Chương 2: Tiên nữ từ trên trời rơi xuống
Bạch Vân Tử Y
31/01/2015
Tân Lạc là vùng đất nằm giữa thảo nguyên Văn Mộc bao la, tập trung đầy đủ những yếu tố thiên thời, địa lợi, nhân hòa. Trên vùng đất này bao gồm có bốn quốc gia: Đông Long quốc, Tây Chu quốc, Nam Hán quốc và Bắc Vân quốc. Trong đó Đông Long quốc là đất nước thịnh trị hơn cả. Đây cũng một phần là nhờ tới công trị nước của các vị vua qua các năm, bọn họ đều là những bậc hiền minh khiến cho dân chúng sùng bái và tin tưởng. Thời điểm Đông Long thịnh trị nhất là những năm đầu của thế kỉ 11, đặc biệt là khi vua Long Minh Đường tại vị.
Rầm rầm... Xoẹt xoẹt... Bầu trời đang trong xanh bỗng trở nên xám lại, mây đen không biết từ đâu kéo tới, kèm theo những tiếng xét đinh tai nhức óc, báo hiệu một cơn giông sắp tới. Trong khu rừng Hột Đa, hai thân ảnh một lam, một hắc gấp rút phi ngựa tìm chỗ trú mưa.
“Khương Triều, trận mưa này có vẻ rất lớn, xem ra chúng ta hôm nay không thể thoát khỏi khu rừng này đâu!” Lam y nam tử quay sang nói với hắc y nam tử. Hai người là vốn muốn tới Huyền Ảnh thành để tham gia Đại hội võ lâm bốn năm một lần, chỉ cần vượt qua khu rừng này là có thể tới nhưng không ngờ lại vướng phải cơn giông không hẹn trước này.
Hắc y nam tử tên Khương Triều không có nửa điểm muốn đáp lại, đôi mắt sắc lạnh nhắm tới một thạch động cách đây khoảng trăm thước. Lam y nam tử đương nhiên cũng nhìn thấy, hiểu ý Khương Triều phóng ngựa về phía thạch động.
“ Đại huynh, huynh ở lại, để ta đi kiếm củi” Sau khi dừng chân trước thạch động, Khương Triều muốn kiếm chút củi trước khi trời mưa. Khương Vĩnh cũng không phản đối, đem đồ đạc trên lưng ngựa đi vào thạch động.
RẦM... Một tiếng động lớn vang lên như muốn xé tan bầu trời, Khương Vĩnh không khỏi hiếu kì đi ra ngoài nhìn. Khương Triều cũng tự động dừng chân lại ngẩng đầu lên. Và một điều kì lạ đã xảy ra. Giữa bầu trời xám xịt đột nhiên xuất hiện một dòng xoáy màu xanh, tiếp đó là một thứ gì đó màu trắng đang rơi xuống. Khương Triều nhìn kĩ một chút. Hình như là người. Tốc độ rơi càng ngày càng nhanh, mà thân ảnh trắng đó một chút cũng không động đậy. Lại nhìn về phía đại huynh, hình như huynh ấy có ý định muốn đỡ người đó. Vì thế, Khương Triều muốn động thủ trước. Còn chưa rõ người đó có lai lịch gì, chàng không muốn đại huynh gặp nguy hiểm.
Bạch Vân Tử Y thấy bản thân bị bao bọc bởi một màu đen hun hút. Nàng ghét màu đen. Vì nó làm nàng nhớ lại kí ức thương tâm và đáng sợ trong quá khứ. Có phải chăng là nàng đã chết rồi, thảo nào lại lạnh lẽo đến như vậy. Thế cũng tốt. Nàng sớm đã không còn vương vấn gì với cuộc sống kia, với lại nàng cũng có thể gặp lại ba mẹ mình.
Bỗng cảm giác lạnh lẽo không còn, thay vào đó là một sự ấm áp đến khó tả. Kì quái vậy?
Khương Triều đỡ lấy thân ảnh trắng kia. Là một cô nương có diện mạo khuynh thành. Làn da trắng như bạch ngọc ngàn năm, gương mặt thon nhỏ mà xinh xắn, sống mũi thanh cao đầy ngạo mạn và đặc biệt là đôi môi đỏ mọng như hoa anh đào nở rộ. Chàng gặp qua không ít mĩ nữ, thậm chỉ đệ nhất mĩ nhân Đông Long quốc đã gặp qua. Nhưng nàng là người đầu tiên khiến chàng xao động.
“ Nhị đệ, đệ có sao không?” Khương Vĩnh phi tới, lo lắng hỏi. Chàng muốn đỡ nàng nhưng Khương Triều đã nhanh tay hơn. Khương Vĩnh khác KhươngTriều, bởi chàng có thần nhãn nên có thể nhìn ngay ra nàng. Mặc dù không biết nàng là ai nhưng chàng cũng không nỡ để nàng tan xương nát thịt.
“ Đệ không sao” Khương Triều lạnh nhạt trả lời, tay vẫn ôm lấy Tử Y, mùi hoa đào trên người nàng thật khiến chàng vô cùng dễ chịu. Có lẽ nàng là một tiên tử chăng?
Rầm rầm... Xoẹt xoẹt... Bầu trời đang trong xanh bỗng trở nên xám lại, mây đen không biết từ đâu kéo tới, kèm theo những tiếng xét đinh tai nhức óc, báo hiệu một cơn giông sắp tới. Trong khu rừng Hột Đa, hai thân ảnh một lam, một hắc gấp rút phi ngựa tìm chỗ trú mưa.
“Khương Triều, trận mưa này có vẻ rất lớn, xem ra chúng ta hôm nay không thể thoát khỏi khu rừng này đâu!” Lam y nam tử quay sang nói với hắc y nam tử. Hai người là vốn muốn tới Huyền Ảnh thành để tham gia Đại hội võ lâm bốn năm một lần, chỉ cần vượt qua khu rừng này là có thể tới nhưng không ngờ lại vướng phải cơn giông không hẹn trước này.
Hắc y nam tử tên Khương Triều không có nửa điểm muốn đáp lại, đôi mắt sắc lạnh nhắm tới một thạch động cách đây khoảng trăm thước. Lam y nam tử đương nhiên cũng nhìn thấy, hiểu ý Khương Triều phóng ngựa về phía thạch động.
“ Đại huynh, huynh ở lại, để ta đi kiếm củi” Sau khi dừng chân trước thạch động, Khương Triều muốn kiếm chút củi trước khi trời mưa. Khương Vĩnh cũng không phản đối, đem đồ đạc trên lưng ngựa đi vào thạch động.
RẦM... Một tiếng động lớn vang lên như muốn xé tan bầu trời, Khương Vĩnh không khỏi hiếu kì đi ra ngoài nhìn. Khương Triều cũng tự động dừng chân lại ngẩng đầu lên. Và một điều kì lạ đã xảy ra. Giữa bầu trời xám xịt đột nhiên xuất hiện một dòng xoáy màu xanh, tiếp đó là một thứ gì đó màu trắng đang rơi xuống. Khương Triều nhìn kĩ một chút. Hình như là người. Tốc độ rơi càng ngày càng nhanh, mà thân ảnh trắng đó một chút cũng không động đậy. Lại nhìn về phía đại huynh, hình như huynh ấy có ý định muốn đỡ người đó. Vì thế, Khương Triều muốn động thủ trước. Còn chưa rõ người đó có lai lịch gì, chàng không muốn đại huynh gặp nguy hiểm.
Bạch Vân Tử Y thấy bản thân bị bao bọc bởi một màu đen hun hút. Nàng ghét màu đen. Vì nó làm nàng nhớ lại kí ức thương tâm và đáng sợ trong quá khứ. Có phải chăng là nàng đã chết rồi, thảo nào lại lạnh lẽo đến như vậy. Thế cũng tốt. Nàng sớm đã không còn vương vấn gì với cuộc sống kia, với lại nàng cũng có thể gặp lại ba mẹ mình.
Bỗng cảm giác lạnh lẽo không còn, thay vào đó là một sự ấm áp đến khó tả. Kì quái vậy?
Khương Triều đỡ lấy thân ảnh trắng kia. Là một cô nương có diện mạo khuynh thành. Làn da trắng như bạch ngọc ngàn năm, gương mặt thon nhỏ mà xinh xắn, sống mũi thanh cao đầy ngạo mạn và đặc biệt là đôi môi đỏ mọng như hoa anh đào nở rộ. Chàng gặp qua không ít mĩ nữ, thậm chỉ đệ nhất mĩ nhân Đông Long quốc đã gặp qua. Nhưng nàng là người đầu tiên khiến chàng xao động.
“ Nhị đệ, đệ có sao không?” Khương Vĩnh phi tới, lo lắng hỏi. Chàng muốn đỡ nàng nhưng Khương Triều đã nhanh tay hơn. Khương Vĩnh khác KhươngTriều, bởi chàng có thần nhãn nên có thể nhìn ngay ra nàng. Mặc dù không biết nàng là ai nhưng chàng cũng không nỡ để nàng tan xương nát thịt.
“ Đệ không sao” Khương Triều lạnh nhạt trả lời, tay vẫn ôm lấy Tử Y, mùi hoa đào trên người nàng thật khiến chàng vô cùng dễ chịu. Có lẽ nàng là một tiên tử chăng?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.