Ta Không Làm Thiếp

Chương 45

Bất Ngữ Nhẫn Đông

16/10/2023

Ba ngày kể từ sau khi Thẩm Lan bỏ trốn, Lưu Nhân cưỡi ngựa phóng nhanh mang thư đến Đại Đồng, Sơn Tây.

Lúc này, Bùi Thận đang ngồi nghiêm chỉnh trong lều quân xem tin báo, xử lý việc quân.

Y cất lời: “Mười hai ngày trước, Yêm Đáp liên hệ với huynh trưởng là Cát Nang, cùng hơn mười bộ lạc khác như bộ lạc Thái Ninh, bộ lạc Đóa Nhan, bộ lạc Thanh Hải… tới xâm phạm, đóng quân kéo dài bảy mươi dặm, nhân số lên trên dưới ba mươi vạn.”

“Sáu ngày trước, Tam Bộ Phân báo, Cát Nang tiến đến khu vực Bình Định, Thọ Dương. Quân tiên phong của Yêm Đáp chỉ thẳng vào Tuyên Phủ, Đại Đồng, Thiên Đầu, Nhạn Môn, Ninh Võ, còn lại các bộ lạc thì xâm phạm Cam Túc, Liêu Đông, Lương Châu.”

Bùi Thận dừng một chút mới tiếp: “Ba ngày trước, mười khu của trấn Kế Châu mất một, cánh trái của Tuyên Phủ đã thất thủ, may mà có quân đội kinh đô cứu viện, chưa khiến giặc Hồ Lỗ (1) xuôi nam.”

Bên trong đang ngồi có Tuần phủ, Tổng binh, Phó Tổng binh, Du Kích Tướng quân, Tham tướng, Đô Chỉ huy…… hơn hai mươi người đều lặng im không nói.

Mọi người yên lặng một lát, Tuần án Tôn Nham chắp tay nói: “Trung Thừa Đại nhân, đại quân của Yêm Đáp tiếp cận đã không phải một hai lần, việc này đã có lệ cũ, cứ theo đó mà làm là được.”

Theo lệ mà làm? Bùi Thận cười lạnh, đứng dậy nói: “Bản quan là Tuần Phủ toàn bộ Sơn Tây, Bộ Đường Đại nhân trước khi đi từng có dặn dò, chiến sự Sơn Tây tất cả đều nghe lệnh bản quan.”

Nguyên Tổng Đốc Tuyên-Đại (2) – Đoạn Nhân vì hai lần thượng tấu tố giác cha của Uyển Quý phi là Lâm Thiếu Bảo uống máu quân dẫn tới năm đó phục bộ thất bại, mà bị bắt vào tù rồi tự sát trong ngục, lấy đó chứng tỏ bản thân trong sạch. Truyện được edit bởi Mạnh bà và đăng tải trên blog tamsinhtamthe.wordpress.com

Thiên hạ chấn động, thứ dân bá tánh cũng kêu oan.

Vậy mà ngay lúc đại quân Thát Đát đến gần, Đoạn Nhân chết oan, Tuyên-Đại không ai quản lý đến độ lòng người bàng hoàng, cái tên Tuần Án Ngự sử do triều đình mới phái tới này dám dõng dạc dùng mấy chữ theo lệ mà làm để qua loa với y. Đúng là đồ bao cỏ.

Chiến sự như lửa, quân tình khẩn cấp, Bùi Thận không còn vẻ ôn hòa xưa nay, lạnh lùng nói: “Lệnh Phó Tổng binh – Thường Cao điều động ba ngàn quân du kích, kỵ binh, khách binh từ Duyên Tuy đến phía tây của Đại Đồng.”

“Cưỡi ngựa nhanh đi báo cho Tổng Đốc Kế Liêu, mời dẫn người đến Hỉ Phong, Bạch Dương Khẩu đứng chờ, phối hợp tác chiến cùng Tuyên phủ.”

“Lệnh tham tướng Đại Đồng bốn hướng đông tây trung bắc gồm Thang Hành Tư, Ôn Mậu, Tằng Hướng Chính, Cao Hòa, tự đến đóng quân ở thành Dương Hòa, thành Bình Lỗ, thành Hữu Vệ, đài Hoằng Tứ.”

“Lại lệnh cho quân đang trú ở đài Đắc Thắng, thành Uy Viễn, đài Tân Bình, thành Tỉnh Bình chia một nửa nhân thủ, đến tiếp viện các pháo đài còn lại ở các nơi.”

“Du kích Tướng Quân – Tiền Ninh lãnh ba ngàn lính du kích, đi trinh sát khu vực Khai Bình, Đại Đồng.”

“Vâng!” Mọi người đồng thanh đáp lời, từng người lĩnh mệnh mà đi

Trong nháy mắt, mọi người trong lều đều đi khỏi, chỉ còn lại có mấy Chỉ Huy Sứ của vệ sở, nhìn Bùi Thận chằm chằm.

“Trung Thừa Đại Nhân, người nào có việc nấy, vì sao chỉ chừa lại Sóc Châu Vệ bọn ta?” Thiên hộ của Sóc Châu Vệ – Hồng Bân chắp tay hỏi.

Thiên hộ của các vệ sở còn lại cũng nhao nhao la lên: “Trung Thừa bất công!”, “Mặt mũi vệ sở chúng ta biết để đâu?”, “Sao có thể để cho bọn khách binh, du kích giành trước!”

Bùi Thận nhìn đám người cười vang: “Chư quân đã dám xin chiến, Bùi Thủ Tuân ta tất liều mình theo cùng!”

Dứt lời, ném thẻ lệnh trên bàn xuống, nghiêm nghị nói: “Thiên hộ Vân Xuyên, Ngọc Lâm, Sóc Châu, Thiên Thành nghe lệnh! Mặc giáp cầm gươm, đeo thương lên ngựa, theo ta đi giết Hồ Lỗ, bảo vệ non sông!”

Nói rồi, Bùi Thận lập tức vén rèm bước đi, chúng tướng đằng sau lòng tràn đầy hào khí, ầm ầm đuổi theo.

Thân vệ Lưu Nhân đã tới doanh trại hồi lâu, nhưng trong tay không có cờ lệnh, tên lệnh, giấy lệnh, không được phép ra vào lều quân, đành chờ ở bên ngoài. Thấy Gia nhà mình bước ra, tức khắc đuổi tới thì thầm một phen, báo rằng phu nhân hạ thuốc mê trong nước mơ, trốn từ miếu đi. Truyện được edit bởi Mạnh bà và đăng tải trên blog tamsinhtamthe.wordpress.com

Bùi Thận nghe vậy, ánh mắt chợt lạnh, nhưng y giỏi nhịn xuống, lát sau trên gương mặt chỉ còn vẻ nghiêm nghị.

Hoàn toàn nhìn không ra nửa phần cáu giận.

Chúng tướng theo ra cùng đứng cạnh tò mò đánh giá, thấy vẻ mặt Bùi Thận cũng không khác thường, liền không nghi ngờ gì, chỉ nghĩ thân vệ tới bẩm việc vặt.

“Gia, bây giờ……” Lưu Nhân đang định mở miệng xin ý kiến. Bùi Thận liếc nhìn hắn một cái, quay người nhảy lên ngựa, chỉ nói: “Đã tới rồi thì vào đội Giáp đi, lên chiến trường giết địch.”

Nói xong, lệnh quân lên đường, dẫn năm nghìn nhân mã ra khỏi Đại Đồng, tiến về Tuyên Phủ.

Tuyên Phủ không còn Tổng Đốc quản lý, Tuần Phủ lại vô năng, lực lượng suy yếu, cho nên bị Yêm Đáp để mắt đến, mới qua thời gian một ngày, đã bị quân Yêm Đáp vây công hơn trăm lần.

Sườn trái suýt nữa thất thủ, sườn phải ngập tràn nguy cơ.

Chín trấn biên thành trọng yếu, gắn bó như môi với răng, che chắn lẫn nhau, cho nên Bùi Thận dẫn quân ngày đêm chạy băng băng, Tổng Đốc Kế Liêu, Tổng Đốc Thiểm Tây cũng phái tướng sĩ gấp rút tiếp viện Tuyên Phủ.



Cho dù như vậy, toàn bộ Tuyên phủ cũng đã rơi vào thế lung lay như chồng trứng sắp đổ.

Mười vạn đại quân Mông Cổ vây khốn Tuyên Phủ, cưỡng ép dân phu ngày đêm không thôi chôn chiến hào, cửa thành Tuyên Phủ vẫn khóa chặt, lăn cây, mưa tên, hai bên đánh hơn trăm trận trong một ngày, thi thể chồng chất lên, lấp đầy cả chiến hào.

Chiến hào vừa được lấp đầy, Yêm Đáp lập tức hạ lệnh, dùng xe đâm vào cổng thành, đồng thời hứa hẹn người nào thành công trước ban thưởng trăm lượng vàng. Chỉ trong chốc lát, quân Mông Cổ như hồng thủy rít gào chảy tràn về phía Tuyên Phủ.

Trên thành Đôn Bảo – Tuyên Phủ, sớm đã một mảnh tiếng kêu than, có người lính Tuyên Phủ vừa tạt gáo nước, đã bị lính Mông Cổ kéo xuống, cùng nhau ngã xuống thành mà chết. Có tên lính Mông Cổ vừa leo lên được thành đã bị cây thương dài chọc trúng, tim phổi đau đớn, hít thở chỉ thấy toàn là máu, nháy mắt bỏ mạng. Có lính Tuyên Phủ bị đá ném trúng, ngực bụng lõm vào như một cái hố to, mất mạng tại chỗ. Truyện được edit bởi Mạnh bà và đăng tải trên blog tamsinhtamthe.wordpress.com

Trên chiến trường máu thịt văng tứ tung, nơi nơi là cảnh cụt tay cụt chân, thật sự vô cùng thảm thiết.

“Trung Thừa Đại Nhân, vẫn chưa đi cứu viện sao?” Thiên hộ của Sóc Châu vệ là Hồng Bân thấy Bùi Thận hạ lệnh đóng quân ở ba mươi dặm ngoài Tuyên Phủ, rõ ràng không định cứu viện Tuyên Phủ, lòng nóng như lửa đốt: “Tên Yêm Đáp này gian trá, trong tay lại nhiều người, cho lính nghỉ tạm, thay phiên nhau công thành, dùng biện pháp xa luân chiến này là muốn tiêu hao hết binh tướng của Tuyên Phủ đây mà!”

Bùi Thận lắc đầu: “Mười vạn kỵ binh Mông Cổ, trong đó tuy có người già phụ nữ và trẻ em, thanh niên trai tráng chắc chắn cũng có bảy tám vạn, chúng ta chỉ có năm ngàn kỵ binh, đâm vào chỉ có một đường chết.”

“Chờ!” Bùi Thận trầm giọng.

Lần này chờ, lại thêm nửa canh giờ trôi qua.

Hồng Bân không nhịn được tới hỏi, Bùi Thận lại bảo hắn chờ.

Lần này chờ đến nửa ngày trôi qua, chờ đến viện binh từ Kế Châu, Liêu Đông, Thiểm Tây tất cả đều đã đến, Bùi Thận vẫn bất động như cũ.

Lại thêm nửa canh giờ, thấy Bùi Thận vẫn không nhúc nhích, Hồng Bân căm giận nói: “Rốt cuộc phải chờ tới khi nào! Các cánh viện quân khác đều đã tới, vì sao chúng ta vẫn như rùa đen rụt cổ đứng đây vậy!”

Mấy thiên hộ khác đứng bên cạnh vội túm lấy hắn, luôn miệng biện giải thay: “Trung Thừa Đại nhân chớ trách tội, đồ con dê này miệng thối lắm.”

Hồng Bân tức đến khó thở, mắng: “Sao lại là ta miệng thối! Rõ ràng là Trung Thừa tham sống sợ chết! Là cái đồ tiểu nhân hãm hại đồng bào!”

“Ngươi nói hươu nói vượn gì đó! Trung Thừa chớ giận, bọn ta dẫn hắn đi rửa ráy cho tỉnh táo đầu óc lại.” Mấy thiên hộ nhào tới định dẫn Hồng Bân đi. Truyện được edit bởi Mạnh bà và đăng tải trên blog tamsinhtamthe.wordpress.com

Hồng Bân tính cách nóng nảy, nghe vậy càng thêm cáu giận, giãy giụa chửi ầm lên: “Bùi đại nhân ở Đại Đồng, Sơn Tây ba năm, xưa nay dám đánh dám chiến, sao đến kinh đô tắm mình một chuyến, vậy mà bỗng trở thành tên quan chó má vô năng!”

Mấy thiên hộ nghe vậy sợ run cả người, ba chân bốn cẳng bịt miệng Hồng Bân lại.

Bùi Thận bị hắn chọc tức tới bật cười, nhưng y quý trọng người tài, chỉ nói: “Bản quan quản lý áo cơm của quân lính, khuyến khích trồng trọt chăn nuôi, tăng cường xây dựng doanh trại, pháo đài, tu chỉnh phòng thủ, thậm chí theo chân quân trinh sát gấp rút tiếp viện, xung phong giáp chiến với Hồ Lỗ, có từng cho thấy nửa phần e sợ?”

Lại lạnh lùng nói: “Ngươi đã nói ta tham sống sợ chết, ta đây phải xem xem ngươi lên chiến trường, có thể anh dũng giết địch, lấy được tên tuổi một người địch vạn người hay không!”

Dứt lời, quay người phóng lên ngựa, ngồi trên cao nhìn xuống: “Hôm nay năm vệ đều có mặt, cờ xí của các vệ sở bất đồng, hễ ta thấy được cờ của vệ nào sợ chiến không dám tiến, gặp trận lui về sau, ta sẽ lấy đầu thiên hộ của vệ đó mang đi tế cờ!”

Nghe vậy, mấy thiên hộ đều giật mình, nhanh nhẹn phi ngựa về chỗ, cảnh giác quản lý nhóm các bách hộ.

Mắt thấy quân lệnh truyền xuống tầng tầng lớp lớp, Bùi Thận lúc này mới trầm giọng: “Truyền lệnh toàn quân! Gấp rút tiếp viện Tuyên Phủ!”

Lúc này, ngoài thành Tuyên Phủ đã hỗn loạn, du kích Kế Châu, khách binh Liêu Đông, nghĩa quân Thiểm Tây, quân vệ sở Tuyên Phủ cùng đại quân Mông Cổ quấn lấy nhau thành đoàn.

Toàn bộ chiến trường, cờ xí các màu che rợp trời, binh lính tuân theo kinh nghiệm huấn luyện, tai chỉ nghe tiếng chiêng trống hiệu lệnh, mắt chỉ nhìn màu cờ. Theo cờ lệnh, bộ binh ở giữa, kỵ binh hộ vệ hai bên, dùng súng pháo quấy phá đội hình của Mông Cổ, sau đó mới xung phong cận chiến.

Nhưng giáp chiến quá lâu, thế trận nguyên bản dần dần bị đảo loạn.

Các bộ dần chia làm những đội nhỏ mấy chục người thậm chí mười mấy người, đánh lén lẫn nhau. Quá đông, quá hỗn loạn, không ai nhìn rõ thế cục ra sao, ai ai cũng nóng ruột nhưng không thể làm gì, chỉ có thể liều mình giết địch.

Kỵ binh của Bùi Thận vừa đến, tiến quân thần tốc như sói hổ, gặp được quân Mông Cổ, lập tức hai người phân thành một tổ, dùng đao chém chết, dùng mã sóc đâm vào.

Không chỉ thế, y còn lệnh chúng tướng sĩ hô to “Quân phòng thủ Đại Đồng đã tới!”, “Quân phòng thủ Đại Đồng đã tới!”

Người trên chiến trường trở nên phấn chấn, nhưng binh mã Mông Cổ tố chất rất cao, chỉ hơi do dự một lát, lại tiếp tục xung phong tiến lên. Truyện được edit bởi Mạnh bà và đăng tải trên blog tamsinhtamthe.wordpress.com

Hai bên sĩ khí tăng vọt, chiến cuộc vẫn căng thẳng như cũ, mục tiêu của Bùi Thận rất rõ ràng, mang hơn trăm thân vệ hướng thẳng về phía cờ trung quân của Yêm Đáp.

Chốc lát sau, lại có một đội ngũ khác chạy gấp đến tiếp viện, Bùi Thận vốn chỉ lưu lại hơn ngàn nhân mã, lại cố tình hô lớn: “Cứu viện tới!”, “Cứu viện tới!”

Thêm lúc nữa, lại có một nhóm viện binh khoảng năm trăm nhân mã chạy đến.

Trông thấy từng đợt viện binh kéo đến liên tiếp, sĩ khí bên ta tăng vọt, còn Mông Cổ bắt đầu có dấu hiệu tan rã.



Bùi Thận không hề hay biết kế sách đã phát huy hiệu quả, không ngừng liều chết xông về hướng quân Yêm Đáp.

Chiến trường lúc này đã vô cùng hỗn loạn, Yêm Đáp nhìn quanh bốn phía, quanh mình dù có thân vệ yểm hộ, trông thấy Bùi Thận, nhưng cũng không thể làm gì được. Vì trước mặt không chỉ có quân Mông Cổ, mà còn có quân của Tuyên Phủ.

Bùi Thận dưới sự yểm hộ của thân vệ, tìm một vị trí không xa không gần, lấy nỏ đeo trên lưng xuống, vừa cưỡi ngựa vừa kéo nỏ, nhắm chuẩn…

Thân vệ của Yêm Đáp thấy có người nhắm bắn Khả Hãn của mình, lập tức nhào người lên, hô to: “Khả Hãn nhanh tránh ra!!”

Mũi tên gào thét lao đi ——

Cột cờ trung quân của Mông Cổ ngã xuống.

Yêm Đáp lập tức quay đầu nhìn, khuôn mặt biến sắc, duỗi tay muốn đỡ cán cờ: “Nhanh! Nhanh nâng cờ lên!”

Không còn kịp nữa, thân vệ của Bùi Thận lập tức hô lên: “Yêm Đáp đã chết! Yêm Đáp đã chết!”

Viện quân của địch kéo đến từng đợt, quân Mông Cổ vốn đã khiếp sợ âu lo, lúc này lại nghe Khả Hãn đã chết, quân Mông Cổ ngẩng đầu nhìn lên, không hề trông thấy cờ lớn của Yêm Đáp nữa, trong lòng sợ hãi khiến đội hình bỗng chốc tan đàn xẻ nghé.

Ngàn dặm đê lớn, vì tổ kiến mà sụp. Một góc quân Mông Cổ tan tác rồi, cho dù Yêm Đáp tiếp tục dựng cờ lên, cũng không còn kịp nữa.

Thế tan tác, như lửa rừng chÁy lan ra đồng cỏ.

Bùi Thận dẫn kỵ binh liều chết lao lên, đánh cho quân Mông Cổ xé nhỏ ra, bị các nhóm viện quân xúm lại như tằm ăn kén mà đánh sạch.

Yêm Đáp thấy thế lớn đã mất, nhanh chóng ra quyết định thu binh, dưới sự bảo hộ của thân vệ gấp rút thối lui. Mười vạn đại quân Mông Cổ bị đánh tơi bời, đua nhau tháo chạy.

Bùi Thận lệnh người nổi trống, tiếng trống làm tăng tinh thần, chúng tướng sĩ lần nữa cắn chặt quân Mông Cổ đánh cú chót, lúc này mới chịu thu binh.

Giờ này, trên áo giáp của Bùi Thận vết máu đã bắt đầu khô lại, đóng thành từng mảng đen kịt, tỏa mùi tanh hôi nồng nặc khiến người buồn nôn.

“Nhờ ơn cứu giúp của Trung Thừa Đại Nhân, vô cùng cảm kích.” Tổng binh Tuyên Phủ – Cao Dung tắm máu chiến đấu hăng hái, may mắn giữ lại một mạng, cánh tay phải bị trúng mũi tên, cố nén đau đớn tiến đến hàn huyên. Truyện được edit bởi Mạnh bà và đăng tải trên blog tamsinhtamthe.wordpress.com

Sau trận này, Bùi Trung Thừa sợ là lại tiến thẳng lên mây cao, lại thêm đối phương đã cứu hắn một mạng, còn tặng chiến công này cho hắn, chức quan của y lại còn cao hơn hắn, Cao Dung tất phải tới gặp Bùi Thận trước rồi mới chịu đi trị thương sau.

“Cao đại nhân không cần khách khí, mau mau đi trị thương.” Bùi Thận ôn hòa nói.

Chỉ qua thời gian một câu nói, trước mặt Bùi Thận đã tề tựu các vị Tổng binh do các Tổng đốc phái tới.

Cao Dung cố nén đau đớn nói: “Hôm nay cảm phiền chư vị gấp rút tiếp viện Tuyên Phủ, Cao mỗ tại đây cảm tạ.”

“Cao Tổng binh khách khí.”

“Tuyên-Đại và Kế Liêu vốn là gắn bó như môi với răng, nên vậy.”

Mọi người khách khí vài câu, Cao Dung lúc này mới nói: “Ta đã phái người chuẩn bị nước ấm, rượu ngon và thức ăn, mong chư vị chớ có ghét bỏ.”

Mọi người cũng không chối từ, được thủ hạ của Cao Dung dẫn vào phủ Tổng binh.

Trong đó có Tổng binh Tưởng Duệ do Tổng đốc Kế Liêu phái tới, vừa đi vừa khen: “Trận này không thể không kể tới công của Trung Thừa đại nhân, hạ quan trước tiên chúc mừng ngài.”

Bùi Thận cười cười, chắp tay hiền hòa: “Trận này đều nhờ tướng sĩ dùng tính mạng đổi lấy, chư vị ra sức hỗ trợ, bản thân ta chỉ là cố góp chút sức lực yếu ớt mà thôi.”

Lời này nói ra, mọi người sôi nổi cười rộ lên. Người này nói Bùi đại nhân quá khiêm tốn, người kia nói Bùi đại nhân kế sách hay. Mỗi người chen nhau nịnh hót, hót ra một cảnh hòa thuận vui vẻ.

Tưởng Duệ không ngăn được lòng cảm thán: “Lần này thắng lớn, Trung Thừa đại nhân chắc hẳn sẽ được triệu về kinh đô lãnh thưởng. Nhắc tới mới nhớ, ta cũng đã bảy tám năm chưa về kinh, cũng không biết cảnh sắc kinh đô lúc này thế nào?”

Về kinh? Bùi Thận nghĩ đến đây, cười lạnh một tiếng, vào phủ Cao Tổng binh tắm gội thay quần áo.

Chú thích:

1 Hồ lỗ: tức quân Hung Nô, cách gọi Hồ Lỗ phổ biến ở thời Tần, Hán

2 Tuyên-Đại: Tuyên Phủ và Đại Đồng

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
đấu phá thương khung

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Ta Không Làm Thiếp

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook