Ta Không Nói Lời Nào Không Có Nghĩa Là Ta Không Biết
Chương 18: Chạy trối chết
Mã Giáp Nãi Phù Vân
14/08/2016
Ngày hôm sau, Ngọc Hữu Đường nhanh nhạy phát hiện, Thủ phụ đại nhân bình thường đều lên triều sớm nhất mà hôm nay lại không thấy bóng dáng đâu cả.
Thỉnh thoảng liếc qua hàng đầu tiên thấy chỗ trống kia thì cảm thấy có chút không quen.
Trước khi tan triều, thấy các vị đại thần đã bày tỏ nỗi lòng xong xuôi, hắn mới hỏi: Thủ phụ đại nhân sao hôm nay lại không lên triều?
Đô Ngự sử phụ trách chấm công vội vàng tiến lên, bẩm: "Bẩm điện hạ, Tạ đại nhân bỗng nhiên bị cảm phong hàn, cáo bệnh ở nhà nghỉ ngơi."
Ngọc Hữu Đường gật gù, ý bảo đã hiểu.
Lại viết: Cử ngự y đi nhìn một cái.
Sau đó Ngọc Hữu Đường cũng không cho là chuyện lớn gì, cảm lạnh thôi mà, đoán là ngày mai lại có thể vào triều rồi.
Không ngờ mấy ngày tiếp theo vẫn không thấy Tạ Hủ hiện thân trên triều.
Ngọc Hữu Đường lại đè đầu Đô Ngự sử ra hỏi: Tạ đại nhân sao vẫn còn chưa tới?
"Bệnh còn chưa hết." Đô Ngự sử thật thà đáp lời.
Chẳng phải là cảm lạnh thôi hả, bệnh nặng đến vậy sao? Rời khỏi Phụng Thiên điện, Ngọc Hữu Đường cố ý đi một chuyến đến Thái Y viện, tìm vị Thái y được phái đến khám bệnh cho Tạ Hủ.
Ngự y thấy Thái tử thân chinh đến tìm hắn, có chút thụ sủng nhược kinh, nói: "Hạ quan đã phối chế phương thuốc cho Tạ điện nhân, phỏng chừng một tuần là có thể khỏi hẳn."
Bích Đường đứng cạnh áp sát lại, hỏi: Tiểu Thái y, điện hạ nhà ta muốn hỏi một chút, Tạ đại nhân rốt cuộc là mắc cái bệnh gì? Bị cảm phong hàn cũng không cần nghỉ ngơi lâu đến vậy đi."
Ngự y nói: "Thực ra, bệnh của Tạ đại nhân, mặc dù có triệu chứng tương tự như phong hàn nhưng chắc chắn không phải phong hàn, mà là đào hoa tiển*. Ngày xuân, hoa nở nhiều, có mấy người cũng mắc phải bệnh này."
(*dị ứng)
Đào hoa tiển?
Ngọc Hữu Đường nhớ lại, mấy ngày trước hắn hái hoa đào cho mình, chẳng lẽ là vì vậy?
"Điện hạ, không thì... đi thăm Tạ đại nhân đi?" Bích Đường nắm chắc thời cơ hỏi.
Ngọc Hữu Đường sờ sờ cằm, suy tư trong chốc lát, mới gật đầu biểu đạt tán thành.
= . . =
Chiều hôm ấy, Thái tử điện hạ nói được là làm được lập tức ngồi xe ngựa đi tới Tạ phủ.
Trước đây hắn chưa tới đấy bao giờ, nhưng cũng đã mường tượng ra kiểu người như Tạ Hủ chắc chắn sẽ xây phủ đệ của mình theo kiểu nhã gian cổ điển, hết sức tuân thủ tiêu chí tiết kiệm là quốc sách.
Hơn nữa, Tạ Hủ lại sợ hoa, vườn tuyệt đối không phải là thể loại trăm hoa khoe sắc được.
Ngọc Hữu Đường xuống xe ngựa được hạ nhân Tạ phủ dẫn vào trong, đúng y như dự đoán, một đường này, quan sát bố cục thì thấy y đúc gia chủ, cực kỳ gàn dở, chỉ có vài cây cảnh nhỏ lơ thơ cùng mấy bụi trúc tô điểm...
"Điện hạ, đây chính là phòng của đại nhân." Nô bộc rất nhanh đã đưa Ngọc Hữu Đường đến nơi cần đến.
Hắn khẽ khàng gõ cửa hai cái, vô cùng phấn khởi: "Tạ đại nhân, Thái tử điện hạ đến thăm ngài."
Gõ xong hắn lại quay đầu nhìn lại Thái tử phong thần thanh tú, đại nhân nhà mình xem ra là phi thường được sủng ái a.
Người trong phòng không rên một tiếng.
Hạ nhân sờ sờ gáy, giải thích: "Chắc là đại nhân ngủ say quá, không nghe thấy."
Lúc nói hắn giơ tay định dùng sức đập cửa thì bị Ngọc Hữu Đường ngăn lại.
Bích Đường vỗ vỗ bả vai hắn, nói: "Tiểu huynh đệ, không cần đánh thức Tạ đại nhân, cứ để điện hạ tự mở cửa đi vào, ngươi cứ về làm chuyện của mình đi, chỗ này cứ giao cho ta là được."
Tuân lệnh, hạ nhân kia nhẹ nhàng khẽ hé cửa, rồi rời đi.
Ngọc Hữu Đường nghiêng đầu, thấy hắn đi xa rồi mới đẩy cửa bước vào trong phòng.
Vừa mới vào trong, Ngọc Hữu Đường ngay lập tức nhìn đối diện với đôi mắt quen thuộc, hình như hắn đang xem công văn, sóng mắt long lanh tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể chảy ra nước.
Ngọc Hữu Đường dời mắt xuống một chút, trước mắt là cái mũi anh tuấn, chỉ là... mũi đỏ hồng, cảm thấy rất buồn cười.
Ha ha, Ngọc Hữu Đường không hề che giấu chút nào cười to thành tiếng, sau đó giơ tay che miệng, giả vờ nghiêm trang nói: "Tạ đại nhân, hóa ra ngươi không ngủ à."
Tạ Hủ ngồi sau án, trước mặt là một chồng công văn, không để ý Ngọc Hữu Đường châm biếm, chỉ cầm một tờ công văn, mặt lạnh nói: "Ừ, vẫn chưa ngủ."
Giọng vo ve, cứ như trong mũi có một con ong.
Ngọc Hữu Đường rất muốn cười nhưng vẫn cố gắng giả vờ nghiêm túc, hỏi: "Thế sao giả vờ ngủ không lên tiếng, lừa gạt bản cung?"
Tạ Hủ đứng thẳng dậy, nói: "Không muốn để điện hả nhìn thấy dáng vẻ xấu hổ của hạ quan mà thôi."
Ngọc Hữu Đường đang định đến gần nhìn kĩ hắn một phen, đã thấy mặt Tạ Hủ nhíu mày, mặt mày nhẫn nhịn khó chịu.
Hắn đột nhiên nhớ đến lời Thái y mới nói: "Đào hoa tiển này, triệu chứng chủ yếu chính là hắt xì, hơn nữa lại là hắn xì không ngừng."
Ha~ nói như vậy...
Ngọc Hữu Đường hiếm khi thấy Tạ Hủ quẫn bức như vậy, trong lòng nỗi lên thú tính, vội vàng biến ba bước thành hai bước, tiến tới ép hỏi: "Thủ phụ đại nhân, cô nghe nói bệnh của ngươi là đào hoa tiển, lẽ nào bệnh này thực sự khiến người ta cảm thấy rất khó chịu?"
Tạ Hủ tuy không bị hắn bức lui về phía sau nhưng không muốn cách hắn quá gần. Không còn cách nào rời khỏi thư án, đi về phía ghế bành đặt ở bên trái ngồi xuống, rồi mới nói: "Cũng bình thường."
Vừa mới nói xong, mày lại nhíu lại nhìn rõ rành rành là rất khó chịu.
Đến chết vẫn sĩ diện, Ngọc Hữu Đường không giả vờ nữa thẳng thừng trêu ghẹo: "Tạ đại nhân, đừng cố kìm nén nữa, bản vương không đành lòng nhìn nữa rồi."
Tạ Hủ biết hắn đang nói về điều gì, rũ mi lạnh nhạt đáp: "Uống ngụm nước là ổn."
Sau đó bình tĩnh cầm một ly trà trên bàn bên cạnh, nhấp một ngụm nhỏ, nuốt xuống.
Đáng tiếc là, vẫn không nhịn nổi...
Tạ Hủ: "Hắt xì."
Tiếng hắt hơi của hắn cũng không lớn, thậm chí còn rất nhỏ không để ý thì sẽ không nghe thấy, nhưng đối với Ngọc Hữu Đường thì như thế đã quá đủ rồi, bởi vì thời khắc này cuối cùng cũng đã tới...
Ngọc Hữu Đường cực kỳ đúng thời điểm tỏ vẻ "quan tâm săn sóc" cho cái phản ứng: "Há há há, há há há há..."
Tạ Hủ đưa mắt nhìn Ngọc Hữu Đường cười đến chảy cả nước mắt còn đập bàn bùm bụp.
Đến mức đó sao?
Tạ Hủ trong lòng tức giận nhưng mặt vẫn không đổi sắc, chỉ nhìn chằm chằm Ngọc Hữu Đường đang cười lăn lộn đằng kia một lúc, rồi ngửa đầu uống cạn ly trà.
= . . =
Ngọc Hữu Đường không biết đã cười bao nhiêu lâu cuối cùng cũng cảm thấy thỏa mãn không cười nữa, móc một cái bình nhỏ màu xanh từ trong tay áo ra đưa cho Tạ Hủ: "Ầy, cô hôm nay vô cùng vui vẻ, đặc biệt ban thưởng cho ngươi thuốc cao."
Tạ Hủ nghiêng đầu không nhìn cũng không nhận, lạnh nhạt nói: "Không cần, bệnh thần sắp khỏi không cần phải dùng thuốc, sáng mai liền có thể hồi triều."
Hắn chỉ mặc độc một cái áo trắng, cổ áo hơi mở ra, khi quay đầu, vạt áo càng mở rộng lộ ra cần cổ, bên trên da lít nha lít nhít những chấm đỏ li ti, nhìn thấy mà giật mình.
Ngọc Hữu Đường trong lòng khẽ nhói, cũng không bận tâm hắn ngăn cản, chạm vào da thịt hắn.
Bị đầu ngón tay hơi lạnh vuốt ve, Tạ Hủ cảm thấy mình sắp bốc cháy đến nơi, trong chớp mắt lui ra, sau đó nhíu mày nhìn Ngọc Hữu Đường.
Ngọc Hữu Đường lúc này mới ý thức được hành động của mình, ngượng ngùng vội vàng rút tay về: "Ngại quá, nhìn có vẻ dọa người, không nhịn được giơ tay sờ sờ một tí," ngừng một lát, hắn lại giơ bình sứ về phía trước một chút, nói: "Rõ ràng rất nghiêm trọng, vẫn nên bôi một chút thì hơn."
Bích Đường canh chừng ở bên ngoài cũng đột nhiên chen vào, phụ họa theo chủ tử nhà mình: "Tạ đại nhân! Ngài vẫn nên nhận lấy đi. Loại thuốc này gọi cũng rất êm tai, tên là Trường Khanh, nghe là liên tưởng đến một vị quân tử nhanh nhẹn tài hoa, chẳng phải là rất phù hợp với khí chất của ngài sao!"
Dứt lời thì thấy Tạ Hủ chậm rì rì cầm lấy lọ thuốc, rồi đi thẳng vào trong cất vào trong hòm.
Ngọc Hữu Đường đi theo sau nhìn từ đầu đến cuối, sờ sờ mũi, vẫn là Bích Đường lợi hại a.
= . . =
Sau đó, Ngọc Hữu Đường vì hiếm khi được ra ngoài một chuyến, không muốn lập tức hồi cung, liền đi lại loanh quanh trong vườn nhà Tạ Hủ.
Hắn đi một hồi thì thấy đằng xa có một giàn nho, thân cây màu nâu dài mảnh, rất nhiều cành quấn quanh giàn rồi rủ xuống. Buổi chiều, ánh mặt trời chiếu xuống lá nho xanh xanh nhìn lấp la lấp lánh rất đẹp mắt.
Ngọc Hữu Đường rảo bước tiến đến, ngửa mặt lên nhìn, cảm thấy có vài tia nắng xuyên qua chiếu trên má, ánh nắng ấm áp khiến hắn cảm thấy cực kỳ khoan khoái thoải mái.
Liền bảo Bích Đường mang đến một cái ghế mây và một cái chăn mỏng.
Sau đó hắn trải một nửa cái chăn trắng như tuyết lên trên ghế để làm đệm, nửa còn lại thì đắp, làm xong tất cả thì nhắm mắt đánh một giấc.
Bên kia, Tạ Hủ không được sung sướng như vậy, mặc dù cáo ốm ở nhà, nhưng mỗi ngày đều có công văn từ nội các chuyển đến để hắn phê duyệt, tất nhiên không biết rảnh rỗi là cái gì.
Không biết vùi đầu xem xét bao lâu, Tạ Hủ cảm thấy đầu ngón tay mỏi dừ, liền ngừng viết, đặt bút xuống.
Ngọc Hữu Đường vẫn chưa đến nói với hắn lời cáo biệt, đoán rằng đứa nhỏ này hãy còn chưa đi, Tạ Hủ tiện tay khoác thêm một áo ngoài màu xanh, đẩy cửa ra ngoài.
Hắn đi một lúc vẫn không nhìn thấy Ngọc Hữu Đường, liền ngăn một hạ nhân hỏi thăm hướng đi của hắn.
Hạ nhân này nói: "Tiểu nhân vừa vặn nhìn thấy, Thái tử điện hạ hình như đang nghỉ ngơi dưới giàn nho đại nhân tự trồng."
"Được rồi." Tạ Hủ đáp lời, sau đó đi về hướng đấy.
Lúc Tạ Hủ đến, Ngọc Hữu Đường đã nghẹo cổ sang bên hít thở đều đều ngủ có vẻ rất ngon.
Bích Đường đứng ở bên canh chừng thấy hắn đến lập tức tự động lùi ra xa đến hơn năm thước.
Ngọc Hữu Đường cũng lấy ghế mây ra đặt bên cạnh rồi ngồi xuống.
Ánh nắng ấm áp tiếng chim ca hát, đúng là có mắt nhìn, tìm được chỗ ngủ cực kỳ lí tưởng, Tạ Hủ thu tầm mắt nhìn về phía Ngọc Hữu Đường, nhìn một lát ánh mắt có chút lơ đãng, thấy một cánh tay Ngọc Hữu Đường còn đặt trên tay vịn không cho vào chăn.
Bàn tay nhỏ kia như trắng như tuyết, một tia nắng trùng hợp chiếu vào khiến móng tay đẹp đẽ hồng hào càng lấp lánh như ngọc châu.
Tạ Hủ không nghĩ ngợi gì, nắm bàn tay nhỏ bé mảnh khảnh, muốn đặt nó vào trong chăn, vừa mới cầm lên liền có chút run run.
Bàn tay trong tay mềm mại không xương rất nhẹ như không có trọng lượng...
Bàn tay như ngọc, cổ tay trắng ngần như tuyết...
Tạ Hủ lại nhớ lại một màn vừa nãy, chính bàn tay này, ngón tay này nhẹ nhàng vuốt ve cần cổ hắn...
Trong lòng như bị cái gì đó bóp chặt, Tạ Hủ cảm thấy yết hầu cứng lại, gần như sắp quên mất hắn đang định làm gì, cứ lẳng lặng nắm bàn tay kia, rồi lại nâng mắt nhìn chăm chú khuôn mặt Ngọc Hữu Đường: mặt hắn nghiêng nghiêng, ngủ rất say, lông mi dầy rậm không động đậy; cái mũi thanh tú trong tia nắng lóng lánh như ngọc; mà đôi môi hắn, giống như cành đào ngày ấy hắn hái, tươi mới kiều diễm...
Hắn vẫn luôn biết hắn là nữ hài nhi, nhưng chưa từng để tâm đến điều này, cũng không nhận ra, thời gian trôi nhanh, mới đó đã mấy năm, hắn đã trổ mã đẹp đến như vậy...
Gió mát thổi tới, lá xanh lung lay phát tiếng xì xào.
Bàn tay hắn cầm hơi động nhúc nhích, Tạ Hủ giật mình tỉnh lại, vội vàng đặt bàn tay kia vào trong chăn.
Mà người nằm trên ghế mây lúc này cũng đã tỉnh, hắn mở mắt hạnh, cực kỳ tỉnh táo, như sương đêm lắng đọng.
Tạ Hủ bị hắn nhìn chằm chằm, tự nhiên cảm thấy căng thẳng, cảm thấy ngực có hơi buồn bực, muốn mở miệng nói chuyện gì đó để xua tan cái cảm giác này đi.
Rồi lại không biết mở miệng thế nào đành đứng dậy, không biết có phải là do trên cao không khí mát hơn hay là cách hắn xa hơn một chút mà Tạ Hủ cảm giác nỗi buồn bực bớt đi hẳn, lúc này mới lạnh lùng mở miệng: "Ngủ đủ rồi thì hồi cung đi."
Sau đó phất tay áo đi thẳng.
Ngọc Hữu Đường thấy bóng dáng hắn rất nhanh đã biến mất, không khỏi nhíu mày nghiền ngẫm, chẳng lẽ vẫn còn tức giận vụ hắt xì vừa nãy?
Bích Đường canh gác cách đó không xa còn chưa kịp mở miệng bắt chuyện thì Tạ Hủ đã như cơn gió lao qua, nàng quay đầu lại nhìn, cũng không khỏi lâm vào trầm tư: Chẳng lẽ là mình nhìn thấy ảo giác? Sao mình lại có cảm giác Tạ đại nhân giống như là... đang chạy trối chết là sao ta?
Thỉnh thoảng liếc qua hàng đầu tiên thấy chỗ trống kia thì cảm thấy có chút không quen.
Trước khi tan triều, thấy các vị đại thần đã bày tỏ nỗi lòng xong xuôi, hắn mới hỏi: Thủ phụ đại nhân sao hôm nay lại không lên triều?
Đô Ngự sử phụ trách chấm công vội vàng tiến lên, bẩm: "Bẩm điện hạ, Tạ đại nhân bỗng nhiên bị cảm phong hàn, cáo bệnh ở nhà nghỉ ngơi."
Ngọc Hữu Đường gật gù, ý bảo đã hiểu.
Lại viết: Cử ngự y đi nhìn một cái.
Sau đó Ngọc Hữu Đường cũng không cho là chuyện lớn gì, cảm lạnh thôi mà, đoán là ngày mai lại có thể vào triều rồi.
Không ngờ mấy ngày tiếp theo vẫn không thấy Tạ Hủ hiện thân trên triều.
Ngọc Hữu Đường lại đè đầu Đô Ngự sử ra hỏi: Tạ đại nhân sao vẫn còn chưa tới?
"Bệnh còn chưa hết." Đô Ngự sử thật thà đáp lời.
Chẳng phải là cảm lạnh thôi hả, bệnh nặng đến vậy sao? Rời khỏi Phụng Thiên điện, Ngọc Hữu Đường cố ý đi một chuyến đến Thái Y viện, tìm vị Thái y được phái đến khám bệnh cho Tạ Hủ.
Ngự y thấy Thái tử thân chinh đến tìm hắn, có chút thụ sủng nhược kinh, nói: "Hạ quan đã phối chế phương thuốc cho Tạ điện nhân, phỏng chừng một tuần là có thể khỏi hẳn."
Bích Đường đứng cạnh áp sát lại, hỏi: Tiểu Thái y, điện hạ nhà ta muốn hỏi một chút, Tạ đại nhân rốt cuộc là mắc cái bệnh gì? Bị cảm phong hàn cũng không cần nghỉ ngơi lâu đến vậy đi."
Ngự y nói: "Thực ra, bệnh của Tạ đại nhân, mặc dù có triệu chứng tương tự như phong hàn nhưng chắc chắn không phải phong hàn, mà là đào hoa tiển*. Ngày xuân, hoa nở nhiều, có mấy người cũng mắc phải bệnh này."
(*dị ứng)
Đào hoa tiển?
Ngọc Hữu Đường nhớ lại, mấy ngày trước hắn hái hoa đào cho mình, chẳng lẽ là vì vậy?
"Điện hạ, không thì... đi thăm Tạ đại nhân đi?" Bích Đường nắm chắc thời cơ hỏi.
Ngọc Hữu Đường sờ sờ cằm, suy tư trong chốc lát, mới gật đầu biểu đạt tán thành.
= . . =
Chiều hôm ấy, Thái tử điện hạ nói được là làm được lập tức ngồi xe ngựa đi tới Tạ phủ.
Trước đây hắn chưa tới đấy bao giờ, nhưng cũng đã mường tượng ra kiểu người như Tạ Hủ chắc chắn sẽ xây phủ đệ của mình theo kiểu nhã gian cổ điển, hết sức tuân thủ tiêu chí tiết kiệm là quốc sách.
Hơn nữa, Tạ Hủ lại sợ hoa, vườn tuyệt đối không phải là thể loại trăm hoa khoe sắc được.
Ngọc Hữu Đường xuống xe ngựa được hạ nhân Tạ phủ dẫn vào trong, đúng y như dự đoán, một đường này, quan sát bố cục thì thấy y đúc gia chủ, cực kỳ gàn dở, chỉ có vài cây cảnh nhỏ lơ thơ cùng mấy bụi trúc tô điểm...
"Điện hạ, đây chính là phòng của đại nhân." Nô bộc rất nhanh đã đưa Ngọc Hữu Đường đến nơi cần đến.
Hắn khẽ khàng gõ cửa hai cái, vô cùng phấn khởi: "Tạ đại nhân, Thái tử điện hạ đến thăm ngài."
Gõ xong hắn lại quay đầu nhìn lại Thái tử phong thần thanh tú, đại nhân nhà mình xem ra là phi thường được sủng ái a.
Người trong phòng không rên một tiếng.
Hạ nhân sờ sờ gáy, giải thích: "Chắc là đại nhân ngủ say quá, không nghe thấy."
Lúc nói hắn giơ tay định dùng sức đập cửa thì bị Ngọc Hữu Đường ngăn lại.
Bích Đường vỗ vỗ bả vai hắn, nói: "Tiểu huynh đệ, không cần đánh thức Tạ đại nhân, cứ để điện hạ tự mở cửa đi vào, ngươi cứ về làm chuyện của mình đi, chỗ này cứ giao cho ta là được."
Tuân lệnh, hạ nhân kia nhẹ nhàng khẽ hé cửa, rồi rời đi.
Ngọc Hữu Đường nghiêng đầu, thấy hắn đi xa rồi mới đẩy cửa bước vào trong phòng.
Vừa mới vào trong, Ngọc Hữu Đường ngay lập tức nhìn đối diện với đôi mắt quen thuộc, hình như hắn đang xem công văn, sóng mắt long lanh tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể chảy ra nước.
Ngọc Hữu Đường dời mắt xuống một chút, trước mắt là cái mũi anh tuấn, chỉ là... mũi đỏ hồng, cảm thấy rất buồn cười.
Ha ha, Ngọc Hữu Đường không hề che giấu chút nào cười to thành tiếng, sau đó giơ tay che miệng, giả vờ nghiêm trang nói: "Tạ đại nhân, hóa ra ngươi không ngủ à."
Tạ Hủ ngồi sau án, trước mặt là một chồng công văn, không để ý Ngọc Hữu Đường châm biếm, chỉ cầm một tờ công văn, mặt lạnh nói: "Ừ, vẫn chưa ngủ."
Giọng vo ve, cứ như trong mũi có một con ong.
Ngọc Hữu Đường rất muốn cười nhưng vẫn cố gắng giả vờ nghiêm túc, hỏi: "Thế sao giả vờ ngủ không lên tiếng, lừa gạt bản cung?"
Tạ Hủ đứng thẳng dậy, nói: "Không muốn để điện hả nhìn thấy dáng vẻ xấu hổ của hạ quan mà thôi."
Ngọc Hữu Đường đang định đến gần nhìn kĩ hắn một phen, đã thấy mặt Tạ Hủ nhíu mày, mặt mày nhẫn nhịn khó chịu.
Hắn đột nhiên nhớ đến lời Thái y mới nói: "Đào hoa tiển này, triệu chứng chủ yếu chính là hắt xì, hơn nữa lại là hắn xì không ngừng."
Ha~ nói như vậy...
Ngọc Hữu Đường hiếm khi thấy Tạ Hủ quẫn bức như vậy, trong lòng nỗi lên thú tính, vội vàng biến ba bước thành hai bước, tiến tới ép hỏi: "Thủ phụ đại nhân, cô nghe nói bệnh của ngươi là đào hoa tiển, lẽ nào bệnh này thực sự khiến người ta cảm thấy rất khó chịu?"
Tạ Hủ tuy không bị hắn bức lui về phía sau nhưng không muốn cách hắn quá gần. Không còn cách nào rời khỏi thư án, đi về phía ghế bành đặt ở bên trái ngồi xuống, rồi mới nói: "Cũng bình thường."
Vừa mới nói xong, mày lại nhíu lại nhìn rõ rành rành là rất khó chịu.
Đến chết vẫn sĩ diện, Ngọc Hữu Đường không giả vờ nữa thẳng thừng trêu ghẹo: "Tạ đại nhân, đừng cố kìm nén nữa, bản vương không đành lòng nhìn nữa rồi."
Tạ Hủ biết hắn đang nói về điều gì, rũ mi lạnh nhạt đáp: "Uống ngụm nước là ổn."
Sau đó bình tĩnh cầm một ly trà trên bàn bên cạnh, nhấp một ngụm nhỏ, nuốt xuống.
Đáng tiếc là, vẫn không nhịn nổi...
Tạ Hủ: "Hắt xì."
Tiếng hắt hơi của hắn cũng không lớn, thậm chí còn rất nhỏ không để ý thì sẽ không nghe thấy, nhưng đối với Ngọc Hữu Đường thì như thế đã quá đủ rồi, bởi vì thời khắc này cuối cùng cũng đã tới...
Ngọc Hữu Đường cực kỳ đúng thời điểm tỏ vẻ "quan tâm săn sóc" cho cái phản ứng: "Há há há, há há há há..."
Tạ Hủ đưa mắt nhìn Ngọc Hữu Đường cười đến chảy cả nước mắt còn đập bàn bùm bụp.
Đến mức đó sao?
Tạ Hủ trong lòng tức giận nhưng mặt vẫn không đổi sắc, chỉ nhìn chằm chằm Ngọc Hữu Đường đang cười lăn lộn đằng kia một lúc, rồi ngửa đầu uống cạn ly trà.
= . . =
Ngọc Hữu Đường không biết đã cười bao nhiêu lâu cuối cùng cũng cảm thấy thỏa mãn không cười nữa, móc một cái bình nhỏ màu xanh từ trong tay áo ra đưa cho Tạ Hủ: "Ầy, cô hôm nay vô cùng vui vẻ, đặc biệt ban thưởng cho ngươi thuốc cao."
Tạ Hủ nghiêng đầu không nhìn cũng không nhận, lạnh nhạt nói: "Không cần, bệnh thần sắp khỏi không cần phải dùng thuốc, sáng mai liền có thể hồi triều."
Hắn chỉ mặc độc một cái áo trắng, cổ áo hơi mở ra, khi quay đầu, vạt áo càng mở rộng lộ ra cần cổ, bên trên da lít nha lít nhít những chấm đỏ li ti, nhìn thấy mà giật mình.
Ngọc Hữu Đường trong lòng khẽ nhói, cũng không bận tâm hắn ngăn cản, chạm vào da thịt hắn.
Bị đầu ngón tay hơi lạnh vuốt ve, Tạ Hủ cảm thấy mình sắp bốc cháy đến nơi, trong chớp mắt lui ra, sau đó nhíu mày nhìn Ngọc Hữu Đường.
Ngọc Hữu Đường lúc này mới ý thức được hành động của mình, ngượng ngùng vội vàng rút tay về: "Ngại quá, nhìn có vẻ dọa người, không nhịn được giơ tay sờ sờ một tí," ngừng một lát, hắn lại giơ bình sứ về phía trước một chút, nói: "Rõ ràng rất nghiêm trọng, vẫn nên bôi một chút thì hơn."
Bích Đường canh chừng ở bên ngoài cũng đột nhiên chen vào, phụ họa theo chủ tử nhà mình: "Tạ đại nhân! Ngài vẫn nên nhận lấy đi. Loại thuốc này gọi cũng rất êm tai, tên là Trường Khanh, nghe là liên tưởng đến một vị quân tử nhanh nhẹn tài hoa, chẳng phải là rất phù hợp với khí chất của ngài sao!"
Dứt lời thì thấy Tạ Hủ chậm rì rì cầm lấy lọ thuốc, rồi đi thẳng vào trong cất vào trong hòm.
Ngọc Hữu Đường đi theo sau nhìn từ đầu đến cuối, sờ sờ mũi, vẫn là Bích Đường lợi hại a.
= . . =
Sau đó, Ngọc Hữu Đường vì hiếm khi được ra ngoài một chuyến, không muốn lập tức hồi cung, liền đi lại loanh quanh trong vườn nhà Tạ Hủ.
Hắn đi một hồi thì thấy đằng xa có một giàn nho, thân cây màu nâu dài mảnh, rất nhiều cành quấn quanh giàn rồi rủ xuống. Buổi chiều, ánh mặt trời chiếu xuống lá nho xanh xanh nhìn lấp la lấp lánh rất đẹp mắt.
Ngọc Hữu Đường rảo bước tiến đến, ngửa mặt lên nhìn, cảm thấy có vài tia nắng xuyên qua chiếu trên má, ánh nắng ấm áp khiến hắn cảm thấy cực kỳ khoan khoái thoải mái.
Liền bảo Bích Đường mang đến một cái ghế mây và một cái chăn mỏng.
Sau đó hắn trải một nửa cái chăn trắng như tuyết lên trên ghế để làm đệm, nửa còn lại thì đắp, làm xong tất cả thì nhắm mắt đánh một giấc.
Bên kia, Tạ Hủ không được sung sướng như vậy, mặc dù cáo ốm ở nhà, nhưng mỗi ngày đều có công văn từ nội các chuyển đến để hắn phê duyệt, tất nhiên không biết rảnh rỗi là cái gì.
Không biết vùi đầu xem xét bao lâu, Tạ Hủ cảm thấy đầu ngón tay mỏi dừ, liền ngừng viết, đặt bút xuống.
Ngọc Hữu Đường vẫn chưa đến nói với hắn lời cáo biệt, đoán rằng đứa nhỏ này hãy còn chưa đi, Tạ Hủ tiện tay khoác thêm một áo ngoài màu xanh, đẩy cửa ra ngoài.
Hắn đi một lúc vẫn không nhìn thấy Ngọc Hữu Đường, liền ngăn một hạ nhân hỏi thăm hướng đi của hắn.
Hạ nhân này nói: "Tiểu nhân vừa vặn nhìn thấy, Thái tử điện hạ hình như đang nghỉ ngơi dưới giàn nho đại nhân tự trồng."
"Được rồi." Tạ Hủ đáp lời, sau đó đi về hướng đấy.
Lúc Tạ Hủ đến, Ngọc Hữu Đường đã nghẹo cổ sang bên hít thở đều đều ngủ có vẻ rất ngon.
Bích Đường đứng ở bên canh chừng thấy hắn đến lập tức tự động lùi ra xa đến hơn năm thước.
Ngọc Hữu Đường cũng lấy ghế mây ra đặt bên cạnh rồi ngồi xuống.
Ánh nắng ấm áp tiếng chim ca hát, đúng là có mắt nhìn, tìm được chỗ ngủ cực kỳ lí tưởng, Tạ Hủ thu tầm mắt nhìn về phía Ngọc Hữu Đường, nhìn một lát ánh mắt có chút lơ đãng, thấy một cánh tay Ngọc Hữu Đường còn đặt trên tay vịn không cho vào chăn.
Bàn tay nhỏ kia như trắng như tuyết, một tia nắng trùng hợp chiếu vào khiến móng tay đẹp đẽ hồng hào càng lấp lánh như ngọc châu.
Tạ Hủ không nghĩ ngợi gì, nắm bàn tay nhỏ bé mảnh khảnh, muốn đặt nó vào trong chăn, vừa mới cầm lên liền có chút run run.
Bàn tay trong tay mềm mại không xương rất nhẹ như không có trọng lượng...
Bàn tay như ngọc, cổ tay trắng ngần như tuyết...
Tạ Hủ lại nhớ lại một màn vừa nãy, chính bàn tay này, ngón tay này nhẹ nhàng vuốt ve cần cổ hắn...
Trong lòng như bị cái gì đó bóp chặt, Tạ Hủ cảm thấy yết hầu cứng lại, gần như sắp quên mất hắn đang định làm gì, cứ lẳng lặng nắm bàn tay kia, rồi lại nâng mắt nhìn chăm chú khuôn mặt Ngọc Hữu Đường: mặt hắn nghiêng nghiêng, ngủ rất say, lông mi dầy rậm không động đậy; cái mũi thanh tú trong tia nắng lóng lánh như ngọc; mà đôi môi hắn, giống như cành đào ngày ấy hắn hái, tươi mới kiều diễm...
Hắn vẫn luôn biết hắn là nữ hài nhi, nhưng chưa từng để tâm đến điều này, cũng không nhận ra, thời gian trôi nhanh, mới đó đã mấy năm, hắn đã trổ mã đẹp đến như vậy...
Gió mát thổi tới, lá xanh lung lay phát tiếng xì xào.
Bàn tay hắn cầm hơi động nhúc nhích, Tạ Hủ giật mình tỉnh lại, vội vàng đặt bàn tay kia vào trong chăn.
Mà người nằm trên ghế mây lúc này cũng đã tỉnh, hắn mở mắt hạnh, cực kỳ tỉnh táo, như sương đêm lắng đọng.
Tạ Hủ bị hắn nhìn chằm chằm, tự nhiên cảm thấy căng thẳng, cảm thấy ngực có hơi buồn bực, muốn mở miệng nói chuyện gì đó để xua tan cái cảm giác này đi.
Rồi lại không biết mở miệng thế nào đành đứng dậy, không biết có phải là do trên cao không khí mát hơn hay là cách hắn xa hơn một chút mà Tạ Hủ cảm giác nỗi buồn bực bớt đi hẳn, lúc này mới lạnh lùng mở miệng: "Ngủ đủ rồi thì hồi cung đi."
Sau đó phất tay áo đi thẳng.
Ngọc Hữu Đường thấy bóng dáng hắn rất nhanh đã biến mất, không khỏi nhíu mày nghiền ngẫm, chẳng lẽ vẫn còn tức giận vụ hắt xì vừa nãy?
Bích Đường canh gác cách đó không xa còn chưa kịp mở miệng bắt chuyện thì Tạ Hủ đã như cơn gió lao qua, nàng quay đầu lại nhìn, cũng không khỏi lâm vào trầm tư: Chẳng lẽ là mình nhìn thấy ảo giác? Sao mình lại có cảm giác Tạ đại nhân giống như là... đang chạy trối chết là sao ta?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.