Chương 22: Tức giận
Bạch Vân Tử Y
31/01/2015
Khương Triều ở hậu viện luyện công, lại nghe được thanh âm quen thuộc của Bạch Vân Tử Y, biết nàng đã trở về, liền tới gặp nàng. Ai ngờ chàng vừa tới, lại thấy một cảnh tượng vô cùng gai mắt.
Nàng cư nhiên đi nựng má tên tiểu tử kia, còn cười rất vui vẻ với nó. Chàng không cho phép. Nàng chỉ được cười với chàng mà thôi.
"Hai người làm cái gì?" Thanh âm lạnh lẽo tựa địa ngục truyền tới, Bạch Vân Tử Y sớm biết là hắn đến, nên mới cố tình chọc chàng một chút. Hắc, quả nhiên cá cắn câu.
Tử Y rốt cục tha cho cái má của Tử Vũ, phủi mông đứng dậy đối với chàng cười cười
"Làm cái gì? Bộ huynh đui mắt sao còn hỏi? Uy, vậy để ta đi mời đại phu cho huynh nha!"
Khương Triều vô cùng tức giận, âm khí phát ra mãnh liệt, thân hắc bào lãnh khốc từng bước tiến về phía nàng, nở nụ cười không thể nào lạnh hơn:
"Từ sau khi thay đổi muội càng ngày càng không có phép tắc. Không sao, hôm nay ta sẽ hảo hảo dạy lại muội"
Khương Triều nói đoạn liền quàng tay qua eo nàng, nhón chân phi vào phòng đóng sầm cửa lại, chỉ bỏ lại cho Tử Vũ một câu
"Tiểu tử, tìm Lam Long, hắn sẽ dạy võ công cho ngươi"
"A" Bạch Vân Tử Vũ ngẩn tò te. Này là tình huống gì a? Huyền Long công tử kéo chủ nhân nó vào phòng làm cái gì?
Quay lại với hai bạn trẻ, Khương Triều mạnh bạo ném Tử Y lên giường, cực kì bá đạo cướp lấy cánh môi anh đào của nàng mà hành hạ.
Tử Y nàng là nữ nhân thế kỉ 21, đương nhiên sẽ không giống nữ nhân cổ đại mà e dè, phản kháng, nhưng không có nghĩa nàng để chàng làm loạn.
"Khương Triều, mau dừng lại" Tử Y đè thấp âm giọng cảnh cáo.
Khương Triều giật mình, thật không ngờ bản thân vì đôi môi quyến rũ của nàng mà mất kiểm soát, liền rời khỏi nàng, mặt có chút không thoải mái.
Bạch Vân Tử Y thở nhẹ một cái, ngồi dậy chỉnh trang lại y phục, hướng Khương Triều ôm tới cất giọng nhẹ nhàng:
"Triều, đừng đặt tình cảm cho ta, cũng đừng để ta cướp mất trái tim. Ta không biết bản thân có ở đây mãi mãi hay trở về, ta không muốn huynh về ta mà thương tổn"
Đúng vậy, nàng biết tình cảm mà Khương Triều dành cho nàng, vì bản thân nàng hiểu rõ hơn ai hết. Không biết từ khi nào nàng đã thích người nam nhân này, không vì hắc bào trên người chàng mà tránh ghét. Tử Y thích chàng khi vì ăn giấm chua mà nổi giận, thích chàng lẫm lẫm liệt liệt trên võ đài. Và hơn hết cả, chàng là người thay đổi con người nàng.
Nhưng có một điều nàng vẫn luôn nhớ. Nàng không thuộc về thế giới này, bất cứ lúc nào cũng có thể bị rời khỏi. Vậy sinh ra tình cảm để làm gì? Nỗi đau khi phải xa người mình yêu thương nàng đã từng thấm qua, nàng không muốn Khương Triều như vậy.
Khương Triều sửng sốt, sau lại tức giận. Chàng ôm nàng thật chặt, bá đạo nói
"Không, ta sẽ không để muội đi đâu cả. Khương Triều ta nhận định muội là nữ nhân của mình, tuyệt đối sẽ không để nàng rời bỏ ta!"
Lần đầu tiên trong đời chàng động tâm với một nữ nhân. Trước đây hễ nhìn thấy nữ nhân chàng lại chán ghét, bởi họ quá giả tạo, quá mềm yếu, quá phép tắc. Nhưng nàng thì khác, nàng không giống họ.
Nàng mạnh mẽ, kiêu ngạo, mặc kệ đối phương là địa vị gì cũng không hề siểm nịnh, thậm chí nếu dám đắc tội nàng, nàng sẽ không thẳng tay trừng trị không lưu tình. Mới đầu chàng nghĩ nàng có nét giống mình nên mới quan tâm. Nhưng hóa ra không phải. Chàng thích nàng, thích nàng rất nhiều.
"Khương Triều, không phải huynh muốn là được. Có những chuyện, huynh không hiểu" Tử Y thở dài, cả người như có thêm tảng đá đè nặng.
"Ta mặc kệ, dù phải hi sinh bất cứ thứ gì ta cũng sẽ để muội bên cạnh. Khi trở về kinh thành, ta nhất định sẽ thú muội làm nương tử"
Bạch Vân Tử Y vùng người ra khỏi chàng, tức giận nói
"Tại sao huynh không chịu hiểu chứ? Hi sinh sao? Huynh hi sinh cái gì? Lại còn muốn ta làm nương tử, ta chưa từng hứa gả cho huynh, huynh dám nói vậy?"
Hắc mâu của nàng bỗng chuyển huyết sắc, tóc đen cũng chuyển bạch sắc, trên bàn tay xuất hiện những luồng sáng trắng kì dị, hướng một chưởng đánh bay Khương Triều ra ngoài.
Khương Triều bị thay đổi của nàng làm cho kinh ngạc, lại không phòng bị trước bị nàng đánh một chưởng thổ huyết.
"Đừng trách ta khiến huynh như , giấc mộng nào cũng có lúc tỉnh. Đánh cho huynh chưởng này là mong huynh tỉnh táo một chút, ta không thích huynh".
Bốn chữ cuối như hàng vạn nhuyễn đao xuyên qua cả hai người. Chỉ có như vậy nàng mới có thể tách chàng ra, làm như vậy chàng mới có thể dễ dàng dứt bỏ. Đau một lúc vẫn hơn là đau cả đời.
Nàng cư nhiên đi nựng má tên tiểu tử kia, còn cười rất vui vẻ với nó. Chàng không cho phép. Nàng chỉ được cười với chàng mà thôi.
"Hai người làm cái gì?" Thanh âm lạnh lẽo tựa địa ngục truyền tới, Bạch Vân Tử Y sớm biết là hắn đến, nên mới cố tình chọc chàng một chút. Hắc, quả nhiên cá cắn câu.
Tử Y rốt cục tha cho cái má của Tử Vũ, phủi mông đứng dậy đối với chàng cười cười
"Làm cái gì? Bộ huynh đui mắt sao còn hỏi? Uy, vậy để ta đi mời đại phu cho huynh nha!"
Khương Triều vô cùng tức giận, âm khí phát ra mãnh liệt, thân hắc bào lãnh khốc từng bước tiến về phía nàng, nở nụ cười không thể nào lạnh hơn:
"Từ sau khi thay đổi muội càng ngày càng không có phép tắc. Không sao, hôm nay ta sẽ hảo hảo dạy lại muội"
Khương Triều nói đoạn liền quàng tay qua eo nàng, nhón chân phi vào phòng đóng sầm cửa lại, chỉ bỏ lại cho Tử Vũ một câu
"Tiểu tử, tìm Lam Long, hắn sẽ dạy võ công cho ngươi"
"A" Bạch Vân Tử Vũ ngẩn tò te. Này là tình huống gì a? Huyền Long công tử kéo chủ nhân nó vào phòng làm cái gì?
Quay lại với hai bạn trẻ, Khương Triều mạnh bạo ném Tử Y lên giường, cực kì bá đạo cướp lấy cánh môi anh đào của nàng mà hành hạ.
Tử Y nàng là nữ nhân thế kỉ 21, đương nhiên sẽ không giống nữ nhân cổ đại mà e dè, phản kháng, nhưng không có nghĩa nàng để chàng làm loạn.
"Khương Triều, mau dừng lại" Tử Y đè thấp âm giọng cảnh cáo.
Khương Triều giật mình, thật không ngờ bản thân vì đôi môi quyến rũ của nàng mà mất kiểm soát, liền rời khỏi nàng, mặt có chút không thoải mái.
Bạch Vân Tử Y thở nhẹ một cái, ngồi dậy chỉnh trang lại y phục, hướng Khương Triều ôm tới cất giọng nhẹ nhàng:
"Triều, đừng đặt tình cảm cho ta, cũng đừng để ta cướp mất trái tim. Ta không biết bản thân có ở đây mãi mãi hay trở về, ta không muốn huynh về ta mà thương tổn"
Đúng vậy, nàng biết tình cảm mà Khương Triều dành cho nàng, vì bản thân nàng hiểu rõ hơn ai hết. Không biết từ khi nào nàng đã thích người nam nhân này, không vì hắc bào trên người chàng mà tránh ghét. Tử Y thích chàng khi vì ăn giấm chua mà nổi giận, thích chàng lẫm lẫm liệt liệt trên võ đài. Và hơn hết cả, chàng là người thay đổi con người nàng.
Nhưng có một điều nàng vẫn luôn nhớ. Nàng không thuộc về thế giới này, bất cứ lúc nào cũng có thể bị rời khỏi. Vậy sinh ra tình cảm để làm gì? Nỗi đau khi phải xa người mình yêu thương nàng đã từng thấm qua, nàng không muốn Khương Triều như vậy.
Khương Triều sửng sốt, sau lại tức giận. Chàng ôm nàng thật chặt, bá đạo nói
"Không, ta sẽ không để muội đi đâu cả. Khương Triều ta nhận định muội là nữ nhân của mình, tuyệt đối sẽ không để nàng rời bỏ ta!"
Lần đầu tiên trong đời chàng động tâm với một nữ nhân. Trước đây hễ nhìn thấy nữ nhân chàng lại chán ghét, bởi họ quá giả tạo, quá mềm yếu, quá phép tắc. Nhưng nàng thì khác, nàng không giống họ.
Nàng mạnh mẽ, kiêu ngạo, mặc kệ đối phương là địa vị gì cũng không hề siểm nịnh, thậm chí nếu dám đắc tội nàng, nàng sẽ không thẳng tay trừng trị không lưu tình. Mới đầu chàng nghĩ nàng có nét giống mình nên mới quan tâm. Nhưng hóa ra không phải. Chàng thích nàng, thích nàng rất nhiều.
"Khương Triều, không phải huynh muốn là được. Có những chuyện, huynh không hiểu" Tử Y thở dài, cả người như có thêm tảng đá đè nặng.
"Ta mặc kệ, dù phải hi sinh bất cứ thứ gì ta cũng sẽ để muội bên cạnh. Khi trở về kinh thành, ta nhất định sẽ thú muội làm nương tử"
Bạch Vân Tử Y vùng người ra khỏi chàng, tức giận nói
"Tại sao huynh không chịu hiểu chứ? Hi sinh sao? Huynh hi sinh cái gì? Lại còn muốn ta làm nương tử, ta chưa từng hứa gả cho huynh, huynh dám nói vậy?"
Hắc mâu của nàng bỗng chuyển huyết sắc, tóc đen cũng chuyển bạch sắc, trên bàn tay xuất hiện những luồng sáng trắng kì dị, hướng một chưởng đánh bay Khương Triều ra ngoài.
Khương Triều bị thay đổi của nàng làm cho kinh ngạc, lại không phòng bị trước bị nàng đánh một chưởng thổ huyết.
"Đừng trách ta khiến huynh như , giấc mộng nào cũng có lúc tỉnh. Đánh cho huynh chưởng này là mong huynh tỉnh táo một chút, ta không thích huynh".
Bốn chữ cuối như hàng vạn nhuyễn đao xuyên qua cả hai người. Chỉ có như vậy nàng mới có thể tách chàng ra, làm như vậy chàng mới có thể dễ dàng dứt bỏ. Đau một lúc vẫn hơn là đau cả đời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.