Ta Không Muốn Thừa Kế Gia Sản Ngàn Tỉ !
Chương 21: Tranh Của Đường Bá Hổ (1)
Hội Trừu Yên Đích Vu Đại Gia
29/01/2021
Haiz, vợ mình quá xinh đẹp rồi, luôn khiến người ta nhớ thương.
Trần Bình cũng rất đau đầu.
"Yo! Cao Dương đến rồi à! Nào nào nào, mau qua đây ngồi xuống, ngồi bên cạnh chú Giang con này."
Dương Quế Lan có vẻ vô cùng nhiệt tình, "Con đến thì đến thôi, còn mang quà cáp làm gì chứ? Đúng là quá khách sáo rồi."
"Hôm nay là sinh nhật của chú Giang, cũng nên vậy mà."
Cao Dương cười, đi đến ngồi xuống bên cạnh Giang Quốc Dân.
Lúc này, tất cả mọi người đều dùng ánh mắt châm chọc khác thường mà nhìn Trần Bình.
Chàng rể nhà họ Giang này thật đúng là bất lực. Một người ngoài cũng có thể ngồi cạnh Giang Quốc Dân, thế nhưng cậu con rể như anh lại phải ngồi ở chỗ thấp nhất gần cửa.
Đối đãi khác biệt kiểu này cũng quả rõ ràng rồi.
Dương Quế Lan cười híp mắt nhìn Cao Dương, ánh mắt tha thiết như nhìn con rể tương lai mà nói: "Hôm nay cũng nhờ có Cao Dương đặt ghế lô, chúng ta mới có thể đến Tụ Hiền Các ăn cơm đó."
Vừa nói tới đây, mọi người đều sùng bái nhìn Cao Dương.
Đặt ghế lô ở Tụ Hiền Các, đây là đãi ngộ chỉ có hội viên với có được!
Để làm hội viên phải cần có chi phí tiêu dùng đến cả triệu đó!
Đây mới là đại gia thực sự nha.
Cao Dương cũng vội xua tay, tuy ngoài miệng rất khiêm tốn, nhưng vẻ mặt lại đắc ý không ngăn được, nói: "Aiz, không có gì, làm mấy thứ vớ vẩn, công ty kiếm được chút tiền thôi. Vẫn là nhờ có quan hệ của ba con mới đặt được ghế lô."
Đây là trắng trợn khoe khoang gia thế và khả năng kinh tế của mình mà.
Nhưng sẽ không có ai vạch trần cả, ngược lại, mọi người đều nhiệt tình thổi phồng lên.
"Cao Dương đúng là tuổi trẻ có triển vọng nha."
"Ai có thể có chàng rể như vậy thật sự là có phúc ba đời đó."
Ngay lập tức liền nâng thể diện của Cao Dương lên rất cao.
Trái lại, Trần Bình ngồi một góc không hé nửa lời, trong lòng mọi người lại càng khinh thường.
Đều là người mà cách biệt cũng quá lớn rồi.
"Tôi thấy ả, ban đầu Giang Uyển nên gả cho Cao Dương, giờ nhất định đã là bà chủ nhà giàu rồi."
Cũng không biết là ai lại ác ý nói ra câu này.
Họ hàng đều cười trên nỗi đau người khác mà nhìn Trần Bình, châm chọc:
"Mọi người nhìn bộ dạng tên bất tài đó đi, đúng là tức chết mà."
"Chỉ biết đi giao hàng thôi, chẳng có tương lai gì hết!"
"Nghe nói con gái cậu ta cũng là cái ấm thuốc, bẩm sinh đã bị bệnh tim không chữa khỏi được."
Lời nói quen thuộc, gương mặt quen thuộc.
Đôi lông mày của Trần Bình trở nên lạnh lẽo, nhưng không nói gì.
Hai năm nay anh đã quen rồi.
Giang Uyển tất nhiên không dễ chịu, ngồi cùng với chồng mình, da mặt bị thiêu đốt đến luống cuống.
Cô hung hăng đạp chân Trần Bình một cái dưới gầm bàn, lại trừng mắt với anh, phát tiết sự bất mãn của mình.
Bị người khác chế nhạo như vậy, anh lại còn có thể ngồi yên như Lã Vọng câu cá, dáng vẻ tựa gió nhẹ mây mờ.
Mọi người thấy Trần Bình không nói lời nào, chỉ lo uống nước, cũng không có hứng trêu đùa tiếp nữa.
Mà lúc này, Cao Dương lại làm ra vẻ người tốt, mở miệng nói: "Trần Bình, vừa hay công ty tôi thiếu người, hay là anh đến công ty tôi làm đi. Một tháng được sáu đến bảy ngàn có lẽ cũng không thành vấn đề, tốt hơn là anh đi giao hàng."
"Không cần đâu, tôi đi giao hàng thấy rất tốt." Trần Bình nhàn nhạt nói.
Nếu nói cho các người biết tôi là người thừa kế của tập đoàn tài chính lớn nhất toàn cầu, sợ là các người đều phải quỳ xuống đó.
Tiền, trong mắt tôi, chỉ là con số mà thôi.
"Quan tâm cậu ta làm gì, bùn nhão không trát nổi tường mà."
Dương Quế Lan tức giận, sau đó lại hai mắt sáng ngời nhìn Cao Dương, hỏi: "Cao Dương, chuyện lần trước cô nhờ con?"
Cao Dương lập tức cười đáp: "Cô à, cô yên tâm đi, làm xong rồi. Triển lãm sưu tầm của chú Giang không có vấn đề gì."
Giang Quốc Dân vốn đang tức giận bên cạnh, nghe vậy liền tỉnh táo lại, cười nói: "Tiểu Cao à, thật sự là cảm ơn con quá, nào, chúng ta uống một ly."
Nói xong, hai người nâng ly cùng uống.
Cao Dương uống xong, không quên đắc ý mà liếc nhìn Trần Bình trong góc. Vẻ mặt đó muốn có bao nhiều kiêu căng liền có bấy nhiêu.
Đồng thời, ánh mắt anh ta cũng lưu luyến trên người Giang Uyển.
Người phụ nữ này, anh ta đã thích rất lâu rồi.
Nhưng lại cố tình gả cho một tên phế vật!
Giang Uyển, anh sẽ khiến em hiểu được cách biệt giữa anh và tên bất lực Trần Bình kia!
"Uyển à, con xem xem, Cao Dương quan tâm đến chuyện của bà con thế nào chứ. Người đàn ông như vậy đốt đèn lồng tìm cũng không thấy đâu, tốt hơn ai kia nhiều đó." Dương Quế Lan thật sự thích Cao Dương.
Gia đình giàu có, tự mình mở công ty nhỏ, còn có quan hệ xã hội.
Nếu gả con gái cho anh ta, bà chắc chắn sẽ được hưởng phúc.
Nói xong, bà còn chán ghét mà liếc Trần Bình mấy lần.
Giang Uyển vốn rất bực mình, cũng chỉ ngượng ngùng cười.
Trần Bình cũng rất đau đầu.
"Yo! Cao Dương đến rồi à! Nào nào nào, mau qua đây ngồi xuống, ngồi bên cạnh chú Giang con này."
Dương Quế Lan có vẻ vô cùng nhiệt tình, "Con đến thì đến thôi, còn mang quà cáp làm gì chứ? Đúng là quá khách sáo rồi."
"Hôm nay là sinh nhật của chú Giang, cũng nên vậy mà."
Cao Dương cười, đi đến ngồi xuống bên cạnh Giang Quốc Dân.
Lúc này, tất cả mọi người đều dùng ánh mắt châm chọc khác thường mà nhìn Trần Bình.
Chàng rể nhà họ Giang này thật đúng là bất lực. Một người ngoài cũng có thể ngồi cạnh Giang Quốc Dân, thế nhưng cậu con rể như anh lại phải ngồi ở chỗ thấp nhất gần cửa.
Đối đãi khác biệt kiểu này cũng quả rõ ràng rồi.
Dương Quế Lan cười híp mắt nhìn Cao Dương, ánh mắt tha thiết như nhìn con rể tương lai mà nói: "Hôm nay cũng nhờ có Cao Dương đặt ghế lô, chúng ta mới có thể đến Tụ Hiền Các ăn cơm đó."
Vừa nói tới đây, mọi người đều sùng bái nhìn Cao Dương.
Đặt ghế lô ở Tụ Hiền Các, đây là đãi ngộ chỉ có hội viên với có được!
Để làm hội viên phải cần có chi phí tiêu dùng đến cả triệu đó!
Đây mới là đại gia thực sự nha.
Cao Dương cũng vội xua tay, tuy ngoài miệng rất khiêm tốn, nhưng vẻ mặt lại đắc ý không ngăn được, nói: "Aiz, không có gì, làm mấy thứ vớ vẩn, công ty kiếm được chút tiền thôi. Vẫn là nhờ có quan hệ của ba con mới đặt được ghế lô."
Đây là trắng trợn khoe khoang gia thế và khả năng kinh tế của mình mà.
Nhưng sẽ không có ai vạch trần cả, ngược lại, mọi người đều nhiệt tình thổi phồng lên.
"Cao Dương đúng là tuổi trẻ có triển vọng nha."
"Ai có thể có chàng rể như vậy thật sự là có phúc ba đời đó."
Ngay lập tức liền nâng thể diện của Cao Dương lên rất cao.
Trái lại, Trần Bình ngồi một góc không hé nửa lời, trong lòng mọi người lại càng khinh thường.
Đều là người mà cách biệt cũng quá lớn rồi.
"Tôi thấy ả, ban đầu Giang Uyển nên gả cho Cao Dương, giờ nhất định đã là bà chủ nhà giàu rồi."
Cũng không biết là ai lại ác ý nói ra câu này.
Họ hàng đều cười trên nỗi đau người khác mà nhìn Trần Bình, châm chọc:
"Mọi người nhìn bộ dạng tên bất tài đó đi, đúng là tức chết mà."
"Chỉ biết đi giao hàng thôi, chẳng có tương lai gì hết!"
"Nghe nói con gái cậu ta cũng là cái ấm thuốc, bẩm sinh đã bị bệnh tim không chữa khỏi được."
Lời nói quen thuộc, gương mặt quen thuộc.
Đôi lông mày của Trần Bình trở nên lạnh lẽo, nhưng không nói gì.
Hai năm nay anh đã quen rồi.
Giang Uyển tất nhiên không dễ chịu, ngồi cùng với chồng mình, da mặt bị thiêu đốt đến luống cuống.
Cô hung hăng đạp chân Trần Bình một cái dưới gầm bàn, lại trừng mắt với anh, phát tiết sự bất mãn của mình.
Bị người khác chế nhạo như vậy, anh lại còn có thể ngồi yên như Lã Vọng câu cá, dáng vẻ tựa gió nhẹ mây mờ.
Mọi người thấy Trần Bình không nói lời nào, chỉ lo uống nước, cũng không có hứng trêu đùa tiếp nữa.
Mà lúc này, Cao Dương lại làm ra vẻ người tốt, mở miệng nói: "Trần Bình, vừa hay công ty tôi thiếu người, hay là anh đến công ty tôi làm đi. Một tháng được sáu đến bảy ngàn có lẽ cũng không thành vấn đề, tốt hơn là anh đi giao hàng."
"Không cần đâu, tôi đi giao hàng thấy rất tốt." Trần Bình nhàn nhạt nói.
Nếu nói cho các người biết tôi là người thừa kế của tập đoàn tài chính lớn nhất toàn cầu, sợ là các người đều phải quỳ xuống đó.
Tiền, trong mắt tôi, chỉ là con số mà thôi.
"Quan tâm cậu ta làm gì, bùn nhão không trát nổi tường mà."
Dương Quế Lan tức giận, sau đó lại hai mắt sáng ngời nhìn Cao Dương, hỏi: "Cao Dương, chuyện lần trước cô nhờ con?"
Cao Dương lập tức cười đáp: "Cô à, cô yên tâm đi, làm xong rồi. Triển lãm sưu tầm của chú Giang không có vấn đề gì."
Giang Quốc Dân vốn đang tức giận bên cạnh, nghe vậy liền tỉnh táo lại, cười nói: "Tiểu Cao à, thật sự là cảm ơn con quá, nào, chúng ta uống một ly."
Nói xong, hai người nâng ly cùng uống.
Cao Dương uống xong, không quên đắc ý mà liếc nhìn Trần Bình trong góc. Vẻ mặt đó muốn có bao nhiều kiêu căng liền có bấy nhiêu.
Đồng thời, ánh mắt anh ta cũng lưu luyến trên người Giang Uyển.
Người phụ nữ này, anh ta đã thích rất lâu rồi.
Nhưng lại cố tình gả cho một tên phế vật!
Giang Uyển, anh sẽ khiến em hiểu được cách biệt giữa anh và tên bất lực Trần Bình kia!
"Uyển à, con xem xem, Cao Dương quan tâm đến chuyện của bà con thế nào chứ. Người đàn ông như vậy đốt đèn lồng tìm cũng không thấy đâu, tốt hơn ai kia nhiều đó." Dương Quế Lan thật sự thích Cao Dương.
Gia đình giàu có, tự mình mở công ty nhỏ, còn có quan hệ xã hội.
Nếu gả con gái cho anh ta, bà chắc chắn sẽ được hưởng phúc.
Nói xong, bà còn chán ghét mà liếc Trần Bình mấy lần.
Giang Uyển vốn rất bực mình, cũng chỉ ngượng ngùng cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.