Ta Không Muốn Nghịch Thiên(Dịch Chuẩn)
Chương 15: Ăn No Không Có Việc Gì Làm À?
Tân Phong
06/10/2022
Thời gian qua chưa được bao lâu, những tên hộ vệ đã quay trở lại, bao vây kín cả hậu viện.
“Giáo Đầu, không tìm thấy tung tích của tên thích khách.”
Tên hộ vệ báo cáo với Giáo Đầu.
Châu Trung Mậu xua tay cho những tên hộ vệ lùi xuống, thích khách dám xông tới Lâm Gia để hành thích biểu ca, nhất định đã chuẩn bị đầy đủ rồi.
Trong lòng hắn có khá nhiều nghi hoặc, thực lực biểu ca tuy mạnh nhưng trong võ đạo cũng chỉ thuộc tầng thứ nhất. Tên thích khách này yếu đến mức nào, mới có thể hành thích không thành công.
Lâm Phàm nhìn vào gương và hít sâu một hơi khí lạnh, nhìn thấy bản thân trong gương, khuôn mặt hốc hác, quầng mắt thâm sâu.
“Ta đây là..! Đã đắc tội với ai. Đánh đâu không đánh lại đánh vào mắt, quá nhẫn tâm độc ác.”
Thân là công tử nhà giàu, thứ coi trọng nhất chính là hình tượng bản thân.”
“Biểu ca, người xem đồ rơi xuống từ trên người tên thích khách kia kìa.”
Châu Trung Mậu rất đau lòng khi biểu ca gặp nạn, tên thích khách này nếu để cho hắn tìm thấy, nhất định sẽ băm vằm ra nhiều mảnh. Nhưng mà tên thích khách đã để lại một cái manh mối.
Cẩu Tử từ nhà bếp mang đến mấy quả trứng gà vừa luộc để chườm chỗ sưng cho công tử. Cũng may phát hiện kịp thời, nếu không hậu quả không tưởng tượng nổi.
Lâm Phàm lăn quả trứng gà, mắt nhìn xa xăm, trong lòng không để ý, ngữ điệu có chút uất ức, nói: “Cái thứ gì đây chứ. Tử Dương Tứ Thánh Kinh?”
“Biểu ca, đây hình như là một môn tâm pháp.”
Châu Trung Mậu kinh ngạc, không ngờ tên thích khách này để lại manh mối là một môn tâm pháp.
Đối với võ đạo tầng một, tâm pháp rất quan trọng, giống như tâm pháp tu luyện của hắn. Chính là bá phụ đã truyền dạy - Trấn Ma Tâm Kinh.
“Tâm pháp, có tác dụng gì đâu chứ?”
Lâm Phàm đang tức giận chỉ muốn tìm được tên thích khách, đánh vài chưởng vào mặt đối phương, tiện thể hỏi luôn ngươi ngoài biết đánh vào mắt, còn biết đánh vào chỗ nào nữa không?
Châu Trung Mậu một lòng chỉ muốn biểu ca tu luyện, vội vàng nói: “Biểu ca, tâm pháp sao lại không quan trọng chứ, người xem...”
Tên biểu đệ vừa nói vừa giương tay ra, năm đầu ngón tay tạo thành một móng vuốt, siết mạnh một cái bình hoa đặt ở phía xa, bỗng nghe thấy âm thanh rạn nứt. Trong không gian vô hình từ trong tay biểu đệ có một loại lực lượng mạnh bạo phát ra, chỉ dùng mắt thường khó có thể phân biệt được.
“Sau đó thế nào?”
Lâm Phàm nhìn theo nói: “Biểu Đệ, lúc này ngươi cần phải thảo luận vấn đề là “Biểu ca ta bị người khác đả thương, nói chuyện tâm pháp để làm gì chứ?”
“Biểu ca, tư chất thiên phú của người tuyệt thế vô song, nếu không há có thể trong thời gian ngắn như vậy, tu luyện Hổ Sát Đao Pháp đạt tới cảnh giới đỉnh cao”.
“Chỉ cần biểu ca bằng lòng tu luyện tâm pháp, nhất định sẽ trở thành người mạnh tuyệt thế giống như bá phụ vậy.”
Châu Trung Mậu dốc hết tâm can khuyên bảo, chỉ mong biểu ca bằng lòng tu luyện.
Lâm Phàm xua tay bảo tên biểu đệ đừng nói nữa. Suy nghĩ một sự việc, tâm pháp là từ trên người tên thích khách rơi xuống, vậy chứng tỏ vật này đối với tên thích khách mà nói rất quan trọng.
Lâm Phàm đã nghĩ ra cách rồi.
“Cẩu Tử!”
“Tâm Pháp này ngươi giữ lấy, ngày mai chép lại dán khắp nơi cho ta, để bất cứ ai đến học cũng được.”
Cẩu Tử đáp lời: “Vâng, công tử.”
Châu Trung Mậu nghẹn thở, cách này của biểu ca thật đặc biệt.
Lâm Phàm không muốn nghĩ tiếp nữa, xua tay nói: “Muộn quá rồi, đều lui ra cho ta, vài người ở lại canh chừng là được, những người còn lại đi ngủ đi.”
Hắn bị thích khách dọa sợ rồi, không để lại vài tên hộ vệ canh chừng, sợ rằng nửa đường tên thích khách quay lại, hoặc dẫn đến vài tên cao thủ đến, lúc đó có mà khóc không ra nước mắt.
Châu Trung mậu nói: “Biểu ca, người yên tâm ngủ đi, tối nay ta sẽ canh chừng ở ngoài, tuyệt đối không để ai tổn thương người.”
Thư phòng, Lâm Phủ.
Lâm Vạn Dịch tháo mặt nạ quỷ trên khuôn mặt xuống, nói: “Thằng ranh con, sáng nay thì đá cha ngươi một cước, dễ dàng đá như vậy sao?”
Nếu Lâm Phàm biết kẻ cầm đầu đánh mắt phải hắn, chính là lão cha tiện nghi của hắn, chắc chắn sẽ tức nôn ra máu.
Có cần thiết như vậy không?
Oan oan tương báo đến bao giờ chứ, chuyện trước đây biết được bao nhiêu. Ngồi với nhau tĩnh tâm hòa khí giải quyết, sao nhất thiết phải động thủ làm gì, chẳng phải êm đẹp sao.
Bất quá Lâm Vạn Dịch lại vì chuyện tu luyện của tên nghịch tử này, hắn phải tốn rất nhiều tâm tư, biểu hiện hôm nay không tệ, tên nghịch tử không làm cho hắn thất vọng.
Mặc dù chưa tu luyện tâm pháp nhưng thực lực biểu hiện ra, gần như đạt được võ đạo cấp một, đặc biệt hơn là lĩnh ngộ được Hổ Sát Đao Pháp. trình độ đã đến mức khiến người ta lau mắt để nhìn.
Bất kỳ môn công pháp cũng có điểm ranh giới: Nhập môn; Đăng đường nhập thất; Dung hội quán thông; Xuất thần nhập hóa; Đăng phong tạo cực; Phản phác quy chân.
Trong sáu cái ranh giới lớn này, ba ranh giới trước nếu không người ngu, chịu khó luyện tập sẽ đạt được đến Dung Hội Quán Thông, cơ bản không thành vấn đề, nhưng ba ranh giới sau thì cần phải có lĩnh ngộ nhất định mới đạt được đến Phản Phác Quy Chân.
Cho dù Hổ Sát Đao Pháp là loại đao pháp rất bình thường. Nếu có thể luyện đến Phản Phác Quy Chân, uy lực mà nó bạo phát ra cũng làm kinh người.
Cộc cộc!
Ngô Lão bước vào thư phòng, nói: “Lão gia.”
Lâm Dịch Phàm cười nói: “Tên nghịch tử đó thế nào rồi?”
Ngô lão lắc đầu cười nói: “Lão gia, một quyền vừa rồi của người đánh vào mắt phải công tử đã sưng lên rồi, nếu không có gì biến đổi, e răng vết sưng trong vài hôm không khỏi được.”
“Sau khi công tử nhặt được môn pháp “Tử Dương Tứ Thánh Kinh” cũng không vui sướng nhiều, ngược lại còn giao cho hạ nhân, nói là ngày mai chép ra một bản sau đó dán ở Hậu viện, để bất kỳ ai cũng có thể tu luyện.”
Lão gia đối với công tử thật là hao tổn tâm sức, người đã dùng thân phận một thích khách để tạo cho công tử áp lực, đồng thời cũng cố ý để rơi một môn tâm pháp. Nếu người bình thường nhặt được đương nhiên sẽ vui mừng phấn khởi, nhưng đây không thể dùng ánh mắt của người thường để đối đãi với công tử.
Công tử nhặt được tâm pháp này, chẳng những không vui mừng phấn khởi, ngược lại còn định đưa tâm pháp này phát tán ra ngoài.
“Cái gì!”
Khuôn mặt Lâm Vạn Dịch đang tươi cười đột nhiên thu lại, bỗng chốc chuyển sang tức giận, nói: “Tên nghịch tử đó thật là đã làm vậy?”
Ngô Lão nói: “Lão gia, xem ra phương pháp này không được rồi, công tử đối với tu luyện quả thật không có chút hứng thú nào. Công tử có thể lĩnh ngộ Hổ Sát Đao Pháp đến Đăng Phong Tạo Cực, có thể thấy khả năng ngộ tính của công tử rất phi phàm, nếu để xao nhãng thì hối hận không kịp.”
“Nghịch tử, đúng là nghịch tử mà!”
Nghe được những lời này, lửa giận trong người Lâm Vạn Dịch đã bắt đầu bùng phát.
Buổi sáng thì cho người sự kinh ngạc, đến tối lại cho hắn cơn ác mộng.
Lâm Vạn Dịch nói: “Mau đi đoạt lại tâm pháp về.”
Lão Ngô suy nghĩ và mở miệng nói: “Lão gia, tiểu nhân cho rằng không cần đoạt lại, thay vào đó cứ để dán ở hậu viện, công tử ngày ngày nhìn thấy nó đến một ngày nào đó, đột nhiên công tử có hứng thú cũng không chừng.”
“Có lão nô xem chừng, sẽ không để ai lấy trộm tâm pháp đi.”
Lâm Vạn Dịch thở dài một tiếng, không nói gì thêm nữa. xua tay biểu thị để lão Ngô lui xuống.
Lão Ngô bước ra khỏi thư phòng, lão ngẩng đầu lên nhìn ánh trăng tròn trên bầu trời, thở dài một tiếng, nói: “Công tư ơi là công tử, người phải nỗ lực mới được, thời gian dành cho người không còn nhiều nữa đâu.”
Ngày mai!
Sáng sớm!
Hậu viện Lâm Phủ!
Trong phòng!
Lâm Phàm mở mắt ra, quả trứng gà để trên mắt phải cả đêm đã lạnh ngắt, hắn tách đôi quả trứng gà và cho vào miệng, sau đó đi đến trước gương, nói: “Tên thích khách này ra tay quá hiểm, vết sưng không suy giảm chút nào.”
Lâm Phàm có chút đau đầu, mắt phải thì trông giống mắt gấu, ảnh hưởng cực lớn đối với hình tượng công tử nhà giàu của hắn.
Cộc cộc!
Cẩu Tử bước vào hầu hạ công tử rửa mặt.
Lâm Phàm hỏi: “Cẩu Tử, ngươi nói bổn công tử ta như thế này đi ra ngoài, có quá mất hình tượng không?”
Cẩu Tử nói: “Công tử, hình tượng của người lúc nào cũng sáng chói, cho dù mắt phải của người có thâm đen chút, tuyệt đối cũng không làm ảnh hưởng đến hình tượng được.”
Lâm Phàm bất lực nói, hỏi ngươi cũng như không hỏi.
Ai ya!
Hắn đột nhiên phát hiện điểm nộ khí tăng lên không ít.
Điểm nộ khí: 1201.
Tối qua nộ khí hình như chỉ có 101 điểm thôi, vì cái gì mới ngủ dậy một giấc đã tăng lên nhiều như vậy rồi?
Rốt cuộc là ai làm?
Buổi tối không ngủ còn ở đó tăng nộ khí cho ta, có phải ăn no rồi không có việc làm hay không?
“Giáo Đầu, không tìm thấy tung tích của tên thích khách.”
Tên hộ vệ báo cáo với Giáo Đầu.
Châu Trung Mậu xua tay cho những tên hộ vệ lùi xuống, thích khách dám xông tới Lâm Gia để hành thích biểu ca, nhất định đã chuẩn bị đầy đủ rồi.
Trong lòng hắn có khá nhiều nghi hoặc, thực lực biểu ca tuy mạnh nhưng trong võ đạo cũng chỉ thuộc tầng thứ nhất. Tên thích khách này yếu đến mức nào, mới có thể hành thích không thành công.
Lâm Phàm nhìn vào gương và hít sâu một hơi khí lạnh, nhìn thấy bản thân trong gương, khuôn mặt hốc hác, quầng mắt thâm sâu.
“Ta đây là..! Đã đắc tội với ai. Đánh đâu không đánh lại đánh vào mắt, quá nhẫn tâm độc ác.”
Thân là công tử nhà giàu, thứ coi trọng nhất chính là hình tượng bản thân.”
“Biểu ca, người xem đồ rơi xuống từ trên người tên thích khách kia kìa.”
Châu Trung Mậu rất đau lòng khi biểu ca gặp nạn, tên thích khách này nếu để cho hắn tìm thấy, nhất định sẽ băm vằm ra nhiều mảnh. Nhưng mà tên thích khách đã để lại một cái manh mối.
Cẩu Tử từ nhà bếp mang đến mấy quả trứng gà vừa luộc để chườm chỗ sưng cho công tử. Cũng may phát hiện kịp thời, nếu không hậu quả không tưởng tượng nổi.
Lâm Phàm lăn quả trứng gà, mắt nhìn xa xăm, trong lòng không để ý, ngữ điệu có chút uất ức, nói: “Cái thứ gì đây chứ. Tử Dương Tứ Thánh Kinh?”
“Biểu ca, đây hình như là một môn tâm pháp.”
Châu Trung Mậu kinh ngạc, không ngờ tên thích khách này để lại manh mối là một môn tâm pháp.
Đối với võ đạo tầng một, tâm pháp rất quan trọng, giống như tâm pháp tu luyện của hắn. Chính là bá phụ đã truyền dạy - Trấn Ma Tâm Kinh.
“Tâm pháp, có tác dụng gì đâu chứ?”
Lâm Phàm đang tức giận chỉ muốn tìm được tên thích khách, đánh vài chưởng vào mặt đối phương, tiện thể hỏi luôn ngươi ngoài biết đánh vào mắt, còn biết đánh vào chỗ nào nữa không?
Châu Trung Mậu một lòng chỉ muốn biểu ca tu luyện, vội vàng nói: “Biểu ca, tâm pháp sao lại không quan trọng chứ, người xem...”
Tên biểu đệ vừa nói vừa giương tay ra, năm đầu ngón tay tạo thành một móng vuốt, siết mạnh một cái bình hoa đặt ở phía xa, bỗng nghe thấy âm thanh rạn nứt. Trong không gian vô hình từ trong tay biểu đệ có một loại lực lượng mạnh bạo phát ra, chỉ dùng mắt thường khó có thể phân biệt được.
“Sau đó thế nào?”
Lâm Phàm nhìn theo nói: “Biểu Đệ, lúc này ngươi cần phải thảo luận vấn đề là “Biểu ca ta bị người khác đả thương, nói chuyện tâm pháp để làm gì chứ?”
“Biểu ca, tư chất thiên phú của người tuyệt thế vô song, nếu không há có thể trong thời gian ngắn như vậy, tu luyện Hổ Sát Đao Pháp đạt tới cảnh giới đỉnh cao”.
“Chỉ cần biểu ca bằng lòng tu luyện tâm pháp, nhất định sẽ trở thành người mạnh tuyệt thế giống như bá phụ vậy.”
Châu Trung Mậu dốc hết tâm can khuyên bảo, chỉ mong biểu ca bằng lòng tu luyện.
Lâm Phàm xua tay bảo tên biểu đệ đừng nói nữa. Suy nghĩ một sự việc, tâm pháp là từ trên người tên thích khách rơi xuống, vậy chứng tỏ vật này đối với tên thích khách mà nói rất quan trọng.
Lâm Phàm đã nghĩ ra cách rồi.
“Cẩu Tử!”
“Tâm Pháp này ngươi giữ lấy, ngày mai chép lại dán khắp nơi cho ta, để bất cứ ai đến học cũng được.”
Cẩu Tử đáp lời: “Vâng, công tử.”
Châu Trung Mậu nghẹn thở, cách này của biểu ca thật đặc biệt.
Lâm Phàm không muốn nghĩ tiếp nữa, xua tay nói: “Muộn quá rồi, đều lui ra cho ta, vài người ở lại canh chừng là được, những người còn lại đi ngủ đi.”
Hắn bị thích khách dọa sợ rồi, không để lại vài tên hộ vệ canh chừng, sợ rằng nửa đường tên thích khách quay lại, hoặc dẫn đến vài tên cao thủ đến, lúc đó có mà khóc không ra nước mắt.
Châu Trung mậu nói: “Biểu ca, người yên tâm ngủ đi, tối nay ta sẽ canh chừng ở ngoài, tuyệt đối không để ai tổn thương người.”
Thư phòng, Lâm Phủ.
Lâm Vạn Dịch tháo mặt nạ quỷ trên khuôn mặt xuống, nói: “Thằng ranh con, sáng nay thì đá cha ngươi một cước, dễ dàng đá như vậy sao?”
Nếu Lâm Phàm biết kẻ cầm đầu đánh mắt phải hắn, chính là lão cha tiện nghi của hắn, chắc chắn sẽ tức nôn ra máu.
Có cần thiết như vậy không?
Oan oan tương báo đến bao giờ chứ, chuyện trước đây biết được bao nhiêu. Ngồi với nhau tĩnh tâm hòa khí giải quyết, sao nhất thiết phải động thủ làm gì, chẳng phải êm đẹp sao.
Bất quá Lâm Vạn Dịch lại vì chuyện tu luyện của tên nghịch tử này, hắn phải tốn rất nhiều tâm tư, biểu hiện hôm nay không tệ, tên nghịch tử không làm cho hắn thất vọng.
Mặc dù chưa tu luyện tâm pháp nhưng thực lực biểu hiện ra, gần như đạt được võ đạo cấp một, đặc biệt hơn là lĩnh ngộ được Hổ Sát Đao Pháp. trình độ đã đến mức khiến người ta lau mắt để nhìn.
Bất kỳ môn công pháp cũng có điểm ranh giới: Nhập môn; Đăng đường nhập thất; Dung hội quán thông; Xuất thần nhập hóa; Đăng phong tạo cực; Phản phác quy chân.
Trong sáu cái ranh giới lớn này, ba ranh giới trước nếu không người ngu, chịu khó luyện tập sẽ đạt được đến Dung Hội Quán Thông, cơ bản không thành vấn đề, nhưng ba ranh giới sau thì cần phải có lĩnh ngộ nhất định mới đạt được đến Phản Phác Quy Chân.
Cho dù Hổ Sát Đao Pháp là loại đao pháp rất bình thường. Nếu có thể luyện đến Phản Phác Quy Chân, uy lực mà nó bạo phát ra cũng làm kinh người.
Cộc cộc!
Ngô Lão bước vào thư phòng, nói: “Lão gia.”
Lâm Dịch Phàm cười nói: “Tên nghịch tử đó thế nào rồi?”
Ngô lão lắc đầu cười nói: “Lão gia, một quyền vừa rồi của người đánh vào mắt phải công tử đã sưng lên rồi, nếu không có gì biến đổi, e răng vết sưng trong vài hôm không khỏi được.”
“Sau khi công tử nhặt được môn pháp “Tử Dương Tứ Thánh Kinh” cũng không vui sướng nhiều, ngược lại còn giao cho hạ nhân, nói là ngày mai chép ra một bản sau đó dán ở Hậu viện, để bất kỳ ai cũng có thể tu luyện.”
Lão gia đối với công tử thật là hao tổn tâm sức, người đã dùng thân phận một thích khách để tạo cho công tử áp lực, đồng thời cũng cố ý để rơi một môn tâm pháp. Nếu người bình thường nhặt được đương nhiên sẽ vui mừng phấn khởi, nhưng đây không thể dùng ánh mắt của người thường để đối đãi với công tử.
Công tử nhặt được tâm pháp này, chẳng những không vui mừng phấn khởi, ngược lại còn định đưa tâm pháp này phát tán ra ngoài.
“Cái gì!”
Khuôn mặt Lâm Vạn Dịch đang tươi cười đột nhiên thu lại, bỗng chốc chuyển sang tức giận, nói: “Tên nghịch tử đó thật là đã làm vậy?”
Ngô Lão nói: “Lão gia, xem ra phương pháp này không được rồi, công tử đối với tu luyện quả thật không có chút hứng thú nào. Công tử có thể lĩnh ngộ Hổ Sát Đao Pháp đến Đăng Phong Tạo Cực, có thể thấy khả năng ngộ tính của công tử rất phi phàm, nếu để xao nhãng thì hối hận không kịp.”
“Nghịch tử, đúng là nghịch tử mà!”
Nghe được những lời này, lửa giận trong người Lâm Vạn Dịch đã bắt đầu bùng phát.
Buổi sáng thì cho người sự kinh ngạc, đến tối lại cho hắn cơn ác mộng.
Lâm Vạn Dịch nói: “Mau đi đoạt lại tâm pháp về.”
Lão Ngô suy nghĩ và mở miệng nói: “Lão gia, tiểu nhân cho rằng không cần đoạt lại, thay vào đó cứ để dán ở hậu viện, công tử ngày ngày nhìn thấy nó đến một ngày nào đó, đột nhiên công tử có hứng thú cũng không chừng.”
“Có lão nô xem chừng, sẽ không để ai lấy trộm tâm pháp đi.”
Lâm Vạn Dịch thở dài một tiếng, không nói gì thêm nữa. xua tay biểu thị để lão Ngô lui xuống.
Lão Ngô bước ra khỏi thư phòng, lão ngẩng đầu lên nhìn ánh trăng tròn trên bầu trời, thở dài một tiếng, nói: “Công tư ơi là công tử, người phải nỗ lực mới được, thời gian dành cho người không còn nhiều nữa đâu.”
Ngày mai!
Sáng sớm!
Hậu viện Lâm Phủ!
Trong phòng!
Lâm Phàm mở mắt ra, quả trứng gà để trên mắt phải cả đêm đã lạnh ngắt, hắn tách đôi quả trứng gà và cho vào miệng, sau đó đi đến trước gương, nói: “Tên thích khách này ra tay quá hiểm, vết sưng không suy giảm chút nào.”
Lâm Phàm có chút đau đầu, mắt phải thì trông giống mắt gấu, ảnh hưởng cực lớn đối với hình tượng công tử nhà giàu của hắn.
Cộc cộc!
Cẩu Tử bước vào hầu hạ công tử rửa mặt.
Lâm Phàm hỏi: “Cẩu Tử, ngươi nói bổn công tử ta như thế này đi ra ngoài, có quá mất hình tượng không?”
Cẩu Tử nói: “Công tử, hình tượng của người lúc nào cũng sáng chói, cho dù mắt phải của người có thâm đen chút, tuyệt đối cũng không làm ảnh hưởng đến hình tượng được.”
Lâm Phàm bất lực nói, hỏi ngươi cũng như không hỏi.
Ai ya!
Hắn đột nhiên phát hiện điểm nộ khí tăng lên không ít.
Điểm nộ khí: 1201.
Tối qua nộ khí hình như chỉ có 101 điểm thôi, vì cái gì mới ngủ dậy một giấc đã tăng lên nhiều như vậy rồi?
Rốt cuộc là ai làm?
Buổi tối không ngủ còn ở đó tăng nộ khí cho ta, có phải ăn no rồi không có việc làm hay không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.