Ta Không Muốn Nghịch Thiên(Dịch Chuẩn)
Chương 41: Lão Cha, Đây Là Ai Thắng!
Tân Phong
07/10/2022
"Tới đây."
Lâm Vạn Dịch chắp một tay sau lưng, tay kia hướng về phía Lâm Phàm, ngoắc ngón tay với nhi tử, đây là động tác mang tính khiêu khích.
Thế nhưng Lâm Phàm lại nhìn thấy, Lão cha đầy đủ tự tin.
Vậy mà nói chỉ dùng tu vi Võ Đạo Nhị Trọng, kia khẳng định đã nắm chắc phần thắng rồi.
"Không được, cần thiết đề cao đao pháp lên một chút, nếu không thật đúng là bị lão cha chiếm tiện nghi rồi."
Nói thật ra, thấy cha có lòng tin như vậy, trong lòng hắn có chút hoảng.
Thêm điểm.
Tăng lên công pháp: Hổ Sát Đao Pháp (Phản Phác Quy Chân).
Tiêu hao trọn vẹn 1000 điểm nộ khí.
Đây là khí chất tăng vọt, cảnh giới Đăng Phong Tạo Cực cũng chỉ mới 600 điểm nộ khí mà thôi, tiến thẳng đến Phản Phác Quy Chân liền tiêu hao 1000 điểm nộ khí, xem ra hẳn là sẽ rất mạnh.
Lúc này, sau khi đem Hổ Sát Đao Pháp tăng lên tới cảnh giới Phản Phác Quy Chân, có một luồng khí kỳ diệu thâm nhập vào cơ thể. Loại cảm giác này tựa như là bẩm sinh, từ lúc vừa mới bắt đầu đã luyện thuần thục nhập tâm.
Cầm thanh đao trong tay, cảm giác kia càng thân thiết chặt chẽ hơn.
"Tiểu Phụ Trợ này thật đúng là lợi hại, tăng thêm điểm thì bằng người khác khổ luyện mấy chục năm, lại còn lĩnh ngộ được Hổ Sát Đao Pháp nữa."
Hắn cảm thấy thanh đao trong tay đã không phải là đao, mà là một phần thân thể, không có cảm giác xa lạ khi cầm đao.
"Ồ!"
Ngô lão kinh ngạc, hắn cảm thấy thời khắc công tử cầm đao, bộc phát một loại khí chất không rõ, có lẽ đây là ảo giác chăng?
"Để lão tử tới."
Lâm Vạn Dịch mở miệng nói!
Phanh! Lâm Phàm cầm đao đánh tới.
"Hừ , tên nghịch tử này. . ."
Lâm Vạn Dịch sững sờ, hắn nhìn ra một tia khác biệt, Hổ Sát Đao Pháp chẳng phải loại đao pháp cao thâm, nhưng tên nghịch tử này lại khiến hắn có cảm giác không giống.
"Cha, cẩn thận."
Lâm Phàm cầm đao, nội lực đang sôi trào, ngưng tụ trên lưỡi đao, có uy lực lớn như mãnh hổ xuống núi.
Năm đầu ngón tay của Lâm Vạn Dịch mở ra, lớp da bên ngoài phủ một tầng màu đen trông giống như vật chất kim loại.
Keng keng!
Lưỡi đao cùng năm đầu ngón tay va chạm, âm thanh như tiếng chém trên tấm thép, có tia lửa bắn tóe ra.
Đây là công pháp gì?
“Quá đẹp mắt rồi.”
Lâm Phàm trong lòng đang lầm bầm. Thanh đao trong tay lại không dừng, chạm đất, mũi đao chuyển một vòng, giống tàn ảnh màu đen của một đầu mãnh hổ đang nhảy dựng lên, dữ tợn gầm thét. Nhưng tình huống thực tế chính là Lâm Phàm đã một đao đơn giản chém tới, động tác chẳng phải xinh đẹp nhưng góc độ lại vừa vặn và chính xác.
Một tấm lưới vô hình được giăng sẵn trên không trung, bao trọn lấy Lâm Vạn Dịch.
"Phản Phác Quy Chân, hỗn tiểu tử này lại làm cho lão tử kinh ngạc, vui mừng rồi."
Lâm Vạn Dịch trong lòng mừng rỡ, bằng vào võ đạo tu dưỡng của hắn, một mắt cũng đủ nhìn thấu cảnh giới của Lâm Phàm.
Ngô lão càng kinh ngạc không thôi.
"Kỳ tài, Công tử đúng là kỳ tài, ai có thể trong khoảng thời gian ngắn ngủi vậy, tu luyện Hổ Sát Đao Pháp tới cảnh giới Phản Phác Quy Chân chứ."
Nhìn không ra, thật là nhìn không ra. Công tử đã cho hắn quá nhiều kinh ngạc. Nếu như hôm nay không phải là Lão gia và Công tử động thủ, sợ là hắn còn chưa biết sự việc này.
Keng! cheng!
Năm ngón tay của Lâm Vạn Dịch chộp lấy một đao kia của Lâm Phàm, nói: "Nghịch tử, ngươi còn chưa đủ mạnh."
Năm đầu ngón tay nắm lấy lưỡi dao, không nhúc nhích tí nào.
"Hổ Sát."
Đột nhiên.
Lâm Phàm gầm nhẹ một tiếng, trực tiếp xuất đại chiêu, nội lực vốn không đủ mạnh được dẫn dắt hướng thẳng lưỡi đao trào xuống. Trên lưỡi dao một đầu hổ màu đen bao phủ, phẫn nộ gầm một tiếng.
Lâm Vạn Dịch ngưng thần, buông năm ngón tay ra, một ngón tay đánh hướng lưỡi đao, “Bưng” một tiếng, lưỡi đao run rẩy. Lưỡi đao trong tay hắn dường như không bị khống chế, lệch về một bên, nhưng Lâm Phàm nhờ nguồn sức mạnh này, trực tiếp biến đổi phương hướng, chém ngang tới.
"Không tồi."
Lâm Vạn Dịch tán dương, sau đó khép hai ngón tay lại.
"Nhưng còn chưa đủ."
Lốp bốp!
Lâm Phàm cảm thấy công pháp này của lão cha có chút lợi hại, hai ngón tay đen kịt sắc nhọn như kiếm, không ngừng va chạm với lưỡi đao.
"Hổ Sát!"
Trực tiếp phóng đại, không phải rất hồn hậu nội lực, điên cuồng bộc phát, liền hướng về lão cha bổ tới. Lâm Vạn Dịch kinh hãi, không ngờ tên nghịch tử này còn có nội lực chống giữ.
Nhát đao vừa rồi, hắn nhìn ra, đáng lẽ phải hút cạn nội lực của tên tiểu tử này mới đúng. Nhưng không ngờ tới hắn còn có thể thi triển tiếp.
Phanh!
Lâm Vạn Dịch đỡ một đao, bước chân từ từ lui về phía sau. Hắn lúc trước đã đem tu vi áp chế ở Võ Đạo Nhị Trọng, lực đạo phát ra căn bản không đủ khả năng chống chọi với Lâm Phàm.
Một đao của Lâm Phàm không trúng đích, nhưng hắn không chút hoảng hốt, lại chém tới một đao nữa, góc độ so vừa đao vừa rồi còn xoáy sâu hơn, cho dù có trốn tránh như thế nào đều phải tiếp chiêu.
Hổ Sát!
Gầm nhẹ một tiếng, lần nữa phóng đại bổ tới.
Phanh!
Trong hậu viện, gạch ngói văng tung tóe xung quanh, biểu hiện rõ vết rạn. Lâm Phàm không hạn chế phóng đại, hướng về phía lão cha chém liên tiếp.
Ngô lão nghẹn họng nhìn chằm chằm, có chút không dám tin tưởng.
Nội lực của công tử sao lại thế này?
Tại sao không cạn kiệt?
Cho dù nội công khôi phục nội lực cao nhất cũng tuyệt đối không thể làm được điều này.
Đúng lúc này.
"Được rồi."
Lâm Vạn Dịch thoát ly trận chiến, chắp tay sau hông, tay có chút run rẩy, chỗ giữa ngón cái và ngón trỏ có một miệng vết thương nhỏ đến không thể nhận ra, vết thương đang dần dần khép lại.
Bị thương rồi!
Bị tên nghịch tử chém thương. Võ Đạo Nhị Trọng quả nhiên vẫn là quá miễn cưỡng.
"Cha, kết thúc chưa?"
Lâm Phàm còn không ngừng thở dốc, ban đầu vẫn nghĩ chém tiếp, nhưng lão cha đã lui ra vòng chiến đấu, không thể chém tiếp, thật là đáng tiếc!
Trò đùa này còn rất thuận tay!
"Kết thúc rồi?"
Lâm Vạn Dịch lúc đầu còn nghĩ cho tên nghịch tử này một bài học, cho hắn biết, với thực lực ít ỏi của hắn vẫn chưa đủ nhìn. Nhưng hiện thực lại là hắn chống đỡ không nổi.
“Muốn chống đỡ, chỉ có thể tăng lên cảnh giới Võ Đạo”
Lâm Phàm nghe xong những lời này, đem đao trong tay vứt sang một bên, nói: "Không có ý nghĩa."
Thái độ lười biếng này, cũng làm cho Lâm Vạn Dịch có chút phẫn nộ.
Quen rồi thì tốt, năng lực vừa mới biểu hiện ra ngoài của nghịch tử đích thực làm cho hắn có chút hài lòng, thậm chí còn vui vẻ, an tâm, nhưng vẫn còn sớm lắm.
"Cha, vậy có phải nhi tử đã thắng rồi không?"
Lâm Phàm hỏi.
Lâm Vạn Dịch nheo mắt, một câu cũng không nói, đi thẳng ra khỏi hậu viện.
Lâm Phàm chạy theo chất vấn nói: "Cha, rốt cuộc là ai thắng ? Bất kể như thế nào cũng phải cho nhi tử một đáp án chứ."
Tên nghịch tử ở trong này chẳng chiếm được tí hời nào từ Lâm Vạn Dịch, hắn đã sớm rời đi, nơi nào còn nói những lời thừa.
"Công tử, người thắng rồi."
Ngô lão nở nụ cười, quay đầu lại nói, sau đó đi theo sau Lão gia.
"Biểu ca, người quá lợi hại."
Chu Trung Mậu sợ hãi thán phục. Hắn không nghĩ tới biểu ca ngày càng trở nên mạnh hơn. Thật sự là làm cho người ta khó có thể tin được.
"Biểu đệ, không có gì là lợi hại hay không, chỉ tùy hứng luyện một chút mà thôi, tu luyện thứ này không thích hợp với ta."
Lâm Phàm bình tĩnh xua tay, trong lòng không mảy may suy nghĩ.
May mà có Tiểu Phụ Trợ, nếu không bản thân tự tu luyện chính là việc khổ sai rồi
Phương xa.
"Lão gia, người đúng là thua bởi Công tử rồi."
Ngô lão cười nói.
Lâm Vạn Dịch “hừ” một tiếng, nói: "Cái gì mà thua với không thua, nếu ta không áp chế cảnh giới ở Võ Đạo Nhị Trọng, hắn đã sớm không biết ở đâu rồi.”
Ngô lão cười, nói: "Lão gia, cảnh giới võ đạo của người so với công tử cao hơn rất nhiều, kinh nghiệm cũng phong phú rất nhiều so với công tử, công tử có thể làm đến bước này cũng không dễ dàng."
"Không dễ dàng thì đã làm sao, cuối cùng vẫn là bộ dạng này, nhưng mà có thể tự vệ, cũng làm ta an tâm rồi."
Lâm Vạn Dịch nói ra.
Thời gian qua đi, tiền tài của Lâm gia cũng chỉ là vật ngoài thân mà thôi.
Ngô lão ngược lại cảm thấy công tử tiến bộ thật sự là chuyện vui, nếu như cho công tử thời gian, có lẽ thành tựu càng kinh người. Nhưng đáng tiếc, thời gian cũng không nhiều.
Hậu viện.
Lâm Phàm nằm dài ở đó, Cẩu Tử cùng biểu đệ đều rời đi, đây là thời điểm nên hành động rồi.
Ngự Trùng Thuật đối với nội lực có nhu cầu lớn, nhưng đối với Lâm Phàm người đang sở hữu Tiểu Phụ Trợ thì đây không phải là vấn đề lớn, ngược lại là sự việc rất đơn giản.
"Đem nội lực tăng lên tới Võ Đạo Nhị Trọng hẳn là có thể ứng phó một chút."
Nội lực một chút lại một chút tăng lên.
Nội lực: 60 (Võ Đạo Nhị Trọng).
Lập tức, Hắn cảm giác nội lực trong cơ thể lớn mạnh rất nhiều.
Nội lực màu xám và nội lực màu tím đều bành trướng, hắn cảm thấy nội lực trong thân bay lên, biến hóa không giống bình thường.
"Cảm giác không tồi."
Lâm Phàm nắm chặt quyền, cái loại cảm giác này còn rất tốt đẹp.
Có được Tiểu Phụ Trợ mọi chuyện trở nên đơn giản rất nhiều.
Rất tốt.
Điểm nộ khí bây giờ chỉ còn chưa tơi 67, có chút đáng thương mà thôi.
Lâm Vạn Dịch chắp một tay sau lưng, tay kia hướng về phía Lâm Phàm, ngoắc ngón tay với nhi tử, đây là động tác mang tính khiêu khích.
Thế nhưng Lâm Phàm lại nhìn thấy, Lão cha đầy đủ tự tin.
Vậy mà nói chỉ dùng tu vi Võ Đạo Nhị Trọng, kia khẳng định đã nắm chắc phần thắng rồi.
"Không được, cần thiết đề cao đao pháp lên một chút, nếu không thật đúng là bị lão cha chiếm tiện nghi rồi."
Nói thật ra, thấy cha có lòng tin như vậy, trong lòng hắn có chút hoảng.
Thêm điểm.
Tăng lên công pháp: Hổ Sát Đao Pháp (Phản Phác Quy Chân).
Tiêu hao trọn vẹn 1000 điểm nộ khí.
Đây là khí chất tăng vọt, cảnh giới Đăng Phong Tạo Cực cũng chỉ mới 600 điểm nộ khí mà thôi, tiến thẳng đến Phản Phác Quy Chân liền tiêu hao 1000 điểm nộ khí, xem ra hẳn là sẽ rất mạnh.
Lúc này, sau khi đem Hổ Sát Đao Pháp tăng lên tới cảnh giới Phản Phác Quy Chân, có một luồng khí kỳ diệu thâm nhập vào cơ thể. Loại cảm giác này tựa như là bẩm sinh, từ lúc vừa mới bắt đầu đã luyện thuần thục nhập tâm.
Cầm thanh đao trong tay, cảm giác kia càng thân thiết chặt chẽ hơn.
"Tiểu Phụ Trợ này thật đúng là lợi hại, tăng thêm điểm thì bằng người khác khổ luyện mấy chục năm, lại còn lĩnh ngộ được Hổ Sát Đao Pháp nữa."
Hắn cảm thấy thanh đao trong tay đã không phải là đao, mà là một phần thân thể, không có cảm giác xa lạ khi cầm đao.
"Ồ!"
Ngô lão kinh ngạc, hắn cảm thấy thời khắc công tử cầm đao, bộc phát một loại khí chất không rõ, có lẽ đây là ảo giác chăng?
"Để lão tử tới."
Lâm Vạn Dịch mở miệng nói!
Phanh! Lâm Phàm cầm đao đánh tới.
"Hừ , tên nghịch tử này. . ."
Lâm Vạn Dịch sững sờ, hắn nhìn ra một tia khác biệt, Hổ Sát Đao Pháp chẳng phải loại đao pháp cao thâm, nhưng tên nghịch tử này lại khiến hắn có cảm giác không giống.
"Cha, cẩn thận."
Lâm Phàm cầm đao, nội lực đang sôi trào, ngưng tụ trên lưỡi đao, có uy lực lớn như mãnh hổ xuống núi.
Năm đầu ngón tay của Lâm Vạn Dịch mở ra, lớp da bên ngoài phủ một tầng màu đen trông giống như vật chất kim loại.
Keng keng!
Lưỡi đao cùng năm đầu ngón tay va chạm, âm thanh như tiếng chém trên tấm thép, có tia lửa bắn tóe ra.
Đây là công pháp gì?
“Quá đẹp mắt rồi.”
Lâm Phàm trong lòng đang lầm bầm. Thanh đao trong tay lại không dừng, chạm đất, mũi đao chuyển một vòng, giống tàn ảnh màu đen của một đầu mãnh hổ đang nhảy dựng lên, dữ tợn gầm thét. Nhưng tình huống thực tế chính là Lâm Phàm đã một đao đơn giản chém tới, động tác chẳng phải xinh đẹp nhưng góc độ lại vừa vặn và chính xác.
Một tấm lưới vô hình được giăng sẵn trên không trung, bao trọn lấy Lâm Vạn Dịch.
"Phản Phác Quy Chân, hỗn tiểu tử này lại làm cho lão tử kinh ngạc, vui mừng rồi."
Lâm Vạn Dịch trong lòng mừng rỡ, bằng vào võ đạo tu dưỡng của hắn, một mắt cũng đủ nhìn thấu cảnh giới của Lâm Phàm.
Ngô lão càng kinh ngạc không thôi.
"Kỳ tài, Công tử đúng là kỳ tài, ai có thể trong khoảng thời gian ngắn ngủi vậy, tu luyện Hổ Sát Đao Pháp tới cảnh giới Phản Phác Quy Chân chứ."
Nhìn không ra, thật là nhìn không ra. Công tử đã cho hắn quá nhiều kinh ngạc. Nếu như hôm nay không phải là Lão gia và Công tử động thủ, sợ là hắn còn chưa biết sự việc này.
Keng! cheng!
Năm ngón tay của Lâm Vạn Dịch chộp lấy một đao kia của Lâm Phàm, nói: "Nghịch tử, ngươi còn chưa đủ mạnh."
Năm đầu ngón tay nắm lấy lưỡi dao, không nhúc nhích tí nào.
"Hổ Sát."
Đột nhiên.
Lâm Phàm gầm nhẹ một tiếng, trực tiếp xuất đại chiêu, nội lực vốn không đủ mạnh được dẫn dắt hướng thẳng lưỡi đao trào xuống. Trên lưỡi dao một đầu hổ màu đen bao phủ, phẫn nộ gầm một tiếng.
Lâm Vạn Dịch ngưng thần, buông năm ngón tay ra, một ngón tay đánh hướng lưỡi đao, “Bưng” một tiếng, lưỡi đao run rẩy. Lưỡi đao trong tay hắn dường như không bị khống chế, lệch về một bên, nhưng Lâm Phàm nhờ nguồn sức mạnh này, trực tiếp biến đổi phương hướng, chém ngang tới.
"Không tồi."
Lâm Vạn Dịch tán dương, sau đó khép hai ngón tay lại.
"Nhưng còn chưa đủ."
Lốp bốp!
Lâm Phàm cảm thấy công pháp này của lão cha có chút lợi hại, hai ngón tay đen kịt sắc nhọn như kiếm, không ngừng va chạm với lưỡi đao.
"Hổ Sát!"
Trực tiếp phóng đại, không phải rất hồn hậu nội lực, điên cuồng bộc phát, liền hướng về lão cha bổ tới. Lâm Vạn Dịch kinh hãi, không ngờ tên nghịch tử này còn có nội lực chống giữ.
Nhát đao vừa rồi, hắn nhìn ra, đáng lẽ phải hút cạn nội lực của tên tiểu tử này mới đúng. Nhưng không ngờ tới hắn còn có thể thi triển tiếp.
Phanh!
Lâm Vạn Dịch đỡ một đao, bước chân từ từ lui về phía sau. Hắn lúc trước đã đem tu vi áp chế ở Võ Đạo Nhị Trọng, lực đạo phát ra căn bản không đủ khả năng chống chọi với Lâm Phàm.
Một đao của Lâm Phàm không trúng đích, nhưng hắn không chút hoảng hốt, lại chém tới một đao nữa, góc độ so vừa đao vừa rồi còn xoáy sâu hơn, cho dù có trốn tránh như thế nào đều phải tiếp chiêu.
Hổ Sát!
Gầm nhẹ một tiếng, lần nữa phóng đại bổ tới.
Phanh!
Trong hậu viện, gạch ngói văng tung tóe xung quanh, biểu hiện rõ vết rạn. Lâm Phàm không hạn chế phóng đại, hướng về phía lão cha chém liên tiếp.
Ngô lão nghẹn họng nhìn chằm chằm, có chút không dám tin tưởng.
Nội lực của công tử sao lại thế này?
Tại sao không cạn kiệt?
Cho dù nội công khôi phục nội lực cao nhất cũng tuyệt đối không thể làm được điều này.
Đúng lúc này.
"Được rồi."
Lâm Vạn Dịch thoát ly trận chiến, chắp tay sau hông, tay có chút run rẩy, chỗ giữa ngón cái và ngón trỏ có một miệng vết thương nhỏ đến không thể nhận ra, vết thương đang dần dần khép lại.
Bị thương rồi!
Bị tên nghịch tử chém thương. Võ Đạo Nhị Trọng quả nhiên vẫn là quá miễn cưỡng.
"Cha, kết thúc chưa?"
Lâm Phàm còn không ngừng thở dốc, ban đầu vẫn nghĩ chém tiếp, nhưng lão cha đã lui ra vòng chiến đấu, không thể chém tiếp, thật là đáng tiếc!
Trò đùa này còn rất thuận tay!
"Kết thúc rồi?"
Lâm Vạn Dịch lúc đầu còn nghĩ cho tên nghịch tử này một bài học, cho hắn biết, với thực lực ít ỏi của hắn vẫn chưa đủ nhìn. Nhưng hiện thực lại là hắn chống đỡ không nổi.
“Muốn chống đỡ, chỉ có thể tăng lên cảnh giới Võ Đạo”
Lâm Phàm nghe xong những lời này, đem đao trong tay vứt sang một bên, nói: "Không có ý nghĩa."
Thái độ lười biếng này, cũng làm cho Lâm Vạn Dịch có chút phẫn nộ.
Quen rồi thì tốt, năng lực vừa mới biểu hiện ra ngoài của nghịch tử đích thực làm cho hắn có chút hài lòng, thậm chí còn vui vẻ, an tâm, nhưng vẫn còn sớm lắm.
"Cha, vậy có phải nhi tử đã thắng rồi không?"
Lâm Phàm hỏi.
Lâm Vạn Dịch nheo mắt, một câu cũng không nói, đi thẳng ra khỏi hậu viện.
Lâm Phàm chạy theo chất vấn nói: "Cha, rốt cuộc là ai thắng ? Bất kể như thế nào cũng phải cho nhi tử một đáp án chứ."
Tên nghịch tử ở trong này chẳng chiếm được tí hời nào từ Lâm Vạn Dịch, hắn đã sớm rời đi, nơi nào còn nói những lời thừa.
"Công tử, người thắng rồi."
Ngô lão nở nụ cười, quay đầu lại nói, sau đó đi theo sau Lão gia.
"Biểu ca, người quá lợi hại."
Chu Trung Mậu sợ hãi thán phục. Hắn không nghĩ tới biểu ca ngày càng trở nên mạnh hơn. Thật sự là làm cho người ta khó có thể tin được.
"Biểu đệ, không có gì là lợi hại hay không, chỉ tùy hứng luyện một chút mà thôi, tu luyện thứ này không thích hợp với ta."
Lâm Phàm bình tĩnh xua tay, trong lòng không mảy may suy nghĩ.
May mà có Tiểu Phụ Trợ, nếu không bản thân tự tu luyện chính là việc khổ sai rồi
Phương xa.
"Lão gia, người đúng là thua bởi Công tử rồi."
Ngô lão cười nói.
Lâm Vạn Dịch “hừ” một tiếng, nói: "Cái gì mà thua với không thua, nếu ta không áp chế cảnh giới ở Võ Đạo Nhị Trọng, hắn đã sớm không biết ở đâu rồi.”
Ngô lão cười, nói: "Lão gia, cảnh giới võ đạo của người so với công tử cao hơn rất nhiều, kinh nghiệm cũng phong phú rất nhiều so với công tử, công tử có thể làm đến bước này cũng không dễ dàng."
"Không dễ dàng thì đã làm sao, cuối cùng vẫn là bộ dạng này, nhưng mà có thể tự vệ, cũng làm ta an tâm rồi."
Lâm Vạn Dịch nói ra.
Thời gian qua đi, tiền tài của Lâm gia cũng chỉ là vật ngoài thân mà thôi.
Ngô lão ngược lại cảm thấy công tử tiến bộ thật sự là chuyện vui, nếu như cho công tử thời gian, có lẽ thành tựu càng kinh người. Nhưng đáng tiếc, thời gian cũng không nhiều.
Hậu viện.
Lâm Phàm nằm dài ở đó, Cẩu Tử cùng biểu đệ đều rời đi, đây là thời điểm nên hành động rồi.
Ngự Trùng Thuật đối với nội lực có nhu cầu lớn, nhưng đối với Lâm Phàm người đang sở hữu Tiểu Phụ Trợ thì đây không phải là vấn đề lớn, ngược lại là sự việc rất đơn giản.
"Đem nội lực tăng lên tới Võ Đạo Nhị Trọng hẳn là có thể ứng phó một chút."
Nội lực một chút lại một chút tăng lên.
Nội lực: 60 (Võ Đạo Nhị Trọng).
Lập tức, Hắn cảm giác nội lực trong cơ thể lớn mạnh rất nhiều.
Nội lực màu xám và nội lực màu tím đều bành trướng, hắn cảm thấy nội lực trong thân bay lên, biến hóa không giống bình thường.
"Cảm giác không tồi."
Lâm Phàm nắm chặt quyền, cái loại cảm giác này còn rất tốt đẹp.
Có được Tiểu Phụ Trợ mọi chuyện trở nên đơn giản rất nhiều.
Rất tốt.
Điểm nộ khí bây giờ chỉ còn chưa tơi 67, có chút đáng thương mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.