Chương 32
Bất Ngữ Nhẫn Đông
16/10/2023
Bùi Thận thấy Thẩm Lan tái mặt đóng cửa sổ lại, liền xoay người xuống ngựa, ném roi mây cho Trần Tùng Mặc.
Trần Tùng Mặc gõ cửa, Lâm Bỉnh Trung thì lo xử lý Ninh Kim Ca vẫn còn nằm trên mặt đất, máu chảy ròng ròng, khóc lóc kêu rên.
Người hầu trà còn đang lục đục tính ra xem tình hình, mới mở một cánh cửa ra, chợt thấy có người công tử mặc áo gấm cổ tròn màu xanh đang đứng trước cửa.
“Công tử mời vào trong, ngài đang tìm chỗ trọ phải không?” Người hầu trà hỏi.
Bùi Thận lười đáp, vòng qua hai người thương nhân ở giữa sảnh, bước thẳng lên lầu hai. Người hầu trà kia bực mình định cản, Trần Tùng Mặc nhanh nhẹn nhét cho hắn hai mươi văn tiền, cười nói: “Tới tìm người rồi đi ngay.”
Người hầu trà không nói gì nữa.
Thẩm Lan ngồi trong phòng, bên tai là nhóm thương buôn vẫn đang cò kè mặc cả, xen lẫn vào đó có tiếng cầu thang gỗ kẽo cà kẽo kẹt.
Nàng biết, đây là Bùi Thận đang bước lên.
Thẩm Lan không trốn nữa, lúc này nàng đã chắp cánh khó thoát, nếu còn bỏ chạy chỉ sợ sẽ chọc giận Bùi Thận mà phải chịu thêm nỗi khổ da thịt.
Nàng chỉ lạnh mặt trầm ngâm suy tư, tính toán kế hoạch khác.
Thẩm Lan tự vấn việc rời phủ bỏ trốn nhìn có vẻ thô kệch nông cạn, kỳ thật rất là tinh vi. Nàng biết Thúy Vi tơ tưởng Bùi Thận, hoặc khuyên hoặc ép, nhất định đối phương sẽ đồng ý giúp nàng trốn đi.
Biết Bùi Thận không thích ồn ào náo nhiệt, nàng đề nghị tổ chức tiệc chia tay Tố Thu, Bùi Thận nhất định sẽ tránh đi thư phòng. Cứ như vậy, nàng có thể để thân vệ canh gác bên ngoài thư phòng nghe chính miệng Bùi Thận đồng ý thả nàng rời phủ, chứ không phải là đám nha hoàn bà vú không thể đi tới nha môn làm việc. Truyện được edit bởi Mạnh bà và đăng tải trên blog tamsinhtamthe.wordpress.com
Nàng càng biết những ngày này người gác bên ngoài là Lâm Bỉnh Trung. Người này tính tình bộc trực, nàng chỉ cần nói hai câu sẽ có thể lừa được hắn nhanh chóng tới quan phủ để hủy nô tịch cho nàng. Nếu người canh gác đổi lại là Trần Tùng Mặc, thấy nàng sốt ruột bỏ đi như vậy nhất định sẽ sinh lòng khả nghi. Kế đó sẽ bảo nàng chờ một lát đợi Bùi Thận tỉnh rượu, hắn hỏi lại rõ ràng mới đi ra quan phủ.
Nàng thậm chí còn đoán được mấy ngày trước dùng quỳ thủy làm lí do từ chối Bùi Thận, lần này ôm rượu tới gặp, Bùi Thận nhất định sẽ cho rằng nàng tới là để hoàn thành chuyện còn dang dở, tâm tình lâng lâng sẽ đối xử nhẹ nhàng hơn với nàng, trước khi lên giường chuyện gì cũng hứa được, lại thêm sau khi rượu vào đầu óc không còn quá tỉnh táo, dễ dàng bị nàng dỗ ngon dỗ ngọt cũng là lẽ thường tình.
Hết thảy đều tiến triển thuận lợi, đợi nàng ra khỏi phủ càng là vạn sự trôi chảy.
Áo trực chuyết nàng nhờ Niệm Xuân làm hình thức chỉ thường thường, dùng vải cũng thường thường, cả con đường phải có đến nửa số đàn ông mặc giống vậy, chẳng bắt mắt chút nào. Chưa kể nàng còn mặc thật nhiều lớp quần áo bên trong để độn vóc người và vòng eo to lên.
Khăn vuông nàng đội trên đầu vừa to vừa rộng, tạo ảo giác khiến nàng trông cao hơn, lại thêm che đi một phần trán khiến nàng chợt nhìn như có để tóc mái.
Quanh năm suốt tháng nàng chẳng mấy khi đeo trang sức, một là vì sợ mình xinh đẹp mà gặp tai họa, hai cũng là cố tình không đeo hoa tai để lỗ tai bít lại. Tai nàng lúc này, trừ phi kề sát mắt vào mà nhìn, mới có thể nhìn thấy vết lỗ tai rất nhạt.
Càng miễn bàn Thẩm Lan trước khi ra khỏi con hẻm nhỏ kia, còn cố ý cọ ra chút vôi trắng trên vách tường rồi trét lên lỗ tai. Màu da nàng vốn trắng nõn nà, bôi thêm phấn trắng này vừa đủ để che vết lỗ tai, mà lại không quá gây chú ý vì lệch màu da.
Chỉ có duy nhất một thứ còn để lại sơ hở, đó là yết hầu. Cho nên trực chuyết mà nàng mặc là loại áo trắng trơn cổ đứng, che cao lên giữa cổ, để yết hầu thấp thoáng lúc thấy lúc không, không quá lộ liễu.
Dân cư kinh đô lên đến trăm vạn, biển người mênh mông, lại thêm cải trang giả dạng, chỉ cần không phải theo dấu nàng ngay từ đầu, theo lý muốn tìm ra nàng thế nào cũng phải mất hai ngày chứ.
Còn chuyện đi ra cửa thành, bến tàu để chặn lại, quả thực là nói giỡn. Kinh đô có tới mười sáu cửa thành, bảy bến tàu thuộc sở hữu nhà nước. Có lẽ Bùi Thận cũng có năng lực cho thủ hạ vây kín những chỗ này, nhưng tuyệt đối sẽ không dùng đến chỉ vì một đứa nô tỳ như nàng.
Cứ thế, Thẩm Lan thậm chí có thể nhàn nhã nghỉ ngơi chốc lát, sáng mai nhận giấy thông hành đi Dương Châu và một tấm để trống, giải quyết xong Ninh Kim Ca rồi lập tức lên con thuyền đã nhờ người hầu trà đi đặt. Từ Kinh đô hướng về Dương Châu, có hơn mười trạm dịch, thành trấn, Thẩm Lan chỉ cần bỏ thuyền, tùy ý chọn một nơi xuống. Sau đó điền địa điểm cần đến vào tấm giấy thông hành còn lại, đổi lên một con thuyền khác, rốt cuộc Bùi Thận không cách nào đuổi kịp nàng nữa.
Thậm chí khi nàng tới được nơi cuối cùng, còn có thể cầm giấy thông hành như bằng chứng, giấu đi quá khứ từng làm nha hoàn ở Phủ Quốc Công, giấy thông hành do nha môn ở Kinh đô cấp sẽ chứng thực gốc gác kinh đô của nàng, nhà ở phố Hối Thông, gia đình quyến thuộc đều mất cả, gia đạo sa sút mới tới đây làm nghề buôn bán.
Đến lúc đó nàng giấy tờ đi nha môn ở địa phương, có quan phủ làm chứng, lại hối lộ chút tiền sẽ có thể ở lại đấy an cư lạc nghiệp, mua nhà sắm của. Đến đây, vấn đề hộ tịch của nàng cũng đã được giải quyết.
Không chỉ thế, Bùi Thận nếu muốn tra ra giấy thông hành đi Dương Châu cũng quá dễ dàng, chỉ cần sai người ra nha môn của Phủ Thuận Thiên hỏi một câu. Đợi y tra được, tất nhiên sẽ khoanh vùng phạm vi khu vực Dương Châu. Mặc kệ y phái người canh giữ ở chỗ Quỳnh Hoa lâu cỡ nào, đều không thể chờ tới bóng dáng Thẩm Lan xuất hiện. Truyện được edit bởi Mạnh bà và đăng tải trên blog tamsinhtamthe.wordpress.com
Kế hoạch này một ngàn chỗ tốt, Thẩm Lan thực sự nghĩ không ra, cuối cùng lộ ở nơi nào?
Sắc mặt Thẩm Lan tái nhợt, ngồi yên tĩnh nhìn sương mù trăng tán ngoài cửa sổ, mưa đêm se lạnh len vào trong từng lớp áo, xa xa thoảng nghe tiếng tí tách tí tách rơi.
Nàng ngồi lặng yên một lúc, bên ngoài vang lên tiếng “Cốc cốc”, giọng Bùi Thận nhẹ nhàng: “Mở cửa.”
Nói rồi, lại hứng thú cười bồi thêm một câu: “Tới đưa giấy thông hành cho cô đây.”
Thẩm Lan tránh cũng không thể tránh, đành đứng dậy gỡ then cửa xuống, mở cửa thấy Bùi Thận nhìn nàng cười khanh khách, góc áo gấm cổ tròn màu xanh còn vương nước mưa, bên đai lưng bạc đeo một hộp hương nhỏ bằng bạch ngọc, cao lớn tuấn tú, như cây ngọc trước đình.
“A.” Bùi Thận cười khẽ, đưa giấy thông hành trên tay cho nàng.
Thẩm Lan nhận lấy hai tấm, một tấm đề Dương Châu, một tấm chừa trống.
Nắm hai tờ giấy mỏng manh, nàng khiếp sợ vạn phần. Ngàn tính vạn tính nhưng lại bỏ sót, vấn đề lộ từ khâu này.
Nàng đoán được Bùi Thận sẽ đi tra giấy thông hành, cho nên cố ý muốn hai tấm, một tấm đề Dương Châu, một tấm chừa trống.
Nàng kết luận nếu Bùi Thận sai người đi Phủ Thuận Thiên tra xét giấy thông hành những ngày gần đây, chắc chắn chỉ tìm được tấm có ghi Dương Châu này thôi.
Bởi vì nha lại trong nha môn kinh đô bị người khác nhờ làm lậu giấy thông hành đi Dương Châu, nhiều nhất cũng chỉ là tội danh làm việc có sơ sót. Nhưng nếu làm một tấm giấy thông hành chừa trống, đây là dám công khai thất trách.
Do đó tấm thông hành thứ hai này sẽ không được sao ra hai bản để lưu trữ, nói cách khác Bùi Thận sẽ không thể nào biết được Thẩm Lan còn cầm trong tay một giấy thông hành trống. Truyện được edit bởi Mạnh bà và đăng tải trên blog tamsinhtamthe.wordpress.com
Nhưng cuối cùng Bùi Thận vẫn biết.
Thời đại này, chẳng có cấp dưới nào đang yên đang lành lại dám chủ động báo cáo việc mình không làm tròn trách nhiệm hoặc là tham ô cho cấp trên cả. Chỉ có một lý do có thể giải thích cho điều này, Bùi Thận thế lớn, tra được tấm giấy thông hành bị để trống. Hoặc là, y có tay trong ở Phủ Thuận Thiên.
Thẩm Lan thầm kinh hãi, đột nhiên cảm thấy bản thân lên trời không đường, xuống đất không cửa.
Nàng hít thở dồn dập, không nhịn được mở miệng chất vấn: “Xin hỏi Bùi đại nhân, ngài làm cách nào có được hai tấm giấy thông hành này?”
“Đi ngang qua nha môn của phủ Thuận Thiên, tiện đường cầm tới giúp cô.” Bùi Thận cười nói.
Nói chuyện lòng vòng, một giọt nước cũng không lọt, Thẩm Lan tự biết không hỏi ra được manh mối gì, đành cắn răng nói: “Giấy thông hành đã tới tay, đa tạ Bùi đại nhân.”
Thấy nàng còn giả ngu giãy dụa, Bùi Thận càng cảm thấy thú vị, lại nở nụ cười: “Tới tay là tốt rồi, đi đi.”
Thẩm Lan nghiêm túc hỏi: “Đi đâu đây? Ta muốn đi Dương Châu, không biết đại nhân muốn đi nơi nào?”
Bùi Thận liền cười, từ tốn nói: “Thấm Phương, cô là người thông minh, trước bàn dân thiên hạ, náo loạn ra thì khó coi lắm.”
Nếu làm lớn chuyện, chưa chắc Bùi Thận sẽ bị ngôn quan dâng tấu vạch tội cường đoạt dân nữ, nhưng nàng chọc giận y, vô cớ ăn một trận đòn, tội gì phải thế? Truyện được edit bởi Mạnh bà và đăng tải trên blog tamsinhtamthe.wordpress.com
Thẩm Lan biết tránh không khỏi, phiền muộn trong lòng, lạnh mặt quay lại cầm tay nải đi theo Bùi Thận.
Thấy nàng đi chậm, Bùi Thận cũng không vội, cầm áo khoác từ tay Trần Tùng Mặc, quấn kín lấy nàng, ôm ngang bế lên đặt lên yên ngựa, rồi phóng lên ngựa, vừa ôm nàng vừa phi về Phủ Quốc Công.
Thẩm Lan an phận bị Bùi Thận ôm vào lòng, dựa vào lồng ngực ấm áp của y lắng nghe tiếng tim đập tràn đầy sức sống, chỉ lặng im không biết đang nghĩ gì.
Thẩm Lan bị Bùi Thận trùm kín ôm vào Tồn Hậu Đường, đợi khi áo khoác được gỡ xuống, Thẩm Lan mới nhìn thấy đỉnh màn lụa vẽ tranh thủy mặc ngàn dặm giang sơn.
Đó là màn lụa trong phòng chính của Tồn Hậu Đường, chính tay Thẩm Lan thay mới ngày hôm qua.
Thẩm Lan nhắm mắt, nỗi hận trào dâng trong lòng, phẫn nộ hỏi: “Bùi đại nhân, dù sao ngài cũng phải cho ta một cái chết rõ ràng.”
“Chết sống cái gì, nói bậy nói bạ.” Bùi Thận cười mắng.
Y phóng ngựa thật nhanh về Phủ Quốc Công, không mặc áo tơi, trên người khó tránh dính vài hạt mưa bụi, đứng ở đầu giường, Thẩm Lan chỉ cảm thấy từng đợt khí lạnh ùa vào mặt.
“Thôi, cô muốn hỏi gì cứ hỏi.” Bùi Thận ước chừng là tâm trạng tốt, từ bi nói.
Thẩm Lan tính tình bướng bỉnh, chết cũng muốn chết cho rõ ràng: “Đại nhân có thể nói cho ta biết, ngài làm cách nào tra được tấm giấy thông hành để trống kia?” Có phải là nhờ thẩm vấn nha dịch?
Bùi Thận sao lại nói cho nàng hay thật ra thế lực Cẩm Y Vệ ở nơi nào không biết, chứ riêng Kinh đô và khu vực lân cận, Cẩm Y Vệ đã đặt nền móng suốt hơn hai trăm năm, đừng nói ra mấy việc bất hợp pháp như làm lậu giấy thông hành, cho dù là Hoàng đế đang làm gì cũng có thể tra được rõ ràng. Truyện được edit bởi Mạnh bà và đăng tải trên blog tamsinhtamthe.wordpress.com
Càng sẽ không nói với nàng, người làm giấy thông hành cho nàng vốn cũng là một Cẩm Y vệ.
“Sao ta phải nói cho cô hay?” Bùi Thận một tay bế nàng lên, nhìn chằm chằm nàng cười nói: “Cô dùng cái gì để trao đổi đây?
Tiếng nói khàn khàn, bông đùa suồng sã.
Thẩm Lan cắn răng, biết y muốn tránh né, oán hận nói: “Đại nhân không muốn nói thì đừng nói.”
Bùi Thận cười khẽ, ôm nàng vào phòng tắm.
Thẩm Lan biết lần này tránh không thoát, cố gắng tự an ủi, núi xanh còn đó sợ gì không có củi đốt. Huống chi Bùi Thận mặt mũi dễ nhìn, vai to lưng rộng, thân cao chân dài, nàng cũng đâu có lỗ.
Phòng tắm đã sớm bày sẵn nước ấm, Bùi Thận thấy nàng lạnh lùng, cũng không mấy tức giận. Chỉ cảm thấy nàng mặc đồ nam, vẻ mặt không chịu cúi đầu, tựa như nhánh hàn mai nghênh sương đón tuyết, có một phen thú vị mà thôi.
Y cười khẽ một tiếng, duỗi tay tháo đai lưng của Thẩm Lan.
Giữa làn hơi nước mịt mù, Thẩm Lan như thấy hơi nóng phả thẳng vào trái tim nàng, khiến nàng nghẹn một hơi giữa ngực, không nhả ra chịu không nổi.
Thẩm Lan không nhịn được nói: “Ngài rốt cuộc coi trọng ta chỗ nào?”
Bàn tay đặt trên đai lưng Thẩm Lan của Bùi Thận hơi ngừng lại, y thong thả ngồi xuống, cười vang nói: “Năm đó, cô trốn từ Lưu Trạch, lưu lạc tới làm nha hoàn của ta. Kể cả là cô không trốn, cuối cùng vẫn sẽ bị Lưu Cát hiến cho ta. Có thể thấy, hai người chúng ta vốn là duyên trời định sẵn.”
Thẩm Lan hơi giật mình, lạnh giọng châm chọc: “Duyên trời định sẵn gì chứ, chẳng qua là gặp sắc nảy lòng tham thôi.”
Bùi Thận bị nàng nói nghẹn lời, hạ quyết tâm đêm nay nhất định phải khiến nàng nói không ra hơi.
Y cúi đầu tháo y phục của nàng, mang nàng đi tắm gội sạch sẽ, lại ôm nàng ướt đẫm lên giường, thả dây ngọc buộc rèm lụa xuống.
Cảnh núi non trên đỉnh màn mơ mơ hồ hồ, đất trời dường như đảo ngược. Trong bóng tối mờ mờ, hồ như có công tử trên chiếu lụa, giai nhân chốn màn là (1), son phấn mồ hôi rơi ướt gối (2), chăn cồn sóng đỏ điên đảo uyên ương. (3)Ủng hộ admin bằng 1 click vào đây: link mã giảm giá sàn S
Tác giả có chuyện nói:
Cuối cùng một câu “Khỉ diên công tử…… Hồng lãng” trích dẫn tự vài đầu thơ từ, đều không phải ta viết.
Chú thích:
1) công tử trên chiếu lụa, giai nhân chốn màn là: nguyên văn “khỉ diên công tử, tú hoảng giai nhân” một câu trong Hoa gian tập tự của Âu Dương Quýnh
2) son phấn mồ hôi rơi ướt gối: nguyên văn “phấn dung hương hãn lưu sơn chẩm” trong bài Bồ Tát Man của Nữu Kiều thời Đường, tả cảnh nam nữ quấn quýt một cách ẩn ý, thuộc thể loại diễm thi
3) chăn cồn sóng đỏ điên đảo uyên ương: nguyên văn “uyên ương tú bị phiên hồng lãng” trong bài Điệp luyến hoa – Phượng thệ ngô của nhà thơ đời Tống – Liễu Vĩnh
Trần Tùng Mặc gõ cửa, Lâm Bỉnh Trung thì lo xử lý Ninh Kim Ca vẫn còn nằm trên mặt đất, máu chảy ròng ròng, khóc lóc kêu rên.
Người hầu trà còn đang lục đục tính ra xem tình hình, mới mở một cánh cửa ra, chợt thấy có người công tử mặc áo gấm cổ tròn màu xanh đang đứng trước cửa.
“Công tử mời vào trong, ngài đang tìm chỗ trọ phải không?” Người hầu trà hỏi.
Bùi Thận lười đáp, vòng qua hai người thương nhân ở giữa sảnh, bước thẳng lên lầu hai. Người hầu trà kia bực mình định cản, Trần Tùng Mặc nhanh nhẹn nhét cho hắn hai mươi văn tiền, cười nói: “Tới tìm người rồi đi ngay.”
Người hầu trà không nói gì nữa.
Thẩm Lan ngồi trong phòng, bên tai là nhóm thương buôn vẫn đang cò kè mặc cả, xen lẫn vào đó có tiếng cầu thang gỗ kẽo cà kẽo kẹt.
Nàng biết, đây là Bùi Thận đang bước lên.
Thẩm Lan không trốn nữa, lúc này nàng đã chắp cánh khó thoát, nếu còn bỏ chạy chỉ sợ sẽ chọc giận Bùi Thận mà phải chịu thêm nỗi khổ da thịt.
Nàng chỉ lạnh mặt trầm ngâm suy tư, tính toán kế hoạch khác.
Thẩm Lan tự vấn việc rời phủ bỏ trốn nhìn có vẻ thô kệch nông cạn, kỳ thật rất là tinh vi. Nàng biết Thúy Vi tơ tưởng Bùi Thận, hoặc khuyên hoặc ép, nhất định đối phương sẽ đồng ý giúp nàng trốn đi.
Biết Bùi Thận không thích ồn ào náo nhiệt, nàng đề nghị tổ chức tiệc chia tay Tố Thu, Bùi Thận nhất định sẽ tránh đi thư phòng. Cứ như vậy, nàng có thể để thân vệ canh gác bên ngoài thư phòng nghe chính miệng Bùi Thận đồng ý thả nàng rời phủ, chứ không phải là đám nha hoàn bà vú không thể đi tới nha môn làm việc. Truyện được edit bởi Mạnh bà và đăng tải trên blog tamsinhtamthe.wordpress.com
Nàng càng biết những ngày này người gác bên ngoài là Lâm Bỉnh Trung. Người này tính tình bộc trực, nàng chỉ cần nói hai câu sẽ có thể lừa được hắn nhanh chóng tới quan phủ để hủy nô tịch cho nàng. Nếu người canh gác đổi lại là Trần Tùng Mặc, thấy nàng sốt ruột bỏ đi như vậy nhất định sẽ sinh lòng khả nghi. Kế đó sẽ bảo nàng chờ một lát đợi Bùi Thận tỉnh rượu, hắn hỏi lại rõ ràng mới đi ra quan phủ.
Nàng thậm chí còn đoán được mấy ngày trước dùng quỳ thủy làm lí do từ chối Bùi Thận, lần này ôm rượu tới gặp, Bùi Thận nhất định sẽ cho rằng nàng tới là để hoàn thành chuyện còn dang dở, tâm tình lâng lâng sẽ đối xử nhẹ nhàng hơn với nàng, trước khi lên giường chuyện gì cũng hứa được, lại thêm sau khi rượu vào đầu óc không còn quá tỉnh táo, dễ dàng bị nàng dỗ ngon dỗ ngọt cũng là lẽ thường tình.
Hết thảy đều tiến triển thuận lợi, đợi nàng ra khỏi phủ càng là vạn sự trôi chảy.
Áo trực chuyết nàng nhờ Niệm Xuân làm hình thức chỉ thường thường, dùng vải cũng thường thường, cả con đường phải có đến nửa số đàn ông mặc giống vậy, chẳng bắt mắt chút nào. Chưa kể nàng còn mặc thật nhiều lớp quần áo bên trong để độn vóc người và vòng eo to lên.
Khăn vuông nàng đội trên đầu vừa to vừa rộng, tạo ảo giác khiến nàng trông cao hơn, lại thêm che đi một phần trán khiến nàng chợt nhìn như có để tóc mái.
Quanh năm suốt tháng nàng chẳng mấy khi đeo trang sức, một là vì sợ mình xinh đẹp mà gặp tai họa, hai cũng là cố tình không đeo hoa tai để lỗ tai bít lại. Tai nàng lúc này, trừ phi kề sát mắt vào mà nhìn, mới có thể nhìn thấy vết lỗ tai rất nhạt.
Càng miễn bàn Thẩm Lan trước khi ra khỏi con hẻm nhỏ kia, còn cố ý cọ ra chút vôi trắng trên vách tường rồi trét lên lỗ tai. Màu da nàng vốn trắng nõn nà, bôi thêm phấn trắng này vừa đủ để che vết lỗ tai, mà lại không quá gây chú ý vì lệch màu da.
Chỉ có duy nhất một thứ còn để lại sơ hở, đó là yết hầu. Cho nên trực chuyết mà nàng mặc là loại áo trắng trơn cổ đứng, che cao lên giữa cổ, để yết hầu thấp thoáng lúc thấy lúc không, không quá lộ liễu.
Dân cư kinh đô lên đến trăm vạn, biển người mênh mông, lại thêm cải trang giả dạng, chỉ cần không phải theo dấu nàng ngay từ đầu, theo lý muốn tìm ra nàng thế nào cũng phải mất hai ngày chứ.
Còn chuyện đi ra cửa thành, bến tàu để chặn lại, quả thực là nói giỡn. Kinh đô có tới mười sáu cửa thành, bảy bến tàu thuộc sở hữu nhà nước. Có lẽ Bùi Thận cũng có năng lực cho thủ hạ vây kín những chỗ này, nhưng tuyệt đối sẽ không dùng đến chỉ vì một đứa nô tỳ như nàng.
Cứ thế, Thẩm Lan thậm chí có thể nhàn nhã nghỉ ngơi chốc lát, sáng mai nhận giấy thông hành đi Dương Châu và một tấm để trống, giải quyết xong Ninh Kim Ca rồi lập tức lên con thuyền đã nhờ người hầu trà đi đặt. Từ Kinh đô hướng về Dương Châu, có hơn mười trạm dịch, thành trấn, Thẩm Lan chỉ cần bỏ thuyền, tùy ý chọn một nơi xuống. Sau đó điền địa điểm cần đến vào tấm giấy thông hành còn lại, đổi lên một con thuyền khác, rốt cuộc Bùi Thận không cách nào đuổi kịp nàng nữa.
Thậm chí khi nàng tới được nơi cuối cùng, còn có thể cầm giấy thông hành như bằng chứng, giấu đi quá khứ từng làm nha hoàn ở Phủ Quốc Công, giấy thông hành do nha môn ở Kinh đô cấp sẽ chứng thực gốc gác kinh đô của nàng, nhà ở phố Hối Thông, gia đình quyến thuộc đều mất cả, gia đạo sa sút mới tới đây làm nghề buôn bán.
Đến lúc đó nàng giấy tờ đi nha môn ở địa phương, có quan phủ làm chứng, lại hối lộ chút tiền sẽ có thể ở lại đấy an cư lạc nghiệp, mua nhà sắm của. Đến đây, vấn đề hộ tịch của nàng cũng đã được giải quyết.
Không chỉ thế, Bùi Thận nếu muốn tra ra giấy thông hành đi Dương Châu cũng quá dễ dàng, chỉ cần sai người ra nha môn của Phủ Thuận Thiên hỏi một câu. Đợi y tra được, tất nhiên sẽ khoanh vùng phạm vi khu vực Dương Châu. Mặc kệ y phái người canh giữ ở chỗ Quỳnh Hoa lâu cỡ nào, đều không thể chờ tới bóng dáng Thẩm Lan xuất hiện. Truyện được edit bởi Mạnh bà và đăng tải trên blog tamsinhtamthe.wordpress.com
Kế hoạch này một ngàn chỗ tốt, Thẩm Lan thực sự nghĩ không ra, cuối cùng lộ ở nơi nào?
Sắc mặt Thẩm Lan tái nhợt, ngồi yên tĩnh nhìn sương mù trăng tán ngoài cửa sổ, mưa đêm se lạnh len vào trong từng lớp áo, xa xa thoảng nghe tiếng tí tách tí tách rơi.
Nàng ngồi lặng yên một lúc, bên ngoài vang lên tiếng “Cốc cốc”, giọng Bùi Thận nhẹ nhàng: “Mở cửa.”
Nói rồi, lại hứng thú cười bồi thêm một câu: “Tới đưa giấy thông hành cho cô đây.”
Thẩm Lan tránh cũng không thể tránh, đành đứng dậy gỡ then cửa xuống, mở cửa thấy Bùi Thận nhìn nàng cười khanh khách, góc áo gấm cổ tròn màu xanh còn vương nước mưa, bên đai lưng bạc đeo một hộp hương nhỏ bằng bạch ngọc, cao lớn tuấn tú, như cây ngọc trước đình.
“A.” Bùi Thận cười khẽ, đưa giấy thông hành trên tay cho nàng.
Thẩm Lan nhận lấy hai tấm, một tấm đề Dương Châu, một tấm chừa trống.
Nắm hai tờ giấy mỏng manh, nàng khiếp sợ vạn phần. Ngàn tính vạn tính nhưng lại bỏ sót, vấn đề lộ từ khâu này.
Nàng đoán được Bùi Thận sẽ đi tra giấy thông hành, cho nên cố ý muốn hai tấm, một tấm đề Dương Châu, một tấm chừa trống.
Nàng kết luận nếu Bùi Thận sai người đi Phủ Thuận Thiên tra xét giấy thông hành những ngày gần đây, chắc chắn chỉ tìm được tấm có ghi Dương Châu này thôi.
Bởi vì nha lại trong nha môn kinh đô bị người khác nhờ làm lậu giấy thông hành đi Dương Châu, nhiều nhất cũng chỉ là tội danh làm việc có sơ sót. Nhưng nếu làm một tấm giấy thông hành chừa trống, đây là dám công khai thất trách.
Do đó tấm thông hành thứ hai này sẽ không được sao ra hai bản để lưu trữ, nói cách khác Bùi Thận sẽ không thể nào biết được Thẩm Lan còn cầm trong tay một giấy thông hành trống. Truyện được edit bởi Mạnh bà và đăng tải trên blog tamsinhtamthe.wordpress.com
Nhưng cuối cùng Bùi Thận vẫn biết.
Thời đại này, chẳng có cấp dưới nào đang yên đang lành lại dám chủ động báo cáo việc mình không làm tròn trách nhiệm hoặc là tham ô cho cấp trên cả. Chỉ có một lý do có thể giải thích cho điều này, Bùi Thận thế lớn, tra được tấm giấy thông hành bị để trống. Hoặc là, y có tay trong ở Phủ Thuận Thiên.
Thẩm Lan thầm kinh hãi, đột nhiên cảm thấy bản thân lên trời không đường, xuống đất không cửa.
Nàng hít thở dồn dập, không nhịn được mở miệng chất vấn: “Xin hỏi Bùi đại nhân, ngài làm cách nào có được hai tấm giấy thông hành này?”
“Đi ngang qua nha môn của phủ Thuận Thiên, tiện đường cầm tới giúp cô.” Bùi Thận cười nói.
Nói chuyện lòng vòng, một giọt nước cũng không lọt, Thẩm Lan tự biết không hỏi ra được manh mối gì, đành cắn răng nói: “Giấy thông hành đã tới tay, đa tạ Bùi đại nhân.”
Thấy nàng còn giả ngu giãy dụa, Bùi Thận càng cảm thấy thú vị, lại nở nụ cười: “Tới tay là tốt rồi, đi đi.”
Thẩm Lan nghiêm túc hỏi: “Đi đâu đây? Ta muốn đi Dương Châu, không biết đại nhân muốn đi nơi nào?”
Bùi Thận liền cười, từ tốn nói: “Thấm Phương, cô là người thông minh, trước bàn dân thiên hạ, náo loạn ra thì khó coi lắm.”
Nếu làm lớn chuyện, chưa chắc Bùi Thận sẽ bị ngôn quan dâng tấu vạch tội cường đoạt dân nữ, nhưng nàng chọc giận y, vô cớ ăn một trận đòn, tội gì phải thế? Truyện được edit bởi Mạnh bà và đăng tải trên blog tamsinhtamthe.wordpress.com
Thẩm Lan biết tránh không khỏi, phiền muộn trong lòng, lạnh mặt quay lại cầm tay nải đi theo Bùi Thận.
Thấy nàng đi chậm, Bùi Thận cũng không vội, cầm áo khoác từ tay Trần Tùng Mặc, quấn kín lấy nàng, ôm ngang bế lên đặt lên yên ngựa, rồi phóng lên ngựa, vừa ôm nàng vừa phi về Phủ Quốc Công.
Thẩm Lan an phận bị Bùi Thận ôm vào lòng, dựa vào lồng ngực ấm áp của y lắng nghe tiếng tim đập tràn đầy sức sống, chỉ lặng im không biết đang nghĩ gì.
Thẩm Lan bị Bùi Thận trùm kín ôm vào Tồn Hậu Đường, đợi khi áo khoác được gỡ xuống, Thẩm Lan mới nhìn thấy đỉnh màn lụa vẽ tranh thủy mặc ngàn dặm giang sơn.
Đó là màn lụa trong phòng chính của Tồn Hậu Đường, chính tay Thẩm Lan thay mới ngày hôm qua.
Thẩm Lan nhắm mắt, nỗi hận trào dâng trong lòng, phẫn nộ hỏi: “Bùi đại nhân, dù sao ngài cũng phải cho ta một cái chết rõ ràng.”
“Chết sống cái gì, nói bậy nói bạ.” Bùi Thận cười mắng.
Y phóng ngựa thật nhanh về Phủ Quốc Công, không mặc áo tơi, trên người khó tránh dính vài hạt mưa bụi, đứng ở đầu giường, Thẩm Lan chỉ cảm thấy từng đợt khí lạnh ùa vào mặt.
“Thôi, cô muốn hỏi gì cứ hỏi.” Bùi Thận ước chừng là tâm trạng tốt, từ bi nói.
Thẩm Lan tính tình bướng bỉnh, chết cũng muốn chết cho rõ ràng: “Đại nhân có thể nói cho ta biết, ngài làm cách nào tra được tấm giấy thông hành để trống kia?” Có phải là nhờ thẩm vấn nha dịch?
Bùi Thận sao lại nói cho nàng hay thật ra thế lực Cẩm Y Vệ ở nơi nào không biết, chứ riêng Kinh đô và khu vực lân cận, Cẩm Y Vệ đã đặt nền móng suốt hơn hai trăm năm, đừng nói ra mấy việc bất hợp pháp như làm lậu giấy thông hành, cho dù là Hoàng đế đang làm gì cũng có thể tra được rõ ràng. Truyện được edit bởi Mạnh bà và đăng tải trên blog tamsinhtamthe.wordpress.com
Càng sẽ không nói với nàng, người làm giấy thông hành cho nàng vốn cũng là một Cẩm Y vệ.
“Sao ta phải nói cho cô hay?” Bùi Thận một tay bế nàng lên, nhìn chằm chằm nàng cười nói: “Cô dùng cái gì để trao đổi đây?
Tiếng nói khàn khàn, bông đùa suồng sã.
Thẩm Lan cắn răng, biết y muốn tránh né, oán hận nói: “Đại nhân không muốn nói thì đừng nói.”
Bùi Thận cười khẽ, ôm nàng vào phòng tắm.
Thẩm Lan biết lần này tránh không thoát, cố gắng tự an ủi, núi xanh còn đó sợ gì không có củi đốt. Huống chi Bùi Thận mặt mũi dễ nhìn, vai to lưng rộng, thân cao chân dài, nàng cũng đâu có lỗ.
Phòng tắm đã sớm bày sẵn nước ấm, Bùi Thận thấy nàng lạnh lùng, cũng không mấy tức giận. Chỉ cảm thấy nàng mặc đồ nam, vẻ mặt không chịu cúi đầu, tựa như nhánh hàn mai nghênh sương đón tuyết, có một phen thú vị mà thôi.
Y cười khẽ một tiếng, duỗi tay tháo đai lưng của Thẩm Lan.
Giữa làn hơi nước mịt mù, Thẩm Lan như thấy hơi nóng phả thẳng vào trái tim nàng, khiến nàng nghẹn một hơi giữa ngực, không nhả ra chịu không nổi.
Thẩm Lan không nhịn được nói: “Ngài rốt cuộc coi trọng ta chỗ nào?”
Bàn tay đặt trên đai lưng Thẩm Lan của Bùi Thận hơi ngừng lại, y thong thả ngồi xuống, cười vang nói: “Năm đó, cô trốn từ Lưu Trạch, lưu lạc tới làm nha hoàn của ta. Kể cả là cô không trốn, cuối cùng vẫn sẽ bị Lưu Cát hiến cho ta. Có thể thấy, hai người chúng ta vốn là duyên trời định sẵn.”
Thẩm Lan hơi giật mình, lạnh giọng châm chọc: “Duyên trời định sẵn gì chứ, chẳng qua là gặp sắc nảy lòng tham thôi.”
Bùi Thận bị nàng nói nghẹn lời, hạ quyết tâm đêm nay nhất định phải khiến nàng nói không ra hơi.
Y cúi đầu tháo y phục của nàng, mang nàng đi tắm gội sạch sẽ, lại ôm nàng ướt đẫm lên giường, thả dây ngọc buộc rèm lụa xuống.
Cảnh núi non trên đỉnh màn mơ mơ hồ hồ, đất trời dường như đảo ngược. Trong bóng tối mờ mờ, hồ như có công tử trên chiếu lụa, giai nhân chốn màn là (1), son phấn mồ hôi rơi ướt gối (2), chăn cồn sóng đỏ điên đảo uyên ương. (3)Ủng hộ admin bằng 1 click vào đây: link mã giảm giá sàn S
Tác giả có chuyện nói:
Cuối cùng một câu “Khỉ diên công tử…… Hồng lãng” trích dẫn tự vài đầu thơ từ, đều không phải ta viết.
Chú thích:
1) công tử trên chiếu lụa, giai nhân chốn màn là: nguyên văn “khỉ diên công tử, tú hoảng giai nhân” một câu trong Hoa gian tập tự của Âu Dương Quýnh
2) son phấn mồ hôi rơi ướt gối: nguyên văn “phấn dung hương hãn lưu sơn chẩm” trong bài Bồ Tát Man của Nữu Kiều thời Đường, tả cảnh nam nữ quấn quýt một cách ẩn ý, thuộc thể loại diễm thi
3) chăn cồn sóng đỏ điên đảo uyên ương: nguyên văn “uyên ương tú bị phiên hồng lãng” trong bài Điệp luyến hoa – Phượng thệ ngô của nhà thơ đời Tống – Liễu Vĩnh
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.