Ta Không Muốn Thừa Kế Gia Sản Ngàn Tỉ !
Chương 13: Tôi Cảm Thấy Quá Ít (1)
Hội Trừu Yên Đích Vu Đại Gia
28/01/2021
Chiếc Bentley rất nhanh đã chạy tới khách sạn Tụ Hiền Các ở thành phố An Huy.
Chỗ này là khách sạn có tiếng ở thành phố An Huy, có thể tới đây dùng bữa không giàu thì cũng sang.
Hơn nữa, Tụ Hiền Các yêu cầu hội viên hẹn trước.
Chi phí hàng năm không vượt quá một triệu là không đủ tư cách trở thành hội viên của Tụ Hiền Các.
Mà lúc này, trước của Tụ Hiền Các là doanh nhân nổi tiếng của thành phố An Huy
Chủ tịch tập đoàn thương mại Quốc Hoa, Phùng Thụy Tường.
Chuyên làm buôn bán xuất nhập khẩu, hơn nữa lại còn là các tác phẩm nghệ thuật.
Ngoài việc là chủ tịch công ty, Phùng Thụy Tường còn là đại gia sở hữu khối tài sản ba tỷ!
Cũng là người thích sưu tầm những thứ yêu thích nổi tiếng trong nước!
Trong giới thích sưu tầm có tiếng xa xỉ.
Nhưng lúc này, Phùng Thụy Tường dẫn theo hơn mười người có chức vụ cao trong công ty, cung kính đúng chờ ở của Tụ Hiền Các.
Cảnh ấy, quả thật là chấn động rất nhiều khách khứa lại đây ăn cơm.
Trong một lúc, từng tiếng kinh ngạc cảm thán òa lên.
"Đây chẳng phải là ông Phùng Thụy Tường chủ tịch tập đoàn thương mại Quốc Hoa à? Ông ấy đang chờ ai thế? Mà phô trương như vậy."
"Hiếm thấy ghê, phú ông hàng tỷ như Phùng Thụy Tường, thế mà lại cung cung kính kính đứng ở cửa Tụ Hiền Các chờ người khác."
"Nhân vật lớn nào đến đây vậy? Chắc chắn không phải là từ thành phố An Huy rồi, người này lại lịch lớn đây."
Trần Bình ngồi trong chiếc Bentley, khi nhìn thấy một đám nhân vật tinh anh mặc quần áo gọn gàng ngăn nắp đừng ở cửa Tụ Hiền Các thì cau mày nói: "Không phải đã nói là đơn giản thôi sao, sao còn làm cho phô trương như vậy?"
Kiều Phú Quý ngượng ngùng cười nói: "Cậu chủ, chắc có lẽ là giám đốc Phùng muốn cho cậu một niềm vui bất ngờ."
"Niềm vui bất ngờ cái mông, ông đây không thích." Trần Bình lạnh lùng nói: "Đi bãi đỗ xe, thông báo cho người bạn của ông, một mình đến gặp."
"Vâng thưa cậu." Kiều Phú Quý gật đầu nói.
Chiếc xe trực tiếp chạy về phía bãi đỗ.
Còn ở trước của Tụ Hiền Các, Phùng Thụy Tường vẫn cung kính đứng thẳng, im lặng chờ nhân vật lớn ngày hôm nay.
Ông chính là mặt dày mày dặn cầu xin bạn mình giúp đỡ.
Đứng bên cạnh là con trai của ông, Phùng Đào, hai tay anh ta đút túi quần, hơi hơi bực bội nói: "Ba, rốt cuộc thì chúng ta đang đợi ai vậy, làm ra vẻ cũng kinh quá rồi đó, nãy giờ đã hai mươi phút rồi."
Phùng Thụy Tường lườm Phùng Đào một cái, nhỏ giọng nói: "Con nghiêm chỉnh chút cho ba, đợi người ta đến đây con mà mắc lỗi gì, để xem ba trùng trị con thế nào."
Phùng Đào căm giận khẽ hừ một tiếng, trong lòng càng bực bội hơn.
Anh ta còn hẹn mấy người bạn đi bar cùng nhau đó.
Đều do ông ba nhà mình, kiểu gì cũng phải lôi mình lại đây, nói là gặp một nhà đầu tư lớn.
Đến bây giờ vẫn chưa nhìn thấy bóng người đâu, đúng là phô trương một đống.
Ngay lúc này, Phùng Thụy Tường nhận được một cuộc điện thoại, rồi sau đó nặng nề xoay người nói: "Được rồi, tất cả mọi người đi vào đi thôi, người đến rồi."
Đến rồi?
Nhiều người nghi ngờ, nhưng lại có càng nhiều người khó chịu.
Lần này, Phòng Đào tức muốn nổ phổi, nhỏ giọng chửi: "Đù mé! Tên nào thế, ông đây đợi nửa ngày, đến cả cái bóng cũng chưa nhìn thấy."
Thế nhưng anh ta không dám nói gì trước mặt ba mình, chỉ có thể buồn bực, đi theo Phùng Thụy Tường cùng nhau vào khách sạn.
Sau khi Phùng Thụy Tường nhận được điện thoại, thì dẫn theo con trai vội vàng bước nhanh tới một căn phòng riêng.
Ngay khi đẩy cửa ra, Phùng Đào nhìn thấy bên trong đứng hai người, ánh mắt dừng lại trên người Trần Bình.
Á đù!
Mẹ nó tên này là ai, tầm thường thế này, là nhà đầu tư lớn hôm nay á?
Không thể nào, ba mình sẽ không ngớ ngẩn như vậy chứ.
Cái này đâu có giống kẻ có tiền, vừa nhìn chính là tên công nhân văn đường kia mà.
Phùng Đào không khỏi cười nhạo hai tiếng, trong lòng càng khó chịu hơn.
Cũng bởi vì tên kia, hại mình không thể đi nhảy bar.
Còn Phùng Thụy Tường thì ngay khi vào cửa đã lập tức giang hai tay, nở nụ cười đi về phía Kiều Phú Quý đang chống gậy.
"Giám đốc Kiều, cuối cùng ngài cũng tới rồi."
Kiều Phú Quý gật đầu cười, giơ một bàn tay ra, chờ đối phương đến nắm.
Bấy giờ, ánh mắt của Phùng Thụy Tường tự nhiên cũng dừng lại trên người thanh niên đứng cạnh Kiều Phú Quý, "Vị này là?"
"Vị này là cậu chủ nhà tôi, cậu Trần, cũng là người đầu tư lần này." Kiều Phú Quý nở nụ cười giới thiệu nói.
Cậu... Cậu chủ?
Chỗ này là khách sạn có tiếng ở thành phố An Huy, có thể tới đây dùng bữa không giàu thì cũng sang.
Hơn nữa, Tụ Hiền Các yêu cầu hội viên hẹn trước.
Chi phí hàng năm không vượt quá một triệu là không đủ tư cách trở thành hội viên của Tụ Hiền Các.
Mà lúc này, trước của Tụ Hiền Các là doanh nhân nổi tiếng của thành phố An Huy
Chủ tịch tập đoàn thương mại Quốc Hoa, Phùng Thụy Tường.
Chuyên làm buôn bán xuất nhập khẩu, hơn nữa lại còn là các tác phẩm nghệ thuật.
Ngoài việc là chủ tịch công ty, Phùng Thụy Tường còn là đại gia sở hữu khối tài sản ba tỷ!
Cũng là người thích sưu tầm những thứ yêu thích nổi tiếng trong nước!
Trong giới thích sưu tầm có tiếng xa xỉ.
Nhưng lúc này, Phùng Thụy Tường dẫn theo hơn mười người có chức vụ cao trong công ty, cung kính đúng chờ ở của Tụ Hiền Các.
Cảnh ấy, quả thật là chấn động rất nhiều khách khứa lại đây ăn cơm.
Trong một lúc, từng tiếng kinh ngạc cảm thán òa lên.
"Đây chẳng phải là ông Phùng Thụy Tường chủ tịch tập đoàn thương mại Quốc Hoa à? Ông ấy đang chờ ai thế? Mà phô trương như vậy."
"Hiếm thấy ghê, phú ông hàng tỷ như Phùng Thụy Tường, thế mà lại cung cung kính kính đứng ở cửa Tụ Hiền Các chờ người khác."
"Nhân vật lớn nào đến đây vậy? Chắc chắn không phải là từ thành phố An Huy rồi, người này lại lịch lớn đây."
Trần Bình ngồi trong chiếc Bentley, khi nhìn thấy một đám nhân vật tinh anh mặc quần áo gọn gàng ngăn nắp đừng ở cửa Tụ Hiền Các thì cau mày nói: "Không phải đã nói là đơn giản thôi sao, sao còn làm cho phô trương như vậy?"
Kiều Phú Quý ngượng ngùng cười nói: "Cậu chủ, chắc có lẽ là giám đốc Phùng muốn cho cậu một niềm vui bất ngờ."
"Niềm vui bất ngờ cái mông, ông đây không thích." Trần Bình lạnh lùng nói: "Đi bãi đỗ xe, thông báo cho người bạn của ông, một mình đến gặp."
"Vâng thưa cậu." Kiều Phú Quý gật đầu nói.
Chiếc xe trực tiếp chạy về phía bãi đỗ.
Còn ở trước của Tụ Hiền Các, Phùng Thụy Tường vẫn cung kính đứng thẳng, im lặng chờ nhân vật lớn ngày hôm nay.
Ông chính là mặt dày mày dặn cầu xin bạn mình giúp đỡ.
Đứng bên cạnh là con trai của ông, Phùng Đào, hai tay anh ta đút túi quần, hơi hơi bực bội nói: "Ba, rốt cuộc thì chúng ta đang đợi ai vậy, làm ra vẻ cũng kinh quá rồi đó, nãy giờ đã hai mươi phút rồi."
Phùng Thụy Tường lườm Phùng Đào một cái, nhỏ giọng nói: "Con nghiêm chỉnh chút cho ba, đợi người ta đến đây con mà mắc lỗi gì, để xem ba trùng trị con thế nào."
Phùng Đào căm giận khẽ hừ một tiếng, trong lòng càng bực bội hơn.
Anh ta còn hẹn mấy người bạn đi bar cùng nhau đó.
Đều do ông ba nhà mình, kiểu gì cũng phải lôi mình lại đây, nói là gặp một nhà đầu tư lớn.
Đến bây giờ vẫn chưa nhìn thấy bóng người đâu, đúng là phô trương một đống.
Ngay lúc này, Phùng Thụy Tường nhận được một cuộc điện thoại, rồi sau đó nặng nề xoay người nói: "Được rồi, tất cả mọi người đi vào đi thôi, người đến rồi."
Đến rồi?
Nhiều người nghi ngờ, nhưng lại có càng nhiều người khó chịu.
Lần này, Phòng Đào tức muốn nổ phổi, nhỏ giọng chửi: "Đù mé! Tên nào thế, ông đây đợi nửa ngày, đến cả cái bóng cũng chưa nhìn thấy."
Thế nhưng anh ta không dám nói gì trước mặt ba mình, chỉ có thể buồn bực, đi theo Phùng Thụy Tường cùng nhau vào khách sạn.
Sau khi Phùng Thụy Tường nhận được điện thoại, thì dẫn theo con trai vội vàng bước nhanh tới một căn phòng riêng.
Ngay khi đẩy cửa ra, Phùng Đào nhìn thấy bên trong đứng hai người, ánh mắt dừng lại trên người Trần Bình.
Á đù!
Mẹ nó tên này là ai, tầm thường thế này, là nhà đầu tư lớn hôm nay á?
Không thể nào, ba mình sẽ không ngớ ngẩn như vậy chứ.
Cái này đâu có giống kẻ có tiền, vừa nhìn chính là tên công nhân văn đường kia mà.
Phùng Đào không khỏi cười nhạo hai tiếng, trong lòng càng khó chịu hơn.
Cũng bởi vì tên kia, hại mình không thể đi nhảy bar.
Còn Phùng Thụy Tường thì ngay khi vào cửa đã lập tức giang hai tay, nở nụ cười đi về phía Kiều Phú Quý đang chống gậy.
"Giám đốc Kiều, cuối cùng ngài cũng tới rồi."
Kiều Phú Quý gật đầu cười, giơ một bàn tay ra, chờ đối phương đến nắm.
Bấy giờ, ánh mắt của Phùng Thụy Tường tự nhiên cũng dừng lại trên người thanh niên đứng cạnh Kiều Phú Quý, "Vị này là?"
"Vị này là cậu chủ nhà tôi, cậu Trần, cũng là người đầu tư lần này." Kiều Phú Quý nở nụ cười giới thiệu nói.
Cậu... Cậu chủ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.