Chương 111: Món quà
Bất Ngữ Nhẫn Đông
11/06/2024
Thẩm Lan dù chưa nhận lời thành hôn với Bùi Thận, nhưng lại không thể từ chối việc đến kinh đô một chuyến. Bởi vì Bùi Thận muốn dẫn Triều Sinh đi gặp Bùi Kiệm.
“Ngài là phụ thân của Triều Sinh, sẽ chăm sóc cho nó thật tốt.” Điểm này Thẩm Lan rất là tin tưởng Bùi Thận, “Đã thế, ta không đi theo làm gì.”
Bùi Thận chẳng biết làm sao, nghĩ bụng nàng đúng là bướng bỉnh, đành phải đổi cách khác để thuyết phục.
“Nàng cho dù không vì Triều Sinh, thì cũng suy nghĩ cho bản thân mình chứ.” Bùi Thận khuyên: “Việc chọn lọc và gây giống cây trồng bởi chịu ảnh hưởng khí hậu khác nhau giữa hai miền nam bắc, ở phía nam là cây quýt, trồng phía bắc lại thành cây chỉ, cực kì khác xa. Nàng ít gì cũng cho một nhóm cấp dưới tới kinh đô, phối hợp với quan nông nghiệp ở địa phương để xem xem hạt giống có thể thích nghi với khí hậu phương bắc không mới được.”
Thẩm Lan ngẫm nghĩ một lát cũng có lý, nàng bèn gật đầu, cười nói: “Đúng là mồm mép.”
Bùi Thận nghẹn lời, nghĩ bụng chẳng biết mình phải sắm vai gã sai vặt đến bao giờ mới khiến nàng nguôi giận, chẳng lẽ phải làm đủ ba năm thật sao?
Nghĩ đến đây, y không khỏi há mồm: “Đến kinh đô rồi, nàng chắc không định ra ở quán trọ đâu nhỉ?”
Thẩm Lan ngẩn người, nàng chưa nghĩ đến việc này. Lại thấy Bùi Thận dù chưa lộ vẻ gì, mà đôi mắt nhìn nàng sáng quắc. Thẩm Lan cười khẽ, cố ý nói: “Ta chưa nghĩ tới.”
Bùi Thận hơi sững lại, buồn cười đáp: “Nàng sao lại chưa nghĩ tới? Rõ ràng là muốn trêu ghẹo ta thôi.”
Thẩm Lan từ tốn à một tiếng, biết tỏng Bùi Thận chắc chắn không cho nàng trọ lại bên ngoài. Huống chi thiên hạ vừa ổn định lại, nàng dẫn theo Triều Sinh cũng không yên tâm ở trọ chốn kinh đô lạ nước lạ cái, cho nên nàng không phản đối Bùi Thận làm gì.
Đến lúc đó vào ở tạm cái phòng cho khách trong phủ Quốc công là được.
Có mục tiêu mới, Thẩm Lan tập trung tinh thần điều động nhóm cấp dưới còn độc thân theo nàng đi kinh đô, lại gói ghém đồ đạc quà cáp để theo chân Bùi Thận lên thuyền quan tiến về kinh.
Đi từ Hồ Quảng vòng qua Nam Kinh, rồi từ Long Đàm, Qua Châu, Hàn Câu… đi theo hướng bắc về kinh đô.
Triều Sinh chưa từng ngồi thuyền to thế này, cũng chưa bao giờ đi xa đến vậy. Cậu nhóc mỗi sáng sớm vội vàng rửa mặt, rồi ra mũi tàu tròn mắt trông ra ——
Ngắm bầu trời cùng sắc nước một màu xanh biếc, núi xa thấp thoáng hai bên bờ. Ban ngày ngàn cánh buồm chen chúc, ban đêm trăm con tàu đua nhau. Sau đó cậu nhóc được Bùi Thận ôm vào lòng, lắng tai nghe y kể về văn hóa, tập tục các nơi.
“Dương Châu nổi tiếng về muối. Lợi nhuận từ muối và sắt là cực kỳ quan trong đối với thuế triều đình.. Chính muối, dư muối, sở muối … rất là hỗn loạn. Thực chất chính muối mới là……”
“Từ Châu vang danh thiên hạ về ngựa, xe. Nơi đây là nút thắt giao thông quan trọng, từ Quảng Đông, Chiết Giang, Phúc Kiến, Giang Tây… đi về phía bắc, đa phần đều sẽ tụ lại ở Từ Châu.”
“Huyện Võ Thanh được xưng kinh đông đệ nhất trấn, hàng năm tàu thuyền chở hàng đều sẽ neo đậu tại đây, nắm được nơi này đồng nghĩa với việc nắm được tuyến giao thông đường thủy trọng yếu.”
……
Đến khi Thẩm Lan cùng Bùi Thận tới được kinh đô, Triều Sinh đã rất quen thuộc với Bùi Thận rồi. Tuy vẫn không chịu gọi cha nhưng vẻ mặt dễ nhìn hơn trước nhiều. Đôi khi trước mặt Thẩm Lan, nó cũng chịu để Bùi Thận dắt tay hoặc là ôm một cái.
“Tới rồi.” Bùi Thận ghìm cương ngựa, đỡ Thẩm Lan từ xe ngựa xuống dưới.
Thẩm Lan nắm tay Triều Sinh, lần nữa đứng trước cổng lớn của phủ Ngụy Quốc công. Những hồi ức nàng có tại nơi này cũng không đẹp đẽ gì mấy, giờ đây thăm lại chốn cũ, gương mặt nàng không khỏi nhuốm vẻ suy tư.
Mấy năm lửa binh kéo dài ở phương bắc tất nhiên cũng lan đến phủ Quốc công, cho nên có một phần nhỏ của nó đã bị chiến tranh làm hư hỏng. Nhưng năm đó Hoàng đế Đại Thuận ban phủ Ngụy Quốc công cho triều thần, người này đã từng tu sửa tòa phủ, thế cho nên phủ Ngụy Quốc công vẫn tráng lệ huy hoàng như cũ.
Triều Sinh ngước lên nhìn cái cổng chào cao sừng sững, cửa sơn son thếp vàng, đinh đồng vòng thiếc……
“Cao ghê.” Triều Sinh ngạc nhiên trầm trồ.
Bùi Thận đã có sáu bảy năm chưa về nhà, lần nữa trở về, tâm trạng y vốn dĩ không tệ, mỉm cười nói: “Ít nữa dẫn con tới cổng Chính Dương, còn cao hơn ở đây nhiều.”
Triều Sinh ồ phá lên một tiếng, gật gật đầu.
Bùi Thận cười bế nó lên, nắm tay Thẩm Lan, dẫn nàng bước vào phủ.
Vòng qua bức ảnh bích, sảnh ngoài, gian giữa, men theo hành lang chéo tay, thấy hiện ra trước mắt những đình đài lầu gác, hoa thơm cỏ lạ, tùng bách biếc xanh.
Vào được Nam Sơn Đường, đã thấy lão tổ tông, thúc bá thím, huynh đệ tỷ muội đều có mặt.
Bùi Kiệm chưa lên ngôi, chưa tiện đón cả nhà già trẻ vào ngụ trong hoàng cung, nên tạm thời an trí mọi người tại phủ Ngụy Quốc công, đợi sau khi lên ngôi sẽ sách phong cùng lúc với chia nơi ở. Còn bản thân ông thì ngày đêm bận bịu việc công, vùi đầu giữa đống công văn, thậm chí không có thời gian tham gia tiệc tẩy trần đón con trai về kinh.
Thấy Bùi Thận bế đứa trẻ, nắm tay một nữ nhân bước vào, tất cả mọi người trong sảnh đều ngạc nhiên.
Nàng kia búi tóc thiêu tâm, bên trên cắm một chiếc trâm hoa lan bằng bạch ngọc, phía trên mặc áo sam lụa trắng, phía dưới là váy lụa Sơn Tây viền xanh thẫm, eo đeo dải lụa hoa mai phối vòng bạch ngọc. Tóc mây má đỏ, môi hồng mắt biếc, dáng người lả lướt yêu kiều, khí độ thong dong thoải mái.
Ở đây dù là nha hoàn bà vú, hay là các chủ nhân trong phủ, đều đã có rất nhiều người từng gặp Thẩm Lan, biết nàng chính là nha hoàn Thấm Phương năm đó. Lúc này họ quay mặt nhìn nhau, không biết nên nói gì cho phải.
Lão tổ tông tuy cũng nhận ra, nhưng bà đã lớn tuổi, không muốn bóc mẽ trước mặt đông đủ mọi người. Thêm chi biết mình không quản lý nổi Bùi Thận, thôi thì để cha mẹ nó ôm mối phiền não này đi.
Nghĩ đến đây, lão tổ tông thân thiết hỏi: “Có phải Triều Sinh đấy không nhỉ?”
Triều Sinh trước nay gặp người xa lạ luôn mỉm cười, bình thường hiếm khi nhăn nhó cùng ai. Lại thêm tuổi nhỏ đã biết mang quà cáp đi thăm hỏi để lấy lòng hàng xóm láng giềng, nên lúc này thấy cùng lúc nhiều người lạ như vậy cậu nhóc cũng chưa hề tỏ ra sợ sệt.
Nó nhảy xuống khỏi vòng tay Bùi Thận, nhanh như chớp phi đến trước mặt lão tổ tông, để yên cho đôi tay khô gầy của bà vuốt v e gương mặt mình, cười hì hì nói: “Con tên là Triều Sinh.”
Lão tổ tông lớn tuổi, rất là ưa thích trẻ con. Bà cười cong cong đôi mắt, luôn miệng hô nha hoàn lấy cái khóa trường mệnh bằng vàng ròng tới, một hai phải đeo lên cho Triều Sinh.
Triều Sinh bản năng nhìn lại Thẩm Lan, thấy nàng không cản, lúc này mới để tùy nha hoàn đeo khóa lên cho mình, không quên há mồm nói ngọt: “Cảm ơn lão tổ tông.”
Lão tổ tông lập tức cười rộ lên, chọt nhẹ chóp mũi Triều Sinh.
Đại thái thái tuy không thích Thẩm Lan, cảm thấy nàng giống hồ ly tinh. Nhưng thấy Triều Sinh lanh lợi như vậy, bà cũng vui mừng nói: “Mau tới đây, để ta ngắm nghía xem nào.”
Triều Sinh không quen bà, ngẩng đầu hỏi: “Là đại thái thái đấy chăng?”
“Đúng rồi.” Dù sao cũng là cháu trai ruột thịt, Đại thái thái cho dù hơi bất công, nhưng sao lại không thương cho được. Bà ôm chầm lấy nó, vừa xót nó sống bên ngoài vất vả, vừa hô người dâng quần áo, đồ chơi lên.
Triều Sinh không thiếu những thứ này, nhưng vẫn nhận tấm lòng của Đại thái thái, mỉm cười nói: “Cảm ơn Đại thái thái.”
Vì thế mọi người đều cười rộ lên, có người thấy nó còn nhỏ, bèn trêu: “Triều Sinh ôm nhiều quà cáp về thế này, vậy có cái gì làm quà đáp lại không?”
Triều Sinh nhanh mồm dẻo miệng: “Đâu phải con chủ động đòi quà cáp chi đâu. Đấy là người lớn tặng, không tiện từ chối mà.”
Đứa bé sáu tuổi mà mở miệng đối đáp chẳng khác gì người lớn, khiến nữ quyến trong nhà ai nấy cầm khăn che miệng cười rộ lên, vài người cười tới mức nghiêng trái ngã phải.
Những người chung quanh cũng sôi nổi góp lời. Nhị thái thái trước nay lanh mồm lanh miệng, vừa vò nắn gương mặt múp míp của Triều Sinh, vừa dí dỏm nói: “Ai da ơi, đứa nhỏ này sao mà tinh ranh đến thế.”
Mấy người con trai lẫn con dâu của Nhị thái thái đa phần cũng mang tính cách như vậy, bây giờ sôi nổi đáp lời “Thật là một bé trai thông minh.”, “Tiểu công tử sao mà kháu khỉnh hoạt bát.”
Tam lão gia ưa đọc sách làm văn cùng Tam thái thái nhã nhặn lịch sự lâu nay không có con trai, chỉ mỗi hai cô con gái nhỏ tuổi chưa gả chồng, cũng tặng một cái nghiên mực, hai cây bút lông Hồ Châu và vài cái túi tiền tự thêu.
Tứ lão gia qu·a đ·ời nhiều năm, goá phụ Tứ thái thái mấy năm nay không có Tứ lão gia, tâm trạng thoải mái hơn nhiều, hôm nay dẫn Mẫn ca nhi cùng vợ, Vân tỷ nhi và con rể cùng tới chào hỏi.
Quà mừng nối đuôi nhau, cả sảnh đều chìm trong tiếng nói cười rộn rã. Không ai ngốc đến độ mặt nặng mày nhẹ với Thẩm Lan và Triều Sinh. Mà cho dù thực sự có người nói lỡ, cũng nhanh chóng bị những người khác xen mồm lấp đi.
Thẩm Lan mỉm cười. Mà Triều Sinh làm nũng làm nịu, cơ hồ thu hút toàn bộ ánh mắt của mọi người. Mấy đứa bé thường ngày được cưng chiều nhất nhà như Bùi Duẫn con cả của Bùi Hồn, Bùi Thiên con út của Bùi Mẫn… đều bị cha mẹ giữ chặt, vẻ mặt phụng phịu ngồi trên ghế đong đưa hai chân.
Nhất là Bùi Duẫn. Trẻ con chừng năm sáu tuổi, đúng vào độ tuổi người ghét chó chê. Nó cứ một mực muốn với lên mấy chiếc bàn trúc thật cao, bởi trên bàn có bày táo cổng Diêu Phường, quýt Đường Tê, cùng với long nhãn Triều Châu.
Ngặt nỗi tay Bùi Duẫn ngắn cũn, thấy với không tới, nó cũng không chịu kêu nha hoàn, chỉ cố gắng rướn người ngả sang một bên. Thẩm Lan sợ ngã ghế khiến nó té khỏi ghế, nàng bèn đẩy mâm đựng trái cây lại gần.
Nhưng ngẫm lại, long nhãn và táo đều là món có hạt cả. Cho con của người khác ăn thì không nên, sợ không an toàn, nàng bèn lựa quả quýt đưa sang.
Bùi Duẫn mỉm cười nhìn nàng, vươn tay định nhận lấy.
“Bốp ——”
Thê tử của Bùi Hồn là Tề Diệu Nương thấy trái quýt đưa tới, theo bản năng đánh tay Bùi Duẫn một cái.
Thẩm Lan ngẩn ra, không rõ Tề Diệu Nương vì sao lại đánh con mình, lại vì sao đánh rồi liền tái mặt như vậy, trông cứ ngỡ vừa bị Thẩm Lan đánh xong.
“Mẹ!” Bùi Duẫn ấm ức xoa xoa tay phải, nước mắt lưng tròng.
Nghe tiếng Bùi Duẫn hô lên, mọi người đồng thời trông lại ——
Bùi Thận vốn để mắt đến Thẩm Lan, thấy Tề Diệu Nương tỏ vẻ ta đây như vậy, mặt y sầm xuống. Không tiện quát mắng Tề Diệu Nương, y liền lạnh lùng liếc nhìn Bùi Hồn.
Bùi Hồn thầm than xui xẻo, vừa định mở miệng bịa cái cớ cho qua. Nhưng bị ánh nhìn rét căm của đại ca chiếu tới, hắn vốn sẵn e sợ Bùi Thận, lại thêm tình huống xảy ra đột nhiên, nghĩ mãi cũng không bịa được gì.
Cuối cùng vẫn là Thẩm Lan nở nụ cười giảng hoà: “Diệu Nương làm đúng lắm. Là ta lỡ quên trẻ con không ăn được long nhãn.”
Triều Sinh lập tức mím môi. Nó từ khi lên ba đã biết ăn nho bỏ vỏ, ăn long nhãn nhả hạt.
Cái tên Bùi Duẫn này, đúng là ngốc nghếch!
Thẩm Lan làm dịu bầu không khí, mọi người cũng thay phiên cười rộ lên, định bụng cứ thế bỏ qua chủ đề này, tiếp tục không khí hài hòa ban nãy.
Tề Diệu Nương tuy tự cao rằng mình là đích nữ phủ Quốc công, cảm thấy thân phận Thẩm Lan thấp kém lại sắp làm Hoàng Hậu, sau này bản thân phải quỳ lạy dập dầu trước nàng, cho nên ôm trong lòng chút ít phản cảm, hơn thua, ganh ghét. Nhưng thấy đại bá thương yêu nàng đến vậy, Tề Diệu Nương không muốn đắc tội với Thẩm Lan.
Nàng vội vàng giải thích: “Duẫn ca nhi rất là thích ăn long nhãn, trước đó từng hóc hạt long nhãn tận hai lần. Ban nãy tẩu tẩu đưa quýt mà ta tưởng nhầm thành long nhãn, nên mới đánh tay Duẫn ca nhi, chứ không có ý xấc xược gì với tẩu tẩu cả.”
Thẩm Lan đỡ trán, nghĩ bụng cô nương này nhìn sáng sủa, vậy mà lại là đứa khờ. Lời giải thích này khác nào vạch trần cái cớ giảng hòa ban nãy của Thẩm Lan chứ.
Quả nhiên, sắc mặt Bùi Thận càng khó coi hơn, y lạnh lùng nói: “Nếu đã là hiểu lầm, vậy xin lỗi tẩu tẩu của muội một tiếng là được.”
Thẩm Lan bụng nghĩ còn chưa thành hôn, tẩu tẩu đâu ra chứ. Nhưng lúc này nàng không tiện bác lời Bùi Thận, bèn cười xòa nói: “Có gì to tát đâu.” Dứt lời, nàng quay sang trêu Bùi Duẫn: “Duẫn ca nhi lát nữa lột quýt thì cho ta một múi có được không?”
Tề Diệu Nương vội vàng hích Bùi Duẫn, Bùi Duẫn rốt cuộc nghe lời mẹ, thò tay cầm trái quýt định lột vỏ.
Mọi người chỉ chờ nó lột xong rồi sẽ khen một câu “Duẫn ca nhi thật là hiếu thảo với người lớn”, coi như cho qua việc này.
Ai ngờ đúng lúc đó, Đại thái thái nhíu mày nói: “Cô có thân phận gì, sao có thể bảo Duẫn ca nhi lột quýt cho cô ăn được?”
Cả sảnh yên tĩnh đến độ nghe được tiếng kim rơi.
Thẩm Lan ngẩn người, định mỉm cười phớt lờ cho qua ——
Triều Sinh lại quay đầu nhìn thẳng Đại thái thái, nó mím môi rồi buông ra, cười hì hì nói: “Đại thái thái, ngài ban nãy còn bảo con cùng Duẫn ca nhi là huynh đệ, sau này phải thân thiết hòa thuận. Vậy Duẫn ca nhi không thể lột quýt cho mẹ con ăn, sau này có phải con cũng không cần lột quýt cho Nhị thúc Nhị thẩm?”
Đại thái thái phản bác: “Cái đó khác! Con là lứa nhỏ, phải hiếu thảo với người lớn.”
Nụ cười trên gương mặt Triều Sinh nhạt xuống, nó ngẩng đầu, ngọt ngào đáp: “Vậy ư? Vậy về sau con nhất định sẽ hiếu thảo với Nhị thúc Nhị thẩm.”
Bùi Hồn cùng Tề Diệu Nương hơi tái mặt. Những người trong sảnh cũng ngạc nhiên bất ngờ. Không ai đoán được Triều Sinh mới sáu tuổi lại có thể nói ra những lời như thế.
Triều Sinh là con trai duy nhất của Thận ca nhi. Chỉ cần Bùi Thận không có con trai khác, Triều Sinh chính là Hoàng đế đời kế kế tiếp. Nếu nó không vừa mắt Hồn ca nhi cùng Diệu Nương……
Đại thái thái hơi bất công chút nhưng cũng không hề ngốc. Bà tỉ mỉ dò xét Triều Sinh, nhưng đứa bé này đã chạy đến cạnh Thẩm Lan, hết sức chăm chú cúi đầu lột quýt cho Thẩm Lan. Chẳng rõ nó đã ghi thù rồi, hay chỉ là ngơ ngác nghe lời người lớn nói.
Đại thái thái ngó trái ngó phải cũng không nhìn ra được gì. Còn gương mặt Bùi Thận sớm đã chuyển màu đen kịt.
Y lăn lộn chốn quan trường nhiều năm, khuôn mặt tăm tối khiến tất cả im thin thít không một tiếng động, ai nấy trống ngực đập thình thịch.
“Thẩm Lan là thê tử của ta, thấy nàng cũng hệt như thấy ta.” Bùi Thận lạnh lùng nói: “Huống hồ Khổng Dung còn biết nhường lê cho anh em cùng lứa. Duẫn ca nhi làm cháu, lột quả quýt cho bá mẫu ăn thì có vấn đề gì?”
Dứt lời, y khom người nói: “Mẫu thân, chúng ta tàu xe mệt nhọc, không biết Tồn Hậu Đường đã dọn dẹp xong xuôi rồi chứ?”
Đại thái thái giận đến xanh mặt, Bùi Hồn vội đáp: “Xong cả rồi! Mẹ ngày ngày trông chờ đại ca trở về kia mà!” Nói rồi, hắn cố gắng nháy mắt ra dấu với Bùi Thận, hận một nỗi sao y chưa chịu thốt ra lời dễ nghe.
Bùi Thận dù sao cũng làm quan lâu ngày, quen giao tiếp với người khác. Y thấy mẫu thân giận đến vậy, lại thêm trước mặt đông người nhiều miệng, y không muốn gánh cái danh bất hiếu, thế là cũng thuận theo nói: “Là con trai không đúng, mới khiến mẫu thân tức giận.”
Bùi Hồn cùng Tề Diệu Nương vây quanh Đại thái thái, người bưng trà đổ nước, người vỗ lưng vuốt ngực, Đại thái thái bấy giờ mới thở ra một hơi, cầm khăn nức nở nói: “Thận ca nhi, ta không dạy được con! Con đi đi, để cha con dạy dỗ!”
Bùi Hồn cùng Tề Diệu Nương vây quanh Đại thái thái, giống ba người trong một gia đình.
Thừa ra Bùi Thận đứng đằng trước, chẳng hề liên quan.
Thẩm Lan thấy cảnh này, lòng không khỏi xót thương cho Bùi Thận. Nàng tập trung tinh thần, cười nói với y: “Không phải có mang quà về tặng cho Đại thái thái sao? Sao chưa dâng lên?”
Hệt như nhiều năm trước nàng lần đầu tới phủ Ngụy Quốc công, cúi đầu thấp giọng nói tặng quà, nhằm làm dịu đi sự xa lạ nhiều năm giữa Đại thái thái cùng Bùi Thận.
Nhưng năm đó chỉ làm dịu đi không khí xấu hổ nhất thời, giờ đây sáu năm đã qua, mọi thứ vẫn không hề thay đổi, cũng chỉ là giải pháp tạm thời mà thôi.
Quả nhiên, Đại thái thái nhận lấy quà từ Bùi Thận. Một buổi tiệc tẩy trần, cứ thế đơn điệu chấm dứt.
“Ngài là phụ thân của Triều Sinh, sẽ chăm sóc cho nó thật tốt.” Điểm này Thẩm Lan rất là tin tưởng Bùi Thận, “Đã thế, ta không đi theo làm gì.”
Bùi Thận chẳng biết làm sao, nghĩ bụng nàng đúng là bướng bỉnh, đành phải đổi cách khác để thuyết phục.
“Nàng cho dù không vì Triều Sinh, thì cũng suy nghĩ cho bản thân mình chứ.” Bùi Thận khuyên: “Việc chọn lọc và gây giống cây trồng bởi chịu ảnh hưởng khí hậu khác nhau giữa hai miền nam bắc, ở phía nam là cây quýt, trồng phía bắc lại thành cây chỉ, cực kì khác xa. Nàng ít gì cũng cho một nhóm cấp dưới tới kinh đô, phối hợp với quan nông nghiệp ở địa phương để xem xem hạt giống có thể thích nghi với khí hậu phương bắc không mới được.”
Thẩm Lan ngẫm nghĩ một lát cũng có lý, nàng bèn gật đầu, cười nói: “Đúng là mồm mép.”
Bùi Thận nghẹn lời, nghĩ bụng chẳng biết mình phải sắm vai gã sai vặt đến bao giờ mới khiến nàng nguôi giận, chẳng lẽ phải làm đủ ba năm thật sao?
Nghĩ đến đây, y không khỏi há mồm: “Đến kinh đô rồi, nàng chắc không định ra ở quán trọ đâu nhỉ?”
Thẩm Lan ngẩn người, nàng chưa nghĩ đến việc này. Lại thấy Bùi Thận dù chưa lộ vẻ gì, mà đôi mắt nhìn nàng sáng quắc. Thẩm Lan cười khẽ, cố ý nói: “Ta chưa nghĩ tới.”
Bùi Thận hơi sững lại, buồn cười đáp: “Nàng sao lại chưa nghĩ tới? Rõ ràng là muốn trêu ghẹo ta thôi.”
Thẩm Lan từ tốn à một tiếng, biết tỏng Bùi Thận chắc chắn không cho nàng trọ lại bên ngoài. Huống chi thiên hạ vừa ổn định lại, nàng dẫn theo Triều Sinh cũng không yên tâm ở trọ chốn kinh đô lạ nước lạ cái, cho nên nàng không phản đối Bùi Thận làm gì.
Đến lúc đó vào ở tạm cái phòng cho khách trong phủ Quốc công là được.
Có mục tiêu mới, Thẩm Lan tập trung tinh thần điều động nhóm cấp dưới còn độc thân theo nàng đi kinh đô, lại gói ghém đồ đạc quà cáp để theo chân Bùi Thận lên thuyền quan tiến về kinh.
Đi từ Hồ Quảng vòng qua Nam Kinh, rồi từ Long Đàm, Qua Châu, Hàn Câu… đi theo hướng bắc về kinh đô.
Triều Sinh chưa từng ngồi thuyền to thế này, cũng chưa bao giờ đi xa đến vậy. Cậu nhóc mỗi sáng sớm vội vàng rửa mặt, rồi ra mũi tàu tròn mắt trông ra ——
Ngắm bầu trời cùng sắc nước một màu xanh biếc, núi xa thấp thoáng hai bên bờ. Ban ngày ngàn cánh buồm chen chúc, ban đêm trăm con tàu đua nhau. Sau đó cậu nhóc được Bùi Thận ôm vào lòng, lắng tai nghe y kể về văn hóa, tập tục các nơi.
“Dương Châu nổi tiếng về muối. Lợi nhuận từ muối và sắt là cực kỳ quan trong đối với thuế triều đình.. Chính muối, dư muối, sở muối … rất là hỗn loạn. Thực chất chính muối mới là……”
“Từ Châu vang danh thiên hạ về ngựa, xe. Nơi đây là nút thắt giao thông quan trọng, từ Quảng Đông, Chiết Giang, Phúc Kiến, Giang Tây… đi về phía bắc, đa phần đều sẽ tụ lại ở Từ Châu.”
“Huyện Võ Thanh được xưng kinh đông đệ nhất trấn, hàng năm tàu thuyền chở hàng đều sẽ neo đậu tại đây, nắm được nơi này đồng nghĩa với việc nắm được tuyến giao thông đường thủy trọng yếu.”
……
Đến khi Thẩm Lan cùng Bùi Thận tới được kinh đô, Triều Sinh đã rất quen thuộc với Bùi Thận rồi. Tuy vẫn không chịu gọi cha nhưng vẻ mặt dễ nhìn hơn trước nhiều. Đôi khi trước mặt Thẩm Lan, nó cũng chịu để Bùi Thận dắt tay hoặc là ôm một cái.
“Tới rồi.” Bùi Thận ghìm cương ngựa, đỡ Thẩm Lan từ xe ngựa xuống dưới.
Thẩm Lan nắm tay Triều Sinh, lần nữa đứng trước cổng lớn của phủ Ngụy Quốc công. Những hồi ức nàng có tại nơi này cũng không đẹp đẽ gì mấy, giờ đây thăm lại chốn cũ, gương mặt nàng không khỏi nhuốm vẻ suy tư.
Mấy năm lửa binh kéo dài ở phương bắc tất nhiên cũng lan đến phủ Quốc công, cho nên có một phần nhỏ của nó đã bị chiến tranh làm hư hỏng. Nhưng năm đó Hoàng đế Đại Thuận ban phủ Ngụy Quốc công cho triều thần, người này đã từng tu sửa tòa phủ, thế cho nên phủ Ngụy Quốc công vẫn tráng lệ huy hoàng như cũ.
Triều Sinh ngước lên nhìn cái cổng chào cao sừng sững, cửa sơn son thếp vàng, đinh đồng vòng thiếc……
“Cao ghê.” Triều Sinh ngạc nhiên trầm trồ.
Bùi Thận đã có sáu bảy năm chưa về nhà, lần nữa trở về, tâm trạng y vốn dĩ không tệ, mỉm cười nói: “Ít nữa dẫn con tới cổng Chính Dương, còn cao hơn ở đây nhiều.”
Triều Sinh ồ phá lên một tiếng, gật gật đầu.
Bùi Thận cười bế nó lên, nắm tay Thẩm Lan, dẫn nàng bước vào phủ.
Vòng qua bức ảnh bích, sảnh ngoài, gian giữa, men theo hành lang chéo tay, thấy hiện ra trước mắt những đình đài lầu gác, hoa thơm cỏ lạ, tùng bách biếc xanh.
Vào được Nam Sơn Đường, đã thấy lão tổ tông, thúc bá thím, huynh đệ tỷ muội đều có mặt.
Bùi Kiệm chưa lên ngôi, chưa tiện đón cả nhà già trẻ vào ngụ trong hoàng cung, nên tạm thời an trí mọi người tại phủ Ngụy Quốc công, đợi sau khi lên ngôi sẽ sách phong cùng lúc với chia nơi ở. Còn bản thân ông thì ngày đêm bận bịu việc công, vùi đầu giữa đống công văn, thậm chí không có thời gian tham gia tiệc tẩy trần đón con trai về kinh.
Thấy Bùi Thận bế đứa trẻ, nắm tay một nữ nhân bước vào, tất cả mọi người trong sảnh đều ngạc nhiên.
Nàng kia búi tóc thiêu tâm, bên trên cắm một chiếc trâm hoa lan bằng bạch ngọc, phía trên mặc áo sam lụa trắng, phía dưới là váy lụa Sơn Tây viền xanh thẫm, eo đeo dải lụa hoa mai phối vòng bạch ngọc. Tóc mây má đỏ, môi hồng mắt biếc, dáng người lả lướt yêu kiều, khí độ thong dong thoải mái.
Ở đây dù là nha hoàn bà vú, hay là các chủ nhân trong phủ, đều đã có rất nhiều người từng gặp Thẩm Lan, biết nàng chính là nha hoàn Thấm Phương năm đó. Lúc này họ quay mặt nhìn nhau, không biết nên nói gì cho phải.
Lão tổ tông tuy cũng nhận ra, nhưng bà đã lớn tuổi, không muốn bóc mẽ trước mặt đông đủ mọi người. Thêm chi biết mình không quản lý nổi Bùi Thận, thôi thì để cha mẹ nó ôm mối phiền não này đi.
Nghĩ đến đây, lão tổ tông thân thiết hỏi: “Có phải Triều Sinh đấy không nhỉ?”
Triều Sinh trước nay gặp người xa lạ luôn mỉm cười, bình thường hiếm khi nhăn nhó cùng ai. Lại thêm tuổi nhỏ đã biết mang quà cáp đi thăm hỏi để lấy lòng hàng xóm láng giềng, nên lúc này thấy cùng lúc nhiều người lạ như vậy cậu nhóc cũng chưa hề tỏ ra sợ sệt.
Nó nhảy xuống khỏi vòng tay Bùi Thận, nhanh như chớp phi đến trước mặt lão tổ tông, để yên cho đôi tay khô gầy của bà vuốt v e gương mặt mình, cười hì hì nói: “Con tên là Triều Sinh.”
Lão tổ tông lớn tuổi, rất là ưa thích trẻ con. Bà cười cong cong đôi mắt, luôn miệng hô nha hoàn lấy cái khóa trường mệnh bằng vàng ròng tới, một hai phải đeo lên cho Triều Sinh.
Triều Sinh bản năng nhìn lại Thẩm Lan, thấy nàng không cản, lúc này mới để tùy nha hoàn đeo khóa lên cho mình, không quên há mồm nói ngọt: “Cảm ơn lão tổ tông.”
Lão tổ tông lập tức cười rộ lên, chọt nhẹ chóp mũi Triều Sinh.
Đại thái thái tuy không thích Thẩm Lan, cảm thấy nàng giống hồ ly tinh. Nhưng thấy Triều Sinh lanh lợi như vậy, bà cũng vui mừng nói: “Mau tới đây, để ta ngắm nghía xem nào.”
Triều Sinh không quen bà, ngẩng đầu hỏi: “Là đại thái thái đấy chăng?”
“Đúng rồi.” Dù sao cũng là cháu trai ruột thịt, Đại thái thái cho dù hơi bất công, nhưng sao lại không thương cho được. Bà ôm chầm lấy nó, vừa xót nó sống bên ngoài vất vả, vừa hô người dâng quần áo, đồ chơi lên.
Triều Sinh không thiếu những thứ này, nhưng vẫn nhận tấm lòng của Đại thái thái, mỉm cười nói: “Cảm ơn Đại thái thái.”
Vì thế mọi người đều cười rộ lên, có người thấy nó còn nhỏ, bèn trêu: “Triều Sinh ôm nhiều quà cáp về thế này, vậy có cái gì làm quà đáp lại không?”
Triều Sinh nhanh mồm dẻo miệng: “Đâu phải con chủ động đòi quà cáp chi đâu. Đấy là người lớn tặng, không tiện từ chối mà.”
Đứa bé sáu tuổi mà mở miệng đối đáp chẳng khác gì người lớn, khiến nữ quyến trong nhà ai nấy cầm khăn che miệng cười rộ lên, vài người cười tới mức nghiêng trái ngã phải.
Những người chung quanh cũng sôi nổi góp lời. Nhị thái thái trước nay lanh mồm lanh miệng, vừa vò nắn gương mặt múp míp của Triều Sinh, vừa dí dỏm nói: “Ai da ơi, đứa nhỏ này sao mà tinh ranh đến thế.”
Mấy người con trai lẫn con dâu của Nhị thái thái đa phần cũng mang tính cách như vậy, bây giờ sôi nổi đáp lời “Thật là một bé trai thông minh.”, “Tiểu công tử sao mà kháu khỉnh hoạt bát.”
Tam lão gia ưa đọc sách làm văn cùng Tam thái thái nhã nhặn lịch sự lâu nay không có con trai, chỉ mỗi hai cô con gái nhỏ tuổi chưa gả chồng, cũng tặng một cái nghiên mực, hai cây bút lông Hồ Châu và vài cái túi tiền tự thêu.
Tứ lão gia qu·a đ·ời nhiều năm, goá phụ Tứ thái thái mấy năm nay không có Tứ lão gia, tâm trạng thoải mái hơn nhiều, hôm nay dẫn Mẫn ca nhi cùng vợ, Vân tỷ nhi và con rể cùng tới chào hỏi.
Quà mừng nối đuôi nhau, cả sảnh đều chìm trong tiếng nói cười rộn rã. Không ai ngốc đến độ mặt nặng mày nhẹ với Thẩm Lan và Triều Sinh. Mà cho dù thực sự có người nói lỡ, cũng nhanh chóng bị những người khác xen mồm lấp đi.
Thẩm Lan mỉm cười. Mà Triều Sinh làm nũng làm nịu, cơ hồ thu hút toàn bộ ánh mắt của mọi người. Mấy đứa bé thường ngày được cưng chiều nhất nhà như Bùi Duẫn con cả của Bùi Hồn, Bùi Thiên con út của Bùi Mẫn… đều bị cha mẹ giữ chặt, vẻ mặt phụng phịu ngồi trên ghế đong đưa hai chân.
Nhất là Bùi Duẫn. Trẻ con chừng năm sáu tuổi, đúng vào độ tuổi người ghét chó chê. Nó cứ một mực muốn với lên mấy chiếc bàn trúc thật cao, bởi trên bàn có bày táo cổng Diêu Phường, quýt Đường Tê, cùng với long nhãn Triều Châu.
Ngặt nỗi tay Bùi Duẫn ngắn cũn, thấy với không tới, nó cũng không chịu kêu nha hoàn, chỉ cố gắng rướn người ngả sang một bên. Thẩm Lan sợ ngã ghế khiến nó té khỏi ghế, nàng bèn đẩy mâm đựng trái cây lại gần.
Nhưng ngẫm lại, long nhãn và táo đều là món có hạt cả. Cho con của người khác ăn thì không nên, sợ không an toàn, nàng bèn lựa quả quýt đưa sang.
Bùi Duẫn mỉm cười nhìn nàng, vươn tay định nhận lấy.
“Bốp ——”
Thê tử của Bùi Hồn là Tề Diệu Nương thấy trái quýt đưa tới, theo bản năng đánh tay Bùi Duẫn một cái.
Thẩm Lan ngẩn ra, không rõ Tề Diệu Nương vì sao lại đánh con mình, lại vì sao đánh rồi liền tái mặt như vậy, trông cứ ngỡ vừa bị Thẩm Lan đánh xong.
“Mẹ!” Bùi Duẫn ấm ức xoa xoa tay phải, nước mắt lưng tròng.
Nghe tiếng Bùi Duẫn hô lên, mọi người đồng thời trông lại ——
Bùi Thận vốn để mắt đến Thẩm Lan, thấy Tề Diệu Nương tỏ vẻ ta đây như vậy, mặt y sầm xuống. Không tiện quát mắng Tề Diệu Nương, y liền lạnh lùng liếc nhìn Bùi Hồn.
Bùi Hồn thầm than xui xẻo, vừa định mở miệng bịa cái cớ cho qua. Nhưng bị ánh nhìn rét căm của đại ca chiếu tới, hắn vốn sẵn e sợ Bùi Thận, lại thêm tình huống xảy ra đột nhiên, nghĩ mãi cũng không bịa được gì.
Cuối cùng vẫn là Thẩm Lan nở nụ cười giảng hoà: “Diệu Nương làm đúng lắm. Là ta lỡ quên trẻ con không ăn được long nhãn.”
Triều Sinh lập tức mím môi. Nó từ khi lên ba đã biết ăn nho bỏ vỏ, ăn long nhãn nhả hạt.
Cái tên Bùi Duẫn này, đúng là ngốc nghếch!
Thẩm Lan làm dịu bầu không khí, mọi người cũng thay phiên cười rộ lên, định bụng cứ thế bỏ qua chủ đề này, tiếp tục không khí hài hòa ban nãy.
Tề Diệu Nương tuy tự cao rằng mình là đích nữ phủ Quốc công, cảm thấy thân phận Thẩm Lan thấp kém lại sắp làm Hoàng Hậu, sau này bản thân phải quỳ lạy dập dầu trước nàng, cho nên ôm trong lòng chút ít phản cảm, hơn thua, ganh ghét. Nhưng thấy đại bá thương yêu nàng đến vậy, Tề Diệu Nương không muốn đắc tội với Thẩm Lan.
Nàng vội vàng giải thích: “Duẫn ca nhi rất là thích ăn long nhãn, trước đó từng hóc hạt long nhãn tận hai lần. Ban nãy tẩu tẩu đưa quýt mà ta tưởng nhầm thành long nhãn, nên mới đánh tay Duẫn ca nhi, chứ không có ý xấc xược gì với tẩu tẩu cả.”
Thẩm Lan đỡ trán, nghĩ bụng cô nương này nhìn sáng sủa, vậy mà lại là đứa khờ. Lời giải thích này khác nào vạch trần cái cớ giảng hòa ban nãy của Thẩm Lan chứ.
Quả nhiên, sắc mặt Bùi Thận càng khó coi hơn, y lạnh lùng nói: “Nếu đã là hiểu lầm, vậy xin lỗi tẩu tẩu của muội một tiếng là được.”
Thẩm Lan bụng nghĩ còn chưa thành hôn, tẩu tẩu đâu ra chứ. Nhưng lúc này nàng không tiện bác lời Bùi Thận, bèn cười xòa nói: “Có gì to tát đâu.” Dứt lời, nàng quay sang trêu Bùi Duẫn: “Duẫn ca nhi lát nữa lột quýt thì cho ta một múi có được không?”
Tề Diệu Nương vội vàng hích Bùi Duẫn, Bùi Duẫn rốt cuộc nghe lời mẹ, thò tay cầm trái quýt định lột vỏ.
Mọi người chỉ chờ nó lột xong rồi sẽ khen một câu “Duẫn ca nhi thật là hiếu thảo với người lớn”, coi như cho qua việc này.
Ai ngờ đúng lúc đó, Đại thái thái nhíu mày nói: “Cô có thân phận gì, sao có thể bảo Duẫn ca nhi lột quýt cho cô ăn được?”
Cả sảnh yên tĩnh đến độ nghe được tiếng kim rơi.
Thẩm Lan ngẩn người, định mỉm cười phớt lờ cho qua ——
Triều Sinh lại quay đầu nhìn thẳng Đại thái thái, nó mím môi rồi buông ra, cười hì hì nói: “Đại thái thái, ngài ban nãy còn bảo con cùng Duẫn ca nhi là huynh đệ, sau này phải thân thiết hòa thuận. Vậy Duẫn ca nhi không thể lột quýt cho mẹ con ăn, sau này có phải con cũng không cần lột quýt cho Nhị thúc Nhị thẩm?”
Đại thái thái phản bác: “Cái đó khác! Con là lứa nhỏ, phải hiếu thảo với người lớn.”
Nụ cười trên gương mặt Triều Sinh nhạt xuống, nó ngẩng đầu, ngọt ngào đáp: “Vậy ư? Vậy về sau con nhất định sẽ hiếu thảo với Nhị thúc Nhị thẩm.”
Bùi Hồn cùng Tề Diệu Nương hơi tái mặt. Những người trong sảnh cũng ngạc nhiên bất ngờ. Không ai đoán được Triều Sinh mới sáu tuổi lại có thể nói ra những lời như thế.
Triều Sinh là con trai duy nhất của Thận ca nhi. Chỉ cần Bùi Thận không có con trai khác, Triều Sinh chính là Hoàng đế đời kế kế tiếp. Nếu nó không vừa mắt Hồn ca nhi cùng Diệu Nương……
Đại thái thái hơi bất công chút nhưng cũng không hề ngốc. Bà tỉ mỉ dò xét Triều Sinh, nhưng đứa bé này đã chạy đến cạnh Thẩm Lan, hết sức chăm chú cúi đầu lột quýt cho Thẩm Lan. Chẳng rõ nó đã ghi thù rồi, hay chỉ là ngơ ngác nghe lời người lớn nói.
Đại thái thái ngó trái ngó phải cũng không nhìn ra được gì. Còn gương mặt Bùi Thận sớm đã chuyển màu đen kịt.
Y lăn lộn chốn quan trường nhiều năm, khuôn mặt tăm tối khiến tất cả im thin thít không một tiếng động, ai nấy trống ngực đập thình thịch.
“Thẩm Lan là thê tử của ta, thấy nàng cũng hệt như thấy ta.” Bùi Thận lạnh lùng nói: “Huống hồ Khổng Dung còn biết nhường lê cho anh em cùng lứa. Duẫn ca nhi làm cháu, lột quả quýt cho bá mẫu ăn thì có vấn đề gì?”
Dứt lời, y khom người nói: “Mẫu thân, chúng ta tàu xe mệt nhọc, không biết Tồn Hậu Đường đã dọn dẹp xong xuôi rồi chứ?”
Đại thái thái giận đến xanh mặt, Bùi Hồn vội đáp: “Xong cả rồi! Mẹ ngày ngày trông chờ đại ca trở về kia mà!” Nói rồi, hắn cố gắng nháy mắt ra dấu với Bùi Thận, hận một nỗi sao y chưa chịu thốt ra lời dễ nghe.
Bùi Thận dù sao cũng làm quan lâu ngày, quen giao tiếp với người khác. Y thấy mẫu thân giận đến vậy, lại thêm trước mặt đông người nhiều miệng, y không muốn gánh cái danh bất hiếu, thế là cũng thuận theo nói: “Là con trai không đúng, mới khiến mẫu thân tức giận.”
Bùi Hồn cùng Tề Diệu Nương vây quanh Đại thái thái, người bưng trà đổ nước, người vỗ lưng vuốt ngực, Đại thái thái bấy giờ mới thở ra một hơi, cầm khăn nức nở nói: “Thận ca nhi, ta không dạy được con! Con đi đi, để cha con dạy dỗ!”
Bùi Hồn cùng Tề Diệu Nương vây quanh Đại thái thái, giống ba người trong một gia đình.
Thừa ra Bùi Thận đứng đằng trước, chẳng hề liên quan.
Thẩm Lan thấy cảnh này, lòng không khỏi xót thương cho Bùi Thận. Nàng tập trung tinh thần, cười nói với y: “Không phải có mang quà về tặng cho Đại thái thái sao? Sao chưa dâng lên?”
Hệt như nhiều năm trước nàng lần đầu tới phủ Ngụy Quốc công, cúi đầu thấp giọng nói tặng quà, nhằm làm dịu đi sự xa lạ nhiều năm giữa Đại thái thái cùng Bùi Thận.
Nhưng năm đó chỉ làm dịu đi không khí xấu hổ nhất thời, giờ đây sáu năm đã qua, mọi thứ vẫn không hề thay đổi, cũng chỉ là giải pháp tạm thời mà thôi.
Quả nhiên, Đại thái thái nhận lấy quà từ Bùi Thận. Một buổi tiệc tẩy trần, cứ thế đơn điệu chấm dứt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.