Ta Không Nói Lời Nào Không Có Nghĩa Là Ta Không Biết

Chương 15: Cảm thấy khó khăn

Mã Giáp Nãi Phù Vân

14/08/2016

Sáng sớm ngày đông.

Trời lạnh khiến ngày ngắn lại, gió thổi khiến mây bay*. ( Thơ với chả thẩn, dịch bừa đó.)

(*Hàn thiên thôi nhật đoản, phong lãng dữ vân bình - Công an huyện Hoài cổ của Lý Bạch)

Ngoài cổng thành, hai bên cấm vệ quân hàng ngũ chỉnh tề ngăn nắp, tương tự, cờ hiệu treo ở ngoài Phụng Thiên môn theo gió thổi phần phật, nghi thức sâm nghiêm.

Ở ngoài Phụng Thiên điện, vây quanh hai bên đài lễ là đội nghi trượng*, phía nam là đội xe rước đón phù hợp lễ nghi, về phía tây là từng hàng từng hàng tuấn mã còn có hổ báo đã trải qua quá trình thuần hóa nghiêm khắc cũng đứng ngoan ngoãn ngoài Phụng Thiên môn.

(*nghi trượng là đội rước với mấy cái kiệu, lọng quạt các thứ giống trong phim ý (: )  

Phía nam đại điện, đội ngũ tấu cơ đã chuẩn bị xong, chỉ huy là Tương Ôn lang; tiếng nhạc và tiếng trống vang lên, Lễ Ti bắt đầu di chuyển, nghênh chiếu sách phong đến Đông cung, nơi Thái tử đang chờ.

Bách quan văn võ màu sắc quan phục khác nhau, không phân phẩm cấp, tất cả đều tập trung bên ngoài cửa cung.

Trong lúc đó, Thượng bảo khanh cùng với thị vệ kính cẩn đi về phía Cẩn Thân điện, nghênh đón Hoàng thượng.

Hôm nay, Hoàng thượng một thân trang nghiêm, lễ phục cổn miện.

Ngọc Hữu Đường cũng gần giống như vậy, cũng đội miện....

Áo bào đen, thêu năm màu, thêu rồng ở hai bên vai, núi non sau lưng, lửa, cỏ cây, gia hiệu ở hai bên tay áo; áo trong, thêu bốn màu; bên hông là đôi ngọc bội tạo thành từ hành, vũ, ngọc, cư, ngà voi, hoàng, được xâu lại bằng chỉ vàng, dưới là dải dây kết hợp bốn màu. (đại khái là vậy, ở dưới có hình minh họa của tác giả đó ((: )

Một thân y phục mũ miện tinh xảo, bình thản đứng trước Phụng Thiên môn, hai tay cầm ngọc khuê, phía trước sau mũ miện có năm chuỗi ngọc, mỗi chuỗi chín viên rủ xuống, che khuất nửa khuôn mặt.

Một lúc sau, trống nhạc tấu vang, Hoàng thượng trong đám cận vệ vây quanh đứng dậy lên xe ngựa rời khỏi Cẩn Thân điện tới Phụng Thiên điện.

Thượng bảo khanh nâng cao ngọc tỷ, dẫn đầu đội rước thánh giá, một đường chậm chạp đi đến đại điện.

Dọc đường, đội nhạc tấu nhã nhạc cung đình, trong tiếng nhạc, Hoàng thượng từ từ tiến lên ngồi vào ngai vàng.

Trong lúc đó, lễ quan cũng sẽ dẫn Ngọc Hữu Đường, một đường từ từ tiến vào Phụng Thiên điện.

Đúng lúc đó, tiếng trống và nhạc cùng vang lên...

Ngọc Hữu Đường đi tới trước bậc thềm ngoài Phụng Thiên điện.

Dáng người thẳng tắp, y quan chỉnh tề, không động đậy, lẳng lặng chờ đợi nghi lễ tiếp theo.

Lễ quan đi tới bên người Ngọc Hữu Đường, lớn tiếng: "Hoàng Thái tử quỳ gối gập người bái lạy _____"

Trong tiếng ngân của lễ quan, Ngọc Hữu Đường làm hành lễ với vua, vừa đứng thẳng người, phía bên ngoài lại hô: "Làm lễ!"

Lễ quan nghe vậy đáp ứng: "Quỳ!"

Ngọc Hữu Đường vội chỉnh trang trang phục rồi lại cúi người quỳ gối.

Đợi hắn quỳ xong, lễ quan tiếp tục lớn giọng tuyên cáo: "Sắc phong trưởng tử Ngọc Hữu Đường làm Hoàng Thái tử...."

Ngọc Hữu Đường yên tĩnh lắng nghe rồi từ từ cúi người, cúi sấp người hành lễ, sau đó đứng thẳng người dậy.

Lễ quan thay mặt nhận lễ quỳ quay người về phía tây hô: "Truyền chế tất ________"

Ngọc Hữu Đường lại cúi người quỳ lạy.

Đợi hắn đứng dậy, lễ quan tuyên nhận chiếu sắc phong.

Sau đó, lễ quan dẫn Ngọc Hữu Đường từ phía đông tiến vào đại điện.

Ở trong điện chờ đến mệt phờ râu nội quan cuối cùng cũng tiếp đón được Thái tử điện hạ, vội vàng đưa hắn tới trước ngự tọa bái lạy.

Hoàng thượng ngồi ngay ngắn trên long ỷ, nhìn chằm chằm Ngọc Hữu Đường bên dưới, nở nụ cười, không dời tầm mắt.

Đợi hắn ra hiệu, nội quan vội vàng hô lớn: Quỳ_____!

Ngọc Hữu Đường âm thầm căm phẫn, lại một lần nữa quỳ xuống.

Quan viên phụ trách nâng chiếu thư quỳ trước án thư, cẩn thận nâng chiếu thư rồi thận trọng giao cho quan viên phụ trách đọc chiếu thư.

Nội quan lại vội vàng tuyên đọc chiếu.

Quan viên phụ trách đọc chiếu cũng quỳ xuống, cao giọng tuyên đọc chiếu thư... Đọc xong đem giao cho sĩ quan, sĩ quan cung kính nhận chiếu thư, cũng quỳ xuống rồi cẩn thận đưa đến trước Ngọc Hữu Đường.

Ngọc Hữu Đường vội giơ tay đón, hết mực cung kính tiếp nhận chiếu chỉ, thể hiện tâm nguyện cũng như quyết tâm của bản thân khi được sắc phong.

Tiếp đó, chiếu chỉ sắc phong sẽ được đưa cho quan viên phụ trách bảo quản, quá trình này lại lặp lại tương tự quá trình vừa nãy, chiếu chỉ đưa cho Ngọc Hữu Đường, Ngọc Hữu Đường chuyển giao cho quan viên phụ trách bảo quản.

Nội quan lại hô lớn, Ngọc Hữu Đường lại làm theo, nâng ngọc khuê, quỳ sụp, bình thân...

Sau đó chiếu thư lại được bưng lên, dẫn đầu đội ngũ đi ra khỏi điện.

Nội giam cẩn thận đặt chiếu chỉ vào hộp đựng bảo vật, Ngọc Hữu Đường đứng ngoài điện, cúi người quỳ xuống, trịnh trọng bái lạy trời đất bốn phía, sau đó đứng lên rời khỏi Phụng Thiên điện.

Trong bầu không khí trang nghiêm, nhã nhạc một lần nữa được tấu lên...

Bách quan cung kính quỳ lạy, nghênh đưa chiếu thư đến điện Văn Hoa.

Ngọc Hữu Đường đứng trên thềm điện, nhìn về phía xa xa phía dưới bậc thềm.

Tạ Hủ là thượng quan, tất nhiên là đứng ở hàng đầu, hắn lại cao, chỉ cần để ý một chút là có thể nhìn thấy hắn giữa một đám người.

Tạ Hủ hôm nay mặc triều phục đỏ thẫm, kim quan phản chiếu ánh sáng lấp lánh, hắn rạp người cúi lạy, chưa từng ngẩng đầu nhìn mình một lần.

Ngọc Hữu Đường nhìn hắn một lúc lâu, không đợi được người này nhìn lại hắn, liền thu tầm mắt, tiếp tục đi theo nội quan.

Lúc này, bách quan đều đã đứng dậy, định đi tới nơi ban lệnh.

Ngọc Hữu Đường đi theo nội quan, khẽ nghiêng đầu liếc về phía sau, đám người Tạ Hủ đã đứng dậy đi về hướng ngược lại, chỉ nhìn thấy bóng lưng đang rời đi.

Càng ngày càng xa.



Thải châu trước trán dập dờn, Ngọc Hữu Đường chậm rãi buông mi mắt, chuyền tầm mắt về phía nội điện.

Hoàng hậu nương nương đang chờ ở trong điện, ngồi trên bảo tọa, tinh thần phấn chấn.

Ngọc Hữu Đường bận rộn quỳ xuống giữa điện, hành lễ tạ ơn, bái lạy bốn phía.

Hắn không thể mở miệng nên nội giam bên cạnh nói thay lời tạ ơn: "Tiểu tử (con trai) Ngọc Hữu Đường, nhận được sắc mệnh, kính cẩn tới tạ ơn mẫu hậu_____"

Sau đó, lại tiếp tục bái lạy bốn phía.

Lễ xong, Ngọc Hữu Đường mới lặng lẽ nâng mắt nhìn Hoàng hậu nương nương ngồi phía trên, đây là lần thứ hai hắn nhìn thấy nữ nhân này từ khi tiến cung, nàng mặc dù có tám phần tương tự với mẫu thân mình nhưng so với mẫu thân ung dung khoan thai hơn nhiều.

Trong đầu Ngọc Hữu Đường hiện ra rất nhiều cảnh tượng, trước đêm hắn tiến cung, bên trong ánh nến, trong phòng mẫu thân hắn biết được tất cả chân tướng,...

Một lát sau, Ngọc Hữu Đường ngẩng đầu, nhìn Hoàng hậu, con mắt cười cười.

Hoàng hậu lặng người, thần sắc phức tạp, bất quá cũng chỉ ngắn ngủi vài giây, lập tức cười tươi như hoa.

Ngọc Hữu Đường xoay người, bước ra khỏi nội điện, vô luận như thế nào, nữ nhân này cuối cùng vẫn đạt được mục đích của mình rồi.

= . . =

Điểm đến tiếp theo là Văn Hoa điện.

Lúc Ngọc Hữu Đường đến chỗ này, Thân vương, Thế tử, Quận vương đều đã đang đứng đợi ở bậc thang ngoài điện.

Nhị hoàng tử, Tam hoàng tử cũng đứng ở đó, khi Ngọc Hữu Đường đến, tuy thái độ của họ đều nhún nhường khiêm tốn nhưng chưa từng ngẩng đầu lên nhìn hắn.

Ngọc Hữu Đường liếc qua Nhị Hoàng tử một cái.

Lần đầu tiên cái tên cứng đầu hạng nhất này nhún nhường với mình như vậy, thực sự là vô cùng hiếm có nha, há há.

Đang mừng thầm, hắn bị mọi người cung nghênh về phía bảo tọa, mấy vị Quận vương  đứng ở bậc thanh phía đông cũng lần lượt vào theo, theo thứ tự lần lượt hành lễ.

Cuối cùng cũng không phải đứng lên quỳ xuống nữa, giờ đến phiên người khác phải quỳ lạy hắn rồi.

Ngọc Hữu Đường dán mông lên ghế, trong thâm tâm không bao giờ muốn đứng dậy nữa.

Hắn mỉm cười nhìn phía dưới, Nhị hoàng tử tiến lên, mặt lạnh như băng, tay cầm ngọc khuê hơi nâng lên phía trước, mở miệng chúc mừng: "Tiểu đệ Ngọc Hữu Dương, thấy huynh trưởng vinh dự được sắc phong thành Hoàng Thái tử, vô cùng vui sướng, trịnh trọng dẫn theo chư đệ đến chúc mừng..."

Nghe giọng thấy cực kỳ không vui mà, Ngọc Hữu Đường hơi gật đầu đáp lại.

Nhị hoàng tử chúc xong, mấy vị hoàng tử khác đồng thời quỳ xuống, dập đầu.

Ngọc Hữu Đường khoát tay áo, ra hiệu không cần đa lễ.

Có điều, có một người từ đầu đến giờ vẫn chưa quỳ lạy, đứng im bất động, cực kỳ gây chú ý...

Ngọc Hữu Đường chăm chú nhìn, là lão Tam, hắn không được cao, mặc một thân thân phục* mũ miện^ màu xanh, nhìn có vẻ cô độc lẻ loi.

(*quần áo thân vương, ^từ quan đại phu trở nên được đội mũ miện, đây không phải triều cạo nửa đầu đâu nhé, triều nam nữ tóc dài đến tận chân nhá ((:, editor:tulinh)

Nội giam đứng gần thấy hắn vẫn bất động, nét mặt ngạc nhiên, vội vàng tiến lên, nhẹ kéo kéo tay áo hắn.

Hắn vẫn bất động như cũ, hơi cúi đầu, chuỗi ngọc rũ xuống che khuất khuôn mặt hắn, khiến mọi người không thể thấy vẻ mặt khinh thường của hắn.

Nội giam có chút e sợ, nhưng vẫn nhẹ nhàng kéo ống tay áo hắn thăm dò, liền bị hắn đẩy một phát, ngã ngồi ra đất.

Nhị hoàng tử tùy tiện nhìn hắn một cái, rồi nói: "Tam đệ, nên quỳ."

Tam hoàng tử không đáp lời, qua hồi lâu mới thấy hắn lẩm bẩm: "Tại sao lại để tên câm này làm Thái tử... Tại sao..."

Nhị hoàng tử giống như không nghe thấy, lại nhắc nhở lần nữa: "Tuyên vương, quỳ xuống lạy Thái tử!"

"Tại sao?" Tam hoàng tử đột nhiên ngẩng đầu phắt một cái, trong mắt ánh lệ, trợn to mắt, tròng trắng tơ máu giăng đầy.

Mọi người nhìn thấy đều bị dọa giật mình.

Tam hoàng tử giống như người khác, chỉ tay về phía Ngọc Hữu Đường, gào to khóc rống: "Tại sao lại để tên câm này làm Thái tử? Tại sao lại để hắn làm Thái tử? Bản vương có chỗ nào không bằng hắn? Các ngươi nói đi! Nói đi! Bản vương có chỗ nào không bằng tên câm này?"

Chúng vương đều cúi đầu, không có người đáp lại.

Nước mắt chảy thành dòng trên má, nhìn qua vừa đáng thương vừa đáng cười, trong điện im lặng không một tiếng động. Tam hoàng tử đột nhiên rời khỏi ánh mắt mọi người, chạy như điên nhanh như điện về phía cửa điện, mạnh mẽ rút bội kiếm bên hông của cấm vệ quân canh gác ngoài cửa!

Bấy giờ mọi người trong điện mới phản ứng lại, cấm vệ quân hét lớn: "Bảo vệ Thái tử điện hạ!"

Trong điện Văn Hoa rối loạn, Ngọc Hữu Đường cũng đứng lên, nhìn chằm chằm Tam hoàng tử đang chĩa kiếm về phía mình, hài tử trước kia tính tình đáng yêu bây giờ nổi đầy gân xanh, ánh mắt thù hằn đầy tơ máu, tựa như bị yểm bùa, khiến người khác nhìn thấy nhũn cả chân...

Trong điện, nội quan vội vàng lăn lộn xông lên bậc thang, muốn bảo vệ Thái tử điện hạ thì bị Tam hoàng tử một kiếm xuyên tim, ngay lập tức mất mạng!

Máu tươi phụt tung tóe trước mắt Ngọc Hữu Đường, trước mắt hắn đỏ tươi một mảnh, phảng phất như tất cả mọi thứ đều chìm trong máu tươi...

Trong lúc đó, Nhị hoàng tử bình tĩnh đứng tại chỗ, không có bất kì hành động gì, mặc kệ mọi người chen lấn đè ép, lạnh lùng nhìn tất cả mọi thứ diễn ra...

Mà Ngọc Hữu Đường cũng không có bất kì hành động gì, quan viên thị vệ từng người từng người xông tới đảm nhiệm nhiệm vụ đệm thịt, mà hắn cũng từng chút từng chút bị dồn về phía sau, lưng tựa sát vào bảo tọa, mũi kiếm hơi đâm vào da thịt hắn, cảnh máu tanh và đau đớn như được phóng đại ra trước mắt...

... Hắn cảm thấy vô cùng khó chịu, không biết là do đau đớn từ thân thể hay sự vô lực trong lòng...

Trong bức tranh đỏ sẫm, tất cả mọi thứ xung quanh đều trở nên mơ hồ, chỉ có Tam hoàng tử ngày càng rõ ràng, khuôn mặt hắn dữ tợn, như người điên, càng ngày càng gần...

Trong đầu Ngọc Hữu Đường hiện rất nhiều cảnh tượng, cuối cùng dừng lại ở lần đầu tiên hắn và Tạ Hủ lén lút gặp mặt trong cung, Tạ Hủ nhàn nhạt nói cho hắn biết, lễ sắc phong sẽ xảy ra một chuyện lớn.

Ngọc Hữu Đường khẽ nhắm mắt, hóa ra, tất cả mọi thứ, tất cả mọi chuyện đều nằm trong tính toán của hắn.

... Hóa ra là việc này sao Tạ tiên sinh. Nhưng giờ khắc này, ta nên làm thế nào đây?

Lúc Ngọc Hữu Đường mở mắt, lưỡi kiếm sắc bén đã nhắm thẳng đến trước ngực!

Hài tử cầm kiếm không nhìn ra chút nào đáng yêu suốt ngày mỉm cười lúc trước, khóe môi hắn hơi rách, mặt mày dữ tợn, đôi mắt cực kỳ khủng bố, quần áo hắn thấm đầy máu, nhưng nhìn qua thì thấy hắn cực kỳ vui vẻ, hài lòng khiến người khác cảm thấy hoảng sợ.

Ngọc Hữu Đường đứng thẳng người, đợi thanh kiếm kia đâm tới.



Mũi kiếm đã cắt rách huyền y hắn, máu đỏ hơi chảy ra, sắc mặt Tam hoàng tử càng hưng phấn, tăng thêm lực tay, muốn kiêm găm vào thật sâu...

Nhưng ngay lập tức, Tam hoàng tử như bị điểm huyệt, toàn thân cứng đờ, đồng từ đột nhiên giãn lớn, sau đó miệng phun máu, thẳng tắp ngã xuống bên chân Ngọc Hữu Đường...

Sau lưng hắn có một mũi tên, một mũi xuyên tim, chết không nhắm mắt.

Loảng xoảng...

Kiếm rơi xuống đất vang giòn một tiếng.

Trong điện dần dần yên ắng lại, mùi máu lan tỏa trong không khí, giống như nơi đây không phải là nơi chúc mừng Thái tử đăng quang mà là một nơi vô cùng đáng sợ đầy chết chóc.

Ngọc Hữu Đường hết hồn, hắn đè chặt vết thương trước ngực, giống như mọi người nhìn về phía cửa điện...

Một cấm vệ quân lạ mặt không hề có ấn tượng nào vẫn ngẩn ngơ cầm cung tại chỗ, vẫn đang duy trì tư thế giương cung, mở to mắt nhìn mọi người trong điện, dường như những gì vừa xảy ra, mũi tên hắn bắn về phía Tam hoàng tử, hắn cũng chưa từng ngờ tới...

Cùng lúc đó, đám quan lại vẫn chưa biết tin, nghênh triệu kết thúc, từ Thư tỉnh đi ra, đang giả tạo nịnh nọt khen ngợi lẫn nhau.

Trong đám người, chỉ có Tạ Hủ bước đi chầm chậm, không nói một lời.

Hắn có vẻ không tập trung, đến tận khi đi tới bậc thềm, mới quay đầu lại nhìn về phía cung điện.

Trên đỉnh điện nguy nga, là ánh ban mai tựa như máu.

Như đã thông suốt, hắn thu tầm mắt lại, nghiêm nghị tiến về phía trước, từng bậc từng bậc đi xuống. ( ((: anh ấy đang cố gắng giữ vững quyết tâm đấy, vì biết bạn Đường ngày càng gặp nhiều nguy hiểm nên quyết tâm bị lung lay, ((: nhưng còn sau này á, còn chưa biết được đâu :') )

= . . =

Lễ sắc phong Thái tử kết thúc, đáng nhẽ phải là tin vui cả nước, vừa mới qua nửa ngày, thì lại khép lại bởi âm mưu quyền lực, toàn bộ hoàng cung bị bao phủ bởi bầu không khí tang thương.

Ngày hôm sau, bởi vì Tuyên vương do ám sát Thái tử mà chết nên bách quan vẫn chưa đến bày tỏ chúc mừng, trong cung cũng không tổ chức yến tiệc.

Ngọc Hữu Đường ở Đông cung dưỡng thương, bởi vậy mà hủy bỏ buổi gặp các vị hoàng thúc, rồi việc cung tế ở Thái miếu cũng bị hoãn lại.

Thị vệ bắn chết Tam hoàng tử kia bị bắt vào Đại Lý tự thẩm tra, hắn chỉ nói, do tình thế cáp bách không thể làm gì khác, nếu không bắn Tam hoàng tử thì Thái tử sẽ mất mạng, không nghĩ tới một mũi giết người.

Bạn trẻ đáng thương này lập tức bị kéo ra cổng thành trảm thủ.

Tang lễ của Tang hoàng tử rất nhanh được cử hành, Ngọc Hữu Đường con chưa được mặc quan phục của Hoàng Thái tử đã phải mặc tang phục, quan lại trong triều cũng mặc bạch quan, cả nước chìm trong buồn bã, không uống rượu ăn thịt, sớm chiều ngắm trăng, than khóc ba ngày.

Ngày tang lễ, Hoàng thượng từ đầu đến cuối đều ngẫn ngơ thẫn thờ, buồn bã hoang mang, y như người gỗ.

Chúng thần ở xa xa nhìn thấy, trong mắt bi thương buồn bã ngấn lệ.

Ngày hôm sau, đám đại thần bi thương chứng kiến: Hoàng thượng bệ hạ xưa nay luôn vui tươi cởi mở, dường như vì chuyện Tam hoàng tử hoăng* mà bị đả kích rất mạnh.

(*hoăng: vua, hoàng thất, quan to chết thì gọi là hoăng)

Từ sau tang lễ của Tam hoàng tử vẫn chưa ra khỏi điện, cả ngày bế quan bên trong, hươn khói lượn lờ như đang luyện đan tu đạo.

Ròng rã cả tháng trời vẫn không lên triều.

Lúc này, Ngọc Hữu Đường cũng đã hiểu rõ vì sao Tam hoàng tử từ trước đến giờ vẫn luôn hiền lành hòa nhã đột nhiên nổi điên muốn giết mình.

... Thực ra, Phương Thủ phụ vẫn là người của Nhị hoàng tử, chỉ giả vờ cấu kết với Tam hoàng tử mà thôi, không cần Nhị hoàng tử động thủ, mượn tay Tam hoàng tử để giết chính hắn.

Còn Tạ Thái phó cũng ở trong bóng tối mua được một cung nữ tâm phúc bên cạnh Tam hoàng tử, bình thường trong hương liệu bỏ thêm một chút mê hương Tây Vực, hương này vô vị, nhưng ngửi vào sẽ khiến thần chí không thanh tỉnh, giống như bị điên, hơn nữa sẽ ngày càng nghiêm trọng.

Tam hoàng tử từ trước đến giờ vẫn luôn nghiêm khắc với bản thân, vẫn nỗ lực duy trì hình ảnh nhân hậu hữu ái trong mắt mọi người, nghĩ rằng nếu mình biểu hiện tốt thì mọi người sẽ ủng hộ hắn, nhưng bởi vì Tạ Hủ luôn âm thầm gây khó dễ, từng người từng người trước giờ luôn trung thành có biểu hiện phản bội. Các loại nguyên nhân khách quan chủ quan trước sau dần dần bức Tam hoàng tử đến bước đường cùng, chuyện ở thú uyển đáng nhẽ không thể là do Tam hoàng tử cẩn thận gây ra, đại khái chắc từ thời điểm đó thần trí đã không còn thanh tỉnh biến thành người không từ thủ đoạn rồi.

Đỉnh điểm chính là đại điển sắc phong ngày ấy, hắn thấy Ngọc Hữu Đường y phục mũ miện đi đến vị trí vốn đáng nhẽ phải là của hắn, bị kích thích cực độ, thần trí hoàn toàn mất kiểm soát, sau đó làm ra chuyện như vậy...

Ngay cả kẻ nói mình chỉ vô tình bắn tên cũng chỉ là hình nhân thế mạng do Thái phó đại nhân thần thông quảng đại phái tới mà thôi. Đến cuối cùng Tam hoàng tử cũng chỉ là vật hi sinh của cuộc đấu đá tranh quyền giữ Thái tử đang và Nhị hoàng tử đảng mà thôi.

Ngọc Hữu Đường đã lén lút hỏi Tạ Hủ, vì sao phải giết hắn?

Tạ Hủ cực kỳ bình thản không chút hổ thẹn đáp lại một câu: Với kẻ có tham vọng lớn như vậy thì đó chính là kết cục định sẵn.

Ngọc Hữu Đường trả lời: Thực ra thì chúng ta cũng đâu có khác gì, chúng ta cũng có tham vọng như vậy, Nhị hoàng tử cũng vậy.

Tạ Hủ rất nhanh đưa ra câu trả lời khẳng định: Vốn là của ngươi, không tính là tham vọng.

= . .=

Lại qua nửa tháng nữa, Hoàng thượng lại bị đám đại thần to gan liên thủ dâng tấu bức đến tức điên, cuối cùng từ dưới khe cửa Cẩn Thân điện tuồn ra một đạo thánh chỉ...

Ngay ngày hôm nay, Thái tử lên giám quốc, chớ quấy nhiễu trẫm thanh tu...

Ngày hôm sau, Ngọc Hữu Đường đã lĩnh chỉ, leo lên nóc Lăng Yên các, đứng trên mái hiên, nhìn thấy lá non nhú mầm trên cành cây, xanh mơn mởn gợi cảm xúc.

Hắn nhẹ giọng hỏi: "Bích Đường, ngươi biết ta đang nghĩ cái gì không?"

Tiểu cung nữ phía sau khẽ cúi đầu nói: "Không biết."

"Mùa xuân đến rồi đúng không?"

Bích Đường nhìn những lá non mới nhú: "Thoạt nhìn là như vậy."

"Cũng đồng nghĩa là một mùa đông nữa đã qua," Ngọc Hữu Đường thở dài một hơi, rồi nói tiếp:

"Khi còn ở trong chùa, ta vẫn luôn cho rằng chỉ cần tiến cung chính là viên mãn. Sau khi tiến cung, ta lại cho rằng thuận lợi leo lên vị trí Thái tử chính là trọn vẹn, hết thảy mọi thứ đều sẽ tốt đẹp. Còn bây giờ ta đã tỉnh ngộ, làm người, căn bản sẽ chẳng bao giờ có kết thúc, chỉ có hết lần này đến lần khác bắt đầu một khởi đầu mới, ngày càng khó khăn.

Tác giả có lời muốn nói:

Cong cong cong! Quyển thứ nhất của cuối cùng cũng đã kết thúc, hình như là có phần nghiêm túc ha, nhưng đừng lo lắng, quyển thứ hai thì phần ngôn tình hài hước đã thức tỉnh rồi!

Chương này coi bộ rất có vẻ kinh kinh ha, haha, hy vọng các thiếu nữ kiêu ngạo có thể lộ mặt, cũng không thể để hết quyển một mà vẫn không cho tác giả biết mọi người dài ngắn thế nào chứ, để lại dấu chân như là "Đã từng kinh qua quyển thứ nhất", không thì gì cũng được a.

________________________________________________________

Đoán là mọi người cảm thấy điển lễ này có vẻ khô khan = = có điều tác giả đã tra cứu rất nhiều tư liệu a, sau đó tỉ mỉ chỉnh lí từng tí từng tí một, đoạn đó phải viết hơn hai giờ liền, kiệt sức, hy vọng mọi người kiên trì đọc đừng bỏ qua nha.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ta Không Nói Lời Nào Không Có Nghĩa Là Ta Không Biết

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook