Ta Không Muốn Nghịch Thiên(Dịch Chuẩn)

Chương 38: Cái Này Có Chút Thú Vị A!

Tân Phong

07/10/2022

Rời khỏi U Thành bên ngoài hơn mười dặm, trên đại lộ

"Ha ha ha, quá đã, quá thoải mái, thật là thoải mái quá đi."

Phong Ba Lưu đem Ngự Trùng Thuật cất kỹ vào trong người, thật sự là đã dọa hắn một phen a, nếu mà làm mất bí tịch thì chắc đau lòng chết mất thôi, nhưng vẫn may là tìm lại được xem như là có kinh hãi nhưng không có nguy hiểm, theo hắn nghĩ đây phải cảm ơn đối phương không biết nhìn hàng.

"U Thành này vừa nghèo vừa rách nát, sòng bạc thì nhiều thủ đoạn bịp bợm gian trá, vẫn nên đi Dung Thành thì hơn."

Hắn là một kẻ phiêu bạt chân trời, ở U Thành được nửa tháng đã không có được bất cứ thu hoạch nào cả mà còn bị sòng bạc lừa gạt, nơi đây đổ thuật quá lợi hại, đích thực là phải đổi nơi khác rồi.

Hậu viện, Lâm Phàm trở về phủ, nằm ở trên ghế gỗ, đang ăn trái cây ướp lạnh, cả người mát mẻ thoải mái, cuộc sống cũng có thể nói là thật tiêu sái phóng khoáng. Mặt trời trên cao nắng gay gắt, ô che nắng che hết một nửa người, thỉnh thoảng có cơn gió thổi qua cũng có thể nói là mát mẻ vô cùng.

"U Thành hình như hơi nhỏ bé thì phải."

Đến thế giới xa lạ này cũng được một thời gian rồi, cũng gây ra không ít chuyện, U Thành chỉ có ba nhà thế gia, hai nhà còn lại quả đúng là thế gia, nhưng nhà Lâm gia hắn lại có chút không giống lắm, số người ở dòng chính thất quá ít, cho dù tính cả hộ vệ cũng vẫn cảm thấy ít, nhưng mà như thế này cũng tốt không có phát sinh những chuyện ngươi lừa ta gạt, cũng để ra được chút thời gian rảnh rỗi.

Lúc này hắn cảm giác ở trên mu bàn tay có chút ngứa ngứa giống như là có vật gì đang bò lên vậy, liền cúi đầu xuống xem thì phát hiện ra là có một con kiến đen rất nhỏ đang từ từ bò lên. Phản ứng theo bản năng vốn dĩ muốn giơ tay lên đập chết con kiến nhỏ này, nhưng lại nghĩ đến bản lĩnh của tên Phong Ba Lưu kia thì lại có chút hứng thú, ngồi thẳng dậy quan sát kĩ lưỡng con kiến đen nhỏ, so với những con kiến ở trên địa cầu thì có chút khác biệt, con kiến này rõ ràng là to hơn, ở hàm trên dài còn có hai hàng răng nữa.

"Động đậy."

Lâm Phàm tập trung tư tưởng muốn nói chuyện cùng kiến đen nhỏ, nhưng lại phát hiện đây đích thị là đàn gảy tai trâu mà, một chút tác dụng cũng không có.

Chỉ số của tiểu phụ trợ có sự thay đổi rõ rệt, điểm nộ khí: 4246

Ngự Trùng Thuật không phải là nội công tâm pháp, mà nó thuộc về công pháp, có thể tích điểm thăng cấp, chắc hẳn là nội công của bản thân đã đạt đến mức độ có thể tu luyện Ngự Trùng Thuật rồi, thử tích điểm xem sao, tiêu hao mất 1000 điểm nộ khí, tạm ngừng thời gian, Ngự Trùng thuật có chút biến hóa từ chưa nhập môn trực tiếp thăng đến cấp sơ cấp.

Công pháp: Ngự Trùng thuật (sơ cấp)

Ngay thời khắc công pháp được lên cấp, vùng đan điền tự động hình thành một lực nội công chưa từng thấy, tỏa ra màu xám tro, hơi sền sệt giống như sữa, thể tích không lớn lắm chỉ bằng quả trứng gà, so với nội công màu tím của Tử Dương Tứ Thánh Kinh thì khác hoàn toàn, hình thành hai loại nội lực khác nhau nhưng lại có thể dung hợp cùng nhau.

"Có chút thú vị rồi đây, nguồn nội lực này mặc dù không được mạnh bằng Tử Dương Tứ Thánh Kinh nhưng hình như có một tác dụng kì diệu nào đó thì phải."

Lâm Phàm lúc buồn chán chỉ có thể tìm chút thú vui mà thôi.

Con kiến đen nhỏ vẫn đang bò trên mu bàn tay của hắn, mặc dù râu của nó đặt xuống rất nhẹ nhưng hắn đã đem khí lực tăng lên tới 90 điểm, vì vậy nên hắn có thể cảm nhận được bất kì sự chấn động nào cho dù là nhỏ đến đâu đi chăng nữa.

"Phải thử nghiệm một chút mới được, thử xem Ngự Trùng thuật này rốt cuộc có thần kì thật như vậy hay không."

Lúc trước hắn chỉ nghĩ rằng đây chỉ là một thế giới võ thuật thấp kém thông thường mà thôi, nhưng sau đó hắn ta mới biết là hắn nghĩ quá đơn giản rồi, đây căn bản không phải là thế giới võ thuật thấp kém mà nó đích thị là một thế giới võ thuật cao minh.



Nâng tay phải lên, dẫn dắt nội lực màu xám vừa hình thành ở trong cơ thể, ngưng tụ ở đầu ngón tay, một ít nội lực bao trùm lên kiến đen, đột nhiên hắn cảm nhận được một chút biến đổi, con kiến đen trên mu bàn tay không hề động đậy, Lâm Phàm trong lòng đột nhiên muốn kiến đen nhảy lên, ngay lúc này kiến đen ở trên mu bàn tay giống như bị ai đó khống chế, râu của nó cong lên, mãnh liệt bắn lên, muốn nhảy lên nhưng không thành sau đó trực tiếp ngã xuống.

"Thật sự có thể được được luôn?"

Hắn ngạc nhiên khi thấy kiến đen thật sự bị hắn khống chế, đối với Lâm Phàm mà nói, đây giống như là tìm ra được lục địa mới vậy, quả thật quá thú vị mà. Hắn không ngừng ra lệnh, kiến đen ở trên mu bàn tay giống như con rối bị điều khiển nghe theo mệnh lệnh mà làm, vì tia nội lực của hắn có liên kết với kiến đen nên người khác thì không nhìn thấy nhưng hắn có thể cảm giác được.

Vốn dĩ kiến đen đang nghe mệnh lệnh của hắn đột nhiên bất động, tín hiệu đột nhiên bị ngắt quãng, sau đó kiến đen giống như bị kích thích, ở trên mu bàn tay bò loạn xạ lên, sau đó thì bị trượt xuống ghế gỗ rớt xuống dưới đất, ẩn mình vào khe hở ở những viên gạch chậm rãi rời đi.

"Đúng là thú vị mà."

Lâm Phàm nở nụ cười, công pháp này quá là thú vị.

Chít chít! Sau đó hắn liền phát hiện có một chú chim nhỏ đang đậu ở trên cây trong sân viện kêu chíp cha chíp chíp. Lâm Phàm lại dùng nội công đánh về phía chim nhỏ, khi tia nội lực đánh trúng vào chim nhỏ, ở trên cây chim nhỏ giống như là gặp phải điều gì đó kinh hãi, vỗ cánh bay mất.

"Không có tác dụng hay sao? Có thể là bởi vì chim nhỏ không phải là côn trùng."

"Ngự Trùng Thuật đúng thật là chỉ có thể điều khiển côn trùng hay sao?"

Nếu thật là như vậy thì tiềm lực của Ngự Trùng Thuật cũng có hạn mà thôi, nhưng mà cũng không thể nói trước được, có thể là bởi vì hắn mới đang ở sơ cấp, sự hình thành của nội công đặc thù vẫn chưa đạt đến mức độ mạnh nên không thể khống chế được chim nhỏ.

Ngay lúc Lâm Phàm chuẩn bị tiếp tục thử nghiệm thì Cẩu Tử đi tới nói: "Công tử, tới giờ ăn trưa rồi, lão gia cho gọi công tử ạ."

"Ừm."

Lâm Phàm đứng dậy, đi về phía nơi dùng cơm, mặc dù lão cha đối với bản thân rất thất vọng nhưng lúc dùng cơm về cơ bản đều ăn cùng nhau cả, một ngày ba bữa bắt buộc phải có một bữa ăn cùng nhau.

Khi vừa đến thì đã thấy lão cha và biểu đệ đã đang ngồi đợi hắn rồi, cả Lâm gia to lớn như thế này nhưng chỉ có ba người là có quan hệ huyết thống mà thôi, cái này so với Viên gia và Lương gia thì không bằng một góc, nhất là Viên gia, anh chị em ở dòng chích thất nhiều đáng kể. Theo Lâm Phàm thấy Viên lão đầu này đích thị là cái gì cũng ăn, tiểu thiếp thật không biết bao nhiêu cho đủ.

"Cha."

Lâm Phàm đi đến trước bàn ăn, tìm một chỗ ngồi xuống.

Lâm Vạn Dịch chỉ “ừm” một tiếng, sau đó không nói thêm gì nữa, lão thật sự không biết phải nói gì với thằng con này. Tự nghĩ, Lâm Vạn Dịch uy danh hiển hách sao lại có một thằng con bất tài vô dụng như vậy chứ, thật đáng thất vọng mà. Lúc đó lão liền nghĩ thất vọng thì cũng thất vọng rồi, thôi đành chịu vậy, không tu luyện thì không tu luyện, là cha của người ta thì mục đích cuối cùng cũng chỉ là mong con cháu bình an, nếu như đã không thể trở thành người đại tài thì để tự nó chịu vậy. Nhưng sau đó lão và Ngô lão phát hiện tên nghịch tử này vậy mà đã bắt đầu tu luyện rồi, mặc dù cảnh giới rất thấp không có tác dụng lớn lắm, nhưng so với hồi trước vẫn tốt hơn nhiều.

"Ta nghe Trung Mậu nói, ngươi gặp phải một người rất kì quái?"

Lâm Vạn Dịch hỏi.

Lâm Phàm tùy ý trả lời: "Cũng không hẳn là kì quái lắm, chỉ là một người rất bình thường bán cho ta một quyển công pháp mà thôi, ta xem qua cũng không cảm thấy có gì hay ho nên kêu biểu đệ vứt đi rồi."

Lâm Vạn Dịch lúc mới đầu không biết là ai nhưng khi nghe đến công pháp đó là Ngự Trùng thuật, lão lập tức nghĩ ngay đến một thế lực, đó là một thế lực hết sức kinh khủng.



"Bá phụ, là lỗi của con, đó đích thị là một môn tuyệt thế công pháp, thế nhưng mà lại bị con cho rằng là đồ lừa đảo."

Châu Trung Mậu vẫn không cách nào quên được chuyện vật báu ở trong tay, kết quả lại bị hắn xem là rác rưởi vứt đi, thật là đáng tiếc mà.

"Ngươi không sai, đó không phải là vật mà các ngươi có thể động vào, quên chuyện này đi đối với các ngươi đều tốt."

Lâm Vạn Dịch nói.

"Dạo này luyện đao pháp như thế nào rồi?"

Lâm Phàm vừa ăn vừa xì xụp trả lời: "Không luyện ạ, cảm giác chẳng có gì hay ho cả."

"Nộ khí +66"

Thấy tiểu phụ trợ có hiển thị điểm nộ khí, hắn chỉ muốn nói là thật không biết phải làm sao a, có thế mà đã tức giận rồi, nhưng mà nhìn thấy điểm nộ khí có hơi ít, cái này có phần không đúng với tính cách của lão cha lắm thì phải.

"Thời gian này đừng có gây thêm rắc rối cho lão tử nữa nghe chưa."

Lâm Vạn Dịch răn dạy nói.

"Ùm, hài nhi biết rồi."

Lâm Phàm trả lời cho xong chuyện.

“Điểm nộ khí + 88”

Lâm Vạn Dịch hít sâu một hơi, tên nghịch tử này đúng là trả lời lấy lệ mà, xem ra tối nay phải dạy bảo cho nó thật tốt mới được, Ngô lão đứng bên cạnh lắc đầu, xem ra tối nay công tử lại bị ăn hành nữa rồi.

Chỉ trong thời gian nói chuyện, Lâm Phàm đã ăn xong 5 bát cơm, vẫn chưa đủ tiếp tục kêu hạ nhân xới thêm cơm tiếp tục ăn.

"Biểu ca, bụng của huynh biến lớn rồi."

Châu Trung Mậu nói.

"Cũng bình thường thôi, dạo gần đây phát triển thân thể."

Lâm Phàm nói, dạ dày tiêu hóa tốt, vừa đến giờ cơm là đói cuống cuồng lên.

Lâm Vạn Dịch nhìn tên nghịch tử nhà mình sau đó dặn dò hạ nhân: "Sau này làm thêm thịt heo đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ta Không Muốn Nghịch Thiên(Dịch Chuẩn)

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook