Ta Không Nói Lời Nào Không Có Nghĩa Là Ta Không Biết

Chương 25: Ngươi đỏ mặt, cũng là vì vậy.

Mã Giáp Nãi Phù Vân

26/08/2016

Thái tử điện hạ luôn luôn tôn sư trọng đạo ngay chiều hôm ấy liền đi một chuyến đến Chiêu Văn quán, dự định dốc hết sức lực để đọc sách.

Sau giờ ngọ, ánh mặt trời ấm áp, bụi bay lơ lửng giữa không trung, Ngọc Hữu Đường như con thoi đi lại giữa các giá sách, rất nhanh lựa được mấy quyển, ôm đầy trong lòng, Bích Đường theo sau thấy chủ tử nhà mình tìm sách đến đầu đầy mồ hôi, hỏi: "Điện hạ, sao đột nhiên lại muốn đọc sách vậy?"

Ngọc Hữu Đường không đáp lại, đi thẳng đến một cái bàn đặt cạnh giá sách, thả sách xuống rồi cầm bút viết: "Sáng nay Tạ tiên sinh đưa ta một khuy cài áo, ta không biết có nghĩa là gì, thế là bị nói là ngốc nghếch, vô học nên bây giờ đến đây tra xem vật này có ý nghĩa gì."

Bích Đường đọc xong, nhìn nhìn sách chủ từ nhà mình lôi ra, tất cả đều là thể loại , , <Đại Lương điển vật> ... Tất cả đều là sách nói về đồ trang sức...

Bích Đường nâng tay đỡ trán: "Điện hạ, ngài có thể hỏi ta, ta cực kỳ rõ ràng hàm nghĩa của..."

Ngọc Hữu Đường không tin nổi nhìn nàng một cái, viết: "Cái gì? Ngay cả nữ nhân như ngươi cũng biết, vậy thì ta càng phải chăm chỉ hơn."

Viết xong đặt bút xuống, kéo một quyển sách ra, cẩn thận mở.

". . . . . " Có cảm giác bị vũ nhục trí thông minh, Bích Đường hơi ngẩn ra, lại hỏi: "Điện hạ, muốn nô tỳ nói cho không?"

"Tuyệt đối không," Ngọc Hữu Đường vội dùng khẩu hình với nàng: "Ta, tự, mình, tìm."

Bích Đường uể oải lui sang một bên: ". . . . . Được thôi."

Mặt trời ngả dần về tây, Ngọc Hữu Đường vẫn một tay lật sách một tay ghi chép cẩn thận, " trong từ lâu đã có chữ 'nữu', trong có viết cách sử dụng của khuy cài áo..."

Bích Đường đứng bên cạnh ghé mắt nhìn lén, trong lòng bứt rứt muốn điên, đánh bạo nói: "Điện hạ, nếu ngài cứ xem chính kinh sách tranh thì căn bản sẽ không bao giờ ngộ ra chân lí đâu, phải thử xem qua vài quyển diễm tình các thứ thì mới có thể... Điện hạ, ngài có nghe thấy nô tỳ nói gì không?"

Ngọc Hữu Đường dường như không nghe thấy, vẫn cắm đầu gặm sách không thôi.

Bích Đường bỏ cuộc.

Lúc này, có một thiếu niên đến, cứu Bích Đường khỏi cảnh nước sôi lửa bỏng.

Hắn đến Chiêu Văn quán để tìm đọc tư liệu điển tịch, không ngờ nhìn thấy Thái tử điện hạ đang ngồi ở đây thở phì phò, lật sách, ghi chú như điên.

Vô cùng quỷ dị.

Thiếu niêm mỉm cười vái chào, nói: "Thái tử điện hạ, thật trùng hợp."

Ngọc Hữu Đường nghe thấy giọng nói này rất quen tai, mới nhấc đầu lên nhìn người tới, quả nhiên, là Nghiêm Chính Bạch.

Nàng cười rất tươi, có chút ngốc ngốc vì vừa mới cắm mặt trong biển sách.

Ngọc Hữu Đường vỗ vỗ ghế dựa bên cạnh, ra hiệu Nghiêm Chính Bạch đến đó ngồi.

Thiếu niên như ngọc cũng không chối từ, đi đến bên cạnh Ngọc Hữu Đường ngồi xuống, rồi nghiêng đầu nhìn những gì nàng viết, ngạc nhiên hỏi: "Điện hạ rõ thật nhàn rỗi, nghiên cứu khuy cài áo?"

Ngọc Hữu Đường cầm bút trả lời hắn: Ừ, gần đây oi bức, chư thần không tích cực, tấu nội các đưa đến không nhiều nên cũng rảnh rỗi.

Nghiêm Chính Bạch hơi nhíu mày, sau đó mở miệng, nhẹ giọng ngân nga: "Cái lược nhỏ, là ta tự tay làm... Trà thơm cùng cài áo đều giấu ở bên trong... Giống như rơi vào lao tù không thể nào quên. Trà thơm vương trong miệng, khuy cài ở trong lòng___"

Giọng hắn cực kỳ dịu dàng, giống như nữ nhi ngâm nga cười nói, vô cùng quyến luyến, tựa như lông vũ cọ cọ vào tai rồi chạm tới tận tâm, khiến tâm Ngọc Hữu Đường có chút ngứa ngứa, nàng bị hấp dẫn, ánh mắt dừng trên người Nghiêm Chính Bạch, đến tận khi hắn ngâm xong...

"Êm tai!" Ngọc Hữu Đường viết, không ngừng than thở: "Tuy là đóng giả, nhưng thật sự... khiến lòng người rung động."

Nghiêm Chính Bạch đắc ý hớn hở, dùng giọng vốn có nói: "Điện hạ quá khen. Hạ quan nhiều năm trà trộn ở thanh lâu, khúc này là ta tự mình viết cho những nghệ kỹ kia, thấy điện hạ nghiên cứu khuy áo, ta nhớ đến lên hưng phấn ngâm một đoạn mà thôi."

Ngọc Hữu Đường vừa nghe thấy là liên quan đến khuy cài áo, nhớ lại ca từ của khúc vừa rồi, hạ bút hỏi: Khúc viết về gì?

Trong lĩnh vực bản thân tâm đắc, Nghiêm Chính Bạch không khỏi triển lộ hết tài năng, từ tốn nói: 'Nói về nữ tử tặng tín vật tỏ tình với người mình tâm nghi, trong khúc có nhắc đến khuy cài áo và trà thơm đều vì vậy. Khuy áo thậm chí hàm ý còn lớn mật hơn, trong giấc mộng , Liễu Mộng Mai đối với Đỗ Lễ nương thâm tình hát rằng: 'cùng ngươi giữ khuy cài, vạt áo rộng, cùng ngươi răng môi quyến luyến...' đồng nghĩa là tha thiết bày tỏ tâm ý."

Ngọc Hữu Đường nhớ lại khi Tạ Hủ đưa cho nàng thứ này, viết tiếp: Nếu nam tử tặng thì sao?

Nghiêm Chính Bạch đáp: "Giống nhau, nam tử đưa nữ tử cũng là để biểu đạt tình cảm, ý tứ muốn bên nhau mãi không dời," dứt lời, hắn nhìn Ngọc Hữu Đường đầy thâm ý, đùa giỡn hỏi: "Chẳng lẽ Thái tử đã tâm nghi ai rồi chăng?"

Ngọc Hữu Đường mỉm cười, dùng ánh mắt "Ai là nam nhân thì mới hiểu" nhìn lại hắn: Không, hỏi một chút thôi, không chừng sau này có thể hữu ích.

Bích Đường cúi đầu đứng phía sau, thấy điện hạ nhà mình vừa dùng thái độ xì mũi coi thường với bản thân mà bây giờ lại có thái độ không ngại học hỏi kẻ dưới với cái thằng nhóc Nghiêm Chính Bạch này, nghiến răng nghiến lợi, sâu sắc cảm nhận được ý đồ xấu xa đến từ "đám nam nhân".



= . . =

Trong Văn Uyên các.

Vì sáng nay bị Ngọc Hữu Đường chọc cho sinh khí nên Thủ phụ đại nhân không chuyển ngày nghỉ nữa, buổi chiều lại đến nội các làm việc.

Đám tiểu quan văn vô tội trong nội các lại phải hứng chịu cuồng phong bão táp...

Có người chịu không nổi nữa to gan lớn mật định tìm cơ hội liên lạc với bên Đông Cung, lén lút kẹp một mảnh giấy nhỏ vào trong tấu chương, viết là "Điện hạ, ngài đến nhận Thủ phụ đại nhân về đi!", thế nhưng nghĩ tới ánh mắt lạnh băng của lão đại nhà mình, nếu bị hắn phát hiện ra... Ặc, chắc chắn sẽ rất thảm, vẫn nên thôi thôi.

Niết bàn tà phượng chi huyễn sư bản khuynh thành*.

*hán việt (không hiểu không hiểu không hiểu không hiểu Ọ .. Ọ)

Tan làm, đám người co ro ôm nhau về nhà, chỉ còn Thủ phụ đại nhân ở lại.

Bởi vì buổi sáng nghỉ phép nên Tạ Hủ chủ động xin đi giết giặc, buổi tối không về, ở lại trực đêm, thuận tiện xử lý luôn những việc tồn đọng lại của ban ngày.

Trăng treo trên cao, tiểu nội thị đứng gà gật một bên bị tiếng ếch kêu làm tỉnh, ngáp lên ngáp xuống, nhìn đại nhân nhà mình.

Thì thấy Tạ Hủ chẳng biết từ bao giờ đã xem xong toàn bộ công văn, mặt bàn đã được hắn sắp gọn lại có một khoảng trống lớn, hắn yên lặng ngồi ở đó, tay để trên bàn cầm túi thơm con con, dường như đã vuốt ve túi thơm đó từ rất lâu rồi...

Không biết có phải là do ánh nên không mà khoảnh khắc này, khuôn mặt hắn được nhuộm ánh vàng, hoàn toàn khác với sự nghiêm túc ban ngày, toát lên sự ôn nhu không ai ngờ được.

Tương Vương có mộng, thần nữ vô tâm. Trong đầu tiểu nội thị tự nhiên nảy ra câu này, hắn thấy dáng vẻ si mê không nỡ buông tay của đại nhân nhà mình mặc dù không đành lòng quấy rầy nhưng lại có một chuyện cực kỳ khẩn cấp: "Đại nhân!"

Năm ngón tay khép lại, Tạ Hủ nháy mắt nắm túi thơm nhỏ vào lòng bàn tay, nét mặt lại trở về trạng thái rét buốt ban ngày, giống như vẻ ôn nhu vừa rồi chỉ là ảo giác.

Sau đó, Tạ Hủ hỏi: "Sao vậy?"

"Cung nữ của Đoan Bản cung buổi chiều có đến nói Thái tử điện hạ bảo ngài đến giờ tý thì đến hậu viện tìm nàng. Ai ngờ thấy ngài bận quá nên tiểu nhân không nói."

"Ừ.... ..." Tạ Hủ nhàn nhạt đáp lại, rồi giống như sực tỉnh, đùng một cái đứng phắt dậy: "Không nói sớm."

Tiểu nội thị cho rằng bản thân báo rất đúng thời điểm: "Bây giờ cũng chưa tới giờ tý a..."

Thế nhưng hắn sao biết đại nhân nhà mình tuyệt đối không bao giờ muốn người kia phải chờ hắn, vì vậy tiểu nội thị còn chưa nói xong đã thấy bóng dáng Tạ Hủ ở ngoài cửa rồi!

Tiểu nội thị không nhịn được nhíu mày: Cũng nên cho đối phương biết mặt thì mới có thể coi trọng ngài a đại nhân, ngài lẽ nào không nhận ra câu quan trọng nhất của Ngự nữ quỷ thuật là nam tử không xấu nữ tử không yêu à?

= . . =

Ngọc Hữu Đường đúng giờ đến hậu viện Đông Cung, không ngờ lại không thấy bóng dáng người kia đâu, đây chính là lần đầu tiên.

Chờ chút vậy, nàng tìm tảng đá ngồi xuống.

Đêm hè nóng nực, Ngọc Hữu Đường chỉ mặc một áo đơn mỏng manh nhạt màu, tay chống cằm chờ, khiến ống tay áo trượt xuống lộ ra cánh tay nhỏ trắng muốt.

Thủ phụ đại nhân một đường gấp gáp chạy đến, đã hơi hổn hển, hắn sợ bị đối phương phát giác ra sự sốt ruột của bản thân nên cố ý nghỉ chân ở chỗ khúc quanh một lát, sau khi nhịp tim trở lại bình thường mới đi khỏi khúc quanh, không nhanh không chậm đi vào cổng vòm hậu viện.

Ngọc Hữu Đường thuộc dạng không thể chờ đợi, có chút không kiên nhẫn nhổ nhổ cỏ dưới chân, nhìn nhìn xung quanh, cuối cùng cũng thấy Tạ Hủ đến, vội đứng thẳng dậy, giơ tay vẫy vẫy.

Tạ Hủ từ xa đã thấy cánh tay mảnh khảnh trắng muốt của nàng lộ ra ngoài, mày hơi nhíu lại, nhưng vẫn kìm nèn, chậm rì rì đến gần, trách mắng: "Muộn vậy rồi còn chưa ngủ."

Lời nói ra bộc lộ quan tâm kèm theo thứ tình cảm không từ nào có thể diễn đạt được.

"Ta có việc gấp muốn nói với ngươi," Ngọc Hữu Đường vứt cỏ trong tay, nhảy khỏi tảng đá, nhìn hắn chằm chằm nói: "Sáng nay sau khi ngươi đi, ta cũng nghe lời ngươi, chăm chỉ đọc sách."

"Ừ." Tạ Hủ bị nàng nhìn chằm chằm, cổ như bị thứ gì đó chặn lại, yết hầu lên xuống liên tục, không khỏi chột dạ lảng tránh nhìn ra chỗ khác.

Ngọc Hữu Đường bước lên trước, cách hắn rất gần...

Gió nhẹ thổi qua, vài con đom đóm trong bụi cỏ bay ra, tỏa sáng lung linh giống như những vì sao trên trời...

Giọng nói thiếu nữ, ở trong đêm đen yên tĩnh càng thêm rõ ràng...



"Tạ tiên sinh, có phải ngươi thích ta không?"

= . . =

Không biết đã qua bao lâu, Tạ Hủ cụp mắt không nói, nữa ngày không nhả một chữ.

Ngọc Hữu Đường đứng đối diện hắn, lui về sau một bước, mấy con đom đóm trong cỏ sợ hãi bay lên, nàng tuy rằng lùi lại nhưng không hề cho đối phương một đường lui, nói tiếp: "Ngươi không nói có nghĩa là ngươi thừa nhận?"

Tạ Hủ còn chưa nói phải thì Ngọc Hữu Đường đã tự cho mình là đúng thừa nhận luôn.

"Ngươi đây là đang xấu hổ?" Ngọc Hữu Đường ép hỏi.

Tạ Hủ lúc này mới chịu há mồm phủ nhận: "Không có."

Ngọc Hữu Đường nương theo ánh trăng, nhìn thấy gò mà hắn ửng hồng, nói: "Ngươi rõ ràng đang nói láo."

Từ vừa nãy Tạ Hủ vẫn luôn bị nàng từng bước ép sát, rốt cục không kiềm chế nổi, nghiêng mặt, thành thật thừa nhận: "Được rồi, ta quả thật đang nói dối..."

Không nhịn được, thực sự không nhịn được, nhịn mấy tháng liền, những câu nói này hiện lên trong đầu hắn hàng ngàn hàng vạn lần, trong lòng hắn cũng vướng mắc ấp ủ hàng ngàn hàng vạn lần. Mỗi lần ở trước mặt nàng, những câu nói này cũng như một lưỡi đao sắc bén tàn nhẫn đâm thủng ngực hắn để lao ra ngoài, hắn vẫn luôn kiên trì đấu tranh tiêu hao hết tất cả sức lực chỉ để ép chúng nó trở lại.

Tạ Hủ hơi do dự, nhưng sau đó vẫn lựa chọn thành thật, ngữ điệu không che giấu nồng nhiệt: "Ta xác thực có suy nghĩ thích ngươi...."

Ngọc Hữu Đường vô cùng kinh ngạc nhìn hắn, trầm mặc chốc lát mới nói: "Hóa ra lời đồn trong cung khoảng thời gian này là sự thật, ta thế mà lại không tin. Sư phụ," nàng dùng xưng hô xa cách lễ phép gọi hắn, giọng nói vẫn bình tĩnh như lúc đầu: "Ta nghĩ, ngươi nhất định là nhất thời bị quỷ ám nên mới có ý niệm như vậy, về tình về lý, chúng ta không thể có tư tình."

Thẳng thừng từ chối...

Tạ Hủ chỉ cảm thấy tâm can lập tức chìm xuống đáy vực, không, là vực sâu, còn là loại sâu không tưởng tượng được.

Cảm xúc gieo mầm trong lòng hắn từ rất lâu trong nháy mắt phá đất nảy mầm, lập tức sinh trưởng cành lá xum xuê...

Là chán nản? Hay thất vọng? Hắn không cách nào xác nhận rõ ràng, giống như tất cả đều không quan trọng, chỉ cảm thấy bản thân thật nực cười. Tâm trạng xoay vòng, có một cảm xúc khó diễn tả bằng lời, hối hận bao phủ tất cả, ngay cả tứ chi cũng cảm thấy không có sức lực nhấc lên. Đúng vậy, hắn không nên thừa nhận như vậy, hắn nên lập tức phủ nhận, nên tiếp tục duy trì mối quan hệ ban đầu, giữ gìn hồi ức trước kia với đứa nhỏ này, như vậy sẽ không đến nỗi như bây giờ lúng túng không biết phải nói gì, tất cả như hoa trong gương trăng trong nước tan thành bọt nước...

Tạ Hủ cảm thấy vô cùng khó chịu, hắn lạnh lùng quăng ra một câu: "Ngươi cứ như vậy chắc chắn biết được suy nghĩ trong lòng ta? Tự cho mình thông minh!" rồi dùng động tác kinh điển, phất tay áo bỏ đi.

Ngọc Hữu Đường thấy hắn mất hết ý chí, vội vàng bước nhanh đuổi theo, kéo ống tay áo hắn lại.

Tạ Hủ dừng bước nhưng vẫn nhìn thẳng về phía trước không quay đầu lại, cũng không nói gì chỉ trầm mặc đứng đó.

Ngọc Hữu Đường nắm chặt tay áo hắn, giống như sợ hắn sẽ biến mất, hơi sợ sệt nói: "Tạ tiên sinh... Ta không muốn bởi vì loại chuyện này mà làm ảnh hưởng đến tình nghĩa thầy trò chúng ta."

Tạ Hủ nghe vậy, bỗng nhiên xoay người lại, suýt nữa khiến Ngọc Hữu Đường còn đang kéo ống tay áo hắn ngã xuống, hắn cụp mắt chăm chú nhìn thiếu nữ thấp hơn hắn rất nhiều đang cố đứng vững thân thể, ánh mắt trong màn đêm hơi sáng rồi lại chìm vào bóng tối, hỏi nàng: "Ngươi biết tình yêu nam nữ sao? Một khi vạch trần tất cả, với tình hình bây giờ sau này sợ là sẽ không bao giờ có thể có thêm bất cứ quan hệ gì nữa."

Ngọc Hữu Đường cau mày, buông thõng tay, ống tay áo thả xuống che kín ngón tay: "Ngươi chưa bao giờ dạy ta, sao ta biết được..."

Nàng chưa nói xong đã cảm thấy cánh tay phải bị kéo một cái ngay lập tức bị bao vây bởi một lồng ngực rộng lớn, y phục vì vậy mà tung bay lay động đến một đám cỏ gần đó...

Cỏ cây đung đưa, trong chớp mắt, những đốm sáng lơ lửng giữa màn đêm, giống như mộng cảnh nháy mắt sẽ tan vỡ...

Ngọc Hữu Đường bị Tạ Hủ ôm chặt, chặt đến nỗi như siết nàng lại, gò má nàng áp sát lồng ngực hắn, thân thể cứng còng không thể động đậy. Cái ôm quyết liệt vụng về giống như muốn khảm nàng vào cơ thể, làm nàng phải giữ tư thế cực kỳ không thoải mái. Ngọc Hữu Đường hít thở không thông, bị động chấp nhận mùi cỏ nhàn nhạt trên người Tạ Hủ cùng với nhiệt độ như thiêu đốt của hắn. Nàng hơi khó chịu, giơ tay muốn đẩy một chút, không ngờ lại bị người kia bắt được, dùng sức đặt lên trên ngực trái không thể nào cử động...

Tâm Ngọc Hữu Đường khẽ run, nàng có thể rõ ràng cảm nhận được nơi năm ngón tay mình chạm vào, cách y phục, dưới lồng ngực hắn...

Là một trái tim đang đập thình thình.

Một nhịp lại một nhịp, không mảy may che đậy rằng hắn đang rất căng thẳng, luống cuống, sốt ruột, cùng với đó là nhiệt độ thân thể cùng sức mạnh, như nước chảy va đập vào đá, mạnh mẽ, từng nhịp từng nhịp vang vọng, lại cách nàng gần như vậy tựa như không còn khoảng cách...

Tựa như ngay bên tai.

Đúng lúc này, Tạ Hủ trên đầu nàng đoan chính nói: "Đây chính là tình yêu nam nữ."

Dứt lời, hắn buông Ngọc Hữu Đường ra, mắt nhìn nàng, trong mắt ngập tràn dịu dàng. Hắn nắm cằm nàng, ép buộc nàng ngẩng đầu nhìn thẳng mắt hắn, dùng thái độ chỉ bảo dạy dỗ: "Ngươi đỏ mặt, cũng là vì vậy."

Ngọc Hữu Đường nhìn thấy bản thân trong mắt hắn, không nhịn được giải thích: "Là vì bị ngươi làm ngạt..."

Tạ Hủ: "..."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ta Không Nói Lời Nào Không Có Nghĩa Là Ta Không Biết

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook