Ta Không Muốn Thừa Kế Gia Sản Ngàn Tỉ !
Chương 19: Sinh Nhật Ba Vợ (1)
Hội Trừu Yên Đích Vu Đại Gia
29/01/2021
Trần Bình thản nhiên nhìn một lượt, vẻ mặt chẳng có biểu cảm gì.
Lưu Khải tất nhiên là không vui, nhìn Trần Bình. Người này nhìn bình thường như vậy, sao lại điềm tĩnh đến thế?
Có chút thú vị đó.
"Người anh em, ba trăm ngàn, đền được không?" Lưu Khải không phải dạng lưu manh mở miệng liền hồ đánh hộ giết uy hiếp người khác.
Ba trăm ngàn, đối với người bình thường mà nói, đã là giá trên trời rồi.
Lưu Khải không biết người như Trần Bình có đền nổi không, nhưng anh ta vẫn muốn hỏi.
Dùng đạo lý trước rồi vũ lực sau vẫn hơn.
"Thật ngại quá, anh ta vượt đèn đỏ, phải chịu toàn bộ trách nhiệm. Hơn nữa, chúng tôi cũng không thực sự va chạm." Trần Bình thản nhiên nói.
Lúc này, Vương Kỳ nổi giận chỉ vào Trần Bình, quát: "Mẹ nó mày là không muốn đến đúng không?"
Trần Bình hờ hững nhìn anh ta, không trả lời.
Lưu Khải khẽ cau mày, nhìn chiếc Harley bị đụng đến tan nát trên mặt đất, nói: "Người anh em, ba trăm ngàn cũng không nhiều lắm. Tiền mua một cái chân."
Đây chính là uy hiếp rồi.
Khóe mắt Trần Bình lạnh xuống, ánh mắt lóe lên.
Anh là người thừa kế nhà giàu có, thiếu ba trăm ngàn đó sao?
Tất nhiên không thiếu.
Nhưng anh không thể chấp nhận làm một kẻ coi tiền như rác vậy được.
"Nếu tôi nói tôi không có tiền thì sao?" Trần Bình thản nhiên nói.
Lúc này, một đám nam nữ phe motor đều dùng ánh mắt như nhìn kẻ ngốc mà chế giễu Trần Bình.
Lưu Khải cũng xoa xoa mũi, đưa tay đặt lên vai Trần Bình, vẻ mặt xấu xa cười nói: "Này chú, biết tôi không? Tôi, Lưu Khải phố Nam Hạo, mọi người nể mặt tôi đều gọi là anh Khải. Chuyện hôm nay, nếu anh không đền chút gì
đó thì không cho qua được đâu."
Lưu Khải cảm thấy buồn cười, lần đầu gặp phải người ngu ngốc như vậy.
Không sợ chết à, hay tự cho mình là con lửng mật" vậy?
(*) Lửng mật được gọi là loài mình đồng da sắt, rất khó bị thương, kể cả nọc độc rắn cũng không sợ. Ý chỉ người giống như vậy.
Hài hước thật.
"Anh Khải, anh xem anh ta ăn mặc kìa, vừa nhìn đã biết là đồ nghèo hèn rồi."
"Có khi tên đàn này còn chẳng biết Harley là gì đâu, ha ha ha."
"Này chú ơi, mau gọi điện kêu người tới đưa tiền cho đi. Anh Khải của chúng tôi ra tay rất tàn nhẫn đó."
Một đám nam nữ đi otor đều không ngừng châm chọc. Nữ thì hai tay khoanh trước ngực, vẻ mặt khinh thường, nam thì đứng tựa vào cây vừa nghe vừa hút thuốc.
Giang Linh cũng ở trong đám người đó, tựa vào một cô gái mặc quần da ôm sát lấy mông cùng áo croptop hai dây ôm ngực, thờ ơ đứng nhìn.
"Anh ta ấy à, chồng của chị họ tôi, một tên bất lực. Ăn ở đều do chị họ tôi lo đó."
Lúc này Giang Linh mới nói xen vào, ra vẻ mình vượt xa người khác.
"Đậu má, lại còn là một tên ăn bám à? Này chú, tay nghề không tồi nha, dạy chúng tôi chút đi."
Mấy người đó lại bắt đầu cười lớn chẳng kiêng nể gì.
Lưu Khải cũng cúi mặt cười mà lắc đầu. Anh ta khinh thường nhất chính là dạng đàn ông ăn bám phụ nữ như vậy.
"Suy nghĩ thế nào rồi, chú?" Lưu Khải hỏi, khóe mắt cười lạnh nhếch lên, chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào.
Trần Bình im lặng, không nói một câu.
Tính toán thời gian chắc là cũng sắp đến rồi.
Đột nhiên!
Đồng tử Trần Bình co lại, nhìn thấy từ đằng xa có mười mấy chiếc xe điện màu đỏ phóng về phía này nhanh như chớp!
"Đậu má! Mẹ nó đâu ra lắm shipper quá vậy!"
Cũng không biết là ai hét lên, mọi người đều quay đầu nhìn sang.
Tràn ngập xe điện màu đỏ, mũ bảo hiểm đỏ, áo gi-le đỏ.
Không chỉ có mười mấy chiếc, cả ngã tư đường đều xuất hiện đoàn quân shipper màu đỏ!
Ước chừng tới bốn mươi chiếc!
Thoáng chốc, những chiếc xe điện đó đã bao vây quanh khu vực này.
"Đệch! Làm gì thế? Mẹ nó toàn xe điện nát!" Lúc này, Vương Kỳ kêu lên, quay đầu nhìn Trần Bình, truy hỏi: "Mày gọi đến đó hả?"
Trần Bình gật đầu nói: "Đúng vậy."
Ha ha ha!
Một trận cười vang.
"Đậu má! Mẹ nó mày đúng là đần thật. Mày tưởng gọi đến một đám shipper rồi sẽ có tác dụng sao?" Vương Kỳ cười lớn đầy vẻ xem thường.
Lưu Khải tất nhiên là không vui, nhìn Trần Bình. Người này nhìn bình thường như vậy, sao lại điềm tĩnh đến thế?
Có chút thú vị đó.
"Người anh em, ba trăm ngàn, đền được không?" Lưu Khải không phải dạng lưu manh mở miệng liền hồ đánh hộ giết uy hiếp người khác.
Ba trăm ngàn, đối với người bình thường mà nói, đã là giá trên trời rồi.
Lưu Khải không biết người như Trần Bình có đền nổi không, nhưng anh ta vẫn muốn hỏi.
Dùng đạo lý trước rồi vũ lực sau vẫn hơn.
"Thật ngại quá, anh ta vượt đèn đỏ, phải chịu toàn bộ trách nhiệm. Hơn nữa, chúng tôi cũng không thực sự va chạm." Trần Bình thản nhiên nói.
Lúc này, Vương Kỳ nổi giận chỉ vào Trần Bình, quát: "Mẹ nó mày là không muốn đến đúng không?"
Trần Bình hờ hững nhìn anh ta, không trả lời.
Lưu Khải khẽ cau mày, nhìn chiếc Harley bị đụng đến tan nát trên mặt đất, nói: "Người anh em, ba trăm ngàn cũng không nhiều lắm. Tiền mua một cái chân."
Đây chính là uy hiếp rồi.
Khóe mắt Trần Bình lạnh xuống, ánh mắt lóe lên.
Anh là người thừa kế nhà giàu có, thiếu ba trăm ngàn đó sao?
Tất nhiên không thiếu.
Nhưng anh không thể chấp nhận làm một kẻ coi tiền như rác vậy được.
"Nếu tôi nói tôi không có tiền thì sao?" Trần Bình thản nhiên nói.
Lúc này, một đám nam nữ phe motor đều dùng ánh mắt như nhìn kẻ ngốc mà chế giễu Trần Bình.
Lưu Khải cũng xoa xoa mũi, đưa tay đặt lên vai Trần Bình, vẻ mặt xấu xa cười nói: "Này chú, biết tôi không? Tôi, Lưu Khải phố Nam Hạo, mọi người nể mặt tôi đều gọi là anh Khải. Chuyện hôm nay, nếu anh không đền chút gì
đó thì không cho qua được đâu."
Lưu Khải cảm thấy buồn cười, lần đầu gặp phải người ngu ngốc như vậy.
Không sợ chết à, hay tự cho mình là con lửng mật" vậy?
(*) Lửng mật được gọi là loài mình đồng da sắt, rất khó bị thương, kể cả nọc độc rắn cũng không sợ. Ý chỉ người giống như vậy.
Hài hước thật.
"Anh Khải, anh xem anh ta ăn mặc kìa, vừa nhìn đã biết là đồ nghèo hèn rồi."
"Có khi tên đàn này còn chẳng biết Harley là gì đâu, ha ha ha."
"Này chú ơi, mau gọi điện kêu người tới đưa tiền cho đi. Anh Khải của chúng tôi ra tay rất tàn nhẫn đó."
Một đám nam nữ đi otor đều không ngừng châm chọc. Nữ thì hai tay khoanh trước ngực, vẻ mặt khinh thường, nam thì đứng tựa vào cây vừa nghe vừa hút thuốc.
Giang Linh cũng ở trong đám người đó, tựa vào một cô gái mặc quần da ôm sát lấy mông cùng áo croptop hai dây ôm ngực, thờ ơ đứng nhìn.
"Anh ta ấy à, chồng của chị họ tôi, một tên bất lực. Ăn ở đều do chị họ tôi lo đó."
Lúc này Giang Linh mới nói xen vào, ra vẻ mình vượt xa người khác.
"Đậu má, lại còn là một tên ăn bám à? Này chú, tay nghề không tồi nha, dạy chúng tôi chút đi."
Mấy người đó lại bắt đầu cười lớn chẳng kiêng nể gì.
Lưu Khải cũng cúi mặt cười mà lắc đầu. Anh ta khinh thường nhất chính là dạng đàn ông ăn bám phụ nữ như vậy.
"Suy nghĩ thế nào rồi, chú?" Lưu Khải hỏi, khóe mắt cười lạnh nhếch lên, chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào.
Trần Bình im lặng, không nói một câu.
Tính toán thời gian chắc là cũng sắp đến rồi.
Đột nhiên!
Đồng tử Trần Bình co lại, nhìn thấy từ đằng xa có mười mấy chiếc xe điện màu đỏ phóng về phía này nhanh như chớp!
"Đậu má! Mẹ nó đâu ra lắm shipper quá vậy!"
Cũng không biết là ai hét lên, mọi người đều quay đầu nhìn sang.
Tràn ngập xe điện màu đỏ, mũ bảo hiểm đỏ, áo gi-le đỏ.
Không chỉ có mười mấy chiếc, cả ngã tư đường đều xuất hiện đoàn quân shipper màu đỏ!
Ước chừng tới bốn mươi chiếc!
Thoáng chốc, những chiếc xe điện đó đã bao vây quanh khu vực này.
"Đệch! Làm gì thế? Mẹ nó toàn xe điện nát!" Lúc này, Vương Kỳ kêu lên, quay đầu nhìn Trần Bình, truy hỏi: "Mày gọi đến đó hả?"
Trần Bình gật đầu nói: "Đúng vậy."
Ha ha ha!
Một trận cười vang.
"Đậu má! Mẹ nó mày đúng là đần thật. Mày tưởng gọi đến một đám shipper rồi sẽ có tác dụng sao?" Vương Kỳ cười lớn đầy vẻ xem thường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.