lượng bạc cùng một khúc vải tam thoi.
“Cô muốn ta may một cái áo trực chuyết?” Niệm Xuân kinh ngạc.
Thẩm Lan sáp lại gần thì thầm, nói muốn cùng Bùi Thận chơi chút thủ đoạn chốn khuê phòng, xấu hổ đến mức Niệm Xuân mắng: “Lời này mà cô cũng dám nói ra mồm, thật là không biết xấu hổ! Có phải là muốn tới khoe khoang với gái mới lớn như ta! Không làm không làm!” Dứt lời, ném khúc vải xuống chuẩn bị bỏ đi.
Thẩm Lan túm chặt nàng: “Niệm Xuân tốt bụng ơi, cô giúp ta một lần thôi. Nếu lúc này không thể để Gia công khai nạp ta, tương lai tân phu nhân tới, sao còn chốn cho ta dung thân?”
Nàng trời sinh đẹp đẽ, lại mềm giọng cầu xin, mỹ nhân than khóc như đóa lan nhiễm sương đêm, khiến Niệm Xuân thần hồn điên đảo, thầm nghĩ thế gian này có nam nhân nào mà không háo sắc? Chẳng trách Gia muốn nạp Thấm Phương.
Thấy Niệm Xuân đã mềm lòng, Thẩm Lan lại lấy hai lượng bạc ra đưa cho nàng: “Cô giữ đi, nhưng nhớ đừng nói chuyện này với ai.”
Niệm Xuân xụ mặt, đẩy tiền ra “Lần trước ta cùng Thúy Vi cãi nhau, liên luỵ cô bị phạt. Cô còn đưa thuốc tới cho ta, ta cũng không phải loại không tim không phổi. Cô nói đi, ngoại trừ trực chuyết còn cần thêm gì nữa không?”
Nói đến đây nàng đã đỏ hết mặt, cúi đầu hàm hàm hồ hồ nói: “Có cần thêu thêm uyên ương này kia không?”
Uyên ương làm gì chứ. Thẩm Lan vội cười: “Cảm ơn lòng tốt của cô, ta chỉ cần trực chuyết thôi, hoặc lan sam, áo đạo bào cũng được, Không cần trang trí thêu hoa gì cả, trơn trơn là được. Không biết tốn bao lâu mới xong?”
“Nếu không thêu hoa, chỉ cần cắt may, ba ngày ta có thể may xong một bộ.”
Ba ngày quá chậm. Thẩm Lan cười: “Đường may không cần bền chắc lắm đâu, may dính lại thôi là được.”
Dám bảo nàng may ra thứ kém chất lượng như vậy, Niệm Xuân mày liễu dựng ngược, há mồm định mắng, Thẩm Lan vội nói: “Niệm Xuân tốt bụng của ta, Gia chẳng qua thấy ta mới mẻ thì tạm thời thích thú mà thôi, nếu không tranh thủ nhanh lên, ta sợ qua cơn ham thích, lúc đó ta phải làm sao bây giờ?”
Niệm Xuân lại mềm lòng, trợn mắt liếc nàng, ngoài miệng mắng: “Cô cứ coi ta là bà vú hầu cô đi! Lớn to đầu, không biết thêu hoa đã đành, quần áo cũng chẳng biết may. Rồi cũng chẳng biết mai đây cô sống kiểu gì!” Truyện được edit bởi Mạnh bà và đăng tải trên blog tamsinhtamthe.wordpress.com
Đây là đồng ý rồi.
Thẩm Lan cười hỏi: “Mấy ngày thì có thể xong?”
“Cô không cần may cho đẹp, chỉ cần mặc được, một ngày ta có thể may xong một bộ.” Dứt lời, vẫy tay nói: “Cô bước lại đây, ta đo kích cỡ cho cô.”
Chờ Niệm Xuân đo xong cũng đã tới giờ ngọ.
Bùi Thận ăn xong bữa trưa, lấy ra một chiếc quạt căng lụa trắng, cán quạt bằng gỗ tử đàn, rồi lại lấy đá thanh kim, đất son mài thành bột pha màu, chu sa, đằng hoàng tất cả đầy đủ.
Y quét mắt nhìn Thấm Phương, thấy nàng hết sức chuyên chú đứng cạnh giá bác cổ, đổ đầy mật ong màu hổ phách vào lớp dưới của chiếc hộp gỗ đàn hương chạm khắc để nuôi trầm, cũng không hề nhìn y. Y nâng bút chuẩn bị vẽ, bỗng có nha hoàn bên ngoài bẩm báo, nói Tố Thu đang quỳ dưới hành lang.
Bùi Thận bị quấy rầy nhã hứng, gác bút xuống, đứng dậy đi ra ngoài, thấy Tố Thu đang thẳng lưng quỳ dưới hành lang, nhíu mày nói: “Ngươi có ý gì?”
Tố Thu lê gối bò lên hai bước, quỳ xuống đất chắp tay: “Bẩm Gia, nô tỳ có chuyện muốn nhờ.”
Bùi Thận không tỏ vẻ gì: “Nói ra nghe thử.”
“Dạ thưa Gia, nô tỳ tuổi tác cũng lớn, trong nhà định ra một việc hôn nhân, nô tỳ muốn xin Gia cho tự chuộc thân rời phủ, về nhà lập gia đình.”
Nghe vậy, Bùi Thận gật đầu, cũng lười hỏi kỹ càng, ra lệnh: “Chuộc thân xong đi đến phòng thu chi lãnh thêm hai mươi lượng bạc đi.”
Tố Thu nghe vậy chảy nước mắt, liên tục dập đầu.
Thẩm Lan lòng đầy hâm mộ, xem ra không cần nàng góp lời Bùi cũng sẽ đáp ứng, giống như chuyện Quỳnh Hoa năm đó vậy. Chỉ là nếu y đã chẳng bận tâm lấy bọn nha hoàn, vì sao phải nắm chặt nàng không thả?
Lòng Thẩm Lan bi ai, ngoài mặt lại cười nói: “Thưa Gia, Tố Thu bình thường cần cù thật thà, quan hệ với những người khác cũng tốt. Lúc này nàng đi, chi bằng nhờ phòng bếp làm bữa tiệc nhỏ, coi như là tiễn đưa nàng.”
Bùi Thận gật gật đầu, thấy nha hoàn trung hậu thành thật này khóc thành bao nước, hiếm hoi an ủi một câu: “Đừng khóc, nếu có ai khiến cô ấm ức thì tìm Thấm Phương, nàng xử sự công chính, sẽ đòi lại công bằng cho cô.”
Tố Thu lúng ta lúng túng gật gật đầu, lại giải thích: “Nô tỳ không phải ấm ức gì. Chỉ là sống trong phủ cũng đã mười năm, bây giờ sắp phải đi nên trong lòng không nỡ mà thôi.”
Nghe vậy, Bùi Thận thở dài. Chỉ là trước nay y không thích những chuyện cảm xúc dong dài, cảm thấy đây là chuyện phiền hà trói buộc nhất trên đời, đành liếc nhìn Thấm Phương.
Thẩm Lan hiểu ý, đỡ Tố Thu ra ngoài, nhẹ giọng an ủi dỗ dành.
Đêm xuống, vầng trăng sáng treo cao chiếu sáng xuống mái đình, mông lung như sương khói. Thẩm Lan đứng dậy khép cửa, cũng không cầm theo đèn lồng, lần mò đi tới phòng của Thúy Vi.
“Cốc cốc.” Thẩm Lan dùng đốt ngón tay gõ cửa.
Đèn phòng Thúy Vi vẫn sáng, nghe tiếng liền ra mở cửa, thấy Thẩm Lan chỉ mặc bộ trung y màu vàng thu, khoác áo vải mịn đứng ngoài cửa, nàng nghiêm mặt, lạnh lùng nói: “Cô tới làm gì?”
Thẩm Lan hiền lành nói: “Ta có việc muốn trao đổi với cô, có thể mời ta vào trong chứ?”
Thúy Vi ngẩn người, lắc đầu: “Cô là kẻ miệng lưỡi điêu toa, lừa cả Gia cả Đại thái thái, tất nhiên gạt ta cũng dễ như trở. Ta không muốn nói chuyện với cô.”
“Chuyện về Gia cô cũng không nghe sao?” Thẩm Lan cười nói. Truyện được edit bởi Mạnh bà và đăng tải trên blog tamsinhtamthe.wordpress.com
Nói rồi, Thẩm Lan kiên nhẫn đợi trong chốc lát, cánh cửa kia lại mở ra để lộ khuôn mặt của Thúy Vi. Nàng lạnh giọng: “Vào đi.”
Thẩm Lan vào được phòng, thuận tay khép cửa lại, tìm một cái ghế nhỏ ngồi xuống.
“Cô có gì lời muốn nói?” Thúy Vi đứng thẳng tắp, chén nước mời khách cũng không muốn rót.
Thẩm Lan cũng chẳng bận lòng, chỉ cười: “Cô ngồi xuống đã, điều ta muốn nói quá nhiều, sợ cô đứng cách xa không nghe rõ.”
Từ cái đêm Bùi Thận bảo Thẩm Lan ở lại trực đêm tới giờ, ngực Thúy Vi như nghẹn một hơi, nuốt không xuống, phun không ra, thấy nàng ta còn cố tình sáp lại gần, lòng càng phẫn nộ.
Vốn dĩ không muốn ngồi, nhưng lại muốn nghe chuyện về Gia, nghĩ tới nghĩ lui, lại lạnh mặt ngồi xuống, lần này phải xem thử nàng ta còn định mồm mép kiểu gì?
Thẩm Lan thong thả ung dung, không nhanh không chậm mở miệng: “Gia muốn nạp ta làm thiếp.”
Thúy Vi không đoán được nàng vừa mở miệng là nói chuyện này, trong lúc kinh ngạc cảm thấy vớ vẩn, định mắng nàng nói hươu nói vượn, dám bịa đặt chuyện về Gia, nhưng lại có cảm giác nàng ta không hề nói dối. Sự thiên vị Gia dành cho nàng thật sự quá mức rõ ràng.
Nàng là nha hoàn duy nhất được phép theo Gia đi khắp nơi nhậm chức. Nàng lừa Đại thái thái, lén theo dõi hành tung của Tứ thái thái, bắt trói Tứ lão gia, thế nhưng chỉ bị cấm túc ba ngày. Ngày đó nàng rõ ràng cũng bị đánh, nhưng chỉ có mình cùng Niệm Xuân phải nằm liệt giường dưỡng thương thật lâu, đến nay vẫn thấy hơi đau. Chỉ độc Thấm Phương, nằm trên giường hai ngày đã đi đứng bình thường.
Mỗi một chuyện đều có bằng chứng, vô cùng xác thực.
Lòng Thúy Vi như bị đổ lẫn lộn mùi vị, bản thân cũng không biết mình cảm thấy thế nào, chỉ trách cứ: “Cô nói cho ta những thứ này làm gì! Gia đã muốn nạp cô, thì cô cứ việc tập trung hầu hạ Gia cho đàng hoàng.”
Thẩm Lan cười khẽ: “Đây cũng là câu tiếp theo ta định nói, cô có biết ta đã dùng cách gì để Gia nạp ta?”
Thúy Vi ngẩn ra, mím môi không nói.
Thấy thế, Thẩm Lan ngầm hiểu, chậm rì rì nói: “Ta từng có xuất thân là ngựa gầy Dương Châu.”
Thúy Vi kinh ngạc không thôi, lẩm bẩm nói: “Thảo nào, thì ra là cô dùng thủ đoạn mê hoặc Gia.” Nàng giận tím mặt: “Cô học đâu mấy thủ đoạn thấp kém không sạch sẽ, không lo giấu nhẹm còn dám tới trước mặt ta khoe khoang, không sợ ta đi báo với Đại thái thái sao!” Nói xong muốn đứng dậy ra cửa.
Thẩm Lan ngồi vững vàng trên ghế mảy may bất động, nương theo ngọn đèn dầu nhàn nhạt, nhìn kỹ càng bộ dáng tức đến khó thở của Thúy Vi, lúc này mới thong thả mở miệng: “Cô có muốn học những thủ đoạn này không?”
Bước chân của Thúy Vi hơi khựng lại, bàn tay đỡ khung cửa chợt nắm chặt.
Thấy nàng như thế, Thẩm Lan càng thêm mấy phần nắm chắc, đang muốn mở miệng, Thúy Vi đột nhiên tràn đầy chán ghét nói: “Cô cũng đừng vội lấy mấy trò xiếc vặt này tới đùa giỡn với ta! Dơ bẩn thấp kém! Thủ đoạn của cô nếu làm Gia bị thương, Đại thái thái sẽ lột da cô!”
Thẩm Lan hiểu ý, không phải không muốn học, mà là sợ làm bị thương thân thể Bùi Thận, quả là một nha hoàn trung thành. Hoặc cũng có thể là sợ phiền phức xảy ra, bị Đại thái thái đem bán.
Dù thế nào thì muốn học là được.
Thẩm Lan cười nói: “Cô yên tâm, một không dùng hương, hai không cần thuốc, nhất định sẽ không làm tổn thương tới Gia. Cô lớn lên xinh đẹp, nếu lại học chút thủ đoạn này, nhất định có thể như hổ thêm cánh, khiến lòng Gia ngày nhớ đêm mong.”
“Cô nói bậy gì đó!” Thúy Vi đỏ mặt, trách mắng: “Ta không phải người như vậy.”
Thẩm Lan hùa theo gật đầu: “Cô là người trung thành, ta biết chứ.”
Thúy Vi lắc đầu nói: “Các cô đều nghĩ rằng ta là kẻ ngốc, cảm thấy lòng trung thành của ta là chuyện buồn cười. Thực ra kẻ làm nô làm tì như chúng ta, nếu không trung thành bị chủ ghét, chỉ sợ cũng tiệt đường sống tiếp.”
Thẩm Lan thấy lòng hơi chát, Thúy Vi làm nô tì mười mấy năm, trung thành và tận tâm là thế mạnh duy nhất của nàng. Dựa vào trung thành với Đại thái thái, nàng có được cơ hội hầu hạ Bùi Thận. Dựa vào trung thành với Bùi Thận, tương lai nàng có cơ hội được làm thiếp của y, nếu có thể sinh một đứa con, cả đời này cuối cùng cũng có điểm tựa.
Thẩm Lan giải thích: “Ta cũng không có ý mỉa mai cô.” Chỉ là đạo bất đồng bất tương vi mưu thôi.
“Ta nói với cô mấy chuyện này làm chi chứ.” Thúy Vi lẩm bẩm một lát, ngẩng đầu: “Ta không tin cô chịu dạy ta những thủ đoạn không tổn thương thân thể đó, sợ là định gạt ta, để ta chọc giận Gia.”
“Ta hại cô để được gì?” Thẩm Lan hỏi lại.
Thúy Vi bỗng chợt lúng ta lúng túng, trầm mặc một hồi mới nói: “Sao ta biết cô có mưu ma chước quỷ gì!”
Thẩm Lan cười khẽ: “Cô yên tâm, ta còn chưa bỉ ổi đến mức đó. Ta dạy cho cô, là vì ta cần cô giúp ta rời phủ.”
“Rời phủ?” Thúy Vi kinh ngạc, “Gia đã định nạp cô làm thiếp, cô rời phủ để làm gì?”
Thẩm Lan giải thích: “Ngày trước ở Dương Châu ta có một người thân mật đã từng thề trước núi non, ước hẹn bên nhau đến bạc đầu. Nếu ta thành thiếp của Gia, thì lại trái với lời thề hẹn năm xưa. Lần này rời phủ định sẽ hủy nô tịch, theo người kia về lại Dương Châu sinh sống.”
Thúy Vi lắc đầu: “Cô đã từng lừa Đại thái thái, lại gạt cả Gia. Nói dối quen mồm, ta không tin cô. Huống hồ thế gian này người nam tử nào có thể tốt hơn Gia?”
Thẩm Lan thầm nghĩ những kẻ tâm cơ thâm sâu như Bùi Thận, cho dù tuấn mỹ oai hùng cỡ nào cũng vô ích, nàng nuốt không trôi, cười nói: “Nếu ta gả cho tình lang, đó là vợ cả. Gia dù tốt, nhưng cả đời ta cũng chỉ có thể làm thiếp mà thôi, nhỡ ngày nào chọc tới chủ mẫu sinh ghét, lập tức sẽ bị bán đi. So sánh hai bên, cô nói ta chọn bên nào?”
Thúy Vi không quan tâm, chỉ cười nàng ngốc: “Ngoài kia biết bao cảnh đàn ông bán vợ lấy tiền. So với việc gả cho một kẻ bình dân, ăn không đủ no mặc không đủ ấm, vì mấy lượng bạc ngày ngày làm lụng vất vả, còn không bằng theo Gia, dù gì cũng không phải lo cái ăn cái mặc.”
Thẩm Lan chỉ cười không đáp. Ai có chí nấy, tội gì nhiều lời?
Nàng chuyển đề tài: “Bây giờ Tố Thu đi rồi, Niệm Xuân tuổi cũng lớn, không tới nửa năm một năm cũng sẽ rời đi. Hòe Hạ thì Gia đang xem xét việc hôn nhân cho nàng rồi. Lại thêm ít lâu nữa, nha hoàn viện này chỉ còn lại cô và ta. Nếu ta không đi, vẫn tiếp tục làm đại nha hoàn, cô chỉ có thể mặc ta sai phái.”
“Huống hồ nếu tương lai Gia cho ta danh phận, ta sẽ trở thành thiếp chính thức, chắc chắn không phân sủng ái cùng cô. Để cho cô làm nha hoàn cả đời, sau lại gả cho một gã sai vặt nào đấy rồi đuổi đi.”
Thấy Thúy Vi tức đỏ cả mặt, Thẩm Lan lại đốt thêm một mồi lửa: “Mặc kệ chúng ta thân phận thế nào, nếu ta không đi, kiểu gì cũng đè đầu cưỡi cổ cô, khiến cô không ngóc đầu lên nổi.” Truyện được edit bởi Mạnh bà và đăng tải trên blog tamsinhtamthe.wordpress.com
Thúy Vi khó thở, mắng: “Cô cũng đừng vội ra vẻ! Sao biết được ta không có ngày phất lên?”
Thẩm Lan cười to: “Nếu cô chịu học thủ đoạn của ta, phất lên nhanh, được sủng ái càng nhanh.”
Thấy Thúy Vi hơi lung lay, Thẩm Lan lại nói: “Ta đi rồi, cô sẽ trở thành nha hoàn lớn nhất ở Tồn Hậu Đường, lại học thêm thủ đoạn của ta, khiến Gia chỉ sủng ái mình cô. Đến khi đó cẩm y ngọc thực, chẳng lẽ không tốt hơn làm nha hoàn rồi bị gả cho gã hầu nào khác?”
Hơi thở của Thúy Vi thoáng dồn dập, nghĩ bụng nàng ta được Gia sủng ái mà không biết quý, muốn bỏ ra ngoài chạy trốn với nhân tình, quả là hạng lả lơi ong bướm. Đã vậy, khiến nàng ta đi sớm cũng tốt, tránh để nàng lại lừa bịp Gia.
“Thôi, ta giúp cô một lần cũng được.” Thúy Vi nói.
Thẩm Lan biết phương pháp cây gậy và trái táo (2) của mình đã có tác dụng, tảng đá lớn trong lòng rốt cuộc rơi xuống đất.
“Cô muốn ta giúp thế nào?” Thúy Vi hỏi.
“Hôm nay Tố Thu xin rời khỏi ra sao, cô đã thấy chưa?”
Thúy Vi chần chừ: “Ý cô là, cô muốn tự xin chuộc thân?” Nàng cảm thấy không hiểu nổi: “Cô muốn xin tự chuộc thân thì đi cầu xin Gia, tìm ta làm gì?”
Thẩm Lan chán nản giải thích: “Gia đang cơn ham thích, nếu ta xin tự chuộc thân, ngài nhất định không đáp ứng. Bây giờ cần có một người tới giả làm người thân của ta, anh họ bên nội bên ngoại, chú thím, ai cũng được. Ngày kia Tố Thu rời phủ, lúc đó ta sẽ báo với Gia ông ngoại ở nhà đang lâm bệnh nặng, hy vọng được gặp lại cháu gái đã lạc mất nhiều năm. Người trong nhà ngàn dặm xa xôi tới đây tìm được ta, muốn giúp ta chuộc thân.”
“Không được.” Thúy Vi lắc đầu lẩm bẩm: “Ta không thể lừa Gia.”
Thẩm Lan nghiêm túc giải thích: “Cái này đâu gọi là lừa? Ông ngoại của tình lang của ta quả thật đang bệnh nặng. Ta thành thân với người đó rồi, ông ngoại của phu quân chẳng phải cũng là ông ngoại của ta sao?”
Thúy Vi lắc đầu kết luận: “Đây vẫn là lừa Gia.”
Thẩm Lan cũng không giận, thuyết phục Thúy Vi vốn chính là bước khó nhất trong cả câu chuyện, nàng tiếp tục dịu giọng: “Cô lúc nào cũng nghĩ cho Gia, thông cảm Gia, vậy ai thông cảm cho cô đây?”
Đêm mùa xuân hơi lạnh, chợt nghe câu này, Thúy Vi bỗng thấy ấm áp hơn, suýt trào nước mắt.
Thẩm Lan chân thành nói: “Đều là làm nha hoàn, cũng từng chịu chủ đánh chửi, qua những ngày đông ngâm tay trong nước lạnh mà giặt quần áo. Chủ tử có lệnh thì bệnh cũng phải bò dậy. Đều là người mạng khổ đáng thương, cô giúp ta lần này cũng như là giúp bản thân mình một lần thử xem.”
Thẩm Lan lại nhẹ nhàng khuyên lơn vài câu, Thúy Vi trầm mặc thật lâu, chần chừ gật đầu, nhỏ giọng nói: “Ca ca ta có mấy người bạn chơi bời lêu lổng, nhận chút tiền để giả làm người thân của cô, chắc là được thôi.”
Đây cũng là nguyên nhân nàng tới tìm Thúy Vi. Nàng là nha hoàn, trước đây lại sống trong viện của Đại thái thái, người nhà của nàng Bùi Thận sẽ không quen.
Thẩm Lan cười lấy ra hai lượng bạc: “Đây là tiền đặt cọc. Đợi việc làm thành, lại giao thêm mười lượng.” Nói rồi, lại nhắc nhở: “Nếu ta đi rồi, Gia hỏi tới cô cứ nói không biết, toàn bộ giữ kín như bưng, hiểu không?” Thúy Vi gật gật đầu, nhận lấy số bạc, yên lặng tiễn Thẩm Lan về.
Hai ngày nữa trôi qua, hôm nay là ngày Thẩm Lan đề nghị làm bữa cơm tiễn Tố Thu. Truyện được edit bởi Mạnh bà và đăng tải trên blog tamsinhtamthe.wordpress.com
Bày ba bàn ở Tồn Hậu Đường, không có trà thơm rượu quý, danh phẩm các nơi, nhưng thời điểm xuân hạ nhiều loại rau quả ăn cũng thật tươi ngon. Dẫu sao ý nghĩa buổi tiệc hôm nay cũng không phải nằm ở thức ăn.
Niệm Xuân nâng chén gốm xanh đựng rượu, hai má nhuộm rượu đỏ bừng, cao giọng nói: “Hôm nay là để tiễn Tố Thu đi!”
Mọi người cười đùa rộn rã, uống cạn một hơi. Đều là người hầu không đọc sách nhiều, qua ba tuần rượu, năm món ăn, bắt đầu có người đề xuất chơi tung tiền.
“Tung sáu đồng tiền, mọi người đoán chữ rồi đọc to, ai ghép được sáu chữ giống nhau là thắng.”
“Thôi chơi đoán chữ không đi, đoán chữ thôi.”
“Phi! Bà già này có biết xấu hổ không! Bà chơi trò đoán trăm lần trăm trúng, cứ đòi chơi đoán hoài.”
Mọi người cười nói vui vẻ, làm nhạt đi nỗi buồn chia tay. Mấy ngày nay Thúy Vi cực kỳ yên lặng, ngồi đối diện Thẩm Lan, nháy mắt ra hiệu.
Thẩm Lan hiểu ý, quay sang nói với Niệm Xuân ngồi cạnh: “Ta đi thay quần áo một lát.” Dứt lời, đứng dậy rời đi.
Một lát sau, Thúy Vi cũng nói muốn thay quần áo.
Thẩm Lan vừa trở lại phòng mình, Thúy Vi liền đuổi kịp: “Người ca ca ta nhờ đã chờ bên ngoài phủ, bảo là biểu ca của cô, ông ngoại bị bệnh, muốn chuộc cô về gặp mặt lão nhân gia lần cuối.”
Thẩm Lan gật gật đầu, cười nói: “Đa tạ.”
Ai ngờ nàng vừa dứt lời, Thúy Vi bắt đầu có chút hối hận: “Hay là thôi bỏ đi, lừa gạt Gia……”
“Việc đã đến nước này, không có cách nào quay đầu lại.” Thẩm Lan an ủi. Nàng lấy ra một vò rượu phù ngọc xuân đã đun ấm, cùng với một chén rượu men xanh trắng, đi tìm Bùi Thận.
Thúy Vi chỉ ngơ ngẩn đứng tại chỗ, cũng không biết hối hận hay là không.
Trong viện ngập tràn tiếng cười đùa của đám nha hoàn, Bùi Thận không tham gia, cũng không thích trường hợp này, thế là tránh đi thư phòng ngồi.
Thấy Lâm Bỉnh Trung cầm đao canh giữ bên ngoài thư phòng, Thẩm Lan cười chào hỏi rồi đẩy cửa bước vào.
Ba chiếc giá gỗ nam lớn đều đựng đầy sách vở thư tịch, trên bàn hương án cạnh tường là một lư hương vẽ hai con cá, khói tỏa lượn lờ, chiếc án thư bên cửa sổ gỗ nam khắc hoa bày một bình gốm xanh vẽ cây sồi, nghiêng nghiêng cắm mấy nhành sen phấn hồng hơi hé.
Bùi Thận mặc bộ y phục lụa dệt mây gấm, đang đề bút vẽ lên mặt quạt, thấy Thẩm Lan tiến vào, y vội vã ném bút vào lọ rửa bút, lại tìm mảnh vải che cây quạt lại, đằng hắng một tiếng: “Chuyện gì?”
Thẩm Lan đang khó hiểu vì sao người này trông có vẻ chột dạ, nghe y hỏi thế mới cười nói: “Gia, bên phía Tố Thu đang náo nhiệt lắm, ta nghĩ đến Gia ở đây không ai hầu hạ nên bưng bầu rượu tới, mời Gia uống một ly.” Bùi Thận chợt nghĩ đã qua ba ngày, có lẽ nào thân thể Thấm Phương đã sạch sẽ? Y cười nói: “Cô cũng biết nhớ tới ta.”
Dứt lời, có lẽ là tâm trạng tốt hơn, y lấy chén rượu men xanh trắng rót một ly uống cạn.
“Rượu này hình như đâu phải phù ngọc xuân?” Bùi Thận nhấm nháp chén rượu, nhíu mày nói: “Cô bỏ thêm gì bên trong nữa?”
Thẩm Lan nghe vậy cũng không sợ hãi, chỉ cười: “Đầu lưỡi này của Gia quả là quen nếm thức ngon vật lạ. Ta muốn xem thử tài nếm rượu của ngài ra sao.” Nàng tinh ranh nói: “Gia có thể nếm ra được toàn bộ những thứ ta cho vào đây không?”
Bùi Thận hiếm hoi mới thấy vẻ vui cười trên gương mặt nàng, chỉ cảm thấy nàng tinh ranh linh động, phảng phất mỹ nhân trong tranh sống dậy bước ra, y cười: “Phải chăng bỏ thêm thái hi bạch?”
Thẩm Lan cười gật đầu, lại rót thêm một chén: “Gia lại nếm thử, còn có gì khác nữa không?”
“Canh phật thủ, hay là trường xuân lộ?”
“Hình như cũng thoang thoảng mùi hoa quế, có phải ủ thêm hoa quế nữa?”
“Có phải còn bỏ thêm thạch luyện xuân?” Chén rượu vơi lại đầy, tửu lượng của Bùi Thận tuy không tệ, nhưng rượu pha uống rất là dễ say, lại thêm rót từng chén nhỏ một, y cũng không cảm giác rằng mình đã uống hơi quá chén.
Chẳng được bao lâu, Bùi Thận bỗng cảm thấy có chút váng đầu, dùng tay đỡ trán, trong mơ hồ dường như nghe thấy có tiếng người khóc nức nở.
Y ngẩng đầu nhìn, bỗng dưng ngẩn ngơ. Ánh nắng ấm áp rọi xuyên qua cửa sổ, sáng rực chiếu lên người Thấm Phương, khiến những giọt nước mắt của nàng đều trở nên trong suốt.
Nước mắt? Bùi Thận vò trán cố mở mắt, chợt nhìn thấy Thấm Phương đang khóc. Hai hàng mi ướt nhòe như hoa lê dưới mưa, khóc đến ruột gan đứt từng khúc, nức nở đến đau lòng.
“Làm sao vậy?” Ý thức của Bùi Thận không quá tỉnh táo. Nhưng đây là lần đầu y thấy Thấm Phương khóc. Bị phạt quỳ không khóc, bị đánh không khóc, sao tự nhiên đang yên đang lành lại khóc?
“Có ai ăn hiếp cô sao?” Bùi Thận hỏi.
Thẩm Lan hơi ngừng lại, dáng vẻ của Bùi Thận lúc bình thường và khi uống rượu nhìn bề ngoài không có gì khác biệt. Chỉ là rượu vào lời ra, đôi lúc y sẽ buột miệng hỏi những câu thường ngày không hỏi.
Ví dụ lần trước y đã hỏi Thẩm Lan “Ta có từng bạc đãi cô”, lúc này y lại hỏi Thẩm Lan “Có ai ăn hiếp cô sao”. Truyện được edit bởi Mạnh bà và đăng tải trên blog tamsinhtamthe.wordpress.com
Lòng Thẩm Lan hơi chát, nàng ngẩng đầu, yên lặng rơi lệ: “Gia, ta tìm thấy ông ngoại rồi, nhưng trớ trêu thay ông lại bệnh nặng, sắp chết.” Nói rồi, nàng lấy tay áo chùi mắt. Tinh dầu tỏi cay nồng làm nước mắt nàng lại chảy ra.
“Ông ngoại của cô ở đâu ra chứ?” Bùi Thận nhíu mày hỏi.
Thẩm Lan biết y đã vào trạng thái say, tư duy không nhạy bén nhanh nhẹn như ngày thường, nàng nói: “Là biểu ca của ta tìm tới, nói rằng mẫu thân ta năm đó bị bọn buôn người bắt cóc, sau lại trằn trọc lưu lạc đến Dương Châu, thành hôn với phụ thân rồi sinh ra ta. Ông ngoại vẫn luôn nhớ thương mẫu thân, chết cũng không chịu nhắm mắt, một hai phải tìm ta về gặp mặt lần cuối.”
“Biểu ca ngàn dặm xa xôi tìm tới kinh đô, lại biết ta trở thành nô tỳ, muốn chuộc ta về từ nay trở thành lương dân, cũng để ông ngoại thanh thản ra đi, lại phụng dưỡng bà ngoại sống quãng đời còn lại, trả hiếu thay mẫu thân của ta.”
Dứt lời, Thẩm Lan đã nước mắt nước mũi giàn giụa: “Gia, cầu xin Gia hủy nô tịch cho ta đi, để ta rời phủ đi gặp mặt ông ngoại lần cuối. Nô tỳ xin Gia, nô tỳ xin Gia.”
Bùi Thận nghe nàng khóc đến phiền muộn trong lòng, đây lại là lần đầu y thấy Thấm Phương khóc, lần đầu tiên không phải vì người khác, mà vì bản thân nàng mới tới cầu xin y.
Ngay cả như vậy, y vẫn hỏi lại: “Sao cô có thể biết chắc đó là biểu ca của cô?”
Thẩm Lan kinh hãi, thầm nghĩ người này dù say vẫn có thể tư duy tỉ mỉ như vậy, chỉ sợ lúc tỉnh lại tức khắc sẽ nhận ra nàng đang lừa gạt.
“Gia, trên người nô tỳ có một vết bớt nhỏ hình hoa đào, biểu ca gặp ta đã nhắc đến cái này. Chắc chắn là do phụ thân ta nói cho ca ca.”
Là vậy sao. Bùi Thận vẫn cảm thấy trên thế gian này nào có chuyện trùng hợp đến vậy, nghi ngờ có phải bọn buôn người ở đâu mò tới, thấy Thấm Phương lớn lên đẹp đẽ nên dụ nàng đi.
Nhưng Thấm Phương vẫn còn đang khóc nức nở, nước mắt từng giọt tí tách nện thẳng vào lòng Bùi Thận, thấm ướt cả ruột gan. Nàng gọi y một lần lại một lần, mềm giọng cầu xin, dường như nếu y không đồng ý, nàng sẽ khóc chết tại chỗ này.
Thấm Phương chưa bao giờ khóc, nhưng lúc này lại khóc.
Nàng đang khóc.
Bùi Thận nghĩ đến đây, bực bội xua tay: “Thôi, cô đi đi.”
Thẩm Lan không đoán được mọi chuyện sẽ thuận lợi đến thế, cũng không dám tỏ ra cao hứng, chỉ cố tập trung tinh thần, lại lấy tay áo xoa lên mắt, nước mắt chảy xuống, nức nở nói: “Đa tạ Gia.” Dứt lời, liền vội vàng ra cửa.
Lâm Bỉnh Trung đứng canh trước cửa thấy nàng hai mắt đỏ hoe, đang định mở miệng hỏi nàng có ổn không, Thẩm Lan đã cười nói: “Lâm đại ca, huynh nghe thấy không? Gia cho phép ta hủy nô tịch, rời phủ về thăm ông ngoại.”
Lâm Bỉnh Trung gật gật đầu, trong phòng vừa khóc vừa cười, chắc chỉ kẻ điếc mới không nghe thấy.
“Lâm đại ca, ông ngoại ta chờ sốt ruột, phiền Lâm đại ca giúp ta đi nha môn một chuyến, hủy nô tịch của ta với.” Dứt lời, Thẩm Lan lấy trong tay áo ra hai lượng bạc.
Lâm Bỉnh Trung lắc đầu: “Cô giữ lại dùng đi.” Hắn lại nhíu mày nói: “Có cần ta đi tra biểu ca kia của cô một chút, lỡ như là kẻ lừa đảo thì phải làm sao?”
“Không cần!” Thẩm Lan vội vàng ngăn lại, lại sợ hắn nghi ngờ, chậm rãi nói: “Lâm đại ca, nhờ huynh nhanh chóng đi nha môn, ta cũng phải đi thu thập hành lý.” Nói rồi lại nức nở: “Ta chỉ sợ không kịp gặp ông lần cuối, tiếc nuối cả đời.”
Lâm Bỉnh Trung thở dài, xách đao đi.
Thẩm Lan vội vàng trở về phòng, lấy ra tay nải chuẩn bị trước, nhét hai bộ trực chuyết đã nhờ Niệm Xuân may vào, sợ đêm dài lắm mộng, không kịp chào từ biệt, vội vàng ra Phủ Quốc Công.
Cửa nách phía tây Phủ Quốc Công, Thẩm Lan lấy tiền đuổi tên biểu ca giả đi, chờ mãi chờ mãi đến khi mặt trời lên càng cao, rốt cuộc chờ được Lâm Bỉnh Trung trở về.
Lâm Bỉnh Trung sợ Thấm Phương chờ sốt ruột, cố ý ra roi thúc ngựa đi mau về mau, xoay người nhảy xuống ngựa, nói: “Đã hủy nô tịch cho cô rồi, từ nay về sau cô đã thành lương dân.”
Lương dân, lương dân, Thẩm Lan như bỗng ngẩn ngơ, nhìn lại Phủ Quốc Công vẫn là ngói xanh tường đỏ, đình đền lầu các, xa hoa phú quý, cẩm tú thành đôi, chỉ là những mái đình thăm thẳm, cánh cửa nặng nề đó dường như đã khuất xa.
Thẩm Lan ngẩng đầu, trước mắt chỉ còn lại trời xanh không mây, ánh mặt trời rực rỡ, mây mù đã tạnh, sương khói chợt tan, nắng chiếu ấm áp lên cơ thể nàng một cảm giác giấc mơ thành sự thật.
Tâm nguyện nhiều năm đã thành, Thẩm Lan chỉ hận không thể vỗ tay cười to, cất cao giọng hát, uống cạn men say.
Từ nay về sau bầu trời cao xa, núi rộng sông dài, đi đến đâu mà không được!
Chú thích:
(1) quỳ thủy: chuyện tới tháng của con gái
(2) hay cây gậy là củ cà rốt: là phương pháp hay được ứng dụng trong kinh tế, chính trị. Cây gậy tượng trưng cho hình phạt, củ cà rốt/quả táo tượng trưng cho phần thưởng
Phòng bếp đã sớm chuẩn bị nước ấm, đợi Bùi Thận tắm rửa xong bước ra, trên bàn gỗ đã bày chén ly đầy đủ, mâm cao cỗ đầy, canh rau nhút, măng Thái Thương, gà tam hoàng, cá tươi gạo thơm, trà lá giải.
Bùi Thận dùng cơm xong, Thẩm Lan dâng lên khăn sạch đã nhúng ẩm, giúp y rửa tay lau mặt rồi kêu người dọn cơm canh xuống.
Bận bịu một hồi đã tới giờ Tuất một khắc, Bùi Thận ngồi trên giường La Hán bằng gỗ tử đàn, mặc áo ngủ trắng, nhàn nhã đọc sách.
Hòe Hạ cùng Thúy Vi đã trải đệm chăn bằng gấm Tứ Xuyên màu thiên thủy vẽ cảnh thủy mặc. Niệm Xuân đã châm hương trong lò Bác Sơn. Tố Thu cũng đã châm thêm nước nóng vào ấm tráng men xanh trắng. Thấy mọi thứ đã xong gọn gàng ngăn nắp, Thẩm Lan liền cúi đầu nhắc nhở: “Thưa Gia, đêm đã khuya rồi.”
Bùi Thận chăm chú lật quyển 《 sách phủ nguyên quy 》trong tay, nghe vậy xua tay, Thẩm Lan hiểu ý, dẫn theo đám nha hoàn lui ra ngoài.
Chỉ để lại một mình Thúy Vi, vì hôm nay tới phiên nàng trực đêm.
“Thấm Phương, hôm nay cô trực đêm đi.” Bùi Thận ngẩng đầu, ra lệnh.
Lòng Thẩm Lan khẽ run lên, Bùi Thận đối với những chuyện nhỏ nhặt xưa nay đều mặc cho Thẩm Lan sắp xếp. Theo lý mà nói, mấy nha hoàn thay phiên nhau trực mỗi ngày, hôm nay phải là Thúy Vi mới đúng.
Thẩm Lan đang do dự muốn hỏi, Thúy Vi đứng phía cuối giường mặt mũi đã hơi tái đi, nghĩ rằng chuyện lần trước cãi nhau với Niệm Xuân còn lưu lại dư âm khiến Bùi Thận ghét nàng, hoảng hốt quỳ xuống: “Bẩm Gia, có phải nô tỳ đã làm gì sai?”
Bùi Thận uống một ly nước ấm, tùy ý nói: “Không liên quan gì ngươi, ra ngoài đi.”
Thúy Vi miễn cưỡng đứng dậy cáo lui, đi ngang qua cửa, thấy Thẩm Lan ngơ ngẩn đứng đó, mặt cắt không còn chút máu, nàng mím môi thật chặt. Truyện được edit bởi Mạnh bà và đăng tải trên blog tamsinhtamthe.wordpress.com
Thấy đám người Niệm Xuân đã lui ra hết, trong nhà chỉ còn lại nàng cùng Bùi Thận, Thẩm Lan bắt đầu sinh lòng cảnh giác, cúi đầu nói: “Gia đã muốn nghỉ ngơi chưa? Nô tỳ đi tắt đèn ngay đây.” Dứt lời, cắm đầu đi về phía giá cắm nến.
Bùi Thận cười khẽ, ném quyển sách trong tay xuống, cởi ủng ngồi lên giường lại chưa vội buông dây ngọc buộc màn lụa xuống, lười biếng vẫy tay nói: “Lại đây.”
Thẩm Lan càng thêm sợ hãi, ở chung ba năm, Bùi Thận tuy ngẫu nhiên có hành vi ngả ngớn nhưng chưa từng biểu lộ ý đồ rõ ràng như thế.
Hôm qua rõ ràng vẫn đang bình thường, hai người vẫn là mối quan hệ chủ tớ, vì sao hôm nay lại đột ngột thay đổi, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì? Lòng Thẩm Lan kinh hoàng, khoảnh khắc suy nghĩ cuộn trào chợt nhớ tới Trịnh Tuệ Nương.
Thẩm Lan kinh ngạc thầm than mình thật là xui xẻo, Bùi Thận tuy có ý nạp nàng làm thiếp, nhưng chưa hề nói ra. Chẳng qua ám chỉ nhiều lần, hai người tự hiểu không nói thành lời mà thôi.
Vốn dĩ vẫn có thể duy trì tình trạng bình thường ngoài mặt này, để Thẩm Lan tranh thủ chuẩn bị cho giai đoạn chạy trốn. Oái ăm thay chuyện Trịnh Tuệ Nương lén gặp tình lang đã kích thích Bùi Thận, y không muốn đợi thêm nữa.
“Sững sờ cái gì đó, lại đây.” Giọng Bùi Thận hơi khàn, thúc giục nàng.
Thẩm Lan cúi đầu bước thật chậm ra vẻ ngại ngùng, thực ra trong đầu lướt qua rất nhiều ý nghĩ, gắng hết sức làm sao để tránh thoát lần này.
Nhưng Thẩm Lan chỉ cách Bùi Thận có vài chục bước, bước chậm cỡ nào cũng đã tới nơi.
Bùi Thận vừa tắm gội xong, áo ngủ trắng buộc thẳng thớm, ngồi ngay ngắn cạnh mép giường, hai mắt lấp lánh nhìn nàng, ý cười dạt dào.
Thẩm Lan hơi hãi, miễn cưỡng cười nói: “Thưa Gia, có gì cần ra lệnh sao?”
Bùi Thận cười khẽ, đứng dậy cầm lấy cổ tay của Thẩm Lan, cổ tay mảnh khảnh trắng như sương tuyết, nước da căng mướt, xương khớp đều đặn, sáng hồng dưới ánh đèn vàng lấp loáng.
Bị bàn tay nóng rực của y nắm lấy, Thẩm Lan kinh hoàng nghĩ vậy là hết, chiếc giày giơ lên cao cuối cùng đã chạm xuống đất.
Quả nhiên Bùi Thận đêm nay muốn nạp nàng.
Thẩm Lan không nghĩ lung tung nữa, cố gắng tập trung đối phó lần này.
“Gia, ngài làm gì vậy?” Thẩm Lan cúi đầu, lộ ra chiếc cổ tuyết trắng thon dài.
Bùi Thận cách nàng rất gần, chỉ cảm thấy miệng thơm thổ khí như lan, thoang thoảng có thể ngửi được mùi thơm nhàn nhạt trên người nàng. Lại nhìn chằm chằm đôi môi đỏ của nàng hồi lâu, Bùi Thận bỗng nhiên nhớ tới ba năm trước.
Khi đó y nói sẽ tặng quả lựu cho Thấm Phương ăn. Lúc này không có lựu đỏ, chỉ có đôi môi đỏ này có thể nếm thử một lần. Bùi Thận khẽ cười, kéo cổ tay của nàng ngã lên giường.
Cơ thể Thẩm Lan căng cứng, cảm thấy Bùi Thận cả người dán chặt vào nàng không kẽ hở, nóng như một mồi lửa.
Tay nàng đặt hờ lên ngực Bùi Thận, cúi đầu e lệ ngượng ngùng nhìn y, giống như đẩy đưa mời gọi, muốn nói lại thôi.
Tay trái Bùi Thận ôm lấy eo thon của nàng, tay phải vội vã kéo đai lưng của nàng xuống. Thẩm Lan giật mình hô một tiếng, cố nén hồi hộp, tựa sát vào tai Bùi Thận, ảo não nói: “Gia, mấy ngày nay quỳ thủy (1) của nô tỳ tới, thân mình không sạch sẽ.”
Tay phải của Bùi Thận chợt khựng lại, hơi không vui ôm nàng vào lòng, cười thăm dò: “Trùng hợp vậy sao?”
Trống ngực Thẩm Lan đập thình thịch, biết Bùi Thận rất khó lừa gạt, nàng cố thả lỏng cơ thể, ra chiều lưu luyến, ảo não khôn kể. Truyện được edit bởi Mạnh bà và đăng tải trên blog tamsinhtamthe.wordpress.com
Tính tình Bùi Thận nhìn thì có vẻ nhã nhặn ôn hòa nhưng thực chất vô cùng kiêu ngạo, nàng cược Bùi Thận nhất định sẽ không ép nàng cởi quần áo ra để kiểm tra.
“Thôi.” Bùi Thận thở dài một tiếng, đành buông nàng ra.
Vốn dĩ y định thành hôn rồi sẽ mang theo vợ đi Sơn Tây nhậm chức, chờ một hai năm sau mới nạp nàng, coi như là giữ mặt mũi cho vợ cả.
Ai ngờ xảy ra chuyện của Trịnh Tuệ Nương, từ giờ đến ngày nhậm chức chỉ còn tháng rưỡi, không kịp chọn lựa kỹ càng một thê tử khác, sợ là chuyện hôn sự lại phải kéo dài thêm ba năm đợi lần kế tiếp y về kinh. Đợi đến khi đó, y muốn nạp Thấm Phương là chuyện tận bốn, năm năm nữa.
Bùi Thận thật sự chờ không kịp nữa, định hoàn thành chuyện tốt ngay đêm nay, ai ngờ trời không chiều lòng người.
Y uể oải buông Thẩm Lan ra, nhưng tên đã lên dây, cả người nóng hừng hực, khàn giọng cười nói: “Nếu thân mình không sạch sẽ, dù sao cũng vẫn còn chỗ khác sạch chứ.” Dứt lời, nắm lấy bàn tay trắng nõn của nàng.
Sương rơi đêm lạnh, trăng treo giữa trời, tiếng mõ vang lên không biết đã bao lâu, chợt có đôi tay tuyết trắng vung màn lụa bước ra.
Thẩm Lan cười khanh khách xuống khỏi giường, thầm chửi trong bụng đồ con rùa sở khanh. Nàng hơi bớt phẫn nộ, lo lấy nước ấm rửa tay kỹ càng sạch sẽ, xong xuôi thì leo lên giường nhỏ nằm trực đêm cho Bùi Thận ngủ.
Cơ thể dù mỏi mệt rã rời nhưng tinh thần nàng càng thêm tỉnh táo. Ban nãy đã dùng quỳ thủy làm lí do để tranh thủ thêm năm, sáu ngày. Chỉ có năm, sáu ngày mà thôi.
Thẩm Lan khe khẽ thở dài. Bóng trăng rọi qua cửa sổ, chiếu ánh sáng lấp lóa lên dáng mỹ nhân. Dưới ánh trăng bàng bạc, nàng mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Sớm ngày hôm sau, Thẩm Lan đang hầu Bùi Thận dùng bữa sáng, chén sứ Thanh Hoa đựng cháo bích canh nấu từ sữa bò và hạt khiếm thực, khiếm thực được tỉ mỉ nghiền thành bột, dùng lửa lớn nấu sôi chờ hạt gạo nở mềm, lại rót sữa bò vào, tỏa ra mùi thơm thoang thoảng dịu mũi.
Thẩm Lan thì không đói chút nào, nàng đứng hầu cạnh Bùi Thận, cảm giác sau lưng như bị kim chích. Đám người Niệm Xuân Thúy Vi ra vào, dường như luôn có những ánh mắt lượn lờ trên người nàng. Đặc biệt là Thúy Vi, nhìn chằm chằm nàng cơ hồ không hề chớp mắt.
Dùng xong bữa sáng, Bùi Thận rửa tay, nhàn nhã ngồi đọc sách. Thẩm Lan đang chuẩn bị lại đứng cạnh Bùi Thận, rình đọc sách vở một phen, chợt thấy Niệm Xuân liên tục nháy mắt ra dấu, liền xin cáo lui.
Vừa ra khỏi cửa, Niệm Xuân lập tức túm nàng vào phòng. Tồn Hậu Đường rộng lớn, mấy chục gian phòng to phòng nhỏ, phòng bếp mái hiên, … nhiều vô số. Niệm Xuân tuy sống ở nhà dưới nhưng trưng bày bố trí cũng rất là thanh nhã. Bước vào cửa thấy một tấm mành trúc Tương Phi, đẩy mành trúc ra nhìn vào phía trong, màn trên giường treo một cái túi thơm thêu dải mây bay, tỏa ra mùi hoa hồng nhè nhẹ. Trên giường trải tấm khăn lụa trắng thêu cảnh bướm vờn hoa, rương gỗ cư cất mấy nhánh trâm bạc rỗng, cạnh bên có tấm gương nhỏ hơi cũ.
“Phòng ta không như phòng cô đâu, ngoại trừ cái giường còn có chút hương vị người sống, những chỗ khác đều không thèm động đậy bài trí, đâu có giống chỗ cho người ở.” Niệm Xuân giận mắng.
Thẩm Lan chỉ cười cười, không nói lời nào. Sớm muộn sẽ đi, trang trí mà làm gì.
“Cô kéo ta tới đây làm chi?” Thẩm Lan hỏi.
Niệm Xuân mím môi, hồi lâu sau mới nhỏ giọng nói: “Cô có biết, Tố Thu sắp phải đi rồi?”
Thẩm Lan hơi giật mình, nàng còn tưởng Niệm Xuân muốn hỏi tối qua Bùi Thận nói gì làm gì, không ngờ lại nhắc đến Tố Thu.
“Tố Thu sao thế?” Thẩm Lan hỏi.
“Nàng cũng lớn rồi, có một người trẻ tuổi thân thiết cạnh nhà qua cầu cưới.” Niệm Xuân nói, “Nàng muốn xin Gia, tự chuộc thân để rời phủ.”
Thẩm Lan suy nghĩ một lát, cười nói: “Đây là chuyện tốt.”
Ngày trước Thẩm Lan chưa tới, trong viện này có bốn đại nha hoàn. Niệm Xuân đanh đá, Hòe Hạ cùng Thanh Đông ngày đó đẩy ra Niệm Xuân để đỡ Bùi Thận, có thể thấy được trong lòng cũng có vài ý nghĩ. Chỉ là Hòe Hạ bị kết cục của Thanh Đông dọa sợ, từ đó bắt đầu kiềm chế lại.
Chỉ có Tố Thu, người lù lù im ắng, hiếm khi mở miệng nói chuyện, ngày thường cũng chỉ chăm chăm làm việc, không tranh cãi với ai, cũng không xen vào chuyện của người khác. Giờ đây góp đủ bạc xin hủy nô tịch, rời phủ sống đời riêng, từ tận đáy lòng Thẩm Lan thấy vui thay cho nàng.
Thẩm Lan ngưng dòng suy nghĩ, thấy Niệm Xuân đứng ngẩn ngơ mới hỏi: “Phải chăng có gì khó xử? Không đủ bạc để chuộc thân sao?”
Niệm Xuân hơi giận trong lòng, sẵng giọng: “Sao? Không đủ thì cô cho hả?”
Thẩm Lan nghĩ nghĩ: “Trong tay ta cũng còn chút bạc, nàng thiếu bao nhiêu?” Bản thân nàng không thoát được biển khổ, nhưng có thể giúp được người khác rời đi, nàng cũng vui lòng.
Niệm Xuân rầu rĩ: “Đủ từ lâu rồi, không phiền cô nhọc lòng.” Rồi lại thở dài, nói ra ý đồ đến: “Ta tìm cô là lo rằng Gia không đồng ý cho Tố Thu tự chuộc thân, nếu có gì nhờ cô nói giúp vào.”
Thẩm Lan hơi kinh ngạc, đến lúc đó dù Niệm Xuân không nhắc đến nàng cũng sẽ ra tay hỗ trợ. Nhưng vì sao Niệm Xuân lại cho rằng lời nói của nàng hữu dụng? Thẩm Lan nghi hoặc không chừng, hỏi dò: “Ta mở miệng thì ích lợi gì mà nhờ?”
Niệm Xuân liếc nàng, dỗi nói: “Cô đừng giả và giả vịt trước mặt ta. Hôm qua lần đầu tiên Gia mở miệng giữ cô ở lại trực đêm, đèn sáng đến nửa đêm không tắt, Gia lại kêu người mang nước tới. Cô coi ta là đồ ngốc sao?” Truyện được edit bởi Mạnh bà và đăng tải trên blog tamsinhtamthe.wordpress.com
Thẩm Lan như ngậm phải bồ hòn, bao nhiêu đắng chát đành nuốt vào bụng, không thể mở miệng giải thích điều gì, đành phải nói: “Nếu cô muốn ta phụ họa giúp Tố Thu hai câu thì được, những chuyện khác tự thân ta cũng không quyết định được.”
Niệm Xuân cười nhạo: “Gì mà bản thân cũng không thể quyết được? Cô đừng có hù ta.”
Nói rồi lại hung dữ khuyên nàng: “Cô cũng kiềm chế lại chút, đừng để kẻ khác làm hỏng chuyện tốt của cô. Đặc biệt là Thúy Vi, tối qua vốn là đến phiên nàng trực đêm, giờ này còn đang tưởng cô đoạt cơ hội bay lên cao của nàng ta đấy. Cả sáng nay đỏ mắt nhìn cô chăm chăm, cô không thấy hả?”
Thẩm Lan cười khổ lắc đầu, bản thân nàng còn không bảo đảm, đâu rảnh bận tâm Thúy Vi. Huống hồ nàng còn ước gì có người làm hỏng chuyện tốt này đi.
Thẩm Lan thật tình không muốn tiếp tục đề tài này nữa, cười hỏi: “Tố Thu rời phủ là chuyện tốt, trông cô lại cứ rầu rĩ không vui, có việc gì thế?”
Trầm mặc một lúc lâu, Niệm Xuân thở dài một tiếng: “Ở đây tổng cộng năm đại nha hoàn, Tố Thu đi rồi, Hòe Hạ thì Gia cũng đang giúp nàng xem mắt, cô thì chuyện tốt gần kề, Thúy Vi toàn tâm toàn ý chờ trông Gia, chỉ còn lại mình ta sắp lên mười chín, còn sống mơ mơ hồ hồ kệ ngày tháng trôi qua, cũng không biết tương lai lưu lạc đến chỗ nào!”
Thẩm Lan an ủi: “Vội cũng không ích gì, ở đây ngoại trừ ta, mấy người các cô đều là gia sinh tử, có cha mẹ để nương tựa, vậy cũng rất tốt mà.”
Không giống như nàng, bất hiếu cỡ nào, để cha mẹ cha mẹ chịu cảnh trung niên tang nữ, người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.
Nghe vậy, Niệm Xuân cũng gật đầu nở nụ cười. Hai người lại tán gẫu vài câu. Thẩm Lan lúc này mới cười nói: “Niệm Xuân, khăn lụa thêu bướm vờn hoa bày trên đầu giường cô trông thật là đẹp mắt.”
Niệm Xuân nhướng mày, kiêu căng nói: “Tất nhiên rồi. Ta tuổi nhỏ tính tình nóng nảy, sau khi vào phủ đã bái nhận mẹ nuôi, mẹ muốn kiềm tính tình của ta lại, thế là dạy ta học thêu. Đây là học thêu theo kiểu Tô Châu đấy, cầm ra ngoài bán ít cũng phải được mấy trăm văn tiền.”
Thẩm Lan cười khẽ: “Nếu vậy, có thể nhờ cô giúp một việc không?” Nói xong lại nói: “Cô chờ ta một lát.” Rồi trở về phòng lấy hai lượng bạc cùng một khúc vải tam thoi.
“Cô muốn ta may một cái áo trực chuyết?” Niệm Xuân kinh ngạc.
Thẩm Lan sáp lại gần thì thầm, nói muốn cùng Bùi Thận chơi chút thủ đoạn chốn khuê phòng, xấu hổ đến mức Niệm Xuân mắng: “Lời này mà cô cũng dám nói ra mồm, thật là không biết xấu hổ! Có phải là muốn tới khoe khoang với gái mới lớn như ta! Không làm không làm!” Dứt lời, ném khúc vải xuống chuẩn bị bỏ đi.
Thẩm Lan túm chặt nàng: “Niệm Xuân tốt bụng ơi, cô giúp ta một lần thôi. Nếu lúc này không thể để Gia công khai nạp ta, tương lai tân phu nhân tới, sao còn chốn cho ta dung thân?”
Nàng trời sinh đẹp đẽ, lại mềm giọng cầu xin, mỹ nhân than khóc như đóa lan nhiễm sương đêm, khiến Niệm Xuân thần hồn điên đảo, thầm nghĩ thế gian này có nam nhân nào mà không háo sắc? Chẳng trách Gia muốn nạp Thấm Phương.
Thấy Niệm Xuân đã mềm lòng, Thẩm Lan lại lấy hai lượng bạc ra đưa cho nàng: “Cô giữ đi, nhưng nhớ đừng nói chuyện này với ai.”
Niệm Xuân xụ mặt, đẩy tiền ra “Lần trước ta cùng Thúy Vi cãi nhau, liên luỵ cô bị phạt. Cô còn đưa thuốc tới cho ta, ta cũng không phải loại không tim không phổi. Cô nói đi, ngoại trừ trực chuyết còn cần thêm gì nữa không?”
Nói đến đây nàng đã đỏ hết mặt, cúi đầu hàm hàm hồ hồ nói: “Có cần thêu thêm uyên ương này kia không?”
Uyên ương làm gì chứ. Thẩm Lan vội cười: “Cảm ơn lòng tốt của cô, ta chỉ cần trực chuyết thôi, hoặc lan sam, áo đạo bào cũng được, Không cần trang trí thêu hoa gì cả, trơn trơn là được. Không biết tốn bao lâu mới xong?”
“Nếu không thêu hoa, chỉ cần cắt may, ba ngày ta có thể may xong một bộ.”
Ba ngày quá chậm. Thẩm Lan cười: “Đường may không cần bền chắc lắm đâu, may dính lại thôi là được.”
Dám bảo nàng may ra thứ kém chất lượng như vậy, Niệm Xuân mày liễu dựng ngược, há mồm định mắng, Thẩm Lan vội nói: “Niệm Xuân tốt bụng của ta, Gia chẳng qua thấy ta mới mẻ thì tạm thời thích thú mà thôi, nếu không tranh thủ nhanh lên, ta sợ qua cơn ham thích, lúc đó ta phải làm sao bây giờ?”
Niệm Xuân lại mềm lòng, trợn mắt liếc nàng, ngoài miệng mắng: “Cô cứ coi ta là bà vú hầu cô đi! Lớn to đầu, không biết thêu hoa đã đành, quần áo cũng chẳng biết may. Rồi cũng chẳng biết mai đây cô sống kiểu gì!” Truyện được edit bởi Mạnh bà và đăng tải trên blog tamsinhtamthe.wordpress.com
Đây là đồng ý rồi.
Thẩm Lan cười hỏi: “Mấy ngày thì có thể xong?”
“Cô không cần may cho đẹp, chỉ cần mặc được, một ngày ta có thể may xong một bộ.” Dứt lời, vẫy tay nói: “Cô bước lại đây, ta đo kích cỡ cho cô.”
Chờ Niệm Xuân đo xong cũng đã tới giờ ngọ.
Bùi Thận ăn xong bữa trưa, lấy ra một chiếc quạt căng lụa trắng, cán quạt bằng gỗ tử đàn, rồi lại lấy đá thanh kim, đất son mài thành bột pha màu, chu sa, đằng hoàng tất cả đầy đủ.
Y quét mắt nhìn Thấm Phương, thấy nàng hết sức chuyên chú đứng cạnh giá bác cổ, đổ đầy mật ong màu hổ phách vào lớp dưới của chiếc hộp gỗ đàn hương chạm khắc để nuôi trầm, cũng không hề nhìn y. Y nâng bút chuẩn bị vẽ, bỗng có nha hoàn bên ngoài bẩm báo, nói Tố Thu đang quỳ dưới hành lang.
Bùi Thận bị quấy rầy nhã hứng, gác bút xuống, đứng dậy đi ra ngoài, thấy Tố Thu đang thẳng lưng quỳ dưới hành lang, nhíu mày nói: “Ngươi có ý gì?”
Tố Thu lê gối bò lên hai bước, quỳ xuống đất chắp tay: “Bẩm Gia, nô tỳ có chuyện muốn nhờ.”
Bùi Thận không tỏ vẻ gì: “Nói ra nghe thử.”
“Dạ thưa Gia, nô tỳ tuổi tác cũng lớn, trong nhà định ra một việc hôn nhân, nô tỳ muốn xin Gia cho tự chuộc thân rời phủ, về nhà lập gia đình.”
Nghe vậy, Bùi Thận gật đầu, cũng lười hỏi kỹ càng, ra lệnh: “Chuộc thân xong đi đến phòng thu chi lãnh thêm hai mươi lượng bạc đi.”
Tố Thu nghe vậy chảy nước mắt, liên tục dập đầu.
Thẩm Lan lòng đầy hâm mộ, xem ra không cần nàng góp lời Bùi cũng sẽ đáp ứng, giống như chuyện Quỳnh Hoa năm đó vậy. Chỉ là nếu y đã chẳng bận tâm lấy bọn nha hoàn, vì sao phải nắm chặt nàng không thả?
Lòng Thẩm Lan bi ai, ngoài mặt lại cười nói: “Thưa Gia, Tố Thu bình thường cần cù thật thà, quan hệ với những người khác cũng tốt. Lúc này nàng đi, chi bằng nhờ phòng bếp làm bữa tiệc nhỏ, coi như là tiễn đưa nàng.”
Bùi Thận gật gật đầu, thấy nha hoàn trung hậu thành thật này khóc thành bao nước, hiếm hoi an ủi một câu: “Đừng khóc, nếu có ai khiến cô ấm ức thì tìm Thấm Phương, nàng xử sự công chính, sẽ đòi lại công bằng cho cô.”
Tố Thu lúng ta lúng túng gật gật đầu, lại giải thích: “Nô tỳ không phải ấm ức gì. Chỉ là sống trong phủ cũng đã mười năm, bây giờ sắp phải đi nên trong lòng không nỡ mà thôi.”
Nghe vậy, Bùi Thận thở dài. Chỉ là trước nay y không thích những chuyện cảm xúc dong dài, cảm thấy đây là chuyện phiền hà trói buộc nhất trên đời, đành liếc nhìn Thấm Phương.
Thẩm Lan hiểu ý, đỡ Tố Thu ra ngoài, nhẹ giọng an ủi dỗ dành.
Đêm xuống, vầng trăng sáng treo cao chiếu sáng xuống mái đình, mông lung như sương khói. Thẩm Lan đứng dậy khép cửa, cũng không cầm theo đèn lồng, lần mò đi tới phòng của Thúy Vi.
“Cốc cốc.” Thẩm Lan dùng đốt ngón tay gõ cửa.
Đèn phòng Thúy Vi vẫn sáng, nghe tiếng liền ra mở cửa, thấy Thẩm Lan chỉ mặc bộ trung y màu vàng thu, khoác áo vải mịn đứng ngoài cửa, nàng nghiêm mặt, lạnh lùng nói: “Cô tới làm gì?”
Thẩm Lan hiền lành nói: “Ta có việc muốn trao đổi với cô, có thể mời ta vào trong chứ?”
Thúy Vi ngẩn người, lắc đầu: “Cô là kẻ miệng lưỡi điêu toa, lừa cả Gia cả Đại thái thái, tất nhiên gạt ta cũng dễ như trở. Ta không muốn nói chuyện với cô.”
“Chuyện về Gia cô cũng không nghe sao?” Thẩm Lan cười nói. Truyện được edit bởi Mạnh bà và đăng tải trên blog tamsinhtamthe.wordpress.com
Nói rồi, Thẩm Lan kiên nhẫn đợi trong chốc lát, cánh cửa kia lại mở ra để lộ khuôn mặt của Thúy Vi. Nàng lạnh giọng: “Vào đi.”
Thẩm Lan vào được phòng, thuận tay khép cửa lại, tìm một cái ghế nhỏ ngồi xuống.
“Cô có gì lời muốn nói?” Thúy Vi đứng thẳng tắp, chén nước mời khách cũng không muốn rót.
Thẩm Lan cũng chẳng bận lòng, chỉ cười: “Cô ngồi xuống đã, điều ta muốn nói quá nhiều, sợ cô đứng cách xa không nghe rõ.”
Từ cái đêm Bùi Thận bảo Thẩm Lan ở lại trực đêm tới giờ, ngực Thúy Vi như nghẹn một hơi, nuốt không xuống, phun không ra, thấy nàng ta còn cố tình sáp lại gần, lòng càng phẫn nộ.
Vốn dĩ không muốn ngồi, nhưng lại muốn nghe chuyện về Gia, nghĩ tới nghĩ lui, lại lạnh mặt ngồi xuống, lần này phải xem thử nàng ta còn định mồm mép kiểu gì?
Thẩm Lan thong thả ung dung, không nhanh không chậm mở miệng: “Gia muốn nạp ta làm thiếp.”
Thúy Vi không đoán được nàng vừa mở miệng là nói chuyện này, trong lúc kinh ngạc cảm thấy vớ vẩn, định mắng nàng nói hươu nói vượn, dám bịa đặt chuyện về Gia, nhưng lại có cảm giác nàng ta không hề nói dối. Sự thiên vị Gia dành cho nàng thật sự quá mức rõ ràng.
Nàng là nha hoàn duy nhất được phép theo Gia đi khắp nơi nhậm chức. Nàng lừa Đại thái thái, lén theo dõi hành tung của Tứ thái thái, bắt trói Tứ lão gia, thế nhưng chỉ bị cấm túc ba ngày. Ngày đó nàng rõ ràng cũng bị đánh, nhưng chỉ có mình cùng Niệm Xuân phải nằm liệt giường dưỡng thương thật lâu, đến nay vẫn thấy hơi đau. Chỉ độc Thấm Phương, nằm trên giường hai ngày đã đi đứng bình thường.
Mỗi một chuyện đều có bằng chứng, vô cùng xác thực.
Lòng Thúy Vi như bị đổ lẫn lộn mùi vị, bản thân cũng không biết mình cảm thấy thế nào, chỉ trách cứ: “Cô nói cho ta những thứ này làm gì! Gia đã muốn nạp cô, thì cô cứ việc tập trung hầu hạ Gia cho đàng hoàng.”
Thẩm Lan cười khẽ: “Đây cũng là câu tiếp theo ta định nói, cô có biết ta đã dùng cách gì để Gia nạp ta?”
Thúy Vi ngẩn ra, mím môi không nói.
Thấy thế, Thẩm Lan ngầm hiểu, chậm rì rì nói: “Ta từng có xuất thân là ngựa gầy Dương Châu.”
Thúy Vi kinh ngạc không thôi, lẩm bẩm nói: “Thảo nào, thì ra là cô dùng thủ đoạn mê hoặc Gia.” Nàng giận tím mặt: “Cô học đâu mấy thủ đoạn thấp kém không sạch sẽ, không lo giấu nhẹm còn dám tới trước mặt ta khoe khoang, không sợ ta đi báo với Đại thái thái sao!” Nói xong muốn đứng dậy ra cửa.
Thẩm Lan ngồi vững vàng trên ghế mảy may bất động, nương theo ngọn đèn dầu nhàn nhạt, nhìn kỹ càng bộ dáng tức đến khó thở của Thúy Vi, lúc này mới thong thả mở miệng: “Cô có muốn học những thủ đoạn này không?”
Bước chân của Thúy Vi hơi khựng lại, bàn tay đỡ khung cửa chợt nắm chặt.
Thấy nàng như thế, Thẩm Lan càng thêm mấy phần nắm chắc, đang muốn mở miệng, Thúy Vi đột nhiên tràn đầy chán ghét nói: “Cô cũng đừng vội lấy mấy trò xiếc vặt này tới đùa giỡn với ta! Dơ bẩn thấp kém! Thủ đoạn của cô nếu làm Gia bị thương, Đại thái thái sẽ lột da cô!”
Thẩm Lan hiểu ý, không phải không muốn học, mà là sợ làm bị thương thân thể Bùi Thận, quả là một nha hoàn trung thành. Hoặc cũng có thể là sợ phiền phức xảy ra, bị Đại thái thái đem bán.
Dù thế nào thì muốn học là được.
Thẩm Lan cười nói: “Cô yên tâm, một không dùng hương, hai không cần thuốc, nhất định sẽ không làm tổn thương tới Gia. Cô lớn lên xinh đẹp, nếu lại học chút thủ đoạn này, nhất định có thể như hổ thêm cánh, khiến lòng Gia ngày nhớ đêm mong.”
“Cô nói bậy gì đó!” Thúy Vi đỏ mặt, trách mắng: “Ta không phải người như vậy.”
Thẩm Lan hùa theo gật đầu: “Cô là người trung thành, ta biết chứ.”
Thúy Vi lắc đầu nói: “Các cô đều nghĩ rằng ta là kẻ ngốc, cảm thấy lòng trung thành của ta là chuyện buồn cười. Thực ra kẻ làm nô làm tì như chúng ta, nếu không trung thành bị chủ ghét, chỉ sợ cũng tiệt đường sống tiếp.”
Thẩm Lan thấy lòng hơi chát, Thúy Vi làm nô tì mười mấy năm, trung thành và tận tâm là thế mạnh duy nhất của nàng. Dựa vào trung thành với Đại thái thái, nàng có được cơ hội hầu hạ Bùi Thận. Dựa vào trung thành với Bùi Thận, tương lai nàng có cơ hội được làm thiếp của y, nếu có thể sinh một đứa con, cả đời này cuối cùng cũng có điểm tựa.
Thẩm Lan giải thích: “Ta cũng không có ý mỉa mai cô.” Chỉ là đạo bất đồng bất tương vi mưu thôi.
“Ta nói với cô mấy chuyện này làm chi chứ.” Thúy Vi lẩm bẩm một lát, ngẩng đầu: “Ta không tin cô chịu dạy ta những thủ đoạn không tổn thương thân thể đó, sợ là định gạt ta, để ta chọc giận Gia.”
“Ta hại cô để được gì?” Thẩm Lan hỏi lại.
Thúy Vi bỗng chợt lúng ta lúng túng, trầm mặc một hồi mới nói: “Sao ta biết cô có mưu ma chước quỷ gì!”
Thẩm Lan cười khẽ: “Cô yên tâm, ta còn chưa bỉ ổi đến mức đó. Ta dạy cho cô, là vì ta cần cô giúp ta rời phủ.”
“Rời phủ?” Thúy Vi kinh ngạc, “Gia đã định nạp cô làm thiếp, cô rời phủ để làm gì?”
Thẩm Lan giải thích: “Ngày trước ở Dương Châu ta có một người thân mật đã từng thề trước núi non, ước hẹn bên nhau đến bạc đầu. Nếu ta thành thiếp của Gia, thì lại trái với lời thề hẹn năm xưa. Lần này rời phủ định sẽ hủy nô tịch, theo người kia về lại Dương Châu sinh sống.”
Thúy Vi lắc đầu: “Cô đã từng lừa Đại thái thái, lại gạt cả Gia. Nói dối quen mồm, ta không tin cô. Huống hồ thế gian này người nam tử nào có thể tốt hơn Gia?”
Thẩm Lan thầm nghĩ những kẻ tâm cơ thâm sâu như Bùi Thận, cho dù tuấn mỹ oai hùng cỡ nào cũng vô ích, nàng nuốt không trôi, cười nói: “Nếu ta gả cho tình lang, đó là vợ cả. Gia dù tốt, nhưng cả đời ta cũng chỉ có thể làm thiếp mà thôi, nhỡ ngày nào chọc tới chủ mẫu sinh ghét, lập tức sẽ bị bán đi. So sánh hai bên, cô nói ta chọn bên nào?”
Thúy Vi không quan tâm, chỉ cười nàng ngốc: “Ngoài kia biết bao cảnh đàn ông bán vợ lấy tiền. So với việc gả cho một kẻ bình dân, ăn không đủ no mặc không đủ ấm, vì mấy lượng bạc ngày ngày làm lụng vất vả, còn không bằng theo Gia, dù gì cũng không phải lo cái ăn cái mặc.”
Thẩm Lan chỉ cười không đáp. Ai có chí nấy, tội gì nhiều lời?
Nàng chuyển đề tài: “Bây giờ Tố Thu đi rồi, Niệm Xuân tuổi cũng lớn, không tới nửa năm một năm cũng sẽ rời đi. Hòe Hạ thì Gia đang xem xét việc hôn nhân cho nàng rồi. Lại thêm ít lâu nữa, nha hoàn viện này chỉ còn lại cô và ta. Nếu ta không đi, vẫn tiếp tục làm đại nha hoàn, cô chỉ có thể mặc ta sai phái.”
“Huống hồ nếu tương lai Gia cho ta danh phận, ta sẽ trở thành thiếp chính thức, chắc chắn không phân sủng ái cùng cô. Để cho cô làm nha hoàn cả đời, sau lại gả cho một gã sai vặt nào đấy rồi đuổi đi.”
Thấy Thúy Vi tức đỏ cả mặt, Thẩm Lan lại đốt thêm một mồi lửa: “Mặc kệ chúng ta thân phận thế nào, nếu ta không đi, kiểu gì cũng đè đầu cưỡi cổ cô, khiến cô không ngóc đầu lên nổi.” Truyện được edit bởi Mạnh bà và đăng tải trên blog tamsinhtamthe.wordpress.com
Thúy Vi khó thở, mắng: “Cô cũng đừng vội ra vẻ! Sao biết được ta không có ngày phất lên?”
Thẩm Lan cười to: “Nếu cô chịu học thủ đoạn của ta, phất lên nhanh, được sủng ái càng nhanh.”
Thấy Thúy Vi hơi lung lay, Thẩm Lan lại nói: “Ta đi rồi, cô sẽ trở thành nha hoàn lớn nhất ở Tồn Hậu Đường, lại học thêm thủ đoạn của ta, khiến Gia chỉ sủng ái mình cô. Đến khi đó cẩm y ngọc thực, chẳng lẽ không tốt hơn làm nha hoàn rồi bị gả cho gã hầu nào khác?”
Hơi thở của Thúy Vi thoáng dồn dập, nghĩ bụng nàng ta được Gia sủng ái mà không biết quý, muốn bỏ ra ngoài chạy trốn với nhân tình, quả là hạng lả lơi ong bướm. Đã vậy, khiến nàng ta đi sớm cũng tốt, tránh để nàng lại lừa bịp Gia.
“Thôi, ta giúp cô một lần cũng được.” Thúy Vi nói.
Thẩm Lan biết phương pháp cây gậy và trái táo (2) của mình đã có tác dụng, tảng đá lớn trong lòng rốt cuộc rơi xuống đất.
“Cô muốn ta giúp thế nào?” Thúy Vi hỏi.
“Hôm nay Tố Thu xin rời khỏi ra sao, cô đã thấy chưa?”
Thúy Vi chần chừ: “Ý cô là, cô muốn tự xin chuộc thân?” Nàng cảm thấy không hiểu nổi: “Cô muốn xin tự chuộc thân thì đi cầu xin Gia, tìm ta làm gì?”
Thẩm Lan chán nản giải thích: “Gia đang cơn ham thích, nếu ta xin tự chuộc thân, ngài nhất định không đáp ứng. Bây giờ cần có một người tới giả làm người thân của ta, anh họ bên nội bên ngoại, chú thím, ai cũng được. Ngày kia Tố Thu rời phủ, lúc đó ta sẽ báo với Gia ông ngoại ở nhà đang lâm bệnh nặng, hy vọng được gặp lại cháu gái đã lạc mất nhiều năm. Người trong nhà ngàn dặm xa xôi tới đây tìm được ta, muốn giúp ta chuộc thân.”
“Không được.” Thúy Vi lắc đầu lẩm bẩm: “Ta không thể lừa Gia.”
Thẩm Lan nghiêm túc giải thích: “Cái này đâu gọi là lừa? Ông ngoại của tình lang của ta quả thật đang bệnh nặng. Ta thành thân với người đó rồi, ông ngoại của phu quân chẳng phải cũng là ông ngoại của ta sao?”
Thúy Vi lắc đầu kết luận: “Đây vẫn là lừa Gia.”
Thẩm Lan cũng không giận, thuyết phục Thúy Vi vốn chính là bước khó nhất trong cả câu chuyện, nàng tiếp tục dịu giọng: “Cô lúc nào cũng nghĩ cho Gia, thông cảm Gia, vậy ai thông cảm cho cô đây?”
Đêm mùa xuân hơi lạnh, chợt nghe câu này, Thúy Vi bỗng thấy ấm áp hơn, suýt trào nước mắt.
Thẩm Lan chân thành nói: “Đều là làm nha hoàn, cũng từng chịu chủ đánh chửi, qua những ngày đông ngâm tay trong nước lạnh mà giặt quần áo. Chủ tử có lệnh thì bệnh cũng phải bò dậy. Đều là người mạng khổ đáng thương, cô giúp ta lần này cũng như là giúp bản thân mình một lần thử xem.”
Thẩm Lan lại nhẹ nhàng khuyên lơn vài câu, Thúy Vi trầm mặc thật lâu, chần chừ gật đầu, nhỏ giọng nói: “Ca ca ta có mấy người bạn chơi bời lêu lổng, nhận chút tiền để giả làm người thân của cô, chắc là được thôi.”
Đây cũng là nguyên nhân nàng tới tìm Thúy Vi. Nàng là nha hoàn, trước đây lại sống trong viện của Đại thái thái, người nhà của nàng Bùi Thận sẽ không quen.
Thẩm Lan cười lấy ra hai lượng bạc: “Đây là tiền đặt cọc. Đợi việc làm thành, lại giao thêm mười lượng.” Nói rồi, lại nhắc nhở: “Nếu ta đi rồi, Gia hỏi tới cô cứ nói không biết, toàn bộ giữ kín như bưng, hiểu không?” Thúy Vi gật gật đầu, nhận lấy số bạc, yên lặng tiễn Thẩm Lan về.
Hai ngày nữa trôi qua, hôm nay là ngày Thẩm Lan đề nghị làm bữa cơm tiễn Tố Thu. Truyện được edit bởi Mạnh bà và đăng tải trên blog tamsinhtamthe.wordpress.com
Bày ba bàn ở Tồn Hậu Đường, không có trà thơm rượu quý, danh phẩm các nơi, nhưng thời điểm xuân hạ nhiều loại rau quả ăn cũng thật tươi ngon. Dẫu sao ý nghĩa buổi tiệc hôm nay cũng không phải nằm ở thức ăn.
Niệm Xuân nâng chén gốm xanh đựng rượu, hai má nhuộm rượu đỏ bừng, cao giọng nói: “Hôm nay là để tiễn Tố Thu đi!”
Mọi người cười đùa rộn rã, uống cạn một hơi. Đều là người hầu không đọc sách nhiều, qua ba tuần rượu, năm món ăn, bắt đầu có người đề xuất chơi tung tiền.
“Tung sáu đồng tiền, mọi người đoán chữ rồi đọc to, ai ghép được sáu chữ giống nhau là thắng.”
“Thôi chơi đoán chữ không đi, đoán chữ thôi.”
“Phi! Bà già này có biết xấu hổ không! Bà chơi trò đoán trăm lần trăm trúng, cứ đòi chơi đoán hoài.”
Mọi người cười nói vui vẻ, làm nhạt đi nỗi buồn chia tay. Mấy ngày nay Thúy Vi cực kỳ yên lặng, ngồi đối diện Thẩm Lan, nháy mắt ra hiệu.
Thẩm Lan hiểu ý, quay sang nói với Niệm Xuân ngồi cạnh: “Ta đi thay quần áo một lát.” Dứt lời, đứng dậy rời đi.
Một lát sau, Thúy Vi cũng nói muốn thay quần áo.
Thẩm Lan vừa trở lại phòng mình, Thúy Vi liền đuổi kịp: “Người ca ca ta nhờ đã chờ bên ngoài phủ, bảo là biểu ca của cô, ông ngoại bị bệnh, muốn chuộc cô về gặp mặt lão nhân gia lần cuối.”
Thẩm Lan gật gật đầu, cười nói: “Đa tạ.”
Ai ngờ nàng vừa dứt lời, Thúy Vi bắt đầu có chút hối hận: “Hay là thôi bỏ đi, lừa gạt Gia……”
“Việc đã đến nước này, không có cách nào quay đầu lại.” Thẩm Lan an ủi. Nàng lấy ra một vò rượu phù ngọc xuân đã đun ấm, cùng với một chén rượu men xanh trắng, đi tìm Bùi Thận.
Thúy Vi chỉ ngơ ngẩn đứng tại chỗ, cũng không biết hối hận hay là không.
Trong viện ngập tràn tiếng cười đùa của đám nha hoàn, Bùi Thận không tham gia, cũng không thích trường hợp này, thế là tránh đi thư phòng ngồi.
Thấy Lâm Bỉnh Trung cầm đao canh giữ bên ngoài thư phòng, Thẩm Lan cười chào hỏi rồi đẩy cửa bước vào.
Ba chiếc giá gỗ nam lớn đều đựng đầy sách vở thư tịch, trên bàn hương án cạnh tường là một lư hương vẽ hai con cá, khói tỏa lượn lờ, chiếc án thư bên cửa sổ gỗ nam khắc hoa bày một bình gốm xanh vẽ cây sồi, nghiêng nghiêng cắm mấy nhành sen phấn hồng hơi hé.
Bùi Thận mặc bộ y phục lụa dệt mây gấm, đang đề bút vẽ lên mặt quạt, thấy Thẩm Lan tiến vào, y vội vã ném bút vào lọ rửa bút, lại tìm mảnh vải che cây quạt lại, đằng hắng một tiếng: “Chuyện gì?”
Thẩm Lan đang khó hiểu vì sao người này trông có vẻ chột dạ, nghe y hỏi thế mới cười nói: “Gia, bên phía Tố Thu đang náo nhiệt lắm, ta nghĩ đến Gia ở đây không ai hầu hạ nên bưng bầu rượu tới, mời Gia uống một ly.” Bùi Thận chợt nghĩ đã qua ba ngày, có lẽ nào thân thể Thấm Phương đã sạch sẽ? Y cười nói: “Cô cũng biết nhớ tới ta.”
Dứt lời, có lẽ là tâm trạng tốt hơn, y lấy chén rượu men xanh trắng rót một ly uống cạn.
“Rượu này hình như đâu phải phù ngọc xuân?” Bùi Thận nhấm nháp chén rượu, nhíu mày nói: “Cô bỏ thêm gì bên trong nữa?”
Thẩm Lan nghe vậy cũng không sợ hãi, chỉ cười: “Đầu lưỡi này của Gia quả là quen nếm thức ngon vật lạ. Ta muốn xem thử tài nếm rượu của ngài ra sao.” Nàng tinh ranh nói: “Gia có thể nếm ra được toàn bộ những thứ ta cho vào đây không?”
Bùi Thận hiếm hoi mới thấy vẻ vui cười trên gương mặt nàng, chỉ cảm thấy nàng tinh ranh linh động, phảng phất mỹ nhân trong tranh sống dậy bước ra, y cười: “Phải chăng bỏ thêm thái hi bạch?”
Thẩm Lan cười gật đầu, lại rót thêm một chén: “Gia lại nếm thử, còn có gì khác nữa không?”
“Canh phật thủ, hay là trường xuân lộ?”
“Hình như cũng thoang thoảng mùi hoa quế, có phải ủ thêm hoa quế nữa?”
“Có phải còn bỏ thêm thạch luyện xuân?” Chén rượu vơi lại đầy, tửu lượng của Bùi Thận tuy không tệ, nhưng rượu pha uống rất là dễ say, lại thêm rót từng chén nhỏ một, y cũng không cảm giác rằng mình đã uống hơi quá chén.
Chẳng được bao lâu, Bùi Thận bỗng cảm thấy có chút váng đầu, dùng tay đỡ trán, trong mơ hồ dường như nghe thấy có tiếng người khóc nức nở.
Y ngẩng đầu nhìn, bỗng dưng ngẩn ngơ. Ánh nắng ấm áp rọi xuyên qua cửa sổ, sáng rực chiếu lên người Thấm Phương, khiến những giọt nước mắt của nàng đều trở nên trong suốt.
Nước mắt? Bùi Thận vò trán cố mở mắt, chợt nhìn thấy Thấm Phương đang khóc. Hai hàng mi ướt nhòe như hoa lê dưới mưa, khóc đến ruột gan đứt từng khúc, nức nở đến đau lòng.
“Làm sao vậy?” Ý thức của Bùi Thận không quá tỉnh táo. Nhưng đây là lần đầu y thấy Thấm Phương khóc. Bị phạt quỳ không khóc, bị đánh không khóc, sao tự nhiên đang yên đang lành lại khóc?
“Có ai ăn hiếp cô sao?” Bùi Thận hỏi.
Thẩm Lan hơi ngừng lại, dáng vẻ của Bùi Thận lúc bình thường và khi uống rượu nhìn bề ngoài không có gì khác biệt. Chỉ là rượu vào lời ra, đôi lúc y sẽ buột miệng hỏi những câu thường ngày không hỏi.
Ví dụ lần trước y đã hỏi Thẩm Lan “Ta có từng bạc đãi cô”, lúc này y lại hỏi Thẩm Lan “Có ai ăn hiếp cô sao”. Truyện được edit bởi Mạnh bà và đăng tải trên blog tamsinhtamthe.wordpress.com
Lòng Thẩm Lan hơi chát, nàng ngẩng đầu, yên lặng rơi lệ: “Gia, ta tìm thấy ông ngoại rồi, nhưng trớ trêu thay ông lại bệnh nặng, sắp chết.” Nói rồi, nàng lấy tay áo chùi mắt. Tinh dầu tỏi cay nồng làm nước mắt nàng lại chảy ra.
“Ông ngoại của cô ở đâu ra chứ?” Bùi Thận nhíu mày hỏi.
Thẩm Lan biết y đã vào trạng thái say, tư duy không nhạy bén nhanh nhẹn như ngày thường, nàng nói: “Là biểu ca của ta tìm tới, nói rằng mẫu thân ta năm đó bị bọn buôn người bắt cóc, sau lại trằn trọc lưu lạc đến Dương Châu, thành hôn với phụ thân rồi sinh ra ta. Ông ngoại vẫn luôn nhớ thương mẫu thân, chết cũng không chịu nhắm mắt, một hai phải tìm ta về gặp mặt lần cuối.”
“Biểu ca ngàn dặm xa xôi tìm tới kinh đô, lại biết ta trở thành nô tỳ, muốn chuộc ta về từ nay trở thành lương dân, cũng để ông ngoại thanh thản ra đi, lại phụng dưỡng bà ngoại sống quãng đời còn lại, trả hiếu thay mẫu thân của ta.”
Dứt lời, Thẩm Lan đã nước mắt nước mũi giàn giụa: “Gia, cầu xin Gia hủy nô tịch cho ta đi, để ta rời phủ đi gặp mặt ông ngoại lần cuối. Nô tỳ xin Gia, nô tỳ xin Gia.”
Bùi Thận nghe nàng khóc đến phiền muộn trong lòng, đây lại là lần đầu y thấy Thấm Phương khóc, lần đầu tiên không phải vì người khác, mà vì bản thân nàng mới tới cầu xin y.
Ngay cả như vậy, y vẫn hỏi lại: “Sao cô có thể biết chắc đó là biểu ca của cô?”
Thẩm Lan kinh hãi, thầm nghĩ người này dù say vẫn có thể tư duy tỉ mỉ như vậy, chỉ sợ lúc tỉnh lại tức khắc sẽ nhận ra nàng đang lừa gạt.
“Gia, trên người nô tỳ có một vết bớt nhỏ hình hoa đào, biểu ca gặp ta đã nhắc đến cái này. Chắc chắn là do phụ thân ta nói cho ca ca.”
Là vậy sao. Bùi Thận vẫn cảm thấy trên thế gian này nào có chuyện trùng hợp đến vậy, nghi ngờ có phải bọn buôn người ở đâu mò tới, thấy Thấm Phương lớn lên đẹp đẽ nên dụ nàng đi.
Nhưng Thấm Phương vẫn còn đang khóc nức nở, nước mắt từng giọt tí tách nện thẳng vào lòng Bùi Thận, thấm ướt cả ruột gan. Nàng gọi y một lần lại một lần, mềm giọng cầu xin, dường như nếu y không đồng ý, nàng sẽ khóc chết tại chỗ này.
Thấm Phương chưa bao giờ khóc, nhưng lúc này lại khóc.
Nàng đang khóc.
Bùi Thận nghĩ đến đây, bực bội xua tay: “Thôi, cô đi đi.”
Thẩm Lan không đoán được mọi chuyện sẽ thuận lợi đến thế, cũng không dám tỏ ra cao hứng, chỉ cố tập trung tinh thần, lại lấy tay áo xoa lên mắt, nước mắt chảy xuống, nức nở nói: “Đa tạ Gia.” Dứt lời, liền vội vàng ra cửa.
Lâm Bỉnh Trung đứng canh trước cửa thấy nàng hai mắt đỏ hoe, đang định mở miệng hỏi nàng có ổn không, Thẩm Lan đã cười nói: “Lâm đại ca, huynh nghe thấy không? Gia cho phép ta hủy nô tịch, rời phủ về thăm ông ngoại.”
Lâm Bỉnh Trung gật gật đầu, trong phòng vừa khóc vừa cười, chắc chỉ kẻ điếc mới không nghe thấy.
“Lâm đại ca, ông ngoại ta chờ sốt ruột, phiền Lâm đại ca giúp ta đi nha môn một chuyến, hủy nô tịch của ta với.” Dứt lời, Thẩm Lan lấy trong tay áo ra hai lượng bạc.
Lâm Bỉnh Trung lắc đầu: “Cô giữ lại dùng đi.” Hắn lại nhíu mày nói: “Có cần ta đi tra biểu ca kia của cô một chút, lỡ như là kẻ lừa đảo thì phải làm sao?”
“Không cần!” Thẩm Lan vội vàng ngăn lại, lại sợ hắn nghi ngờ, chậm rãi nói: “Lâm đại ca, nhờ huynh nhanh chóng đi nha môn, ta cũng phải đi thu thập hành lý.” Nói rồi lại nức nở: “Ta chỉ sợ không kịp gặp ông lần cuối, tiếc nuối cả đời.”
Lâm Bỉnh Trung thở dài, xách đao đi.
Thẩm Lan vội vàng trở về phòng, lấy ra tay nải chuẩn bị trước, nhét hai bộ trực chuyết đã nhờ Niệm Xuân may vào, sợ đêm dài lắm mộng, không kịp chào từ biệt, vội vàng ra Phủ Quốc Công.
Cửa nách phía tây Phủ Quốc Công, Thẩm Lan lấy tiền đuổi tên biểu ca giả đi, chờ mãi chờ mãi đến khi mặt trời lên càng cao, rốt cuộc chờ được Lâm Bỉnh Trung trở về.
Lâm Bỉnh Trung sợ Thấm Phương chờ sốt ruột, cố ý ra roi thúc ngựa đi mau về mau, xoay người nhảy xuống ngựa, nói: “Đã hủy nô tịch cho cô rồi, từ nay về sau cô đã thành lương dân.”
Lương dân, lương dân, Thẩm Lan như bỗng ngẩn ngơ, nhìn lại Phủ Quốc Công vẫn là ngói xanh tường đỏ, đình đền lầu các, xa hoa phú quý, cẩm tú thành đôi, chỉ là những mái đình thăm thẳm, cánh cửa nặng nề đó dường như đã khuất xa.
Thẩm Lan ngẩng đầu, trước mắt chỉ còn lại trời xanh không mây, ánh mặt trời rực rỡ, mây mù đã tạnh, sương khói chợt tan, nắng chiếu ấm áp lên cơ thể nàng một cảm giác giấc mơ thành sự thật.
Tâm nguyện nhiều năm đã thành, Thẩm Lan chỉ hận không thể vỗ tay cười to, cất cao giọng hát, uống cạn men say.
Từ nay về sau bầu trời cao xa, núi rộng sông dài, đi đến đâu mà không được!
Chú thích:
(1) quỳ thủy: chuyện tới tháng của con gái
(2) hay cây gậy là củ cà rốt: là phương pháp hay được ứng dụng trong kinh tế, chính trị. Cây gậy tượng trưng cho hình phạt, củ cà rốt/quả táo tượng trưng cho phần thưởng
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.