Ta Không Phải Là Hoàng Hậu Của Chàng

Chương 14: chương 14

Gia Nhi Tịnh Yên

20/07/2016

Gặp Thiên Tuyết, Thần Vũ mới biết hóa ra cuộc sống thật thú vị. Trái tim hắn được thái dương chiếu khắp mọi ngõ ngách, trở nên ấm áp trước nay chưa từng có. Thiên nhi chính là tiểu thái dương của hắn. Không ai cười với hắn niềm nở như thế, không ai nói chuyện với hắn chân thành như thế, cũng không ai gần gũi thân thiết với hắn thật lòng như thế.

Mỗi ngày hắn đều muốn gặp nàng.

Nhưng hắn chỉ gặp nàng được hai ngày. Ngày thứ ba, khi hắn hăm hở lên tới Phù Vân đỉnh thì mọi thứ đã hoàn toàn thay đổi.

Toàn bộ miệng vực bị mây đen bao phủ dày đặc, phủ kín cả những phiến đá trên vách. Ánh sáng ngập tràn lúc trước được thay bằng hắc sắc tối tăm. Mắt Thần Vũ như mờ di vì ngỡ ngàng, trong lòng hắn hoang mang tột độ.

Nhưng hắn mặc kệ, dựa theo trí nhớ tự mình phi thân xuống phiến đá đầu tiên. Thời điểm toàn thân ngập trong mây Thần Vũ liền phát hiện mây lại ẩn chứa khí độc đang nhanh chóng xâm nhập vào cơ thể. Hắn buộc lòng phải lập tức phi thân ngược trở lên, vận công ép chút độc khí vừa vào trong khí quản ra ngoài.

Hắn cứng đầu thử thêm vài lần nữa, nhưng lần nào cũng vậy, độc khí quá mạnh, khiến hắn càng lúc càng suy kiệt. Cuối cùng chỉ biết bất lực đứng đợi mây tan, nhưng vốn dĩ mây không những không tan mà ngày một nhiều thêm

Thần Vũ buồn bã cùng hắc mã quay trở về. Những tưởng hai lần gặp gỡ sẽ chỉ là một hồi ức đẹp trong lòng hắn. Thế nhưng hắn lại không cách nào vứt bỏ được hình ảnh nữ hài tử đó ra khỏi đầu. Trái tim hắn cứ thôi thúc, muốn hắn lần nữa lên Phù Vân đỉnh.

Hắn rốt cuộc đã trải qua ba ngày ba đêm tại đó. Thần Vũ khi ấy không lý giải nổi cảm giác hụt hẫng trống rỗng của bản thân, chỉ biết tim như bị ai đó bóp nghẹt.

Hắn cho rằng thời gian sẽ xóa đi tất cả, hắn sẽ lai là hắn trước khi gặp nàng. Nhưng Thần Vũ đã lầm, Thiên Nhi cứ càng ngày càng khắc sâu vào tim hắn, để hắn luôn chất chứa một nỗi nhớ khôn nguôi. Mỗi năm hắn lại tưởng tượng đến hình dáng mỗi lúc một lớn hơn của nàng. Vẫn còn đó lời hứa sẽ thành toàn cho nàng ba việc, hắn vẫn chưa nói với nàng, chỉ cần là nàng muốn, việc gì hắn cũng thay nàng thực hiện.

“Hàn ca ca, chúng ta chơi oẳn tù tì làm ông bụt đi, ai thua sẽ làm ông bụt nhé”.

“Được”.

“Kéo, bao, búa… “

“A! Ta thắng rồi! Ta có ba điều ước, ông bụt giúp ta hoàn thành nhé”.

“Muội nói đi”.

“Nhưng… ta vẫn chưa nghĩ ra. Đợi nghĩ xong sẽ nói. Huynh nhất định phải làm, không được nuốt lời”.

“Nhất định”.

Chỉ hai lần gặp gỡ, nhưng Thần Vũ hiểu rõ, hắn đã nhận định nàng. Cả đời!

Từ đó, cứ đúng vào ngày mà lần đầu tiên Thần Vũ gặp được Thiên Tuyết, hắn sẽ lên đây đứng ba ngày ba đêm. Mặc dù sư phụ sau khi hỏi chuyện đã nói với hắn, 20 năm mây sẽ tan một lần, nhưng hắn ngoài cố chấp vẫn là cố chấp.



——————

Tiểu Thiên lấy đũa ngoáy một lọn mì đưa vào miệng, nàng vừa thưởng thức vừa gật gù, vẻ mặt vô cùng thỏa mãn. Bên cạnh nàng, Đỗ Kỳ cũng đang hý hoáy, vừa ăn vừa ra vẻ nghiên cứu.

“Ngon không?” – Tiểu Thiên đưa lưỡi liếm mép rồi hất mắt sang Đỗ Kỳ, tự đắc hỏi.

“Rất ngon” – Đỗ Kỳ nuốt vội sợi mỳ, tán thưởng – “Đệ nói món này gọi là gì?”

“Mì Ý. Huynh may mắn lắm mới được ta nấu cho ăn đó nha. Tiếc là không có Vũ ca ca ở đây”.

“Đệ và chủ nhân có quan hệ thế nàovậy? Gọi cũng rất thân thiết” – Đỗ Kỳ không nén nổi tò mò trong lòng, Vũ ca ca, chưa có ai gọi vương gia của hắn như thế.

“Huynh ghen à?” – Tiểu Thiên nheo mắt hỏi ngược lại.

“Ấy, loạn ngôn!” – Đỗ Kỳ giãy nãy, mì chưa kịp nuốt đã phun hết ra ngoài – “Ta chỉ có chút thắc mắc, chủ nhân thường không thu nhận ai nhanh chóng giống như thu nhận đệ, đặc biệt còn đi theo bên cạnh ngài”.

“Còn bảo không ghen? Đi theo bên cạnh Vũ ca ca không phải chỉ có huynh à, bây giờ thêm ta nên trong lòng tức tối sao? Ta không thèm giành Vũ ca ca với huynh đâu. Yên tâm!” – Tiểu Thiên làm ra vẻ thông cảm, đưa tay vỗ vai Đỗ Kỳ.

Đỗ Kỳ ho sặc sụa, từ lúc cha sinh mẹ đẻ đến giờ lần đầu tiên hắn mới nghe được những câu long trời lở đất thế này, tên nhóc mới tí tuổi đầu đã phát ngôn vượt cả luân thường đạo lý.

“Tại sao đệ càng nói lại càng không nghe lọt vậy? Đừng bảo ta không nhắc đệ, trước mặt chủ nhân không được nói năng lung tung như thế. Nếu không, ngài ấy sẽ một cước đạp đệ ra khỏi cửa. Hiểu chưa?” – Đỗ Kỳ buông đữa, trợn mắt nhìn Tiểu Thiên. Đến hắn còn muốn đạp tên nhóc này một phát. Chủ nhân của hắn lại để cho tiểu tử nói nhăng nói cuội, cứ như nói hắn là thiếp của chủ nhân không bằng. Ngược đạo lý, bất kính.

“Được, không nói, không nói. Huynh cũng không cần phản ứng gay gắt như vậy, khai thông đầu óc chút đi nha” – Tiểu Thiên vừa trả lời vừa ngẫm nghĩ trong lòng, hắn tức giận thì sao, cùng lắm là không cho nàng theo nữa. Lúc đó nàng lại tìm cách bám lấy hắn, đợi nàng đến được kinh thành sẽ đường ai nấy đi. A hihi.

Tiểu Thiên vui sướng tủm tỉm cười. Nàng nhìn sang Đỗ Kỳ bỗng thấy có hứng thú, liền nói:

“Thật không nhìn ra, huynh lại đam mê bếp núc nha”.

Đỗ Kỳ ưỡn ngực tự hào:

“Những lúc nhàn rỗi, ta thường nấu cho chủ nhân rất nhiều món ngon”.

Hắn nói xong nhìn qua Tiểu Thiên với ánh mắt ngưỡng mộ:

“Ta mới không ngờ được, bộ dáng tiểu thiếu gia như đệ cũng có sở thích giống ta, hơn nữa còn rất tài giỏi, am hiểu tinh tường nhiều món độc đáo, mới lạ. Đệ xếp thứ hai thì không ai dám giành thứ nhất đâu”.



“Phụt” – Tiểu Thiên vừa bỏ thức ăn vào miệng liền phun ra ngoài, nàng ôm bụng cười lớn, cười đến rung bàn rung ghế.

Đỗ Kỳ này thật quá đáng yêu đi. Ban đầu còn là thái độ không thèm ngó ngàng gì đến nàng, nhìn nàng đầy nghi hoặc. Ai ngờ, tình cờ nấu cho hắn ăn một món, đã thành cái dáng vẻ sùng bái như vậy. Mua chuộc lòng người cũng thật đơn giản.

Tiểu Thiên được đà tiếp tục tự cao:

“Đương nhiên, đi cùng với ta dần dần huynh sẽ thấy, bổn thiếu gia ta cái gì cũng giỏi, cái gì cũng biết”.

Sau đó ra vẻ giảng giải:

“Thật ra mì này làm không đúng nguyên bản cho lắm, nhưng dù sao mùi vị cũng không tệ. Hơn nữa, cũng không phải dùng đũa, ta đã đưa cho huynh bức vẽ cái nĩa rồi đó, huynh đem đến tiệm bạc bảo họ làm giống như vậy, lần sau ăn sẽ đúng điệu hơn”.

“Lần sau ta sẽ vào bếp làm cho đệ món này, để đệ xem trình độ tiếp thu của ta thế nào” – Đỗ Kỳ hào hứng nói.

Tiểu Thiên dừng ăn thật lòng khen ngợi Đỗ Kỳ:

“Nam nhân biết nấu ăn, thích nấu ăn như huynh là ước mơ của rất nhiều nữ nhân đó”.

“Tại sao?” – Đỗ Kỳ ngại ngùng hỏi, da mặt cũng đỏ bừng lên. Hắn không nghĩ giá trị của hắn lớn như thế, ước mơ của nhiều nữ nhân e là vương gia nhà hắn mới đúng, nhưng nghe lời Tiểu Thiên hắn lại đâm ra tràn đầy hy vọng.

“Thường nói việc này là của nữ nhân, nhưng nam nhân một khi thành thạo sẽ có sức hút rất lớn, lực sát thương rất mạnh. Không nữ nhân nào có thể kháng cự lại dáng vẻ một nam nhân đang chăm chú, lúi cúi làm bếp cả. Đặc biệt là những nam nhân có diện mạo tuấn tú như huynh” – Tiểu Thiên nể tình Đỗ Kỳ hết lời khen ngợi nàng nên nàng cũng lời hay ý đẹp khuyến khích hắn một chút.

“Thật vậy?” – Đỗ Kỳ gãi đầu hỏi, hắn không nghĩ thế nhưng vẫn nói tiếp – “Chẳng phải đệ cũng làm rất tốt sao?”

“Ta căn bản trước nay chưa từng phủ nhận sức hút của bản thân” – Tiểu Thiên nhún vai, gật đầu đáp.

“Lần sau sẽ dạy huynh món khác”.

“Được….được, được” – Đỗ Kỳ hồ hởi. Trong mắt hắn hiện giờ, Tiểu Thiên quả thật rất lợi hại, hắn chỉ thiếu điều muốn bái Tiểu Thiên làm sư thôi. Xem ra, vương gia quyết định giữ Tiểu Thiên lại thật đúng đắn.

Cả hai vừa ăn vừa trò chuyện rôm rả thì có người vào đưa cho Đỗ Kỳ một phong thiếp:

“Là người của Chiêu Linh Giáo, họ nói giáo chủ của họ muốn hẹn chủ nhân gặp mặt, huynh xem…”

Đỗ Kỳ buông đũa, vẻ mặt đăm chiêu lo lắng, hắn cầm lấy phong thiếp xem đi xem lại nhiều lần. Chiêu Linh giáo thích sát không thành, nay lại ra mặt muốn hẹn trực tiếp chủ nhân, rốt cuộc có ý đồ gì?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ta Không Phải Là Hoàng Hậu Của Chàng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook